Vùng Đất Tự Do

Chương 174

Trước Sau
Ma túy vừa vào cơ thể, trong đầu Tài như có tiếng bom nổ, cơ thể của hắn bị đóng băng, không sao cử động được. Hắn vẫn tư duy được bình thường, nhưng không sao điều khiển được tay chân nữa, tựa như đầu hắn và phần còn lại của cơ thể đã bị chia thành hai nửa độc lập với nhau.

Tài bình tĩnh quan sát diễn biến bên trong cơ thể. Trước đây khi nghe Mc Alister nói về ma túy Hãm Thần, hắn đã đem chuyện này kể lại cho Aleksei nghe, sau rất nhiều lần thảo luận, hai người đi đến hai giả thuyết. Giả thuyết thứ nhất cho rằng ma túy Hãm Thần có chức năng cô lập các tế bào thần kinh, ngăn cách bộ não với phần còn lại. Tuy nhiên càng đào sâu càng thấy giả thuyết này không đứng vững, nên Tài nghiêng về giả thuyết thứ hai, đó là ma túy Hãm Thần đã làm chậm tốc độ lan truyền của các tín hiệu thần kinh đến cơ bắp, khiến quá trình này dường như kéo dài ra vô tận. Cơ thể con người cần một quá trình lâu dài mới có thể thích ứng được tác dụng của ma túy Hãm Thần, nhưng một khi thích ứng được rồi thì hiệu quả vô cùng to lớn. Nó khiến cho tốc độ phản xạ của não bộ và tốc độ lan truyền tín hiệu thần kinh được nâng lên nhiều lần, qua đó mang lại cho người sử dụng ma túy những năng lực tựa như siêu nhân.

Tài không biết rằng những suy nghĩ của hắn hoàn toàn chính xác. Nếu ví tín hiệu thần kinh như một dòng sông thì ma túy Hãm Thần hoạt động như một vật cản làm cho dòng chảy bị nghẽn lại. Ma túy càng tinh khiết thì tác động càng mang tính tức thời, mãnh liệt và lâu dài. Người sử dụng ma túy tinh khiết cần nhiều thời gian hơn để làm quen với các tác dụng mà ma túy mang lại, nhưng đồng thời hiệu quả tác động lên hệ thần kinh cũng vì thế mà lớn hơn.

Tài nhận ra rằng các giác quan của hắn đang được khuyếch đại. Hắn có thể nghe thấy hơi thở của cả Tư Lệnh lẫn Ethan Kath, mặc dù hai người này đều thở rất khẽ và khoảng cách giữa hắn và Tư Lệnh rất xa. Đôi mắt của hắn cũng trở nên tinh tường hơn trước nhiều lần, tầm quan sát mở rộng như loài ong, tuy đồng tử không có cách nào di chuyển và do vậy không thể nhìn trực diện vào mặt của Ethan mà vẫn nhìn thấy được từng lỗ chân lông trên mặt gã, thậm chí cả các mao mạch ẩn sau làn da khô rát. Đây chính là tác dụng đầy mâu thuẫn và khó hiểu của ma túy Hãm Thần, một mặt nó làm chậm khả năng phản xạ nhưng mặt khác nó lại làm tăng khả năng quan sát. Tài có cảm giác như mình đang nhìn đời qua một chiếc kính hiển vi có độ rộng siêu thực.

Ở chiều ngược lại, mọi thứ trong căn phòng này cũng diễn ra nhanh hơn, nhanh đến mức hắn có cảm giác chóng mặt. Một con ruồi lao vút qua mặt hắn với tốc độ một viên đạn. Hắn biết rằng cứ bốn giây Ethan lại chớp mắt một lần, nhưng nãy giờ hắn nhìn gã mãi mà không thấy gã chớp mắt lần nào, có lẽ vì cái chớp mắt ấy nhanh quá não bộ của hắn không theo kịp, hoặc giả phản xạ thần kinh của hắn đang trở nên quá chậm. Rèm cửa sổ lúc nãy chỉ giao động một cách đều đặn và chậm rãi theo những cơn gió lùa từ bên ngoài vào, lúc này giật điên cuồng, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được dòng vận động của những cơn gió vô hình đang quét qua căn phòng.



Sự hưng phấn trào dâng trong lồng ngực hắn. Chất ma túy này quá đỗi kỳ diệu, chẳng trách bao nhiêu người nghiện nó đến mức không sao thoát ra được. Trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ rằng nếu hắn có thể làm quen được với chất ma túy này thì dù hậu quả thế nào cũng đều chấp nhận được cả. Ý nghĩ ấy thật bệnh hoạn, nhưng nó đến một cách hết sức tự nhiên, thế giới này về cơ bản là một cuộc đánh đổi, nếu thứ mà ta nhận được lớn hơn vô số lần thứ mà ta mất đi, thì người ta sẵn sàng chấp nhận từ bỏ mọi thứ, kể cả những thứ mà mình từng coi trọng.

Giữa lúc Tài còn đang cố gắng làm quen với ma túy Hãm Thần, hắn chợt nhận ra rằng Ethan Kath đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Nhận thức ấy làm hắn giật mình. Ethan Kath dường như không hề di chuyển, gã chỉ đơn giản là biến mất khỏi vị trí cũ và hiện ra ở vị trí mới. Có lẽ hắn chỉ bước một cách khoan thai, nhưng bởi tín hiệu từ mắt Tài truyền về não bộ quá chậm mà thành ra Tài thấy gã thoắt ẩn thoắt hiện.

Thế rồi Tài thấy bàn tay của mình đã bị Ethan đặt lên trên mặt bàn từ lúc nào, thanh kiếm của Ethan Kath thì đặt ngay trên cổ tay hắn nhưng không chém xuống. Mồ hôi trên người hắn túa ra thành dòng. Hắn cảm thấy sợ đến phát cuồng. Hắn bỗng hiểu rằng chắc chắn mình sẽ mất bàn tay, không có cách nào để hắn tránh được kết quả này.

Mc Alister chỉ cho hắn ba cơ hội. Cứ theo tình hình hiện nay mà suy, thì đừng nói gì ba cơ hội, ngay cả ba trăm cơ hội, hay ba nghìn cơ hội vẫn là quá ít. Bản thân Mc Alister mất một tháng mới có thể cử động bàn tay, làm sao hắn có thể trong vài phút đã di chuyển ngay được? Đây không phải là đánh đố, đây là trừng phạt.

Tài nhìn Ethan. Ethan cũng nhìn lại hắn. Hắn đọc được trong mắt của Ethan một tia do dự. Hắn cảm nhận được mặc dù Ethan không biểu lộ cảm xúc nào nhưng gã không muốn thực hiện mệnh lệnh này. Giá như Tài có thể làm ra một cử chỉ gì đó để thúc đẩy sự do dự của Ethan, nhưng đáng tiếc cho dù cố gắng đến đâu hắn cũng không thể làm được. Vào lúc này hắn chỉ còn biết cầu mong may mắn đến với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau