Sau Khi Xuyên Thành Phu Nhân Đại Soái, Nữ Phụ Pháo Hôi Điên Cuồng Chạy Trốn

Chương 25:

Trước Sau
Tim Tô Mạn đập thình thịch.

Thẩm Trác Hoài buông đồ trong tay, lấy khăn tay lau tay, sau đó nhướng mắt nhìn Tô Mạn:

"Ba ngày nữa, ta sẽ mở tiệc ở Bách Lạc Môn để mời các tướng sĩ, việc sắp xếp món ăn trong tiệc này, ta giao toàn quyền cho em."

Tô Mạn nhất thời không phản ứng kịp:

"Đại soái, ngài muốn em nấu ăn sao?"

Để nàng nấu ăn chiêu đãi cấp dưới của hắn sao?

Nàng làm di thái này, đúng là không dễ dàng gì.

Thấy Tô Mạn do dự không nói gì, Thẩm Trác Hoài nhíu mày:

"Làm tốt thì muốn gì cũng được."

Vừa dứt lời, mắt Tô Mạn sáng lên, nàng liên tục gật đầu:

"Được nhưng mà, em phải ra khỏi phủ để tự mình chọn nguyên liệu."

Khuôn mặt người đàn ông có chút không kiên nhẫn, ánh mắt như thể cho rằng cô đang được voi đòi tiên.

Tô Mạn cũng nhìn thấy, giải thích:

"Muốn hương vị của từng món ăn được tốt thì phải đảm bảo độ tươi ngon của nguyên liệu, em cũng là vì muốn giữ thể diện cho đại soái."

Khuôn mặt Thẩm Trác Hoài u ám đến đáng sợ, hắn không biết rằng ngũ di thái của anh ta lại có thể ăn nói lưu loát như vậy.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn đồng ý với yêu cầu được ra khỏi phủ một mình của Tô Mạn.



Tô Mạn vui mừng khôn xiết, ngày hôm sau liền kéo Thanh La ra khỏi cửa nhưng vừa đi đến cổng soái phủ, nàng đã thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cổng.

Đứng trước xe ngựa là phó quan bên cạnh Thẩm Trác Hoài, Diệp Tích Phục.

Anh ta hành lễ với Tô Mạn:

"Ngũ di thái, đại soái đã ra lệnh cho tôi đưa ngũ di thái đi mua nguyên liệu."

Nụ cười trên mặt Tô Mạn lập tức cứng đờ:

"Đại soái không phải nói rằng tôi có thể tự do ra vào soái phủ sao?"

Diệp Tích Phục giải thích:

"Ngũ di thái, đại soái làm vậy cũng là lo lắng cho sự an toàn của người, hiện tại khắp nơi đều không yên ổn, nếu ngũ di thái xảy ra chuyện gì, đại soái sẽ lo lắng."

"Đại soái cũng đã nói, nếu ngũ di thái không cho tôi đi theo, vậy thì xin ngũ di thái viết ra những nguyên liệu cần mua, tôi sẽ mua về cho người xem."

Anh ta đã nói như vậy, rõ ràng là Tô Mạn nếu không cho Diệp Tích Phục đi theo thì đừng hòng bước chân ra khỏi soái phủ nửa bước.

Tô Mạn đè nén cơn tức giận, nở nụ cười:

"Đại soái lo lắng cho tôi, đương nhiên tôi hiểu, cũng không từ chối ý tốt của đại soái, vậy thì làm phiền Diệp phó quan hôm nay đi theo làm chân sai vặt."

Diệp Tích Phục đưa tay kéo rèm xe ra:

"Ngũ di thái khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm."

Tô Mạn lên xe ngựa, định gọi Thanh La cũng lên ngồi cùng nhưng tên công cụ Diệp Tích Phục lại nói.



"Nha hoàn không có lý do gì được ngồi xe ngựa cùng chủ tử, không có quy củ thì không thành hình, đại soái ngày thường chú trọng nhất là làm việc theo quy củ, người là ngũ di thái của đại soái, cũng nên làm việc theo quy củ."

Tô Mạn chỉ biết tức giận mà không dám nói, cuối cùng chỉ đành nhịn:

"Đa tạ Diệp phó quan nhắc nhở."

Diệp Tích Phục buông rèm xe xuống, Thanh La ngồi bên cạnh Diệp Tích Phục, rất nhanh xe ngựa đã chuyển động, Tô Mạn ngồi trong xe ngựa, qua rèm cửa nhìn hai bóng người một trái một phải bên ngoài, trong lòng tức nghẹn.

Anh ta đâu phải làm theo quy củ, rõ ràng là phòng ngừa cô bỏ trốn.

Tô Mạn nói với Diệp Tích Phục, cô muốn đến ruộng tự tay hái rau quả, thịt cũng phải giết tươi mới ngon.

Diệp Tích Phục đánh xe đưa Tô Mạn đến nơi trồng trọt gần nhất, khi thấy Tô Mạn xắn tay áo và quần, Diệp Tích Phục vội quay lưng đi, không dám tin.

"Ngũ di thái, người đang làm gì vậy?"

Tô Mạn nhìn vành tai đỏ bừng của Diệp Tích Phục, cười trộm:

"Tất nhiên là xuống ruộng rồi, không xắn quần áo thì làm sao xuống được?"

Diệp Tích Phục giọng trầm xuống:

"Việc này để tôi làm là được, ngũ di thái mau kéo quần áo lại, nếu đại soái biết được thì không ổn đâu."

Lấy Thẩm Trác Hoài ra để đè nàng sao? Nam chính lại không ở đây, tưởng nàng sợ sao?

Tô Mạn xắn tay áo rất cao, đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen lộ ra ngoài không khí, may mà ruộng này đã được Diệp Tích Phục bao trọn, lúc này ngoài ba người bọn họ ra, không có ai nhìn thấy.

Tô Mạn gan lớn, khí thế mạnh:

"Diệp phó quan, anh phải đứng cho vững, đừng quay lại, nếu anh vô tình nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của tôi, anh nói nếu đại soái biết được thì đôi mắt này của Diệp phó quan còn giữ được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau