Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước
Chương 64
Thiên không tù mù, sương mù giăng phủ, trong cái sắc trời âm u lạnh lẽo của sớm hôm ấy, có tiếng vó ngựa lao nhanh. Gió lạnh ngày đông tựa như những lưỡi dao sắc bén cắt lên mặt, nhưng Nghê Liệt hoàn toàn không quan tâm, hai mắt hắn đỏ ngầu, ánh nhìn đăm đăm, cả người cúi người về phía trước.
Đại doanh ngoại thành vẫn còn đang chìm trong màn sương mịt mùng, binh sĩ tuần tra thấy chủ soái đang giục ngựa từ xa tới thì vội vàng chạy lên chắp tay chào,
"Hí —— "
Con ngựa đột nhiên dừng lại, hai chi trước của nó tung lên không trung rồi hạ xuống trên đất bằng. Nghê Liệt vội vã xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho binh sĩ rồi sải bước vào doanh trướng.
Tào Cương hãy còn đang mơ màng thì bỗng nhiên bị một sức mạnh khổng lồ kéo dậy từ trong chăn.
Vừa bắt gặp đôi mắt đỏ chót của chủ soái, Tào Cương giật cả mình: "Đại... Đại nhân?"
Nghê Liệt thở hổn hển, mặt mày như La Sát, túm lấy vạt áo y: "Triều Nguyên đế kia... có được chôn cất đàng hoàng không?"
Tào Cương không hiểu gì cả: "Ý của đại nhân là...?"
Nghê Liệt vừa tức giận vừa nôn nóng: "Ta hỏi sao thì ngươi đáp vậy!"
Tào Cương nuốt khan, vội đáp: "An táng theo nghi lễ đế vương."
Từ xưa đến nay, loạn thần tặc tử đều phải đánh tiếng mới dám xuất binh, nên đương nhiên, Xích Hổ quân cũng không phải là ngoại lệ. Tào Cương viết hịch văn thảo phạt, từ ấy đại quân trăm vạn người lấy tiếng 'Thanh quân trắc' mà nghênh ngang công phá kinh thành. Đối với vị quân vương tiền triều đã tự sát mà chết kia, thì đương nhiên cũng phải viết điếu văn thật thống thiết, an táng thật trọng thể, để trấn an lòng người trong thiên hạ.
Suốt đời làm một con rối trong tay người ta, cuối cùng khoét mặt cắt da, treo cổ bỏ mình, nhưng thế vẫn chưa đủ, ngay cả khi chết rồi vẫn bị người đời ép khô giá trị lợi dụng cuối cùng.
Điều này không có gì đáng trách, Nghê Liệt vừa buông lỏng cổ áo của Tào Cương, vừa nghĩ thầm, điều này đương nhiên không có gì đáng trách. Nhưng nếu đã không có gì đáng trách thì hắn đi chất vấn cái này làm gì? Hắn buồn bực mà luồn tay vào tóc mình.
Bỗng nhiên, trái tim hẫng một nhịp —— Là hắn bức tử y ư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn chợt thay đổi, đứng bật dậy. Nhớ lại năm ấy Tư Mã Dục tự tay cầm Thánh chỉ vội vàng chạy vào doanh, Thánh chỉ viết rằng Triều Nguyên đế nguyện dùng thân song tính nghênh sính Xích Hổ Vương làm hoàng phu. Con cái của hai người sinh ra sẽ trở thành chủ nhân thiên hạ.
Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy thật nực cười, một đứa luyến sủng trong trướng của Tư Mã gia sao có thể xứng cùng hắn cộng hưởng giang sơn tươi đẹp này! Hắn đã không hề do dự mà xé bỏ Thánh chỉ, rồi lập tức hạ lệnh công thành!
—— Cho nên, năm đó, là hắn bức tử y ư?
Con người đó, trong giây phút cô độc giữa cung điện hoang tàn, y đã suy nghĩ gì? Chỉ cần hôn ngấu nghiến một chút đã kêu đau, vậy sao y có thể chịu đựng được nỗi đau ăn mòn xương tủy khi dao cắt lên mặt? Liệu y có ngờ được rằng, thậm chí dù đã hủy dung, nhưng suýt chút nữa y cũng không thoát được vận mệnh bị người làm nhục?
Nghê Liệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, siết chặt nắm đấm, khớp xương trắng bệch.
Tuy không hiểu việc gì vừa xảy ra, nhưng từ câu hỏi của hắn, rồi thần thái cử chỉ của hắn, Tào Cương cảm nhận được một nguy cơ gần kề. Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong lòng, khiến cho y lo lắng không thôi.
Xích Hổ Vương có gì đó không đúng.
Vị chủ tử gầm thét khắp thiên hạ này của y, tưởng như máu lạnh vô tình, giết người như ngóe, nhưng có những khi sẽ làm ra những việc hết sức mâu thuẫn với tính cách của hắn. Kiếp trước, khi đã quân lâm thiên hạ, hắn lại gạt đi tất cả những sự việc khẩn yếu khác, chỉ vì một chút ân tình nhỏ nhoi thuở bé mà tự mình tìm kiếm cô cung nữ năm xưa suốt nửa tháng ròng.
Kẻ vô tình, lại càng không nên rơi vào mê chướng.
Nhưng Nghê Liệt đã rơi vào mê chướng, trái tim hắn đập thình thịch, hoảng hốt nghĩ thầm, hắn tuyệt đối không thể chạm vào người này, chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, đã khiến đầu óc hắn rối bời như vậy, vậy mà lại có thể khiến hắn thành ra như vậy!
Minh Đức đế sắp sửa đi đời nhà ma, triều đình rung chuyển, những bộ tộc Ngõa Lạt, Thát Đát chuẩn bị điều binh về phía nam. Thời cơ nghịch chuyển vận mệnh trong kiếp trước đã gần kề, sao hắn có thể chạm vào thứ độc dược diễm lệ này chứ?
Không, hắn tuyệt đối không thể chạm vào con người làm nhiễu loạn tâm trí hắn như vậy nữa.
Nghê Liệt hít sâu một hơi, lảo đảo rời khỏi doanh trướng, hắn ép buộc bản thân không nghĩ về chuyện kiếp trước, lại càng không nên nghĩ về người kia.
Nhưng khi đêm về, hắn lại xuất hiện ở cổng Quảng An Vương phủ như trước.
Hôm nay là đêm Mồng Một, không gian xung quanh vẫn đượm hơi thở của những ngày đầu năm, hàng đống pháo vụn chất chồng trước mặt hai con sư tử bằng đá, có vài đứa trẻ con đang ngồi bới lựa tim pháo còn sót lại, một người hầu đang cầm chổi, đứng bên cạnh chờ chúng tìm cho xong, vừa thấy Tham lĩnh đại nhân thì lập tức bước đến chào hỏi.
Nhưng cái vị mà thường ngày vừa dừng ngựa cái là lập tức chạy vào trong phủ, hôm nay lại đứng như trời trồng một chỗ, lạnh lùng nhìn tấm biển Quảng An Vương phủ một lúc rất lâu, rồi mới chậm rãi bước vào.
Hắn vừa đẩy cửa vào hậu viện, Tùng Trúc đã chạy ra đón, nó thấy người tới là Nghê Liệt thì tươi cười: "Đại nhân tới đúng lúc lắm, điện hạ còn ở bên trong."
"Được rồi, ngươi đi đi."
Nghê Liệt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, nhấc chân đi vào.
Đương lúc đầu ngón tay chạm vào cửa, Nghê Liệt thoáng do dự trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào.
Hình như người nọ đã tắm gội xong, mái tóc còn hơi ướt của y xõa dài; y mặc một chiếc áo lót bằng lụa, bây giờ đang ngồi tựa đầu vào cửa sổ mà ngẩn người. Tuy rằng trong phòng có lò sưởi, nhưng sao lại mở cửa sổ lớn như vậy, rồi còn ăn mặc phong phanh như thế nữa, không sợ lạnh ư?
Lý Nguyên Mẫn nghe thấy có tiếng động sau lưng thì quay đầu lại.
Ánh mắt y dao động, cười nhẹ: "Là A Liệt đấy à."
Nghê Liệt chậm rãi bước qua, đóng cửa sổ lại rồi đi tới bên cạnh y, vuốt ve khuôn mặt đã bị gió thổi lạnh của y, đoạn ôm eo, cúi đầu, lần tìm đôi môi y.
Người trước mặt cố ra vẻ bình tĩnh mà tránh qua một bên, gượng cười nói, "Ngươi đã ăn tối chưa?"
Tuy rằng người này giả vờ rất giỏi, nhưng Nghê Liệt là kẻ khôn khéo biết bao. Hắn vừa thấy vậy, đáy mắt chợt lạnh.
Hai tay hắn thò xuống, xoa nắn cái mông y, rồi bế y đặt lên bàn, dùng đôi tay mạnh mẽ rắn chắc của mình vây y lại. Những lọn tóc đen huyền của y vấn vít lấy cánh tay hắn. Hắn nhìn vào đôi mắt đương còn hoang mang kia, lại cúi đầu, nhưng người kia lại nghiêng mặt đi, cho nên hắn chỉ có thể hôn lên gò má trắng bệch, lạnh lẽo như tuyết.
Người dưới thân vẫn cười gượng: "A Liệt... Hôm nay ta mệt rồi..."
Nghê Liệt hờ hững nhìn y, có thể nói, trong thời gian này hắn đã sắm vai người thanh niên mười tám tuổi cực kỳ thành công, hầu như không một ai nhìn thấu —— Nhưng người này cũng làm không tồi chút nào, thậm chí còn tốt hơn cả hắn.
Nhưng tại sao lại không tiếp tục giả vờ nữa?
Nghê Liệt chậm rãi đứng đứng thẳng người, sự ấm áp hiếm hoi nơi đáy mắt cuối cùng cũng tắt lịm, giờ đây, trong mắt hắn chỉ còn băng giá rét lạnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lý Nguyên Mẫn khép vạt áo lại, ngồi dậy, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Y cứ đi chân đất như vậy mà chạy ra cửa. Nhưng ngón tay y chỉ vừa chạm đến cánh cửa thì bên tai chợt thoáng một cơn gió mạnh, một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh từ phía sau lưng dò ra, đè lên cánh cửa phía trước. Trái tim Lý Nguyên Mẫn đập thình thình, y cố gắng mở cửa ra, nhưng chỉ phí công mà thôi, cánh cửa không hề nhúc nhích. Bất chợt, cả người y bị xoay ngược lại, người thanh niên kia ỷ vào thân mình cao to mà ức hiếp y, y chẳng còn đường lui, chỉ có thể bị người ta đè lên cửa.
Hơi thở nóng cháy phả vào mặt y, Lý Nguyên Mẫn chống tay lên lồng ngực hắn, hàng mi dài run run, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Bất chợt, thân thể y nhẹ bẫng, người thanh niên kia cúi người khiêng y lên rồi đặt lên giường, sau đó nhào tới. Lý Nguyên Mẫn cố tránh né đôi môi suồng sã của hắn, yếu ớt van nài: "A Liệt... Đừng như vậy... Ngươi đừng như vậy..."
Nghê Liệt lại ghì chặt cổ tay y, kéo lên trên đầu, cười nhạt: "Sao đấy, không phỉnh phờ nữa?"
Sắc mặt Lý Nguyên mẫn tái nhợt, y biết mình không thể chắp vá giấc mơ này thêm nữa, nhưng lại sợ người trước mặt xé toạc, vạch trần, bèn vội vàng che lại môi hắn, không cho hắn nói tiếp.
Thấy y phản ứng như vậy, trong lòng Nghê Liệt bốc lên lửa giận ngập trời, hắn nghiêng mặt, lấy tay bóp cằm y, khóe môi hãy còn ướt át chợt hiện lên nụ cười lạnh lùng: "Ngươi sợ cái gì? Mấy ngày trước còn vờ vịt lắm mà, ta còn chưa ngại, thì ngươi ngại cái gì?"
"Đừng nói —— A Liệt, ngươi đừng nói ——" Lý Nguyên Mẫn hốt hoảng ôm cổ hắn, liều mạng ngậm lấy môi hắn.
Nhưng Nghê Liệt vẫn đâm toạc những nỗ lực vô vọng này của y, hắn dữ tợn gằn từng chữ một: "Ta vẫn là ta, sao nào, chẳng lẽ khuôn mặt này của ta có gì không giống hắn ư?"
Hắn vừa dứt lời, người dưới thân phảng phất như bị rút gân, y khuỵu xuống, khóe mắt đỏ bừng, thì thào: "Cầu ngươi đừng nói nữa..."
"Cớ gì không được nói?" Đôi mắt Nghê Liệt càng u ám, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Ta vốn nên ngồi trên Long ỷ, chứ không phải luồn cúi ở cái xó xỉnh hoang vắng này mà làm một đứa gia nô, có hiểu chưa?"
Trong không khí chỉ còn tiếng hít thở của hai người đan cài vào nhau.
Lý Nguyên Mẫn hé miệng thở dốc, ngơ ngác nhìn hắn.
Nghê Liệt cởi đi dây buộc áo lót của y, vừa động tay động chân, vừa lạnh lùng mà rằng, "Ngươi tự ý thay đổi vận mệnh của ta, là ngươi nợ ta, nên phải trả giá."
Lòng bàn tay thô ráp của hắn ôm chặt vòng eo gầy nhỏ: "Khi nào trả xong, do ta quyết định!"
Hắn hung hăng mà đè lên người y.
Lý Nguyên Mẫn cắn môi, kìm lại tiếng rên rỉ nghẹn ngào sắp trào ra khỏi miệng, y ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi hết giọt này đến giọt khác.
Đại doanh ngoại thành vẫn còn đang chìm trong màn sương mịt mùng, binh sĩ tuần tra thấy chủ soái đang giục ngựa từ xa tới thì vội vàng chạy lên chắp tay chào,
"Hí —— "
Con ngựa đột nhiên dừng lại, hai chi trước của nó tung lên không trung rồi hạ xuống trên đất bằng. Nghê Liệt vội vã xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho binh sĩ rồi sải bước vào doanh trướng.
Tào Cương hãy còn đang mơ màng thì bỗng nhiên bị một sức mạnh khổng lồ kéo dậy từ trong chăn.
Vừa bắt gặp đôi mắt đỏ chót của chủ soái, Tào Cương giật cả mình: "Đại... Đại nhân?"
Nghê Liệt thở hổn hển, mặt mày như La Sát, túm lấy vạt áo y: "Triều Nguyên đế kia... có được chôn cất đàng hoàng không?"
Tào Cương không hiểu gì cả: "Ý của đại nhân là...?"
Nghê Liệt vừa tức giận vừa nôn nóng: "Ta hỏi sao thì ngươi đáp vậy!"
Tào Cương nuốt khan, vội đáp: "An táng theo nghi lễ đế vương."
Từ xưa đến nay, loạn thần tặc tử đều phải đánh tiếng mới dám xuất binh, nên đương nhiên, Xích Hổ quân cũng không phải là ngoại lệ. Tào Cương viết hịch văn thảo phạt, từ ấy đại quân trăm vạn người lấy tiếng 'Thanh quân trắc' mà nghênh ngang công phá kinh thành. Đối với vị quân vương tiền triều đã tự sát mà chết kia, thì đương nhiên cũng phải viết điếu văn thật thống thiết, an táng thật trọng thể, để trấn an lòng người trong thiên hạ.
Suốt đời làm một con rối trong tay người ta, cuối cùng khoét mặt cắt da, treo cổ bỏ mình, nhưng thế vẫn chưa đủ, ngay cả khi chết rồi vẫn bị người đời ép khô giá trị lợi dụng cuối cùng.
Điều này không có gì đáng trách, Nghê Liệt vừa buông lỏng cổ áo của Tào Cương, vừa nghĩ thầm, điều này đương nhiên không có gì đáng trách. Nhưng nếu đã không có gì đáng trách thì hắn đi chất vấn cái này làm gì? Hắn buồn bực mà luồn tay vào tóc mình.
Bỗng nhiên, trái tim hẫng một nhịp —— Là hắn bức tử y ư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn chợt thay đổi, đứng bật dậy. Nhớ lại năm ấy Tư Mã Dục tự tay cầm Thánh chỉ vội vàng chạy vào doanh, Thánh chỉ viết rằng Triều Nguyên đế nguyện dùng thân song tính nghênh sính Xích Hổ Vương làm hoàng phu. Con cái của hai người sinh ra sẽ trở thành chủ nhân thiên hạ.
Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy thật nực cười, một đứa luyến sủng trong trướng của Tư Mã gia sao có thể xứng cùng hắn cộng hưởng giang sơn tươi đẹp này! Hắn đã không hề do dự mà xé bỏ Thánh chỉ, rồi lập tức hạ lệnh công thành!
—— Cho nên, năm đó, là hắn bức tử y ư?
Con người đó, trong giây phút cô độc giữa cung điện hoang tàn, y đã suy nghĩ gì? Chỉ cần hôn ngấu nghiến một chút đã kêu đau, vậy sao y có thể chịu đựng được nỗi đau ăn mòn xương tủy khi dao cắt lên mặt? Liệu y có ngờ được rằng, thậm chí dù đã hủy dung, nhưng suýt chút nữa y cũng không thoát được vận mệnh bị người làm nhục?
Nghê Liệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, siết chặt nắm đấm, khớp xương trắng bệch.
Tuy không hiểu việc gì vừa xảy ra, nhưng từ câu hỏi của hắn, rồi thần thái cử chỉ của hắn, Tào Cương cảm nhận được một nguy cơ gần kề. Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong lòng, khiến cho y lo lắng không thôi.
Xích Hổ Vương có gì đó không đúng.
Vị chủ tử gầm thét khắp thiên hạ này của y, tưởng như máu lạnh vô tình, giết người như ngóe, nhưng có những khi sẽ làm ra những việc hết sức mâu thuẫn với tính cách của hắn. Kiếp trước, khi đã quân lâm thiên hạ, hắn lại gạt đi tất cả những sự việc khẩn yếu khác, chỉ vì một chút ân tình nhỏ nhoi thuở bé mà tự mình tìm kiếm cô cung nữ năm xưa suốt nửa tháng ròng.
Kẻ vô tình, lại càng không nên rơi vào mê chướng.
Nhưng Nghê Liệt đã rơi vào mê chướng, trái tim hắn đập thình thịch, hoảng hốt nghĩ thầm, hắn tuyệt đối không thể chạm vào người này, chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, đã khiến đầu óc hắn rối bời như vậy, vậy mà lại có thể khiến hắn thành ra như vậy!
Minh Đức đế sắp sửa đi đời nhà ma, triều đình rung chuyển, những bộ tộc Ngõa Lạt, Thát Đát chuẩn bị điều binh về phía nam. Thời cơ nghịch chuyển vận mệnh trong kiếp trước đã gần kề, sao hắn có thể chạm vào thứ độc dược diễm lệ này chứ?
Không, hắn tuyệt đối không thể chạm vào con người làm nhiễu loạn tâm trí hắn như vậy nữa.
Nghê Liệt hít sâu một hơi, lảo đảo rời khỏi doanh trướng, hắn ép buộc bản thân không nghĩ về chuyện kiếp trước, lại càng không nên nghĩ về người kia.
Nhưng khi đêm về, hắn lại xuất hiện ở cổng Quảng An Vương phủ như trước.
Hôm nay là đêm Mồng Một, không gian xung quanh vẫn đượm hơi thở của những ngày đầu năm, hàng đống pháo vụn chất chồng trước mặt hai con sư tử bằng đá, có vài đứa trẻ con đang ngồi bới lựa tim pháo còn sót lại, một người hầu đang cầm chổi, đứng bên cạnh chờ chúng tìm cho xong, vừa thấy Tham lĩnh đại nhân thì lập tức bước đến chào hỏi.
Nhưng cái vị mà thường ngày vừa dừng ngựa cái là lập tức chạy vào trong phủ, hôm nay lại đứng như trời trồng một chỗ, lạnh lùng nhìn tấm biển Quảng An Vương phủ một lúc rất lâu, rồi mới chậm rãi bước vào.
Hắn vừa đẩy cửa vào hậu viện, Tùng Trúc đã chạy ra đón, nó thấy người tới là Nghê Liệt thì tươi cười: "Đại nhân tới đúng lúc lắm, điện hạ còn ở bên trong."
"Được rồi, ngươi đi đi."
Nghê Liệt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, nhấc chân đi vào.
Đương lúc đầu ngón tay chạm vào cửa, Nghê Liệt thoáng do dự trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào.
Hình như người nọ đã tắm gội xong, mái tóc còn hơi ướt của y xõa dài; y mặc một chiếc áo lót bằng lụa, bây giờ đang ngồi tựa đầu vào cửa sổ mà ngẩn người. Tuy rằng trong phòng có lò sưởi, nhưng sao lại mở cửa sổ lớn như vậy, rồi còn ăn mặc phong phanh như thế nữa, không sợ lạnh ư?
Lý Nguyên Mẫn nghe thấy có tiếng động sau lưng thì quay đầu lại.
Ánh mắt y dao động, cười nhẹ: "Là A Liệt đấy à."
Nghê Liệt chậm rãi bước qua, đóng cửa sổ lại rồi đi tới bên cạnh y, vuốt ve khuôn mặt đã bị gió thổi lạnh của y, đoạn ôm eo, cúi đầu, lần tìm đôi môi y.
Người trước mặt cố ra vẻ bình tĩnh mà tránh qua một bên, gượng cười nói, "Ngươi đã ăn tối chưa?"
Tuy rằng người này giả vờ rất giỏi, nhưng Nghê Liệt là kẻ khôn khéo biết bao. Hắn vừa thấy vậy, đáy mắt chợt lạnh.
Hai tay hắn thò xuống, xoa nắn cái mông y, rồi bế y đặt lên bàn, dùng đôi tay mạnh mẽ rắn chắc của mình vây y lại. Những lọn tóc đen huyền của y vấn vít lấy cánh tay hắn. Hắn nhìn vào đôi mắt đương còn hoang mang kia, lại cúi đầu, nhưng người kia lại nghiêng mặt đi, cho nên hắn chỉ có thể hôn lên gò má trắng bệch, lạnh lẽo như tuyết.
Người dưới thân vẫn cười gượng: "A Liệt... Hôm nay ta mệt rồi..."
Nghê Liệt hờ hững nhìn y, có thể nói, trong thời gian này hắn đã sắm vai người thanh niên mười tám tuổi cực kỳ thành công, hầu như không một ai nhìn thấu —— Nhưng người này cũng làm không tồi chút nào, thậm chí còn tốt hơn cả hắn.
Nhưng tại sao lại không tiếp tục giả vờ nữa?
Nghê Liệt chậm rãi đứng đứng thẳng người, sự ấm áp hiếm hoi nơi đáy mắt cuối cùng cũng tắt lịm, giờ đây, trong mắt hắn chỉ còn băng giá rét lạnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lý Nguyên Mẫn khép vạt áo lại, ngồi dậy, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Y cứ đi chân đất như vậy mà chạy ra cửa. Nhưng ngón tay y chỉ vừa chạm đến cánh cửa thì bên tai chợt thoáng một cơn gió mạnh, một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh từ phía sau lưng dò ra, đè lên cánh cửa phía trước. Trái tim Lý Nguyên Mẫn đập thình thình, y cố gắng mở cửa ra, nhưng chỉ phí công mà thôi, cánh cửa không hề nhúc nhích. Bất chợt, cả người y bị xoay ngược lại, người thanh niên kia ỷ vào thân mình cao to mà ức hiếp y, y chẳng còn đường lui, chỉ có thể bị người ta đè lên cửa.
Hơi thở nóng cháy phả vào mặt y, Lý Nguyên Mẫn chống tay lên lồng ngực hắn, hàng mi dài run run, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Bất chợt, thân thể y nhẹ bẫng, người thanh niên kia cúi người khiêng y lên rồi đặt lên giường, sau đó nhào tới. Lý Nguyên Mẫn cố tránh né đôi môi suồng sã của hắn, yếu ớt van nài: "A Liệt... Đừng như vậy... Ngươi đừng như vậy..."
Nghê Liệt lại ghì chặt cổ tay y, kéo lên trên đầu, cười nhạt: "Sao đấy, không phỉnh phờ nữa?"
Sắc mặt Lý Nguyên mẫn tái nhợt, y biết mình không thể chắp vá giấc mơ này thêm nữa, nhưng lại sợ người trước mặt xé toạc, vạch trần, bèn vội vàng che lại môi hắn, không cho hắn nói tiếp.
Thấy y phản ứng như vậy, trong lòng Nghê Liệt bốc lên lửa giận ngập trời, hắn nghiêng mặt, lấy tay bóp cằm y, khóe môi hãy còn ướt át chợt hiện lên nụ cười lạnh lùng: "Ngươi sợ cái gì? Mấy ngày trước còn vờ vịt lắm mà, ta còn chưa ngại, thì ngươi ngại cái gì?"
"Đừng nói —— A Liệt, ngươi đừng nói ——" Lý Nguyên Mẫn hốt hoảng ôm cổ hắn, liều mạng ngậm lấy môi hắn.
Nhưng Nghê Liệt vẫn đâm toạc những nỗ lực vô vọng này của y, hắn dữ tợn gằn từng chữ một: "Ta vẫn là ta, sao nào, chẳng lẽ khuôn mặt này của ta có gì không giống hắn ư?"
Hắn vừa dứt lời, người dưới thân phảng phất như bị rút gân, y khuỵu xuống, khóe mắt đỏ bừng, thì thào: "Cầu ngươi đừng nói nữa..."
"Cớ gì không được nói?" Đôi mắt Nghê Liệt càng u ám, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Ta vốn nên ngồi trên Long ỷ, chứ không phải luồn cúi ở cái xó xỉnh hoang vắng này mà làm một đứa gia nô, có hiểu chưa?"
Trong không khí chỉ còn tiếng hít thở của hai người đan cài vào nhau.
Lý Nguyên Mẫn hé miệng thở dốc, ngơ ngác nhìn hắn.
Nghê Liệt cởi đi dây buộc áo lót của y, vừa động tay động chân, vừa lạnh lùng mà rằng, "Ngươi tự ý thay đổi vận mệnh của ta, là ngươi nợ ta, nên phải trả giá."
Lòng bàn tay thô ráp của hắn ôm chặt vòng eo gầy nhỏ: "Khi nào trả xong, do ta quyết định!"
Hắn hung hăng mà đè lên người y.
Lý Nguyên Mẫn cắn môi, kìm lại tiếng rên rỉ nghẹn ngào sắp trào ra khỏi miệng, y ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi hết giọt này đến giọt khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất