Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 4: Anh hàng xóm tử tế

Trước Sau
“Còn một điều nữa, vì sao cô khẳng định thân chủ tôi chính là nguyên nhân chính dẫn đến sự mất tích của những người kia? Bằng chứng đâu cô nói vậy?”

Lam khó xử, ngập ngừng giải thích: “Tôi... Quả thật tôi không có bằng chứng buộc tội bà Anh, nhưng tôi chắc chắn…”

Bách Quang khoanh tay, dựa vào bàn thẩm vấn tạo sự xa cách, lời nói càng thêm mạnh mẽ: “Không có bằng chứng, nhưng lại thẳng thừng buộc tội bà ấy như vậy không đi phải vu khống thì là gì?”

Ban đầu hai người tâm bình khí hòa thảo luận với nhau một vấn đề chung mà chưa có hướng giải quyết. Mở đầu câu chuyện, cô nói từ từ dễ nghe làm hài lòng cả hai bên. Về sau càng nói, cô càng tức giận, toàn thân nóng bừng vì đối phương không nghe cũng không hợp tác, nên cô tức giận lớn tiếng biện hộ:

“Dựa trên những tội danh bà ấy mắc phải trong quá khứ, tôi có thể chắc chắn…”

Cô chưa kịp nói xong thì anh lại ngắt lời: “Quá khứ chẳng chứng minh được gì cả! Cô có thể làm việc nghiêm túc được không?”

Hai bên lời qua tiếng lại một lúc, Trần Bách Quang cảm thấy mình đang lãng phí thời gian vào một vấn đề vô ích nên chủ động dừng tranh luận: “Được rồi, tôi đang bận.”

Nói rồi dứt khoát cầm cặp da bỏ đi một mạch. Mặc dù anh đã đi xa nhưng cô vẫn với theo nói: “Luật sư Trần, hãy suy nghĩ kỹ những lời tôi nói!”

Có vẻ Quang đã nghe được những gì Lam nói, anh giơ tay lên cao thay cho câu trả lời "không", Lam nhìn mà giận tím mặt, đã nói tới mức này rồi, thiếu điều quỳ xuống cầu xin anh ta nữa, thế nhưng anh ta lại hời hợt câu nói của cô.

____________________________

Hôm nay công việc thúc sớm nên Lam tan làm ngay khi mặt trời lặn. Đi chợ mua chút đồ ăn và quay về căn hộ chờ thang máy, cô chợt phát hiện thẻ từ không có trong túi xách.

Lam chán nản đến quầy lễ tân, cứ nghĩ hôm nay sẽ được nghỉ ngơi sớm không ngờ phút cuối lại có chuyện xảy ra nằm ngoài kế hoạch. Khi đang thực hiện khai báo mã số định danh trên thẻ, để đội ngũ kỹ thuật hủy thẻ đó trên hệ thống rồi mới cấp lại thẻ khác, một nhân viên bất ngờ từ ngăn kéo quầy lấy ra một chiếc thẻ từ đưa cho Lam.

“Chị ơi, phải cái này không?

Lam tỏ ra bối rối và nghi ngờ khi nhận được tấm thẻ từ tay nhân viên.

“Ờ đúng rồi, từ đâu em có vậy?”

Chị lễ tân cũng chợt nhớ lại, kể lại cho cô chuyện xảy ra sáng nay:

“Sáng nay có cậu kia đem thẻ của em tới đây, nói nhặt được trong gara nhưng không biết chủ nhân là ai nên đã trả lại đây.”

Lam gật đầu, hóa ra vì sáng nay đi vội nên đánh rơi thẻ lúc nào không hay, cũng may có anh chàng tốt bụng kia.

“Cho em hỏi người đó ở tầng mấy vậy chị?” - Cô thắc mắc danh tính của anh chàng. Chị nghe xong cười mỉm nói: “Người hàng xóm ở ngay đối diện căn hộ của em đấy!”

Lam nghe xong không khỏi ngạc nhiên. Sau khi nhận lại thẻ từ thuận lợi quay lại căn hộ, cô vội vào trong nấu thức ăn, nghĩ trong bụng sẽ nấu nhiều hơn một phần mang qua cho anh hàng xóm này vì đã nhặt được thẻ thang máy của cô.

Tắm rửa xong, cô mang chiếc thố sứ bên trong có món canh vịt nấu măng, vì hôm nay cô về sớm nên cố tình nấu món ăn cầu kỳ để phục vụ bản thân.

Lam đứng trước cửa căn hộ chàng trai kia nhấn chuông mấy lần cũng không thấy phản hồi từ bên trong, cô đoán anh ấy vẫn chưa về nên đặt thố canh xuống trước cửa nhà rồi quay người rời đi.

Được mấy bước cô chợt dừng lại quay ra sau, cô cảm thấy như vậy vẫn không đủ thành ý, nếu đơn giản đặt ở đó cũng đâu biết là của ai, không chừng sẽ bị chàng trai kia xem là rác mà vứt đi, nên cô vội chạy vào nhà mình lấy giấy bút từ trong chiếc cặp da ra ghi một dòng trạng thái:



“Cảm ơn anh vì đã giao lại thẻ từ cho quầy lễ tân, nếu không có anh tôi sẽ mất nhiều thời gian để làm lại thẻ mới. Thố canh này anh nhận lấy mà dùng, xem như thay lời cảm ơn của tôi nhé!”

Thời gian ra khỏi nhà của hai người họ không trùng lặp, nên Lam không thể trực tiếp gặp anh ấy nói lời cảm ơn nên chỉ có thể gián tiếp gửi lời cảm ơn qua những con chữ.

Khoảng 20.40 phút, cô vừa đi dạo ở công viên phía dưới tòa nhà, khi quay lại thì nhìn thấy tấm lưng của một người đàn ông tay xách cặp da, cầm vest, tay kia cầm điện thoại bước đi khoan thai trên hành lang vắng. Lam đi thản nhiên đi theo sau đơn giản cho rằng bạn cùng tầng, nhưng khi nhìn thấy anh ta dừng bước trước cửa căn nhà đối diện mình, cô đột ngột nhận ra điều gì đó vội dừng bước quan sát một lúc.

Anh ta cất điện thoại vào túi áo, quỳ một bên gối xuống rút tờ giấy dưới thố canh, đọc xong không biết trùng hợp hay anh ta sớm đã biết người viết bức thư này là cô gái nhà đối diện, nên mới nhìn về hướng nhà cô.

Lúc cô nhận ra thân phận anh chàng kia và định đến trực tiếp nói lời cảm ơn, đột nhiên bị một anh thanh niên mặc đồng phục làm việc giữ lại, đó là nhân viên sửa chữa do cô ấy gọi đến vì trước đó cô vừa thông báo với quản lý chung cư máy điều hòa phòng mình bị hỏng.

Trong lúc tiếp chuyện với anh nhân viên thì anh hàng xóm kia đã bưng thố canh đứng lên đi vào nhà từ lúc nào, bỏ lại cho cô sự nuối tiếc khi chưa có cơ hội nhìn trực diện anh ta, thứ cô nhìn thấy chỉ là tấm lưng của chàng trai kia, cô rất tò mò không biết gương mặt anh ta trông thế nào.

____________________________

Sáng hôm sau khi cô vừa bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy chiếc thố hôm qua của mình được rửa sạch sẽ, treo trên hộp chuông trước cửa nhà, bên trong túi nilon còn có mẩu giấy nhỏ kèm theo, cô tò mò mở ra xem, bên trong là lời cảm ơn từ anh chàng hàng xóm: “Cảm ơn vì bát canh, ngon lắm!”

Nụ cười thoáng qua trên môi cô ấy, Lam gấp miếng giấy bỏ gọn vào thùng rác dưới chân rồi đem thố canh vào nhà cất. Ấn tượng đầu về anh hàng xóm này cũng không tệ, có vẻ anh là người tử tế, sau chuyện này cô càng muốn biết danh tính của anh ấy.

____________________________

Trưởng ban chuyên án thành công xin được lệnh khám xét của cấp trên và đã khám xét nhà bà Bảo Anh vào hai ngày sau đó. Công an khám xét ngôi nhà nhưng không thấy gì. Hôm sau, cảnh sát tiếp tục kiểm tra sân sau nhà trọ và đề nghị đào sân. Bảo Anh đồng ý, thậm chí còn cung cấp cho họ một cái xẻng. Sau đó, bà ta xin phép công an đi uống trà cùng cháu trai tại một khách sạn gần đó.

Sau khi đào bới, công an nhanh chóng tìm thấy một số bộ phận cơ thể đang phân hủy. Tuy nhiên lúc này Bảo Anh 63 tuổi, đã biến mất. Công an truy tìm và thấy bà ta sau 7 ngày tại một nhà nghỉ ở Hà Nam.

Bảo Anh bắt chuyện và uống rượu tại quán bar cùng một người đàn ông, sau khi biết anh ta được nhận phúc lợi khuyết tật. Người đàn ông này thấy Bảo Anh cư xử kỳ quặc, sau đó nhận ra bà ta là nghi phạm đang bị truy nã nên báo công an. Đáng tiếc khi công an có mặt cũng là lúc bà ta phát hiện mình bị lộ và biến mất không một dấu vết.

Tổng cộng, 7 thi thể được tìm thấy trong sân nhà trọ của Bảo Anh. Các nạn nhân gồm: Đức Thịnh, cựu chiến binh 60 tuổi, chết vào 2 tuần trước; Thu Minh, một góa phụ bệnh nặng qua đời 13 ngày; Quách Khải, một người nghiện rượu 55 tuổi, chết vào 9 ngày trước; Văn Tài qua đời 11 ngày; …

Một tháng sau bà ta bị bắt khi đang thực hiện hành vi ném thi thể một người đàn ông xuống bờ sông, có bằng chứng đầy đủ bà được đưa ra tòa xét xử ngay sau đó.

____________________________

Chiếc BMW X1 nâu chạy vào cổng Tòa án nhân dân tỉnh Hà Nam dừng trước sảnh lớn. Người đàn ông trung niên bên ghế lái bước xuống mở cửa sau, Trần Bách Quang bước xuống với sắp hồ sơ dày cộm trên tay.

“Vụ này nhìn là biết thua chắc rồi, dù bả trước mặt công an không thừa nhận chuyện mình giết người thì cũng không thể thoát khỏi. Sao con dạy quá vậy, biện hộ cho ai không biện hộ lại biện hộ cho tội phạm?”

Mấy hôm nay chú cứ hỏi về chuyện này, chú nói rằng ở Việt Nam nhiều người nói làm nghề Luật sư biện hộ cho tội phạm thì thất đức lắm.

Chú nói tiếp: “Một tháng trước bà ta không một lời thông báo với cậu đã bỏ trốn, tới khi bị bắt lên tòa bà thì liên hệ với con, còn yêu cầu con bảo vệ bả trước tòa, đúng là mặt dày!”

Bách Quang tập trung vào tài liệu hồ sơ vụ án nên không nhìn ông mà chỉ nói:

“Loại người thế này rất dễ thu tiền nhất, bà ta đang muốn thoát tội nên đồng ý sau khi vụ kiện kết thúc sẽ trả cho con 80 triệu.”

Phong chí Dĩ lắc đầu ngay. “80 triệu đó không dễ ăn đâu con à! Công an bắt quả tang bả đang cầm trên tay bao tải chứa xác nạn nhân đang trong quá trình phân hủy vứt xuống sông, con chối bằng cách nào đây? Để bả trắng án quay về là điều không thể!”



Thật lâu anh mới tặc lưỡi, ngẩng đầu, mắt nhìn xa xăm không rõ ý nghĩ. Trước ngày ra tòa, anh đã gặp bà trước đó, bà khai nhận với anh đã thực hiện trót lọt hơn 20 vụ án tương tự.

Lúc nghe xong anh đã cảm thấy thấp thỏm không yên, tội ác đã rõ ràng thì Luật sư cũng chỉ có thể tìm cách giảm án mà thôi. Anh làm nghề luật nên biết rằng, đại đa số những vụ án giết người đều sẽ phải lãnh án.

Trong quá khứ anh từng bào chữa cho nhiều kẻ sát nhân giúp họ được trắng án, nhưng tỷ lệ của bà Bảo Anh là rất nhỏ.

Lúc đi vào hành lang, Quang nhìn thấy nhóm Kiểm sát viên có mặt trước giờ khai mạc phiên tòa, họ đứng trước cửa tòa án đang bàn luận về nội dung vụ tố tụng.

Anh đặc biệt bị thu hút với tấm lưng nuột nà và gợi cảm của một nữ cán bộ trong trang phục màu xanh thẫm trang nghiêm, với kiểu búi tóc Lazy Bun.

Khi anh bước đến gần cũng là lúc nhóm Kiểm sát viên giải tán, họ vào trong chuẩn bị cho phiên tòa, nữ cán bộ kia cũng quay mặt. Sự ngạc nhiên biểu thoáng qua gương mặt Trần Bách Quang khi nhận ra nữ cán bộ kia chính là nhà tâm lý học Tống Nghi Lam. Hai người thoáng nhìn nhau bỡ ngỡ.

Cô ấy nghĩ sao vụ bỏ trốn lần trước Trần Bách Quang sẽ không liên quan đến bà ta nữa nhưng cô không biết… với một Luật sư, họ không được phép bỏ rơi thân chủ của mình, trừ khi là Luật sư bị ốm đau, gặp khó khăn trong cuộc sống hoặc luật sư quá oán ghét thân chủ tới nỗi không bảo vệ họ được.

“Tôi không nghĩ tòa án ở Hà Nam cũng cần sự có mặt của nhà tâm lý học trong phiên tòa xét xử.”

Nghe xong, Lam chỉ cười không có ý định giải thích, cứ vậy khoác áo Kiểm sát viên bước vào trong.

“Con hay làm việc ở tòa án Hà Nội nên mới không biết, người vừa rồi chính là nữ Kiểm sát viên làm việc trong tòa án Hà Nam.”

Đợi Lam đi xa, Phong Chí Dĩ mới tiết lộ thân phận, nghe xong Quang không khỏi ngạc nhiên.

________

Hội đồng xét xử bước vào, đồng thời Kiểm sát viên cũng vào và đứng trong tư thế nghiêm trang tại vị trí dành cho đại diện Viện kiểm sát. Mọi người trong phiên tòa cùng lúc đứng lên chào cho đến khi Chủ tọa phiên tòa mời các thành viên hội đồng xét xử ngồi xuống.

Kiểm sát viên ngồi xuống và để mũ Kêpi ra bàn làm việc góc bên tay trái của mình. Từ lúc Lam bước ra đến khi ngồi xuống, Trần Bách Quang vẫn luôn hướng mắt về phía cô khiến cô ấy không thoải mái, liên tục tránh né ánh mắt của anh.

Mở đầu phiên xét xử, Tống Nghi Lam đứng lên trình bày lý do vì sao khởi kiện bà Bảo Anh, đồng thời luận tội và đề nghị mức án vụ mở nhà trọ từ thiện dành cho người già, người tàn tật, ốm yếu để giết người lấy trộm thẻ an sinh xã hội và phúc lợi khuyết tật. Chủ tọa phiên tòa cho phép phía bên bị cáo được trình bài và bào chữa trước.

Thời gian 15 phút trình bày, Bảo Anh nhiều lần khẳng định mình bị oan, không thực hiện hành vi phạm tội như cáo buộc của hội đồng kiểm sát nói.

“Bị cáo phản đối những lời Kiểm sát viên vừa đưa ra, cô ấy chỉ dựa trên những lời khai và bản án cũ trong quá khứ của bị cáo mà không đưa ra được chứng cứ cụ thể.”

Tống Nghi Lam chỉnh lại mic, nhìn về hướng bà ấy hỏi:

“Xin cho hỏi, bao tải chứa xác người đang phân hủy mà cơ quan công an thu được từ tay bà trước lúc bà định phi tan là gì? Theo bà nó có được gọi là bằng chứng không?”

Lúc này, Luật sư bào chữa cho bị cáo đã đứng dậy giải thích:

“Kính thưa hội đồng xét xử, thi thể trong bao tải là của một người đàn ông đã quấy rối thân chủ tôi trong một khoảng thời gian không rõ lý do. Một lần thân chủ tôi từ ngoài trở về phát hiện nạn nhân xuất hiện ở nhà, bà hoảng loạn cầm vội con dao gọt trái cây trên bàn để dọa nạn nhân bỏ đi, nhưng nạn nhân không rời đi và thậm chí còn tấn công ngược lại thân chủ tôi. Trong lúc giằng co thân chủ tôi vì bảo vệ bản thân nên đã đâm nạn nhân để tự vệ.”

Nói xong anh ngồi xuống ghế. Đó chỉ là cái cớ Trần Bách Quang nghĩ ra để thẩm phán giảm án cho thân chủ mình.

Anh có thể bịa ra chuyện này để lừa dối Thẩm phán vì người đàn ông kia trước khi chết là người tàn tật, mất một mắt và bị thương do axit, nên cơ quan công an sẽ gặp khó khăn trong việc điều tra danh tính nạn nhân. Anh rất yên tâm khi lời nói dối của mình sẽ không bị vạch trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau