Chương 16
Đình viện yên tĩnh, gió thổi qua cửa sổ, làm lộ ra bóng hình xinh đẹp sau màn lụa.
Tay Thích Uyển Nguyệt chống lên mặt bàn, lòng bàn tay đè lên một cây trâm. Cây trâm này là nàng ấy tự mình đến cửa hàng trang sức mua, sợ đè hỏng nên nàng ấy hơi thu lực.
Nhưng nàng vừa thu lực chỗ này, chỗ khác cũng thu theo.
Hô hấp của Tống Ôn Bạch cứng lại.
“Phu nhân.” Hắn cười: “Đây là phu nhân mượn cơ hội trả thù vi phu sao?”
Gò má của Thích Uyển Nguyệt đỏ ửng nàng ấy quay mặt đi, thúc giục nói: “Ngươi nhanh lên, một lúc nữa nữ nhi sẽ đọc sách xong.”
“A Lê không nhanh thế đâu.”
“Sao ngươi biết chứ?”
Động tác của Tống Ôn Bạch thong thả nhẹ nhàng: “Dung Thế tử đến, đang ở thư phòng dạy A Lê học.”
Nghe được câu này, Thích Uyển Nguyệt hoảng hốt, càng kẹp chặt hơn.
“A…” Tống Ôn Bạch vội xin tha: “Phu nhân thông cảm cho vi phu đi.”
Đã lâu hắn không làm, sao có thể chịu nổi chứ?
Làn váy to rộng của Thích Uyển Nguyệt che chắn giúp hai người, ngoại trừ Tống Ôn Bạch bình tĩnh động thì không nhìn ra cái gì.
Hắn chậm chạp chọc cho Thích Uyển Nguyệt khó chịu.
Tống Ôn Bạch cúi đầu nhìn, cười nhẹ: “Xem ra phu nhân cũng nhớ ta, chặt như vậy mà.”
“Tống Ôn Bạch, ngươi câm miệng!” Thích Uyển Nguyệt trừng hắn.
Nhưng lúc này mặt Thích Uyển Nguyệt đỏ rực, hai mắt mê ly, dù hung dữ nhưng lại không thể dọa người, chỉ càng thêm vẻ kiều mị.
Tống Ôn Bạch rung động, động tác nhanh hơn chút.
Một lát sau, Thích Uyển Nguyệt nhớ đến một chuyện, nàng ấy hỏi hắn: “Ngươi tính làm gì?”
“Cái gì?”
“Hiện tại ngươi bị tạm thời cách chức điều tra, ta nghe nói triều đình có người muốn buộc tội ngươi, ngươi không có ý định gì sao?”
“Không phải nàng nói ta chỉ bị tạm thời cách chức điều tra thôi sao, trước mặt ngoại trừ để Hoàng Thượng tra thì ta còn có thể làm gì? May mà ta ở nhà cũng không cô đơn, có phu nhân ở cùng thật tốt!”
Lúc nói đến “thật tốt” Tống Ôn Bạch âm thầm dùng sức.
Thích Uyển Nguyệt suýt chút nữa ngã xuống, nàng ấy khẽ kêu: “Tống Ôn Bạch, ta đang nói chuyện tử tế với ngươi.”
“Được, mời phu nhân nói.” Tống Ôn bạn rất có kiên nhẫn.
Quần áo của hắn chỉnh tề, vì vải tốt nên ngay cả một nếp gấp cũng không có, tóc tai đoan chính, mặt mày phong lưu lỗi lạc. Râu tóc cũng cắt tỉa gọn gàng, làm ngũ quan tuấn lãng của hắn càng thêm vài phần thành thục.
Dáng vẻ dù bận vẫn ung dung của hắn thật sự không thể hiện ra chút hạ lưu nào.
“Ta định ngày mai về nhà mẹ đẻ.” Thích Uyển Nguyệt nói: “Chắc chắn mấy huynh trưởng của ta đều biết chuyện của ngươi, ta tìm bọn họ xem có cách gì không.”
“Không cần.” Tống Ôn Bạch nói: “Chuyện này đừng liên lụy đến ai là tốt nhất, nếu người khác tham dự, nói không trừng nhà mẹ đẻ của nàng cũng bị buộc tội, đến lúc đó khiến thánh nhan tức giận, trái lại lại làm bất lợi cho ta.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ chờ đợi như vậy sao?”
“Cũng không thể nói là chờ đợi không được.” Tống Ôn Bạch dùng hành động nói cho nàng: “Không phải hiện giờ chúng ta đang làm việc sao?”
Hắn vừa dứt lời đã bị Thích Uyển Nguyệt đấm mạnh một cái vào ngực.
Tống Ôn Bạch cười lớn.
Tiếng cười lan ra ngoài phòng, truyền vào thư phòng nhỏ.
A Lê nghe thấy, nàng dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
“Dung Từ ca ca, sao cha ta và mẫu thân còn chưa ra?”
Dung Từ khụ khụ mấy tiếng: “A Lê chuyên tâm đọc sách, đừng phân tâm.”
A Lê nói: “Ta cũng muốn tập chung nhưng mà cha ta cười quá lớn, Dung Từ ca ca, huynh có nghe thấy không?”
Sao có thể không nghe thấy chứ?
Thính lực của Dung Từ rất tốt, thư phòng nhỏ cũng chỉ cách nhà chính mấy cái đình viện, mặc dù không muốn, nhưng chuyện bên kia cũng nghe được đại khái.
Im lặng một lúc, hắn nói: “A Lê, ta mang muội đi dạo hoa viên được không?”
“Ta không đọc sách nữa sao?”
“Ngày mai đọc.”
“Nhưng một lát nữa cha nương sẽ tới đây, lỡ không thấy ta thì sao.”
“Bọn họ sẽ không ra nhanh vậy đâu.”
“Sao Dung Từ ca ca lại biết?”
“...”
Đừng hỏi sao hắn lại biết, bọn họ đều là nam nhân, đương nhiên hắn hiểu Tống Ôn Bạch.
Dung Từ giúp nàng cất sách vào túi, sau đó dắt tay nàng ra ngoài.
Thân thể của Thích Uyển Nguyệt khác với người khác, có rất nhiều điểm nhạy cảm, một khi chạm vào là khó có thể kiềm chế được.
Sau khi hai người vui vẻ xong, cái bàn đã thảm không nỡ nhìn.
Xong việc, nàng ấy hơi hối hận: “Ta đã nói không nên làm ở đây, giờ làm loạn thành như thế, làm sao dọn dẹp đây?”
Tống Ôn Bạch rất thỏa mãn: “Kêu bọn nha hoàn tới thu dọn là được.”
Thích Uyển Nguyệt mắng hắn: “Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết, đây là viện của nữ nhi, nếu bọn nha hoàn nhìn thấy sẽ bị truyền thành cái gì chứ?”
“Chúng ta ở trong phòng lâu như vậy, nàng cho rằng bọn nha hoàn sẽ không biết sao?”
Gương mặt của Thích Uyển Nguyệt đỏ lên, bực tức lườm hắn.
“Ngươi đi nhanh đi, đừng ở đây chướng mắt ta.”
“Được được được, ta đi.” Tống Ôn Bạch tỏ vẻ ấm ức: “Phu nhân dùng xong liền đá văng ta, thật vô tình.”
“...”
Một năm không làm việc này, sao Tống Ôn Bạch lại trở nên không biết xấu hổ như thế chứ?
Thích Uyển Nguyệt không nghe nổi nữa, dùng sức đẩy hắn ra khỏi cửa.
Sau khi Tống Ôn Bạch ra cửa, gặp một tỳ nữ ở hành lang, hắn hỏi: “A Lê đâu rồi?”
“Lão gia.” Tỳ nữ nói: “Dung Thế tử tới, dạy cô nương đọc sách xong thì ra vườn đi dạo.”
Tống Ôn Bạch gật đầu phân phó: “Ngươi đi bảo Thế tử đến thư phòng.”
“Thư phòng nào ạ?”
“Thư phòng tiền viện.”
“Vâng.”
Lúc Dung Từ đi vào thư phòng, Tống Ôn Bạch đang thoải mái ngồi bên án thư.
Biểu cảm của hắn rất tự nhiên, Dung Từ cũng giả bộ không biết, cha và tế tử ăn ý không đề cập tới chuyện ở viện bên kia.
“Dung Thế tử ngồi đi.” Tống Ôn Bạch buông sách xuống.
Dung Từ hành lễ xong thì ngồi xuống.
“Suy đoán lần trước của Thế tử rất đúng, việc của Cảnh Dịch Thanh rất ồn ào, ta cũng nhanh chóng bị cuốn vào đó. Chuyện này chỉ sợ là có người đang âm thầm thổi lửa.”
Sắc mặt của Dung Từ không hề thay đổi.
Tống Ôn Bạch trịnh trọng hỏi: “Thế tử nói xem nên phá thế cục này như thế nào.”
Thật ra Dung Từ đã sớm có biện pháp để phá bỏ thế cục này, không phải hắn không muốn giúp Tống Ôn Bạch mà là hắn không muốn bại lộ thực lực của mình trước mặt Tống Ôn Bạch.
Hơn nữa Tống Ôn Bạch cũng không ngốc, nhìn hắn ôn hoà văn nhã nhưng thực ra cũng là người có mưu lược. Đời trước dù trong tình huống không hề có sự chuẩn bị, hắn cũng có thể thoát thân, huống chi đời này hắn còn biết trước.
Có lẽ hắn đã chuẩn bị chu toàn rồi.
Dung Từ khiêm tốn chắp tay hành lễ: “Tống bá phụ, chuyện của Cảnh Dịch Thanh chỉ là ta vô tình biết được, cũng không đoán được chuyện sẽ ồn ào đến như vậy, có lẽ đúng như lời của Tống bá phụ nói, chắc hẳn có người đang âm thầm thúc lửa, nhưng cụ thể là ai thì còn khó nói, vãn bối không phá được ván này.”
Tống Ôn Bạch cười cười, vẻ mặt khó đoán, giống như biết hắn ra vẻ khiêm tốn, cũng giống như biết hắn không muốn tiết lộ tình hình thực tế vậy.
Nhưng dù cho là cái nào thì Tống Ôn Bạch cũng biết Dung Thế tử sẽ không gây bất lợi cho hắn. Hơn nữa đúng là hắn đã sớm chuẩn bị, chuyện phá thế cục này chỉ còn là vấn đề thời gian.
Dung Từ hỏi: “Không biết Tống bá phụ đã có đối sách gì chưa?”
“Đối sách ấy à, đơn giản là cứ chờ thôi.” Tống Ôn Bạch nói: “Việc này không cần vội, Đại Lý Tự đang tra, để bọn họ từ từ tra là được.”
“Bá phụ không vội sao, trước mắt toàn bộ Tương Dương Hầu phủ đề đang lo lắng việc này.”
“Lo lắng cũng không được gì.”
“Vậy việc triều đình buộc tội thì sao, bá phụ không sợ sao?”
“Sợ cái gì chứ?” Tống Ôn Bạch nói: “Giờ bọn họ càng buộc tội ta nhiều thì lúc chuyện sáng tỏ lại càng có lợi với ta hơn.”
Tống Ôn Bạch không hề che dấu, cứ thế để lộ dã tâm của mình trước mặt Dung Từ. Dung Từ hiểu rõ, hành vi này của Tống Ôn Bạch là coi hắn thành người một nhà.
Cứ như cố ý dẫn hắn vào truyện tranh đấu của triều đình, dạy hắn trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên Tống Ôn Bạch nói chuyện triều đình với Dung Từ, giọng điệu rất tự nhiên, không hề giống với đang nói với một đứa trẻ mười ba tuổi mà giống như đang nói với người cùng kề vai chiến đấu vậy.
Dung Từ cảm thấy đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Dù sao một ngày nào đó Tống Ôn Bạch cũng sẽ biết mưu đồ của hắn, để hắn biết trước có lẽ sẽ giúp mình được một tay.
Nhưng lời này của Tống Ôn Bạch cũng khiến hắn nhớ tới chuyện đời trước.
Đời trước Tống Ôn Bạch phải chịu hàm oan rất lâu, sau khi rửa sạch tội danh, đúng là Hoàng đế có đền bù cho hắn, không chỉ ban thưởng vàng bạc tiền tài, mà con thăng quan cho hắn.
Nhưng chức quan này lại là tuần phủ của một Châu ngoài thành. Nói cách khác, có lẽ không lâu sau, Tống Ôn Bạch sẽ thăng quan, sau đó rời Kinh nhận chức.
Nhưng cũng từ đó khiến A Lê cực khổ.
Có thể nói, đời trước từ nhỏ A Lê đã một mình lớn lên ở Tương Dương Hầu phủ. Có lẽ thời thơ ấu quá cô đơn, cho nên sau khi gả vào Duệ Vương phủ nàng mới đối xử với ai cũng cẩn thận như thế.
Dung Từ giật giật môi, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy phí công. Có một số việc, dù đời trước hay đời này thì cũng đã sớm được chú định.
Thôi, may mà đời này hắn trở về sớm, tất nhiên A Lê của hắn cũng sẽ không phải giẫm vào vết xe đổ này.
Tay Thích Uyển Nguyệt chống lên mặt bàn, lòng bàn tay đè lên một cây trâm. Cây trâm này là nàng ấy tự mình đến cửa hàng trang sức mua, sợ đè hỏng nên nàng ấy hơi thu lực.
Nhưng nàng vừa thu lực chỗ này, chỗ khác cũng thu theo.
Hô hấp của Tống Ôn Bạch cứng lại.
“Phu nhân.” Hắn cười: “Đây là phu nhân mượn cơ hội trả thù vi phu sao?”
Gò má của Thích Uyển Nguyệt đỏ ửng nàng ấy quay mặt đi, thúc giục nói: “Ngươi nhanh lên, một lúc nữa nữ nhi sẽ đọc sách xong.”
“A Lê không nhanh thế đâu.”
“Sao ngươi biết chứ?”
Động tác của Tống Ôn Bạch thong thả nhẹ nhàng: “Dung Thế tử đến, đang ở thư phòng dạy A Lê học.”
Nghe được câu này, Thích Uyển Nguyệt hoảng hốt, càng kẹp chặt hơn.
“A…” Tống Ôn Bạch vội xin tha: “Phu nhân thông cảm cho vi phu đi.”
Đã lâu hắn không làm, sao có thể chịu nổi chứ?
Làn váy to rộng của Thích Uyển Nguyệt che chắn giúp hai người, ngoại trừ Tống Ôn Bạch bình tĩnh động thì không nhìn ra cái gì.
Hắn chậm chạp chọc cho Thích Uyển Nguyệt khó chịu.
Tống Ôn Bạch cúi đầu nhìn, cười nhẹ: “Xem ra phu nhân cũng nhớ ta, chặt như vậy mà.”
“Tống Ôn Bạch, ngươi câm miệng!” Thích Uyển Nguyệt trừng hắn.
Nhưng lúc này mặt Thích Uyển Nguyệt đỏ rực, hai mắt mê ly, dù hung dữ nhưng lại không thể dọa người, chỉ càng thêm vẻ kiều mị.
Tống Ôn Bạch rung động, động tác nhanh hơn chút.
Một lát sau, Thích Uyển Nguyệt nhớ đến một chuyện, nàng ấy hỏi hắn: “Ngươi tính làm gì?”
“Cái gì?”
“Hiện tại ngươi bị tạm thời cách chức điều tra, ta nghe nói triều đình có người muốn buộc tội ngươi, ngươi không có ý định gì sao?”
“Không phải nàng nói ta chỉ bị tạm thời cách chức điều tra thôi sao, trước mặt ngoại trừ để Hoàng Thượng tra thì ta còn có thể làm gì? May mà ta ở nhà cũng không cô đơn, có phu nhân ở cùng thật tốt!”
Lúc nói đến “thật tốt” Tống Ôn Bạch âm thầm dùng sức.
Thích Uyển Nguyệt suýt chút nữa ngã xuống, nàng ấy khẽ kêu: “Tống Ôn Bạch, ta đang nói chuyện tử tế với ngươi.”
“Được, mời phu nhân nói.” Tống Ôn bạn rất có kiên nhẫn.
Quần áo của hắn chỉnh tề, vì vải tốt nên ngay cả một nếp gấp cũng không có, tóc tai đoan chính, mặt mày phong lưu lỗi lạc. Râu tóc cũng cắt tỉa gọn gàng, làm ngũ quan tuấn lãng của hắn càng thêm vài phần thành thục.
Dáng vẻ dù bận vẫn ung dung của hắn thật sự không thể hiện ra chút hạ lưu nào.
“Ta định ngày mai về nhà mẹ đẻ.” Thích Uyển Nguyệt nói: “Chắc chắn mấy huynh trưởng của ta đều biết chuyện của ngươi, ta tìm bọn họ xem có cách gì không.”
“Không cần.” Tống Ôn Bạch nói: “Chuyện này đừng liên lụy đến ai là tốt nhất, nếu người khác tham dự, nói không trừng nhà mẹ đẻ của nàng cũng bị buộc tội, đến lúc đó khiến thánh nhan tức giận, trái lại lại làm bất lợi cho ta.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ chờ đợi như vậy sao?”
“Cũng không thể nói là chờ đợi không được.” Tống Ôn Bạch dùng hành động nói cho nàng: “Không phải hiện giờ chúng ta đang làm việc sao?”
Hắn vừa dứt lời đã bị Thích Uyển Nguyệt đấm mạnh một cái vào ngực.
Tống Ôn Bạch cười lớn.
Tiếng cười lan ra ngoài phòng, truyền vào thư phòng nhỏ.
A Lê nghe thấy, nàng dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
“Dung Từ ca ca, sao cha ta và mẫu thân còn chưa ra?”
Dung Từ khụ khụ mấy tiếng: “A Lê chuyên tâm đọc sách, đừng phân tâm.”
A Lê nói: “Ta cũng muốn tập chung nhưng mà cha ta cười quá lớn, Dung Từ ca ca, huynh có nghe thấy không?”
Sao có thể không nghe thấy chứ?
Thính lực của Dung Từ rất tốt, thư phòng nhỏ cũng chỉ cách nhà chính mấy cái đình viện, mặc dù không muốn, nhưng chuyện bên kia cũng nghe được đại khái.
Im lặng một lúc, hắn nói: “A Lê, ta mang muội đi dạo hoa viên được không?”
“Ta không đọc sách nữa sao?”
“Ngày mai đọc.”
“Nhưng một lát nữa cha nương sẽ tới đây, lỡ không thấy ta thì sao.”
“Bọn họ sẽ không ra nhanh vậy đâu.”
“Sao Dung Từ ca ca lại biết?”
“...”
Đừng hỏi sao hắn lại biết, bọn họ đều là nam nhân, đương nhiên hắn hiểu Tống Ôn Bạch.
Dung Từ giúp nàng cất sách vào túi, sau đó dắt tay nàng ra ngoài.
Thân thể của Thích Uyển Nguyệt khác với người khác, có rất nhiều điểm nhạy cảm, một khi chạm vào là khó có thể kiềm chế được.
Sau khi hai người vui vẻ xong, cái bàn đã thảm không nỡ nhìn.
Xong việc, nàng ấy hơi hối hận: “Ta đã nói không nên làm ở đây, giờ làm loạn thành như thế, làm sao dọn dẹp đây?”
Tống Ôn Bạch rất thỏa mãn: “Kêu bọn nha hoàn tới thu dọn là được.”
Thích Uyển Nguyệt mắng hắn: “Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết, đây là viện của nữ nhi, nếu bọn nha hoàn nhìn thấy sẽ bị truyền thành cái gì chứ?”
“Chúng ta ở trong phòng lâu như vậy, nàng cho rằng bọn nha hoàn sẽ không biết sao?”
Gương mặt của Thích Uyển Nguyệt đỏ lên, bực tức lườm hắn.
“Ngươi đi nhanh đi, đừng ở đây chướng mắt ta.”
“Được được được, ta đi.” Tống Ôn Bạch tỏ vẻ ấm ức: “Phu nhân dùng xong liền đá văng ta, thật vô tình.”
“...”
Một năm không làm việc này, sao Tống Ôn Bạch lại trở nên không biết xấu hổ như thế chứ?
Thích Uyển Nguyệt không nghe nổi nữa, dùng sức đẩy hắn ra khỏi cửa.
Sau khi Tống Ôn Bạch ra cửa, gặp một tỳ nữ ở hành lang, hắn hỏi: “A Lê đâu rồi?”
“Lão gia.” Tỳ nữ nói: “Dung Thế tử tới, dạy cô nương đọc sách xong thì ra vườn đi dạo.”
Tống Ôn Bạch gật đầu phân phó: “Ngươi đi bảo Thế tử đến thư phòng.”
“Thư phòng nào ạ?”
“Thư phòng tiền viện.”
“Vâng.”
Lúc Dung Từ đi vào thư phòng, Tống Ôn Bạch đang thoải mái ngồi bên án thư.
Biểu cảm của hắn rất tự nhiên, Dung Từ cũng giả bộ không biết, cha và tế tử ăn ý không đề cập tới chuyện ở viện bên kia.
“Dung Thế tử ngồi đi.” Tống Ôn Bạch buông sách xuống.
Dung Từ hành lễ xong thì ngồi xuống.
“Suy đoán lần trước của Thế tử rất đúng, việc của Cảnh Dịch Thanh rất ồn ào, ta cũng nhanh chóng bị cuốn vào đó. Chuyện này chỉ sợ là có người đang âm thầm thổi lửa.”
Sắc mặt của Dung Từ không hề thay đổi.
Tống Ôn Bạch trịnh trọng hỏi: “Thế tử nói xem nên phá thế cục này như thế nào.”
Thật ra Dung Từ đã sớm có biện pháp để phá bỏ thế cục này, không phải hắn không muốn giúp Tống Ôn Bạch mà là hắn không muốn bại lộ thực lực của mình trước mặt Tống Ôn Bạch.
Hơn nữa Tống Ôn Bạch cũng không ngốc, nhìn hắn ôn hoà văn nhã nhưng thực ra cũng là người có mưu lược. Đời trước dù trong tình huống không hề có sự chuẩn bị, hắn cũng có thể thoát thân, huống chi đời này hắn còn biết trước.
Có lẽ hắn đã chuẩn bị chu toàn rồi.
Dung Từ khiêm tốn chắp tay hành lễ: “Tống bá phụ, chuyện của Cảnh Dịch Thanh chỉ là ta vô tình biết được, cũng không đoán được chuyện sẽ ồn ào đến như vậy, có lẽ đúng như lời của Tống bá phụ nói, chắc hẳn có người đang âm thầm thúc lửa, nhưng cụ thể là ai thì còn khó nói, vãn bối không phá được ván này.”
Tống Ôn Bạch cười cười, vẻ mặt khó đoán, giống như biết hắn ra vẻ khiêm tốn, cũng giống như biết hắn không muốn tiết lộ tình hình thực tế vậy.
Nhưng dù cho là cái nào thì Tống Ôn Bạch cũng biết Dung Thế tử sẽ không gây bất lợi cho hắn. Hơn nữa đúng là hắn đã sớm chuẩn bị, chuyện phá thế cục này chỉ còn là vấn đề thời gian.
Dung Từ hỏi: “Không biết Tống bá phụ đã có đối sách gì chưa?”
“Đối sách ấy à, đơn giản là cứ chờ thôi.” Tống Ôn Bạch nói: “Việc này không cần vội, Đại Lý Tự đang tra, để bọn họ từ từ tra là được.”
“Bá phụ không vội sao, trước mắt toàn bộ Tương Dương Hầu phủ đề đang lo lắng việc này.”
“Lo lắng cũng không được gì.”
“Vậy việc triều đình buộc tội thì sao, bá phụ không sợ sao?”
“Sợ cái gì chứ?” Tống Ôn Bạch nói: “Giờ bọn họ càng buộc tội ta nhiều thì lúc chuyện sáng tỏ lại càng có lợi với ta hơn.”
Tống Ôn Bạch không hề che dấu, cứ thế để lộ dã tâm của mình trước mặt Dung Từ. Dung Từ hiểu rõ, hành vi này của Tống Ôn Bạch là coi hắn thành người một nhà.
Cứ như cố ý dẫn hắn vào truyện tranh đấu của triều đình, dạy hắn trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên Tống Ôn Bạch nói chuyện triều đình với Dung Từ, giọng điệu rất tự nhiên, không hề giống với đang nói với một đứa trẻ mười ba tuổi mà giống như đang nói với người cùng kề vai chiến đấu vậy.
Dung Từ cảm thấy đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Dù sao một ngày nào đó Tống Ôn Bạch cũng sẽ biết mưu đồ của hắn, để hắn biết trước có lẽ sẽ giúp mình được một tay.
Nhưng lời này của Tống Ôn Bạch cũng khiến hắn nhớ tới chuyện đời trước.
Đời trước Tống Ôn Bạch phải chịu hàm oan rất lâu, sau khi rửa sạch tội danh, đúng là Hoàng đế có đền bù cho hắn, không chỉ ban thưởng vàng bạc tiền tài, mà con thăng quan cho hắn.
Nhưng chức quan này lại là tuần phủ của một Châu ngoài thành. Nói cách khác, có lẽ không lâu sau, Tống Ôn Bạch sẽ thăng quan, sau đó rời Kinh nhận chức.
Nhưng cũng từ đó khiến A Lê cực khổ.
Có thể nói, đời trước từ nhỏ A Lê đã một mình lớn lên ở Tương Dương Hầu phủ. Có lẽ thời thơ ấu quá cô đơn, cho nên sau khi gả vào Duệ Vương phủ nàng mới đối xử với ai cũng cẩn thận như thế.
Dung Từ giật giật môi, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cảm thấy phí công. Có một số việc, dù đời trước hay đời này thì cũng đã sớm được chú định.
Thôi, may mà đời này hắn trở về sớm, tất nhiên A Lê của hắn cũng sẽ không phải giẫm vào vết xe đổ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất