Chương 192
Tài có những tiêu chuẩn chặt chẽ về việc thế nào là vượt qua một cấp.
Trong suy nghĩ của hắn, một cấp được xem là đã được chinh phục hoàn toàn khi và chỉ khi hắn giết được hết bốn mươi con ruồi muỗi theo thứ tự từ một đến bốn mươi.
Nếu hắn xác định được vị trí của cả bốn mươi con ấy thì không nói làm gì, vấn đề nằm ở chỗ có rất nhiều con hắn không định vị được. Có thể chúng đang trốn ở góc nào đó, có thể hắn đã mất dấu chúng và bây giờ không tìm lại được.
Chẳng hạn như vừa rồi hắn không tìm được con thứ hai mươi mốt. Cho dù dậm chân ghế cũng vô ích, bởi căn phòng này rộng hơn căn phòng cũ rất nhiều, tác động của âm thanh không làm bầy côn trùng giật mình.
Hắn phải tìm ra cách khác.
Tài nhớ đến kỹ năng dậm chân làm rung chuyển mặt đất của Mc Alister. Kỹ năng này gây cho hắn ấn tượng sâu đậm đến nỗi gần như không ngày nào hắn không nghĩ về nó một chốc.
Nếu hắn cũng có thể làm như Mc Alister thì hắn sẽ kích động được bầy côn trùng, qua đó xác định vị trí chính xác của từng con một.
Dùng sức một cú dậm mà lay chuyển mặt đất là điều không tưởng, trừ khi hắn nặng hàng tấn. Nhưng Tài cho rằng bên trong việc này có thủ thuật nào đó. Hắn cần tìm ra được bí quyết của thủ thuật ấy.
Tài chìm vào trong suy nghĩ.
Vài giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua, bên ngoài các kỹ thuật viên đã thay ca, đổi sang nhóm thứ hai, để nhóm đầu tiên được nghỉ ngơi.
Công việc của họ tuy không vất vả nhưng đòi hỏi sự tập trung tinh thần cao độ, trí óc của họ trở nên mệt mỏi.
Họ hoạt động trong một nhóm đông, có sự hỗ trợ lẫn nhau cả về thể lực lẫn tinh thần mà đã cảm thấy không chịu được, trong khi Tài ngồi một mình trong phòng tối nóng bức, thiếu khí, không có ai để trao đổi hay hỏi ý kiến, không có ai động viên tinh thần, không uống nước và cũng chẳng ăn, nhưng thể lực của hắn vẫn chưa bị kiệt quệ.
Đó là nhờ sức mạnh thể chất của Tài vượt xa người bình thường, tựa như người lớn với trẻ em, thêm vào đó ma túy Hãm Thần cũng làm tăng sức chống chịu của cơ thể.
Hắn ngồi thế suốt một ngày đêm, cho đến khi ảnh hưởng của ma túy tiêu biến hết.
Hắn vẫn tiếp tục ngồi yên một chỗ để nghiền ngẫm dư âm của nó.
Một trong những điều hắn nhận ra là sau khi ma túy tan hết, cơ thể của hắn không phục hồi hoàn toàn về trạng thái cũ, công tắc điều khiển điều khiển tốc độ quay của vạn vật vẫn còn, hắn vẫn có thể làm chậm lại môi trường xung quanh nếu muốn, nhưng tác dụng không mãnh liệt như lúc ma túy còn đậm trong người.
Điều này đặt ra một câu hỏi hết sức trọng yếu: Phải chăng muốn tăng vòng xoay công tắc thì phải liên tục bổ sung ma túy? Hắn cần bổ sung ma túy đến mức độ nào?
Tài dùng trí não và các giác quan quan sát bên trong cơ thể mình, thấy rằng dường như có một sự thay đổi rất vi tế nào đó mà hắn nhất thời không thể chỉ ra được, nhưng rõ ràng có sự thay đổi.
Hắn lấy ra gói ma túy thứ hai, dốc thẳng vào miệng.
Tư Lệnh cho hắn ba gói bột ma túy dạng tinh khiết nhất, hắn chia chúng ra thành chín gói nhỏ, có thể dùng trong chín ngày liên tục.
Sau khi lượng bột thứ hai vào trong cơ thể, hắn lại nghe thấy tiếng bom nổ, cơ thể một lần nữa rơi vào trạng thái tê liệt.
Hắn chiến đấu để giành quyền kiểm soát với ma túy. Lần này dường như có sự biến chuyển nào đó, hắn cảm thấy mặc dù cơ thể vẫn đang bị đóng băng, nhưng lớp băng rõ ràng mỏng hơn trước đôi chút.
Sau bốn tiếng chiến đấu không ngừng, hắn chủ động đầu hàng và tự đặt mình vào trạng thái ngủ. Các kỹ thuật viên bên ngoài nhanh chóng nhận ra điều đó, họ lập tức bước vào trong phòng, lay hắn tỉnh dậy, sau đó vội vã rút lui.
Lần này tỉnh dậy, Tài lập tức tháo giày, dùng bàn chân trần để cảm nhận sàn nhà. Hắn nhận ra những điều trước đây mình không nhận ra được.
Một trong những điểm quan trọng nhất là mặt đất không bằng phẳng và đồng nhất như hắn tưởng. Trên thực tế, chúng tách rời thành các mảng nhỏ đến cực nhỏ, về cơ bản không khác gì các mảng địa chất nâng đỡ Trái đất bên dưới, chỉ có điều các mảng nhỏ này có quy mô và kích thước nhỏ bé hơn rất nhiều, chính vì thế mà dễ tác động hơn. Bằng cách dùng một lực vừa phải dậm vào đúng điểm theo đúng góc độ, hắn có thể tạo ra các rung chấn mang tính nhân tạo.
Cách làm này đòi hỏi năng lực nhận biết chính xác cấu tạo của các mạch đất bên dưới, ma túy Hãm Thần đã ban cho hắn năng lực đó.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, tìm được điểm phù hợp nhất, liền đạp chân xuống, tức thì cảm nhận các xung lực đang lan tỏa ra khắp nơi.
Các xung lực này chưa đủ mạnh và chưa được điều hướng, nhưng dẫu sao cũng là một khởi đầu tích cực.
Tài hiểu rằng mình cần có công cụ hỗ trợ, thuận tiện nhất là một chiếc giày được thiết kế đặc biệt để có thể tăng rung chấn và khả năng điều hướng các lực lan tỏa. Chiếc giày này vừa phải đủ cứng để tạo sức mạnh, vừa đủ mềm và mỏng để duy trì sự tiếp xúc giữa lòng bàn chân của hắn với mặt đất.
Hắn sẽ yêu cầu Aleksei thuê người thiết kế chiếc giày này, nhưng trước mắt thì phải vượt qua Mức Một một cách trọn vẹn đã.
- Khởi động Mức Một. – Tài ra lệnh.
Con dao lập tức được phóng đi. Trong thời gian con dao đang bay, Tài liên tiếp dậm chân xuống đất năm lần, tạo thành năm làn sóng liên tiếp chồng lên nhau, càng lúc càng gia tăng uy lực. Làn sóng hùng mạnh ấy tác động lên tường, lớp đệm mút dày cũng không hấp thụ hết được, ruỗi muỗi tung cánh bay tá lả.
Tài vung tay, ba lá bài được phóng đi, giết chết số ruồi muỗi từ hai mốt đến bốn mươi, trong khi xác côn trùng còn chưa kịp rơi xuống đất, hắn đã dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao và dắt nó vào người, nhẹ nhàng như hái một trái dâu tây trên cành.
Thời gian con dao chạm người hắn chưa đến hai giây đồng hồ, vậy mà hắn đã làm được đủ thứ việc trong thời gian ấy, kỳ tích này đã vượt quá giới hạn của con người.
Tài tạm coi là mình đã vượt qua Mức Một, nhưng tâm trạng của hắn vẫn chưa thật hài lòng. Hắn vẫn đang dùng thủ thuật để ăn gian. Chỉ khi nào hắn không cần thông qua giấc ngủ ngắn để vô hiệu hóa sự kiểm soát của ma túy Hãm Thần, khi ấy hắn mới tính mình chân chính chinh phục thành công thử thách.
Trong suy nghĩ của hắn, một cấp được xem là đã được chinh phục hoàn toàn khi và chỉ khi hắn giết được hết bốn mươi con ruồi muỗi theo thứ tự từ một đến bốn mươi.
Nếu hắn xác định được vị trí của cả bốn mươi con ấy thì không nói làm gì, vấn đề nằm ở chỗ có rất nhiều con hắn không định vị được. Có thể chúng đang trốn ở góc nào đó, có thể hắn đã mất dấu chúng và bây giờ không tìm lại được.
Chẳng hạn như vừa rồi hắn không tìm được con thứ hai mươi mốt. Cho dù dậm chân ghế cũng vô ích, bởi căn phòng này rộng hơn căn phòng cũ rất nhiều, tác động của âm thanh không làm bầy côn trùng giật mình.
Hắn phải tìm ra cách khác.
Tài nhớ đến kỹ năng dậm chân làm rung chuyển mặt đất của Mc Alister. Kỹ năng này gây cho hắn ấn tượng sâu đậm đến nỗi gần như không ngày nào hắn không nghĩ về nó một chốc.
Nếu hắn cũng có thể làm như Mc Alister thì hắn sẽ kích động được bầy côn trùng, qua đó xác định vị trí chính xác của từng con một.
Dùng sức một cú dậm mà lay chuyển mặt đất là điều không tưởng, trừ khi hắn nặng hàng tấn. Nhưng Tài cho rằng bên trong việc này có thủ thuật nào đó. Hắn cần tìm ra được bí quyết của thủ thuật ấy.
Tài chìm vào trong suy nghĩ.
Vài giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua, bên ngoài các kỹ thuật viên đã thay ca, đổi sang nhóm thứ hai, để nhóm đầu tiên được nghỉ ngơi.
Công việc của họ tuy không vất vả nhưng đòi hỏi sự tập trung tinh thần cao độ, trí óc của họ trở nên mệt mỏi.
Họ hoạt động trong một nhóm đông, có sự hỗ trợ lẫn nhau cả về thể lực lẫn tinh thần mà đã cảm thấy không chịu được, trong khi Tài ngồi một mình trong phòng tối nóng bức, thiếu khí, không có ai để trao đổi hay hỏi ý kiến, không có ai động viên tinh thần, không uống nước và cũng chẳng ăn, nhưng thể lực của hắn vẫn chưa bị kiệt quệ.
Đó là nhờ sức mạnh thể chất của Tài vượt xa người bình thường, tựa như người lớn với trẻ em, thêm vào đó ma túy Hãm Thần cũng làm tăng sức chống chịu của cơ thể.
Hắn ngồi thế suốt một ngày đêm, cho đến khi ảnh hưởng của ma túy tiêu biến hết.
Hắn vẫn tiếp tục ngồi yên một chỗ để nghiền ngẫm dư âm của nó.
Một trong những điều hắn nhận ra là sau khi ma túy tan hết, cơ thể của hắn không phục hồi hoàn toàn về trạng thái cũ, công tắc điều khiển điều khiển tốc độ quay của vạn vật vẫn còn, hắn vẫn có thể làm chậm lại môi trường xung quanh nếu muốn, nhưng tác dụng không mãnh liệt như lúc ma túy còn đậm trong người.
Điều này đặt ra một câu hỏi hết sức trọng yếu: Phải chăng muốn tăng vòng xoay công tắc thì phải liên tục bổ sung ma túy? Hắn cần bổ sung ma túy đến mức độ nào?
Tài dùng trí não và các giác quan quan sát bên trong cơ thể mình, thấy rằng dường như có một sự thay đổi rất vi tế nào đó mà hắn nhất thời không thể chỉ ra được, nhưng rõ ràng có sự thay đổi.
Hắn lấy ra gói ma túy thứ hai, dốc thẳng vào miệng.
Tư Lệnh cho hắn ba gói bột ma túy dạng tinh khiết nhất, hắn chia chúng ra thành chín gói nhỏ, có thể dùng trong chín ngày liên tục.
Sau khi lượng bột thứ hai vào trong cơ thể, hắn lại nghe thấy tiếng bom nổ, cơ thể một lần nữa rơi vào trạng thái tê liệt.
Hắn chiến đấu để giành quyền kiểm soát với ma túy. Lần này dường như có sự biến chuyển nào đó, hắn cảm thấy mặc dù cơ thể vẫn đang bị đóng băng, nhưng lớp băng rõ ràng mỏng hơn trước đôi chút.
Sau bốn tiếng chiến đấu không ngừng, hắn chủ động đầu hàng và tự đặt mình vào trạng thái ngủ. Các kỹ thuật viên bên ngoài nhanh chóng nhận ra điều đó, họ lập tức bước vào trong phòng, lay hắn tỉnh dậy, sau đó vội vã rút lui.
Lần này tỉnh dậy, Tài lập tức tháo giày, dùng bàn chân trần để cảm nhận sàn nhà. Hắn nhận ra những điều trước đây mình không nhận ra được.
Một trong những điểm quan trọng nhất là mặt đất không bằng phẳng và đồng nhất như hắn tưởng. Trên thực tế, chúng tách rời thành các mảng nhỏ đến cực nhỏ, về cơ bản không khác gì các mảng địa chất nâng đỡ Trái đất bên dưới, chỉ có điều các mảng nhỏ này có quy mô và kích thước nhỏ bé hơn rất nhiều, chính vì thế mà dễ tác động hơn. Bằng cách dùng một lực vừa phải dậm vào đúng điểm theo đúng góc độ, hắn có thể tạo ra các rung chấn mang tính nhân tạo.
Cách làm này đòi hỏi năng lực nhận biết chính xác cấu tạo của các mạch đất bên dưới, ma túy Hãm Thần đã ban cho hắn năng lực đó.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, tìm được điểm phù hợp nhất, liền đạp chân xuống, tức thì cảm nhận các xung lực đang lan tỏa ra khắp nơi.
Các xung lực này chưa đủ mạnh và chưa được điều hướng, nhưng dẫu sao cũng là một khởi đầu tích cực.
Tài hiểu rằng mình cần có công cụ hỗ trợ, thuận tiện nhất là một chiếc giày được thiết kế đặc biệt để có thể tăng rung chấn và khả năng điều hướng các lực lan tỏa. Chiếc giày này vừa phải đủ cứng để tạo sức mạnh, vừa đủ mềm và mỏng để duy trì sự tiếp xúc giữa lòng bàn chân của hắn với mặt đất.
Hắn sẽ yêu cầu Aleksei thuê người thiết kế chiếc giày này, nhưng trước mắt thì phải vượt qua Mức Một một cách trọn vẹn đã.
- Khởi động Mức Một. – Tài ra lệnh.
Con dao lập tức được phóng đi. Trong thời gian con dao đang bay, Tài liên tiếp dậm chân xuống đất năm lần, tạo thành năm làn sóng liên tiếp chồng lên nhau, càng lúc càng gia tăng uy lực. Làn sóng hùng mạnh ấy tác động lên tường, lớp đệm mút dày cũng không hấp thụ hết được, ruỗi muỗi tung cánh bay tá lả.
Tài vung tay, ba lá bài được phóng đi, giết chết số ruồi muỗi từ hai mốt đến bốn mươi, trong khi xác côn trùng còn chưa kịp rơi xuống đất, hắn đã dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao và dắt nó vào người, nhẹ nhàng như hái một trái dâu tây trên cành.
Thời gian con dao chạm người hắn chưa đến hai giây đồng hồ, vậy mà hắn đã làm được đủ thứ việc trong thời gian ấy, kỳ tích này đã vượt quá giới hạn của con người.
Tài tạm coi là mình đã vượt qua Mức Một, nhưng tâm trạng của hắn vẫn chưa thật hài lòng. Hắn vẫn đang dùng thủ thuật để ăn gian. Chỉ khi nào hắn không cần thông qua giấc ngủ ngắn để vô hiệu hóa sự kiểm soát của ma túy Hãm Thần, khi ấy hắn mới tính mình chân chính chinh phục thành công thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất