Vùng Đất Tự Do

Chương 90

Trước Sau
Lúc nghe thấy tiếng cười của bố nuôi, Quintus vừa mừng vừa sợ.

Gã mừng vì bố vẫn còn sống, sợ vì lo sẽ đến cứu không kịp.

Kết quả là gã vội vã cùng một nhóm cận vệ chạy lên phòng của Darius.

Đó là một quyết định sai lầm, nhưng cũng khó trách Quintus, gã đã làm tròn bổn phận của một người con hiếu thảo, nếu Darius không cười sảng khoái đến thế có lẽ gã sẽ cẩn thận hơn.

Darius tưởng làm đúng hóa ra lại làm sai, đến chết vẫn còn đưa con mình vào tử lộ.

Cửa phòng vừa mở, một đống lá bài đã cắm thẳng vào trán các cận vệ của Quintus. Riêng Quintus nhờ phản xạ nhanh nhẹn mà tránh kịp. Mồ hôi trên người gã chảy đầm đìa.

Gã nhìn thấy bố mình gục chết trên sàn nhà. Lại thấy Jackson đứng ngay bên cạnh mình, trên tay cầm một con dao, đúng con dao mà thỉnh thoảng bố gã vẫn lôi ra ngắm nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

Jackson kề con dao lên cổ Quintus:

- Quintus, như cậu thấy đấy, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Bố cậu đã chết. Tôi không muốn giết cậu. Tôi không phải là kẻ sát nhân máu lạnh. Liệu chúng ta có thể đi đến một thỏa thuận không? Cậu kêu gọi người bên cậu đầu hàng. Như thế cậu sẽ giữ được mạng sống cho chính mình và cho những người anh em của mình.

Quintus bình tĩnh trả lời:

- Năm trăm nghìn quân của ông đang bị bao vây. Ông có thể giết được tôi, nhưng T-rex sẽ bị hủy diệt đến mức không bao giờ có thể gây dựng lại được nữa. Ông đã già rồi, thời gian không còn nhiều, các băng khác liệu có để cho ông yên không hay chúng sẽ nhân cơ hội này trừ diệt gia đình ông? Ông là cái gai trong mắt các tổ chức sát thủ quá lâu rồi. Ông có thể là một Á Sát Thần, nhưng đứng trước vài nghìn người thì cũng chết mà thôi. Ông bỏ dao ra, chúng ta bàn chuyện.

Jackson cười thích thú:

- Cậu quả là một nhà ngoại giao bẩm sinh đấy Quintus. Cậu khá hơn bố cậu rất nhiều, sau này chắc chắn sẽ là mối họa to lớn cho T-rex. Nhưng này cậu nhỏ, nếu cậu nghĩ rằng Cá Voi Xanh đang vây được đại quân của tôi thì chưa chắc đâu nhé, bởi vì Voi Châu Phi sẽ đánh tập hậu vào Lữ Đoàn Bốn của cậu. Tôi đã hứa sẽ chia đôi mảng kinh doanh của Thần Tài với họ một khi Cá Voi Xanh bị tiêu diệt. Lực lượng của họ tuy ít nhưng đôi khi chỉ cần vài chục nghìn người cũng đủ để tạo nên sự bất ngờ, có phải không? Xem nào, tôi nghĩ rằng tôi không còn muốn thỏa hiệp với cậu nữa. Cậu quá khôn ngoan và sự tồn tại của cậu có thể là mối họa lâu dài. Vĩnh biệt cậu, Quintus, thật đáng tiếc khi phải giết cả hai bố con cậu, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Jackson cắm con dao vào ngực Quintus. Đúng lúc ấy một con dao từ bên ngoài lao vào, tốc độ như xé gió, Jackson dùng tay không thuận bắn ra một lá bài đánh rơi con dao ấy xuống đất. Phía sau con dao vừa rơi lại có thêm ba con dao khác bay đến gần như đồng thời, Jackson giật mình, nắm tay hơi lỏng, Quintus nhân cơ hội ấy giằng ra được.

Jackson lạnh lùng nhìn người vừa đến. Hắn là Trần Tuấn Tài, nhưng lúc này đã bịt kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt.



- Mày là ai?

Tài đáp:

- Không phải việc của ông.

Quintus lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc. Gã cũng đoán ra được thân phận của Tài.

Theo mô tả của tình báo Cá Voi Xanh thì Trần Tuấn Tài có chiều cao và kích thước cơ thể tương đồng với tên sát thủ từng suýt lấy mạng gã.

Quintus lập tức lên tiếng:

- Giúp tôi giết lão. Sẽ trả công xứng đáng.

Jackson lại bắn ra một lá bài, Tài đã chuẩn bị sẵn tinh thần, vội sụp người né kịp trong gang tấc. Hắn rút thanh Huyết Long mang theo bên mình, chém xéo một đường rất mãnh liệt, Jackson hơi né người, chân vẫn tiếp tục tiến tới, định thuận đà tước lấy thanh kiếm, nhưng nhận ra bên cạnh mình con dao của Quintus đang lao đến.

Tình thế đột nhiên trở nên hung hiểm. Tài và Quintus đều không phải dạng xoàng. Jackson tự tin vào bản lĩnh của mình, thay vì thối lui lại bước tới thêm bước nữa, khoảng cách giữa ba người đã trở nên rất gần, nhân cơ hội ấy hai tay xòe ra, định một tay tước kiếm một tay tước dao, nhưng ngực trái của lão đau nhói, lực tay trở nên yếu ớt, trong bụng chấn kinh. Biết rằng dao tước được nhưng kiếm không tước được, thất bại không chết cũng bị thương, liền đẩy con dao của Quintus chặn lưỡi kiếm của Tài, rồi ngã ra đất, thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc.

Jackson nhìn xuống ngực của mình. Máu lại túa ra lần nữa.

Lão thở dài:

- Có lẽ đã đến lúc bàn công việc.

Quintus lắc đầu, định bác bỏ, nhưng Tài lập tức đồng ý.

- Đã đến lúc bàn công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau