Chương 94
Gió đêm thổi vù vù, ánh chiều tà le lói, cả người Minh Hoa Chương nhiễm hơi lạnh từ bên ngoài, hắn vừa quay trở về từ phủ Kinh Triệu tại phường Quang Đức. Người hầu ôm một chồng hồ sơ lớn trong ngực mà đi theo sau hắn, vừa đi theo vừa nói: “Lang quân, hôm nay ngài đã bôn ba ở bên ngoài cả ngày rồi, ngài nên nghỉ ngơi cho thật khoẻ, chờ đến ngày mai rồi xem số hồ sơ này cũng không muộn…”
Minh Hoa Chương đẩy cửa ra, tiện tay cởi áo choàng, không mấy bận tâm đến lời khuyên này, chỉ nói: “Đặt những quyển trục này ở trong thư phòng…”
Nói rồi, bàn tay đang đặt áo xuống của Minh Hoa Chương chợt khựng lại, hắn quay đầu, phóng ánh mắt như lưỡi dao lạnh lẽo về phía Thử Ly. Thử Ly, người ở lại viện Thanh Huy giữ cửa, không thể làm gì khác hơn là chắp tay trước ngực thỉnh tội.
Hắn ta cũng đã khuyên can hết lời rồi, nhưng nhị nương tử cứ quyết tâm muốn đi vào, hơn nữa, nàng còn không cho ai nói với lang quân, thật sự là hắn ta không còn cách nào khác cả.
Minh Hoa Chương nhìn vào trong phòng, phòng hắn tối đen như mực, tối tăm đến nỗi, gần như là có thể khiến người ta cảm nhận được hơi lạnh cuối thu tràn lên từ dưới sàn nhà. Cuối cùng, hắn trừng mắt với Thử Ly một cái, ra hiệu cho bọn họ đặt hồ sơ xuống ngay tại chỗ rồi lập tức đi ra ngoài.
Người hầu không dám làm trái lời nhị lang quân, sau khi hành lễ thì đều lặng lẽ lui ra ngoài, đến nỗi, lúc đóng cửa mà cũng không dám phát ra tiếng động. Minh Hoa Chương thu áo choàng lại, hắn chậm rãi đi vào phòng trong.
Sau khi hắn đóng cửa lại, tiếng hít thở đó càng trở nên rõ ràng hơn. Minh Hoa Chương nhẹ nhàng vén rèm lên, quả nhiên, hắn thấy nàng đang lách sau tấm rèm, đã dựa vào tường mà ngủ thiếp đi rồi.
Minh Hoa Chương vừa tức giận lại vừa bất lực, không biết phải làm sao. Cuối cùng, mọi cảm xúc chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, hắn đành chấp nhận, cúi người xuống rồi ôm nàng lên.
Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc ngắn, hình như trong lúc đó nàng thấy hơi lạnh, sau đó thì không hiểu sao đã thấy ấm áp hơn. Nàng cọ vào vải áo mềm nhẵn mát lạnh ngay trước mặt mình, rồi lại ngủ tiếp mà không hay không biết gì, cuối cùng, vì đói nên nàng mới bừng tỉnh.
Nàng lim dim đôi mắt, rời khỏi gối đầu mà từ từ bò dậy, món đồ trên bờ vai nàng chợt trượt xuống, nàng giữ lại theo bản năng, phát hiện ra đó là áo của Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Thường ôm áo mà mịt mờ không hiểu gì cả một hồi lâu, đầu óc nàng dần tỉnh táo trở lại.
Hình như là nàng đã trốn trong phòng của Nhị huynh vì muốn hù huynh ấy, nhưng kết quả là nàng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, thậm chí là còn tỉnh dậy trên giường của huynh ấy nữa, đúng chưa nhỉ?
Ánh sáng sau bức bình phong mơ hồ hắt vào. Có một bóng dáng màu đỏ ngồi ngay ngắn ở nơi đó, bức bình phong lờ mờ phác họa ra bóng hình hắn, tuy rằng không thể thấy rõ mọi đường nét nơi khuôn mặt, nhưng điều ấy càng khiến dáng người cao gầy, khuôn mặt như ngọc của hắn nổi bật hơn.
Hắn lật một trang sách, qua bức bình phong, ngón tay hắn càng thêm phần trắng nõn thon dài: “Tỉnh rồi à?”
Minh Hoa Thường không biết phải đối mặt với tình cảnh “như trời sập” này như thế nào, nàng lặng lẽ ngã về giường lại, nàng thật lòng mong rằng, khi nàng mở mắt ra thêm một lần nữa, thì sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Minh Hoa Chương khẽ cười một tiếng, trông hết sức từ tốn khi nói rằng: “Xử lý dấu vết không tệ, đúng là không uổng phí mấy tháng ở núi Chung Nam. Nhưng muội đã quên mất rằng, tốt quá lại hóa dở, nếu như muội đang làm nhiệm vụ thì bây giờ đã bị người ta bắt rồi.”
Nói ai bị bắt đấy hả! Minh Hoa Thường tức giận kéo kéo áo hắn, vẫn chưa phục với lời hắn nói nên chất vấn hắn: “Ai nói, muội vẫn có thể chạy, có thể nhảy được mà, sao lại bị bắt cơ chứ?”
Minh Hoa Chương thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, cười như không cười mà hỏi: “Ý của muội là lần sau ta nên trói muội lại à?”
Minh Hoa Thường không tự chủ được mà chợt liên tưởng đến một khung cảnh, sau khi nàng tỉnh giấc thì phát hiện ra mình đang ở trên giường của huynh trưởng, hai tay thì bị trói… Minh Hoa Thường giật mình thon thót, nàng ngồi bật dậy khỏi giường, xua tan đi những hình ảnh này trong đầu.
Trời ạ, nàng đang nghĩ cái gì vậy? Nhị huynh là một chính nhân quân tử, như trời quang như trăng sáng, sao nàng có thể bôi nhọ Nhị huynh như thế cho được vậy?
Minh Hoa Chương đứng dậy rót nước trà, đi vòng qua bức bình phong mà tiến về phía nàng. Hắn thấy Minh Hoa Thường cứng người ngồi trên giường, một màu đỏ bừng đầy bất thường hiện lên trên gương mặt nàng, Minh Hoa Chương cúi người xuống, đưa tay ra muốn kiểm tra nhiệt độ của nàng: “Làm sao vậy?”
Minh Hoa Thường hốt hoảng né tránh, bàn tay của Minh Hoa Chương khựng lại giữa không trung, hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn nàng. Minh Hoa Thường trông thấy ánh mắt ấy của huynh trường thì cả người đều nóng lên, một khi đã căng thẳng lên là lại bắt đầu nói mê sảng: “Nhị huynh, sao huynh lại ở đây thế? Không đúng, huynh về từ lúc nào vậy?”
Minh Hoa Chương thấy nàng né tránh ánh mắt thì cũng không tiếp tục hành động ấy nữa, hắn vừa buông tay xuống vừa nói: “Về vào giờ Tuất. Uống nước đi, môi đã khô rồi đúng không?”
Bấy giờ Minh Hoa Thường mới nhận ra là ban nãy hắn chỉ muốn đưa nước cho nàng uống mà thôi. Nàng lúng túng nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Minh Hoa Chương đứng trước giường, nhìn chằm chằm vào đôi môi đo đỏ đang dần trơn bóng của nàng, bỗng dưng hắn hỏi một câu thế này: “Muội hỏi ta buổi tối muốn ăn gì, đây chính là bữa ăn mà muội đã chuẩn bị cho ta đấy à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường bị sặc, suýt chút nữa là đã bị nghẹn chết bởi những giọt nước mà nàng uống vào rồi. Nàng biết rõ Nhị huynh là người đứng đắn nhất, chắc chắn không phải là có ý đó đâu nhỉ, nhưng mà sao mấy lời này… nghe vào cứ thấy kỳ lạ ấy nhỉ?
Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, còn ngón tay thì không ngừng gảy gảy đầu móng tay: “Ban đầu muội muốn chuẩn bị một cái gì đó thật bất ngờ cho huynh, muốn doạ huynh giật mình rồi mới cho truyền thiện, ai mà ngờ…”
Nàng không biết phấn đấu, lại ngủ thiếp đi mất.
Minh Hoa Chương nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, nói một câu chẳng rõ nghĩa: “Quả thật là vô cùng bất ngờ.”
Minh Hoa Thường cảm thấy, có lẽ là ngay trong đêm nay, nàng đã vứt hết tất cả mọi thể diện của cả đời này đi rồi. Mà, điều khiến cho sự xấu hổ trong nàng càng dâng cao hơn nữa đó chính là, nàng còn đói bụng, nàng có mặt mũi để mà đói nữa à!
Minh Hoa Chương đã bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn dễ tiêu hóa từ trước rồi, bây giờ thấy nàng đã tỉnh dậy thì bèn sai người bày cơm ra.
Minh Hoa Thường thầm nghĩ, mặt mũi cũng đã mất hết rồi mà, thôi đừng làm khó bản thân mình nữa, đến lúc cần ăn thì cứ ăn luôn đi. Nàng đành “chấp nhận số phận” mà ăn cháo hạt sen bách hợp. Bình thường Minh Hoa Chương sẽ không ăn khi trời đã tối, nhưng thấy nàng ăn ngon miệng quá, nên hắn không nhịn được mà cũng đã ăn nửa chén.
Sau bữa ăn, người hầu dọn chén đũa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Minh Hoa Thường đang nghĩ xem nên nói gì để bớt xấu hổ thì Minh Hoa Chương đã đi đến bàn sách, sau đó, hắn vẫy vẫy tay với nàng.
Thoáng chốc, những tâm tư bất ổn kia của Minh Hoa Thường tiêu tan hết đi. Nàng đã nói rồi mà, Nhị huynh là người đứng đắn nhất, quân tử nhất, trong mắt Nhị huynh của nàng chỉ có tình tiết vụ án thôi, sao có thể đủ chỗ để dung chứa những tâm tư khác được? Nàng xách váy đến bên chỗ hắn rồi hỏi: “Nhị huynh, có chuyện gì vậy?”
Minh Hoa Chương đưa cho nàng một tờ giấy và nói: “Đây là chân dung Sở Quân mà muội cần. Sau khi muội nói là có khả năng không chỉ có một hung thủ, ta đã đi đến nghĩa trang một chuyến, kiểm tra vết thương của Sở Quân thêm một lần nữa. Cẳng chân của nàng ta bị chặt đứt từ khớp nối, chỗ gãy xương thì đã bị chém nát. Từ đó có thể thấy được rằng, người cầm dao đã chặt mạnh xuống một cách vô cùng thô bạo, khác biệt hoàn toàn so với vết thương của chủ tớ Hoàng Thái Vi. Sau khi kiểm tra hết phần xương, nhân lúc đó ta đã vẽ lại khuôn mặt của Sở Quân giúp cho muội.”
Minh Hoa Chương vừa đối chiếu với khuôn mặt người chết vừa vẽ ra bức tranh này. Trong điều kiện như hiện nay, có thể nói là bức tranh này gần sát với thực tế nhất. Minh Hoa Thường đón lấy, nàng nghiêm túc nhìn vào ấy và hỏi: “Dáng vẻ của Hoàng Thái Vi thế nào?”
“Đây chính là chuyện thứ hai mà ta muốn nói với muội.” Minh Hoa Chương nói: “Ta đã phái người đưa tin cho Tế tửu Quốc Tử Giám, đề nghị được hỏi thăm về chuyện của Hoàng Thái Vi năm đó, nhưng Tế tửu vẫn chưa trả lời. Chờ đến khi ông ấy đồng ý, ta sẽ mượn cớ dẫn muội cùng đến phủ. Ta cũng đã tra ra được chỗ ở của Ngỗ tác năm đó khâm liệm cho nữ ăn mày, muội muốn biết gì thì cứ soạn ra thành một tờ danh sách, ta sẽ phái người đến quê nhà tìm ông ấy.”
Minh Hoa Thường vội vàng gật đầu, luống cuống tay chân tìm bút. Minh Hoa Chương lấy một cây bút từ sơn chẩm, chấm mực rồi đưa nó cho nàng. Minh Hoa Thường nhận lấy, nàng cúi đầu phác thảo, Minh Hoa Chương thì ngồi bên cạnh nàng, cầm hồ sơ vụ án lên xem.
Ban nãy, khi nàng mới tỉnh lại, hình như là hắn cũng đang xem những thứ này. Minh Hoa Thường tò mò liếc nhìn qua, hỏi: “Nhị huynh, đây là cái gì vậy?”
“Tất cả văn thư tài liệu của ba mươi ba hòa thượng trong chùa Phổ Độ.” Minh Hoa Chương nói: “Sau khi muội đi, ta đã quay lại chùa Phổ Độ để xem xét thử một lần, vẫn không thể tìm ra được người nhìn trộm chúng ta hôm nay. Lời khai của bọn họ chặt chẽ đến nỗi không có lấy một kẽ hở nào, vốn dĩ ban đầu ta cũng đã nghĩ rằng, có thể hung thủ không phải là hòa thượng trong chùa Phổ Độ, nhưng sáng nay lại có người nhìn lén chúng ta. Điều này khiến ta phải lật ngược suy đoán lại, trong đám người này, chắc chắn là phải có kẻ có vấn đề. Ta định điều tra thân phận, bối cảnh của từng người một, ta không tin là không tra ra được.”
Minh Hoa Thường líu lưỡi, không thể tin được mà thốt lên rằng: “Muội chỉ mới ngủ trưa có một giấc thôi, mà huynh đã hoàn thành được nhiều chuyện đến vậy rồi à?”
“Chưa hẳn là thế.” Minh Hoa Chương thản nhiên đính chính lại: “Chỉ là bắt đầu điều tra mà thôi, còn lâu mới phá được án.”
Minh Hoa Thường không phản bác lại được, lại một lần nữa, nàng sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa người lười biếng và người chăm chỉ.
Minh Hoa Chương muốn kiểm tra thân phận và thẻ đi tu của từng hòa thượng trong chùa Phổ Độ, lượng công việc cực kỳ lớn, Minh Hoa Thường cũng tự biết thân biết phận, không dám ở lại đây làm phiền hắn nữa, thế là nàng đứng dậy và hỏi ý hắn: “Nhị huynh, vậy thì muội về trước nhé?”
Minh Hoa Chương ngước mắt lên nhìn nàng, như thể là đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, hắn bình tĩnh gật đầu: “Được. Ta sẽ bảo Thử Ly đưa muội về, ngày mai muội cứ ở yên trong phủ, vẫn chưa bắt được hung thủ nên bên ngoài rất nguy hiểm, đừng vì chút đồ ăn thức uống mà chạy ra ngoài.”
Minh Hoa Thường bất đắc dĩ đáp “Vâng” và nói thêm mấy chữ: “Biết rồi mà.”
Minh Hoa Thường mang theo chân dung của Sở Quân về phòng, Minh Hoa Chương sợ nàng lén đi ra ngoài nên còn cố ý để lại một quyển hồ sơ cho nàng, trong đó có ghi chép về những người bên cạnh Sở Quân, ví dụ như là lời khai của tú bà. Giờ đây, vì vụ án của Hoàng Thái Vi và nữ ăn mày đều không có chứng cứ xác thực, nên Minh Hoa Thường đành ở trong nhà, cẩn thận nghiên cứu về hung thủ trong vụ án của Sở Quân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu chỉ xem ghi chép của Sở Quân, thì Minh Hoa Thường vẫn có thể phác họa ra được một hình ảnh – tuy rằng hình ảnh ấy được phác hoạ ra khá mơ hồ – nhưng nếu kết hợp với hai vụ án trước đó thì nàng lại thấy vô cùng mờ mịt.
Là gây án theo nhóm à? Nhưng mà nàng thấy cũng không giống thế cho lắm.
Nhiều lần Minh Hoa Thường xé bỏ rồi vẽ lại, cuối cùng, làm tới làm lui như thế đến nỗi nàng cũng phải tự hoài nghi về bản thân mình. Nàng cần nhiều thông tin hơn về người bị hại, nhưng mà nha dịch đi tìm lão Ngỗ tác chỉ mới xuất phát thôi, vẫn chưa quay về, còn bên phía Hoàng gia thì Minh Hoa Chương đã thương lượng nhiều lần rồi nhưng Hoàng Tế tửu đều không muốn gặp bọn họ.
Tế tửu của Quốc Tử Giám phải quản lý rất nhiều học trò, hàng năm phải chủ trì nghi thức tế bái Khổng miếu. Ông ấy giữ chức vị thanh cao hiển hách, được người ta tôn kính vô cùng, ấy thế mà nữ nhi của ông ấy lại chết một cách kinh khủng như thế. Hoàng Tế tửu cảm thấy đó là một nỗi nhục vô cùng to lớn, bình thường đều không cho phu nhân, thị nữ nhắc đến Hoàng Thái vi, ấy vậy mà bây giờ Minh Hoa Chương lại muốn nhắc lại chuyện xưa, muốn đến tận nhà tra hỏi, thế thì sao Tế tửu có thể chịu đựng được?
Có lẽ, nếu là người khác, thì người đó đã phải nể mặt phủ Trấn Quốc Công và phủ Kinh Triệu vài phần, nhưng Tế tửu Quốc Tử Giám thì lại không cần phải làm thế. Hoàng gia đóng kín cổng nhà, từ chối người của phủ Kinh Triệu, đến cả Minh Hoa Chương cũng thế – sau khi hạ triều, hắn đã chủ động đi tìm Tế tửu để nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng lại bị Hoàng Tế tửu ném cho bộ mặt lạnh lùng băng giá.
Phủ Kinh Triệu bị từ chối, cứ thế, vụ án này chẳng tiến triển thêm được chút nào cả. Chớp mắt một cái mà đã qua mười ngày rồi.
Tin đồn trong thành Trường An càng ngày càng khó nghe, Kinh Triệu Doãn nhiều lần thúc giục tiến độ điều tra, thậm chí, đến cả Hình bộ cũng đã tới “hỏi thăm” luôn rồi. Minh Hoa Chương ngày càng bận rộn, ngày nào cũng như ngày nào, vừa tới giờ mở cổng phường là hắn đã đi ra ngoài, buổi tối thì phải đến gần giờ giới nghiêm mới về. Một ngày hắn phải chạy qua chạy lại tận mấy nơi, đến cả Minh Hoa Thường cũng không thể gặp được hắn.
Trong phủ Trấn Quốc Công, Minh lão phu nhân lại phàn nàn về chuyện Minh Hoa Chương không nên đến phủ Kinh Triệu. Thiếu doãn tứ phẩm nghe thì vẻ vang, nhưng lại phải ôm đồm nhiều việc, trách nhiệm lớn lao mà lại chẳng có được kết quả gì tốt lành cả, nếu mà Minh Hoa Chương chịu nghe lời bà ta mà đi đến mấy nơi thanh lưu như là Tập Hiền điện, Hoằng Văn quán thì đâu có giống như bây giờ – đâu cần phải chịu đựng cái giá lạnh của gió dữ, đâu cần phải bôn ba ở bên ngoài như bây giờ đâu?
Sau khi Minh lão phu nhân nói như thế thì cả Nhị phu nhân lẫn Tam phu nhân đều liên tục tỏ vẻ tán thành. Minh Hoa Chương là nam đinh duy nhất của Công phủ làm quan, con đường làm quan của hắn liên quan trực tiếp đến hôn sự của hai người Minh Dư, Minh Chước.
Đại gia tộc có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu như Minh Hoa Chương cũng nối gót mấy đời Kinh Triệu Doãn trước đó, cũng bị cách chức điều đi từ sớm, vậy thì cuộc sống của toàn bộ nữ quyến trong phủ đều phải rơi xuống đất theo hắn. Đời này của Nhị phu nhân, Tam phu nhân cứ như thế thì cũng đành thôi đi, nhưng còn Minh Dự và Minh Chước thì phải làm sao đây? Cuộc sống của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.
Trong Diên Thọ đường là cảnh “mưa sầu gió tủi”, mọi người ai nấy đều “mặt ủ mày chau”. Giờ đây, sự phân chia đích – thứ không còn quá quan trọng nữa, cuộc sống của một nữ nhi Đại Đường có quan hệ vô cùng chặt chẽ với nhà mẹ đẻ. Nếu huynh đệ nhà mẹ đẻ có triển vọng thì dù có là thứ nữ, thì khi gả đi, sau này vẫn có thể sống một cuộc sống an nhàn, thư thái; nhưng nếu như nhà mẹ đẻ không có ai thì dù có là đích nữ, có mang theo của hồi môn phong phú, thì nhà chồng có bán ngươi đi thì cũng chẳng có ai nói đỡ cho ngươi cả.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà dù đã có Nhậm Dao, và rõ ràng nàng ấy là nữ nhi duy nhất của phủ Bình Nam Hầu, nhưng Nhậm lão phu nhân vẫn vội vã nhận con thừa tự. Trong thời kỳ mà nữ nhi không có quyền được kế thừa, tất thảy mọi sự vinh nhục đều phải được ký gửi, được phó thác vào nam nhân. Nửa đời trước là phụ thân, khi về già thì là nhi tử.
Minh Hoa Thường ở trong Diên Thọ đường, càng nghe thì lại càng thấy khó chịu, nàng không ngồi nổi nữa nên tùy tiện tìm cớ để rời đi. Sau khi đi ra ngoài, Chiêu Tài vừa đuổi theo nàng và vừa hỏi: “Nương tử, sao ngài lại ra đây làm gì?”
“Nếu không thì sao?” Minh Hoa Thường hỏi lại: “Ngồi trong đó để nghe bọn họ oán trời trách đất, trông mong về sự xuất hiện của một vị thần, trông mong có ai đó kéo phủ Trấn Quốc Công ra à? Việc Nhị huynh đến phủ Kinh Triệu là sự thật, và việc chưa tìm ra được hung thủ cũng là sự thật, thay vì phàn nàn về những sự thật đã rồi, thì chi bằng đi nghĩ cách thay đổi tình thế.”
Chiêu Tài cũng hiểu lý lẽ này, nhưng mà, phủ Kinh Triệu đã điều tra tận bốn năm rồi mà vẫn không thể tìm ra được hung thủ, bọn họ có thể làm được gì nữa đây? Chiêu Tài an ủi Minh Hoa Thường: “Nương tử, ngài yên tâm đi ạ, chắc chắn là nhị lang quân có thể gặp dữ hóa lành.”
Minh Hoa Thường mím môi, nàng không nói gì cả. Dưới cái nhìn của nàng, Chiêu Tài đang lạc quan một cách mù quáng, không khác gì Minh lão phu nhân, nhị phòng và tam phòng đang bi quan một cách mù quáng trong Diên Thọ đường cả. Trông Minh Hoa Thường vẫn vô cùng bình tĩnh, nàng không ngừng suy tư, tự hỏi rốt cuộc là tranh chân dung của nàng có vấn đề ở chỗ nào, vì sao không thể tìm ra được hung thủ; thì bỗng nhiên, có một ma ma hấp tấp chạy vào, bà ấy nói trong hoảng sợ: “Nương tử, ngài đừng đi ra ngoài nữa, trong thành Trường An lại xảy ra án mạng nữa rồi!”
Minh Hoa Chương đẩy cửa ra, tiện tay cởi áo choàng, không mấy bận tâm đến lời khuyên này, chỉ nói: “Đặt những quyển trục này ở trong thư phòng…”
Nói rồi, bàn tay đang đặt áo xuống của Minh Hoa Chương chợt khựng lại, hắn quay đầu, phóng ánh mắt như lưỡi dao lạnh lẽo về phía Thử Ly. Thử Ly, người ở lại viện Thanh Huy giữ cửa, không thể làm gì khác hơn là chắp tay trước ngực thỉnh tội.
Hắn ta cũng đã khuyên can hết lời rồi, nhưng nhị nương tử cứ quyết tâm muốn đi vào, hơn nữa, nàng còn không cho ai nói với lang quân, thật sự là hắn ta không còn cách nào khác cả.
Minh Hoa Chương nhìn vào trong phòng, phòng hắn tối đen như mực, tối tăm đến nỗi, gần như là có thể khiến người ta cảm nhận được hơi lạnh cuối thu tràn lên từ dưới sàn nhà. Cuối cùng, hắn trừng mắt với Thử Ly một cái, ra hiệu cho bọn họ đặt hồ sơ xuống ngay tại chỗ rồi lập tức đi ra ngoài.
Người hầu không dám làm trái lời nhị lang quân, sau khi hành lễ thì đều lặng lẽ lui ra ngoài, đến nỗi, lúc đóng cửa mà cũng không dám phát ra tiếng động. Minh Hoa Chương thu áo choàng lại, hắn chậm rãi đi vào phòng trong.
Sau khi hắn đóng cửa lại, tiếng hít thở đó càng trở nên rõ ràng hơn. Minh Hoa Chương nhẹ nhàng vén rèm lên, quả nhiên, hắn thấy nàng đang lách sau tấm rèm, đã dựa vào tường mà ngủ thiếp đi rồi.
Minh Hoa Chương vừa tức giận lại vừa bất lực, không biết phải làm sao. Cuối cùng, mọi cảm xúc chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, hắn đành chấp nhận, cúi người xuống rồi ôm nàng lên.
Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc ngắn, hình như trong lúc đó nàng thấy hơi lạnh, sau đó thì không hiểu sao đã thấy ấm áp hơn. Nàng cọ vào vải áo mềm nhẵn mát lạnh ngay trước mặt mình, rồi lại ngủ tiếp mà không hay không biết gì, cuối cùng, vì đói nên nàng mới bừng tỉnh.
Nàng lim dim đôi mắt, rời khỏi gối đầu mà từ từ bò dậy, món đồ trên bờ vai nàng chợt trượt xuống, nàng giữ lại theo bản năng, phát hiện ra đó là áo của Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Thường ôm áo mà mịt mờ không hiểu gì cả một hồi lâu, đầu óc nàng dần tỉnh táo trở lại.
Hình như là nàng đã trốn trong phòng của Nhị huynh vì muốn hù huynh ấy, nhưng kết quả là nàng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, thậm chí là còn tỉnh dậy trên giường của huynh ấy nữa, đúng chưa nhỉ?
Ánh sáng sau bức bình phong mơ hồ hắt vào. Có một bóng dáng màu đỏ ngồi ngay ngắn ở nơi đó, bức bình phong lờ mờ phác họa ra bóng hình hắn, tuy rằng không thể thấy rõ mọi đường nét nơi khuôn mặt, nhưng điều ấy càng khiến dáng người cao gầy, khuôn mặt như ngọc của hắn nổi bật hơn.
Hắn lật một trang sách, qua bức bình phong, ngón tay hắn càng thêm phần trắng nõn thon dài: “Tỉnh rồi à?”
Minh Hoa Thường không biết phải đối mặt với tình cảnh “như trời sập” này như thế nào, nàng lặng lẽ ngã về giường lại, nàng thật lòng mong rằng, khi nàng mở mắt ra thêm một lần nữa, thì sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Minh Hoa Chương khẽ cười một tiếng, trông hết sức từ tốn khi nói rằng: “Xử lý dấu vết không tệ, đúng là không uổng phí mấy tháng ở núi Chung Nam. Nhưng muội đã quên mất rằng, tốt quá lại hóa dở, nếu như muội đang làm nhiệm vụ thì bây giờ đã bị người ta bắt rồi.”
Nói ai bị bắt đấy hả! Minh Hoa Thường tức giận kéo kéo áo hắn, vẫn chưa phục với lời hắn nói nên chất vấn hắn: “Ai nói, muội vẫn có thể chạy, có thể nhảy được mà, sao lại bị bắt cơ chứ?”
Minh Hoa Chương thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, cười như không cười mà hỏi: “Ý của muội là lần sau ta nên trói muội lại à?”
Minh Hoa Thường không tự chủ được mà chợt liên tưởng đến một khung cảnh, sau khi nàng tỉnh giấc thì phát hiện ra mình đang ở trên giường của huynh trưởng, hai tay thì bị trói… Minh Hoa Thường giật mình thon thót, nàng ngồi bật dậy khỏi giường, xua tan đi những hình ảnh này trong đầu.
Trời ạ, nàng đang nghĩ cái gì vậy? Nhị huynh là một chính nhân quân tử, như trời quang như trăng sáng, sao nàng có thể bôi nhọ Nhị huynh như thế cho được vậy?
Minh Hoa Chương đứng dậy rót nước trà, đi vòng qua bức bình phong mà tiến về phía nàng. Hắn thấy Minh Hoa Thường cứng người ngồi trên giường, một màu đỏ bừng đầy bất thường hiện lên trên gương mặt nàng, Minh Hoa Chương cúi người xuống, đưa tay ra muốn kiểm tra nhiệt độ của nàng: “Làm sao vậy?”
Minh Hoa Thường hốt hoảng né tránh, bàn tay của Minh Hoa Chương khựng lại giữa không trung, hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn nàng. Minh Hoa Thường trông thấy ánh mắt ấy của huynh trường thì cả người đều nóng lên, một khi đã căng thẳng lên là lại bắt đầu nói mê sảng: “Nhị huynh, sao huynh lại ở đây thế? Không đúng, huynh về từ lúc nào vậy?”
Minh Hoa Chương thấy nàng né tránh ánh mắt thì cũng không tiếp tục hành động ấy nữa, hắn vừa buông tay xuống vừa nói: “Về vào giờ Tuất. Uống nước đi, môi đã khô rồi đúng không?”
Bấy giờ Minh Hoa Thường mới nhận ra là ban nãy hắn chỉ muốn đưa nước cho nàng uống mà thôi. Nàng lúng túng nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Minh Hoa Chương đứng trước giường, nhìn chằm chằm vào đôi môi đo đỏ đang dần trơn bóng của nàng, bỗng dưng hắn hỏi một câu thế này: “Muội hỏi ta buổi tối muốn ăn gì, đây chính là bữa ăn mà muội đã chuẩn bị cho ta đấy à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường bị sặc, suýt chút nữa là đã bị nghẹn chết bởi những giọt nước mà nàng uống vào rồi. Nàng biết rõ Nhị huynh là người đứng đắn nhất, chắc chắn không phải là có ý đó đâu nhỉ, nhưng mà sao mấy lời này… nghe vào cứ thấy kỳ lạ ấy nhỉ?
Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, còn ngón tay thì không ngừng gảy gảy đầu móng tay: “Ban đầu muội muốn chuẩn bị một cái gì đó thật bất ngờ cho huynh, muốn doạ huynh giật mình rồi mới cho truyền thiện, ai mà ngờ…”
Nàng không biết phấn đấu, lại ngủ thiếp đi mất.
Minh Hoa Chương nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, nói một câu chẳng rõ nghĩa: “Quả thật là vô cùng bất ngờ.”
Minh Hoa Thường cảm thấy, có lẽ là ngay trong đêm nay, nàng đã vứt hết tất cả mọi thể diện của cả đời này đi rồi. Mà, điều khiến cho sự xấu hổ trong nàng càng dâng cao hơn nữa đó chính là, nàng còn đói bụng, nàng có mặt mũi để mà đói nữa à!
Minh Hoa Chương đã bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn dễ tiêu hóa từ trước rồi, bây giờ thấy nàng đã tỉnh dậy thì bèn sai người bày cơm ra.
Minh Hoa Thường thầm nghĩ, mặt mũi cũng đã mất hết rồi mà, thôi đừng làm khó bản thân mình nữa, đến lúc cần ăn thì cứ ăn luôn đi. Nàng đành “chấp nhận số phận” mà ăn cháo hạt sen bách hợp. Bình thường Minh Hoa Chương sẽ không ăn khi trời đã tối, nhưng thấy nàng ăn ngon miệng quá, nên hắn không nhịn được mà cũng đã ăn nửa chén.
Sau bữa ăn, người hầu dọn chén đũa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Minh Hoa Thường đang nghĩ xem nên nói gì để bớt xấu hổ thì Minh Hoa Chương đã đi đến bàn sách, sau đó, hắn vẫy vẫy tay với nàng.
Thoáng chốc, những tâm tư bất ổn kia của Minh Hoa Thường tiêu tan hết đi. Nàng đã nói rồi mà, Nhị huynh là người đứng đắn nhất, quân tử nhất, trong mắt Nhị huynh của nàng chỉ có tình tiết vụ án thôi, sao có thể đủ chỗ để dung chứa những tâm tư khác được? Nàng xách váy đến bên chỗ hắn rồi hỏi: “Nhị huynh, có chuyện gì vậy?”
Minh Hoa Chương đưa cho nàng một tờ giấy và nói: “Đây là chân dung Sở Quân mà muội cần. Sau khi muội nói là có khả năng không chỉ có một hung thủ, ta đã đi đến nghĩa trang một chuyến, kiểm tra vết thương của Sở Quân thêm một lần nữa. Cẳng chân của nàng ta bị chặt đứt từ khớp nối, chỗ gãy xương thì đã bị chém nát. Từ đó có thể thấy được rằng, người cầm dao đã chặt mạnh xuống một cách vô cùng thô bạo, khác biệt hoàn toàn so với vết thương của chủ tớ Hoàng Thái Vi. Sau khi kiểm tra hết phần xương, nhân lúc đó ta đã vẽ lại khuôn mặt của Sở Quân giúp cho muội.”
Minh Hoa Chương vừa đối chiếu với khuôn mặt người chết vừa vẽ ra bức tranh này. Trong điều kiện như hiện nay, có thể nói là bức tranh này gần sát với thực tế nhất. Minh Hoa Thường đón lấy, nàng nghiêm túc nhìn vào ấy và hỏi: “Dáng vẻ của Hoàng Thái Vi thế nào?”
“Đây chính là chuyện thứ hai mà ta muốn nói với muội.” Minh Hoa Chương nói: “Ta đã phái người đưa tin cho Tế tửu Quốc Tử Giám, đề nghị được hỏi thăm về chuyện của Hoàng Thái Vi năm đó, nhưng Tế tửu vẫn chưa trả lời. Chờ đến khi ông ấy đồng ý, ta sẽ mượn cớ dẫn muội cùng đến phủ. Ta cũng đã tra ra được chỗ ở của Ngỗ tác năm đó khâm liệm cho nữ ăn mày, muội muốn biết gì thì cứ soạn ra thành một tờ danh sách, ta sẽ phái người đến quê nhà tìm ông ấy.”
Minh Hoa Thường vội vàng gật đầu, luống cuống tay chân tìm bút. Minh Hoa Chương lấy một cây bút từ sơn chẩm, chấm mực rồi đưa nó cho nàng. Minh Hoa Thường nhận lấy, nàng cúi đầu phác thảo, Minh Hoa Chương thì ngồi bên cạnh nàng, cầm hồ sơ vụ án lên xem.
Ban nãy, khi nàng mới tỉnh lại, hình như là hắn cũng đang xem những thứ này. Minh Hoa Thường tò mò liếc nhìn qua, hỏi: “Nhị huynh, đây là cái gì vậy?”
“Tất cả văn thư tài liệu của ba mươi ba hòa thượng trong chùa Phổ Độ.” Minh Hoa Chương nói: “Sau khi muội đi, ta đã quay lại chùa Phổ Độ để xem xét thử một lần, vẫn không thể tìm ra được người nhìn trộm chúng ta hôm nay. Lời khai của bọn họ chặt chẽ đến nỗi không có lấy một kẽ hở nào, vốn dĩ ban đầu ta cũng đã nghĩ rằng, có thể hung thủ không phải là hòa thượng trong chùa Phổ Độ, nhưng sáng nay lại có người nhìn lén chúng ta. Điều này khiến ta phải lật ngược suy đoán lại, trong đám người này, chắc chắn là phải có kẻ có vấn đề. Ta định điều tra thân phận, bối cảnh của từng người một, ta không tin là không tra ra được.”
Minh Hoa Thường líu lưỡi, không thể tin được mà thốt lên rằng: “Muội chỉ mới ngủ trưa có một giấc thôi, mà huynh đã hoàn thành được nhiều chuyện đến vậy rồi à?”
“Chưa hẳn là thế.” Minh Hoa Chương thản nhiên đính chính lại: “Chỉ là bắt đầu điều tra mà thôi, còn lâu mới phá được án.”
Minh Hoa Thường không phản bác lại được, lại một lần nữa, nàng sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa người lười biếng và người chăm chỉ.
Minh Hoa Chương muốn kiểm tra thân phận và thẻ đi tu của từng hòa thượng trong chùa Phổ Độ, lượng công việc cực kỳ lớn, Minh Hoa Thường cũng tự biết thân biết phận, không dám ở lại đây làm phiền hắn nữa, thế là nàng đứng dậy và hỏi ý hắn: “Nhị huynh, vậy thì muội về trước nhé?”
Minh Hoa Chương ngước mắt lên nhìn nàng, như thể là đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, hắn bình tĩnh gật đầu: “Được. Ta sẽ bảo Thử Ly đưa muội về, ngày mai muội cứ ở yên trong phủ, vẫn chưa bắt được hung thủ nên bên ngoài rất nguy hiểm, đừng vì chút đồ ăn thức uống mà chạy ra ngoài.”
Minh Hoa Thường bất đắc dĩ đáp “Vâng” và nói thêm mấy chữ: “Biết rồi mà.”
Minh Hoa Thường mang theo chân dung của Sở Quân về phòng, Minh Hoa Chương sợ nàng lén đi ra ngoài nên còn cố ý để lại một quyển hồ sơ cho nàng, trong đó có ghi chép về những người bên cạnh Sở Quân, ví dụ như là lời khai của tú bà. Giờ đây, vì vụ án của Hoàng Thái Vi và nữ ăn mày đều không có chứng cứ xác thực, nên Minh Hoa Thường đành ở trong nhà, cẩn thận nghiên cứu về hung thủ trong vụ án của Sở Quân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu chỉ xem ghi chép của Sở Quân, thì Minh Hoa Thường vẫn có thể phác họa ra được một hình ảnh – tuy rằng hình ảnh ấy được phác hoạ ra khá mơ hồ – nhưng nếu kết hợp với hai vụ án trước đó thì nàng lại thấy vô cùng mờ mịt.
Là gây án theo nhóm à? Nhưng mà nàng thấy cũng không giống thế cho lắm.
Nhiều lần Minh Hoa Thường xé bỏ rồi vẽ lại, cuối cùng, làm tới làm lui như thế đến nỗi nàng cũng phải tự hoài nghi về bản thân mình. Nàng cần nhiều thông tin hơn về người bị hại, nhưng mà nha dịch đi tìm lão Ngỗ tác chỉ mới xuất phát thôi, vẫn chưa quay về, còn bên phía Hoàng gia thì Minh Hoa Chương đã thương lượng nhiều lần rồi nhưng Hoàng Tế tửu đều không muốn gặp bọn họ.
Tế tửu của Quốc Tử Giám phải quản lý rất nhiều học trò, hàng năm phải chủ trì nghi thức tế bái Khổng miếu. Ông ấy giữ chức vị thanh cao hiển hách, được người ta tôn kính vô cùng, ấy thế mà nữ nhi của ông ấy lại chết một cách kinh khủng như thế. Hoàng Tế tửu cảm thấy đó là một nỗi nhục vô cùng to lớn, bình thường đều không cho phu nhân, thị nữ nhắc đến Hoàng Thái vi, ấy vậy mà bây giờ Minh Hoa Chương lại muốn nhắc lại chuyện xưa, muốn đến tận nhà tra hỏi, thế thì sao Tế tửu có thể chịu đựng được?
Có lẽ, nếu là người khác, thì người đó đã phải nể mặt phủ Trấn Quốc Công và phủ Kinh Triệu vài phần, nhưng Tế tửu Quốc Tử Giám thì lại không cần phải làm thế. Hoàng gia đóng kín cổng nhà, từ chối người của phủ Kinh Triệu, đến cả Minh Hoa Chương cũng thế – sau khi hạ triều, hắn đã chủ động đi tìm Tế tửu để nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng lại bị Hoàng Tế tửu ném cho bộ mặt lạnh lùng băng giá.
Phủ Kinh Triệu bị từ chối, cứ thế, vụ án này chẳng tiến triển thêm được chút nào cả. Chớp mắt một cái mà đã qua mười ngày rồi.
Tin đồn trong thành Trường An càng ngày càng khó nghe, Kinh Triệu Doãn nhiều lần thúc giục tiến độ điều tra, thậm chí, đến cả Hình bộ cũng đã tới “hỏi thăm” luôn rồi. Minh Hoa Chương ngày càng bận rộn, ngày nào cũng như ngày nào, vừa tới giờ mở cổng phường là hắn đã đi ra ngoài, buổi tối thì phải đến gần giờ giới nghiêm mới về. Một ngày hắn phải chạy qua chạy lại tận mấy nơi, đến cả Minh Hoa Thường cũng không thể gặp được hắn.
Trong phủ Trấn Quốc Công, Minh lão phu nhân lại phàn nàn về chuyện Minh Hoa Chương không nên đến phủ Kinh Triệu. Thiếu doãn tứ phẩm nghe thì vẻ vang, nhưng lại phải ôm đồm nhiều việc, trách nhiệm lớn lao mà lại chẳng có được kết quả gì tốt lành cả, nếu mà Minh Hoa Chương chịu nghe lời bà ta mà đi đến mấy nơi thanh lưu như là Tập Hiền điện, Hoằng Văn quán thì đâu có giống như bây giờ – đâu cần phải chịu đựng cái giá lạnh của gió dữ, đâu cần phải bôn ba ở bên ngoài như bây giờ đâu?
Sau khi Minh lão phu nhân nói như thế thì cả Nhị phu nhân lẫn Tam phu nhân đều liên tục tỏ vẻ tán thành. Minh Hoa Chương là nam đinh duy nhất của Công phủ làm quan, con đường làm quan của hắn liên quan trực tiếp đến hôn sự của hai người Minh Dư, Minh Chước.
Đại gia tộc có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu như Minh Hoa Chương cũng nối gót mấy đời Kinh Triệu Doãn trước đó, cũng bị cách chức điều đi từ sớm, vậy thì cuộc sống của toàn bộ nữ quyến trong phủ đều phải rơi xuống đất theo hắn. Đời này của Nhị phu nhân, Tam phu nhân cứ như thế thì cũng đành thôi đi, nhưng còn Minh Dự và Minh Chước thì phải làm sao đây? Cuộc sống của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.
Trong Diên Thọ đường là cảnh “mưa sầu gió tủi”, mọi người ai nấy đều “mặt ủ mày chau”. Giờ đây, sự phân chia đích – thứ không còn quá quan trọng nữa, cuộc sống của một nữ nhi Đại Đường có quan hệ vô cùng chặt chẽ với nhà mẹ đẻ. Nếu huynh đệ nhà mẹ đẻ có triển vọng thì dù có là thứ nữ, thì khi gả đi, sau này vẫn có thể sống một cuộc sống an nhàn, thư thái; nhưng nếu như nhà mẹ đẻ không có ai thì dù có là đích nữ, có mang theo của hồi môn phong phú, thì nhà chồng có bán ngươi đi thì cũng chẳng có ai nói đỡ cho ngươi cả.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà dù đã có Nhậm Dao, và rõ ràng nàng ấy là nữ nhi duy nhất của phủ Bình Nam Hầu, nhưng Nhậm lão phu nhân vẫn vội vã nhận con thừa tự. Trong thời kỳ mà nữ nhi không có quyền được kế thừa, tất thảy mọi sự vinh nhục đều phải được ký gửi, được phó thác vào nam nhân. Nửa đời trước là phụ thân, khi về già thì là nhi tử.
Minh Hoa Thường ở trong Diên Thọ đường, càng nghe thì lại càng thấy khó chịu, nàng không ngồi nổi nữa nên tùy tiện tìm cớ để rời đi. Sau khi đi ra ngoài, Chiêu Tài vừa đuổi theo nàng và vừa hỏi: “Nương tử, sao ngài lại ra đây làm gì?”
“Nếu không thì sao?” Minh Hoa Thường hỏi lại: “Ngồi trong đó để nghe bọn họ oán trời trách đất, trông mong về sự xuất hiện của một vị thần, trông mong có ai đó kéo phủ Trấn Quốc Công ra à? Việc Nhị huynh đến phủ Kinh Triệu là sự thật, và việc chưa tìm ra được hung thủ cũng là sự thật, thay vì phàn nàn về những sự thật đã rồi, thì chi bằng đi nghĩ cách thay đổi tình thế.”
Chiêu Tài cũng hiểu lý lẽ này, nhưng mà, phủ Kinh Triệu đã điều tra tận bốn năm rồi mà vẫn không thể tìm ra được hung thủ, bọn họ có thể làm được gì nữa đây? Chiêu Tài an ủi Minh Hoa Thường: “Nương tử, ngài yên tâm đi ạ, chắc chắn là nhị lang quân có thể gặp dữ hóa lành.”
Minh Hoa Thường mím môi, nàng không nói gì cả. Dưới cái nhìn của nàng, Chiêu Tài đang lạc quan một cách mù quáng, không khác gì Minh lão phu nhân, nhị phòng và tam phòng đang bi quan một cách mù quáng trong Diên Thọ đường cả. Trông Minh Hoa Thường vẫn vô cùng bình tĩnh, nàng không ngừng suy tư, tự hỏi rốt cuộc là tranh chân dung của nàng có vấn đề ở chỗ nào, vì sao không thể tìm ra được hung thủ; thì bỗng nhiên, có một ma ma hấp tấp chạy vào, bà ấy nói trong hoảng sợ: “Nương tử, ngài đừng đi ra ngoài nữa, trong thành Trường An lại xảy ra án mạng nữa rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất