Chương 77: Theo dõi
Tô Vũ Tễ đang muốn Tô Hành Chỉ xem thử xem, trong hai tấm vải này, tấm nào đẹp hơn, thì bỗng nhiên Tô Hành Chỉ lại tiến lên phía trước một bước, y giữ tay của nàng ấy lại rồi nhỏ giọng nói: “Đừng quay đầu lại.”
Tô Vũ Tễ giật mình, nhanh chóng hiểu ra: “Những người kia lại tới nữa à?”
Tô Hành Chỉ không nói gì, y lật tấm vải, hỏi ông chủ: “Ông chủ, màu sắc và hoa văn của những tấm vải nhuộm này quá tầm thường, ông còn cái nào khác nữa không?”
Ông chủ xoa xoa tay, trông có vẻ khó xử lắm, ông ta nói: “Lang quân, đây là vải nhuộm hoa văn tổ đôi nhạn bán chạy nhất của năm nay, sao lại tầm thường cho được? Ngài thử đi ra ngoài mà hỏi thử xem, trong thôn đều bán loại vải này mà.”
Tô Hành Chỉ tỏ vẻ ghét bỏ rồi nói với Tô Vũ Tễ rằng: “Chúng ta đi vào sâu hơn đi, xem thử gian hàng của thương nhân người Hồ bên kia thế nào.”
Tô Vũ Tễ gật đầu, nàng ấy buông tấm vải xuống rồi rời đi. Ông chủ níu kéo được hai câu rồi lại nhiệt tình mời chào những vị khách khác theo thói quen. Tô Hành Chỉ kéo Tô Vũ Tễ rẽ vào một hướng khác, khi đi vào một con đường nhỏ hẹp dài, phải chen chúc nhau mà đi, hai người chợt thấy một đội buôn cưỡi lạc đà. Tô Hành Chỉ đang dẫn theo muội muội mình chợt tăng tốc, chạy nhanh vào khu vực hàng quán mọc lên san sát nhau.
Những người theo sau huynh muội họ vừa đuổi đến được thì lại gặp phải cảnh lạc đà qua đường, vất vả lắm họ mới lách mình đi qua đội buôn ấy được, nhưng giờ đây, trước mắt họ, người tới người đi đông nghịt, tiếng gào thét cứ nối tiếp nhau, nào có thể thấy cặp huynh muội ban nãy nữa đâu?
Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, chia nhau ra tìm, mỗi người tìm một đường. Nhưng mà, chợ Tây là nơi nào cơ chứ? Là nơi hội tụ đủ các loại bảo vật và đủ mọi kiểu người ngoại quốc, khách qua lại cũng không ngừng nghỉ từ sáng cho tới tận tối, bọn họ bị bao vây trong dòng người đông đúc chen chúc nhau, chẳng mấy chốc cũng đã mất đi phương hướng.
Một người tức giận đến mức giậm chân, tiến tới trước mặt người cầm đầu mà hỏi: “Thủ lĩnh, chợ Tây nhiều người quá, để mất dấu họ rồi, phải làm sao bây giờ ạ?”
Ánh mắt người cầm đầu nhìn lướt một vòng quanh chợ Tây, trông hắn ta rất âm u, hắn ta nói: “Tăng người theo dõi lên, cần phải tìm ra được đôi huynh muội ấy đang ở chỗ nào.”
“Vâng.”
Tô Hành Chỉ kéo Tô Vũ Tễ chạy ra khỏi chợ Tây, họ đi qua vài con phố rồi mới dừng lại mà thở hổn hển. Tô Vũ Tễ thở phì phò, nàng ấy lau mồ hôi, hỏi: “Huynh, là bọn người hai năm trước à?”
Tô Hành Chỉ nhíu mày, y lại nhìn về hướng chợ Tây, lắc đầu và nói: “Không rõ nữa. Nhưng bọn họ có kỷ luật lắm, người đông thế mạnh, ngoại trừ bọn người đó ra, ta không thể nghĩ được ra đối tượng nào khác.”
Thật sự thì Tô Vũ Tễ đang rất hoang mang: “Tô gia chỉ là một gia đình nông thôn bình thường, nhà không nhiều đất đai, tài sản chẳng dư thừa gì, chúng ta cũng chưa bao giờ gây thù kết oán với người khác, bọn họ theo dõi chúng ta làm gì nhỉ?”
Hai năm trước Tô ma ma mất vì bệnh tật, lúc Tô Hành Chỉ xử lý tang sự cho tổ mẫu thì phát hiện ra rằng, hình như là có người đang theo dõi bọn họ. Tô Hành Chỉ thấy nguy hiểm nên dẫn Tô Vũ Tễ rời khỏi quê hương, chuyển vào thành Thái Nguyên. Nhưng, chẳng mấy chốc, nhóm người kia lại tới, bọn họ đã đổi tận hai chỗ ở nhưng vẫn không thể thoát khỏi đám người kia.
Huynh muội bọn họ hết cách, chỉ đành trốn sang vùng lân cận, trời đất đưa đẩy thế nào mà họ lại gia nhập vào Huyền Kiêu Vệ. Có Huyền Kiêu Vệ che chở, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi sự theo dõi ấy. Nhưng họ cũng không ngờ rằng, sau hai năm, bọn họ lại bị bắt gặp ở Trường An.
Đi xa ngàn dặm mà vẫn cứ cắn chặt không buông, có thể thấy, những kẻ này không có ý tốt.
Bọn họ ở Huyền Kiêu Vệ hai năm, đã thay tên đổi họ, rời xa các mối quan hệ nơi nhân thế, đến tận hôm qua mới xuống núi Chung Nam, không thể xảy ra việc hành tung của bọn họ bị lộ ra ngoài được. Sơ hở duy nhất chỉ có thể là do hôm nay họ đã đi xem nghi lễ đón Nữ hoàng ở phố Chu Tước.
Bọn họ đã để lộ mặt mình ra ngoài lúc xem cảnh tượng náo nhiệt ấy trên đường, ngay sau đó thì có người theo dõi. Từ chuyện này, có thể thấy, kẻ chủ mưu – cũng chính là kẻ đứng sau những chuyện này – là người Trường An, hoặc cũng có thể là người theo Nữ hoàng quay trở lại kinh thành trong hôm nay.
Sắc mặt Tô Hành Chỉ rất tệ, y chỉ lẳng lặng nhìn Tô Vũ Tễ.
Quả thật Tô gia không có gì đáng để người khác theo dõi cả, nhưng Tô Vũ Tễ thì lại khác. Hôm nay người của phủ Trấn Quốc Công cũng có mặt ở trên phố Chu Tước, hơn nữa, vừa hay huynh muội họ còn ở ngay phía đối diện những người ấy nữa, chẳng lẽ đây là người do phủ Trấn Quốc Công phái tới?
Tâm trạng Tô Hành Chỉ nặng trĩu, kéo Tô Vũ Tễ, nói: “Chúng ta về nhà trước.”
Trong mấy năm qua, không phải là họ chỉ ăn ở không trong Huyền Kiêu Vệ, hai người cứ đi qua đi lại vài vòng, sau khi chắc chắn là không có người nào bám theo mình nữa thì mới quay trở lại nhà thuê. Sau khi đóng cửa lại, Tô Vũ Tễ buộc dây chốt cửa, sau đó quay đầu sang nhìn khoảng sân đổ nát đang chờ sửa sang, nàng ấy tức giận lắm, nói: “Lúc đầu định mua ít đồ đạc ở chợ Tây, nhưng vì bị bọn họ quấy rầy mà chẳng mua được món gì cả. Mấy người kia coi trời bằng vung thật rồi, rốt cuộc là bọn họ đang muốn làm gì?”
Tô Hành Chỉ vẫn bình tĩnh, rõ ràng là cuộc sống lúc bọn họ ở trong thôn còn khổ sở hơn thế này nhiều, nhưng bọn họ vẫn có thể vượt qua được, nay đã chuyển vào Trường An rồi, thật sự là không có gì không thể làm để sống cả. Y nói: “Chúng ta không rõ ý đồ của những kẻ ấy, Vũ Tễ, sau này muội ít ra ngoài thôi, tránh cho bọn họ để mắt tới muội.”
“Nhưng mà tháng sau huynh phải tham gia khoa cử rồi, sách vở bút mực còn chưa được chuẩn bị đầy đủ nữa, nếu ảnh hưởng đến kỳ thi của huynh thì chúng ta biết phải làm sao bây giờ?”
“Không sao.” Tô Hành Chỉ nói: “Cùng lắm thì chúng ta thi lại thêm một năm nữa, không đáng để muội lấy tính mạng muội ra để mạo hiểm.”
“Vậy thì không được.” Tô Vũ Tễ nói: “Cuộc thi này được tổ chức trong năm nay là vì Hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho Huyền Kiêu Vệ, Song Bích và Nguy Nguyệt đều nhân cơ hội này đổi thân phận để vào làm quan. Nếu như huynh bỏ qua kỳ thi này thì sang năm huynh sẽ phải cạnh tranh với người khác, nếu xảy ra biến cố gì thì chúng ta biết phải sao?”
Tô Hành Chỉ vẫn an ủi nàng ấy rằng: “Không sao, nếu chỉ vì thay đổi một nhóm người khác mà ta thi trượt thì là do ta học hành kém cỏi, chỉ có thể trách bản thân ta mà thôi. Chỉ cần có thực lực thì không cần phải bận tâm đến chuyện gì bên ngoài cả.”
Câu này được dùng để tự an ủi chính mình mà thôi, thực tế thì nhân tố bên ngoài mới là nhân tố mang tính quyết định. Dù có là con trai Tể tướng đi chăng nữa thì e là người đó cũng chẳng dám nói rằng, chỉ cần chuẩn bị xong xuôi hết thảy mọi thứ, dù có tham gia kỳ thi nào thì ta cũng có thể đỗ.
Tô Vũ Tễ nghiêm mặt, trông nàng ấy rất quật cường khi nói: “Huynh, huynh cứ chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đi, chuyện trong nhà thì đã có muội lo liệu rồi. Chắc chắn là muội sẽ để huynh yên tâm vào trường thi.”
Tô Hành Chỉ biết rõ, nàng ấy đã kiên định như thế rồi thì thật sự là y không thể khuyên can nổi, nên y đành phải từ bỏ, y định sẽ lén để ý thêm. Tô Hành Chỉ vào nhà ôn bài, Tô Vũ Tễ ôm túi tiền ngồi ở trong nhà, cẩn thận tính toán những khoản chi tiêu tiếp theo.
Trước khi rời khỏi quê nhà, bọn họ đã bán hết đất đai, trốn ở trong Huyền Kiêu Vệ hai năm, đã tích góp được không ít tiền bạc trong người. Nhưng Trường An đắt đỏ, kiếm được một chỗ ở không phải là chuyện dễ dàng gì, chỉ thuê nhà thôi mà đã tiêu tốn hơn một nửa số tiền bọn họ tích góp được.
Sau này Tô Hành Chỉ phải thi cử, phải qua lại xã giao, số tiền chuẩn bị cho quan trường thì không thể bớt đi được, phải giữ lại một phần khá lớn, số tiền dư ra thì chẳng còn lại bao nhiêu. Tô Vũ Tễ tính toán kỹ lưỡng, chỉ tiếc sao không thể chia một xu tiền ra làm hai để dùng.
Tô Hành Chỉ đang đọc sách thì chợt ngẩng đầu lên, thấy Tô Vũ Tễ nhíu mày vì một đồng tiền thì lòng y vừa chua xót vừa hổ thẹn. Tô Hành Chỉ buông sách xuống, nói: “Vũ Tễ, thôi được rồi. Ta thấy nữ tử Trường An thường xuyên mặc những bộ váy áo có kiểu dáng mới mẻ, khác với mấy bộ chúng ta mang từ Thái Nguyên tới. Ngày mai muội tới cửa hàng may mặc may mấy bộ y phục đi, muội cũng là tiểu cô nương vừa mới lớn, không thể để muội thiệt thòi được. Về chuyện tiền nong thì muội không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách.”
Tô Vũ Tễ đang tính toán thì liếc mắt sang nhìn Tô Hành Chỉ, bắt đầu dạy bảo y: “Huynh không phải là tiên, tiền hết là hết thôi, nghĩ cách thế nào cơ chứ? Huynh phải thi cử, về sau còn phải chi tiêu khá nhiều tiền, không thể tiêu tiền như nước như vậy được đâu. Muội có rất nhiều y phục, không cần phải lãng phí số tiền ấy.”
Tô Hành Chỉ đứng dậy, y lấy một chuỗi tiền đồng từ trong túi ra, nhét vào tay nàng ấy và nói: “Mua y phục mới cho muội thì sao có thể gọi là lãng phí cho được? Muội cầm lấy số tiền này đi, nếu như muội lén giấu đi thì ta đây sẽ tới cửa hàng may để chọn cho muội, tới lúc đó mà ta mua trúng loại muội không thích thì muội cũng đừng trách ta.”
Tô Vũ Tễ nghe vậy thì bắt đầu nóng nảy: “Huynh làm gì thế!”
Tô Hành Chỉ cố chấp nắm chặt tay của nàng ấy, không cho nàng ấy thả tiền ra: “Cô nương khác có thì muội cũng phải có. Nếu đến cả việc mua cho muội những bộ váy mới mà ta cũng không làm được, vậy thì làm quan có ích lợi gì?”
Hai huynh muội bọn họ đều cứng đầu, ngang bướng giống như nhau. Tô Vũ Tễ bị ép phải nhận tiền, nàng ấy vẫn còn tiếc tiền, không ngừng quở trách Tô Hành Chỉ: “Huynh tiêu hoang thế không được đâu, về sau chúng ta biết sống thế nào đây? Ban nãy muội đã tính toán cả buổi trời, bây giờ muội phải tính lại rồi.”
Tô Hành Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, để mặc cho nàng ấy dạy dỗ mình. Y nhìn sườn mặt trắng nõn dưới ánh đèn của Tô Vũ Tễ, bỗng nhiên y hỏi nàng ấy rằng: “Vũ Tễ, muội có trách chúng ta vì chúng ta chưa cho muội một cuộc sống tốt không?”
Tô Vũ Tễ ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn y: “Huynh, huynh nói cái gì vậy? Mọi người là người thân của muội, sao lại có chuyện chê nhà chúng ta nghèo cơ chứ?”
Tô Hành Chỉ nghe im lặng, một lát sau y lại hỏi: “Hôm nay lên phố Chu Tước, thấy nhiều quý nữ nhà giàu cao sang phú quý, lang quân làm quan, tướng mạo của muội không kém cạnh các nàng ấy, muội có thấy không cam tâm không?”
Tô Vũ Tễ nghe thấy những lời này thì chỉ biết im lặng, nói không tự ti ấy à, tất nhiên là giả rồi. Hồi còn ở quê nhà, Tô gia của bọn họ cũng có thể xem như là giàu có, khi nàng ấy còn bé, nàng ấy chẳng hề biết đến cái gọi là nghèo khó cơ, còn cảm thấy cuộc sống là như vậy. Nhưng mà, về sau, khi tới phủ Thái Nguyên, lại gián tiếp đi vào thành Trường An, nàng ấy đã tận mắt chứng kiến cái gọi là “những người cùng trang lứa nhưng vận mệnh lại khác biệt” trên cõi đời này, sự chênh lệch giữa giàu và nghèo như lạch [*] và trời, thấy những người đồng trang lứa với mình sống trong cuộc sống như thế – sống trong cuộc sống mà đến nghĩ mà nàng ấy cũng không thể nghĩ tới được, tất nhiên là nàng ấy cũng suy sụp, cũng uất ức, cũng thấy bất công.
[*] Lạch chỉ nơi sâu nhất trong dòng sông.
Nhưng mà, ai bảo từ nhỏ nàng ấy đã là thôn nữ? Nàng ấy có một huynh trưởng tốt chăm sóc cho nàng ấy đủ điều, có một tổ mẫu sáng suốt cho nàng ấy theo huynh trưởng đi học, nàng ấy tự thấy mình đã may mắn hơn rất nhiều nữ hài khác trong thôn rồi.
Tô Vũ Tễ lắc đầu, không nghĩ tới những điều không thể nữa, nói: “Huynh, có huynh và tổ mẫu, muội không cảm thấy khổ. Trong lòng muội, huynh không hề thua kém những lang quân nhà giàu kia, chỉ là do bọn họ đầu thai tốt, có phúc phần của tổ tông có công lao, nhưng còn huynh thì lại khác họ. Muội tin, với tài hoa của huynh, chắc chắn là huynh có thể đỗ tiến sĩ, làm nên chuyện lớn bằng chính sức lực của mình. Trong tương lai, chắc chắn là huynh sẽ không kém những người kia đâu.”
Tô Hành Chỉ thấy nàng ấy vô cùng nghiêm túc và kiên định, đôi mắt còn sáng lấp lánh như thế, lòng y càng khó chịu hơn.
Từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên cạnh, y được gửi nuôi ở nhà thúc tổ, thường hay nghe hàng xóm nói rằng tổ mẫu của mình hầu hạ quý nhân ở Trường An, cha mẹ đang làm quản sự. Người ta nói rằng y chỉ cần lớn thêm được một chút nữa thôi là cha mẹ sẽ đưa y đến Trường An học tập. Y vẫn luôn cố gắng ăn cơm, muốn mình lớn nhanh hơn một chút, nhưng rồi, bỗng có một ngày, tổ mẫu và cha mẹ y trở về. Muội muội mẫu thân mới sinh ra rất yếu ớt, tổ mẫu gọi y vào nhà nhìn đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã lót, nói đây là muội muội của y, y đã làm huynh trưởng rồi, về sau y phải đối xử tốt với muội muội của mình.
Lúc còn nhỏ, y chẳng hiểu vì sao mẫu thân cứ sầu não không vui, chẳng hiểu vì sao trông phụ thân như có điều gì muốn nói nhưng rồi lại thôi. Y ngẩng đầu lên, ôm lòng mong chờ mà hỏi: “Bà, con lớn rồi thì người và mọi người có còn tới Trường An không ạ?”
Tổ mẫu im lặng lúc lâu rồi mới trả lời y rằng: “Không đi. Về sau chúng ta không đi nữa, ở lại quê nhà, chăm sóc con và muội muội.”
Tô Hành Chỉ tuổi nhỏ rất vui mừng, tuy rằng về sau y không thể tới Trường An nữa, nhưng mà y sẽ không cần phải ở nhà thúc tổ nữa, y sẽ được ở chung với cha mẹ và tổ mẫu, trong nhà còn có thêm một muội muội, nơi đây hấp dẫn hơn Trường An xa xôi kia nhiều.
Tô Hành Chỉ đã sống cuộc sống vui vẻ nhất kể từ lúc sinh ra cho đến khi ấy, mãi cho tới một ngày, lúc y đang chơi ở sau cửa, y đã vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của cha mẹ.
Mẹ y nói: “Mẹ thật bất công, lúc thiếp sinh con, bà ấy nói là phải chăm sóc phu nhân Trấn Quốc Công nên chưa bao giờ quay trở về thăm thiếp lấy một lần nào. Nếu không phải là vì trong nhà không có ai, sao thiếp lại rơi vào tình cảnh vỡ ối kêu thấu trời cũng chẳng ai hay, còn hại con mình bị ngột thở tới mức tím tái, chỉ mới sinh ra được hai ngày thôi mà đã chết non. Thiếp đã gửi lời nhắn cho bà ấy, nhưng bà ấy vẫn không hề trở về, chỉ gửi một câu, bảo thiếp hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Thiếp nằm trên giường cả một tháng trời, vừa mới có thể xuống giường đi lại thì bà ấy lại ôm một đứa trẻ sơ sinh về, nói thương con gái chúng ta trên yểu nên cố ý bế đứa bé này về cho thiếp nuôi. Thiếp đúng là khổ tám đời nên mới gả vào làm dâu nhà các người, con của thiếp thiếp giữ không nổi, lại còn phải chăm sóc con người ta nữa.”
Trong cửa sổ im lặng hồi lâu, phụ thân nói: “Được rồi, bà ấy đã khổ cực cả đời rồi, về già hiếm khi tùy hứng một lần, kệ bà ấy đi.”
“Là do thiếp tức giận quá thôi, phu nhân Trấn Quốc Công người ta chẳng thiếu nô tài và tỳ nữ, muốn gì có đó, còn cần bà ấy thương nữa ư? Nếu bà ấy để tâm đến nhà chúng ta hơn một chút thì con của thiếp đã không chết non rồi. Bây giờ còn bảo thiếp nuôi tiểu nha đầu chẳng biết ở đâu ra kia, nào có chuyện như thế trên đời?”
“Nàng bớt vài câu đi. Nếu như nàng không thích con bé ấy thì nàng ít nhìn tới nó là được, dù sao thì nhà chúng ta cũng chẳng thiếu một miệng ăn ấy đâu, cứ xem như là đang tích phúc cho Hành Chỉ đi.”
“Ôi, chàng thì biết cách làm người lương thiện rồi, chỉ có một mình thiếp làm ác phụ thôi nhỉ? Nếu như mẹ chỉ muốn nuôi con bé kia để giải sầu thôi, chẳng lẽ thiếp còn gây khó dễ với một đứa bé hay sao? Nhưng mà, rõ ràng là cách hành xử của mẹ không hề giống như là đang nuôi cháu gái, thiếp thấy rõ hết đấy, trông bà ấy như đang cung phụng tiểu thư vậy. Nếu bà ấy giao hết gia sản ra cho con bé ấy thì về sau Hành Chỉ biết phải làm sao đây?”
Phụ thân và mẫu thân vẫn còn cãi vã thêm gì đó, nhưng sau đoạn ấy Tô Hành Chỉ không nghe được nữa rồi. Tuổi thơ của y như đã kết thúc kể từ ngày hôm ấy, cha mẹ và người thân của y đã trở về, nhưng họ lại không hề vui vẻ, hòa thuận như trong tưởng tượng của y. Muội muội không phải muội muội ruột của y, mẫu thân không thích muội ấy, phụ thân thì thờ ơ, tổ mẫu là người duy nhất quan tâm đến Tô Vũ Tễ ấy. Nhưng mà tổ mẫu cũng đã già rồi, nhiều khi lực bất tòng tâm, vốn dĩ một bé gái đã vô cùng yếu ớt rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, y không biết có khi nào nàng ấy sẽ chết hay không.
Lúc ấy Tô Hành Chỉ còn chưa hiểu rõ khái niệm về cái chết, y chỉ hiểu được cảm giác không muốn mất đi một người. Từ ngày đó, Tô Hành Chỉ không chạy ra ngoài chơi nữa, mà lúc nào y cũng ở bên cạnh bé gái ấy, sợ nàng ấy đói, sợ nàng ấy sinh bệnh, sợ nàng ấy sẽ chết trong lúc y không có ở đây.
Y đặt “muội muội” lên trên cả bản thân mình, lúc nào cũng cho nàng ấy uống sữa trước rồi mới yên tâm ăn cơm. Bản thân y cũng là một đứa trẻ, nhưng y lại tập tành thay y phục, buộc tóc cho muội muội của mình.
Tô Hành Chỉ để ý thấy, tổ mẫu thường xuyên nhìn bóng lưng Tô Vũ Tễ chăm chú, nhìn chăm chú đến nỗi thất thần, nhưng ánh mắt lại vô cùng kín đáo, còn phức tạp đến khó tả nữa. Ban đầu, Tô Hành Chỉ tưởng rằng do tổ mẫu áy náy với cháu gái ruột thịt, mãi cho đến hai năm trước, lúc tổ mẫu hấp hối sắp mất, bà ấy đã cố ý bảo Tô Vũ Tễ đi ra ngoài, sau đó gọi y vào, bảo y ghé sát lại bên giường, rồi nước mắt tổ mẫu tuôn rơi, nói ra thân phận thật của Tô Vũ Tễ.
Hóa ra Tô Vũ Tễ bị tổ mẫu bế ra từ nhà chồng của Vương nương tử, cũng chính là phủ Trấn Quốc Công. Tổ mẫu không nói ra cụ thể mọi chuyện, chỉ nói là do nhà giàu đấu đá kịch liệt, huynh đệ tương tàn, bà ấy không đành lòng chứng kiến cảnh tượng ấy nên đã bế đứa bé này về nhà mình để nuôi dưỡng.
Bà ấy thề với trời là sẽ không để lộ chuyện này ra cho người người thứ ba biết, nhưng bà ấy sắp chết rồi, không thể để chuyện này đi vào dĩ vãng như thế được. Thế nên, vào những thời khắc cuối đời, tổ mẫu đã truyền bí mật này lại cho Tô Hành Chỉ rồi ép y thề, ép y cam đoan rằng sẽ không tiết lộ cho Tô Vũ Tễ. Chính tai tổ mẫu nghe thấy lời thề của Tô Hành Chỉ rồi mới dám nhắm mắt qua đời.
Cuối cùng Tô Hành Chỉ cũng biết muội muội mình là ai, nhưng y lại chẳng hề thấy vui vẻ. Lúc trước y còn có thể lừa gạt bản thân mình rằng, nàng ấy là bé gái bị người nhà vứt bỏ, ở lại Tô gia tốt hơn là ở với gia đình thật sự của nàng ấy. Nhưng sau khi nghe tổ mẫu nói ra điều ấy, mỗi lần y nhìn Tô Vũ Tễ, lòng y đều bị giày vò bởi cảm giác áy náy và tự ti.
Nàng ấy một lòng ủng hộ y, bao giờ cũng nhìn vào mặt tốt nhất y, nhưng sao Tô Hành Chỉ lại không biết cơ chứ? Y biết khoa cử chỉ là khởi đầu của con đường làm quan mà thôi, thật ra thứ tự chẳng thể chứng minh được điều gì cả.
Quan nghèo chẳng có thân tộc giúp đỡ, làm gì cũng phải tự lực gánh sinh, sao có thể sánh bằng những kẻ xuất thân trâm anh thế gia, danh gia vọng tộc kia? Những chuyện khác thì thôi không nói, chỉ riêng điều kiện sinh hoạt đã kém xa rồi.
Nàng ấy là vì sao bất ngờ rơi vào ngân hà, là bóng hình lộng lẫy không thuộc về y. Nếu như Tô Vũ Tễ quay trở về với gia đình thật sự, có lẽ Tô Hành Chỉ phải phấn đấu cả đời thì mới mong chạm đến được cuộc sống của nàng ấy.
Vốn dĩ nàng ấy nên vĩnh viễn không bao giờ thấy cảnh bần hàn khó khăn, vĩnh viễn không cần phải lo về việc thiếu thốn tiền bạc. Vị hôn phu của nàng ấy nên là con cháu thế gia như Minh Hoa Chương, như Giang Lăng, và như là Tạ Tế Xuyên; người ấy nên được lớn lên trong cảnh phú quý giàu sang, nên mang đến cảm giác thoải mái phong độ của người trí thức. Không giống với y, sống cuộc sống bần hàn, lớn lên trong cảnh đói rét, cuối cùng là cả đời cũng không thể bằng Minh Hoa Chương lúc hắn vừa được sinh ra.
Mà Minh Hoa Chương lại còn muốn thăng tiến, hắn đã có trong tay gia thế gia và sự tán thưởng của Nữ hoàng, chỉ e là cả đời này Tô Hành Chỉ cũng không thể sánh bằng. Thế thì Tô Hành Chỉ nào có dám nói rằng y có thể cho Tô Vũ Tễ một cuộc sống tốt hơn?
Tô Hành Chỉ nhìn vào ánh mắt Tô Vũ Tễ, như muốn nói ra sự thật. Nhưng y lại nhớ tới lời tổ mẫu nói trước lúc qua đời, cuối cùng, y đành kìm lại rồi cười với nàng ấy: “Được, sau này, chắc chắn là ta sẽ đối xử tốt với muội gấp bội lần.”
…
Sau khi dời đô, Trường An chìm trong sự náo nhiệt rất lâu. Các quý tộc cũ vội vã đi gây dựng mối quan hệ; còn Tương Vương, Thái Bình Công chúa đã xa cách nhiều năm nên muốn liên lạc lại với bằng hữu cũ; những tân tú phát đạt ở Lạc Dương như hai huynh đệ nhà họ Trương cũng phải đi tìm vốn liếng. Trong sự huyên náo ấy, tháng Chín đã đến, việc lớn đầu tiên của cả nước sau khi Nữ hoàng dời đô – khoa cử – được tiến hành đúng giờ.
Vì đây là kỳ thi bổ sung tạm thời nên số lượng người đăng ký ít hơn rất nhiều so với kỳ thi thông thường, phần lớn đều là kinh kỳ nhân sĩ. Ngày thi, cả gia đình phủ Trấn Quốc Công đều xuất phủ, Minh Hoa Thường dõi mắt nhìn theo Minh Hoa Chương dần đi vào trường thi Lễ bộ, sau đó nàng chọn lúc người lớn trong phủ không chú ý đến mà lặng lẽ rời đi, đi sang bên kia tiễn Nhậm Dao vào tham gia thi võ.
Nhậm Dao trốn ra khỏi phủ Bình Nam Hầu nên chỉ có Minh Hoa Thường và Giang Lăng tới tiễn nàng ấy thôi. Tay Nhậm Dao cầm Hồng Anh thương, nàng ấy vẫy vẫy tay với bọn họ rồi sải bước đi vào trường thi.
Không hiểu sao Minh Hoa Thường và Giang Lăng lại thấy lòng nghèn nghẹn, Giang Lăng nói: “Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên và Tô Hành Chỉ đều tham gia thi tiến sĩ, Nhậm Dao tham gia thi võ. Chỉ có hai chúng ta là người nhàn rỗi thôi.”
Minh Hoa Thường lạnh lùng trừng mắt lườm hắn ta: “Không biết nói chuyện thì có thể câm miệng lại mà.”
Chẳng lẽ nàng không thể tự hiểu được hay sao mà hắn ta còn phải nói ra như thế nữa?
——————
Tác giả nói:
Minh Hoa Thường và Giang Lăng: Giữa cá mặn với nhau, khi thì cùng chung chí hướng, khi thì “yêu nhau lắm cắn nhau đau”.
Tô Vũ Tễ giật mình, nhanh chóng hiểu ra: “Những người kia lại tới nữa à?”
Tô Hành Chỉ không nói gì, y lật tấm vải, hỏi ông chủ: “Ông chủ, màu sắc và hoa văn của những tấm vải nhuộm này quá tầm thường, ông còn cái nào khác nữa không?”
Ông chủ xoa xoa tay, trông có vẻ khó xử lắm, ông ta nói: “Lang quân, đây là vải nhuộm hoa văn tổ đôi nhạn bán chạy nhất của năm nay, sao lại tầm thường cho được? Ngài thử đi ra ngoài mà hỏi thử xem, trong thôn đều bán loại vải này mà.”
Tô Hành Chỉ tỏ vẻ ghét bỏ rồi nói với Tô Vũ Tễ rằng: “Chúng ta đi vào sâu hơn đi, xem thử gian hàng của thương nhân người Hồ bên kia thế nào.”
Tô Vũ Tễ gật đầu, nàng ấy buông tấm vải xuống rồi rời đi. Ông chủ níu kéo được hai câu rồi lại nhiệt tình mời chào những vị khách khác theo thói quen. Tô Hành Chỉ kéo Tô Vũ Tễ rẽ vào một hướng khác, khi đi vào một con đường nhỏ hẹp dài, phải chen chúc nhau mà đi, hai người chợt thấy một đội buôn cưỡi lạc đà. Tô Hành Chỉ đang dẫn theo muội muội mình chợt tăng tốc, chạy nhanh vào khu vực hàng quán mọc lên san sát nhau.
Những người theo sau huynh muội họ vừa đuổi đến được thì lại gặp phải cảnh lạc đà qua đường, vất vả lắm họ mới lách mình đi qua đội buôn ấy được, nhưng giờ đây, trước mắt họ, người tới người đi đông nghịt, tiếng gào thét cứ nối tiếp nhau, nào có thể thấy cặp huynh muội ban nãy nữa đâu?
Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, chia nhau ra tìm, mỗi người tìm một đường. Nhưng mà, chợ Tây là nơi nào cơ chứ? Là nơi hội tụ đủ các loại bảo vật và đủ mọi kiểu người ngoại quốc, khách qua lại cũng không ngừng nghỉ từ sáng cho tới tận tối, bọn họ bị bao vây trong dòng người đông đúc chen chúc nhau, chẳng mấy chốc cũng đã mất đi phương hướng.
Một người tức giận đến mức giậm chân, tiến tới trước mặt người cầm đầu mà hỏi: “Thủ lĩnh, chợ Tây nhiều người quá, để mất dấu họ rồi, phải làm sao bây giờ ạ?”
Ánh mắt người cầm đầu nhìn lướt một vòng quanh chợ Tây, trông hắn ta rất âm u, hắn ta nói: “Tăng người theo dõi lên, cần phải tìm ra được đôi huynh muội ấy đang ở chỗ nào.”
“Vâng.”
Tô Hành Chỉ kéo Tô Vũ Tễ chạy ra khỏi chợ Tây, họ đi qua vài con phố rồi mới dừng lại mà thở hổn hển. Tô Vũ Tễ thở phì phò, nàng ấy lau mồ hôi, hỏi: “Huynh, là bọn người hai năm trước à?”
Tô Hành Chỉ nhíu mày, y lại nhìn về hướng chợ Tây, lắc đầu và nói: “Không rõ nữa. Nhưng bọn họ có kỷ luật lắm, người đông thế mạnh, ngoại trừ bọn người đó ra, ta không thể nghĩ được ra đối tượng nào khác.”
Thật sự thì Tô Vũ Tễ đang rất hoang mang: “Tô gia chỉ là một gia đình nông thôn bình thường, nhà không nhiều đất đai, tài sản chẳng dư thừa gì, chúng ta cũng chưa bao giờ gây thù kết oán với người khác, bọn họ theo dõi chúng ta làm gì nhỉ?”
Hai năm trước Tô ma ma mất vì bệnh tật, lúc Tô Hành Chỉ xử lý tang sự cho tổ mẫu thì phát hiện ra rằng, hình như là có người đang theo dõi bọn họ. Tô Hành Chỉ thấy nguy hiểm nên dẫn Tô Vũ Tễ rời khỏi quê hương, chuyển vào thành Thái Nguyên. Nhưng, chẳng mấy chốc, nhóm người kia lại tới, bọn họ đã đổi tận hai chỗ ở nhưng vẫn không thể thoát khỏi đám người kia.
Huynh muội bọn họ hết cách, chỉ đành trốn sang vùng lân cận, trời đất đưa đẩy thế nào mà họ lại gia nhập vào Huyền Kiêu Vệ. Có Huyền Kiêu Vệ che chở, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi sự theo dõi ấy. Nhưng họ cũng không ngờ rằng, sau hai năm, bọn họ lại bị bắt gặp ở Trường An.
Đi xa ngàn dặm mà vẫn cứ cắn chặt không buông, có thể thấy, những kẻ này không có ý tốt.
Bọn họ ở Huyền Kiêu Vệ hai năm, đã thay tên đổi họ, rời xa các mối quan hệ nơi nhân thế, đến tận hôm qua mới xuống núi Chung Nam, không thể xảy ra việc hành tung của bọn họ bị lộ ra ngoài được. Sơ hở duy nhất chỉ có thể là do hôm nay họ đã đi xem nghi lễ đón Nữ hoàng ở phố Chu Tước.
Bọn họ đã để lộ mặt mình ra ngoài lúc xem cảnh tượng náo nhiệt ấy trên đường, ngay sau đó thì có người theo dõi. Từ chuyện này, có thể thấy, kẻ chủ mưu – cũng chính là kẻ đứng sau những chuyện này – là người Trường An, hoặc cũng có thể là người theo Nữ hoàng quay trở lại kinh thành trong hôm nay.
Sắc mặt Tô Hành Chỉ rất tệ, y chỉ lẳng lặng nhìn Tô Vũ Tễ.
Quả thật Tô gia không có gì đáng để người khác theo dõi cả, nhưng Tô Vũ Tễ thì lại khác. Hôm nay người của phủ Trấn Quốc Công cũng có mặt ở trên phố Chu Tước, hơn nữa, vừa hay huynh muội họ còn ở ngay phía đối diện những người ấy nữa, chẳng lẽ đây là người do phủ Trấn Quốc Công phái tới?
Tâm trạng Tô Hành Chỉ nặng trĩu, kéo Tô Vũ Tễ, nói: “Chúng ta về nhà trước.”
Trong mấy năm qua, không phải là họ chỉ ăn ở không trong Huyền Kiêu Vệ, hai người cứ đi qua đi lại vài vòng, sau khi chắc chắn là không có người nào bám theo mình nữa thì mới quay trở lại nhà thuê. Sau khi đóng cửa lại, Tô Vũ Tễ buộc dây chốt cửa, sau đó quay đầu sang nhìn khoảng sân đổ nát đang chờ sửa sang, nàng ấy tức giận lắm, nói: “Lúc đầu định mua ít đồ đạc ở chợ Tây, nhưng vì bị bọn họ quấy rầy mà chẳng mua được món gì cả. Mấy người kia coi trời bằng vung thật rồi, rốt cuộc là bọn họ đang muốn làm gì?”
Tô Hành Chỉ vẫn bình tĩnh, rõ ràng là cuộc sống lúc bọn họ ở trong thôn còn khổ sở hơn thế này nhiều, nhưng bọn họ vẫn có thể vượt qua được, nay đã chuyển vào Trường An rồi, thật sự là không có gì không thể làm để sống cả. Y nói: “Chúng ta không rõ ý đồ của những kẻ ấy, Vũ Tễ, sau này muội ít ra ngoài thôi, tránh cho bọn họ để mắt tới muội.”
“Nhưng mà tháng sau huynh phải tham gia khoa cử rồi, sách vở bút mực còn chưa được chuẩn bị đầy đủ nữa, nếu ảnh hưởng đến kỳ thi của huynh thì chúng ta biết phải làm sao bây giờ?”
“Không sao.” Tô Hành Chỉ nói: “Cùng lắm thì chúng ta thi lại thêm một năm nữa, không đáng để muội lấy tính mạng muội ra để mạo hiểm.”
“Vậy thì không được.” Tô Vũ Tễ nói: “Cuộc thi này được tổ chức trong năm nay là vì Hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho Huyền Kiêu Vệ, Song Bích và Nguy Nguyệt đều nhân cơ hội này đổi thân phận để vào làm quan. Nếu như huynh bỏ qua kỳ thi này thì sang năm huynh sẽ phải cạnh tranh với người khác, nếu xảy ra biến cố gì thì chúng ta biết phải sao?”
Tô Hành Chỉ vẫn an ủi nàng ấy rằng: “Không sao, nếu chỉ vì thay đổi một nhóm người khác mà ta thi trượt thì là do ta học hành kém cỏi, chỉ có thể trách bản thân ta mà thôi. Chỉ cần có thực lực thì không cần phải bận tâm đến chuyện gì bên ngoài cả.”
Câu này được dùng để tự an ủi chính mình mà thôi, thực tế thì nhân tố bên ngoài mới là nhân tố mang tính quyết định. Dù có là con trai Tể tướng đi chăng nữa thì e là người đó cũng chẳng dám nói rằng, chỉ cần chuẩn bị xong xuôi hết thảy mọi thứ, dù có tham gia kỳ thi nào thì ta cũng có thể đỗ.
Tô Vũ Tễ nghiêm mặt, trông nàng ấy rất quật cường khi nói: “Huynh, huynh cứ chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đi, chuyện trong nhà thì đã có muội lo liệu rồi. Chắc chắn là muội sẽ để huynh yên tâm vào trường thi.”
Tô Hành Chỉ biết rõ, nàng ấy đã kiên định như thế rồi thì thật sự là y không thể khuyên can nổi, nên y đành phải từ bỏ, y định sẽ lén để ý thêm. Tô Hành Chỉ vào nhà ôn bài, Tô Vũ Tễ ôm túi tiền ngồi ở trong nhà, cẩn thận tính toán những khoản chi tiêu tiếp theo.
Trước khi rời khỏi quê nhà, bọn họ đã bán hết đất đai, trốn ở trong Huyền Kiêu Vệ hai năm, đã tích góp được không ít tiền bạc trong người. Nhưng Trường An đắt đỏ, kiếm được một chỗ ở không phải là chuyện dễ dàng gì, chỉ thuê nhà thôi mà đã tiêu tốn hơn một nửa số tiền bọn họ tích góp được.
Sau này Tô Hành Chỉ phải thi cử, phải qua lại xã giao, số tiền chuẩn bị cho quan trường thì không thể bớt đi được, phải giữ lại một phần khá lớn, số tiền dư ra thì chẳng còn lại bao nhiêu. Tô Vũ Tễ tính toán kỹ lưỡng, chỉ tiếc sao không thể chia một xu tiền ra làm hai để dùng.
Tô Hành Chỉ đang đọc sách thì chợt ngẩng đầu lên, thấy Tô Vũ Tễ nhíu mày vì một đồng tiền thì lòng y vừa chua xót vừa hổ thẹn. Tô Hành Chỉ buông sách xuống, nói: “Vũ Tễ, thôi được rồi. Ta thấy nữ tử Trường An thường xuyên mặc những bộ váy áo có kiểu dáng mới mẻ, khác với mấy bộ chúng ta mang từ Thái Nguyên tới. Ngày mai muội tới cửa hàng may mặc may mấy bộ y phục đi, muội cũng là tiểu cô nương vừa mới lớn, không thể để muội thiệt thòi được. Về chuyện tiền nong thì muội không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách.”
Tô Vũ Tễ đang tính toán thì liếc mắt sang nhìn Tô Hành Chỉ, bắt đầu dạy bảo y: “Huynh không phải là tiên, tiền hết là hết thôi, nghĩ cách thế nào cơ chứ? Huynh phải thi cử, về sau còn phải chi tiêu khá nhiều tiền, không thể tiêu tiền như nước như vậy được đâu. Muội có rất nhiều y phục, không cần phải lãng phí số tiền ấy.”
Tô Hành Chỉ đứng dậy, y lấy một chuỗi tiền đồng từ trong túi ra, nhét vào tay nàng ấy và nói: “Mua y phục mới cho muội thì sao có thể gọi là lãng phí cho được? Muội cầm lấy số tiền này đi, nếu như muội lén giấu đi thì ta đây sẽ tới cửa hàng may để chọn cho muội, tới lúc đó mà ta mua trúng loại muội không thích thì muội cũng đừng trách ta.”
Tô Vũ Tễ nghe vậy thì bắt đầu nóng nảy: “Huynh làm gì thế!”
Tô Hành Chỉ cố chấp nắm chặt tay của nàng ấy, không cho nàng ấy thả tiền ra: “Cô nương khác có thì muội cũng phải có. Nếu đến cả việc mua cho muội những bộ váy mới mà ta cũng không làm được, vậy thì làm quan có ích lợi gì?”
Hai huynh muội bọn họ đều cứng đầu, ngang bướng giống như nhau. Tô Vũ Tễ bị ép phải nhận tiền, nàng ấy vẫn còn tiếc tiền, không ngừng quở trách Tô Hành Chỉ: “Huynh tiêu hoang thế không được đâu, về sau chúng ta biết sống thế nào đây? Ban nãy muội đã tính toán cả buổi trời, bây giờ muội phải tính lại rồi.”
Tô Hành Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, để mặc cho nàng ấy dạy dỗ mình. Y nhìn sườn mặt trắng nõn dưới ánh đèn của Tô Vũ Tễ, bỗng nhiên y hỏi nàng ấy rằng: “Vũ Tễ, muội có trách chúng ta vì chúng ta chưa cho muội một cuộc sống tốt không?”
Tô Vũ Tễ ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn y: “Huynh, huynh nói cái gì vậy? Mọi người là người thân của muội, sao lại có chuyện chê nhà chúng ta nghèo cơ chứ?”
Tô Hành Chỉ nghe im lặng, một lát sau y lại hỏi: “Hôm nay lên phố Chu Tước, thấy nhiều quý nữ nhà giàu cao sang phú quý, lang quân làm quan, tướng mạo của muội không kém cạnh các nàng ấy, muội có thấy không cam tâm không?”
Tô Vũ Tễ nghe thấy những lời này thì chỉ biết im lặng, nói không tự ti ấy à, tất nhiên là giả rồi. Hồi còn ở quê nhà, Tô gia của bọn họ cũng có thể xem như là giàu có, khi nàng ấy còn bé, nàng ấy chẳng hề biết đến cái gọi là nghèo khó cơ, còn cảm thấy cuộc sống là như vậy. Nhưng mà, về sau, khi tới phủ Thái Nguyên, lại gián tiếp đi vào thành Trường An, nàng ấy đã tận mắt chứng kiến cái gọi là “những người cùng trang lứa nhưng vận mệnh lại khác biệt” trên cõi đời này, sự chênh lệch giữa giàu và nghèo như lạch [*] và trời, thấy những người đồng trang lứa với mình sống trong cuộc sống như thế – sống trong cuộc sống mà đến nghĩ mà nàng ấy cũng không thể nghĩ tới được, tất nhiên là nàng ấy cũng suy sụp, cũng uất ức, cũng thấy bất công.
[*] Lạch chỉ nơi sâu nhất trong dòng sông.
Nhưng mà, ai bảo từ nhỏ nàng ấy đã là thôn nữ? Nàng ấy có một huynh trưởng tốt chăm sóc cho nàng ấy đủ điều, có một tổ mẫu sáng suốt cho nàng ấy theo huynh trưởng đi học, nàng ấy tự thấy mình đã may mắn hơn rất nhiều nữ hài khác trong thôn rồi.
Tô Vũ Tễ lắc đầu, không nghĩ tới những điều không thể nữa, nói: “Huynh, có huynh và tổ mẫu, muội không cảm thấy khổ. Trong lòng muội, huynh không hề thua kém những lang quân nhà giàu kia, chỉ là do bọn họ đầu thai tốt, có phúc phần của tổ tông có công lao, nhưng còn huynh thì lại khác họ. Muội tin, với tài hoa của huynh, chắc chắn là huynh có thể đỗ tiến sĩ, làm nên chuyện lớn bằng chính sức lực của mình. Trong tương lai, chắc chắn là huynh sẽ không kém những người kia đâu.”
Tô Hành Chỉ thấy nàng ấy vô cùng nghiêm túc và kiên định, đôi mắt còn sáng lấp lánh như thế, lòng y càng khó chịu hơn.
Từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên cạnh, y được gửi nuôi ở nhà thúc tổ, thường hay nghe hàng xóm nói rằng tổ mẫu của mình hầu hạ quý nhân ở Trường An, cha mẹ đang làm quản sự. Người ta nói rằng y chỉ cần lớn thêm được một chút nữa thôi là cha mẹ sẽ đưa y đến Trường An học tập. Y vẫn luôn cố gắng ăn cơm, muốn mình lớn nhanh hơn một chút, nhưng rồi, bỗng có một ngày, tổ mẫu và cha mẹ y trở về. Muội muội mẫu thân mới sinh ra rất yếu ớt, tổ mẫu gọi y vào nhà nhìn đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã lót, nói đây là muội muội của y, y đã làm huynh trưởng rồi, về sau y phải đối xử tốt với muội muội của mình.
Lúc còn nhỏ, y chẳng hiểu vì sao mẫu thân cứ sầu não không vui, chẳng hiểu vì sao trông phụ thân như có điều gì muốn nói nhưng rồi lại thôi. Y ngẩng đầu lên, ôm lòng mong chờ mà hỏi: “Bà, con lớn rồi thì người và mọi người có còn tới Trường An không ạ?”
Tổ mẫu im lặng lúc lâu rồi mới trả lời y rằng: “Không đi. Về sau chúng ta không đi nữa, ở lại quê nhà, chăm sóc con và muội muội.”
Tô Hành Chỉ tuổi nhỏ rất vui mừng, tuy rằng về sau y không thể tới Trường An nữa, nhưng mà y sẽ không cần phải ở nhà thúc tổ nữa, y sẽ được ở chung với cha mẹ và tổ mẫu, trong nhà còn có thêm một muội muội, nơi đây hấp dẫn hơn Trường An xa xôi kia nhiều.
Tô Hành Chỉ đã sống cuộc sống vui vẻ nhất kể từ lúc sinh ra cho đến khi ấy, mãi cho tới một ngày, lúc y đang chơi ở sau cửa, y đã vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của cha mẹ.
Mẹ y nói: “Mẹ thật bất công, lúc thiếp sinh con, bà ấy nói là phải chăm sóc phu nhân Trấn Quốc Công nên chưa bao giờ quay trở về thăm thiếp lấy một lần nào. Nếu không phải là vì trong nhà không có ai, sao thiếp lại rơi vào tình cảnh vỡ ối kêu thấu trời cũng chẳng ai hay, còn hại con mình bị ngột thở tới mức tím tái, chỉ mới sinh ra được hai ngày thôi mà đã chết non. Thiếp đã gửi lời nhắn cho bà ấy, nhưng bà ấy vẫn không hề trở về, chỉ gửi một câu, bảo thiếp hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Thiếp nằm trên giường cả một tháng trời, vừa mới có thể xuống giường đi lại thì bà ấy lại ôm một đứa trẻ sơ sinh về, nói thương con gái chúng ta trên yểu nên cố ý bế đứa bé này về cho thiếp nuôi. Thiếp đúng là khổ tám đời nên mới gả vào làm dâu nhà các người, con của thiếp thiếp giữ không nổi, lại còn phải chăm sóc con người ta nữa.”
Trong cửa sổ im lặng hồi lâu, phụ thân nói: “Được rồi, bà ấy đã khổ cực cả đời rồi, về già hiếm khi tùy hứng một lần, kệ bà ấy đi.”
“Là do thiếp tức giận quá thôi, phu nhân Trấn Quốc Công người ta chẳng thiếu nô tài và tỳ nữ, muốn gì có đó, còn cần bà ấy thương nữa ư? Nếu bà ấy để tâm đến nhà chúng ta hơn một chút thì con của thiếp đã không chết non rồi. Bây giờ còn bảo thiếp nuôi tiểu nha đầu chẳng biết ở đâu ra kia, nào có chuyện như thế trên đời?”
“Nàng bớt vài câu đi. Nếu như nàng không thích con bé ấy thì nàng ít nhìn tới nó là được, dù sao thì nhà chúng ta cũng chẳng thiếu một miệng ăn ấy đâu, cứ xem như là đang tích phúc cho Hành Chỉ đi.”
“Ôi, chàng thì biết cách làm người lương thiện rồi, chỉ có một mình thiếp làm ác phụ thôi nhỉ? Nếu như mẹ chỉ muốn nuôi con bé kia để giải sầu thôi, chẳng lẽ thiếp còn gây khó dễ với một đứa bé hay sao? Nhưng mà, rõ ràng là cách hành xử của mẹ không hề giống như là đang nuôi cháu gái, thiếp thấy rõ hết đấy, trông bà ấy như đang cung phụng tiểu thư vậy. Nếu bà ấy giao hết gia sản ra cho con bé ấy thì về sau Hành Chỉ biết phải làm sao đây?”
Phụ thân và mẫu thân vẫn còn cãi vã thêm gì đó, nhưng sau đoạn ấy Tô Hành Chỉ không nghe được nữa rồi. Tuổi thơ của y như đã kết thúc kể từ ngày hôm ấy, cha mẹ và người thân của y đã trở về, nhưng họ lại không hề vui vẻ, hòa thuận như trong tưởng tượng của y. Muội muội không phải muội muội ruột của y, mẫu thân không thích muội ấy, phụ thân thì thờ ơ, tổ mẫu là người duy nhất quan tâm đến Tô Vũ Tễ ấy. Nhưng mà tổ mẫu cũng đã già rồi, nhiều khi lực bất tòng tâm, vốn dĩ một bé gái đã vô cùng yếu ớt rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, y không biết có khi nào nàng ấy sẽ chết hay không.
Lúc ấy Tô Hành Chỉ còn chưa hiểu rõ khái niệm về cái chết, y chỉ hiểu được cảm giác không muốn mất đi một người. Từ ngày đó, Tô Hành Chỉ không chạy ra ngoài chơi nữa, mà lúc nào y cũng ở bên cạnh bé gái ấy, sợ nàng ấy đói, sợ nàng ấy sinh bệnh, sợ nàng ấy sẽ chết trong lúc y không có ở đây.
Y đặt “muội muội” lên trên cả bản thân mình, lúc nào cũng cho nàng ấy uống sữa trước rồi mới yên tâm ăn cơm. Bản thân y cũng là một đứa trẻ, nhưng y lại tập tành thay y phục, buộc tóc cho muội muội của mình.
Tô Hành Chỉ để ý thấy, tổ mẫu thường xuyên nhìn bóng lưng Tô Vũ Tễ chăm chú, nhìn chăm chú đến nỗi thất thần, nhưng ánh mắt lại vô cùng kín đáo, còn phức tạp đến khó tả nữa. Ban đầu, Tô Hành Chỉ tưởng rằng do tổ mẫu áy náy với cháu gái ruột thịt, mãi cho đến hai năm trước, lúc tổ mẫu hấp hối sắp mất, bà ấy đã cố ý bảo Tô Vũ Tễ đi ra ngoài, sau đó gọi y vào, bảo y ghé sát lại bên giường, rồi nước mắt tổ mẫu tuôn rơi, nói ra thân phận thật của Tô Vũ Tễ.
Hóa ra Tô Vũ Tễ bị tổ mẫu bế ra từ nhà chồng của Vương nương tử, cũng chính là phủ Trấn Quốc Công. Tổ mẫu không nói ra cụ thể mọi chuyện, chỉ nói là do nhà giàu đấu đá kịch liệt, huynh đệ tương tàn, bà ấy không đành lòng chứng kiến cảnh tượng ấy nên đã bế đứa bé này về nhà mình để nuôi dưỡng.
Bà ấy thề với trời là sẽ không để lộ chuyện này ra cho người người thứ ba biết, nhưng bà ấy sắp chết rồi, không thể để chuyện này đi vào dĩ vãng như thế được. Thế nên, vào những thời khắc cuối đời, tổ mẫu đã truyền bí mật này lại cho Tô Hành Chỉ rồi ép y thề, ép y cam đoan rằng sẽ không tiết lộ cho Tô Vũ Tễ. Chính tai tổ mẫu nghe thấy lời thề của Tô Hành Chỉ rồi mới dám nhắm mắt qua đời.
Cuối cùng Tô Hành Chỉ cũng biết muội muội mình là ai, nhưng y lại chẳng hề thấy vui vẻ. Lúc trước y còn có thể lừa gạt bản thân mình rằng, nàng ấy là bé gái bị người nhà vứt bỏ, ở lại Tô gia tốt hơn là ở với gia đình thật sự của nàng ấy. Nhưng sau khi nghe tổ mẫu nói ra điều ấy, mỗi lần y nhìn Tô Vũ Tễ, lòng y đều bị giày vò bởi cảm giác áy náy và tự ti.
Nàng ấy một lòng ủng hộ y, bao giờ cũng nhìn vào mặt tốt nhất y, nhưng sao Tô Hành Chỉ lại không biết cơ chứ? Y biết khoa cử chỉ là khởi đầu của con đường làm quan mà thôi, thật ra thứ tự chẳng thể chứng minh được điều gì cả.
Quan nghèo chẳng có thân tộc giúp đỡ, làm gì cũng phải tự lực gánh sinh, sao có thể sánh bằng những kẻ xuất thân trâm anh thế gia, danh gia vọng tộc kia? Những chuyện khác thì thôi không nói, chỉ riêng điều kiện sinh hoạt đã kém xa rồi.
Nàng ấy là vì sao bất ngờ rơi vào ngân hà, là bóng hình lộng lẫy không thuộc về y. Nếu như Tô Vũ Tễ quay trở về với gia đình thật sự, có lẽ Tô Hành Chỉ phải phấn đấu cả đời thì mới mong chạm đến được cuộc sống của nàng ấy.
Vốn dĩ nàng ấy nên vĩnh viễn không bao giờ thấy cảnh bần hàn khó khăn, vĩnh viễn không cần phải lo về việc thiếu thốn tiền bạc. Vị hôn phu của nàng ấy nên là con cháu thế gia như Minh Hoa Chương, như Giang Lăng, và như là Tạ Tế Xuyên; người ấy nên được lớn lên trong cảnh phú quý giàu sang, nên mang đến cảm giác thoải mái phong độ của người trí thức. Không giống với y, sống cuộc sống bần hàn, lớn lên trong cảnh đói rét, cuối cùng là cả đời cũng không thể bằng Minh Hoa Chương lúc hắn vừa được sinh ra.
Mà Minh Hoa Chương lại còn muốn thăng tiến, hắn đã có trong tay gia thế gia và sự tán thưởng của Nữ hoàng, chỉ e là cả đời này Tô Hành Chỉ cũng không thể sánh bằng. Thế thì Tô Hành Chỉ nào có dám nói rằng y có thể cho Tô Vũ Tễ một cuộc sống tốt hơn?
Tô Hành Chỉ nhìn vào ánh mắt Tô Vũ Tễ, như muốn nói ra sự thật. Nhưng y lại nhớ tới lời tổ mẫu nói trước lúc qua đời, cuối cùng, y đành kìm lại rồi cười với nàng ấy: “Được, sau này, chắc chắn là ta sẽ đối xử tốt với muội gấp bội lần.”
…
Sau khi dời đô, Trường An chìm trong sự náo nhiệt rất lâu. Các quý tộc cũ vội vã đi gây dựng mối quan hệ; còn Tương Vương, Thái Bình Công chúa đã xa cách nhiều năm nên muốn liên lạc lại với bằng hữu cũ; những tân tú phát đạt ở Lạc Dương như hai huynh đệ nhà họ Trương cũng phải đi tìm vốn liếng. Trong sự huyên náo ấy, tháng Chín đã đến, việc lớn đầu tiên của cả nước sau khi Nữ hoàng dời đô – khoa cử – được tiến hành đúng giờ.
Vì đây là kỳ thi bổ sung tạm thời nên số lượng người đăng ký ít hơn rất nhiều so với kỳ thi thông thường, phần lớn đều là kinh kỳ nhân sĩ. Ngày thi, cả gia đình phủ Trấn Quốc Công đều xuất phủ, Minh Hoa Thường dõi mắt nhìn theo Minh Hoa Chương dần đi vào trường thi Lễ bộ, sau đó nàng chọn lúc người lớn trong phủ không chú ý đến mà lặng lẽ rời đi, đi sang bên kia tiễn Nhậm Dao vào tham gia thi võ.
Nhậm Dao trốn ra khỏi phủ Bình Nam Hầu nên chỉ có Minh Hoa Thường và Giang Lăng tới tiễn nàng ấy thôi. Tay Nhậm Dao cầm Hồng Anh thương, nàng ấy vẫy vẫy tay với bọn họ rồi sải bước đi vào trường thi.
Không hiểu sao Minh Hoa Thường và Giang Lăng lại thấy lòng nghèn nghẹn, Giang Lăng nói: “Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên và Tô Hành Chỉ đều tham gia thi tiến sĩ, Nhậm Dao tham gia thi võ. Chỉ có hai chúng ta là người nhàn rỗi thôi.”
Minh Hoa Thường lạnh lùng trừng mắt lườm hắn ta: “Không biết nói chuyện thì có thể câm miệng lại mà.”
Chẳng lẽ nàng không thể tự hiểu được hay sao mà hắn ta còn phải nói ra như thế nữa?
——————
Tác giả nói:
Minh Hoa Thường và Giang Lăng: Giữa cá mặn với nhau, khi thì cùng chung chí hướng, khi thì “yêu nhau lắm cắn nhau đau”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất