Chương 56: Nó Có Bạn Trai
Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật cùng với Chu Đảo đang bon bon trên chiếc ô tô một mạch chạy về biệt thự. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay thì hôm qua Tô Nhật đã rủ Chu Đảo cùng đi mua một ít quà mang về cho Nghịch Nhi, toàn là những món xa xỉ, đắt đỏ.
“Sao Nghịch Nhi không trả lời gì nhỉ?”.
“Huh, sao vậy A Đảo?”.
“Dạ không có gì ạ”.
Chu Đảo thấy khó hiểu, thường thường mà không… phải là luôn luôn Nghịch Nhi trả lời tin nhắn nhanh lắm cơ mà, sao lần này lại lâu như vậy…
“Anh à, sao mắt em từ nảy giờ cứ giật suốt”.
Chưa dứt dòng suy nghĩ anh đã bị lời nói của Tô Nhật làm tăng thêm sự hoang mang.
Nghịch Tử Thiên đặt tay qua vai Tô Nhật, cho bà tựa đầu vào vai, giọng nói trầm ấm, quen thuộc và đáng tin cậy làm cho vợ an tâm.
“Nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi, do em mệt mỏi quá đấy”.
“Được, vậy em nhắm mắt chút nhé!”.
“Uhm!”.
Trấn an vợ xong ông liền ngẩng lên nói với tài xế.
“Cậu chạy chậm lại, chúng ta cứ từ từ mà về!”.
“Dạ”.
…
Vào lúc này điều khiến Kỷ Hành Dục lo nhất lại xảy ra. Tại nơi hắn xích Bạch Xà, người thì biến mất, quả thật cô ta có tài cắn xích thật, tổn hại mất mấy cây răng gãy cũng không sợ, đúng là ả đàn bà nguy hiểm.
Hắn ngửi thì mùi của ả vẫn còn quanh quẩn đâu đây! Kỷ Hành Dục nghiến chặt hàm răng lại, sự tức giận giây lát đã áp đảo luồng không khí lạnh lẽo của màn đêm.
“Ngươi tìm ta?”.
Trên lầu, vừa nhìn ánh mắt anh liền tăng thêm sự tức giận.
“NGƯƠI!!! CHẬC, ĐẰNG NÀO THÌ BỘ ĐỒ ĐÓ CÙNG NGƯƠI SẼ SỚM THÔI KHÔNG CÒN TỒN TẠI TRÊN ĐỜI NÀY NỮA!!”.
“Chẹp, có bộ đồ thôi mà! Gu ăn mặc của cô ta cũng đa dạng lắm, làm ta mất công chọn cả buổi!”.
“À mà sao ngươi có thể sống cùng một con người dữ dằn đến như vậy ư?.
Chắc cô ta là chủ ấn của ngươi nhỉ, sớm muộn gì cô ta cũng chán rồi bỏ ngươi mà thôi! Đám con người ấy mà, suy cho cùng thì đồng loại vẫn là tốt với nhau nhất, ngươi còn nhớ Kỷ Hồ chứ!.
Ta nhớ cô ta từng yêu ngươi say đắm, loài hồ ly các ngươi đúng là cũng chỉ có vậy, si mê thái quá mà vô tâm cũng thái quá!“.
Kỷ Hành Dục nhìn ả ta luyên thuyên đến mức cái lưỡi thò ra ngoài mà chán ghét.
“HẮC QUẢN ĐÚNG THẬT LÀ HAM ĂN HỐT UỐNG, HẮN CHỈ LO CHO CÁI THÂN HẮN MÀ ĐỂ TỒN TẠI TRÊN ĐỜI MỘT CON RẮN KHÔNG BIẾT TỐT XẤU ĐẾN NHƯ VẬY, NGU HẾT CHỖ NÓI”.
“Ngươi bảo ai ngu? Đồ hồ ly hạ đẳng như ngươi cũng xứng nói đến hắn”.
“Ta thích nói đấy, con Hắc Xà ngu ngốc lại để cho con Bạch Xà không có não như cô bò lung tung!”.
“NGƯƠI… SAO NGƯƠI DÁM…”.
Hắn giỏi nhất là chọc ngoáy vào chỗ đau của kẻ khác, bình tĩnh bao nhiêu đứng đối chiếu với hắn một hồi cũng thành kẻ nóng tính. Ai mà ngờ kế hoạch chọc giận hắn của ả ta lại phản tác dụng…
“Đây gọi là gương chiếu yêu, bổn thiếu gia vừa chiếu cho con rắn nhà ngươi lòi nguyên người ra đấy… hahaha!”.
Hắn đắc ý cười toe toét, trong khi con rắn trắng trên kia đang phùng mang chuẩn bị vồ xuống chỗ hắn cắn xé.
“TA CHO NGƯƠI CHẾT…!!!”.
PẶC…
Hắc Quản vừa kịp lúc xuất hiện nắm đầu con rắn lại siết chặt trong lòng bàn tay, ả chỉ còn ngọ nguậy được cái thân bên dưới dài xọc như sợi dây thừng mà cũng hung tợn câu víu về phía Kỷ Hành Dục.
Hắn thừa cơ nắm lấy cái thân rắn của ả thắt lại một cục ném lên cho Hắc Quản rồi nhìn hắn bằng ánh mắt viên đạn.
“Dòng họ rắn các người đúng là phiền phức. Ngươi tốt nhất đừng để ta gặp cái thứ hỗn tạp trong tay ngươi thêm lần nào nữa, nếu không thì đừng hòng sống, ả chết ngươi có hấp hối ta cũng chẳng quan tâm!
Ả dám làm tổn thương Nghịch Nhi bé nhỏ của ta, lo về nhà cầu nguyện em ấy không có mệnh hệ gì đi, còn nếu như…“.
Giữa chừng hắn liếc qua nhìn Hắc Quản, ánh mắt của hắn bất chấp dù kẻ đó có là ai thì cũng chung số phận khi dám làm tổn thương tới người đó.
“Ta biết ngươi chỉ giỏi độc mồm mà thôi, nếu có giết cô ta ngươi cũng sẽ lọc máu ra cho ta thôi mà”.
“Hừ, thử xem!”.
Rồi hắn lại chạy ngược đến bệnh viện, bỏ lại cái mảnh vườn tối om và hai con rắn.
Nghịch Tiểu Nhi đã đỡ mệt hơn khi nảy, theo như lời anh nói cô đã gọi lại cho mẹ, cũng vừa lúc đó chiếc xe đỗ lại trong sân vườn biệt thự.
“Cái gì? Tại sao con lại nằm viện, con ở đâu, mẹ cha tới ngay với con”.
“Tiểu Nhi làm sao?”.
“Hả, tiểu thư nằm viện!”.
Mọi người ai nấy đều sốt sắn cả lên, ngược lại cô rất bình tĩnh nói mẹ mở loa điện thoại để cô nói cho mọi người khỏi lo.
“Con chỉ vào viện lấy ít thuốc đau đầu thôi ạ! Cha mẹ với chú A Đảo vừa về rất mệt rồi mọi người vào nhà nghỉ ngơi trước đi, bạn con sẽ chở con về ngay!”.
“Con có bạn theo cùng à, là Ý Ân hả? Con bé đó biết chạy xe khi nào?”.
“Không phải cậu ấy đâu ạ, người này cha mẹ đều đã gặp qua rồi, con về là biết ngay thôi ấy mà, con về đây, cha mẹ vào nhà trước đi”.
“Được, cha mẹ chờ con về, bảo bạn con lái xe cẩn thận”.
Kỷ Hành Dục bên ngoài liền chen vào một câu chót…
“Vâng, cháu sẽ đưa con gái cưng của dì về nhà an toàn ạ!”.
Tô Nhật lỡ đưa ngón tay gần với nút tắt mà vô tình ngắt ngang cuộc gọi, vừa ngắt máy Nghịch Tử Thiên đã cuống cuồng lên.
“Giọng này, cái giọng này là con trai!?”.
Chu Đảo cười thích thú, “Tiểu thư lớn rồi a”.
“Lớn cái gì mà lớn, ta mới không quản nó có mấy tháng vậy mà đã…”.
“Đã cái gì, anh còn chưa nghe đầu đuôi đã phán xét, nhỡ đâu là bạn thật thì sao, mà nếu có là bạn trai nó thì cũng có làm sao, chút nữa anh bình tĩnh cho em, để em nói, anh ngồi đấy thôi… xách đồ vào nhà thôi A Đảo”.
“Dạ bà chủ! Hí hí”.
“Sao Nghịch Nhi không trả lời gì nhỉ?”.
“Huh, sao vậy A Đảo?”.
“Dạ không có gì ạ”.
Chu Đảo thấy khó hiểu, thường thường mà không… phải là luôn luôn Nghịch Nhi trả lời tin nhắn nhanh lắm cơ mà, sao lần này lại lâu như vậy…
“Anh à, sao mắt em từ nảy giờ cứ giật suốt”.
Chưa dứt dòng suy nghĩ anh đã bị lời nói của Tô Nhật làm tăng thêm sự hoang mang.
Nghịch Tử Thiên đặt tay qua vai Tô Nhật, cho bà tựa đầu vào vai, giọng nói trầm ấm, quen thuộc và đáng tin cậy làm cho vợ an tâm.
“Nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi, do em mệt mỏi quá đấy”.
“Được, vậy em nhắm mắt chút nhé!”.
“Uhm!”.
Trấn an vợ xong ông liền ngẩng lên nói với tài xế.
“Cậu chạy chậm lại, chúng ta cứ từ từ mà về!”.
“Dạ”.
…
Vào lúc này điều khiến Kỷ Hành Dục lo nhất lại xảy ra. Tại nơi hắn xích Bạch Xà, người thì biến mất, quả thật cô ta có tài cắn xích thật, tổn hại mất mấy cây răng gãy cũng không sợ, đúng là ả đàn bà nguy hiểm.
Hắn ngửi thì mùi của ả vẫn còn quanh quẩn đâu đây! Kỷ Hành Dục nghiến chặt hàm răng lại, sự tức giận giây lát đã áp đảo luồng không khí lạnh lẽo của màn đêm.
“Ngươi tìm ta?”.
Trên lầu, vừa nhìn ánh mắt anh liền tăng thêm sự tức giận.
“NGƯƠI!!! CHẬC, ĐẰNG NÀO THÌ BỘ ĐỒ ĐÓ CÙNG NGƯƠI SẼ SỚM THÔI KHÔNG CÒN TỒN TẠI TRÊN ĐỜI NÀY NỮA!!”.
“Chẹp, có bộ đồ thôi mà! Gu ăn mặc của cô ta cũng đa dạng lắm, làm ta mất công chọn cả buổi!”.
“À mà sao ngươi có thể sống cùng một con người dữ dằn đến như vậy ư?.
Chắc cô ta là chủ ấn của ngươi nhỉ, sớm muộn gì cô ta cũng chán rồi bỏ ngươi mà thôi! Đám con người ấy mà, suy cho cùng thì đồng loại vẫn là tốt với nhau nhất, ngươi còn nhớ Kỷ Hồ chứ!.
Ta nhớ cô ta từng yêu ngươi say đắm, loài hồ ly các ngươi đúng là cũng chỉ có vậy, si mê thái quá mà vô tâm cũng thái quá!“.
Kỷ Hành Dục nhìn ả ta luyên thuyên đến mức cái lưỡi thò ra ngoài mà chán ghét.
“HẮC QUẢN ĐÚNG THẬT LÀ HAM ĂN HỐT UỐNG, HẮN CHỈ LO CHO CÁI THÂN HẮN MÀ ĐỂ TỒN TẠI TRÊN ĐỜI MỘT CON RẮN KHÔNG BIẾT TỐT XẤU ĐẾN NHƯ VẬY, NGU HẾT CHỖ NÓI”.
“Ngươi bảo ai ngu? Đồ hồ ly hạ đẳng như ngươi cũng xứng nói đến hắn”.
“Ta thích nói đấy, con Hắc Xà ngu ngốc lại để cho con Bạch Xà không có não như cô bò lung tung!”.
“NGƯƠI… SAO NGƯƠI DÁM…”.
Hắn giỏi nhất là chọc ngoáy vào chỗ đau của kẻ khác, bình tĩnh bao nhiêu đứng đối chiếu với hắn một hồi cũng thành kẻ nóng tính. Ai mà ngờ kế hoạch chọc giận hắn của ả ta lại phản tác dụng…
“Đây gọi là gương chiếu yêu, bổn thiếu gia vừa chiếu cho con rắn nhà ngươi lòi nguyên người ra đấy… hahaha!”.
Hắn đắc ý cười toe toét, trong khi con rắn trắng trên kia đang phùng mang chuẩn bị vồ xuống chỗ hắn cắn xé.
“TA CHO NGƯƠI CHẾT…!!!”.
PẶC…
Hắc Quản vừa kịp lúc xuất hiện nắm đầu con rắn lại siết chặt trong lòng bàn tay, ả chỉ còn ngọ nguậy được cái thân bên dưới dài xọc như sợi dây thừng mà cũng hung tợn câu víu về phía Kỷ Hành Dục.
Hắn thừa cơ nắm lấy cái thân rắn của ả thắt lại một cục ném lên cho Hắc Quản rồi nhìn hắn bằng ánh mắt viên đạn.
“Dòng họ rắn các người đúng là phiền phức. Ngươi tốt nhất đừng để ta gặp cái thứ hỗn tạp trong tay ngươi thêm lần nào nữa, nếu không thì đừng hòng sống, ả chết ngươi có hấp hối ta cũng chẳng quan tâm!
Ả dám làm tổn thương Nghịch Nhi bé nhỏ của ta, lo về nhà cầu nguyện em ấy không có mệnh hệ gì đi, còn nếu như…“.
Giữa chừng hắn liếc qua nhìn Hắc Quản, ánh mắt của hắn bất chấp dù kẻ đó có là ai thì cũng chung số phận khi dám làm tổn thương tới người đó.
“Ta biết ngươi chỉ giỏi độc mồm mà thôi, nếu có giết cô ta ngươi cũng sẽ lọc máu ra cho ta thôi mà”.
“Hừ, thử xem!”.
Rồi hắn lại chạy ngược đến bệnh viện, bỏ lại cái mảnh vườn tối om và hai con rắn.
Nghịch Tiểu Nhi đã đỡ mệt hơn khi nảy, theo như lời anh nói cô đã gọi lại cho mẹ, cũng vừa lúc đó chiếc xe đỗ lại trong sân vườn biệt thự.
“Cái gì? Tại sao con lại nằm viện, con ở đâu, mẹ cha tới ngay với con”.
“Tiểu Nhi làm sao?”.
“Hả, tiểu thư nằm viện!”.
Mọi người ai nấy đều sốt sắn cả lên, ngược lại cô rất bình tĩnh nói mẹ mở loa điện thoại để cô nói cho mọi người khỏi lo.
“Con chỉ vào viện lấy ít thuốc đau đầu thôi ạ! Cha mẹ với chú A Đảo vừa về rất mệt rồi mọi người vào nhà nghỉ ngơi trước đi, bạn con sẽ chở con về ngay!”.
“Con có bạn theo cùng à, là Ý Ân hả? Con bé đó biết chạy xe khi nào?”.
“Không phải cậu ấy đâu ạ, người này cha mẹ đều đã gặp qua rồi, con về là biết ngay thôi ấy mà, con về đây, cha mẹ vào nhà trước đi”.
“Được, cha mẹ chờ con về, bảo bạn con lái xe cẩn thận”.
Kỷ Hành Dục bên ngoài liền chen vào một câu chót…
“Vâng, cháu sẽ đưa con gái cưng của dì về nhà an toàn ạ!”.
Tô Nhật lỡ đưa ngón tay gần với nút tắt mà vô tình ngắt ngang cuộc gọi, vừa ngắt máy Nghịch Tử Thiên đã cuống cuồng lên.
“Giọng này, cái giọng này là con trai!?”.
Chu Đảo cười thích thú, “Tiểu thư lớn rồi a”.
“Lớn cái gì mà lớn, ta mới không quản nó có mấy tháng vậy mà đã…”.
“Đã cái gì, anh còn chưa nghe đầu đuôi đã phán xét, nhỡ đâu là bạn thật thì sao, mà nếu có là bạn trai nó thì cũng có làm sao, chút nữa anh bình tĩnh cho em, để em nói, anh ngồi đấy thôi… xách đồ vào nhà thôi A Đảo”.
“Dạ bà chủ! Hí hí”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất