Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 19

Trước Sau
Tuấn Hào thấy Khánh Băng đột ngột dừng lại, xoay người ra sau, ngước lên nhìn anh: "Sao đấy?"

Tuấn Hào liền hỏi: "Sao cô không gọi cho tôi? Tôi đã cố gọi cô rất nhiều lần."

Khánh Băng liếc mắt nhìn lướt qua vai anh trông thấy Lisa Huỳnh đang đứng cách đó một đoạn và nhìn về phía bọn họ, cô hờ hững đáp lời: "Tôi bận."

Theo tầm mắt cô, anh ngoảnh mặt lại thì trông thấy Lisa. Bên tai anh nghe tiếng của Khánh Băng nói: "Anh cũng đang bận đó thôi."

Tuấn Hào xoay mặt lại, đối diện tầm mắt Khánh Băng: "Tôi thì bận gì chứ? Thế nhưng mà.. tôi đã cứu cô đấy, phủi ơn nhanh vậy à? Ít ra cũng phải gọi hỏi thăm một câu chứ."

Khánh Băng ngoảnh mặt sang chỗ khác, cười cợt: "Ôi trời!.. lại giở trò tính toán."

Cô bĩu môi nhìn anh cố ý nhắc nhở: "Bạn gái anh đang đợi đấy, không nên gây ra hiểu lầm không đáng. Hôm khác tôi sẽ đãi anh ăn gì đấy thật ngon."

Tuấn Hào ngây người, có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Cô đang ám chỉ cái gì vậy?"

Trong lòng Khánh Băng bỗng dưng có chút hụt hẫng, có cảm giác bức bối nhưng không rõ tại sao. Cô rũ mi, hơi khom người chào anh cố tỏ ra tự nhiên: "Tôi phải làm rồi, khi khác gặp anh sau. Tôi đi đây!"

Tuấn Hào đứng ngây ngốc ngơ ngác nhìn cô xoay người rời đi. Anh mờ mịt quay người ra sau thì thấy Lisa đang đứng nhìn anh tươi cười. Trong nháy mắt, con ngươi của anh hiện lên tia thông thuận. Anh bước lại gần Lisa, nở nụ cười tươi, nhấc tay lên choàng qua vai cô ta. Trên mặt Lisa hiện vẻ bất ngờ, cô ta thẹn thùng cúi đầu. Cả hai cùng cất bước.

Ở phía sau, cách một đoạn xa, Khánh Băng xoay người lại đứng nhìn theo hai người bọn họ cho tới khi dáng bọn họ đi khuất vào trong khách sạn.



Tuấn Hào khoác vai Lisa đi đến trước ngưỡng cửa quán bar. Anh đột nhiên dừng lại, buông tay khỏi vai cô, nhìn cô nở nụ cười trìu mến: "Tôi chỉ tiễn cô đến đây thôi. Chúc cô một đêm vui vẻ! Tạm biệt!" Nói xong, ang quay lưng lướt ngang qua cô bỏ đi.

Lisa đứng ngây người một lúc, đến khi hoàn hồn cô quay mặt đưa mắt nhìn theo thì thấy thân ảnh ngày một xa của anh, cô chỉ kịp quát: "Này.." Mắt cô trông thấy cánh tay anh đưa lên cao vẫy chào tạm biệt với cô, sắc mặt cô trở nên u ám, bờ môi mím chặt. Cô bực bội xoay người thì trông thấy bảo vệ đứng hai bên hông cửa quán bar đang nhìn cô. Cô ngượng ngùng nhìn họ, gượng cười, bước tới đẩy cửa đi vào trong.

* * *

Đường phố Sài Gòn về đêm rực rỡ ánh đèn. Dòng xe lưu thông nhộn nhịp, náo nhiệt trên đường.

Tuấn Hào rảo bước tản bộ, nét mặt trầm tư. Anh chợt dừng chân trước một quán bún ốc, nhìn chằm chằm vào trong quán đông đúc khách ngồi ăn.

Ở một nơi khác, trước một cửa hàng tiện lợi, Khánh Băng đeo túi xách trên vai, uể oải đẩy cửa từ trong bước ra khỏi cửa hàng, đứng trên vỉa hè. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô đưa tay vào trong túi mò lấy điện thoại ra, chuyển mắt nhìn xuống màn hình, mày cô cau lại, ngón tay lướt trên màn hình, tiếng chuông điện thoại liền ngưng.

Sau đó, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Cô nhìn màn hình một lúc, trong ánh mắt có chút do dự, cô buông tiếng thở dài, đưa điện thoại lên tai nghe: "Vâng." Mặt Khánh Băng đột nhiên biến sắc. Cô khẩn trương chạy ra sát lề đường, đưa tay vẫy taxi.

* * *

Trong bệnh viện, Khánh Băng chạy nhanh đến quầy tiếp nhận hồ sơ bệnh nhân, hỏi cô nhân viên trực ca, vừa nói vừa thở hắt ra: "Thưa cô!.. bệnh nhân Nguyễn Tuấn Hào, quốc tịch Hàn Quốc vừa mới được chuyển vào cấp cứu.. nằm ở phòng nào ạ?"

Khánh Băng bước vội trên hành lang, vừa đi vừa ngoảnh mặt ngó nghiêng nhìn vào các phòng bệnh dọc hai bên hành lang tìm kiếm. Chợt bước chân cô dừng lại trước cửa sổ một phòng. Từ mắt cô nhìn qua ô cửa kính, Tuấn Hào đang nằm im lìm trên giường bệnh.

Khánh Băng đứng bên mép giường bệnh nhìn Tuấn Hào nằm bất động mê man trên giường, gương mặt anh nhợt nhạt. Cô thở ra một hơi, giọng điệu bất đắc dĩ cùng lo lắng: "Vừa nãy còn bảnh bao là thế. Sao giờ.." Cô chậm rãi đưa tay lên toan chạm vào gương mặt của anh thì đột nhiên khựng lại. Cô tròn mắt ngạc nhiên khi thấy hàng mi của anh khẽ động đậy. Cô nhanh chóng rụt bàn tay lại, giấu đi bối rối trong lòng, gọi khẽ: "Này! Nguyễn Tuấn Hào.. tỉnh dậy đi."



Tuấn Hào vẫn nằm im lìm.

Mày của cô nhíu lại. Cô vươn tay tới chạm vào bờ vai anh lay nhẹ: "Nguyễn Tuấn Hào! Anh mau tỉnh dậy.. Nguyễn Tuấn Hào.." Cô giương mắt chờ đợi, quan sát biểu tình trên gương mặt anh, cô thấy chân mày anh nhíu lại, hàng mi có những rung động nhỏ chớp chớp vài cái rồi từ từ mở mắt ra.

Trong mắt anh như chứa sương mù, hình ảnh trước mắt mờ ảo. Đôi con ngươi anh khẽ đảo nhìn thấy bóng một người đang đứng cạnh mình. Hàng mi anh khẽ chớp thêm vài cái, trước mắt thấy rõ bóng người đứng là Khánh Băng. Anh cau mày, cất giọng khản đặc: "Đau đấy."

Khánh Băng thở phào một cái, nét mặt căng chặt dần giãn ra, cất tiếng trách cứ: "Đau à? Cô gái quyến rũ ấy làm anh ra như vậy à? Anh ở đây, còn cô ta đâu?"

Tuấn Hào mím môi cười nhẹ, thì thào ra yêu cầu: "Nước."

Khánh Băng ngây ra một chút, đảo mắt nhìn về cái tủ nhỏ đặt cạnh đầu giường thấy trên tủ có sẵn một bình nước và ly, cô xoay người tiến nhanh đến đưa tay nhấc bình lên rót nước vào cốc. Cô cầm ly nước ngồi xuống đầu giường bên cạnh anh, luồn một cánh tay vào dưới lưng anh cẩn thận đỡ anh ngồi dậy, đưa miệng ly nước lên môi anh.

Tuấn Hào chậm rãi uống từng ngụm.

Cô liếc anh, bĩu môi giễu cợt: "Trông anh như vậy mà yếu nhỉ? Chỉ là một cô gái nóng bỏng thôi mà."

Tuấn Hào rời môi khỏi miệng ly.

Khánh Băng vội đỡ anh nằm xuống, rút tay ra khỏi lưng anh, xoay người đặt ly nước trở lại trên tủ.

Sắc mặt anh mệt mỏi, giọng thều thào: "Cô ta thì liên quan gì chứ? Vì tôi không biết bên trong có ốc nên mới bị như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau