Chương 36: Có... Cần Làm Cái Đó...
Ấn chủ quyền ví như xách tiền ra chợ chọn một bó rau ưng ý rồi thanh toán, bó rau đó thuộc về bạn, đem về nấu canh, xào hay vứt đi đều là do bạn quyết định! Thú nhân bản năng đã không chỉnh chu là con người, một nửa kia lại là thú nên tìm được chủ nhân đối với bọn họ vô cùng là cần thiết, một nhân thú không chủ ví như ngựa mất dây cương, điên cuồng mà quậy phá!
Kỷ Hành Dục hắn phải nói là tốt số đến mức vừa đẻ đã có chủ để nhận rồi, mà là chủ tự tìm hắn nữa chứ! Vốn dĩ ban đầu Nghịch Tiểu Nhi trong lòng Hành Dục như bông bồ công anh, giỏi vờ kiên cường trước mặt người khác nhưng gió thổi một phát liền lung lay ngay. Cô nhóc đáng yêu như vậy mà khiến hắn có động lực chuyên tâm tu làm người.
Ấn đường đối với Kỷ Hành Dục là một khái niệm còn mông lung, ấn đường sẽ nằm trên cơ thể chủ nhân sao?
Nói chuyện với Hắc Quản xong hắn lứng tứng bò về phòng, đêm hôm trong hành lang ngôi nhà có cục trắng trắng tròn tròn nhảy cà tưng người ta không biết còn tưởng nhà cô nuôi ma nữa đấy! Về đến phòng đã thấy người trên giường không thuộc về giường, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước.
Cạch.... cửa phòng mở ra, Nghịch Tiểu Nhi còn đang ngáy ngủ hoàn toàn không chú ý đến người đang đứng dựa tường ngay bên cạnh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt yêu kiều, đầu tóc rối nhẹ, cô muốn trở lại giường.
Kỷ Hành Dục im lặng dõi theo từng bước chân của cô, về giường rồi cánh tay Nghịch Nhi quơ quào lung tung, chợt cô ngẩng đầu lên, "Tiểu hồ ly... đâu rồi?".
Phụt, Kỷ Hành Dục không kiềm lòng nổi nữa, Nghịch Nhi đáng yêu quá đi mất. Cánh tay kia còn đang sờ mó trên giường thì chạm vào thứ gì đó, thứ đó liền nắm lấy tay cô, giọng nói âm trầm, "Nghịch Nhi~!".
??? Thanh âm quen thuộc, cô nở nụ cười tươi rối rồi lại đắp chăn lên ngủ tiếp! Kỷ Hành Dục cúi xuống hôn lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng lên giường quấn lấy cơ thể mỏng manh như thủy tinh kia, ôm ngủ tới sáng.
Nắng mặt trời dội vào mắt, Nghịch Nhi thức dậy vì cảm giác có thứ gì đó mạnh mẽ quấn lấy cô, cảm giác khó chịu, nặng ***** giữ chặt lấy cơ thể cô.
Mở mắt ra nhìn thấy Kỷ Hành Dục đang quấn lấy mình, cô đặt tay lên trán dụi dụi mắt, đúng thật không thể cử động nổi bất cứ bộ phận nào ngoài tay, ý định gọi hắn dậy bị dập tắt, giọng nói nhẹ nhàng bên dưới cất lên.
"Nghịch Nhi~".
"Hử!!".
Hắn ngóc đầu dậy nhìn cô, nhìn cái vẻ phụng phịu của hắn cô cứ nghĩ mình đang nuôi một tên đàn ông trong nhà, trải qua một đêm nồng cháy đến sáng sớm phải an ủi người ta bằng vài câu nói dịu dàng, boa tiền,.. bla...bla.
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, cái bóng to lớn đổ lên người anh, một nụ hôn chào buổi sáng đầy nhẹ nhàng, cảm thấy hôm nay Kỷ Hành Dục có gì đó không đúng! Cô giữ tay hắn lại...
"Có chuyện gì à, tôi thấy cậu cứ là lạ?", một luồng hơi ấm chạy dọc qua người anh, thanh niên mặt mày sáng rạng xoay người ôm lấy Nghịch Nhi đi vào nhà tắm, hôn nhẹ lên trán cô, "Chẳng phải suốt ngày chỉ lo sợ chủ nhân bỏ mặc nên mới rầu rỉ như vậy! Không sớm thì muộn em cũng chán tôi vì già trước em rồi", anh nhọc lòng thở dài, Nghịch Tiểu Nhi cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy nhưng câu nói của Hành Dục không giấu nổi sự tủi thân, cô dũi tay nâng lấy gương mặt xinh đẹp ấy hôn một cái vào má, gương mặt buồn xoa bỗng chốc tươi roi rói, "Bớt giở trò lại, cậu đã là người của tôi thì có chết chuyện đó cũng không thay đổi, dạo này thấy cậu bận rộn như vậy mà vẫn còn thời gian suy nghĩ vớ vẩn à!".
Kỷ Hành Dục thoáng chốc hai tai đỏ bừng, "Không nghĩ nữa, Nghịch Nhi nói nhớ phải giữ lời, tôi trung thành với một mình em, chết cũng không thay đổi!".
"Biết cậu mặt dày, vô sỉ như vậy thì lúc trước đã không mang về nhà!".
"Biết Nghịch Nhi đáng yêu, xinh đẹp như vậy thì lúc trước đã xuất hiện trước mặt em sớm một chút!".
..........
Cả hai thay đồ xong xuống nhà, không nhìn thấy Hành Dục đứng trong bếp, còn định quay sang hỏi Hành Dục thì anh đã lên tiếng trước, "Hôm qua hắn nói trong nhà hết mấy món gia vị gì đó, chắc sáng nay đã xách túi đi mua rồi! Mặc kệ hắn đi ăn sáng thôi!".
Kỷ Hành Dục ôm lấy vai cô kéo đi.
Tiết trời sáng nay hừng hực linh khí, nhưng vẫn có một chút tàn dư âm khí đêm qua còn sót lại, Kỷ Hành Dục xuống xe liếc mắt nhìn xung quanh một vòng mới đi vào cửa tiệm bánh mì trước mặt, đi được hai bước phía sau đã vang lên tiếng gọi, "Hành Dục! Chờ tôi", Nghịch Nhi ra khỏi xe đóng cửa một cách dứt khoát rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh anh, "Tôi có dự cảm không tốt, mua nhanh rồi đi thôi!".
Kỷ Hành Dục nghiến răng nắm lấy tay cô đi vào cửa tiệm, chiếc chuông nhỏ trên cánh cửa vang lên, không khí bên trong tiệm bánh nồng nàn mùi dược thảo, xoa dịu tâm trí, thanh lọc trừ tà, Nghịch Tiểu Nhi rút trong túi ra chiếc khẩu trang đưa cho anh, những thứ như mùi hương rất dễ nhạy cảm.
"Xẹt!!", vụt qua tai hắn một luồng sấm chớp, hắn đưa tay kéo Nghịch Nhi sát vào lòng ngực, bên ngoài cửa tiếng chuông kêu một đợt, một nhóm người từ bên ngoài đi vào, một đứng bên trái Nghịch Nhi, một đứng bên phải Kỷ Dục, hắn vòng tay ôm chặt Nghịch Nhi đúng lúc có người ra đưa bánh, hai người nhanh chóng đưa tiền rồi rời đi.
Trên đường đi Nghịch Nhi vừa gặm bánh mì vừa ngước mắt lên nhìn trời, ánh mắt cô liền xuất hiện tia lo lắng, xoay qua liền bắt gặp gương mặt nghiêm túc bất thường của hắn, cô hỏi, "Sát khí của những kẻ đứng xung quanh chúng ta khiến tôi có ác cảm, cậu cũng thấy vậy có đúng không? Còn nữa, tôi thắc mắc ngoài các cậu ra hẳn vẫn còn nhiều nhân thú nữa, bọn người đó sau khi biến thành người sẽ làm gì nhỉ?".
"Tìm cho mình một người chủ, nhờ người đó đánh dấu chủ quyền hoặc nhanh chóng hơn thế chính là cướp lấy! Nhưng em không cần lo, số lượng nhân thú là có hạng vì thời gian tu luyện của giống loài khác rất lâu!".
"Vậy loài hồ ly là nhanh nhất sao?".
Hắn gật đầu nói tiếp, "Loài hồ ly từ xưa đã có truyền thuyết tu thành người, tổ tiên của loài cũng đã khám phá được chuyện đó, vấn đề là có chuyên tâm tu luyện hay không?", nói xong hắn nhìn sang cô, nở nụ cười, "Tôi vốn là lưu ban nhưng vì mỹ nhân mà nhanh chóng tu để thành người, sợ cô ấy bị người ta cướp mất!".
Nghịch Nhi lườm hắn, cắn một miếng bánh mì.
"Cái đó...!".
Kỷ Hành Dục đang chú tâm lái xe nghe cô nói liền quay qua, Nghịch Nhi nuốt xuống miếng bánh mì, "Cậu nói... phải đánh dấu chủ quyền là như thế nào? Vì dù sao tôi cũng là chủ của cậu, cần tôi giúp gì phải nói tôi biết biết chưa?".
Hắn ngẫn người ra, đưa tay véo má cô một cái, có nhất thiết phải nói ra không trong khi cảm giác của Nghịch Nhi vô cùng tốt, có thể dự phòng được nguy hiểm lúc nãy cho thấy cô cũng có thể phát giác ra mùi nguy hiểm lúc cận kề.
"Chuyện đó... có muốn cũng phải chờ đến tối mới làm được a~!".
Nói câu này ra mà mặt mũi hắn vẫn không biết xấu hổ là gì, vẻ mặt còn cực kì nham hiểm, ánh mắt sắc sảo mê hoặc lòng người.
"Hồ ly thúi!", cô mắng hắn xong quay ra gặm tiếp bánh mì không nói chuyện nữa.
Kỷ Hành Dục hắn phải nói là tốt số đến mức vừa đẻ đã có chủ để nhận rồi, mà là chủ tự tìm hắn nữa chứ! Vốn dĩ ban đầu Nghịch Tiểu Nhi trong lòng Hành Dục như bông bồ công anh, giỏi vờ kiên cường trước mặt người khác nhưng gió thổi một phát liền lung lay ngay. Cô nhóc đáng yêu như vậy mà khiến hắn có động lực chuyên tâm tu làm người.
Ấn đường đối với Kỷ Hành Dục là một khái niệm còn mông lung, ấn đường sẽ nằm trên cơ thể chủ nhân sao?
Nói chuyện với Hắc Quản xong hắn lứng tứng bò về phòng, đêm hôm trong hành lang ngôi nhà có cục trắng trắng tròn tròn nhảy cà tưng người ta không biết còn tưởng nhà cô nuôi ma nữa đấy! Về đến phòng đã thấy người trên giường không thuộc về giường, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước.
Cạch.... cửa phòng mở ra, Nghịch Tiểu Nhi còn đang ngáy ngủ hoàn toàn không chú ý đến người đang đứng dựa tường ngay bên cạnh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt yêu kiều, đầu tóc rối nhẹ, cô muốn trở lại giường.
Kỷ Hành Dục im lặng dõi theo từng bước chân của cô, về giường rồi cánh tay Nghịch Nhi quơ quào lung tung, chợt cô ngẩng đầu lên, "Tiểu hồ ly... đâu rồi?".
Phụt, Kỷ Hành Dục không kiềm lòng nổi nữa, Nghịch Nhi đáng yêu quá đi mất. Cánh tay kia còn đang sờ mó trên giường thì chạm vào thứ gì đó, thứ đó liền nắm lấy tay cô, giọng nói âm trầm, "Nghịch Nhi~!".
??? Thanh âm quen thuộc, cô nở nụ cười tươi rối rồi lại đắp chăn lên ngủ tiếp! Kỷ Hành Dục cúi xuống hôn lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng lên giường quấn lấy cơ thể mỏng manh như thủy tinh kia, ôm ngủ tới sáng.
Nắng mặt trời dội vào mắt, Nghịch Nhi thức dậy vì cảm giác có thứ gì đó mạnh mẽ quấn lấy cô, cảm giác khó chịu, nặng ***** giữ chặt lấy cơ thể cô.
Mở mắt ra nhìn thấy Kỷ Hành Dục đang quấn lấy mình, cô đặt tay lên trán dụi dụi mắt, đúng thật không thể cử động nổi bất cứ bộ phận nào ngoài tay, ý định gọi hắn dậy bị dập tắt, giọng nói nhẹ nhàng bên dưới cất lên.
"Nghịch Nhi~".
"Hử!!".
Hắn ngóc đầu dậy nhìn cô, nhìn cái vẻ phụng phịu của hắn cô cứ nghĩ mình đang nuôi một tên đàn ông trong nhà, trải qua một đêm nồng cháy đến sáng sớm phải an ủi người ta bằng vài câu nói dịu dàng, boa tiền,.. bla...bla.
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, cái bóng to lớn đổ lên người anh, một nụ hôn chào buổi sáng đầy nhẹ nhàng, cảm thấy hôm nay Kỷ Hành Dục có gì đó không đúng! Cô giữ tay hắn lại...
"Có chuyện gì à, tôi thấy cậu cứ là lạ?", một luồng hơi ấm chạy dọc qua người anh, thanh niên mặt mày sáng rạng xoay người ôm lấy Nghịch Nhi đi vào nhà tắm, hôn nhẹ lên trán cô, "Chẳng phải suốt ngày chỉ lo sợ chủ nhân bỏ mặc nên mới rầu rỉ như vậy! Không sớm thì muộn em cũng chán tôi vì già trước em rồi", anh nhọc lòng thở dài, Nghịch Tiểu Nhi cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy nhưng câu nói của Hành Dục không giấu nổi sự tủi thân, cô dũi tay nâng lấy gương mặt xinh đẹp ấy hôn một cái vào má, gương mặt buồn xoa bỗng chốc tươi roi rói, "Bớt giở trò lại, cậu đã là người của tôi thì có chết chuyện đó cũng không thay đổi, dạo này thấy cậu bận rộn như vậy mà vẫn còn thời gian suy nghĩ vớ vẩn à!".
Kỷ Hành Dục thoáng chốc hai tai đỏ bừng, "Không nghĩ nữa, Nghịch Nhi nói nhớ phải giữ lời, tôi trung thành với một mình em, chết cũng không thay đổi!".
"Biết cậu mặt dày, vô sỉ như vậy thì lúc trước đã không mang về nhà!".
"Biết Nghịch Nhi đáng yêu, xinh đẹp như vậy thì lúc trước đã xuất hiện trước mặt em sớm một chút!".
..........
Cả hai thay đồ xong xuống nhà, không nhìn thấy Hành Dục đứng trong bếp, còn định quay sang hỏi Hành Dục thì anh đã lên tiếng trước, "Hôm qua hắn nói trong nhà hết mấy món gia vị gì đó, chắc sáng nay đã xách túi đi mua rồi! Mặc kệ hắn đi ăn sáng thôi!".
Kỷ Hành Dục ôm lấy vai cô kéo đi.
Tiết trời sáng nay hừng hực linh khí, nhưng vẫn có một chút tàn dư âm khí đêm qua còn sót lại, Kỷ Hành Dục xuống xe liếc mắt nhìn xung quanh một vòng mới đi vào cửa tiệm bánh mì trước mặt, đi được hai bước phía sau đã vang lên tiếng gọi, "Hành Dục! Chờ tôi", Nghịch Nhi ra khỏi xe đóng cửa một cách dứt khoát rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh anh, "Tôi có dự cảm không tốt, mua nhanh rồi đi thôi!".
Kỷ Hành Dục nghiến răng nắm lấy tay cô đi vào cửa tiệm, chiếc chuông nhỏ trên cánh cửa vang lên, không khí bên trong tiệm bánh nồng nàn mùi dược thảo, xoa dịu tâm trí, thanh lọc trừ tà, Nghịch Tiểu Nhi rút trong túi ra chiếc khẩu trang đưa cho anh, những thứ như mùi hương rất dễ nhạy cảm.
"Xẹt!!", vụt qua tai hắn một luồng sấm chớp, hắn đưa tay kéo Nghịch Nhi sát vào lòng ngực, bên ngoài cửa tiếng chuông kêu một đợt, một nhóm người từ bên ngoài đi vào, một đứng bên trái Nghịch Nhi, một đứng bên phải Kỷ Dục, hắn vòng tay ôm chặt Nghịch Nhi đúng lúc có người ra đưa bánh, hai người nhanh chóng đưa tiền rồi rời đi.
Trên đường đi Nghịch Nhi vừa gặm bánh mì vừa ngước mắt lên nhìn trời, ánh mắt cô liền xuất hiện tia lo lắng, xoay qua liền bắt gặp gương mặt nghiêm túc bất thường của hắn, cô hỏi, "Sát khí của những kẻ đứng xung quanh chúng ta khiến tôi có ác cảm, cậu cũng thấy vậy có đúng không? Còn nữa, tôi thắc mắc ngoài các cậu ra hẳn vẫn còn nhiều nhân thú nữa, bọn người đó sau khi biến thành người sẽ làm gì nhỉ?".
"Tìm cho mình một người chủ, nhờ người đó đánh dấu chủ quyền hoặc nhanh chóng hơn thế chính là cướp lấy! Nhưng em không cần lo, số lượng nhân thú là có hạng vì thời gian tu luyện của giống loài khác rất lâu!".
"Vậy loài hồ ly là nhanh nhất sao?".
Hắn gật đầu nói tiếp, "Loài hồ ly từ xưa đã có truyền thuyết tu thành người, tổ tiên của loài cũng đã khám phá được chuyện đó, vấn đề là có chuyên tâm tu luyện hay không?", nói xong hắn nhìn sang cô, nở nụ cười, "Tôi vốn là lưu ban nhưng vì mỹ nhân mà nhanh chóng tu để thành người, sợ cô ấy bị người ta cướp mất!".
Nghịch Nhi lườm hắn, cắn một miếng bánh mì.
"Cái đó...!".
Kỷ Hành Dục đang chú tâm lái xe nghe cô nói liền quay qua, Nghịch Nhi nuốt xuống miếng bánh mì, "Cậu nói... phải đánh dấu chủ quyền là như thế nào? Vì dù sao tôi cũng là chủ của cậu, cần tôi giúp gì phải nói tôi biết biết chưa?".
Hắn ngẫn người ra, đưa tay véo má cô một cái, có nhất thiết phải nói ra không trong khi cảm giác của Nghịch Nhi vô cùng tốt, có thể dự phòng được nguy hiểm lúc nãy cho thấy cô cũng có thể phát giác ra mùi nguy hiểm lúc cận kề.
"Chuyện đó... có muốn cũng phải chờ đến tối mới làm được a~!".
Nói câu này ra mà mặt mũi hắn vẫn không biết xấu hổ là gì, vẻ mặt còn cực kì nham hiểm, ánh mắt sắc sảo mê hoặc lòng người.
"Hồ ly thúi!", cô mắng hắn xong quay ra gặm tiếp bánh mì không nói chuyện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất