Chương 137
Tài biết mình đang tiến bộ. Hắn tiến bộ với tốc độ có thể xem là phi thường. Hắn tựa như một cậu bé trong độ tuổi dậy thì mỗi ngày mỗi cao lên, cách mấy tuần không gặp đã thấy cơ thể lớn bổng.
Tuổi trưởng thành của một sát thủ khác với tuổi trưởng thành của con người. Những đứa trẻ cao nhanh ở những năm đầu đời và đa phần dừng cao ở tuổi mười tám, mười chín, trong khi tuổi chín muồi của một sát thủ đến muộn. Tài đang trong quá trình dậy thì của một sát thủ. Quá trình ấy phải vài năm nữa mới chấm dứt. Trong con người hắn bắt đầu hội tụ đầy đủ sức mạnh, tốc độ, bản lĩnh, kinh nghiệm, kỹ năng, sự điềm tĩnh, những yếu tố ấy hòa quyện lại với nhau để tạo ra một Trần Tuấn Tài vô cùng ảo diệu. May mắn cho hắn, hắn sống trong một thế giới được thiết kế hoàn mỹ cho các sát thủ và từ khi còn rất nhỏ đã được dạy dỗ bởi một trong những sát thủ xuất chúng nhất mà thế giới này từng ghi nhận, tất cả những yếu tố ấy kết hợp lại tạo nên bệ phóng để thiên tài của hắn nảy nở và phát triển càng ngày càng rực rỡ.
Hắn còn chưa chạm đến đỉnh cao của đời mình. Hắn vẫn còn có thể giỏi thêm nữa. Hắn biết rằng lúc này mình còn thua kém, nhưng tương lai sẽ vượt qua cả Tứ Đại Sát Thần, hắn biết rõ năng lực của Adonis và tự tin rằng mình sẽ vươn tới đẳng cấp ấy vào một ngày nào đó. Vẫn còn những người giỏi hơn bốn người ấy, nhưng đó chưa phải là điều hắn cần bận tâm lúc này.
Ba giây với những người bình thường là khoảng cách giữa hai lần chớp mắt, ba giây với Tài là năm mươi cú đâm dao, mỗi cú đâm dao đều là một màn trình diễn kỹ năng khó tin. Sau năm mươi cú đâm ấy, màn hình vang lên tiếng tít tít và sau đó tắt ngóm. Quả bom đã được vô hiệu hóa.
Tài ngồi yên trong vài giây, cảm nhận gánh nặng của kỳ tích mà mình vừa thực hiện. Những người khác cũng quan sát hắn trong im lặng, họ tự hỏi có thực sự là Tài vừa đâm được năm mươi cú xuống màn hình cảm ứng hay không, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi họ không cảm nhận được sự vĩ đại và khó tin của nó. Chỉ mỗi Donut Boy vùng vẫy trong tuyệt vọng. Gã bị bốn sát thủ khỏe mạnh ấn chặt xuống đất, không nhìn được hành động vừa rồi của Tài, nhưng ba giây đã trôi qua mà bom vẫn không nổ, điều đó chứng tỏ Tài đã làm được điều mà gã không tin rằng hắn làm được.
Tài nhìn Donut Boy bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Giết hắn đi.
Mệnh lệnh ấy lập tức được thi hành. Vùng đất Tự Do từ nay chỉ còn lại ba Thần Tài.
Tài đến đây để giết Donut Boy, nay đã giết được. Hắn bước ra khỏi căn nhà nguyên vẹn, không thương tích gì.
Ngày hôm sau, Tư Lệnh triệu tập Ngũ Đại Thủ Lĩnh và ba Thần Tài đến tòa nhà trung tâm của Liên Minh. Đi cùng với lệnh triệu tập là hàng chục nghìn Hiệp Sĩ để đảm bảo rằng mệnh lệnh của Tư Lệnh sẽ được thực thi. Gavin Doherty tự mình dẫn ba nghìn người đến Pháo Đài Dực Long. Gã nhìn Tài với ánh mắt căm hận.
- Hôm nay là ngày chết của mày.
Tài cười nhạt:
- Đội trưởng Gavin, anh có nhầm lẫn gì chăng? Tôi không phải là nhân vật chính của sự kiện ngày hôm nay.
- Cũng vậy thôi. Zhao Wu chắc chắn sẽ bị tước danh hiệu Thần Tài và khi ấy băng Dực Long của chúng mày sẽ sụp đổ. Tao rất muốn xem cái bản mặt chó má của mày lúc ấy ra sao. Tao sẽ cười vào mặt mày, Tài ạ. Chính vì thế mà tao đã xin bố tao được đến áp giải Zhao Wu.
- Hy vọng anh vẫn cười nếu Zhao Wu trở thành Siêu Thần Tài.
Nói vậy thôi chứ Tài cực kỳ lo lắng. Hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Zhao Wu khi cả hai cùng bước lên chiếc xe ô tô của Liên Minh.
Bàn tay của Zhao Wu run run.
- Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi. Cuối cùng nó cũng tới.
Tài cố gắng trấn an gã:
- Đừng quá sợ. Tôi sẽ làm mọi cách để giúp đỡ anh. Đây là trò chơi may rủi, anh có ba mươi ba phần trăm cơ hội chiến thắng. Ba mươi ba phần trăm là tỷ lệ cao đấy.
- Ba mươi ba phần trăm nghĩa là hai phần chết, một phần sống. Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, tôi không nghĩ đó là một tỷ lệ đáng mơ ước. Tôi có ba đứa con nhỏ, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với tôi, nhờ anh bảo vệ cho chúng.
- Anh nói vớ vẩn gì vậy? Tư Lệnh chỉ mời anh đến để quyết định người sẽ làm Siêu Thần Tài chứ có định giết anh đâu mà sợ. Ngay cả nếu anh không làm Thần Tài nữa anh vẫn còn tài sản, và chúng tôi vẫn sẽ cho người bảo vệ gia đình anh, tôi hứa.
- Cảm ơn anh. Tôi biết anh là nam tử hán, đại trượng phu. Tôi biết anh là người trọng chữ tín, một lời đã nói ra thì sẽ làm hết sức để thực hiện. Những lời vừa rồi khiến tôi an tâm hơn rất nhiều. Tôi có linh cảm xấu về chuyến đi ngày hôm nay. Người Trung Quốc vẫn thường nói: Làm bạn với vua như chơi với hổ. Một khi con hổ đã chán chơi với mình rồi thì mình sẽ biến thành miếng thịt trong miệng, tránh sao thoát được?
- Coi nào. Đừng quá bi quan.
Zhao Wu cười thảm:
- Anh đã gặp Tư Lệnh một lần. Tôi đã gặp ngài nhiều lần, đủ nhiều để biết rằng trong mắt ngài những người như tôi và anh chỉ là con kiến. Ngài cho rằng mình đã ban cho bố con tôi mọi thứ, địa vị, sự giàu có và cả tính mạng, vì nếu không có sự ban ơn của ngài thì nhà Zhao đã chết rục xác từ lâu. Bây giờ ngài đổi ý, thì hẳn ngài sẽ lấy lại tất cả những gì mà ngài đã ban cho chúng tôi. Vậy nên tôi không dám hy vọng sẽ bước chân ra khỏi trụ sở Liên Minh còn sống đâu, thủ lĩnh Trần Tuấn Tài.
Tài chưa bao giờ thấy Zhao Wu mất tinh thần như ngày hôm nay. Zhao Wu vốn là người khôn ngoan, quyết đoán, đặc biệt có khả năng nhìn thấu các diễn biến thời cuộc. Gã đã chứng minh được tầm nhìn của mình khi đặt cược vào Tài và Con Lợn Nái Sề khi tổ chức vẫn còn là một băng nhỏ yếu. Vậy mà ngày hôm nay gã trở nên suy sụp như thế này, hẳn là bởi sâu thẳm trong lòng, gã đã trở nên tuyệt vọng.
Tuổi trưởng thành của một sát thủ khác với tuổi trưởng thành của con người. Những đứa trẻ cao nhanh ở những năm đầu đời và đa phần dừng cao ở tuổi mười tám, mười chín, trong khi tuổi chín muồi của một sát thủ đến muộn. Tài đang trong quá trình dậy thì của một sát thủ. Quá trình ấy phải vài năm nữa mới chấm dứt. Trong con người hắn bắt đầu hội tụ đầy đủ sức mạnh, tốc độ, bản lĩnh, kinh nghiệm, kỹ năng, sự điềm tĩnh, những yếu tố ấy hòa quyện lại với nhau để tạo ra một Trần Tuấn Tài vô cùng ảo diệu. May mắn cho hắn, hắn sống trong một thế giới được thiết kế hoàn mỹ cho các sát thủ và từ khi còn rất nhỏ đã được dạy dỗ bởi một trong những sát thủ xuất chúng nhất mà thế giới này từng ghi nhận, tất cả những yếu tố ấy kết hợp lại tạo nên bệ phóng để thiên tài của hắn nảy nở và phát triển càng ngày càng rực rỡ.
Hắn còn chưa chạm đến đỉnh cao của đời mình. Hắn vẫn còn có thể giỏi thêm nữa. Hắn biết rằng lúc này mình còn thua kém, nhưng tương lai sẽ vượt qua cả Tứ Đại Sát Thần, hắn biết rõ năng lực của Adonis và tự tin rằng mình sẽ vươn tới đẳng cấp ấy vào một ngày nào đó. Vẫn còn những người giỏi hơn bốn người ấy, nhưng đó chưa phải là điều hắn cần bận tâm lúc này.
Ba giây với những người bình thường là khoảng cách giữa hai lần chớp mắt, ba giây với Tài là năm mươi cú đâm dao, mỗi cú đâm dao đều là một màn trình diễn kỹ năng khó tin. Sau năm mươi cú đâm ấy, màn hình vang lên tiếng tít tít và sau đó tắt ngóm. Quả bom đã được vô hiệu hóa.
Tài ngồi yên trong vài giây, cảm nhận gánh nặng của kỳ tích mà mình vừa thực hiện. Những người khác cũng quan sát hắn trong im lặng, họ tự hỏi có thực sự là Tài vừa đâm được năm mươi cú xuống màn hình cảm ứng hay không, mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi họ không cảm nhận được sự vĩ đại và khó tin của nó. Chỉ mỗi Donut Boy vùng vẫy trong tuyệt vọng. Gã bị bốn sát thủ khỏe mạnh ấn chặt xuống đất, không nhìn được hành động vừa rồi của Tài, nhưng ba giây đã trôi qua mà bom vẫn không nổ, điều đó chứng tỏ Tài đã làm được điều mà gã không tin rằng hắn làm được.
Tài nhìn Donut Boy bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Giết hắn đi.
Mệnh lệnh ấy lập tức được thi hành. Vùng đất Tự Do từ nay chỉ còn lại ba Thần Tài.
Tài đến đây để giết Donut Boy, nay đã giết được. Hắn bước ra khỏi căn nhà nguyên vẹn, không thương tích gì.
Ngày hôm sau, Tư Lệnh triệu tập Ngũ Đại Thủ Lĩnh và ba Thần Tài đến tòa nhà trung tâm của Liên Minh. Đi cùng với lệnh triệu tập là hàng chục nghìn Hiệp Sĩ để đảm bảo rằng mệnh lệnh của Tư Lệnh sẽ được thực thi. Gavin Doherty tự mình dẫn ba nghìn người đến Pháo Đài Dực Long. Gã nhìn Tài với ánh mắt căm hận.
- Hôm nay là ngày chết của mày.
Tài cười nhạt:
- Đội trưởng Gavin, anh có nhầm lẫn gì chăng? Tôi không phải là nhân vật chính của sự kiện ngày hôm nay.
- Cũng vậy thôi. Zhao Wu chắc chắn sẽ bị tước danh hiệu Thần Tài và khi ấy băng Dực Long của chúng mày sẽ sụp đổ. Tao rất muốn xem cái bản mặt chó má của mày lúc ấy ra sao. Tao sẽ cười vào mặt mày, Tài ạ. Chính vì thế mà tao đã xin bố tao được đến áp giải Zhao Wu.
- Hy vọng anh vẫn cười nếu Zhao Wu trở thành Siêu Thần Tài.
Nói vậy thôi chứ Tài cực kỳ lo lắng. Hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Zhao Wu khi cả hai cùng bước lên chiếc xe ô tô của Liên Minh.
Bàn tay của Zhao Wu run run.
- Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi. Cuối cùng nó cũng tới.
Tài cố gắng trấn an gã:
- Đừng quá sợ. Tôi sẽ làm mọi cách để giúp đỡ anh. Đây là trò chơi may rủi, anh có ba mươi ba phần trăm cơ hội chiến thắng. Ba mươi ba phần trăm là tỷ lệ cao đấy.
- Ba mươi ba phần trăm nghĩa là hai phần chết, một phần sống. Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, tôi không nghĩ đó là một tỷ lệ đáng mơ ước. Tôi có ba đứa con nhỏ, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với tôi, nhờ anh bảo vệ cho chúng.
- Anh nói vớ vẩn gì vậy? Tư Lệnh chỉ mời anh đến để quyết định người sẽ làm Siêu Thần Tài chứ có định giết anh đâu mà sợ. Ngay cả nếu anh không làm Thần Tài nữa anh vẫn còn tài sản, và chúng tôi vẫn sẽ cho người bảo vệ gia đình anh, tôi hứa.
- Cảm ơn anh. Tôi biết anh là nam tử hán, đại trượng phu. Tôi biết anh là người trọng chữ tín, một lời đã nói ra thì sẽ làm hết sức để thực hiện. Những lời vừa rồi khiến tôi an tâm hơn rất nhiều. Tôi có linh cảm xấu về chuyến đi ngày hôm nay. Người Trung Quốc vẫn thường nói: Làm bạn với vua như chơi với hổ. Một khi con hổ đã chán chơi với mình rồi thì mình sẽ biến thành miếng thịt trong miệng, tránh sao thoát được?
- Coi nào. Đừng quá bi quan.
Zhao Wu cười thảm:
- Anh đã gặp Tư Lệnh một lần. Tôi đã gặp ngài nhiều lần, đủ nhiều để biết rằng trong mắt ngài những người như tôi và anh chỉ là con kiến. Ngài cho rằng mình đã ban cho bố con tôi mọi thứ, địa vị, sự giàu có và cả tính mạng, vì nếu không có sự ban ơn của ngài thì nhà Zhao đã chết rục xác từ lâu. Bây giờ ngài đổi ý, thì hẳn ngài sẽ lấy lại tất cả những gì mà ngài đã ban cho chúng tôi. Vậy nên tôi không dám hy vọng sẽ bước chân ra khỏi trụ sở Liên Minh còn sống đâu, thủ lĩnh Trần Tuấn Tài.
Tài chưa bao giờ thấy Zhao Wu mất tinh thần như ngày hôm nay. Zhao Wu vốn là người khôn ngoan, quyết đoán, đặc biệt có khả năng nhìn thấu các diễn biến thời cuộc. Gã đã chứng minh được tầm nhìn của mình khi đặt cược vào Tài và Con Lợn Nái Sề khi tổ chức vẫn còn là một băng nhỏ yếu. Vậy mà ngày hôm nay gã trở nên suy sụp như thế này, hẳn là bởi sâu thẳm trong lòng, gã đã trở nên tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất