Chương 29: Học Nhanh
“Hắn làm gì có, hắn phát rồ.”
Giọng nói Tạ Tuệ An lạnh đi, nàng dứt ra từ trong hồi ức, ép buộc mình đối mặt với hiện thực hít thở không thông.
Nam Y trầm mặc không nói gì. Trong những năm tháng đã qua, chắc hẳn Tạ Tuệ An đã vô số lần ôm hy vọng vào ca ca chí thân của mình, sau đó lại thất vọng mới có thể kiên quyết nói ra kết luận thế này.
“Tẩu tẩu, không nói đến hắn nữa. Sắc trời đã tối rồi, tẩu vừa tới Vọng Tuyết Ổ nên không quen với cuộc sống nơi đây, để ta đưa tẩu về Hòe Tự viện đi.”
Nam Y gật gật đầu, trầm mặc đi theo bên người Tạ Tuệ An.
Tạ Tuệ An cố gắng mở ra một ít đề tài khác: "Tẩu tẩu, trong phòng tẩu có thiếu cái gì không? Tẩu đừng cảm thấy mất mặt, cần cái gì thì nói với ta, ta mua thêm cho tẩu. Tẩu và Kiều di nương ở chung như thế nào? Nàng ta là người hiền lành nên sẽ không làm khó tẩu đâu nhỉ.”
Nam Y còn đang hoảng hốt, vừa ngẩng đầu nước mắt trong mắt lại lã chã rơi xuống.
Ngay cả bản thân Nam Y cũng ngây ngẩn cả người, nàng không biết giọt nước mắt này nổi lên trong mắt từ khi nào, nhưng dường như là rơi xuống vì chuyện xưa của Tạ Khước Sơn. Tạ Tuệ An lại hiểu lầm, lập tức căng thẳng.
“Tẩu tẩu, sao tẩu lại khóc? Có phải Kiều di nương bắt nạt tẩu không?”
Đánh bậy đánh bạ lại đúng với ý nguyện của Nam Y. Nàng tiếp cận Tạ Tuệ An không phải là vì cải thiện tình cảnh của mình ở Tạ phủ sao? Nàng dứt khoát thuận nước đẩy thuyền giơ tay lau nước mắt, lắc đầu như thể vờ tha để bắt thật.
Tạ Tuệ An đã tự mình bổ não xong một vở kịch, thấy Nam Y mang bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, cơn tức lập tức bốc lên.
Cơn tức này tám phần là vì bất bình cho Nam Y, hai phần còn lại... là tinh thần trọng nghĩa mà nàng ấy không có chỗ trút ra cần gấp một chỗ phóng thích.
Cuộc đời Tạ Tuệ An thuận lợi một đường, nàng ấy ghét ác như thù, lòng mang đại nghĩa, nguyện ý ra mặt vì bất công và hắc ám, thế đạo tà ác lại chưa bao giờ phủ lên trên người nàng. Trong thời bình, đây là phúc khí của người, nhưng trong thời loạn thế lại trở thành lời nguyền của Tạ Tuệ An.
Từng cây đại thụ nàng ấy dựa vào đều ngã xuống ầm ầm, nàng ấy dựa vào sức một mình không thể thay đổi hiện trạng, rồi lại không thể tiếp nhận trật tự thế giới điên đảo này.
Vì thế nàng ấy ký thác tất cả hi vọng ở trên người Nam Y… Nàng ấy kiên định cho rằng nữ tử mang theo thân phận thần bí này sẽ là mấu chốt phá cục. Nàng ấy không làm quân sư được, vậy phải làm thanh kiếm thủ hộ kia, đừng ai mong thương tổn tẩu tẩu của nàng ấy.
…
Tạ Tuệ An vọt vào Hòe Tự viện, không nói lời nào kéo Kiều Nhân Chi ra.
“Kiều thị, hôm nay chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, đạo lý làm thiếp của ngươi rốt cuộc là gì?”
Tạ Tuệ An lôi kéo Kiều Nhân Chi đi đến Sơ Dương viện, đó là viện của Lục Cẩm Tú, bà ấy chưởng quản sự vụ lớn nhỏ ở hậu viện, lại là mẫu thân ruột của Tạ Tuệ An, tìm bà ấy cãi là hữu hiệu nhất.
Nam Y cúi đầu đi theo sau Tạ Tuệ An, cảm thấy mình giống như một con rùa đen vô sỉ rụt đầu. Nàng đã lợi dụng Tạ Tuệ An giúp mình đặt chân ở Tạ gia, nhưng đối mặt với trọ giúp trắng trợn huênh hoang như thế vẫn khiến nàng có chút chột dạ. Lục cô nương là một người tốt thẳng thắn vô tư, nàng đã lừa gạt một trái tim thuần khiết sạch sẽ của nàng ấy.
Hổ thẹn đã bành trướng trong lồng ngực Nam Y.
Chỉ phỉ nhổ mình một trăm lần ở trong lòng, ý niệm sinh tồn vẫn chiếm thế thượng phong. Nam Y không thể buông tha cơ hội đặt chân ở Tạ gia này.
Tạ Tuệ An người còn ở hành lang chưa bước vào cửa, chỉ xuyên qua màn cửa sổ nhìn thấy trong phòng có người, nàng ấy đã bắt đầu huyên náo: "Nương, cho dù nói như thế nào thì tẩu tẩu cũng là chính thê đại ca cưới về, sao người cùng Kiều thị có thể đối xử hà khắc với nàng như thế?"
Tạ Tuệ An một cước bước vào trong cửa, chợt ngây ngẩn cả người. Nam Y vừa đuổi theo Tạ Tuệ An, ánh mắt nhìn vào bên trong.
Đúng là Tạ Khước Sơn đang ngồi trong thư phòng, Lục Cẩm Tú cung kính đứng một bên. bà ấy dùng ánh mắt trừng mắt Tạ Tuệ An.
“Cãi nhau ầm ĩ con ra thể thống gì, còn không vấn an huynh trưởng ngươi.”
Tạ Khước Sơn giương mắt nhìn Lục Cẩm Tú, hắn rõ ràng nhớ rõ không lâu trước đây bà ấy còn xa cách gọi hắn là "Tạ sứ tiết", không chịu nhận hắn làm người Tạ gia, lúc này thậm chí không cần hắn nhiều lời, bà ấy đã trở giáo rất nhanh.
Lục Cẩm Tú là một nữ tử tinh thông tính toán, bà ấy nghe được tin tức Tạ Khước Sơn quản lý Tạ gia, gia chủ bị giam lỏng sau núi lễ Phật thì cực kỳ thức thời, phối hợp với tất cả yêu cầu của Tạ Khước Sơn không hề do dự. Hắn muốn đến hậu viện xem sổ sách, bà ấy liền lấy toàn bộ ra cho hắn lật xem.
Bà ấy hy vọng nữ nhi tính tình nóng nảy của mình cũng có thể thức thời giống như bà ấy, nhưng hiển nhiên Tạ Tuệ An tuyệt đối không thể cúi đầu.
Tạ Tuệ An mím môi không nói lời nào, làm bộ không nhìn thấy Tạ Khước Sơn. Nàng ấy vốn định quay đầu bước đi, nhưng chuyện hôm nay còn chưa có kết luận nên nàng ấy chỉ có thể kiên trì lưu lại.
Tạ Khước Sơn cũng không thèm để ý, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra xung đột với Tạ Tuệ An, ánh mắt của hắn lướt qua Tạ Tuệ An, nhìn về phía Kiều Nhân Chi ngoan ngoãn đứng đó, cuối cùng rơi vào trên người Nam Y.
“Kiều thị hà khắc ngươi như thế nào?" Hắn hỏi.
Nam Y cúi đầu, trong lòng nhanh chóng tính toán… Hắn biết rõ còn cố hỏi! Tối hôm qua hắn tới đã thấy rõ ràng, lại nhất định phải hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn đào hố cho nàng?
Vừa nghĩ, Nam Y vừa lấy giọng điệu điềm đạm đáng yêu trả lời: "Không hề hà khắc, là ta còn chưa kịp sắp xếp ổn thỏa cho chính mình... Lục cô nương, bỏ đi, chúng ta trở về thôi.”
Thanh âm mềm mại rơi vào trong tai, Tạ Khước Sơn hơi nheo mắt lại.
Nàng trái lại đã học rất nhanh, mặc dù chính mình đưa tay ra muốn nhưng cũng biết lấy lùi làm tiến không đắc tội người ta.
Giọng nói Tạ Tuệ An lạnh đi, nàng dứt ra từ trong hồi ức, ép buộc mình đối mặt với hiện thực hít thở không thông.
Nam Y trầm mặc không nói gì. Trong những năm tháng đã qua, chắc hẳn Tạ Tuệ An đã vô số lần ôm hy vọng vào ca ca chí thân của mình, sau đó lại thất vọng mới có thể kiên quyết nói ra kết luận thế này.
“Tẩu tẩu, không nói đến hắn nữa. Sắc trời đã tối rồi, tẩu vừa tới Vọng Tuyết Ổ nên không quen với cuộc sống nơi đây, để ta đưa tẩu về Hòe Tự viện đi.”
Nam Y gật gật đầu, trầm mặc đi theo bên người Tạ Tuệ An.
Tạ Tuệ An cố gắng mở ra một ít đề tài khác: "Tẩu tẩu, trong phòng tẩu có thiếu cái gì không? Tẩu đừng cảm thấy mất mặt, cần cái gì thì nói với ta, ta mua thêm cho tẩu. Tẩu và Kiều di nương ở chung như thế nào? Nàng ta là người hiền lành nên sẽ không làm khó tẩu đâu nhỉ.”
Nam Y còn đang hoảng hốt, vừa ngẩng đầu nước mắt trong mắt lại lã chã rơi xuống.
Ngay cả bản thân Nam Y cũng ngây ngẩn cả người, nàng không biết giọt nước mắt này nổi lên trong mắt từ khi nào, nhưng dường như là rơi xuống vì chuyện xưa của Tạ Khước Sơn. Tạ Tuệ An lại hiểu lầm, lập tức căng thẳng.
“Tẩu tẩu, sao tẩu lại khóc? Có phải Kiều di nương bắt nạt tẩu không?”
Đánh bậy đánh bạ lại đúng với ý nguyện của Nam Y. Nàng tiếp cận Tạ Tuệ An không phải là vì cải thiện tình cảnh của mình ở Tạ phủ sao? Nàng dứt khoát thuận nước đẩy thuyền giơ tay lau nước mắt, lắc đầu như thể vờ tha để bắt thật.
Tạ Tuệ An đã tự mình bổ não xong một vở kịch, thấy Nam Y mang bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, cơn tức lập tức bốc lên.
Cơn tức này tám phần là vì bất bình cho Nam Y, hai phần còn lại... là tinh thần trọng nghĩa mà nàng ấy không có chỗ trút ra cần gấp một chỗ phóng thích.
Cuộc đời Tạ Tuệ An thuận lợi một đường, nàng ấy ghét ác như thù, lòng mang đại nghĩa, nguyện ý ra mặt vì bất công và hắc ám, thế đạo tà ác lại chưa bao giờ phủ lên trên người nàng. Trong thời bình, đây là phúc khí của người, nhưng trong thời loạn thế lại trở thành lời nguyền của Tạ Tuệ An.
Từng cây đại thụ nàng ấy dựa vào đều ngã xuống ầm ầm, nàng ấy dựa vào sức một mình không thể thay đổi hiện trạng, rồi lại không thể tiếp nhận trật tự thế giới điên đảo này.
Vì thế nàng ấy ký thác tất cả hi vọng ở trên người Nam Y… Nàng ấy kiên định cho rằng nữ tử mang theo thân phận thần bí này sẽ là mấu chốt phá cục. Nàng ấy không làm quân sư được, vậy phải làm thanh kiếm thủ hộ kia, đừng ai mong thương tổn tẩu tẩu của nàng ấy.
…
Tạ Tuệ An vọt vào Hòe Tự viện, không nói lời nào kéo Kiều Nhân Chi ra.
“Kiều thị, hôm nay chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, đạo lý làm thiếp của ngươi rốt cuộc là gì?”
Tạ Tuệ An lôi kéo Kiều Nhân Chi đi đến Sơ Dương viện, đó là viện của Lục Cẩm Tú, bà ấy chưởng quản sự vụ lớn nhỏ ở hậu viện, lại là mẫu thân ruột của Tạ Tuệ An, tìm bà ấy cãi là hữu hiệu nhất.
Nam Y cúi đầu đi theo sau Tạ Tuệ An, cảm thấy mình giống như một con rùa đen vô sỉ rụt đầu. Nàng đã lợi dụng Tạ Tuệ An giúp mình đặt chân ở Tạ gia, nhưng đối mặt với trọ giúp trắng trợn huênh hoang như thế vẫn khiến nàng có chút chột dạ. Lục cô nương là một người tốt thẳng thắn vô tư, nàng đã lừa gạt một trái tim thuần khiết sạch sẽ của nàng ấy.
Hổ thẹn đã bành trướng trong lồng ngực Nam Y.
Chỉ phỉ nhổ mình một trăm lần ở trong lòng, ý niệm sinh tồn vẫn chiếm thế thượng phong. Nam Y không thể buông tha cơ hội đặt chân ở Tạ gia này.
Tạ Tuệ An người còn ở hành lang chưa bước vào cửa, chỉ xuyên qua màn cửa sổ nhìn thấy trong phòng có người, nàng ấy đã bắt đầu huyên náo: "Nương, cho dù nói như thế nào thì tẩu tẩu cũng là chính thê đại ca cưới về, sao người cùng Kiều thị có thể đối xử hà khắc với nàng như thế?"
Tạ Tuệ An một cước bước vào trong cửa, chợt ngây ngẩn cả người. Nam Y vừa đuổi theo Tạ Tuệ An, ánh mắt nhìn vào bên trong.
Đúng là Tạ Khước Sơn đang ngồi trong thư phòng, Lục Cẩm Tú cung kính đứng một bên. bà ấy dùng ánh mắt trừng mắt Tạ Tuệ An.
“Cãi nhau ầm ĩ con ra thể thống gì, còn không vấn an huynh trưởng ngươi.”
Tạ Khước Sơn giương mắt nhìn Lục Cẩm Tú, hắn rõ ràng nhớ rõ không lâu trước đây bà ấy còn xa cách gọi hắn là "Tạ sứ tiết", không chịu nhận hắn làm người Tạ gia, lúc này thậm chí không cần hắn nhiều lời, bà ấy đã trở giáo rất nhanh.
Lục Cẩm Tú là một nữ tử tinh thông tính toán, bà ấy nghe được tin tức Tạ Khước Sơn quản lý Tạ gia, gia chủ bị giam lỏng sau núi lễ Phật thì cực kỳ thức thời, phối hợp với tất cả yêu cầu của Tạ Khước Sơn không hề do dự. Hắn muốn đến hậu viện xem sổ sách, bà ấy liền lấy toàn bộ ra cho hắn lật xem.
Bà ấy hy vọng nữ nhi tính tình nóng nảy của mình cũng có thể thức thời giống như bà ấy, nhưng hiển nhiên Tạ Tuệ An tuyệt đối không thể cúi đầu.
Tạ Tuệ An mím môi không nói lời nào, làm bộ không nhìn thấy Tạ Khước Sơn. Nàng ấy vốn định quay đầu bước đi, nhưng chuyện hôm nay còn chưa có kết luận nên nàng ấy chỉ có thể kiên trì lưu lại.
Tạ Khước Sơn cũng không thèm để ý, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra xung đột với Tạ Tuệ An, ánh mắt của hắn lướt qua Tạ Tuệ An, nhìn về phía Kiều Nhân Chi ngoan ngoãn đứng đó, cuối cùng rơi vào trên người Nam Y.
“Kiều thị hà khắc ngươi như thế nào?" Hắn hỏi.
Nam Y cúi đầu, trong lòng nhanh chóng tính toán… Hắn biết rõ còn cố hỏi! Tối hôm qua hắn tới đã thấy rõ ràng, lại nhất định phải hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn đào hố cho nàng?
Vừa nghĩ, Nam Y vừa lấy giọng điệu điềm đạm đáng yêu trả lời: "Không hề hà khắc, là ta còn chưa kịp sắp xếp ổn thỏa cho chính mình... Lục cô nương, bỏ đi, chúng ta trở về thôi.”
Thanh âm mềm mại rơi vào trong tai, Tạ Khước Sơn hơi nheo mắt lại.
Nàng trái lại đã học rất nhanh, mặc dù chính mình đưa tay ra muốn nhưng cũng biết lấy lùi làm tiến không đắc tội người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất