Chương 41
Sáng thứ 5, ngoài cổng thôn xuất hiện 4 người đàn ông và 1 người phụ nữ. Họ mặc quần áo đơn giản, nhưng dáng vẻ và khí chất lại không tầm thường.
Trong đó có một người đàn ông tuổi hơi lớn mặc áo thun màu trắng cùng với áo vest đen, gương mặt phúc hậu luôn nở nụ cười. Ông ấy đi giữa trung tâm 4 người còn lại, nhìn một cái cũng biết người đàn ông lớn tuổi này là người có tiếng nói nhất.
Ngoài ra còn có 3 người đàn ông trẻ, một người khoảng tầm mới hơn 20, mặc áo sơ-mi hoa quần jean, nhuộm tóc nâu nổi bật. Một người thì trên dưới 30, vẻ ngoài đẹp trai nhưng rất lãnh đạm, đeo một cặp kính gọng bạc mỏng, mặc áo sơ-mi màu xanh dương.
Người đàn ông còn lại cũng mặc một bộ áo sơ-mi, là một người dễ nhìn hay cười.
Và người mang giới tính nữ duy nhất là một cô gái rất xinh đẹp trẻ trung, mặc áo vest màu nâu với quần ống rộng cùng màu, vẻ ngoài đẹp nhưng không thích cười.
Năm người họ đi bộ từ cửa thôn đến trong thôn, đi một quãng gập ghềnh xa xôi chẳng ai lên tiếng phàn nàn, nhưng trong ánh mắt lại mỗi người một vẻ.
Thanh niên mặc sơ mi hoa cộc tay phì phò thở, “Không đi nổi nữa. Tôi muốn về nhà, ngay bây giờ.”
Người đàn ông lớn tuổi nhíu mày, “Nhóc con này, trước khi đi ta đã nói gì hả? Đã nói là đừng đi mà cứ nhất quyết theo, giờ đi rồi lại hối hận hả?” Ông vỗ một phát lên lưng cậu trai trẻ.
“A! Đau cháu mà bác!” Chàng áo sơ-mi hoa la lên.
Người đàn ông trẻ đeo kính bạc nhìn phía trước:“Gọi xe bò cho cậu Trần trở về?”
Trần Dương giật giật đôi mày, “Gì vậy chứ? Không nhất thiết phải thế đâu. Tôi đến đây là tham quan thôn làng tiện thể tìm anh Giản Húc chơi thôi.”
Cậu chàng còn đem cả đống đồ từ trấn đến làng cho Giản Húc đây này, nói đi là đi thế nào được? Haizz
Ông Trần gật gù:“ Ta đã gửi thư cho cậu Giản 8 giờ sáng chúng ta có mặt ở thôn. Giờ quá 9 giờ rồi, không thấy người đâu ha?”
Trần Dương ngó nghiêng khắp nơi, giờ đây bọn họ đang đứng dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhìn một vòng quanh đây rất ít có người đi qua, phía trước tầm 20 mét nữa mới xuất hiện vài người.
Ngó ngó một hồi vậy mà thấy một người đàn ông dáng cao rắn chắc, đầu đinh gương mặt điển trai sắc bén, cả người bao bọc một cỗ khí chất rất thu hút cũng rất nhanh nhẹn chỉ có ở những người quanh năm ở quân doanh rồi lên chiến trường mới có được. Thân hình cao lớn cường tráng được bao bọc trong áo thun đen cùng quần dài quân đội, trên chân đeo dép lào bình thường.
Người đàn ông này dù ăn mặc khá bình thường, nhưng vẻ ngoài và khí chất hắn mang đến lại không hề tầm thường.
Mà người này không phải là anh Giản mà cậu chàng quen sao?
Trần Dương vui vẻ vẫy vẫy tay với người đàn ông phía trước:“Anh Giản, bọn em ở đây này!”
Giản Húc giương mắt nhìn một nhóm 5 người phía trước đang đứng nghỉ dưới bóng râm, hắn hơi gật đầu, bước chân dài đến chỗ bọn họ.
Ông Trần mỉm cười, “Bọn ta đến hơi trễ một chút.”
Giản Húc bắt tay với ông Trần, cũng cười nói, “Không sao, không có trễ lắm. Cháu biết mọi người cũng rất vất vả khi đến nơi này mà.” Hắn hơi thở dài, “Có xe cũng khó mà đi vào đường núi gập ghềnh nơi này, làm khó bác Trần rồi.”
Câu nói này nếu không suy ngẫm kỹ thì chính là một lời quan tâm hổ thẹn, để khách nơi xa đến nhà chơi nhưng dường đi vào nhà lại quanh co khó đi, như thể đang trách mình vô ý vì không thể tiếp đón chu đáo.
Ông Trần nhìn Giản Húc rồi nhìn con đường đất gồ ghề đá sỏi, cổng vào thôn thì cũ kỹ gãy còng phía sau, ông thở dài lại theo thói quen mỉm cười.
“Không cần phải áy náy làm chi? Điều này ta sẽ thực hiện vào một ngày nào đó thôi.”
Ông Trần nói một cách ẩn ý.
Giản Húc gật đầu, “Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn.” Nói với ông Trần xong hắn lại bắt tay với từng người còn lại.
“Chào mừng đến tham quan thôn Sơn Giang.”
Người đàn ông đeo kính lịch sự bắt tay. Tiếp đó là người đàn ông hay cười, người phụ nữ trẻ xinh đẹp, cuối cùng là Trần Dương.
“Ôi trời, chúng ta còn phải bắt tay nữa à?” Trần Dương cười nhưng cũng ngoan ngoãn bắt tay với Giản Húc.
“Đến là khách, phải lịch sự tinh tế chút chứ.” Giản Húc vỗ bả vai Trần Dương bất đắc dĩ giải thích.
Cô gái trẻ xinh đẹp từ đầu đến cuối đều im lặng, đôi mắt lại luôn dõi theo Giản Húc không rời.
Người đàn ông trẻ vẻ ngoài dễ gần hoà nhã hay cười phát hiện tầm mắt cô gái luôn đặt trên người Giản Húc thì không khỏi nhíu mày, nụ cười luôn nở trên môi cũng cứng đờ mà xụ xuống.
Giản Húc lại không mảy may biết chút gì, nhiệt tình dẫn bọn họ sang nhà hắn ngồi chơi.
Cẩm Tiêu đã sớm chờ ở nhà, nghe Giản Húc nói sẽ có khách lại đây chơi nên cậu đã chuẩn bị chút trà bánh và món ăn nhẹ, còn Giản Húc sẽ đi đón khách về đây.
Lúc này đã là 10 giờ sáng, thôn Sơn Giang giáp núi nên mặt trời đã sớm treo trên đỉnh, đã không còn nắng dịu gió se lạnh mà chuyển sang nắng gắt kèm chút gió bụi.
Trong nhà không lớn, lại còn nắng nóng oi bức, ngẫm nghĩ một hồi Cẩm Tiêu bèn dọn mấy đồ ăn thức uống đến bàn gỗ dưới bóng cây lớn trước nhà.
Gió thổi rì rào qua từng kẽ lá, lá vàng đã già khe khẽ rơi xuống từng chiếc.
Mà dưới bóng cây có lá vàng rơi là một chàng trai trẻ đẹp đẽ đang ngồi ghế vươn tay bắt lá rơi, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đường nét thanh tú mềm mại, trên đôi môi hồng hào hơi cong cong lên cười. Dáng vẻ tự nhiên thư thái lại chẳng hay có người đến đây.
Giản Húc hơi ngẩn người nhìn bạn trai nhỏ dưới bóng cây, trái tim hắn lại bịn rịn ngọt ngào như được dòng nước ấm bao lấy, đầy tràn lại thoả mãn không tưởng.
Nhìn nụ cười trên môi cậu, hắn cũng không tự chủ được mỉm cười theo, đôi mắt chứa sự dịu dàng yêu chiều:“Bé Tiêu.”
Cẩm Tiêu quay đầu nhìn Giản Húc, nụ cười càng tươi hơn:“Anh về rồi à?” Lại phát hiện có một nhóm người xa lạ đang phía sau hắn, nụ cười cũng rụt rè hơn, “Khách đến rồi ạ?” Cậu đứng dậy đi đến chào hỏi.
Đã là khách của Giản Húc vậy cậu cũng nên thể hiện sự mến khách chào mừng họ đến nhà.
“Chào cậu nha.” Trần Dương vui vẻ bắt tay với Cẩm Tiêu, “Tôi là Trần Dương, đàn em cũng anh Giản nè. Cậu có biết tôi không?” Nói xong câu này, ông Trần phía sau đã hừ lạnh, “Cái tên nhóc này, đàn với chả em. Có phải lưu manh giang hồ gì đâu mà xưng gì kỳ cục.”
Cẩm Tiêu ngượng ngùng bắt tay,:“Tôi không biết cậu, nhưng có nghe anh Húc nhắc qua cậu rồi.”
Trần Dương vô tâm vô phế xì cười:“Không biết cũng chả sao tôi biết cậu là được. Cậu là em họ anh Giản nhỉ?”
Cẩm Tiêu gãi gãi tai, ậm ừ cho qua.
Giản Húc cất tiếng mời bọn họ ngồi xuống dùng trà ăn bánh.
Cẩm Tiêu làm 3 loại bánh, một loại là bánh dẻo nhân đậu, một loại là bánh bao hấp nho nhỏ nhân ngô và thịt bằm, cuối cùng là bánh trà xanh nhân dừa.
Ngọt thì không quá ngọt, nhạt lại không quá nhạt, mà rất vừa miệng, ăn xong uống với trà càng ngon.
Trong đó có một người đàn ông tuổi hơi lớn mặc áo thun màu trắng cùng với áo vest đen, gương mặt phúc hậu luôn nở nụ cười. Ông ấy đi giữa trung tâm 4 người còn lại, nhìn một cái cũng biết người đàn ông lớn tuổi này là người có tiếng nói nhất.
Ngoài ra còn có 3 người đàn ông trẻ, một người khoảng tầm mới hơn 20, mặc áo sơ-mi hoa quần jean, nhuộm tóc nâu nổi bật. Một người thì trên dưới 30, vẻ ngoài đẹp trai nhưng rất lãnh đạm, đeo một cặp kính gọng bạc mỏng, mặc áo sơ-mi màu xanh dương.
Người đàn ông còn lại cũng mặc một bộ áo sơ-mi, là một người dễ nhìn hay cười.
Và người mang giới tính nữ duy nhất là một cô gái rất xinh đẹp trẻ trung, mặc áo vest màu nâu với quần ống rộng cùng màu, vẻ ngoài đẹp nhưng không thích cười.
Năm người họ đi bộ từ cửa thôn đến trong thôn, đi một quãng gập ghềnh xa xôi chẳng ai lên tiếng phàn nàn, nhưng trong ánh mắt lại mỗi người một vẻ.
Thanh niên mặc sơ mi hoa cộc tay phì phò thở, “Không đi nổi nữa. Tôi muốn về nhà, ngay bây giờ.”
Người đàn ông lớn tuổi nhíu mày, “Nhóc con này, trước khi đi ta đã nói gì hả? Đã nói là đừng đi mà cứ nhất quyết theo, giờ đi rồi lại hối hận hả?” Ông vỗ một phát lên lưng cậu trai trẻ.
“A! Đau cháu mà bác!” Chàng áo sơ-mi hoa la lên.
Người đàn ông trẻ đeo kính bạc nhìn phía trước:“Gọi xe bò cho cậu Trần trở về?”
Trần Dương giật giật đôi mày, “Gì vậy chứ? Không nhất thiết phải thế đâu. Tôi đến đây là tham quan thôn làng tiện thể tìm anh Giản Húc chơi thôi.”
Cậu chàng còn đem cả đống đồ từ trấn đến làng cho Giản Húc đây này, nói đi là đi thế nào được? Haizz
Ông Trần gật gù:“ Ta đã gửi thư cho cậu Giản 8 giờ sáng chúng ta có mặt ở thôn. Giờ quá 9 giờ rồi, không thấy người đâu ha?”
Trần Dương ngó nghiêng khắp nơi, giờ đây bọn họ đang đứng dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhìn một vòng quanh đây rất ít có người đi qua, phía trước tầm 20 mét nữa mới xuất hiện vài người.
Ngó ngó một hồi vậy mà thấy một người đàn ông dáng cao rắn chắc, đầu đinh gương mặt điển trai sắc bén, cả người bao bọc một cỗ khí chất rất thu hút cũng rất nhanh nhẹn chỉ có ở những người quanh năm ở quân doanh rồi lên chiến trường mới có được. Thân hình cao lớn cường tráng được bao bọc trong áo thun đen cùng quần dài quân đội, trên chân đeo dép lào bình thường.
Người đàn ông này dù ăn mặc khá bình thường, nhưng vẻ ngoài và khí chất hắn mang đến lại không hề tầm thường.
Mà người này không phải là anh Giản mà cậu chàng quen sao?
Trần Dương vui vẻ vẫy vẫy tay với người đàn ông phía trước:“Anh Giản, bọn em ở đây này!”
Giản Húc giương mắt nhìn một nhóm 5 người phía trước đang đứng nghỉ dưới bóng râm, hắn hơi gật đầu, bước chân dài đến chỗ bọn họ.
Ông Trần mỉm cười, “Bọn ta đến hơi trễ một chút.”
Giản Húc bắt tay với ông Trần, cũng cười nói, “Không sao, không có trễ lắm. Cháu biết mọi người cũng rất vất vả khi đến nơi này mà.” Hắn hơi thở dài, “Có xe cũng khó mà đi vào đường núi gập ghềnh nơi này, làm khó bác Trần rồi.”
Câu nói này nếu không suy ngẫm kỹ thì chính là một lời quan tâm hổ thẹn, để khách nơi xa đến nhà chơi nhưng dường đi vào nhà lại quanh co khó đi, như thể đang trách mình vô ý vì không thể tiếp đón chu đáo.
Ông Trần nhìn Giản Húc rồi nhìn con đường đất gồ ghề đá sỏi, cổng vào thôn thì cũ kỹ gãy còng phía sau, ông thở dài lại theo thói quen mỉm cười.
“Không cần phải áy náy làm chi? Điều này ta sẽ thực hiện vào một ngày nào đó thôi.”
Ông Trần nói một cách ẩn ý.
Giản Húc gật đầu, “Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn.” Nói với ông Trần xong hắn lại bắt tay với từng người còn lại.
“Chào mừng đến tham quan thôn Sơn Giang.”
Người đàn ông đeo kính lịch sự bắt tay. Tiếp đó là người đàn ông hay cười, người phụ nữ trẻ xinh đẹp, cuối cùng là Trần Dương.
“Ôi trời, chúng ta còn phải bắt tay nữa à?” Trần Dương cười nhưng cũng ngoan ngoãn bắt tay với Giản Húc.
“Đến là khách, phải lịch sự tinh tế chút chứ.” Giản Húc vỗ bả vai Trần Dương bất đắc dĩ giải thích.
Cô gái trẻ xinh đẹp từ đầu đến cuối đều im lặng, đôi mắt lại luôn dõi theo Giản Húc không rời.
Người đàn ông trẻ vẻ ngoài dễ gần hoà nhã hay cười phát hiện tầm mắt cô gái luôn đặt trên người Giản Húc thì không khỏi nhíu mày, nụ cười luôn nở trên môi cũng cứng đờ mà xụ xuống.
Giản Húc lại không mảy may biết chút gì, nhiệt tình dẫn bọn họ sang nhà hắn ngồi chơi.
Cẩm Tiêu đã sớm chờ ở nhà, nghe Giản Húc nói sẽ có khách lại đây chơi nên cậu đã chuẩn bị chút trà bánh và món ăn nhẹ, còn Giản Húc sẽ đi đón khách về đây.
Lúc này đã là 10 giờ sáng, thôn Sơn Giang giáp núi nên mặt trời đã sớm treo trên đỉnh, đã không còn nắng dịu gió se lạnh mà chuyển sang nắng gắt kèm chút gió bụi.
Trong nhà không lớn, lại còn nắng nóng oi bức, ngẫm nghĩ một hồi Cẩm Tiêu bèn dọn mấy đồ ăn thức uống đến bàn gỗ dưới bóng cây lớn trước nhà.
Gió thổi rì rào qua từng kẽ lá, lá vàng đã già khe khẽ rơi xuống từng chiếc.
Mà dưới bóng cây có lá vàng rơi là một chàng trai trẻ đẹp đẽ đang ngồi ghế vươn tay bắt lá rơi, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đường nét thanh tú mềm mại, trên đôi môi hồng hào hơi cong cong lên cười. Dáng vẻ tự nhiên thư thái lại chẳng hay có người đến đây.
Giản Húc hơi ngẩn người nhìn bạn trai nhỏ dưới bóng cây, trái tim hắn lại bịn rịn ngọt ngào như được dòng nước ấm bao lấy, đầy tràn lại thoả mãn không tưởng.
Nhìn nụ cười trên môi cậu, hắn cũng không tự chủ được mỉm cười theo, đôi mắt chứa sự dịu dàng yêu chiều:“Bé Tiêu.”
Cẩm Tiêu quay đầu nhìn Giản Húc, nụ cười càng tươi hơn:“Anh về rồi à?” Lại phát hiện có một nhóm người xa lạ đang phía sau hắn, nụ cười cũng rụt rè hơn, “Khách đến rồi ạ?” Cậu đứng dậy đi đến chào hỏi.
Đã là khách của Giản Húc vậy cậu cũng nên thể hiện sự mến khách chào mừng họ đến nhà.
“Chào cậu nha.” Trần Dương vui vẻ bắt tay với Cẩm Tiêu, “Tôi là Trần Dương, đàn em cũng anh Giản nè. Cậu có biết tôi không?” Nói xong câu này, ông Trần phía sau đã hừ lạnh, “Cái tên nhóc này, đàn với chả em. Có phải lưu manh giang hồ gì đâu mà xưng gì kỳ cục.”
Cẩm Tiêu ngượng ngùng bắt tay,:“Tôi không biết cậu, nhưng có nghe anh Húc nhắc qua cậu rồi.”
Trần Dương vô tâm vô phế xì cười:“Không biết cũng chả sao tôi biết cậu là được. Cậu là em họ anh Giản nhỉ?”
Cẩm Tiêu gãi gãi tai, ậm ừ cho qua.
Giản Húc cất tiếng mời bọn họ ngồi xuống dùng trà ăn bánh.
Cẩm Tiêu làm 3 loại bánh, một loại là bánh dẻo nhân đậu, một loại là bánh bao hấp nho nhỏ nhân ngô và thịt bằm, cuối cùng là bánh trà xanh nhân dừa.
Ngọt thì không quá ngọt, nhạt lại không quá nhạt, mà rất vừa miệng, ăn xong uống với trà càng ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất