Chương 57: Người Dì Thân Yêu
Một hai hắn nằng nặc đòi bế cô ra xe mới chịu chở Nghịch Nhi về, nhưng cô nào thiếu người đưa đón mà chỉ thương con cáo kia lớn xác rồi mà còn gắng làm nũng trước biết bao người. Mặc kệ, ta không ngại thì người ngại là bọn họ.
Kỷ Hành Dục bế rất êm a, nhớ khi nhỏ còn sống với dì có lần cô được dượng bế mang vào viện vì sốt cao, có lẽ là không biết hay không để tâm mà đồng hồ trên tay dượng cấn vào hông cô đau điếng. Giờ phút này nhớ lại khiến cô thật ngưỡng mộ vì khi xưa lại mạnh mẽ đến như vậy.
“Em nghĩ gì đó, chợp mắt một lúc đi, anh sẽ lái xe thật êm cho em ngủ tầm một tiếng!”.
Phụt… cô cười sặc dưới ngực hắn.
Một tiếng a??
“Anh tính chờ cả nhà ngủ hết mới về tới hay sao? Dễ thương thật”.
Dễ thương!!! Nghịch Nhi khen hắn dễ thương cơ đấy! Kỷ Hành Dục phải cứng lắm mới kiềm chế không cho lộ bộ mặt sung sướng đến lồi đuôi ở chốn công cộng này.
“Lát nữa, có muốn cùng vào hay không?”.
“Phải hỏi là Nghịch Nhi có muốn hay không đã?”
Chụt!!! Cô hôn vào môi hắn, tên này mà gặp phải nữ háo sắc có lẽ ngày ngày phải hành hạ hắn dưới thân mới thỏa mãn nỗi tâm trạng. Cô nhẹ nhàng vuốt má hắn dỗ dành.
“Em không muốn họ kiểm soát chúng ta. Anh chỉ cần biết anh là của em, trừ khi em chết thì không ai có thể cướp anh đi được, hiểu không?”.
“Tất nhiên, bộ em tưởng anh cần danh phận lắm à?”.
Nghịch Nhi nhếch mép nhìn bộ mặt hắn thích mà còn ngại chiều theo ý cô mà buồn cười lại nhón người hôn an ủi hắn thêm một cái.
“Nghịch Nhi, tuy anh không phản ứng nhưng không có nghĩa thằng em của anh cũng vậy? Em còn ngọ nguậy thì anh dám chắc tới sáng mới về tới nhà đấy! Ngồi ngoan, chúng ta về!”.
“Được”, cô cười khúc khích ngồi yên lại cho hắn cài dây an toàn rồi cả hai cùng về nhà.
…
Nghịch Tiểu Nhi vừa về đến nhà liền ngồi đáp thoại với baba nửa giờ đồng hồ, cảm thấy chưa hấp thu đủ mama lại kéo cô về phòng giảng dạy thêm nửa tiếng, tròn một canh giờ cô lết thân tàn về phòng mình. Vừa đóng cửa cả người cô liền không lo nghĩ ngã nhào xuống đất… Uhm… Biết ngay mà, thứ chờ đợi bên dưới không phải là mặt đất cứng cáp, lạnh lẽo mà là tấm thân lông mềm mại, mềm đến mức vừa ngã đã ngủ.
“Nghịch Nhi vất vả rồi”.
Hắn đứng dậy ôm cô về giường đắp chăn kĩ lưỡng sau đó ôm cô ngủ thiếp đi. Cảm giác an toàn, thoải mái này bọn họ thật muốn kéo dài mãi mãi.
Ánh trăng tròn giữa đêm sáng lóa đắp lên người họ một bóng râm mờ đục, từ bên ngoài ô cửa kính, một cặp mắt đỏ ngầu đăm đăm nhìn về phía họ rồi thoắt cái một bóng người bay lên trên không bắt lấy cặp mắt đỏ kia rồi nhảy xuống đất.
Dưới ánh sáng trăng chiếu rọi, chiếc bóng dài phản chiếu thân hình một nam nhân cao lớn, khoác trên người vẫn bộ y phục lịch lãm, đôi mắt anh ta xanh thẫm dưới ánh trăng dường như phát ra ánh sáng màu lục diệu kì.
“Biết ta đang đói mà đến đúng lúc cơ đấy!”.
“Lục xà! Các ngươi sắp chết tới nơi rồi đấy, ráng mà sống…đ…iii!”.
Lúc này, ánh mắt của người đàn ông trong phòng cũng lóe lên tia sáng, cánh tay hắn vòng qua eo Nghịch Tiểu Nhi càng thêm siết chặt, bao phủ dưới màn đêm tịch mịch, mọi thứ đang chuyển mình một cách thầm lặng mà không ai hay.
…
Cả đêm qua ngủ yên giấc trong vòng tay hắn, sớm tỉnh dậy cô đã vô cùng tỉnh táo. Vừa mở cửa phòng ra liền xộc vào tai một tràng tiếng ồn từ bên dưới.
Cô liếc mắt nhìn xuống từ hành lang, rồi đập vào mắt cô một tràng những gương mặt quen mắt một cách khó quên.
“Tiểu Nhi!”.
“Cha?”.
Cha cô từ trong thư phòng bước ra, ông cẩn trọng đóng cửa lại, dáng người cao lớn chầm chậm đi tới nắm tay cô dắt đi.
“Cha đi với con”.
“Dạ, tối qua cha ngủ ngon không ạ?”.
“Rất ngon là đằng khác, mẹ có mua cho con rất nhiều quà, con xem chưa?”.
“Dạ rồi, rất đẹp luôn ạ”.
Ông nở nụ cười hãnh diện.
Bên dưới Tô Nhật nhìn thấy hai cha con xuống liền bảo Chu Đảo rót trà, hôm nay Tô Nhật mặc chiếc váy xám lụa trông rất tao nhã, bà xõa tóc, uốn xoăn một bên để lên trước ngực, thật không hẹn mà gặp khi cả hai cha con cô cũng mặc một thân y xám.
Nghịch Tiểu Nhi nhìn chếch sang một bên, gương mặt người phụ nữ từ lúc nhìn thấy cô đã không còn nụ cười, trái ngược nụ cười trên gương mặt cô lại vô cùng tươi tắn.
Tiếng nói trong trẻo liền cất lên.
“Con chào dì, lâu quá không gặp dì có khỏe không ạ? Còn cả dượng và người chị thân yêu của em cũng nhớ mà đến thăm em à?”.
Kỷ Hành Dục bế rất êm a, nhớ khi nhỏ còn sống với dì có lần cô được dượng bế mang vào viện vì sốt cao, có lẽ là không biết hay không để tâm mà đồng hồ trên tay dượng cấn vào hông cô đau điếng. Giờ phút này nhớ lại khiến cô thật ngưỡng mộ vì khi xưa lại mạnh mẽ đến như vậy.
“Em nghĩ gì đó, chợp mắt một lúc đi, anh sẽ lái xe thật êm cho em ngủ tầm một tiếng!”.
Phụt… cô cười sặc dưới ngực hắn.
Một tiếng a??
“Anh tính chờ cả nhà ngủ hết mới về tới hay sao? Dễ thương thật”.
Dễ thương!!! Nghịch Nhi khen hắn dễ thương cơ đấy! Kỷ Hành Dục phải cứng lắm mới kiềm chế không cho lộ bộ mặt sung sướng đến lồi đuôi ở chốn công cộng này.
“Lát nữa, có muốn cùng vào hay không?”.
“Phải hỏi là Nghịch Nhi có muốn hay không đã?”
Chụt!!! Cô hôn vào môi hắn, tên này mà gặp phải nữ háo sắc có lẽ ngày ngày phải hành hạ hắn dưới thân mới thỏa mãn nỗi tâm trạng. Cô nhẹ nhàng vuốt má hắn dỗ dành.
“Em không muốn họ kiểm soát chúng ta. Anh chỉ cần biết anh là của em, trừ khi em chết thì không ai có thể cướp anh đi được, hiểu không?”.
“Tất nhiên, bộ em tưởng anh cần danh phận lắm à?”.
Nghịch Nhi nhếch mép nhìn bộ mặt hắn thích mà còn ngại chiều theo ý cô mà buồn cười lại nhón người hôn an ủi hắn thêm một cái.
“Nghịch Nhi, tuy anh không phản ứng nhưng không có nghĩa thằng em của anh cũng vậy? Em còn ngọ nguậy thì anh dám chắc tới sáng mới về tới nhà đấy! Ngồi ngoan, chúng ta về!”.
“Được”, cô cười khúc khích ngồi yên lại cho hắn cài dây an toàn rồi cả hai cùng về nhà.
…
Nghịch Tiểu Nhi vừa về đến nhà liền ngồi đáp thoại với baba nửa giờ đồng hồ, cảm thấy chưa hấp thu đủ mama lại kéo cô về phòng giảng dạy thêm nửa tiếng, tròn một canh giờ cô lết thân tàn về phòng mình. Vừa đóng cửa cả người cô liền không lo nghĩ ngã nhào xuống đất… Uhm… Biết ngay mà, thứ chờ đợi bên dưới không phải là mặt đất cứng cáp, lạnh lẽo mà là tấm thân lông mềm mại, mềm đến mức vừa ngã đã ngủ.
“Nghịch Nhi vất vả rồi”.
Hắn đứng dậy ôm cô về giường đắp chăn kĩ lưỡng sau đó ôm cô ngủ thiếp đi. Cảm giác an toàn, thoải mái này bọn họ thật muốn kéo dài mãi mãi.
Ánh trăng tròn giữa đêm sáng lóa đắp lên người họ một bóng râm mờ đục, từ bên ngoài ô cửa kính, một cặp mắt đỏ ngầu đăm đăm nhìn về phía họ rồi thoắt cái một bóng người bay lên trên không bắt lấy cặp mắt đỏ kia rồi nhảy xuống đất.
Dưới ánh sáng trăng chiếu rọi, chiếc bóng dài phản chiếu thân hình một nam nhân cao lớn, khoác trên người vẫn bộ y phục lịch lãm, đôi mắt anh ta xanh thẫm dưới ánh trăng dường như phát ra ánh sáng màu lục diệu kì.
“Biết ta đang đói mà đến đúng lúc cơ đấy!”.
“Lục xà! Các ngươi sắp chết tới nơi rồi đấy, ráng mà sống…đ…iii!”.
Lúc này, ánh mắt của người đàn ông trong phòng cũng lóe lên tia sáng, cánh tay hắn vòng qua eo Nghịch Tiểu Nhi càng thêm siết chặt, bao phủ dưới màn đêm tịch mịch, mọi thứ đang chuyển mình một cách thầm lặng mà không ai hay.
…
Cả đêm qua ngủ yên giấc trong vòng tay hắn, sớm tỉnh dậy cô đã vô cùng tỉnh táo. Vừa mở cửa phòng ra liền xộc vào tai một tràng tiếng ồn từ bên dưới.
Cô liếc mắt nhìn xuống từ hành lang, rồi đập vào mắt cô một tràng những gương mặt quen mắt một cách khó quên.
“Tiểu Nhi!”.
“Cha?”.
Cha cô từ trong thư phòng bước ra, ông cẩn trọng đóng cửa lại, dáng người cao lớn chầm chậm đi tới nắm tay cô dắt đi.
“Cha đi với con”.
“Dạ, tối qua cha ngủ ngon không ạ?”.
“Rất ngon là đằng khác, mẹ có mua cho con rất nhiều quà, con xem chưa?”.
“Dạ rồi, rất đẹp luôn ạ”.
Ông nở nụ cười hãnh diện.
Bên dưới Tô Nhật nhìn thấy hai cha con xuống liền bảo Chu Đảo rót trà, hôm nay Tô Nhật mặc chiếc váy xám lụa trông rất tao nhã, bà xõa tóc, uốn xoăn một bên để lên trước ngực, thật không hẹn mà gặp khi cả hai cha con cô cũng mặc một thân y xám.
Nghịch Tiểu Nhi nhìn chếch sang một bên, gương mặt người phụ nữ từ lúc nhìn thấy cô đã không còn nụ cười, trái ngược nụ cười trên gương mặt cô lại vô cùng tươi tắn.
Tiếng nói trong trẻo liền cất lên.
“Con chào dì, lâu quá không gặp dì có khỏe không ạ? Còn cả dượng và người chị thân yêu của em cũng nhớ mà đến thăm em à?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất