Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 69: Đại tuyết đóng băng kì (1)
Thẩm Duệ trả lời xong, liền dắt Thẩm An ra khỏi sơn động.
Lúc này bên ngoài sơn động vẫn còn kết giới, nhưng đối với Thẩm Duệ và Thẩm An mà nói, kết giới vốn là do hai người bọn họ thiết lập, bởi vậy, xuyên qua kết giới như vào chỗ không người.
Vượt qua kết giới, Thẩm Duệ liền nắm tay Thẩm An đi vào một chỗ trong sơn động, sau đó ôm chặt lấy Thẩm An. Không đợi Thẩm An lấy lại tinh thần liền cúi đầu hôn Thẩm An, nụ hôn cực kỳ triền miên ôn nhu. Một nụ hôn vừa xong, Thẩm An thiếu chút nữa ngất đi. Thẩm Duệ ôm Thẩm An, tinh tế hôn nhẹ trên gương mặt Thẩm An. Thẩm An mơ mơ màng màng dựa vào Thẩm Duệ, Thẩm Duệ thấy bộ dáng Thẩm An mơ hồ, không khỏi cười khẽ, lần thứ hai hôn hôn trán Thẩm An, nói nhỏ, “An An có nhớ anh không?”
Thẩm An mơ mơ màng màng gật đầu, có a, đương nhiên là có nhớ Anh hai, nhưng nhiều nhất vẫn là lo lắng. Không biết Anh hai ở trong không gian thế nào? Hắn lại không dám tùy ý đi vào, không biết Anh hai rốt cuộc có sao không?
Thẩm Duệ nghe, khóe miệng gợi lên nụ cười sung sướng, trán dán vào trán Thẩm An, đôi mắt tối đen tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh sâu thẳm.
Thẩm An dần dần lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt sâu thẳm nhu hòa gần ngay trước mắt, Thẩm An đỏ mặt, thấp giọng nói, “Anh, lần này anh bế quan thật sự không có việc gì sao?”
Thẩm Duệ hơi hơi rớt ra khoảng cách giữa hai người, ôm lấy Thẩm An, để Thẩm An dựa vào chính mình, giọng nói còn có chút khàn khàn sau nụ hôn nồng nhiệt, nhưng ngữ khí vẫn ôn nhu và mang theo sủng nịnh như cũ, “Anh hai đã không có việc gì, không phải An An đã thấy được sao? Anh hai mạnh hơn.”
Đúng vậy, Anh hai mạnh hơn. Thẩm An gật đầu đồng ý, nhưng mà ——
Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, là ảo giác của hắn sao? Tại sao hắn lại cảm thấy Anh hai giống như có chút không đúng… hình như thô bạo hơn chút?
Thẩm An có chút hoang mang, nhìn Thẩm Duệ, thấp giọng nói, “Anh trở nên rất mạnh, nhưng giống như có chút không quá đúng.” Thẩm An lời thật nói xong.
Đôi mắt Thẩm Duệ hơi hơi chợt lóe, trên mặt lại không động thanh sắc cười khẽ, “Không đúng chỗ nào?” Hỏi xong, lại cố ý để sát vào, mỉm cười ái muội, “Chính là trở nên đẹp trai hơn trước kia?”
Thẩm An 囧, nhịn không được hơi hơi tránh đi Thẩm Duệ tới gần thấp giọng lẩm bẩm, “Anh hai, da mặt anh càng ngày càng dầy.”
Thẩm Duệ khẽ mỉm cười, trong lòng lại trầm xuống, An An phát hiện? Bất quá, hắn sẽ khống chế tốt. Tuyệt đối sẽ không để cho mình biến hóa thương tổn đến An An!
“Đúng rồi, anh, chúng ta phải tiếp tục ngốc ở trong này?” Thẩm An dời đề tài đi chỗ khác hỏi.
“Ít nhất cũng phải đợi đến khi tuyết ngừng rơi.” Thẩm Duệ vỗ về lưng Thẩm An, khẽ trả lời.
“A… vậy còn Ngô Thiên Hà?” Thẩm An ghé vào bả vai Thẩm Duệ hỏi, hơi thở của Anh hai ấm áp lại trầm ổn, làm hắn cảm thấy an tâm.
“Hắn còn sống.” Thẩm Duệ nheo mắt, nghĩ trước đó từ Ngô Thiên Hà lấy được một đáp án —— Ngô Chính. Người kia nếu thật sự là người đứng sau anh em Tống Húc Dương, vậy có chút phiền phức.
Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ. Hiện tại Anh hai bình an vô sự, trong lòng Thẩm An đối với Ngô Thiên Hà chán ghét cũng dần dần tán đi, nhưng vẫn không có hảo cảm. Mà lúc này nghe Thẩm Duệ nói, Thẩm An cân nhắc trong lòng, hay là trong chuyện Ngô Thiên Hà này còn có huyền cơ khác?
“Anh, xảy ra chuyện gì a?” Thẩm An nghi hoặc hỏi.
Vì thế, Thẩm Duệ liền đem chuyện Ngô Thiên Hà cùng với Ngô Chính chậm rãi nói cho Thẩm An nghe.
Đợi Thẩm Duệ nói xong, Thẩm An gật đầu, chính xác nên giữ mạng Ngô Thiên Hà. Thẩm An lại nghĩ tới Ngô Thiên Hà nắm dây điện chịu đựng móng vuốt bị nướng chín thống khổ, hô to thổ lộ với Lưu Khiết, liền tinh tế kể lại một phen cho Thẩm Duệ nghe.
Đợi Thẩm An vừa nói xong, Thẩm Duệ nở nụ cười, tươi cười hàm ý sâu xa.
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ cười cao thâm như vậy, nhịn không được nắm tay áo Thẩm Duệ, hỏi, “Anh, có đúng là Ngô Thiên Hà cùng anh Lưu Khiết thật sự có một chân hay không?”
Thẩm Duệ nhướng mày, An An cũng không phải là người nhiều chuyện, còn có từ “Có một chân” này, nghe một chút, nói gì vậy? Đây chính là người nhiều chuyện mới thường nói. Quả nhiên, chơi với Dương Sở Thuần lâu, An An cũng trở nên nhiều chuyện?
Bất quá, như vậy cũng tốt, An An hoạt bát chút cũng là chuyện tốt.
“Lúc trước tại bộ đội, Ngô Thiên Hà đã từng theo đuổi Lưu Khiết, cũng bởi vì chuyện này, Lưu Khiết bị bức xuất ngũ. Sau đó cha Ngô Thiên Hà đuổi tận giết tuyệt Lưu Khiết, được anh cứu. Rồi để tránh né Ngô Thiên Hà và Ngô Chính, Lưu Khiết liền ở trong căn cứ làm công tác hậu cần, không rời đi căn cứ.” Thẩm Duệ chậm rãi nói xong.
Thẩm An nghe xong, ánh mắt tỏa sáng, oa a, thật bị Dương Sở Thuần nói trúng rồi, quả nhiên là có gian tình a!
Thẩm Duệ thấy ánh mắt Thẩm An sáng lấp lánh, không khỏi bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm An, sủng nịnh cười nói, “Việc này cũng đừng nhắc tới cho người thứ hai nghe, Lưu Khiết phiền nhất chính là có người nhắc tới chuyện này việc.”
—— nói đến, Lưu Khiết cũng vô tội, trăm phần trăm thẳng nam, lại không ngờ trêu chọc sát tinh Ngô Thiên Hà này. Năm đó vốn là có thể lên chức, lại bởi vì Ngô Thiên Hà bị bức xuất ngũ. Hiện giờ mạt thế, Ngô Thiên Hà lại oan hồn bất tán dây dưa.
Nhìn tư thế Ngô Thiên Hà kia, tuyệt đối sẽ không buông tay, mà Ngô Chính, cái tên bảo thủ, tuyệt đối sẽ không cho phép con trai của mình làm nam nhân.
Xem ra, tương lai tuyệt đối là không ít chuyện phiền toái.
Thẩm Duệ nghĩ, đưa tay lần thứ hai ôn nhu kéo Thẩm An vào trong ngực, đôi mắt sâu thẳm tối đen xẹt qua ánh đỏ quỷ dị.
*******
Trong sơn động, hậu cần đang tiến hành chỉnh lý, chờ Thẩm Duệ Thẩm đại nhân dựng tốt kết giới ở hai sơn động khác, liền rời đi.
Trong góc phòng, Ngô Thiên Hà không thể nhúc nhích đang cố di chuyển ánh mắt, si ngốc nhìn Lưu Khiết đang chỉ huy nhân viên hậu cần chỉnh lý đồ vật.
Phương Bình ngồi ở một bên gặm chân gà, trong chốc lát xem xét Lưu Khiết, trong chốc lát cúi đầu nhìn Ngô Thiên Hà, Phương Bình giáo sư bĩu môi, hừ, lại là một đôi cẩu nam nam.
Bĩu môi xong, Phương Bình lại nhịn không được giận dữ trong lòng, mn, Lưu Khiết chính là con rể tương lai thứ nhất ông nhìn trúng a! Lưu Khiết này nói không nhiều lắm, làm việc cũng nhanh nhẹn, lại ổn trọng lại có trách nhiệm, quan trọng nhất là tâm đủ kiên định a, tuyệt đối là người một yêu chính là cả đời a.
Phương Bình giáo sư vuốt cằm, trong lòng bắt đầu đánh chủ ý, không được, như thế nào cũng không thể để Ngô Thiên Hà bắt được Lưu Khiết!
Vì thế, Phương Bình gặm xong chân gà, chùi tay, ra vẻ thở dài mở miệng, “Ai nha, thật sự là đáng tiếc a.”
Ngô Thiên Hà vẫn như cũ ngưng mắt nhìn Lưu Khiết cách đó không xa đưa lưng về phía bọn họ, không thèm để ý tới.
Phương Bình hừ hừ trong lòng, tiếp tục thở dài mở miệng, “Tiểu Lưu này a, có năng lực lại thông minh, bộ dạng cũng tốt, tương lai cũng không biết cô nương nhà ai có cái phúc khí này a…” Hừ, cũng không tin tiểu tử ngươi không quay đầu!
—— nhưng, đáng tiếc, Ngô Thiên Hà vẫn như cũ ngưng mắt nhìn Lưu Khiết cách đó không xa đưa lưng về phía bọn họ, không thèm để ý tới.
Phương Bình có chút ngạc nhiên, ai, tiểu tử này là không nghe thấy hay là không để ý tới ông a?
Phương Bình vò vò đầu, suy xét có nên hét lớn một tiếng vào tai tiểu tử này hay không! Nhưng vào lúc này, âm thanh khàn khàn vang lên, “Em ấy là của tôi.”
Ai?
Phương Bình cúi đầu, nhìn về phía Ngô Thiên Hà ánh mắt vẫn gắt gao đi theo Lưu Khiết, chớp mắt, vừa rồi là hắn nói chuyện??
Lúc này, Lưu Khiết đã bắt đầu đi ra khỏi sơn động, đợi bóng dáng Lưu Khiết biến mất tại cửa sơn động, Ngô Thiên Hà chậm rãi nhắm mắt lại, hắn phải nhanh chóng khỏe lại. Khỏe lại, hắn mới có thể đi theo bên cạnh Lưu Khiết.
—— lần này, tuyệt đối sẽ không để Lưu Khiết chạy mất!
Đi ra khỏi sơn động Lưu Khiết cau mày, quay đầu lại nhìn sơn động một cái, tên khốn kia vẫn luôn dùng ánh mắt giống như ăn thịt người theo dõi hắn, làm hại lưng hắn cứng ngắc, thẳng đến ra khỏi sơn động, thoát khỏi tầm mắt kia hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hắc hắc, anh Lưu Khiết, thật sự là nhiệt tình không bị cản trở a.” Đột ngột giọng nói chế nhạo vang lên.
Lưu Khiết quay đầu, chỉ thấy Dương Sở Thuần tại cửa sơn động ôm thùng nháy mắt với hắn.
Lưu Khiết lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần bật người cười nịnh, “Anh Lưu Khiết, chỉ đùa một chút thôi.”
Lưu Khiết hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, hắn quyết định, hắn phải đem một quyển tạp chí người lớn lúc trước Dương Sở Thuần gửi tại chỗ hắn giao cho Chu Vũ!
*****
Đại tuyết tiếp tục bay lả tả rơi xuống.
Đêm nay, sau khi sơn động chỉnh lý một lần nữa, bố trí tốt kết giới, đoàn đội rốt cuộc cùng nhau tề tụ, ăn bát mì, năm sáu người cùng ăn một cái lẩu.
Xem như một cái chúc mừng, dưới sự đề nghị của Thẩm Duệ, sau khi bộ hậu cần chỉnh lý vật tư lương thực, rốt cục đồng ý đề nghị của Thẩm Duệ, sắp xếp một bữa lẩu tiệc tối, đương nhiên, đó cũng là bởi vì nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Người nhà họ Thẩm đoàn tụ cùng một chỗ, ờ, còn phải thêm Cao Phỉ một tên mặt dày mày dạn vào.
Thẩm An vừa cố gắng nuốt thịt bò, vừa tiếp nhận đồ ăn Thẩm Duệ gắp cho, mơ hồ nói không rõ, “Anh, anh cũng ăn a.”
Thẩm Duệ mỉm cười, cúi đầu lại gắp thịt bò đến bát của cha Thẩm và mẹ Thẩm. Thẩm Uyển nhìn, há miệng thở dốc lại nhắm lại, rũ mắt, nhớ tới tai họa mình gây ra…
Nhưng bỗng nhiên trong bát hiện ra một khối thịt bò.
Thẩm Uyển bĩu môi, nhất định là Cao Phỉ, thật là! Đã nói với hắn không cần gắp. Thẩm Uyển ngẩng đầu, lại thấy Thẩm Duệ mỉm cười nhìn nàng, Thẩm Uyển sửng sốt. Thẩm Duệ dùng chiếc đũa gõ gõ bát của Thẩm Uyển, nói rằng, “Nhanh ăn đi.”
Thẩm Uyển giật mình, ánh mắt có chút cay cay, khe khẽ lên tiếng, liền cúi đầu dùng sức ăn thịt bò.
Thẩm An nhìn một màn trước mắt này, vừa cắn thịt bò vừa xả ra nụ cười sáng lạn, khuôn mặt lại bởi vì phình miệng mà buồn cười.
Thẩm Duệ quay đầu thấy bộ dáng này của Thẩm An, nở nụ cười, đưa tay chọt chọt hai má Thẩm An, “Nha, đây là con ếch từ đâu tới?”
Bên kia, Lưu Khiết gắp thịt bò cùng đồ ăn vào chén đĩa, liền đứng dậy đi đến sơn động.
Dương Sở Thuần tinh mắt nhìn thấy, liền thần bí thấp giọng nói với Chu Vũ, “Chu đội, có tình huống!”
Đang nhặt thịt bò trong nồi lẩu, Chu Vũ không quay đầu, thản nhiên mở miệng, “Đừng có nhiều chuyện.”
Dương Sở Thuần sờ sờ cái mũi, hắn mới không có nhiều chuyện, chỉ là tò mò mà thôi. Anh Lưu Khiết thật sự cùng Ngô Thiên Hà kia có một chân đúng không???
Bên này, Lưu Khiết bưng chén đĩa đi vào sơn động, người nào đó nằm ở trên giường không thể nhúc nhích đột nhiên mở to hai mắt, sau đó ánh mắt trần trụi bốc cháy liền thẳng tắp đánh úp tới hắn.
Lưu Khiết theo bản năng dừng bước, nhưng chỉ một giây, lại mặt không đổi sắc hướng người nọ.
“Giáo sư nói, anh có thể ăn chút thịt. Nhưng không thể ăn nhiều, đây là cháo.” Lưu Khiết vừa nói, vừa đem thịt cùng đồ ăn trong chén đĩa, còn có cháo buông xuống, sau đó xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
Đây là sơn động của tổ nghiên cứu sinh vật, trừ bỏ một đống dụng cụ còn có một cái giường, cùng với ba cái tủ lạnh đóng băng tựa vào vách động.
Lúc này bên ngoài sơn động vẫn còn kết giới, nhưng đối với Thẩm Duệ và Thẩm An mà nói, kết giới vốn là do hai người bọn họ thiết lập, bởi vậy, xuyên qua kết giới như vào chỗ không người.
Vượt qua kết giới, Thẩm Duệ liền nắm tay Thẩm An đi vào một chỗ trong sơn động, sau đó ôm chặt lấy Thẩm An. Không đợi Thẩm An lấy lại tinh thần liền cúi đầu hôn Thẩm An, nụ hôn cực kỳ triền miên ôn nhu. Một nụ hôn vừa xong, Thẩm An thiếu chút nữa ngất đi. Thẩm Duệ ôm Thẩm An, tinh tế hôn nhẹ trên gương mặt Thẩm An. Thẩm An mơ mơ màng màng dựa vào Thẩm Duệ, Thẩm Duệ thấy bộ dáng Thẩm An mơ hồ, không khỏi cười khẽ, lần thứ hai hôn hôn trán Thẩm An, nói nhỏ, “An An có nhớ anh không?”
Thẩm An mơ mơ màng màng gật đầu, có a, đương nhiên là có nhớ Anh hai, nhưng nhiều nhất vẫn là lo lắng. Không biết Anh hai ở trong không gian thế nào? Hắn lại không dám tùy ý đi vào, không biết Anh hai rốt cuộc có sao không?
Thẩm Duệ nghe, khóe miệng gợi lên nụ cười sung sướng, trán dán vào trán Thẩm An, đôi mắt tối đen tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh sâu thẳm.
Thẩm An dần dần lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt sâu thẳm nhu hòa gần ngay trước mắt, Thẩm An đỏ mặt, thấp giọng nói, “Anh, lần này anh bế quan thật sự không có việc gì sao?”
Thẩm Duệ hơi hơi rớt ra khoảng cách giữa hai người, ôm lấy Thẩm An, để Thẩm An dựa vào chính mình, giọng nói còn có chút khàn khàn sau nụ hôn nồng nhiệt, nhưng ngữ khí vẫn ôn nhu và mang theo sủng nịnh như cũ, “Anh hai đã không có việc gì, không phải An An đã thấy được sao? Anh hai mạnh hơn.”
Đúng vậy, Anh hai mạnh hơn. Thẩm An gật đầu đồng ý, nhưng mà ——
Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, là ảo giác của hắn sao? Tại sao hắn lại cảm thấy Anh hai giống như có chút không đúng… hình như thô bạo hơn chút?
Thẩm An có chút hoang mang, nhìn Thẩm Duệ, thấp giọng nói, “Anh trở nên rất mạnh, nhưng giống như có chút không quá đúng.” Thẩm An lời thật nói xong.
Đôi mắt Thẩm Duệ hơi hơi chợt lóe, trên mặt lại không động thanh sắc cười khẽ, “Không đúng chỗ nào?” Hỏi xong, lại cố ý để sát vào, mỉm cười ái muội, “Chính là trở nên đẹp trai hơn trước kia?”
Thẩm An 囧, nhịn không được hơi hơi tránh đi Thẩm Duệ tới gần thấp giọng lẩm bẩm, “Anh hai, da mặt anh càng ngày càng dầy.”
Thẩm Duệ khẽ mỉm cười, trong lòng lại trầm xuống, An An phát hiện? Bất quá, hắn sẽ khống chế tốt. Tuyệt đối sẽ không để cho mình biến hóa thương tổn đến An An!
“Đúng rồi, anh, chúng ta phải tiếp tục ngốc ở trong này?” Thẩm An dời đề tài đi chỗ khác hỏi.
“Ít nhất cũng phải đợi đến khi tuyết ngừng rơi.” Thẩm Duệ vỗ về lưng Thẩm An, khẽ trả lời.
“A… vậy còn Ngô Thiên Hà?” Thẩm An ghé vào bả vai Thẩm Duệ hỏi, hơi thở của Anh hai ấm áp lại trầm ổn, làm hắn cảm thấy an tâm.
“Hắn còn sống.” Thẩm Duệ nheo mắt, nghĩ trước đó từ Ngô Thiên Hà lấy được một đáp án —— Ngô Chính. Người kia nếu thật sự là người đứng sau anh em Tống Húc Dương, vậy có chút phiền phức.
Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ. Hiện tại Anh hai bình an vô sự, trong lòng Thẩm An đối với Ngô Thiên Hà chán ghét cũng dần dần tán đi, nhưng vẫn không có hảo cảm. Mà lúc này nghe Thẩm Duệ nói, Thẩm An cân nhắc trong lòng, hay là trong chuyện Ngô Thiên Hà này còn có huyền cơ khác?
“Anh, xảy ra chuyện gì a?” Thẩm An nghi hoặc hỏi.
Vì thế, Thẩm Duệ liền đem chuyện Ngô Thiên Hà cùng với Ngô Chính chậm rãi nói cho Thẩm An nghe.
Đợi Thẩm Duệ nói xong, Thẩm An gật đầu, chính xác nên giữ mạng Ngô Thiên Hà. Thẩm An lại nghĩ tới Ngô Thiên Hà nắm dây điện chịu đựng móng vuốt bị nướng chín thống khổ, hô to thổ lộ với Lưu Khiết, liền tinh tế kể lại một phen cho Thẩm Duệ nghe.
Đợi Thẩm An vừa nói xong, Thẩm Duệ nở nụ cười, tươi cười hàm ý sâu xa.
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ cười cao thâm như vậy, nhịn không được nắm tay áo Thẩm Duệ, hỏi, “Anh, có đúng là Ngô Thiên Hà cùng anh Lưu Khiết thật sự có một chân hay không?”
Thẩm Duệ nhướng mày, An An cũng không phải là người nhiều chuyện, còn có từ “Có một chân” này, nghe một chút, nói gì vậy? Đây chính là người nhiều chuyện mới thường nói. Quả nhiên, chơi với Dương Sở Thuần lâu, An An cũng trở nên nhiều chuyện?
Bất quá, như vậy cũng tốt, An An hoạt bát chút cũng là chuyện tốt.
“Lúc trước tại bộ đội, Ngô Thiên Hà đã từng theo đuổi Lưu Khiết, cũng bởi vì chuyện này, Lưu Khiết bị bức xuất ngũ. Sau đó cha Ngô Thiên Hà đuổi tận giết tuyệt Lưu Khiết, được anh cứu. Rồi để tránh né Ngô Thiên Hà và Ngô Chính, Lưu Khiết liền ở trong căn cứ làm công tác hậu cần, không rời đi căn cứ.” Thẩm Duệ chậm rãi nói xong.
Thẩm An nghe xong, ánh mắt tỏa sáng, oa a, thật bị Dương Sở Thuần nói trúng rồi, quả nhiên là có gian tình a!
Thẩm Duệ thấy ánh mắt Thẩm An sáng lấp lánh, không khỏi bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm An, sủng nịnh cười nói, “Việc này cũng đừng nhắc tới cho người thứ hai nghe, Lưu Khiết phiền nhất chính là có người nhắc tới chuyện này việc.”
—— nói đến, Lưu Khiết cũng vô tội, trăm phần trăm thẳng nam, lại không ngờ trêu chọc sát tinh Ngô Thiên Hà này. Năm đó vốn là có thể lên chức, lại bởi vì Ngô Thiên Hà bị bức xuất ngũ. Hiện giờ mạt thế, Ngô Thiên Hà lại oan hồn bất tán dây dưa.
Nhìn tư thế Ngô Thiên Hà kia, tuyệt đối sẽ không buông tay, mà Ngô Chính, cái tên bảo thủ, tuyệt đối sẽ không cho phép con trai của mình làm nam nhân.
Xem ra, tương lai tuyệt đối là không ít chuyện phiền toái.
Thẩm Duệ nghĩ, đưa tay lần thứ hai ôn nhu kéo Thẩm An vào trong ngực, đôi mắt sâu thẳm tối đen xẹt qua ánh đỏ quỷ dị.
*******
Trong sơn động, hậu cần đang tiến hành chỉnh lý, chờ Thẩm Duệ Thẩm đại nhân dựng tốt kết giới ở hai sơn động khác, liền rời đi.
Trong góc phòng, Ngô Thiên Hà không thể nhúc nhích đang cố di chuyển ánh mắt, si ngốc nhìn Lưu Khiết đang chỉ huy nhân viên hậu cần chỉnh lý đồ vật.
Phương Bình ngồi ở một bên gặm chân gà, trong chốc lát xem xét Lưu Khiết, trong chốc lát cúi đầu nhìn Ngô Thiên Hà, Phương Bình giáo sư bĩu môi, hừ, lại là một đôi cẩu nam nam.
Bĩu môi xong, Phương Bình lại nhịn không được giận dữ trong lòng, mn, Lưu Khiết chính là con rể tương lai thứ nhất ông nhìn trúng a! Lưu Khiết này nói không nhiều lắm, làm việc cũng nhanh nhẹn, lại ổn trọng lại có trách nhiệm, quan trọng nhất là tâm đủ kiên định a, tuyệt đối là người một yêu chính là cả đời a.
Phương Bình giáo sư vuốt cằm, trong lòng bắt đầu đánh chủ ý, không được, như thế nào cũng không thể để Ngô Thiên Hà bắt được Lưu Khiết!
Vì thế, Phương Bình gặm xong chân gà, chùi tay, ra vẻ thở dài mở miệng, “Ai nha, thật sự là đáng tiếc a.”
Ngô Thiên Hà vẫn như cũ ngưng mắt nhìn Lưu Khiết cách đó không xa đưa lưng về phía bọn họ, không thèm để ý tới.
Phương Bình hừ hừ trong lòng, tiếp tục thở dài mở miệng, “Tiểu Lưu này a, có năng lực lại thông minh, bộ dạng cũng tốt, tương lai cũng không biết cô nương nhà ai có cái phúc khí này a…” Hừ, cũng không tin tiểu tử ngươi không quay đầu!
—— nhưng, đáng tiếc, Ngô Thiên Hà vẫn như cũ ngưng mắt nhìn Lưu Khiết cách đó không xa đưa lưng về phía bọn họ, không thèm để ý tới.
Phương Bình có chút ngạc nhiên, ai, tiểu tử này là không nghe thấy hay là không để ý tới ông a?
Phương Bình vò vò đầu, suy xét có nên hét lớn một tiếng vào tai tiểu tử này hay không! Nhưng vào lúc này, âm thanh khàn khàn vang lên, “Em ấy là của tôi.”
Ai?
Phương Bình cúi đầu, nhìn về phía Ngô Thiên Hà ánh mắt vẫn gắt gao đi theo Lưu Khiết, chớp mắt, vừa rồi là hắn nói chuyện??
Lúc này, Lưu Khiết đã bắt đầu đi ra khỏi sơn động, đợi bóng dáng Lưu Khiết biến mất tại cửa sơn động, Ngô Thiên Hà chậm rãi nhắm mắt lại, hắn phải nhanh chóng khỏe lại. Khỏe lại, hắn mới có thể đi theo bên cạnh Lưu Khiết.
—— lần này, tuyệt đối sẽ không để Lưu Khiết chạy mất!
Đi ra khỏi sơn động Lưu Khiết cau mày, quay đầu lại nhìn sơn động một cái, tên khốn kia vẫn luôn dùng ánh mắt giống như ăn thịt người theo dõi hắn, làm hại lưng hắn cứng ngắc, thẳng đến ra khỏi sơn động, thoát khỏi tầm mắt kia hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hắc hắc, anh Lưu Khiết, thật sự là nhiệt tình không bị cản trở a.” Đột ngột giọng nói chế nhạo vang lên.
Lưu Khiết quay đầu, chỉ thấy Dương Sở Thuần tại cửa sơn động ôm thùng nháy mắt với hắn.
Lưu Khiết lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần bật người cười nịnh, “Anh Lưu Khiết, chỉ đùa một chút thôi.”
Lưu Khiết hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, hắn quyết định, hắn phải đem một quyển tạp chí người lớn lúc trước Dương Sở Thuần gửi tại chỗ hắn giao cho Chu Vũ!
*****
Đại tuyết tiếp tục bay lả tả rơi xuống.
Đêm nay, sau khi sơn động chỉnh lý một lần nữa, bố trí tốt kết giới, đoàn đội rốt cuộc cùng nhau tề tụ, ăn bát mì, năm sáu người cùng ăn một cái lẩu.
Xem như một cái chúc mừng, dưới sự đề nghị của Thẩm Duệ, sau khi bộ hậu cần chỉnh lý vật tư lương thực, rốt cục đồng ý đề nghị của Thẩm Duệ, sắp xếp một bữa lẩu tiệc tối, đương nhiên, đó cũng là bởi vì nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Người nhà họ Thẩm đoàn tụ cùng một chỗ, ờ, còn phải thêm Cao Phỉ một tên mặt dày mày dạn vào.
Thẩm An vừa cố gắng nuốt thịt bò, vừa tiếp nhận đồ ăn Thẩm Duệ gắp cho, mơ hồ nói không rõ, “Anh, anh cũng ăn a.”
Thẩm Duệ mỉm cười, cúi đầu lại gắp thịt bò đến bát của cha Thẩm và mẹ Thẩm. Thẩm Uyển nhìn, há miệng thở dốc lại nhắm lại, rũ mắt, nhớ tới tai họa mình gây ra…
Nhưng bỗng nhiên trong bát hiện ra một khối thịt bò.
Thẩm Uyển bĩu môi, nhất định là Cao Phỉ, thật là! Đã nói với hắn không cần gắp. Thẩm Uyển ngẩng đầu, lại thấy Thẩm Duệ mỉm cười nhìn nàng, Thẩm Uyển sửng sốt. Thẩm Duệ dùng chiếc đũa gõ gõ bát của Thẩm Uyển, nói rằng, “Nhanh ăn đi.”
Thẩm Uyển giật mình, ánh mắt có chút cay cay, khe khẽ lên tiếng, liền cúi đầu dùng sức ăn thịt bò.
Thẩm An nhìn một màn trước mắt này, vừa cắn thịt bò vừa xả ra nụ cười sáng lạn, khuôn mặt lại bởi vì phình miệng mà buồn cười.
Thẩm Duệ quay đầu thấy bộ dáng này của Thẩm An, nở nụ cười, đưa tay chọt chọt hai má Thẩm An, “Nha, đây là con ếch từ đâu tới?”
Bên kia, Lưu Khiết gắp thịt bò cùng đồ ăn vào chén đĩa, liền đứng dậy đi đến sơn động.
Dương Sở Thuần tinh mắt nhìn thấy, liền thần bí thấp giọng nói với Chu Vũ, “Chu đội, có tình huống!”
Đang nhặt thịt bò trong nồi lẩu, Chu Vũ không quay đầu, thản nhiên mở miệng, “Đừng có nhiều chuyện.”
Dương Sở Thuần sờ sờ cái mũi, hắn mới không có nhiều chuyện, chỉ là tò mò mà thôi. Anh Lưu Khiết thật sự cùng Ngô Thiên Hà kia có một chân đúng không???
Bên này, Lưu Khiết bưng chén đĩa đi vào sơn động, người nào đó nằm ở trên giường không thể nhúc nhích đột nhiên mở to hai mắt, sau đó ánh mắt trần trụi bốc cháy liền thẳng tắp đánh úp tới hắn.
Lưu Khiết theo bản năng dừng bước, nhưng chỉ một giây, lại mặt không đổi sắc hướng người nọ.
“Giáo sư nói, anh có thể ăn chút thịt. Nhưng không thể ăn nhiều, đây là cháo.” Lưu Khiết vừa nói, vừa đem thịt cùng đồ ăn trong chén đĩa, còn có cháo buông xuống, sau đó xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
Đây là sơn động của tổ nghiên cứu sinh vật, trừ bỏ một đống dụng cụ còn có một cái giường, cùng với ba cái tủ lạnh đóng băng tựa vào vách động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất