Song Bích

Chương 2: Chỉ có Minh Hoa Thường vẫn là dáng vẻ cá mặn núi Thái Sơn có sập xuống cũng kệ, nhân lúc người ta không chú ý lặng

Trước Sau
Sau khi Minh Hoa Chương tiến vào, không khí trong phòng khác hẳn. Minh Chước ngồi xiêu vẹo trong ngực mẫu thân ngoan ngoãn ngồi xuống, cố gắng bày ra vẻ khuê tú đoan trang; Minh Dư vẫn cố gắng hiếu thuận bên cạnh Minh lão phu nhân như cũ, nhưng động tác và vẻ mặt rõ ràng hơn nhiều, như hận không thể la to nàng ta là một người cháu gái hiếu thuận.

Bọn nha hoàn càng khỏi phải nói hơn, tất cả mỉm cười dịu dàng mắt như làn nước mùa thu, không kiềm nổi liếc nhìn Minh Hoa Chương. Chỉ có Minh Hoa Thường vẫn là dáng vẻ cá mặn núi Thái Sơn có sập xuống cũng kệ, nhân lúc người ta không chú ý lặng lẽ ngáp một cái.

Nhiều năm qua, nàng đã thành thói quen từ lâu rồi.

Thai long phượng luôn là điềm lành, Minh gia loan truyền tin về thai long phượng ra ngoài rất nhanh, hầu như mỗi khi có khách tới là nàng và Minh Hoa Chương sẽ bị gọi ra chào hỏi khách. Những khuê tú khác hâm mộ nàng có một huynh trưởng song sinh, thật ra, Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương không hề thân.

Minh Hoa Thường chưa từng gặp mẫu thân, mà Minh Hoa Chương bị bế ra ngoại viện nuôi dạy từ sớm. Trong ấn tượng của Minh Hoa Thường hầu như không có hình ảnh nàng và Minh Hoa Chương chơi đùa cùng nhau. Chỉ có lúc thăm hỏi trưởng bối là có thể gặp, thật ra hai người còn không thân thiết bằng đường huynh muội.

Điều này không phải vì Trấn Quốc Công phân biệt đối xử, mà Trấn Quốc Công rất dung túng hai huynh muội, cái ăn cái mặc, chỗ ở và đi lại, muốn gì cho đó, cũng không keo kiệt bồi dưỡng, bỏ một số tiền lớn mời phu tử giỏi nhất chia ra dạy bọn họ quân tử lục nghệ [*] và cầm kỳ thi họa, một lòng một dạ muốn bồi dưỡng bọn họ thành quân tử khiêm nhường và tài nữ khuê tú, trở thành cặp song sinh mẫu mực.

[*] Lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán/thơ, sách, lễ, nhạc, dịch, xuân thu.

Nhưng huynh muội bọn họ lại thể hiện tính cách hoàn toàn trái ngược. Huynh trưởng Minh Hoa Chương chăm chỉ kỷ luật, học xong còn chủ động yêu cầu học thêm, từ tứ thư ngũ kinh, quân tử lục nghệ tới võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, không gì không giỏi; mà Minh Hoa Thường lại vô cùng giỏi buông thả bản thân, cầm kỳ thi họa, nữ công may vá, có thể học thì học, học không được thì thôi. Trấn Quốc Công không đành lòng ép nữ nhi, Minh Hoa Thường làm nũng là ông thường xuyên mềm lòng.

Vì được cưng chiều như vậy, Minh Hoa Chương trở thành lang quân như ngọc văn võ song toàn, danh chấn kinh thành và trở thành tình nhân trong mộng của một nửa thiếu nữ Lạc Dương, Trường An; còn Minh Hoa Thường trở thành một con cá mặn.

Lúc trước Minh Hoa Thường còn thấy lạ, cùng là huynh muội sao lại khác biệt lớn tới vậy? Hiện tại nàng đã hiểu, hóa ra vấn đề là ở nàng. Vị thiên kim thật Tô Vũ Tễ sau này mới thấy mặt cũng là một tài nữ.

Minh Hoa Thường miên man suy nghĩ, bất cẩn ngáp một cái hơi lớn. Minh Hoa Chương thỉnh an Minh lão phu nhân xong thì ngồi xuống, thị nữ ân cần bưng trà rót nước cho hắn. Lúc chén trà được để xuống, hắn lạnh nhạt gật đầu cảm ơn, đôi mắt như ngọc đen lại lướt qua người nàng ta, không hề dao động.

Đây chỉ là cách hắn được nuôi dạy, tới nỗi người dâng trà cho hắn là nam hay nữ, thậm chí một con súc vật thì cũng chẳng khác gì. Hắn lạnh lùng như một khối ngọc, dù ở trong hoàn cảnh ấm áp hay lạnh lẽo, chỉ có lúc liếc nhìn thiếu nữ đối diện thì ánh mắt hắn mới dừng lại và hơi nhíu hàng lông mày hẹp dài.

Bởi vì động tác của Minh Hoa Chương, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Minh Hoa Thường.

Minh Hoa Thường đang lặng lẽ ngáp, cả đêm qua nàng gần như không chợp mắt, lửa than trong phòng Minh lão phu nhân cháy mạnh quá, nàng bị hơi ấm bao bọc càng lúc càng buồn ngủ. Nhưng thỉnh an hôm nay vẫn phải làm, bị người ta phát hiện buồn ngủ thì quá xấu hổ, Minh Hoa Thường véo mạnh mình một cái, nhắc nhở mình không thể ngủ gật, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn nàng.

Vẻ mặt Minh Hoa Thường cứng đờ, nàng cẩn thận ngơ ngác nhìn bốn phía, vừa hay chạm vào ánh mắt của Minh Hoa Chương.

Nàng mới vừa ngáp xong, đôi mắt ngấn nước, dáng vẻ sửng sốt như một con hươu hoảng sợ sau định cố giả chết. Minh Hoa Chương thản nhiên quay đầu đi. Minh lão phu nhân chậm rãi mở miệng trong không gian yên tĩnh: “Nhị nương, sao vậy, tối qua không ngủ ngon hả?"

Thật là sợ cái gì thì cái đó tới, Minh Hoa Thường căng da đầu gượng cười, nói: "Không ạ, chỉ là gặp ác mộng, hơi hoảng sợ. Khiến tổ mẫu chê cười rồi ạ."

Thật ra Minh lão phu nhân không thèm để ý việc nhỏ nhặt này, nhưng nếu nhắc tới rồi, ở trước mặt Minh Hoa Chương không thể không hỏi thêm hai câu: "Ác mộng gì, nghiêm trọng không? Có cần kê mấy đơn thuốc không?"



Minh Hoa Thường vừa nghe uống thuốc là mặt nhăn tít, đừng mà, giờ nàng sợ nhất uống thuốc. Minh Hoa Thường uyển chuyển xin từ chối ý tốt của Minh lão phu nhân: “Đa tạ tổ mẫu, không cần phiền toái đâu ạ. Con trở về ngủ một giấc là tốt rồi ạ."

Minh lão phu nhân cũng biết Minh Hoa Thường giống cục bột chẳng có ý chí gì, chỉ giỏi vô tư, nhất là ăn ngon ngủ ngon. Bà thản nhiên gật đầu, không truy cứu nữa, mà nhìn về bên Minh Hoa Chương: "Nhị lang, Thái Bình Công chúa muốn mở tiệc ở vườn Phi Hồng, ý con thế nào?"

Minh Hoa Chương là nhi tử duy nhất của Trấn Quốc Công, nhưng trên hắn còn có một đại huynh mất sớm, vì vậy xếp thứ hai.

Minh Hoa Chương gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôn nhi biết. Nghe nói lần này Nữ hoàng khai ân, đặc biệt cho phép các con trai Hoàng trữ xuất cung dự tiệc, tôn nhi muốn tới bữa tiệc mở mang kiến thức một chút."

Minh Hoa Chương muốn đi rất hợp ý Minh lão phu nhân, nhưng bà không biết mấy đứa con trai của Hoàng trữ cũng sẽ đi.

Hoàng trữ bị Nữ hoàng giam lỏng trong cung hơn mười năm, ngay người thân của cũng không có gì tốt, đều bị nhốt trong cung, bình thường không được tiếp xúc với bên ngoài. Xem ra Thái Bình Công chúa quả thực được sủng ái, vậy mà có thể khiến Nữ hoàng rủ lòng từ bi.

Dù xuất cung không phải Hoàng trữ, chỉ là con của hắn thì cũng đủ rồi.

Minh lão phu nhân hỏi: “Là những vị Quận vương nào?"

“Lâm Tri Vương cùng Ba Lăng Vương.”

Minh lão phu nhân à một tiếng, không biết thất vọng hay là thả lỏng: “Hoàng tôn đâu?”

Minh Hoa Chương ngồi thẳng, bàn tay thon dài để lên gối, cổ áo hình tròn màu đỏ tôn lên làn da rất trắng của hắn. Hắn ngồi ngay cắn bên bàn gỗ đàn hương như một bức tượng bằng ngọc lung linh: "Hoàng tôn muốn ở lại trong cung hiếu thuận, không ra ngoài ạ."

Minh lão phu nhân chậm rãi gật đầu, bà vô thức suy nghĩ ý nghĩa hành động lần này của Nữ hoàng, nhưng mà vị Nữ hoàng này của bọn họ làm Hoàng hậu hai mươi tám năm, làm Thái hậu bốn năm, làm Hoàng đế mười năm, tâm cơ như biển sâu, Minh lão phu nhân thật sự không hiểu nổi ý Nữ hoàng. Bà thở dài, nói: "Mà thôi, hiếm khi xong việc cuối năm, xem như con đi làm quen mấy người bạn cùng tuổi giải sầu cũng được."

Minh lão phu nhân từ bỏ việc đoán ý Nữ hoàng, bao nhiêu Tể tướng danh thần đều không nhìn thấu bà ấy, sao Minh lão phu nhân có thể? Minh lão phu nhân tự an ủi mình nghĩ cho dù Nữ hoàng không định để Hoàng trữ trở mình thì cho Minh Hoa Chương đi làm quen mấy thanh niên tài tuấn lót đường cho ngày sau làm quan cũng tốt.

Chỉ là với tư cách cựu thần triều Cao Tông, Minh lão phu nhân mãi chẳng nhìn thấy Vương gia của Lý gia đắc thế, trong lòng không khỏi đau khổ.

Minh gia đi đến bước này, phải bắt đầu nhắc lại từ hơn mười năm trước Chu Võ soán ngôi nhà Đường.

Đương kim Nữ hoàng vốn là Hoàng hậu của Cao Tông, về sau bà đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế từ trong tay con trai, bản thân đăng cơ xưng đế. Sau khi bà đăng cơ, hoàng thất Lý thị gốc trở thành cái đinh làm lung lay sự thống trị của bà, Thùy Củng tới năm đầu Thiên Thụ, hoàng thất cũ gần như bị tàn sát sạch, mà con của bà, đã từng trèo lên ngai vàng lại bị kéo xuống, tiền Hoàng đế hiện tại là Hoàng trữ trở thành một sự tồn tại cực kỳ khó xử.

Hoàng trữ ở trong cung hiếu kính mẫu hậu, một lần hiếu kính là tầm mười năm, thần tử bên ngoài vừa muốn gặp hắn vừa sợ gặp hắn. Vất vả lắm Nữ hoàng mới khai ân, bằng lòng thả con trai Hoàng trữ ra ngoài hít thở, không ngờ ra ngoài cũng không phải trưởng tử của Hoàng trữ mà là thứ tam tử Lâm Tri vương và thứ tứ tử Ba Lăng vương.

Không phải trưởng không phải đích, căn bản không thể thay mặt Hoàng trữ, cho dù ra ngoài dự tiệc thì có ích gì?

Trấn Quốc Công Minh gia là thế hệ tiếp nối từ Thái tông, nhiều năm qua rất thân với hoàng thất, lập nhiều công lao hiển hách, Minh Hoài Uyên còn từng làm thị vệ của Chương Hoài Thái tử.



Đây vốn là con đường phú quý vững vàng, nào ngờ giữa chừng xuất hiện một vị Nữ hoàng, bẻ gãy tương lai Minh gia. Minh lão phu nhân thở dài một hơi, Minh gia như mũi giáo gãy nằm trong cát, những năm qua Trấn Quốc Công ở trong triều hoàn toàn thành người ngoài rìa, nhận một vài công việc vừa khổ vừa mệt còn không có công lao, năm nay ăn tết cũng không trở về.

Kinh tế gia tộc sa sút, chỉ có nhìn thấy tôn nhi Hoa Chương tiền đồ rộng mở mới làm Minh lão phu nhân thoải mái hơn chút. Minh lão phu nhân nói với Minh Hoa Chương: "Ta già rồi, chẳng muốn đi lại, nhị lang, tiệc Phi Hồng con dẫn theo nhị nương đi đi. Đường núi có tuyết chắc không dễ đi đâu, con cẩn thận một chút."

Minh Hoa Chương đại diện phủ Trấn Quốc Công đi dự tiệc không có ý kiến gì, nhưng Minh lão phu nhân cố ý sắp xếp Minh Hoa Thường cũng đi, tất nhiên là có cân nhắc.

Đầu tiên, huynh muội bọn họ là thai long phượng, là điềm lành rất được người trên yêu thích; tiếp theo cả triều nổi sóng gió, Minh lão phu nhân không muốn đặt cược sớm, nhưng cũng phải chuẩn bị cửa lên dần, cho Minh Hoa Chương đi kết giao với các lang quân, Minh Hoa Thường tới chỗ nữ quyến tìm hiểu tin tức, vừa không quá nhiệt tình vừa không khiến người ta mượn cớ, là một vị trí vừa vặn. Về phần tại sao không phái cháu gái khác đi... Đương nhiên vì Minh Hoa Thường rất thành thật, sẽ không có tâm tư không nên có.

Bữa tiệc này kéo dài ba bốn ngày, rất nhiều thiếu nữ vui đùa tiệc rượu ở chân núi, ngộ nhỡ con gái Minh gia và một vị Quận vương làm ra chuyện gì đó thì Minh lão phu nhân tức chết mất.

Minh Hoa Chương chắp tay trước ngực đồng ý rồi ánh mắt đảo qua Minh Hoa Thường cũng không che giấu sự không đồng ý trong đó: "Tạ tổ mẫu nhắc nhở. Nhưng muội ấy đi cùng..."

Minh Hoa Thường bất giác ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Minh Hoa Chương.

Minh Hoa Chương không hổ danh ngọc lang, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi hơi nhếch lên, là tướng mạo vô cùng xuất chúng. Mà giờ phút này trong ánh mắt hắn mang theo vẻ soi xét và bắt bẻ như một kẻ rất khó chiều, làm cho người ta cảm thấy hắn kiêu ngạo tự phụ là chuyện hiển nhiên.

Trong đầu Minh Hoa Thường bỗng lướt qua đôi mắt trong mộng.

Khi ấy hắn vẫn mang dáng vẻ cao ngạo xa cách này, nhưng lúc tất cả mọi người chỉ trỏ nàng, chỉ mình hắn đứng ra nói với Trấn Quốc Công có ý muốn đuổi nàng đi: "Muội ấy không làm gì sai, sai là Tô thị, không liên quan tới muội ấy. Một cô nương tay trói gà không chặt như muội ấy ra ngoài sao bảo vệ bản thân được, cho muội ấy ở lại phủ Quốc Công đi."

Minh Hoa Thường cảm thấy, chỉ bằng những lời này của hắn là nàng bằng lòng tin rằng người hại chết nàng không phải hắn. Lúc những lời từ chối sắp buột ra khỏi miệng, bỗng Minh Hoa Thường cắt ngang lời Minh Hoa Chương: "Muội muốn tới tiệc Phi Hồng học hỏi thêm, nhị huynh có thể dẫn muội cùng đi không?"

Hiện tại Minh Hoa Thường như con chim sợ cành cong, không biết ai muốn giết nàng, không biết nàng chết vì thứ gì, nàng bất giác bắt đầu quan sát kỹ mỗi người bên cạnh mình.

Nhị phòng là thứ xuất, thân phận thấp lại cao ngạo, ghét bỏ nàng là cái gối thêu hoa [*]. Tam phòng là con út của Minh lão phu nhân, cực kỳ được sủng ái. Từ nhỏ Minh Chước bị nuôi dạy tới mức rất kiêu căng, cái gì cũng muốn tốt nhất, cho dù Minh Hoa Thường dễ tính cũng khó tránh từng có rất nhiều xung đột với Minh Chước.

[*] Ám chỉ những người chỉ có vẻ đẹp bên ngoài không có học thức tài năng.

Trước khi nằm mơ, Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy đến hàm răng cũng có ghi cắn vào lưỡi, người nhà cãi nhau rất bình thường. Nhưng hiện tại, lục đục từng chẳng ảnh hưởng gì đã biến thành động cơ mưu sát, nhị thẩm, tam thẩm, tam muội, còn mấy đường huynh đệ, dường như ai cũng có thể là hung thủ.

Còn có nô bộc, quản sự trong phủ Quốc Công... Chưa từng nghĩ lại thì trước đây Minh Hoa Thường cho rằng nhân duyên của mình rất tốt, nhưng hiện tại, nàng mới giật mình hình như mình từng đắc tội với rất nhiều người.

Phủ đệ to lớn như vậy, Minh Hoa Thường chỉ dám tin Minh Hoa Chương. Hôm nay Trấn Quốc Công ở bên ngoài diệt phỉ chưa trở về, Minh Hoa Chương sắp đi ra ngoài dự tiệc, Minh Hoa Thường sao dám ở lại trong phủ một mình?

Cho dù lên núi đao xuống biển lửa, nàng cũng phải theo Minh Hoa Chương ra ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau