Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 96: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (25)
Thấy quân dưới quyền mình cuối cũng đã đến, Tĩnh Thất lớn tiếng ra lệnh: " Phong tỏa tất cả chỗ này, đừng để bất cứ kẻ nào ở Xuân Hương viện chạy thoát."
" Tuân lệnh."
Tĩnh Thất vừa rảnh tay liền chạy đến chỗ của Ôn Như, hắn xé rách vạt áo của mình rồi nhanh chóng cột chặt lại vị trí phía trên vết thương ở cánh tay nàng: " Vũ khí có độc, ráng chịu một lát ta sẽ lấy thuốc giải cho cô."
Ôn Như sắc mặt không tốt, nàng nhẹ gật đầu chỉ đáp lại được một tiếng: " Vâng..."
" Không còn cách khác rồi." Tĩnh Thất nhìn sang La Hỷ Ny bị đánh ngất nằm trên sàn, bây giờ soát người đúng là không nên, nhưng không thể để tình trạng của Ôn Như kéo dài quá lâu. Rất may lúc hắn đang khó khăn muốn lục soát người cô ta thì Lý Chi từ đâu chạy ào đến.
Lý Chi nhìn tay chủ tử bên này giữ vết thương bên kia mà phát hoảng: " Tiểu thư... tiểu thư làm sao vậy, đừng làm em sợ."
Ôn Như khẽ cười: " Ta không sao, đừng lo."
Tĩnh Thất nhìn Lý Chi nói: " Tiểu thư ngươi trúng độc rồi, nhanh tìm trên người vị cô nương đó xem có thuốc giải hay không?"
" Trúng… trúng độc sao?"
" Còn không nhanh lên tiểu thư ngươi sẽ không cứu được."
Nghe Tĩnh Thất lớn tiếng mà giật mình, Lý Chi lắp bắp: " Ta... ta làm ngay."
Lý Chi rối cả lên tìm trên người La Hỷ Ny, Ôn Như bắt đầu cảm thấy mơ hồ không nhìn rõ. Nàng được Tĩnh Thất đỡ lấy, Ôn Như còn một chút ý thức mới cố gắng phát ra tiếng thì thào: " Em cẩn thận... trên người cô ấy, có thể vẫn còn giấu vũ khí có tẩm độc."
" Em biết... biết rồi tiểu thư." Tìm cả người cũng không thấy gì giống như là thuốc giải, khiến Lý Chi tay cũng rối lên: " Không có, tại sao không có."
" Tìm kỹ một chút." Tĩnh Thất nói.
Tìm đến trên vòng tay của La Hỷ Ny, Lý Chi nhận ra chiếc vòng này có hai lớp như vòng đôi ghép lại, tách ra bên trong còn có một gói gì nhỏ nhỏ liền mừng rỡ: " Tĩnh Thất đại nhân, ngài xem cái này có phải thuốc giải hay không?"
" Đưa ta." Tĩnh Thất cầm lấy mở gói nhỏ ra, hắn cho một ít thứ bột màu lam nhạt vào miệng mình mới nói: " Không phải độc, rất có thể là thuốc giải."
Lý Chi nhìn Ôn Như lại run giọng: " Tiểu… tiểu thư hôn mê rồi, ngài mau cho tiểu thư của ta uống đi."
" Chưa được, trước phải ép hết chất độc ra ngoài." Tĩnh Thất hướng Nhật Tuân đang cho áp giải đám người đã bị bắt đi mới lên tiếng gọi: " Nhật Tuân."
" Ngài Tĩnh Thất?"
" Mọi chuyện giải quyết sao rồi?"
Nhật Tuân cười nói: " Ngài yên tâm, nhờ có cô nương này mang theo ngọc như ý của ngài đến báo tin, thần lập tức cho quân bao vây chỗ này, tất cả những người ở Xuân Hương viện đều đã bị bắt. Trong đó còn phát hiện một số cô gái mất tích ở những nơi khác bị giam ở đây." Hắn vừa nói vừa giao lại ngọc như ý cho Tĩnh Thất.
" Rất tốt, cần phải giữ an toàn tuyệt đối cho họ, chúng ta sẽ lấy được những bằng chứng hữu ích."
Nhật Tuân lại nói: " Còn nữa, thần vừa nhận được tin của ngài Tiêu Lũy. Ngài ấy cùng Khương tiểu thư vô tình phát hiện một bọn người khả nghi, đã cứu được những cô vị cô nương cũng nằm trong số những người bị mất tích. Rất có thể là cùng một bọn người gây ra."
" Hiểu rồi, báo cho hắn lập tức đến phủ của ta nói rõ tình hình."
" Vâng."
Lý Chi rối lên nói: " Tĩnh Thất đại nhân, mau cứu tiểu thư của ta đi."
" Ngươi bình tĩnh, trước tiên đưa cô ấy về phủ của ta đã."
Tĩnh Thất bế Ôn Như định rời đi trước thì có tiếng la ầm của Tạ Nguyên đang bị trói lôi xuống từ trên lầu: " Tĩnh Thất, ngươi dám lợi dụng quyền lực để làm càn, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Tĩnh Thất nhìn hắn lạnh giọng nói: " Đến cha ngươi cũng khó giữ được mình, còn có thể lo lắng đến việc của ngươi hay sao?"
" Khốn kiếp, nhanh thả ta ra."
" Đường đường là Tả thừa tướng quyền cao chức trọng lại dùng việc mua bán nữ nhi để thêm tư lợi, không chỉ vậy còn dám thông đồng với bọn buôn người che giấu tin tức được dâng lên cho hoàng thượng."
Tạ Nguyên đen mặt rồi lại rất nhanh làm như không biết gì quát lớn: " Nói bậy, chứng cứ ở đâu mà ngươi lại dám vu oan cho một thừa tướng như cha ta."
Tĩnh Thất nói: " Sớm đã nghi ngờ tra theo manh mối, chứng cứ thì chỉ cần chờ những kẻ mà chúng ta bắt được và cả những người bị các ngươi hại nói ra, lúc đó sẽ không còn gì để chối cải đúng chứ?"
Tạ Nguyên nghe nói liền đắc ý: " Nói như ngươi thì hiện tại vẫn chưa có chứng cứ nào chứng minh cha ta là người đứng sau việc này, ông ấy là tả thừa tướng, ngươi lấy quyền gì dám tự ý nói ra những việc không có căn cứ? Còn không mau thả bản công tử ra, để cha ta bẩm báo lên hoàng thượng ngươi chắc chắn không thể giữ được mạng của mình."
" Không cần bẩm báo nữa, trẫm đã ở đây rồi."
" Đại ca."
Tĩnh Thất trầm giọng: " Hoàng thượng, Thụy Bích?"
Tất cả mọi người đến ngay cả Tĩnh Thất cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Vũ và Thụy Bích từ lầu trên Xuân Hương Viên đi xuống, họ lập tức quỳ gối cung hô: " Hoàng thượng vạn an, hoàng hậu vạn an."
Thiên Vũ lên tiếng: " Đứng lên cả đi."
" Đại ca, huynh không sao chứ?" Thụy Bích từ sau Thiên Vũ chạy lại gần Tĩnh Thất quan tâm hỏi.
" Tại sao ngay cả đệ cũng ở đây?"
" Đệ chỉ là vô tình thấy huynh đi vào đây nên mới lén theo... không ngờ lại xảy ra những việc này, là đệ hiểu lầm huynh nên mới..."
Tĩnh Thất nhíu mày: " Không nói đến hiểu lầm hay không, cho dù thấy ta đi vào đệ cũng không nên theo đến những nơi như thế này mới phải."
“ Huynh muốn mắng cũng để sau đi.” Chuyển mắt sang người trên tay Tĩnh Thất, Thụy Bích lo lắng: " Ôn Như tiểu thư không ổn rồi, huynh mau đưa cô ấy về trị chữa trước."
" Vậy..." Tĩnh Thật cũng quan tâm đến tình trạng của Ôn Như, hắn nhận cái gật đầu của Thiên Vũ rồi lập tức đưa người đi: " Thần đã hiểu."
“ Tĩnh Thất.” Tạ Nguyên hét lớn: " Ngươi đứng lại đó, mau giải thích chuyện này không liên quan đến ta."
" Trẫm từ đầu đến cuối đều đã xem qua, ngươi có liên quan hay không còn phải cần phải có người giải thích thay hay sao?"
" Thần..." Tạ Nguyên sợ hãi dập đầu xuống đất: " Hoàng thượng, thần thật sự không biết gì đến những việc buôn người như hắn nói, thân bị oan."
" Đủ rồi." Thiên Vũ chấp hai tay phía sau lưng, hắn từ trên cao nhìn xuống với vẻ xem thường: " Ngươi dám tự ý muốn giết người diệt khẩu, người đó còn là hộ vệ cận thân bên cạnh của trẫm. Như vậy cũng dám nói mình bị oan?"
Tạ Nguyên ngước đầu nói lớn: " Hoàng thượng, không thể vì hắn là hộ vệ cận thân của người, là huynh trưởng của hoàng hậu liền cho rằng hắn làm điều đúng."
" Ngươi muốn nói trẫm đang bao che cho Tĩnh Thất?"
" Thân không dám, Tĩnh Thất rõ ràng đến đây muốn vung tiền mua kỹ nữ, vì không có đủ khả năng để tranh với thần, vậy nên mới muốn ngang ngược cướp người đi. Thần cũng chỉ là không muốn để hắn dựa vào danh nghĩa của hoàng thượng làm việc xấu, chính vì vậy nên mới ra tay để..."
Thiên Vũ không nói gì, thấy mình đã tìm đúng lý do nên Tạ Nguyên lại nhanh miệng: " Thần sợ rằng hắn làm ra những chuyện vô sỉ sẽ khiến ngay cả hoàng thượng cũng bị tai tiếng, thần chính là vì hoàng thượng mới muốn thay người loại trừ tên khốn Tĩnh Thất..."
" Câm miệng cho ta." Tất cả đều ngạc nhiên vì lời này lại không phải của hoàng đế thốt ra, Thụy Bích gương mặt nhỏ xinh đẹp nhưng lại thoáng qua nét sắc lạnh khiến người khác có chút không tưởng.
Y đứng trước Tạ Nguyên liếc mắt nhìn xuống hắn: " Nếu còn dám nói một lần, thốt ra thêm một lời nói xấu đại ca của ta…"
" Thần... thần không…"
" Ta sẽ giết ngươi..."
" Thụy nhi." Thiên Vũ dịu dàng từ phía sau ôm lấy Thụy Bích, hắn dịu giọng như dỗ dành y: " Không sao, nhưng việc này giao cho ta giải quyết. Hiểu không?"
Thụy Bích không nói nhưng vẫn như vậy bỏ lại cho Tạ Nguyên cái nhìn đáng sợ đến lạnh người, y xoay lại ôm lấy cổ Thiên vũ im lặng một lúc thì tựa đầu trên vai hắn thì thầm: “ Thụy nhi không muốn ở nơi này, muốn trở về.”
" Được, chúng ta trở về."
Nhật Tuân lại lên tiếng: " Hoàng thượng, còn bọn họ phải làm sao ạ?"
" Tạm thời nhốt tất cả lại, ngươi theo lệnh của trẫm phong tỏa thừa tướng phủ của Tạ Lương Kính. Chờ cho đến khi Tĩnh Thất tra xét ra chuyện này, không được để bất cứ kẻ nào ra vào."
" Vâng thưa hoàng thượng."
" Còn nữa.” Thiên Vũ lại nói: “ Tất cả những người còn sót lại ở Xưng gia cũng bắt giữ cho trẫm."
" Tuân lệnh hoàng thượng." Nhật Tuân lén nhìn qua Thụy Bích trong lòng hoàng đế, hắn chỉ là một chỉ huy trong một đội lính dưới quyền Tĩnh Thất, đương nhiên chưa có cơ hội gặp qua hoàng hậu.
Chỉ là không ngờ đệ đệ mà Tĩnh Thất thường nói rất yếu đuối dễ bị tổn thương, lúc nào cũng khiến hắn quan tâm lo lắng, vừa rồi lại trở nên đáng sợ như vậy. Cái khí chất cùng dáng vẻ như muốn giết người vừa rồi, lại khiến một nam nhân là tướng chỉ huy như Nhật Tuân cũng phải lạnh người.
" Tuân lệnh."
Tĩnh Thất vừa rảnh tay liền chạy đến chỗ của Ôn Như, hắn xé rách vạt áo của mình rồi nhanh chóng cột chặt lại vị trí phía trên vết thương ở cánh tay nàng: " Vũ khí có độc, ráng chịu một lát ta sẽ lấy thuốc giải cho cô."
Ôn Như sắc mặt không tốt, nàng nhẹ gật đầu chỉ đáp lại được một tiếng: " Vâng..."
" Không còn cách khác rồi." Tĩnh Thất nhìn sang La Hỷ Ny bị đánh ngất nằm trên sàn, bây giờ soát người đúng là không nên, nhưng không thể để tình trạng của Ôn Như kéo dài quá lâu. Rất may lúc hắn đang khó khăn muốn lục soát người cô ta thì Lý Chi từ đâu chạy ào đến.
Lý Chi nhìn tay chủ tử bên này giữ vết thương bên kia mà phát hoảng: " Tiểu thư... tiểu thư làm sao vậy, đừng làm em sợ."
Ôn Như khẽ cười: " Ta không sao, đừng lo."
Tĩnh Thất nhìn Lý Chi nói: " Tiểu thư ngươi trúng độc rồi, nhanh tìm trên người vị cô nương đó xem có thuốc giải hay không?"
" Trúng… trúng độc sao?"
" Còn không nhanh lên tiểu thư ngươi sẽ không cứu được."
Nghe Tĩnh Thất lớn tiếng mà giật mình, Lý Chi lắp bắp: " Ta... ta làm ngay."
Lý Chi rối cả lên tìm trên người La Hỷ Ny, Ôn Như bắt đầu cảm thấy mơ hồ không nhìn rõ. Nàng được Tĩnh Thất đỡ lấy, Ôn Như còn một chút ý thức mới cố gắng phát ra tiếng thì thào: " Em cẩn thận... trên người cô ấy, có thể vẫn còn giấu vũ khí có tẩm độc."
" Em biết... biết rồi tiểu thư." Tìm cả người cũng không thấy gì giống như là thuốc giải, khiến Lý Chi tay cũng rối lên: " Không có, tại sao không có."
" Tìm kỹ một chút." Tĩnh Thất nói.
Tìm đến trên vòng tay của La Hỷ Ny, Lý Chi nhận ra chiếc vòng này có hai lớp như vòng đôi ghép lại, tách ra bên trong còn có một gói gì nhỏ nhỏ liền mừng rỡ: " Tĩnh Thất đại nhân, ngài xem cái này có phải thuốc giải hay không?"
" Đưa ta." Tĩnh Thất cầm lấy mở gói nhỏ ra, hắn cho một ít thứ bột màu lam nhạt vào miệng mình mới nói: " Không phải độc, rất có thể là thuốc giải."
Lý Chi nhìn Ôn Như lại run giọng: " Tiểu… tiểu thư hôn mê rồi, ngài mau cho tiểu thư của ta uống đi."
" Chưa được, trước phải ép hết chất độc ra ngoài." Tĩnh Thất hướng Nhật Tuân đang cho áp giải đám người đã bị bắt đi mới lên tiếng gọi: " Nhật Tuân."
" Ngài Tĩnh Thất?"
" Mọi chuyện giải quyết sao rồi?"
Nhật Tuân cười nói: " Ngài yên tâm, nhờ có cô nương này mang theo ngọc như ý của ngài đến báo tin, thần lập tức cho quân bao vây chỗ này, tất cả những người ở Xuân Hương viện đều đã bị bắt. Trong đó còn phát hiện một số cô gái mất tích ở những nơi khác bị giam ở đây." Hắn vừa nói vừa giao lại ngọc như ý cho Tĩnh Thất.
" Rất tốt, cần phải giữ an toàn tuyệt đối cho họ, chúng ta sẽ lấy được những bằng chứng hữu ích."
Nhật Tuân lại nói: " Còn nữa, thần vừa nhận được tin của ngài Tiêu Lũy. Ngài ấy cùng Khương tiểu thư vô tình phát hiện một bọn người khả nghi, đã cứu được những cô vị cô nương cũng nằm trong số những người bị mất tích. Rất có thể là cùng một bọn người gây ra."
" Hiểu rồi, báo cho hắn lập tức đến phủ của ta nói rõ tình hình."
" Vâng."
Lý Chi rối lên nói: " Tĩnh Thất đại nhân, mau cứu tiểu thư của ta đi."
" Ngươi bình tĩnh, trước tiên đưa cô ấy về phủ của ta đã."
Tĩnh Thất bế Ôn Như định rời đi trước thì có tiếng la ầm của Tạ Nguyên đang bị trói lôi xuống từ trên lầu: " Tĩnh Thất, ngươi dám lợi dụng quyền lực để làm càn, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Tĩnh Thất nhìn hắn lạnh giọng nói: " Đến cha ngươi cũng khó giữ được mình, còn có thể lo lắng đến việc của ngươi hay sao?"
" Khốn kiếp, nhanh thả ta ra."
" Đường đường là Tả thừa tướng quyền cao chức trọng lại dùng việc mua bán nữ nhi để thêm tư lợi, không chỉ vậy còn dám thông đồng với bọn buôn người che giấu tin tức được dâng lên cho hoàng thượng."
Tạ Nguyên đen mặt rồi lại rất nhanh làm như không biết gì quát lớn: " Nói bậy, chứng cứ ở đâu mà ngươi lại dám vu oan cho một thừa tướng như cha ta."
Tĩnh Thất nói: " Sớm đã nghi ngờ tra theo manh mối, chứng cứ thì chỉ cần chờ những kẻ mà chúng ta bắt được và cả những người bị các ngươi hại nói ra, lúc đó sẽ không còn gì để chối cải đúng chứ?"
Tạ Nguyên nghe nói liền đắc ý: " Nói như ngươi thì hiện tại vẫn chưa có chứng cứ nào chứng minh cha ta là người đứng sau việc này, ông ấy là tả thừa tướng, ngươi lấy quyền gì dám tự ý nói ra những việc không có căn cứ? Còn không mau thả bản công tử ra, để cha ta bẩm báo lên hoàng thượng ngươi chắc chắn không thể giữ được mạng của mình."
" Không cần bẩm báo nữa, trẫm đã ở đây rồi."
" Đại ca."
Tĩnh Thất trầm giọng: " Hoàng thượng, Thụy Bích?"
Tất cả mọi người đến ngay cả Tĩnh Thất cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Vũ và Thụy Bích từ lầu trên Xuân Hương Viên đi xuống, họ lập tức quỳ gối cung hô: " Hoàng thượng vạn an, hoàng hậu vạn an."
Thiên Vũ lên tiếng: " Đứng lên cả đi."
" Đại ca, huynh không sao chứ?" Thụy Bích từ sau Thiên Vũ chạy lại gần Tĩnh Thất quan tâm hỏi.
" Tại sao ngay cả đệ cũng ở đây?"
" Đệ chỉ là vô tình thấy huynh đi vào đây nên mới lén theo... không ngờ lại xảy ra những việc này, là đệ hiểu lầm huynh nên mới..."
Tĩnh Thất nhíu mày: " Không nói đến hiểu lầm hay không, cho dù thấy ta đi vào đệ cũng không nên theo đến những nơi như thế này mới phải."
“ Huynh muốn mắng cũng để sau đi.” Chuyển mắt sang người trên tay Tĩnh Thất, Thụy Bích lo lắng: " Ôn Như tiểu thư không ổn rồi, huynh mau đưa cô ấy về trị chữa trước."
" Vậy..." Tĩnh Thật cũng quan tâm đến tình trạng của Ôn Như, hắn nhận cái gật đầu của Thiên Vũ rồi lập tức đưa người đi: " Thần đã hiểu."
“ Tĩnh Thất.” Tạ Nguyên hét lớn: " Ngươi đứng lại đó, mau giải thích chuyện này không liên quan đến ta."
" Trẫm từ đầu đến cuối đều đã xem qua, ngươi có liên quan hay không còn phải cần phải có người giải thích thay hay sao?"
" Thần..." Tạ Nguyên sợ hãi dập đầu xuống đất: " Hoàng thượng, thần thật sự không biết gì đến những việc buôn người như hắn nói, thân bị oan."
" Đủ rồi." Thiên Vũ chấp hai tay phía sau lưng, hắn từ trên cao nhìn xuống với vẻ xem thường: " Ngươi dám tự ý muốn giết người diệt khẩu, người đó còn là hộ vệ cận thân bên cạnh của trẫm. Như vậy cũng dám nói mình bị oan?"
Tạ Nguyên ngước đầu nói lớn: " Hoàng thượng, không thể vì hắn là hộ vệ cận thân của người, là huynh trưởng của hoàng hậu liền cho rằng hắn làm điều đúng."
" Ngươi muốn nói trẫm đang bao che cho Tĩnh Thất?"
" Thân không dám, Tĩnh Thất rõ ràng đến đây muốn vung tiền mua kỹ nữ, vì không có đủ khả năng để tranh với thần, vậy nên mới muốn ngang ngược cướp người đi. Thần cũng chỉ là không muốn để hắn dựa vào danh nghĩa của hoàng thượng làm việc xấu, chính vì vậy nên mới ra tay để..."
Thiên Vũ không nói gì, thấy mình đã tìm đúng lý do nên Tạ Nguyên lại nhanh miệng: " Thần sợ rằng hắn làm ra những chuyện vô sỉ sẽ khiến ngay cả hoàng thượng cũng bị tai tiếng, thần chính là vì hoàng thượng mới muốn thay người loại trừ tên khốn Tĩnh Thất..."
" Câm miệng cho ta." Tất cả đều ngạc nhiên vì lời này lại không phải của hoàng đế thốt ra, Thụy Bích gương mặt nhỏ xinh đẹp nhưng lại thoáng qua nét sắc lạnh khiến người khác có chút không tưởng.
Y đứng trước Tạ Nguyên liếc mắt nhìn xuống hắn: " Nếu còn dám nói một lần, thốt ra thêm một lời nói xấu đại ca của ta…"
" Thần... thần không…"
" Ta sẽ giết ngươi..."
" Thụy nhi." Thiên Vũ dịu dàng từ phía sau ôm lấy Thụy Bích, hắn dịu giọng như dỗ dành y: " Không sao, nhưng việc này giao cho ta giải quyết. Hiểu không?"
Thụy Bích không nói nhưng vẫn như vậy bỏ lại cho Tạ Nguyên cái nhìn đáng sợ đến lạnh người, y xoay lại ôm lấy cổ Thiên vũ im lặng một lúc thì tựa đầu trên vai hắn thì thầm: “ Thụy nhi không muốn ở nơi này, muốn trở về.”
" Được, chúng ta trở về."
Nhật Tuân lại lên tiếng: " Hoàng thượng, còn bọn họ phải làm sao ạ?"
" Tạm thời nhốt tất cả lại, ngươi theo lệnh của trẫm phong tỏa thừa tướng phủ của Tạ Lương Kính. Chờ cho đến khi Tĩnh Thất tra xét ra chuyện này, không được để bất cứ kẻ nào ra vào."
" Vâng thưa hoàng thượng."
" Còn nữa.” Thiên Vũ lại nói: “ Tất cả những người còn sót lại ở Xưng gia cũng bắt giữ cho trẫm."
" Tuân lệnh hoàng thượng." Nhật Tuân lén nhìn qua Thụy Bích trong lòng hoàng đế, hắn chỉ là một chỉ huy trong một đội lính dưới quyền Tĩnh Thất, đương nhiên chưa có cơ hội gặp qua hoàng hậu.
Chỉ là không ngờ đệ đệ mà Tĩnh Thất thường nói rất yếu đuối dễ bị tổn thương, lúc nào cũng khiến hắn quan tâm lo lắng, vừa rồi lại trở nên đáng sợ như vậy. Cái khí chất cùng dáng vẻ như muốn giết người vừa rồi, lại khiến một nam nhân là tướng chỉ huy như Nhật Tuân cũng phải lạnh người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất