Vùng Đất Tự Do

Chương 240

Trước Sau
Trong trường hợp bình thường Tài đã giỏi hơn Achilles, bây giờ gã Sát Thần lại còn đang thương nặng, mắt phải đã hỏng, mắt trái do cơ thể mất máu quá nhiều mà thị lực suy giảm. Cú đâm ấy diễn ra ở khoảng cách rất gần, mang theo toàn bộ sức mạnh của Tài, đương nhiên Achilles không thể tránh né được.

Đã thấy Achilles chết đến nơi, thì Tài bất thần cảm nhận được một cơn gió dữ dội thổi đến từ đằng sau, tựa như có một vật thể kích thước rất lớn đang lao về phía hắn với tốc độ của một quả bóng chày được danh thủ ném đi. Hắn chỉ còn cách buông kiếm xuống, cơ thể cứ thế bật lên trên không, lúc nhìn xuống hóa ra là một Cấm Vệ Quân đang bay trong không gian, không rõ còn sống hay đã chết, nhưng dù còn sống hay đã chết thì người tên này cũng văng vào bức tường đối diện mà dập nát bét.

Còn đang lơ lửng, lại thấy một cơ thể to lớn nữa bị ném đến. Tài vặn người theo một góc kỳ dị, tránh được tên Cấm Vệ Quân vừa bay vừa la ở khoảng cách sát sàn sạt, gần đến nỗi nhìn rõ cả hình ảnh của hắn phản chiếu trong mắt đối phương. Tưởng thế đã xong thì đến lượt Hercules nhảy xổ từ trên cao, quả đấm đi trước. Quả đấm ấy to gần bằng cái đầu của Tài, nếu trúng đích tất vỡ sọ mà chết, y học hiện đại cỡ nào cũng không cứu được.

Trong mắt Tài lúc ấy không nhìn thấy gì khác ngoài quả đấm đã ở ngay trước mặt. Hắn đã chạm đến đỉnh của cú bật nhảy, đang trên đà rơi xuống, toàn thân vô lực, lúc này bị đặt vào thế một sống hai chết bèn liều mạng thực hiện cú bật nửa thân trên, cơ thể theo đó chống được trọng lực mà bật cao thêm được nửa mét, vừa khéo tránh được cú đấm của Hercules.

Động tác của Tài dồn một lực cực lớn lên phần yếu nhất của xương sống, nếu không phải hắn là dạng dị nhân người bình thường không sao so sánh được thì có lẽ đã gãy xương mà chết.

Tài sợ bở vía. Hắn không phải là tuýp anh hùng được tuyệt đối hóa đến nỗi đã mất đi cả chức năng sợ trong não bộ, lúc bị một con quái vật hình người như Hercules thiếu chút nữa đấm cho một quả đến vợ con cũng không nhận ra được đương nhiên là toàn thân run bắn. Nhưng hắn cũng không phải là dạng người nhìn thấy cơ hội trước mắt mà để cơ hội qua đi. Hercules ở ngay bên dưới hắn, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài phân, Tài rút phắt con dao cực sắc dắt trong người, đâm thẳng vào đỉnh đầu của Hercules.

Hắn với Hercules không thù không oán, thậm chí hắn còn ngưỡng mộ sức mạnh vô địch của người này, đặt trong hoàn cảnh thông thường hắn rất sẵn lòng chiêu đãi gã một chầu rượu, nhưng hai người đang ở hai chiến tuyến đối địch. Sự ngưỡng mộ không có ý nghĩa gì trong trường hợp này. Bản năng sát thủ của Tài thúc đẩy hắn tìm mọi cách giết Hercules.

Con dao của Tài đang trên đà cắm xuống, bỗng bị một viên bi đánh văng đi. Cơ hội giết Hercules cứ thế trôi qua.

Tuy Tài không nhìn được người bắn viên bi, nhưng còn ai vào đây nữa ngoài Midas?

Tài và Hercules rơi xuống đất cùng lúc. Chưa kịp định thần, Hercules lại nhảy đến.

Thực sự Tài đã ngán ngẩm lắm rồi. Hắn cảm giác như mình đang phải đánh nhau với một con gấu di chuyển với tốc độ của một chim cắt và có tâm lý hiếu thắng của một con lửng mật. Hắn vừa mới giao chiến với Hercules chưa lâu mà cơ thể đã kiệt quệ, không thể thực hiện cú bật nhảy lần nữa, chỉ còn cách lăn sang một bên để né tránh.

Midas bắn viên đi ấy đi, người hết sức lực, ngã xuống đất. Erich Von Daniken đứng gần lão nhất, từ nãy đến giờ vẫn ngầm theo dõi không để sót cử động nào, lúc ấy liền nhân cơ hội mà đâm lén một cú vào ngực.

Tài nhìn thấy cú đâm lén ấy, vừa định ra tay ngăn cản thì trước mặt lại thấy cơ thể khổng lồ của Hercules hiện ra, vì nó quá to lớn mà che hết ánh sáng khiến cho không gian quanh hắn trở nên tối sầm. Hắn né tránh Hercules thì Erich giết được Midas mà hắn ngăn Erich thì tất chết dưới tay Hercules.

Tài đánh liều, chấp nhận hứng trọn cú đấm của Hercules vào ngực, lúc cú đấm chạm người thì nương theo sức mạnh của đối phương mà bay ra đằng sau, tay trái phóng ra cùng lúc hai lá bài.



Lá thứ nhất sượt qua cổ tay Erich làm hắn đánh rơi con dao. Lá bài thứ hai cắm vào cần cổ của Midas.

Động mạch cổ của gã Sát Thần bị cắt đứt. Ánh mắt của lão hướng về phía Tài, môi mấp máy điều gì đó.

Dường như lão đang mỉm cười.

- Ta biết trước rằng ngày này sẽ đến.

Adonis và Achilles hốt hoảng chạy đến, định cứu chữa cho lão. Nhưng vết thương quá nặng, lúc Adonis gỡ lá bài ra khỏi cổ máu theo vết thương chảy ra hết sức dữ dội, chỉ nhìn qua đã biết cái chết là điều chắc chắn.

Midas là người lớn tuổi nhất trong Tứ Đại Sát Thần. Adonis luôn kính ngưỡng và nghe lời lão. Lúc này thấy tình thế tuyệt vọng như vậy, gã bật khóc như một đứa trẻ.

Midas không màng đến thương thế của chính mình, vẫn cố sức nói:

- Ong Sát. Một con Ong muốn thành Chúa cần phải giết mẹ nó. Ngươi nghĩ rằng từ nay chúng ta không còn liên quan đến nhau, nhưng ngươi nhầm rồi. Cái chết của ta sẽ mang lại sự gắn kết thần thánh.

Midas càng nói, máu càng túa ra nhiều hơn.

Xương ngực của Tài đã gãy, nhưng nhờ nương theo lực cú đấm mà hắn thoát chết trong gang tấc. Tài nhìn về phía Midas, trong giây phút ấy bao nhiêu lòng căm thù đều bỗng chốc tan biến, không hiểu sao lại nổi lên cảm giác thương hại.

Midas đã làm nhiều điều ác. Nhưng lão cũng là một người đầy sức mê hoặc. Bao đứa trẻ đã ngưỡng mộ phong thái, tài năng và lý tưởng của lão.

Lão đã cống hiến cả cuộc đời cho một ước mơ không biết đến bao giờ mới thành sự thật.

Ánh mắt của Midas mờ dần. Người lão oặt đi, gục xuống chết trên tay của Adonis.

Tứ Đại Sát Thần từ nay chỉ còn ba thành viên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau