Minh Ngọc Khuynh Thành

Chương 2: Trùng Sinh

Trước Sau
Vĩnh Lạc đổ trận tuyết đầu mùa, khắp hoàng cung bao trùm một màu trắng xoá. Phúc Tử gấp gáp dẫn theo Lưu Thái Y vào chính điện Đông Cung, vừa đi vừa không ngừng than thở.

"Điều là lũ nô tài ngu dốt không biết hầu hạ, hại Thái Tử mới lập đông đã nhiễm phong hàn. Hôm qua bệ hạ giận dữ một hồi, ra lệnh nếu hôm nay bệnh tình không thuyên giảm thì chúng nô tài phải lấy đầu phục mệnh."

Lưu Thái Y vừa mới từ Hành Cung xem bệnh cho Thái Hậu trở về, nghe thấy những lời này của Phúc Tử thì cất tiếng an ủi:

"Phúc công công đừng hốt hoảng, để ta bắt mạch kê đơn thì điện hạ sẽ khỏi ngay thôi."

Phúc Tử vẫn luôn nghe mọi người truyền tai nhau nói Lưu Hành Chương y thuật cao minh, nghe thấy lời này cũng yên tâm không ít.

Mà lúc này, người vốn mê mang trên giường là Lý Lăng Diên lại bất ngờ tỉnh lại. Sau khi quan sát một vòng, xác định nơi này chính là Đông Cung thì mới hoàn toàn tỉnh táo.

Lý Lăng Diên nhớ rõ bản thân đã uống rượu độc, không có khả năng vẫn còn sống. Mà cho dù hắn may mắn sống sót, thì nơi này sớm đã bị Lý Lăng Chiêu sai Ngự Lâm Quân thiêu rụi rồi. Nhớ đến cảm giác đau đớn khi phát độc, Lý Lăng Diên càng có lý do tin vào những gì bản thân đã trải qua không phải là một giấc mơ.

Trong lúc Lý Lăng Diên còn đang rối rắm thì kẻ vốn dĩ đã chết từ hai năm trước đột nhiên đẩy cửa bước vào. Phúc Tử mặt mày mếu máo, còn chưa đi đến nơi đã quỳ sụp xuống khóc to:

"Điện hạ, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi. May mà ngài vẫn không tổn hao gì, nếu không nô tài có mười cái đầu cũng không đủ chém."

Lý Lăng Diên day day thái dương, bày ra bộ dạng uy nghiêm lãnh đạm ngày thường.

"Ta bị làm sao vậy?"

Phúc Tử quỳ trên đất, lau nước mắt đáp:

"Điện hạ bị nhiễm phong hàn, đã mê mang suốt một ngày một đêm rồi ạ."

Lý Lăng Diên gật đầu, lúc này mới chú ý đến Lưu Hành Chương vẫn im lặng đứng bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt của Lý Lăng Diên, ông ta liền khom người hành lễ:

"Lão thần tham kiến Thái Tử Điện Hạ."

Lý Lăng Diên khoát tay bảo ông ta đứng dậy, suy yếu mở miệng.

"Lưu Thái Y đến rồi đấy à? Thân thể Hoàng Tổ Mẫu của ta dạo này đã khá hơn chưa?"

"Hồi điện hạ, Thái Hậu đã khỏe hơn nhiều rồi. Điện hạ không cần lo lắng."

Lý Lăng Diên gật đầu xem như đã biết. Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, Lưu Hành Chương vội vàng tiến lên giúp hắn bắt mạch.

"Tuy điện hạ vẫn còn sốt nhưng nhìn chung bệnh tình đã chuyển biến tốt. Chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng giờ thì nhiều lắm là hai ngày sẽ khỏi bệnh."

Lý Lăng Diên gật đầu, sai người tiễn Lưu Hành Chương rời đi. Trong tẩm điện lúc này chỉ còn lại hắn và Phúc Tử. Nghe thấy hắn che miệng ho khan, Phúc Tử liền đứng lên khoác ngoại bào cho hắn:



"Điện hạ nghỉ ngơi, nô tài đi hối thúc bọn hạ nhân nhanh chóng sắc thuốc."

"Không cần. Ngươi ở đây, ta có việc muốn hỏi."

Phúc Tử dừng động tác, cúi đầu:

"Điện hạ có gì sai bảo ạ?"

Lý Lăng Diên mặt không đổi sắc nhìn Phúc Tử:

"Ta ngủ có chút hồ đồ, hôm nay là ngày mấy tháng mấy."

Phúc Tử không biết vì sao điện hạ muốn hỏi thời gian, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời. Lý Lăng Diên sau khi nghe hắn nói, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn. Bằng một cách nào đó, hắn thật sự đã sống lại vào bốn năm trước. Thời gian này hắn vẫn chưa cưới Thái Tử Phi, cũng chưa bị ám toán dẫn đến tàn phế.

Lý Lăng Diên nghĩ nghĩ, tiếp tục nói:

"Ngươi tìm Lạc Thanh Thanh đến đây, để nàng ấy hầu hạ ta uống thuốc."

Phúc Tử kinh ngạc, bộ dạng muốn nói lại thôi. Lý Lăng Diên cau mày, lạnh giọng:

"Còn có chuyện gì?"

Phúc Tử đầu càng cúi thấp, run rẩy đáp:

"Điện hạ thứ tội, mấy hôm trước nha đầu Lạc Thanh Thanh đắc tội với Hạ Tam tiểu thư của Tướng Phủ, bị Hoàng Hậu nương nương hạ lệnh đánh ba mươi roi đày đến Hoán Y Cục rồi ạ."

Sắc mặt Lý Lăng Diên sa sầm xuống. Hiện tại đã vào đông, nàng người mang thương tích làm công việc nặng nhọc như thế. Cho dù là mình đồng da sắt cũng khó mà chịu nổi. Hắn may mắn sống lại một đời, sao có thể giương mắt nhìn nàng chịu khổ.

"Bảo người giúp ta thay y phục, ta tự đến đó một chuyến."

Phúc Tử mặt mày trắng bệch, lập tức run rẩy quỳ xuống.

"Điện hạ, ngàn vạn lần không được đâu. Bệnh của ngài vừa mới khởi sắc, nếu lại ra ngoài e là sẽ trở nặng. Nô tài mệnh tiện, thật là không gánh vác nổi cơn thịnh nộ của bệ hạ. Nô tài sẽ lập tức đến Hoán Y Cục đón người về."

Lý Lăng Diên cẩn thận cân nhắc, cuối cùng vẫn đồng ý:

"Ngươi đi thay ta cũng được, nhưng nhớ mang theo áo choàng. Bên ngoài trời lạnh, đừng để nàng ấy sinh bệnh. Tìm thấy người thì lập tức đưa đến gặp ta."

"Nô tài tuân lệnh."



Phúc Tử hành lễ xong liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Cũng không biết nha đầu Lạc Thanh Thanh này là thần phật phương nào, điện hạ vừa tỉnh lại đã muốn gặp nàng ta. Nhưng trong cung này ngoại trừ bệ hạ ra, lời của Thái Tử chính là thánh chỉ. Ngay đến hoàng hậu chưởng quản lục cung, cũng không dám nói không với vị tổ tông này.

Lúc Phúc Tử dẫn theo người đến, Lạc Thanh Thanh đang tựa vào cột trụ ngủ gật. Nhìn nàng toàn vẹn không sứt mẻ miếng thịt nào, tâm tình căng thẳng của hắn cuối cùng cũng giãn ra. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, cô ta lập tức tiến lên đẩy đẩy vai Lạc Thanh Thanh:

"Thanh Thanh tỷ, Phúc công công muốn gặp tỷ."

Lạc Thanh Thanh hơi cau mày, rõ ràng là không vui vì bị đánh thức.

"Tìm ta làm gì? Còn chưa đến giờ ăn."

Khoé miệng Phúc Tử giật giật, xem ra tiểu nha đầu này vẫn sống rất tốt ở đây. Hắn tiến lên, hắng giọng.

"Thái tử điện hạ muốn gặp ngươi, còn không nhanh chân đi theo ta."

Đại khái là nghe thấy "Thái tử điện hạ", Lạc Thanh Thanh mới hoàn toàn tỉnh hẳn. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt u ám của Phúc Tử. Ngơ ngác đứng lên:

"Phúc công công, Thái tử tìm nô tỳ không biết là có chuyện gì?"

Phúc Tử mặt không đổi sắc, lạnh lùng hừ một tiếng:

"Quản nhiều làm gì, bảo đi thì cứ đi thôi."

Lạc Thanh Thanh rũ mi, có hơi bất mãn. Dù sao cũng sắp đến giờ ăn rồi, nếu qua đó e là lúc về chẳng còn cơm nữa. Cho dù nàng đã lập lời thề là trung thành tuyệt đối với Thái Tử, nhưng dù sao cũng phải ăn no mới có sức mà trung thành.

Phúc Tử không nghe thấy được những lời ai oán trong lòng Lạc Thanh Thanh, hắn ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh đưa áo choàng đến.

"Cái này là Thái Tử chuẩn bị cho ngươi, đợi về đến Đông Cung ta sẽ cho người mời Thái Y giúp ngươi chữa trị."

Lạc Thanh Thanh đầu óc mê mang nhận lấy áo choàng khoát lên người, nhìn Phúc Tử cất tiếng hỏi:

"Chữa trị gì ạ?"

Phúc Tử nhìn nàng như nhìn một đứa ngốc.

"Vết thương do Hoàng Hậu sai người cầm roi đánh, ngươi không định chữa trị."

Lạc Thanh Thanh nhìn mấy vết thương đã sắp lành hẳn của mình, thản nhiên đáp:

"Chuyện nhỏ thôi, nô tỳ đã tự mình bôi thuốc rồi. Không cần phiền đến Thái Y đâu."

Phúc Tử quay đầu, từ chối cùng nàng nói tiếp. Nha đầu này đột nhiên được chủ tử quan tâm, e là vui đến phát ngốc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau