Chương 70: Thế giới thứ sáu: Chân mệnh đế hậu 3
“ Cứ theo cái đà này, không lâu nữa sẽ hoàn thành. “ Các nam nhân trai tráng trong làng đều xung phong đi xây dựng đập, các mẹ cũng không rảnh rỗi lo chuyện cơm nước hàng ngày.
Mọi người làm việc chăm chỉ, nếu không phải vì bụng đói chắc chắn sẽ không dừng lại. Tất cả mọi người đều có công, cuối ngày Trương tổng quản sẽ quyết toán ngày lương.
Bạch Trần Tinh trong tầm mắt bao quát toàn bộ dòng sông. Hai bên bờ cây cối quá mức thưa thớt, đợt mưa năm ngoái hầu như cuốn gãy toàn bộ những cái cây còn sót lại. Cần gấp rút trồng lại, nếu không hậu quả nghiêm trọng.
Bạch Trần Tinh không do dự nói cho Lệ vương biết suy nghĩ của mình. Lệ vương không nói nhiều, cho người chạy nhanh đi làm.
Bạch Trần Tinh hơi chút bất ngờ, Lệ vương thật sự tin tưởng Mai Chiêu Thành, cũng như dành một tình cảm vô cùng sâu đậm với nguyên chủ.
“ Vương gia, có tin cấp báo!! “ Một tên binh lính phi ngựa chạy đến, thở hỗn hển dâng lên mật thư. Lệ vương xem qua, nhíu mày thật chặt.
Bạch Trần Tinh nóng lòng nhìn lại, sắc mặt biến trắng. Lệ vương đỡ thấy thân thể yếu đuối của ái nhân, nhẹ nhàng trấn an. “ Không có chuyện gì. Ta xem mang đại ca cùng hắn thê tử trở về bình an. “
Lễ bộ thượng thư Mai Đức Thắng có hai tử. Cả hai người con đều vô cùng xuất chúng, đại nhi tử mười lăm tuổi thi đậu công danh vào triều làm quan.
Mai gia trăm đời có trung với nước, chưa từng tồn tại tâm tư bất chính. Mai Chiêu Quân nghe theo tổ huấn hết sức phó tá cho hoàng đế.
Mai Chiêu Quân làm việc cẩn thận, nghiêm chính, liêm minh rất được hoàng đế trọng dụng. Cũng bởi vì lẽ đó mà bị người ghen ghét.
Mai Chiêu Quân bị cáo ăn chặn hối lộ, cố ý tạo phản. Hoàng đế trong lòng tức giận giáng chức Mai Chiêu Quân, dày hắn 3000 dặm biên cương. Thê tử bởi vì vạ lây, không thể chạy thoát.
Phụ thân Mai Đức Thắng đã cáo lão hồi hương được Lệ vương bí mật hộ tống đến biên quan. Biên quan nơi này một lòng trung thành, ý của Lệ vương chính là ý của dân chúng.
Lệ vương không báo chuyện này cho nhạc phụ và nhạc mẫu biết chuyện. Hai người tuổi tác đã cao sẽ không thể chịu nổi mất. Hắn đảm bảo, Mai Chiêu Quân sẽ an toàn đến biên thành.
Bạch Trần Tinh mệt mỏi nằm trong lồng ngực của nam nhân. Đương kim hoàng đế tức phụ hoàng của nam nhân sủng thiếp diệt không chăm lo triều chính, đắm chìm trong trụy lạc. Nghe lời bịa đặt, không phân rõ trắng đen phán tội cho Mai Chiêu Quân. Mỗi một trung quan đều quá thật vọng trước hoàng đế, lần lượt rời kinh.
Người có tiếng nói nhất lúc này trong triều là Mạnh thừa tướng, phụ thân của Mạnh kế hoàng hậu. Mạnh Kế Hoàng âm mưu muốn thay đổi niên đại, Mạnh gia người làm chủ.
“ Uống đi. “ Nam nhân tiếp nhận chén thuốc từ Xuân Mai, thử thử độ ấm mới bắt đầu dỗ dành ái nhân uống thuốc.
“ Thật là đắng. “ Ngoài miệng ghét bỏ, thiếu niên vẫn là ngoan ngoãn uống hết. Sau rồi ngủ thiếp đi. Nam nhân ôm ái nhân vào phòng, từ tốn đặt người xuống, cận thận phủ thêm chăn.
“ Vương gia, hoàng đế bạo bệnh nằm liệt giường. Thiết nghĩ không lâu nữa sẽ chết. “ Từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, là thư đồng của Lệ vương. Ân Chinh nói.
“ Mạnh kế hoàng hậu ra tay thật nhanh. “ Hạ Quang thêm vào. “ Nàng chắc không thể chờ nổi rồi. “ Hoàng đế bệnh dậy không nổi giường. Đằng sau tất có Mạnh gia giật dây. Hoàng thái tử vị trí vẫn chưa định. Mạnh gia là muốn giết vua đoạt vị chăng?
“ Không ngoài dự tính của ta. “ Nam nhân sắc mặt bình thản. Mọi bước đi của Mạnh gia hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“ Cuộc chiến sắp tới sẽ rất dài hơi, các ngươi đi chuẩn bị đi. “ Ân Chính Hạ Quang ánh mắt loé lên quang mang.
“ Tuân mệnh. “ Mạnh gia cho rằng Lệ vương ở nơi biên quan này không thể làm nên đại sự? Sai, quá mức sai lầm. Hai người chờ không nổi muốn cho Mạnh gia một đao.
“ Thanh nhi, nghe mẫu thân. Không cần phải quá mệt nhọc, chăm sóc cho thân thể mới là quan trọng nhất. “ Mai mẫu thân cầm tay thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng tiểu nhi tử quả thực cực khổ. Thân thể vừa mới tốt lên một chút, không thể lại ngã bệnh.
“ Mẫu thân ngươi nói không sai. “ Mai phụ thân gật đầu phụ hoạ. May mắn trời cao thương xót, Thanh Nhi mới bệnh tật khỏe lại. Tiểu nhi tử bệnh nặng nằm trên giường, hai người bất lực lo lắng đêm ngủ không yên.
“ Đều nghe hai người. “ Bạch Trần Tinh mỉm cười đáp lại. “ Mẫu thân, phụ thân. Tối nay ở lại vương phủ dùng bữa đi. “ Mai gia hai vị lão nhân bốn mắt nhìn nhau. Hai người vẫn chưa thể chấp nhận được Lệ vương. Vì Lệ vương mà tiểu nhi tử phải giống như nữ nhân gả chồng, đường công danh hoàn toàn bị hủy hoại.
Nhưng thời gian chứng kiến, Lệ vương đối với Thanh nhi thật là tốt không giống như giả vờ. Hai người khúc mắc cũng giải. Chậm rãi gật đầu.
Bạch Trần Tinh cố ý dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn phong phú một chút. Nói ra một vài món ăn mà hai vị lão nhân thích.
Trên bàn cơm, Lệ vương và thiếu niên ăn ý không nhắc đến chuyện của Mai Chiêu Quân.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Mọi người làm việc chăm chỉ, nếu không phải vì bụng đói chắc chắn sẽ không dừng lại. Tất cả mọi người đều có công, cuối ngày Trương tổng quản sẽ quyết toán ngày lương.
Bạch Trần Tinh trong tầm mắt bao quát toàn bộ dòng sông. Hai bên bờ cây cối quá mức thưa thớt, đợt mưa năm ngoái hầu như cuốn gãy toàn bộ những cái cây còn sót lại. Cần gấp rút trồng lại, nếu không hậu quả nghiêm trọng.
Bạch Trần Tinh không do dự nói cho Lệ vương biết suy nghĩ của mình. Lệ vương không nói nhiều, cho người chạy nhanh đi làm.
Bạch Trần Tinh hơi chút bất ngờ, Lệ vương thật sự tin tưởng Mai Chiêu Thành, cũng như dành một tình cảm vô cùng sâu đậm với nguyên chủ.
“ Vương gia, có tin cấp báo!! “ Một tên binh lính phi ngựa chạy đến, thở hỗn hển dâng lên mật thư. Lệ vương xem qua, nhíu mày thật chặt.
Bạch Trần Tinh nóng lòng nhìn lại, sắc mặt biến trắng. Lệ vương đỡ thấy thân thể yếu đuối của ái nhân, nhẹ nhàng trấn an. “ Không có chuyện gì. Ta xem mang đại ca cùng hắn thê tử trở về bình an. “
Lễ bộ thượng thư Mai Đức Thắng có hai tử. Cả hai người con đều vô cùng xuất chúng, đại nhi tử mười lăm tuổi thi đậu công danh vào triều làm quan.
Mai gia trăm đời có trung với nước, chưa từng tồn tại tâm tư bất chính. Mai Chiêu Quân nghe theo tổ huấn hết sức phó tá cho hoàng đế.
Mai Chiêu Quân làm việc cẩn thận, nghiêm chính, liêm minh rất được hoàng đế trọng dụng. Cũng bởi vì lẽ đó mà bị người ghen ghét.
Mai Chiêu Quân bị cáo ăn chặn hối lộ, cố ý tạo phản. Hoàng đế trong lòng tức giận giáng chức Mai Chiêu Quân, dày hắn 3000 dặm biên cương. Thê tử bởi vì vạ lây, không thể chạy thoát.
Phụ thân Mai Đức Thắng đã cáo lão hồi hương được Lệ vương bí mật hộ tống đến biên quan. Biên quan nơi này một lòng trung thành, ý của Lệ vương chính là ý của dân chúng.
Lệ vương không báo chuyện này cho nhạc phụ và nhạc mẫu biết chuyện. Hai người tuổi tác đã cao sẽ không thể chịu nổi mất. Hắn đảm bảo, Mai Chiêu Quân sẽ an toàn đến biên thành.
Bạch Trần Tinh mệt mỏi nằm trong lồng ngực của nam nhân. Đương kim hoàng đế tức phụ hoàng của nam nhân sủng thiếp diệt không chăm lo triều chính, đắm chìm trong trụy lạc. Nghe lời bịa đặt, không phân rõ trắng đen phán tội cho Mai Chiêu Quân. Mỗi một trung quan đều quá thật vọng trước hoàng đế, lần lượt rời kinh.
Người có tiếng nói nhất lúc này trong triều là Mạnh thừa tướng, phụ thân của Mạnh kế hoàng hậu. Mạnh Kế Hoàng âm mưu muốn thay đổi niên đại, Mạnh gia người làm chủ.
“ Uống đi. “ Nam nhân tiếp nhận chén thuốc từ Xuân Mai, thử thử độ ấm mới bắt đầu dỗ dành ái nhân uống thuốc.
“ Thật là đắng. “ Ngoài miệng ghét bỏ, thiếu niên vẫn là ngoan ngoãn uống hết. Sau rồi ngủ thiếp đi. Nam nhân ôm ái nhân vào phòng, từ tốn đặt người xuống, cận thận phủ thêm chăn.
“ Vương gia, hoàng đế bạo bệnh nằm liệt giường. Thiết nghĩ không lâu nữa sẽ chết. “ Từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, là thư đồng của Lệ vương. Ân Chinh nói.
“ Mạnh kế hoàng hậu ra tay thật nhanh. “ Hạ Quang thêm vào. “ Nàng chắc không thể chờ nổi rồi. “ Hoàng đế bệnh dậy không nổi giường. Đằng sau tất có Mạnh gia giật dây. Hoàng thái tử vị trí vẫn chưa định. Mạnh gia là muốn giết vua đoạt vị chăng?
“ Không ngoài dự tính của ta. “ Nam nhân sắc mặt bình thản. Mọi bước đi của Mạnh gia hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“ Cuộc chiến sắp tới sẽ rất dài hơi, các ngươi đi chuẩn bị đi. “ Ân Chính Hạ Quang ánh mắt loé lên quang mang.
“ Tuân mệnh. “ Mạnh gia cho rằng Lệ vương ở nơi biên quan này không thể làm nên đại sự? Sai, quá mức sai lầm. Hai người chờ không nổi muốn cho Mạnh gia một đao.
“ Thanh nhi, nghe mẫu thân. Không cần phải quá mệt nhọc, chăm sóc cho thân thể mới là quan trọng nhất. “ Mai mẫu thân cầm tay thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng tiểu nhi tử quả thực cực khổ. Thân thể vừa mới tốt lên một chút, không thể lại ngã bệnh.
“ Mẫu thân ngươi nói không sai. “ Mai phụ thân gật đầu phụ hoạ. May mắn trời cao thương xót, Thanh Nhi mới bệnh tật khỏe lại. Tiểu nhi tử bệnh nặng nằm trên giường, hai người bất lực lo lắng đêm ngủ không yên.
“ Đều nghe hai người. “ Bạch Trần Tinh mỉm cười đáp lại. “ Mẫu thân, phụ thân. Tối nay ở lại vương phủ dùng bữa đi. “ Mai gia hai vị lão nhân bốn mắt nhìn nhau. Hai người vẫn chưa thể chấp nhận được Lệ vương. Vì Lệ vương mà tiểu nhi tử phải giống như nữ nhân gả chồng, đường công danh hoàn toàn bị hủy hoại.
Nhưng thời gian chứng kiến, Lệ vương đối với Thanh nhi thật là tốt không giống như giả vờ. Hai người khúc mắc cũng giải. Chậm rãi gật đầu.
Bạch Trần Tinh cố ý dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn phong phú một chút. Nói ra một vài món ăn mà hai vị lão nhân thích.
Trên bàn cơm, Lệ vương và thiếu niên ăn ý không nhắc đến chuyện của Mai Chiêu Quân.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất