Chương 287
Abraham hét lớn:
- Chạy. Chạy. Chạy. Không ai chống nổi hắn đâu.
Vừa hô, đã thấy Connor hộc tốc chạy ngược lại vào phòng điều chế, tiếp đến chạy vào khu phụ, được ngăn cách với phòng điều chế chính bằng một cánh cửa gỗ. Thái độ của lão rất dứt khoát, xem ra đã có chủ ý.
Abraham là người khôn ngoan, ngay lập tức hiểu rằng từ căn phòng phụ ấy hẳn phải có lối thoát ra ngoài.
Gã kéo áo Emily, thúc giục liên hồi:
- Cô Emily, mau chạy theo Connor. Lão chạy đến đâu chúng ta theo đến đó.
Emily tỉnh ra, cũng chạy vào khu phụ. Abraham và người của gã đoạn hậu.
Daniel không lập tức đuổi theo mà bình thản bước vào phòng điều chế, nhét thật nhiều gói ma túy vào trong túi áo.
Connor bình thường vừa già vừa nặng nề mà lúc ấy chạy còn nhanh hơn cả thanh niên. Emily Hà phải nỗ lực hết sức mới theo kịp. Đoàn người chạy từ khu phụ, sang một khu phụ khác, tiếp đến chạy xuống dưới tầng hầm.
Tầng hầm rất sâu, gió thổi hun hút ngược từ dưới lên. Bên dưới có ánh đèn điện lập lòe.
Emily Hà lờ mờ nhận ra lão định đi đâu.
- Máy Mẹ. Connor định chạy đến nơi cất giấu Máy Mẹ. Không, không được. Abraham, giữ lão ta lại. Daniel sẽ phá hỏng cỗ máy ấy mất.
Abraham nhận thức được đầy đủ mức độ nghiêm trọng của tình hình, khốn thay gã không phải là Daniel để có thể lắc người một cái đã vượt qua được khoảng cách ba mươi mét. Thêm vào đó, nhiệm vụ chính của gã lúc này là bảo vệ Emily chứ không phải lo lắng đến những việc xa xôi. Gã không dám bỏ vị trí phía sau đoàn, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
Bước chân của Daniel còn êm hơn mèo, dẫm lên bất kỳ mặt phẳng nào cũng không hề gây ra tiếng động. Nhưng Abraham đã chạm trán với phiên bản ma quỷ của Daniel một lần, gã ấn tượng sâu sắc với hơi thở thối rữa tỏa ra từ cơ thể Daniel, tựa như người đã trót ăn đồ ôi thiu một lần rồi là mãi mãi không quên. Hơi thở ấy lúc này đang lởn vởn đằng sau lưng gã, càng lúc càng đậm, có lẽ không phải vì khoảng cách giữa hai bên đang được rút ngắn, mà vì cảm xúc hưng phấn trong người tên Ma Thần này đang trào dâng, khiến cho hơi thở hư thối cũng theo đó mà bốc ra ngày càng nồng đậm.
Connor chạy trối chết. Lão thở bằng mồm, bằng mũi, thở cả bằng nước mắt, nhưng nhất quyết không dừng lại. Lão sợ Daniel đến nỗi có quãng thời gian một tuần liền đêm nào cũng nhìn thấy gã trong những cơn ác mộng. Lão đã mơ thấy mình chạy trên con đường này không chỉ một lần, tựa như Chúa đang bày cho lão lối thoát. Là người phụ trách phòng điều chế, làm sao Connor lại không biết đường này là ngõ cụt, người ta chỉ có thể đi xuống và đi lên theo một lối duy nhất? Nhưng dù vậy lão vẫn một mực tin vào lời nhắn nhủ trong giấc mơ, đơn giản vì ngoài nó ra cũng không còn lựa chọn nào khác.
Phòng điều chế là khu phức hợp khép kín chỉ có đúng một cửa ra bởi tính chất nhạy cảm của nó. Các nhà thiết kế được yêu cầu không tạo ra các lối phụ phòng trường hợp có người đột nhập vào nơi đặt Máy Mẹ. Mc Alister muốn đảm bảo rằng tất cả những kẻ muốn tiếp cận với Máy Mẹ sẽ phải chiến đấu sống chết với Cấm Vệ Quân, tạo đủ thời gian cho người của lão dùng số lượng lớn để triệt hạ.
Connor chạy đến một căn phòng được ngăn bằng cửa thép, bên ngoài có bàn nhập mật khẩu.
Lão nhập mật khẩu để mở cửa.
Emily Hà kêu lên:
- Đừng, Connor. Ông không được làm thế.
Connor làm như không nghe thấy Emily nói gì. Lão định chạy vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, kệ xác cho Daniel làm gì với những người này thì làm. Lão muốn sống, lão nhất định phải sống. Cuộc đời lão còn dài và nhiều niềm vui, chỉ cần nghĩ đến các em gái nóng bỏng đợi ở nhà là lão lại thấy nuối tiếc cuộc sống hoàng kim của một Phó Tư Lệnh quyền lực đứng trên năm mươi triệu con người.
Cánh cửa mở ra, Connor định chạy vào, nhưng từ đằng xa một con dao găm đã phóng tới, cắm thủng gáy lão, đẩy lão ngã xuống mặt đất, chặn luôn cánh cửa khiến nó không thể đóng lại được.
Daniel đến rồi.
Emily hơi khựng lại, nhưng Abraham đẩy cô chạy tiếp. Cả đoàn cứ thế chạy vào trong phòng.
Căn phòng rộng rãi nhưng cũ kỹ. Ánh sáng đèn điện cực mạnh không che nổi các vết cáu bẩn trên các bức tường đậm mùi thời gian, không rõ đã được xây dựng từ lúc nào.
Ở chính giữa căn phòng đặt một cái máy nhỏ, chiều cao chắc không hơn một mét, đã bắt đầu rỉ sét.
Emily biết rằng cái máy nhỏ bé này là Máy Mẹ.
Lúc nhìn nó, cô cảm thấy lòng xúc động dâng trào.
Máy Mẹ là sản phẩm của một thế giới đã bị diệt vong, và chính bản thân nó cũng đang sắp kết thúc vòng đời của mình.
Những tiếng rắc, rắc phát ra từ chiếc máy một cách đều đặn, cho thấy hệ thống cơ học bên trong đã rệu rã lắm rồi.
Từ trần nhà, kéo xuống một ống thép nối với chiếc máy, sau đó lại có một ống khác đâm vào bức tường.
Emily đoán rằng cái ống thép nối từ trần nhà là để cung cấp quả cây Hãm Thần, còn cái ống cắm vào tường là để gửi đi bột ma túy đã được điều chế.
Hệ thống ấy nhìn qua thì thật đơn giản, mà cả thế giới đều điên đảo vì nó.
- Chạy. Chạy. Chạy. Không ai chống nổi hắn đâu.
Vừa hô, đã thấy Connor hộc tốc chạy ngược lại vào phòng điều chế, tiếp đến chạy vào khu phụ, được ngăn cách với phòng điều chế chính bằng một cánh cửa gỗ. Thái độ của lão rất dứt khoát, xem ra đã có chủ ý.
Abraham là người khôn ngoan, ngay lập tức hiểu rằng từ căn phòng phụ ấy hẳn phải có lối thoát ra ngoài.
Gã kéo áo Emily, thúc giục liên hồi:
- Cô Emily, mau chạy theo Connor. Lão chạy đến đâu chúng ta theo đến đó.
Emily tỉnh ra, cũng chạy vào khu phụ. Abraham và người của gã đoạn hậu.
Daniel không lập tức đuổi theo mà bình thản bước vào phòng điều chế, nhét thật nhiều gói ma túy vào trong túi áo.
Connor bình thường vừa già vừa nặng nề mà lúc ấy chạy còn nhanh hơn cả thanh niên. Emily Hà phải nỗ lực hết sức mới theo kịp. Đoàn người chạy từ khu phụ, sang một khu phụ khác, tiếp đến chạy xuống dưới tầng hầm.
Tầng hầm rất sâu, gió thổi hun hút ngược từ dưới lên. Bên dưới có ánh đèn điện lập lòe.
Emily Hà lờ mờ nhận ra lão định đi đâu.
- Máy Mẹ. Connor định chạy đến nơi cất giấu Máy Mẹ. Không, không được. Abraham, giữ lão ta lại. Daniel sẽ phá hỏng cỗ máy ấy mất.
Abraham nhận thức được đầy đủ mức độ nghiêm trọng của tình hình, khốn thay gã không phải là Daniel để có thể lắc người một cái đã vượt qua được khoảng cách ba mươi mét. Thêm vào đó, nhiệm vụ chính của gã lúc này là bảo vệ Emily chứ không phải lo lắng đến những việc xa xôi. Gã không dám bỏ vị trí phía sau đoàn, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
Bước chân của Daniel còn êm hơn mèo, dẫm lên bất kỳ mặt phẳng nào cũng không hề gây ra tiếng động. Nhưng Abraham đã chạm trán với phiên bản ma quỷ của Daniel một lần, gã ấn tượng sâu sắc với hơi thở thối rữa tỏa ra từ cơ thể Daniel, tựa như người đã trót ăn đồ ôi thiu một lần rồi là mãi mãi không quên. Hơi thở ấy lúc này đang lởn vởn đằng sau lưng gã, càng lúc càng đậm, có lẽ không phải vì khoảng cách giữa hai bên đang được rút ngắn, mà vì cảm xúc hưng phấn trong người tên Ma Thần này đang trào dâng, khiến cho hơi thở hư thối cũng theo đó mà bốc ra ngày càng nồng đậm.
Connor chạy trối chết. Lão thở bằng mồm, bằng mũi, thở cả bằng nước mắt, nhưng nhất quyết không dừng lại. Lão sợ Daniel đến nỗi có quãng thời gian một tuần liền đêm nào cũng nhìn thấy gã trong những cơn ác mộng. Lão đã mơ thấy mình chạy trên con đường này không chỉ một lần, tựa như Chúa đang bày cho lão lối thoát. Là người phụ trách phòng điều chế, làm sao Connor lại không biết đường này là ngõ cụt, người ta chỉ có thể đi xuống và đi lên theo một lối duy nhất? Nhưng dù vậy lão vẫn một mực tin vào lời nhắn nhủ trong giấc mơ, đơn giản vì ngoài nó ra cũng không còn lựa chọn nào khác.
Phòng điều chế là khu phức hợp khép kín chỉ có đúng một cửa ra bởi tính chất nhạy cảm của nó. Các nhà thiết kế được yêu cầu không tạo ra các lối phụ phòng trường hợp có người đột nhập vào nơi đặt Máy Mẹ. Mc Alister muốn đảm bảo rằng tất cả những kẻ muốn tiếp cận với Máy Mẹ sẽ phải chiến đấu sống chết với Cấm Vệ Quân, tạo đủ thời gian cho người của lão dùng số lượng lớn để triệt hạ.
Connor chạy đến một căn phòng được ngăn bằng cửa thép, bên ngoài có bàn nhập mật khẩu.
Lão nhập mật khẩu để mở cửa.
Emily Hà kêu lên:
- Đừng, Connor. Ông không được làm thế.
Connor làm như không nghe thấy Emily nói gì. Lão định chạy vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, kệ xác cho Daniel làm gì với những người này thì làm. Lão muốn sống, lão nhất định phải sống. Cuộc đời lão còn dài và nhiều niềm vui, chỉ cần nghĩ đến các em gái nóng bỏng đợi ở nhà là lão lại thấy nuối tiếc cuộc sống hoàng kim của một Phó Tư Lệnh quyền lực đứng trên năm mươi triệu con người.
Cánh cửa mở ra, Connor định chạy vào, nhưng từ đằng xa một con dao găm đã phóng tới, cắm thủng gáy lão, đẩy lão ngã xuống mặt đất, chặn luôn cánh cửa khiến nó không thể đóng lại được.
Daniel đến rồi.
Emily hơi khựng lại, nhưng Abraham đẩy cô chạy tiếp. Cả đoàn cứ thế chạy vào trong phòng.
Căn phòng rộng rãi nhưng cũ kỹ. Ánh sáng đèn điện cực mạnh không che nổi các vết cáu bẩn trên các bức tường đậm mùi thời gian, không rõ đã được xây dựng từ lúc nào.
Ở chính giữa căn phòng đặt một cái máy nhỏ, chiều cao chắc không hơn một mét, đã bắt đầu rỉ sét.
Emily biết rằng cái máy nhỏ bé này là Máy Mẹ.
Lúc nhìn nó, cô cảm thấy lòng xúc động dâng trào.
Máy Mẹ là sản phẩm của một thế giới đã bị diệt vong, và chính bản thân nó cũng đang sắp kết thúc vòng đời của mình.
Những tiếng rắc, rắc phát ra từ chiếc máy một cách đều đặn, cho thấy hệ thống cơ học bên trong đã rệu rã lắm rồi.
Từ trần nhà, kéo xuống một ống thép nối với chiếc máy, sau đó lại có một ống khác đâm vào bức tường.
Emily đoán rằng cái ống thép nối từ trần nhà là để cung cấp quả cây Hãm Thần, còn cái ống cắm vào tường là để gửi đi bột ma túy đã được điều chế.
Hệ thống ấy nhìn qua thì thật đơn giản, mà cả thế giới đều điên đảo vì nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất