Chương 65
Tú bà nhíu mày, bước nhanh tới gần góc tường, bỗng, sau lưng bà ta vang lên tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, tú bà lại càng hoảng sợ hơn, vô thức quay đầu lại, rồi bà ta chợt thấy cành cây bên trong ngõ nhỏ khẽ lay động, có một con mèo rơi từ trên xuống.
Mèo linh hoạt nhảy xuống đất, nó cong lưng kêu hai tiếng rồi chạy đi rất nhanh. Tú bà vỗ ngực: “Hóa ra là một con mèo, làm ta sợ muốn chết.”
Ban nãy, khi bà ta đi tới góc tường, bà ta phát hiện phía sau bức tường không có ai cả, chỉ có cây nhãn thơm xào xạc thôi.
Tú bà thầm nghĩ, có lẽ là do bà ta quá căng thẳng nên mới nghi thần nghi quỷ thôi. Câm nô đứng ở phía sau, nhìn bà ta với vẻ căng thẳng, tú bà quay đầu lại, thấy câm nô thì lại tức giận: “Nhìn cái gì, còn không mau quay về làm việc đi! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay trong các có khách quý, ngươi tránh xa ra, đừng có quấy rầy nhã hứng của khách quý!”
Tú bà mắng xong thì đi ra cửa sau, tiếng nói cũng dần biến mất. Minh Hoa Thường đang trốn trên cây nhãn đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, nàng quay đầu lại, chân thành nói ra lời cảm ơn: “Tạ huynh, cảm ơn huynh.”
Nhưng khi nàng thấy rõ dáng vẻ của người bên cạnh thì lại khá sửng sốt.
Mắt của Tạ Tế Xuyên hơi nheo lại, hắn ta nhìn chằm chằm bên dưới, trong ánh mắt ấy chẳng có chút nhiệt độ nào. Giữa ngón tay dài của hắn ta còn kẹp một cây kim bạc, ban nãy hắn ta đã dùng mũi ám khí này dọa con mèo đối diện để nó nhảy xuống, hòng thu hút sự chú ý của tú bà để bọn họ có thời gian rút lui.
Trong ấn tượng của Minh Hoa Thường, lúc nào Tạ Tế Xuyên cũng tươi cười, hoặc là nói đùa, hoặc là mặt dạn mày dày, chứ không phải là thiếu niên trầm tĩnh tuyệt tình như lúc này đây. Bấy giờ, Minh Hoa Thường chỉ biết ngẩn người ra như thế, nàng không biết người nào mới đúng là hắn ta nữa.
Minh Hoa Chương cũng mang khiến cho người ta cảm thấy hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn mày kiếm mắt sáng, khí phách đáng tin đường hoàng, chỉ nhìn thôi đã biết ngay đó là người chính trực nghiêm nghị, thanh cao kiêu ngạo. Còn sườn mặt của Tạ Tế Xuyên thì có phần sắc hơn, cằm cũng nhọn, lúc không nói không cười trông cực kỳ bạc bẽo.
Nếu như nói Minh Hoa Chương là một dòng sông băng, chỉ có thể nhìn từ phía xa xa, hắn cao vời vợi không thể chạm vào, nhưng sau khi đến gần thì sẽ thấy băng sẽ tan ra thành nước, tụ lại thành sông, là dòng sông ôn hòa nhất, là sự tồn tại tử tế nhất với con người; còn Tạ Tế Xuyên thì lại là một ngọn lửa xanh, mới gặp thì sẽ thấy rất ấm áp và rất thân thiết, nhưng khi tới gần thì mới biết nội tâm lạnh lẽo đến nhường nào.
Trong nháy mắt, Tạ Tế Xuyên quay trở lại dáng vẻ mà Minh Hoa Thường quen thuộc, hắn ta quay đầu lại nhìn nàng, sự vui vẻ hiển hiện trong ánh mắt: “Nhị muội muội, muội to gan thật đó. Huynh trưởng của muội đã dặn dò muội rồi mà, hắn không cho muội đi một mình, nhưng còn muội thì hay rồi, không chỉ một mình đi tới khu chợ phía Đông chơi mà còn theo dõi tú bà nữa, ý kiến không tồi đâu.”
Mắt hắn ta hơi hơi cong lên, nụ cười mỉm ấy trông rất “ngứa đòn”, rõ ràng là ý cười đong đầy trong ánh mắt, nhưng Minh Hoa Thường lại cảm thấy, đây chẳng qua chỉ là “hoa trong gương, trăng dưới nước”, chỉ cần chạm một cái là sẽ tan ra ngay.
Môi Minh Hoa Thường mấp máy, nàng không nương theo đó mà nói đùa với hắn ra như mọi ngày, mà nàng vươn tay ra, đưa “hung thủ” – kẻ suýt chút nữa đã hại nàng bại lộ nhưng vẫn không chịu ném đi – sang cho hắn ta.
Tạ Tế Xuyên liếc nhìn, hắn ta khá kinh ngạc: “Cái gì vậy?”
“Bữa sáng đó.” Minh Hoa Thường nói: “Không biết Tạ huynh thích gì, ta mua bánh giòn ngọt mà ta thích ăn cho huynh. Bánh nhà này nướng thơm, vừa xốp giòn vừa ngọt ngọt, ăn bây giờ là vừa ngon. Ta biết Tạ huynh thích sạch sẽ nên đã cố ý bảo ông chủ bọc mấy lớp giấy, huynh yên tâm đi, bảo đảm không dính bẩn đâu.”
Tạ Tế Xuyên giật mình, có vẻ khó tin lắm: “Cho ta à?”
“Tất nhiên.” Minh Hoa Thường vừa cam đoan xong thì thấy trên bọc giấy có dính vết gì đó màu xám tro. Nàng lúng túng lau đi, nói: “Bên trong rất sạch, ta cũng không biết vết bẩn này dính vào từ lúc nào nữa. Được rồi, lần sau ta mua lại…”
Không ngờ Tạ Tế Xuyên lại nhận bọc giấy, thái độ cũng khác thường, hắn ta nói: “Không sao, không ảnh hưởng gì hết.”
Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, hỏi liên tục: “Tạ huynh, hôm qua huynh đã ở đâu vậy, buổi tối có ngủ không? Huynh ở một mình như thế có sợ không? Theo dõi một mình như thế vất vả lắm phải không?”
Tạ Tế Xuyên cũng hơi hơi hiểu vì sao một người lãnh đạm như Minh Hoa Chương lại bị Minh Hoa Thường đánh hạ từng bước một rồi, nàng không thường xuyên ra ngoài xã giao, nhưng thực sự là nàng quá giỏi trong việc xã giao này.
Tạ Tế Xuyên nói: “Đa tạ nhị muội muội quan tâm, từ nhỏ ta đã cảm thấy ở một mình không có gì là đáng sợ cả. Theo dõi không vất vả lắm, nhưng đúng là có phần u tịch thật.”
Minh Hoa Thường nghe vậy thì vỗ vỗ bả vai Tạ Tế Xuyên, Tạ Tế Xuyên như thấy được… sự cổ vũ từ trong cặp mắt ấy, phải không thế?
Minh Hoa Thường nghiêm túc nói: “Chắc chắn là ra sẽ nỗ lực, nỗ lực tìm ra hung thủ thật sớm, có vậy thì Nhị huynh và Tạ huynh có thể yên tâm ngủ bù được rồi.”
Tạ Tế Xuyên không biết nên khóc hay nên cười: “Đa tạ Nhị muội muội.”
“Không cần cảm ơn.” Minh Hoa Thường nói: “Đêm qua, ngoại trừ ta ra thì cả bốn người đều không ngủ đủ giấc, đây là chuyện ta nên làm.”
Tạ Tế Xuyên cất bọc giấy đi, hắn ta chống lên thân cây, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất. “Hoa Thường muội muội, hình như là muội rất tự tin trong việc phá án này. Muội chắc chắn khả năng trời phú của muội không sai, có thể tìm ra hung thủ một lần nữa thật ư?”
Minh Hoa Thường lắc đầu, sau khi Tạ Tế Xuyên xuống dưới, bấy giờ nàng mới cảm thấy tay chân của mình không còn là của mình nữa. Minh Hoa Thường tựa vào thân cây, nàng bò xuống một cách khó nhọc, tư thế bò xuống trông vô cùng bất nhã, có thể sánh với một con rùa đen cơ.
“Nếu như chỉ có một mình ta trong nhiệm vụ lần này, ta không dám cam đoan. Nhưng các huynh đều ở đây, ta tin vào khả năng của mọi người.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày, hình như là hắn ta cảm thấy rất buồn cười: “Khả năng của mọi người? Muội chỉ đám ô hợp đó hả?”
“Đội của chúng ta không phải là “đám ô hợp” đâu.” Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã đứng vững lại được rồi, nàng chật vật chỉnh lại y phục, cặp mắt đen vẫn tỏa sáng như trước, nàng cố chấp nói rằng: “Chúng ta có đội trưởng tốt nhất, chắc chắn là chúng ta sẽ thành công.”
Tạ Tế Xuyên nhìn nàng cả một hồi lâu rồi cười nhẹ một tiếng: “Hắn đúng là may mắn thật, dù có là lúc nào thì muội vẫn sẽ luôn toàn tâm toàn ý với hắn. Nếu như hắn biết rõ muội tin tưởng hắn như vậy…”
Minh Hoa Thường chờ hắn ta nói hết, nhưng Tạ Tế Xuyên lại dừng lại, hắn ta nói: “Được rồi, người thì ta đã cứu được, còn quà thì ta cũng nhận được rồi. Muội muội à, bây giờ thì muội có thể nói xem ban nãy muội đã nghe thấy gì được chưa? Nghe thấy gì mà dù có bại lộ thì muội cũng phải nghe hết?”
Sự chú ý của Minh Hoa Thường bị phân tán đi, nàng nói: “Ta đang muốn nói với mọi người đây, ban nãy ta nghe thấy tú bà hỏi câm nô chuyện bỏ thuốc.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày: “Thuốc gì?”
“Hình như tên là Điệp mộng tán.” Minh Hoa Thường nói: “Tú bà hỏi câm nô bỏ bao nhiêu, trông có vẻ rất căng thẳng. Ta đoán không sai, quả thực bọn họ đã bỏ thêm đồ vào rượu rồi mới đưa cho Trương Tử Vân. Tạ huynh, nhân lúc bây giờ câm nô đang ở bên ngoài quét dọn, chúng ta hãy tới phòng hắn ta để tìm chứng cứ đi, không chừng là sẽ thu hoạch được gì ngoài ý muốn đấy.”
Tạ Tế Xuyên khoanh tay lại mà nhìn nàng, ý cười thoáng hiện lên trong ánh mắt: “Muội đúng là to gan thật.”
Câm nô xách một thùng nước, lau hành lang lần thứ hai; còn tú bà vẫn cằn nhằn mãi không ngừng, bà ta đứng ở lầu ba, “chỉ vào cây dâu mà mắng cây hòe”, cứ phàn nàn mãi; về phần các cô nương khác, hoặc là đang ngủ say, hoặc là “nghe vào tai này rồi lại ra tai kia”. Thế nên, chẳng có ai để ý đến phòng tạp dịch tối tăm nằm trong hậu viện, tất nhiên là cũng không có ai nhìn thấy có hai bóng người vụt qua, họ dừng lại ở trước cửa một căn phòng nào đó, mày mò cả một lúc rồi dễ dàng cạy mở cửa phòng ra.
Tạ Tế Xuyên khép cửa lại, vừa theo dõi bên ngoài vừa nói: “Có nhiều người đã dậy rồi, người trong hậu viện đang càng ngày càng nhiều, mau tìm đi.”
Minh Hoa Thường không trả lời, vùi đầu vào việc tìm kiếm đồ vật.
Phòng rất nhỏ, chỉ cần nhìn lướt qua là thấy ngay có bao nhiêu nơi có thể giấu đồ. Trước tiên, Minh Hoa Thường lật bốn góc giường lên, khi nàng lật gối lên, nàng đã nhìn thấy một cái túi được gấp lại hết sức cẩn thận.
Minh Hoa Thường nhẹ nhàng mở ra, nàng nhìn thấy một đóa hoa đã phai màu và một tờ giấy nhỏ đã ố vàng.
Tạ Tế Xuyên đi tới, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hắn để dưới gối, để mỗi ngày ngủ có thể nhìn thấy, chắc là người hắn ta yêu.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày: “Vì sao không phải là mẫu thân hay muội muội?”
Minh Hoa Thường chỉ vào đóa hoa cũ kỹ, nàng nói: “Nếu hoài niệm mẫu thân hoặc muội muội thì sẽ không cất hoa cài tóc tùy thân của họ đâu. Tạ huynh, huynh có thấy người trong tờ giấy này trông rất quen không?”
Tạ Tế Xuyên tinh thông thi họa, nhìn một cái là nhận ra ngay: “Bức vẽ trên đó là vẽ tú bà, nói chính xác hơn là tú bà lúc còn trẻ.”
“Không sai.” Minh Hoa Thường cẩn thận xếp cái túi lại giống như lúc ban đầu, rồi nàng đặt nó về lại dưới gối: “Nghe nói tú bà lúc còn trẻ là hoa khôi nổi tiếng nhất phường Bình Khang, xem ra bà ta không hề nói khoác. Trong mắt câm nô, bà ta vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp nhã nhặn của năm đó.”
Tạ Tế Xuyên không có hứng thú gì với chuyện này cả, hắn ta lạnh nhạt nói: “Đừng chú ý những thứ vô dụng này, tìm thuốc đi.”
Minh Hoa Thường rút một cái hòm nhỏ ở dưới giường ra, miệng thì vẫn không quên phàn nàn: “Ai nói chuyện này là vô dụng? Dù sự việc có phức tạp đến đâu đi chăng nữa, chẳng phải đều đến từ sự tích lũy cảm xúc của mỗi người, từng chút từng chút một mới được hình thành hay sao? Cái hòm này có khóa, ta không mở ra được.”
Tạ Tế Xuyên thầm nói phiền phức, rồi ngồi xổm xuống giúp nàng mở khóa. Chẳng biết Tạ Tế Xuyên lấy một dây kẽm dài từ đâu ra nữa, hắn móc vài cái trong trong chốt khóa, rồi sau đó cả hai người đều nghe thấy một tiếng “rắc” nho nhỏ.
Khóa được mở ra, Tạ Tế Xuyên mở hòm gỗ ra, lúc nhìn thấy những thứ được đựng bên trong thì nhíu mày, cười như không cười, nói: “Không hổ danh là thanh lâu.”
Chỉ thấy trong hòm gỗ chỉ toàn là thuốc, có bình có lọ, cũng có bột phấn được đựng trong bọc giấy, tệ hơn cả là trên đó không ghi tên. Minh Hoa Thường muốn líu lưỡi luôn rồi: “Nhiều như vậy thì bọn họ phân biệt thế nào?”
“Dùng nhiều rồi nên có thể phân biệt bằng mắt.” Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhiều, Tạ Tế Xuyên từ bỏ việc phân biệt, lấy mỗi thứ một ít rồi cho vào hộp thuốc đặc chế, nói: “Muội chú ý cửa ra vào đi, nếu không có chuyện gì thì rời đi trước đi.”
Minh Hoa Thường vội vã đi ra cửa để canh chừng, đúng là bọn họ xui xẻo thật, phòng tạp dịch mọi ngày chẳng có ai quan tâm đến cả, vậy mà hôm nay lại có khách tới thăm liên tục, một nha hoàn đi thẳng tới phòng của câm nô, hỏi với vào: “Câm thúc có ở đây không?”
Minh Hoa Thường không nhịn được mà nắm chặt tay lại, sao lại có người tới vào đúng ngay lúc này? Nha hoàn chỉ cần đi tới nơi là sẽ phát hiện ra khóa cửa đã bị cạy mở, tới lúc đó thì họ biết phải dàn xếp thế nào đây?
Đương lúc Minh Hoa Thường lâm vào tình thế khó xử, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng “rầm”. Nha hoàn “ôi chao” một tiếng rồi bước nhanh đi sang một hướng khác: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đó là y phục mới giặt mà!”
Ngón tay của Minh Hoa Thường thả lỏng, bây giờ thì Tạ Tế Xuyên cũng đã xong rồi, hắn ta đẩy hòm gỗ về lại chỗ cũ, khẽ nói: “Đi mau.”
Tạ Tế Xuyên ra cửa trước, Minh Hoa Thường theo sát phía sau. Lúc chuồn đi, nàng có liếc nhanh về phía sau, rồi nàng chợt thấy cảnh tượng ấy – chẳng biết tại sao gậy trúc phơi y phục lại rơi xuống, nha hoàn nhặt y phục dính bùn lên, nàng ta vô cùng đau lòng, hoàn toàn chẳng có thời gian đâu mà để ý đến chuyện, vốn dĩ nàng ta đang muốn đi tới phòng tạp dịch.
Không biết có phải Minh Hoa Thường gặp ảo giác hay không, dường như nàng đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé thoáng qua khúc ngoặt, dáng người cực kỳ quen thuộc.
Nếu là lúc bình thường, nếu chỉ nhìn trong một thoáng ngắn ngủi như thế, chắc chắn là Minh Hoa Thường sẽ không nhận ra, nhưng thật sự là người kia quá đặc biệt, Minh Hoa Thường nhịn không nổi nên cũng lén chú ý, với nàng, từ cử chỉ cho đến ngoại hình của nàng ấy đều khiến nàng cảm thấy rất quen.
Minh Hoa Thường nhíu mày, khá bất ngờ. Đó là, Tô Vũ Tễ ư?
Là Tô Vũ Tễ đã giúp nàng kéo nha hoàn ấy rời đi thật ư?
Ngay lúc Minh Hoa Thường còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng có cảm giác mát lạnh truyền đến tay nàng. Nàng ngước mắt lên thì thấy Tạ Tế Xuyên đang lạnh lùng nhìn mình: “Còn dám ngẩn người à? Đi mau.”
Nếu như Minh Hoa Chương ở đây, chắc chắn là hắn sẽ mắng Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên dám cả gan làm loạn, không đưa ra bất kỳ một kế hoạch hay đường lui nào cả, vậy mà cũng dám vào phòng trộm đồ cho được. Nhưng mà hai “con bạc” bọn họ đã thành công thật rồi. Tạ Tế Xuyên cầm theo mẫu thuốc bột, chuyển về cứ điểm Huyền Kiêu Vệ để nhận dạng, còn Minh Hoa Thường thì ở lại trong Thiên Hương các, tiếp tục tìm kiếm thông tin.
Minh Hoa Thường giả vờ đi dạo bên ngoài một lúc rồi mới thản nhiên trở về đại sảnh. Càng ngày càng có nhiều nha hoàn đi qua đi lại trong Thiên Hương các, Minh Hoa Thường đi bộ khắp nơi, nàng vô tình để ý thấy một gương mặt quen thuộc.
Là nha hoàn hôm qua bất bình tranh luận với Sơn Trà để bảo vệ Ngọc Quỳnh, nàng ta đang lau bức bình phong. Minh Hoa Thường tự nhiên tới gần, nói: “Đêm qua thấy không rõ lắm, hôm nay trời sáng mới thấy kỹ, quả thật bức bình phong sơn thủy này rất sống động.”
Nha hoàn quay đầu lại, nhìn thấy Minh Hoa Thường thì mất tự nhiên lên tiếng: “Nô tỳ thỉnh an quý nhân.”
Minh Hoa Thường xua xua tay: “Không cần phiền phức như vậy, ta chỉ tùy tiện nhìn thôi. Ngươi tiếp tục làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta.”
Nha hoàn hành lễ rồi xắn tay áo lên, cẩn thận lau khung bức bình phong: “Đó là điều hiển nhiên, Ngọc Quỳnh tỷ tỷ tự tay viết và vẽ nên mà, có thể tệ được hay sao? Đáng tiếc thay, bọn nam nhân học đòi văn vẻ kia lại thô bỉ bất trị, chẳng hề nhận ra vẻ độc đáo của bức bình phong này.”
Tiểu nha hoàn này quả đúng là người hâm mộ trung thành của Ngọc Quỳnh, chỉ một bức họa thôi mà cũng khiến lòng nàng ta căm phẫn đến nhường ấy. Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, nghĩ thầm, tuy rằng nàng không phải là nam nhân, nhưng mà nàng cũng là kẻ “thô bỉ bất trị”, là người phàm trần nên mắt nàng cũng không thấy được “ngọc trai” trong miệng nha hoàn.
Nếu biết trước thì nàng đã để Tạ Tế Xuyên đến lời nói khách sáo rồi, Minh Hoa Thường moi hết ruột gan ra mà phụ họa thêm vào hai câu, thấy nàng khen ngợi tài hoa của Ngọc Quỳnh, nha hoàn dần nở nụ cười. Minh Hoa Thường thấy mình tỏ vẻ thân thiện đủ rồi thì mới bắt đầu dò hỏi: “Ban nãy, lúc ta tản bộ ở trong phường Bình Khang, ta có nghe người ta nói tới Điệp mộng tán, còn nói là có thể bỏ thêm vào trong rượu để trợ hứng nữa. Đó là rượu trong phường của các ngươi à?”
Nha hoàn nghe xong thì sắc mặt thay đổi, nàng ta nhìn xung quanh một vòng, hạ giọng xuống thật nhỏ rồi mới nói với Minh Hoa Thường: “Quý nhân, không thể uống bừa rượu trong Bình Khang phường đâu, nếu có người đưa rượu cho ngài thì ngài tuyệt đối không thể nhận.”
Minh Hoa Thường vờ như không hiểu, mở to hai mắt ra mà hỏi: “Vì sao?”
Nha hoàn muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, nàng ta chỉ úp úp mở mở: “Ngài nghĩ xem những nữ nhân trong phường Bình Khang này tới đây như thế nào, chẳng lẽ trời sinh đã thích hầu hạ nam nhân ư? Chỉ nói riêng trong các của chúng ta thôi, trời sinh nhạc tịch [*] chưa tới ba phần nữa, còn lại thì toàn bị người nhà bán đi, bị bên môi giới lừa gạt, thậm chí là còn bị tịch thu nhà, ép làm kinh nữ. Ngay từ đầu những cô nương này cũng không muốn bán thân đâu, số người tìm đến cái chết cũng chẳng ít ỏi gì, nhưng trong thanh lâu có nhiều thủ đoạn dạy dỗ lắm. Dù sao thì, đến cuối cùng, nếu không chết được, sống tiếp thì phải cam chịu số phận.”
[*] Nhạc tịch: Tên gọi của kỹ nữ nhà quan thời xưa.
Minh Hoa Thường đã hiểu rồi, nhưng nàng vẫn giả vờ mờ mịt không hiểu gì, lại hỏi tiếp: “Vì sao thế?”
“Ôi trời!” Nha hoàn cũng hơi nóng nảy lên rồi, rõ ràng đôi mắt trông có vẻ láu lỉnh, linh động là thế, nhưng sao lại ngốc tới mức này vậy? Nha hoàn nói rõ ràng ra luôn: “Là bị bỏ thuốc đó! Trong thanh lâu có rất nhiều loại thuốc, bỏ vào trong rượu, bỏ vào trong thức ăn, trong huân hương, chắc chắn là ngài sẽ khó lòng mà phòng bị được, mơ mơ màng màng, thần không biết quỷ không hay. May mắn thì ngất đi luôn, còn xui xẻo thì ý chí vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được, chờ đến khi đã bị… xong, thì cũng đã mất đi lần đầu, phần lớn nữ nhân khóc lóc xong rồi cũng phải cam chịu số phận.”
Minh Hoa Thường nghe thôi đã thấy khó chịu, nàng hỏi: “Điệp mộng tán cũng là loại thuốc này à?”
“Đúng.” Nha hoàn nói: “Có thể xem đây là loại thuốc có tác dụng mạnh mẽ hiếm có, bình thường được dùng để khiến nữ tử ương ngạnh nhất phải khuất phục, không dùng đúng liều lượng sẽ dễ gặp chuyện không may lắm. Một người muội muội bị bán vào thanh lâu cùng với ta ấy, mệnh của nàng ấy không tốt, xinh đẹp hơn ta nhiều, tú bà nhìn trúng nàng ấy nên bà ta cho nàng ấy đi tiếp khách. Nàng ấy không chịu, nghe nói là đã bị cho uống Điệp mộng tán, nhưng bất cẩn quá liều rồi co giật đến chết trong hôn mê.”
Minh Hoa Thường hít một hơi thật sâu, không biết mình có thể nói gì nữa. Bọn họ tới thanh lâu để điều tra án mạng, nhưng mà, làm sao chấm dứt được án mạng trong thanh lâu đây?
Có khi nào Trương Tử Vân đã uống Điệp mộng tán mà tú bà hạ trong rượu, rồi sau đó hắn ta chết ngoài ý muốn vì quá liều? Vậy thì ai đã để lại vết máu trên người hắn ta?
Minh Hoa Thường có ý muốn tới chỗ tú bà gạ hỏi, nhưng lại sợ mình sẽ “đánh rắn động cỏ”. Nha hoàn lau xong thì về lại sau viện để thay nước, Minh Hoa Thường còn chưa đưa ra quyết định được, thì bỗng nhiên nàng “Ồ” lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống nhìn.
Chẳng biết tại sao trên bệ của bức bình phong có rất nhiều khe hở, có mấy vệt nước chảy men theo khe hẹp mà thấm xuống. Đây là cái gì thế nhỉ?
Có rất nhiều thứ khiến Minh Hoa Thường nghĩ mãi, nghĩ mãi mà chẳng tìm ra được cách lý giải, lúc này đây, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót quen thuộc.
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng uy lực, tiếng vọng hơi dài, tựa như là cảm giác mà hắn mang đến cho người khác. Gần như là chỉ trong tích tắc, Minh Hoa Thường đã nhận ra đó là Minh Hoa Chương.
Nhị huynh đã về rồi!
Mèo linh hoạt nhảy xuống đất, nó cong lưng kêu hai tiếng rồi chạy đi rất nhanh. Tú bà vỗ ngực: “Hóa ra là một con mèo, làm ta sợ muốn chết.”
Ban nãy, khi bà ta đi tới góc tường, bà ta phát hiện phía sau bức tường không có ai cả, chỉ có cây nhãn thơm xào xạc thôi.
Tú bà thầm nghĩ, có lẽ là do bà ta quá căng thẳng nên mới nghi thần nghi quỷ thôi. Câm nô đứng ở phía sau, nhìn bà ta với vẻ căng thẳng, tú bà quay đầu lại, thấy câm nô thì lại tức giận: “Nhìn cái gì, còn không mau quay về làm việc đi! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay trong các có khách quý, ngươi tránh xa ra, đừng có quấy rầy nhã hứng của khách quý!”
Tú bà mắng xong thì đi ra cửa sau, tiếng nói cũng dần biến mất. Minh Hoa Thường đang trốn trên cây nhãn đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, nàng quay đầu lại, chân thành nói ra lời cảm ơn: “Tạ huynh, cảm ơn huynh.”
Nhưng khi nàng thấy rõ dáng vẻ của người bên cạnh thì lại khá sửng sốt.
Mắt của Tạ Tế Xuyên hơi nheo lại, hắn ta nhìn chằm chằm bên dưới, trong ánh mắt ấy chẳng có chút nhiệt độ nào. Giữa ngón tay dài của hắn ta còn kẹp một cây kim bạc, ban nãy hắn ta đã dùng mũi ám khí này dọa con mèo đối diện để nó nhảy xuống, hòng thu hút sự chú ý của tú bà để bọn họ có thời gian rút lui.
Trong ấn tượng của Minh Hoa Thường, lúc nào Tạ Tế Xuyên cũng tươi cười, hoặc là nói đùa, hoặc là mặt dạn mày dày, chứ không phải là thiếu niên trầm tĩnh tuyệt tình như lúc này đây. Bấy giờ, Minh Hoa Thường chỉ biết ngẩn người ra như thế, nàng không biết người nào mới đúng là hắn ta nữa.
Minh Hoa Chương cũng mang khiến cho người ta cảm thấy hắn rất lạnh lùng, nhưng hắn mày kiếm mắt sáng, khí phách đáng tin đường hoàng, chỉ nhìn thôi đã biết ngay đó là người chính trực nghiêm nghị, thanh cao kiêu ngạo. Còn sườn mặt của Tạ Tế Xuyên thì có phần sắc hơn, cằm cũng nhọn, lúc không nói không cười trông cực kỳ bạc bẽo.
Nếu như nói Minh Hoa Chương là một dòng sông băng, chỉ có thể nhìn từ phía xa xa, hắn cao vời vợi không thể chạm vào, nhưng sau khi đến gần thì sẽ thấy băng sẽ tan ra thành nước, tụ lại thành sông, là dòng sông ôn hòa nhất, là sự tồn tại tử tế nhất với con người; còn Tạ Tế Xuyên thì lại là một ngọn lửa xanh, mới gặp thì sẽ thấy rất ấm áp và rất thân thiết, nhưng khi tới gần thì mới biết nội tâm lạnh lẽo đến nhường nào.
Trong nháy mắt, Tạ Tế Xuyên quay trở lại dáng vẻ mà Minh Hoa Thường quen thuộc, hắn ta quay đầu lại nhìn nàng, sự vui vẻ hiển hiện trong ánh mắt: “Nhị muội muội, muội to gan thật đó. Huynh trưởng của muội đã dặn dò muội rồi mà, hắn không cho muội đi một mình, nhưng còn muội thì hay rồi, không chỉ một mình đi tới khu chợ phía Đông chơi mà còn theo dõi tú bà nữa, ý kiến không tồi đâu.”
Mắt hắn ta hơi hơi cong lên, nụ cười mỉm ấy trông rất “ngứa đòn”, rõ ràng là ý cười đong đầy trong ánh mắt, nhưng Minh Hoa Thường lại cảm thấy, đây chẳng qua chỉ là “hoa trong gương, trăng dưới nước”, chỉ cần chạm một cái là sẽ tan ra ngay.
Môi Minh Hoa Thường mấp máy, nàng không nương theo đó mà nói đùa với hắn ra như mọi ngày, mà nàng vươn tay ra, đưa “hung thủ” – kẻ suýt chút nữa đã hại nàng bại lộ nhưng vẫn không chịu ném đi – sang cho hắn ta.
Tạ Tế Xuyên liếc nhìn, hắn ta khá kinh ngạc: “Cái gì vậy?”
“Bữa sáng đó.” Minh Hoa Thường nói: “Không biết Tạ huynh thích gì, ta mua bánh giòn ngọt mà ta thích ăn cho huynh. Bánh nhà này nướng thơm, vừa xốp giòn vừa ngọt ngọt, ăn bây giờ là vừa ngon. Ta biết Tạ huynh thích sạch sẽ nên đã cố ý bảo ông chủ bọc mấy lớp giấy, huynh yên tâm đi, bảo đảm không dính bẩn đâu.”
Tạ Tế Xuyên giật mình, có vẻ khó tin lắm: “Cho ta à?”
“Tất nhiên.” Minh Hoa Thường vừa cam đoan xong thì thấy trên bọc giấy có dính vết gì đó màu xám tro. Nàng lúng túng lau đi, nói: “Bên trong rất sạch, ta cũng không biết vết bẩn này dính vào từ lúc nào nữa. Được rồi, lần sau ta mua lại…”
Không ngờ Tạ Tế Xuyên lại nhận bọc giấy, thái độ cũng khác thường, hắn ta nói: “Không sao, không ảnh hưởng gì hết.”
Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, hỏi liên tục: “Tạ huynh, hôm qua huynh đã ở đâu vậy, buổi tối có ngủ không? Huynh ở một mình như thế có sợ không? Theo dõi một mình như thế vất vả lắm phải không?”
Tạ Tế Xuyên cũng hơi hơi hiểu vì sao một người lãnh đạm như Minh Hoa Chương lại bị Minh Hoa Thường đánh hạ từng bước một rồi, nàng không thường xuyên ra ngoài xã giao, nhưng thực sự là nàng quá giỏi trong việc xã giao này.
Tạ Tế Xuyên nói: “Đa tạ nhị muội muội quan tâm, từ nhỏ ta đã cảm thấy ở một mình không có gì là đáng sợ cả. Theo dõi không vất vả lắm, nhưng đúng là có phần u tịch thật.”
Minh Hoa Thường nghe vậy thì vỗ vỗ bả vai Tạ Tế Xuyên, Tạ Tế Xuyên như thấy được… sự cổ vũ từ trong cặp mắt ấy, phải không thế?
Minh Hoa Thường nghiêm túc nói: “Chắc chắn là ra sẽ nỗ lực, nỗ lực tìm ra hung thủ thật sớm, có vậy thì Nhị huynh và Tạ huynh có thể yên tâm ngủ bù được rồi.”
Tạ Tế Xuyên không biết nên khóc hay nên cười: “Đa tạ Nhị muội muội.”
“Không cần cảm ơn.” Minh Hoa Thường nói: “Đêm qua, ngoại trừ ta ra thì cả bốn người đều không ngủ đủ giấc, đây là chuyện ta nên làm.”
Tạ Tế Xuyên cất bọc giấy đi, hắn ta chống lên thân cây, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất. “Hoa Thường muội muội, hình như là muội rất tự tin trong việc phá án này. Muội chắc chắn khả năng trời phú của muội không sai, có thể tìm ra hung thủ một lần nữa thật ư?”
Minh Hoa Thường lắc đầu, sau khi Tạ Tế Xuyên xuống dưới, bấy giờ nàng mới cảm thấy tay chân của mình không còn là của mình nữa. Minh Hoa Thường tựa vào thân cây, nàng bò xuống một cách khó nhọc, tư thế bò xuống trông vô cùng bất nhã, có thể sánh với một con rùa đen cơ.
“Nếu như chỉ có một mình ta trong nhiệm vụ lần này, ta không dám cam đoan. Nhưng các huynh đều ở đây, ta tin vào khả năng của mọi người.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày, hình như là hắn ta cảm thấy rất buồn cười: “Khả năng của mọi người? Muội chỉ đám ô hợp đó hả?”
“Đội của chúng ta không phải là “đám ô hợp” đâu.” Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã đứng vững lại được rồi, nàng chật vật chỉnh lại y phục, cặp mắt đen vẫn tỏa sáng như trước, nàng cố chấp nói rằng: “Chúng ta có đội trưởng tốt nhất, chắc chắn là chúng ta sẽ thành công.”
Tạ Tế Xuyên nhìn nàng cả một hồi lâu rồi cười nhẹ một tiếng: “Hắn đúng là may mắn thật, dù có là lúc nào thì muội vẫn sẽ luôn toàn tâm toàn ý với hắn. Nếu như hắn biết rõ muội tin tưởng hắn như vậy…”
Minh Hoa Thường chờ hắn ta nói hết, nhưng Tạ Tế Xuyên lại dừng lại, hắn ta nói: “Được rồi, người thì ta đã cứu được, còn quà thì ta cũng nhận được rồi. Muội muội à, bây giờ thì muội có thể nói xem ban nãy muội đã nghe thấy gì được chưa? Nghe thấy gì mà dù có bại lộ thì muội cũng phải nghe hết?”
Sự chú ý của Minh Hoa Thường bị phân tán đi, nàng nói: “Ta đang muốn nói với mọi người đây, ban nãy ta nghe thấy tú bà hỏi câm nô chuyện bỏ thuốc.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày: “Thuốc gì?”
“Hình như tên là Điệp mộng tán.” Minh Hoa Thường nói: “Tú bà hỏi câm nô bỏ bao nhiêu, trông có vẻ rất căng thẳng. Ta đoán không sai, quả thực bọn họ đã bỏ thêm đồ vào rượu rồi mới đưa cho Trương Tử Vân. Tạ huynh, nhân lúc bây giờ câm nô đang ở bên ngoài quét dọn, chúng ta hãy tới phòng hắn ta để tìm chứng cứ đi, không chừng là sẽ thu hoạch được gì ngoài ý muốn đấy.”
Tạ Tế Xuyên khoanh tay lại mà nhìn nàng, ý cười thoáng hiện lên trong ánh mắt: “Muội đúng là to gan thật.”
Câm nô xách một thùng nước, lau hành lang lần thứ hai; còn tú bà vẫn cằn nhằn mãi không ngừng, bà ta đứng ở lầu ba, “chỉ vào cây dâu mà mắng cây hòe”, cứ phàn nàn mãi; về phần các cô nương khác, hoặc là đang ngủ say, hoặc là “nghe vào tai này rồi lại ra tai kia”. Thế nên, chẳng có ai để ý đến phòng tạp dịch tối tăm nằm trong hậu viện, tất nhiên là cũng không có ai nhìn thấy có hai bóng người vụt qua, họ dừng lại ở trước cửa một căn phòng nào đó, mày mò cả một lúc rồi dễ dàng cạy mở cửa phòng ra.
Tạ Tế Xuyên khép cửa lại, vừa theo dõi bên ngoài vừa nói: “Có nhiều người đã dậy rồi, người trong hậu viện đang càng ngày càng nhiều, mau tìm đi.”
Minh Hoa Thường không trả lời, vùi đầu vào việc tìm kiếm đồ vật.
Phòng rất nhỏ, chỉ cần nhìn lướt qua là thấy ngay có bao nhiêu nơi có thể giấu đồ. Trước tiên, Minh Hoa Thường lật bốn góc giường lên, khi nàng lật gối lên, nàng đã nhìn thấy một cái túi được gấp lại hết sức cẩn thận.
Minh Hoa Thường nhẹ nhàng mở ra, nàng nhìn thấy một đóa hoa đã phai màu và một tờ giấy nhỏ đã ố vàng.
Tạ Tế Xuyên đi tới, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hắn để dưới gối, để mỗi ngày ngủ có thể nhìn thấy, chắc là người hắn ta yêu.”
Tạ Tế Xuyên nhíu mày: “Vì sao không phải là mẫu thân hay muội muội?”
Minh Hoa Thường chỉ vào đóa hoa cũ kỹ, nàng nói: “Nếu hoài niệm mẫu thân hoặc muội muội thì sẽ không cất hoa cài tóc tùy thân của họ đâu. Tạ huynh, huynh có thấy người trong tờ giấy này trông rất quen không?”
Tạ Tế Xuyên tinh thông thi họa, nhìn một cái là nhận ra ngay: “Bức vẽ trên đó là vẽ tú bà, nói chính xác hơn là tú bà lúc còn trẻ.”
“Không sai.” Minh Hoa Thường cẩn thận xếp cái túi lại giống như lúc ban đầu, rồi nàng đặt nó về lại dưới gối: “Nghe nói tú bà lúc còn trẻ là hoa khôi nổi tiếng nhất phường Bình Khang, xem ra bà ta không hề nói khoác. Trong mắt câm nô, bà ta vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp nhã nhặn của năm đó.”
Tạ Tế Xuyên không có hứng thú gì với chuyện này cả, hắn ta lạnh nhạt nói: “Đừng chú ý những thứ vô dụng này, tìm thuốc đi.”
Minh Hoa Thường rút một cái hòm nhỏ ở dưới giường ra, miệng thì vẫn không quên phàn nàn: “Ai nói chuyện này là vô dụng? Dù sự việc có phức tạp đến đâu đi chăng nữa, chẳng phải đều đến từ sự tích lũy cảm xúc của mỗi người, từng chút từng chút một mới được hình thành hay sao? Cái hòm này có khóa, ta không mở ra được.”
Tạ Tế Xuyên thầm nói phiền phức, rồi ngồi xổm xuống giúp nàng mở khóa. Chẳng biết Tạ Tế Xuyên lấy một dây kẽm dài từ đâu ra nữa, hắn móc vài cái trong trong chốt khóa, rồi sau đó cả hai người đều nghe thấy một tiếng “rắc” nho nhỏ.
Khóa được mở ra, Tạ Tế Xuyên mở hòm gỗ ra, lúc nhìn thấy những thứ được đựng bên trong thì nhíu mày, cười như không cười, nói: “Không hổ danh là thanh lâu.”
Chỉ thấy trong hòm gỗ chỉ toàn là thuốc, có bình có lọ, cũng có bột phấn được đựng trong bọc giấy, tệ hơn cả là trên đó không ghi tên. Minh Hoa Thường muốn líu lưỡi luôn rồi: “Nhiều như vậy thì bọn họ phân biệt thế nào?”
“Dùng nhiều rồi nên có thể phân biệt bằng mắt.” Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhiều, Tạ Tế Xuyên từ bỏ việc phân biệt, lấy mỗi thứ một ít rồi cho vào hộp thuốc đặc chế, nói: “Muội chú ý cửa ra vào đi, nếu không có chuyện gì thì rời đi trước đi.”
Minh Hoa Thường vội vã đi ra cửa để canh chừng, đúng là bọn họ xui xẻo thật, phòng tạp dịch mọi ngày chẳng có ai quan tâm đến cả, vậy mà hôm nay lại có khách tới thăm liên tục, một nha hoàn đi thẳng tới phòng của câm nô, hỏi với vào: “Câm thúc có ở đây không?”
Minh Hoa Thường không nhịn được mà nắm chặt tay lại, sao lại có người tới vào đúng ngay lúc này? Nha hoàn chỉ cần đi tới nơi là sẽ phát hiện ra khóa cửa đã bị cạy mở, tới lúc đó thì họ biết phải dàn xếp thế nào đây?
Đương lúc Minh Hoa Thường lâm vào tình thế khó xử, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng “rầm”. Nha hoàn “ôi chao” một tiếng rồi bước nhanh đi sang một hướng khác: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đó là y phục mới giặt mà!”
Ngón tay của Minh Hoa Thường thả lỏng, bây giờ thì Tạ Tế Xuyên cũng đã xong rồi, hắn ta đẩy hòm gỗ về lại chỗ cũ, khẽ nói: “Đi mau.”
Tạ Tế Xuyên ra cửa trước, Minh Hoa Thường theo sát phía sau. Lúc chuồn đi, nàng có liếc nhanh về phía sau, rồi nàng chợt thấy cảnh tượng ấy – chẳng biết tại sao gậy trúc phơi y phục lại rơi xuống, nha hoàn nhặt y phục dính bùn lên, nàng ta vô cùng đau lòng, hoàn toàn chẳng có thời gian đâu mà để ý đến chuyện, vốn dĩ nàng ta đang muốn đi tới phòng tạp dịch.
Không biết có phải Minh Hoa Thường gặp ảo giác hay không, dường như nàng đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé thoáng qua khúc ngoặt, dáng người cực kỳ quen thuộc.
Nếu là lúc bình thường, nếu chỉ nhìn trong một thoáng ngắn ngủi như thế, chắc chắn là Minh Hoa Thường sẽ không nhận ra, nhưng thật sự là người kia quá đặc biệt, Minh Hoa Thường nhịn không nổi nên cũng lén chú ý, với nàng, từ cử chỉ cho đến ngoại hình của nàng ấy đều khiến nàng cảm thấy rất quen.
Minh Hoa Thường nhíu mày, khá bất ngờ. Đó là, Tô Vũ Tễ ư?
Là Tô Vũ Tễ đã giúp nàng kéo nha hoàn ấy rời đi thật ư?
Ngay lúc Minh Hoa Thường còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng có cảm giác mát lạnh truyền đến tay nàng. Nàng ngước mắt lên thì thấy Tạ Tế Xuyên đang lạnh lùng nhìn mình: “Còn dám ngẩn người à? Đi mau.”
Nếu như Minh Hoa Chương ở đây, chắc chắn là hắn sẽ mắng Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên dám cả gan làm loạn, không đưa ra bất kỳ một kế hoạch hay đường lui nào cả, vậy mà cũng dám vào phòng trộm đồ cho được. Nhưng mà hai “con bạc” bọn họ đã thành công thật rồi. Tạ Tế Xuyên cầm theo mẫu thuốc bột, chuyển về cứ điểm Huyền Kiêu Vệ để nhận dạng, còn Minh Hoa Thường thì ở lại trong Thiên Hương các, tiếp tục tìm kiếm thông tin.
Minh Hoa Thường giả vờ đi dạo bên ngoài một lúc rồi mới thản nhiên trở về đại sảnh. Càng ngày càng có nhiều nha hoàn đi qua đi lại trong Thiên Hương các, Minh Hoa Thường đi bộ khắp nơi, nàng vô tình để ý thấy một gương mặt quen thuộc.
Là nha hoàn hôm qua bất bình tranh luận với Sơn Trà để bảo vệ Ngọc Quỳnh, nàng ta đang lau bức bình phong. Minh Hoa Thường tự nhiên tới gần, nói: “Đêm qua thấy không rõ lắm, hôm nay trời sáng mới thấy kỹ, quả thật bức bình phong sơn thủy này rất sống động.”
Nha hoàn quay đầu lại, nhìn thấy Minh Hoa Thường thì mất tự nhiên lên tiếng: “Nô tỳ thỉnh an quý nhân.”
Minh Hoa Thường xua xua tay: “Không cần phiền phức như vậy, ta chỉ tùy tiện nhìn thôi. Ngươi tiếp tục làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta.”
Nha hoàn hành lễ rồi xắn tay áo lên, cẩn thận lau khung bức bình phong: “Đó là điều hiển nhiên, Ngọc Quỳnh tỷ tỷ tự tay viết và vẽ nên mà, có thể tệ được hay sao? Đáng tiếc thay, bọn nam nhân học đòi văn vẻ kia lại thô bỉ bất trị, chẳng hề nhận ra vẻ độc đáo của bức bình phong này.”
Tiểu nha hoàn này quả đúng là người hâm mộ trung thành của Ngọc Quỳnh, chỉ một bức họa thôi mà cũng khiến lòng nàng ta căm phẫn đến nhường ấy. Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, nghĩ thầm, tuy rằng nàng không phải là nam nhân, nhưng mà nàng cũng là kẻ “thô bỉ bất trị”, là người phàm trần nên mắt nàng cũng không thấy được “ngọc trai” trong miệng nha hoàn.
Nếu biết trước thì nàng đã để Tạ Tế Xuyên đến lời nói khách sáo rồi, Minh Hoa Thường moi hết ruột gan ra mà phụ họa thêm vào hai câu, thấy nàng khen ngợi tài hoa của Ngọc Quỳnh, nha hoàn dần nở nụ cười. Minh Hoa Thường thấy mình tỏ vẻ thân thiện đủ rồi thì mới bắt đầu dò hỏi: “Ban nãy, lúc ta tản bộ ở trong phường Bình Khang, ta có nghe người ta nói tới Điệp mộng tán, còn nói là có thể bỏ thêm vào trong rượu để trợ hứng nữa. Đó là rượu trong phường của các ngươi à?”
Nha hoàn nghe xong thì sắc mặt thay đổi, nàng ta nhìn xung quanh một vòng, hạ giọng xuống thật nhỏ rồi mới nói với Minh Hoa Thường: “Quý nhân, không thể uống bừa rượu trong Bình Khang phường đâu, nếu có người đưa rượu cho ngài thì ngài tuyệt đối không thể nhận.”
Minh Hoa Thường vờ như không hiểu, mở to hai mắt ra mà hỏi: “Vì sao?”
Nha hoàn muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, nàng ta chỉ úp úp mở mở: “Ngài nghĩ xem những nữ nhân trong phường Bình Khang này tới đây như thế nào, chẳng lẽ trời sinh đã thích hầu hạ nam nhân ư? Chỉ nói riêng trong các của chúng ta thôi, trời sinh nhạc tịch [*] chưa tới ba phần nữa, còn lại thì toàn bị người nhà bán đi, bị bên môi giới lừa gạt, thậm chí là còn bị tịch thu nhà, ép làm kinh nữ. Ngay từ đầu những cô nương này cũng không muốn bán thân đâu, số người tìm đến cái chết cũng chẳng ít ỏi gì, nhưng trong thanh lâu có nhiều thủ đoạn dạy dỗ lắm. Dù sao thì, đến cuối cùng, nếu không chết được, sống tiếp thì phải cam chịu số phận.”
[*] Nhạc tịch: Tên gọi của kỹ nữ nhà quan thời xưa.
Minh Hoa Thường đã hiểu rồi, nhưng nàng vẫn giả vờ mờ mịt không hiểu gì, lại hỏi tiếp: “Vì sao thế?”
“Ôi trời!” Nha hoàn cũng hơi nóng nảy lên rồi, rõ ràng đôi mắt trông có vẻ láu lỉnh, linh động là thế, nhưng sao lại ngốc tới mức này vậy? Nha hoàn nói rõ ràng ra luôn: “Là bị bỏ thuốc đó! Trong thanh lâu có rất nhiều loại thuốc, bỏ vào trong rượu, bỏ vào trong thức ăn, trong huân hương, chắc chắn là ngài sẽ khó lòng mà phòng bị được, mơ mơ màng màng, thần không biết quỷ không hay. May mắn thì ngất đi luôn, còn xui xẻo thì ý chí vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được, chờ đến khi đã bị… xong, thì cũng đã mất đi lần đầu, phần lớn nữ nhân khóc lóc xong rồi cũng phải cam chịu số phận.”
Minh Hoa Thường nghe thôi đã thấy khó chịu, nàng hỏi: “Điệp mộng tán cũng là loại thuốc này à?”
“Đúng.” Nha hoàn nói: “Có thể xem đây là loại thuốc có tác dụng mạnh mẽ hiếm có, bình thường được dùng để khiến nữ tử ương ngạnh nhất phải khuất phục, không dùng đúng liều lượng sẽ dễ gặp chuyện không may lắm. Một người muội muội bị bán vào thanh lâu cùng với ta ấy, mệnh của nàng ấy không tốt, xinh đẹp hơn ta nhiều, tú bà nhìn trúng nàng ấy nên bà ta cho nàng ấy đi tiếp khách. Nàng ấy không chịu, nghe nói là đã bị cho uống Điệp mộng tán, nhưng bất cẩn quá liều rồi co giật đến chết trong hôn mê.”
Minh Hoa Thường hít một hơi thật sâu, không biết mình có thể nói gì nữa. Bọn họ tới thanh lâu để điều tra án mạng, nhưng mà, làm sao chấm dứt được án mạng trong thanh lâu đây?
Có khi nào Trương Tử Vân đã uống Điệp mộng tán mà tú bà hạ trong rượu, rồi sau đó hắn ta chết ngoài ý muốn vì quá liều? Vậy thì ai đã để lại vết máu trên người hắn ta?
Minh Hoa Thường có ý muốn tới chỗ tú bà gạ hỏi, nhưng lại sợ mình sẽ “đánh rắn động cỏ”. Nha hoàn lau xong thì về lại sau viện để thay nước, Minh Hoa Thường còn chưa đưa ra quyết định được, thì bỗng nhiên nàng “Ồ” lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống nhìn.
Chẳng biết tại sao trên bệ của bức bình phong có rất nhiều khe hở, có mấy vệt nước chảy men theo khe hẹp mà thấm xuống. Đây là cái gì thế nhỉ?
Có rất nhiều thứ khiến Minh Hoa Thường nghĩ mãi, nghĩ mãi mà chẳng tìm ra được cách lý giải, lúc này đây, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót quen thuộc.
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng uy lực, tiếng vọng hơi dài, tựa như là cảm giác mà hắn mang đến cho người khác. Gần như là chỉ trong tích tắc, Minh Hoa Thường đã nhận ra đó là Minh Hoa Chương.
Nhị huynh đã về rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất