Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 32

Trước Sau
Nhu Nhu ở nhà vừa ăn cơm xong, ngồi ở phòng khách bên đĩa hoa quả và nước ép như hằng ngày.

Cô chán nản bấm điều khiển, tốc độ bấm càng nhanh hơn, Lâm Thiên ngồi ở ghế bên cạnh nhìn tốc độ tay bấm liên tục mà đớ người.

Đến khi màn ti vi nhảy loạn xạ lên cô mới dừng tay, như từ trong chiêm bao đi ra cô thở phào một hơi, nhìn điều khiển trên tay có phần lo sợ.

Lâm Thiên thấy vẻ mặt cô thay đổi trong chốc lát lại càng dè chừng hơn.

[ Có phải là đang nghĩ ra chuyện gì rồi không? Sao bỗng nhiên lại dừng lại.]

Nghe thấy được tiếng xe lái vào trong sân cả nhà đều đoán ra ba đã về, Nhu Nhu vứt điều khiển cho Lâm Thiên, cô vội cầm lấy cốc nước ép trên bàn định đi lên phòng, ba từ ngoài đi vào bước chân xiêu vẹo, không ngừng ca bài hát mà ông ấy yêu thích.

Dì Mẫn chạy từ trong bếp đi ra đỡ ông ấy, bác tài xế đỡ người ba cho dì Mẫn mà lo lắng.

Nhu Nhu chán nản nhìn người ba đang say của mình.

Lâm Thiên cũng chạy đến đỡ ba cùng mẹ, chỉ có Nhu Nhu vẫn còn đang đứng trơ ra đó.

Cô nhìn ba người họ đi cùng nhau càng trông giống một gia đình hơn, bác tài đứng ở cửa nhìn cô trầm ngâm, dáng vẻ của đứa trẻ này là đang tự ghen tị với hạnh phúc trong gia đình mình sao, lát sau Lâm Thiên đi ra, Nhu Nhu đã một mạch uống hết ly nước ép đầy kia.

Bình thường vẻ mặt luôn khó ở bây giờ chuyển sang khó chịu, ở chung nhà cũng hai năm, Lâm Thiên hiểu thái độ của Nhu Nhu luôn thế nên chẳng để ý nhiều, điều tốt nhất mà anh có thể làm là mặc kệ em ấy.

Mấy ngày sau Nhu Nhu vẫn luôn tránh mặt mấy người Thành Thành, cô sẽ cố tình đến trường muộn hơn, không lên thư viện thường xuyên nữa mà bám lấy Dương Lý ở miết dưới sân, không góc này thì góc kia.

Đi lên chấm điểm vệ sinh đều toàn đứng bên ngoài, để cho một đứa khối 10 đi vào chấm, ra chơi Thành Thành cố tình đi xuống để gặp cũng chỉ thấy Chu Diễn ở đó, có ngày còn không thấy cả Chu Diễn.

Sáng hôm nay vẫn như thường lệ, Thành Thành mất tích khỏi hội bạn, anh đi xuống lớp 11 để tìm Nhu Nhu nhưng mười phút sau đã quay lại.

Trên tay anh còn cầm theo đồ vừa nãy cầm đi xuống thì chắc chắn không gặp được rồi, Nghiêm Duyễn gián tiếp gây ra chuyện như thế này cậu ta càng áy náy hơn, thấy Thành Thành ủ rũ đi về liền hỏi.

“ Lại không gặp em ấy sao?”

Thành Thành đặt đồ ăn lên bàn trước mặt Hoàng Nhiên, Đinh Thế thuận tay cầm lấy mà ăn, Nghiêm Duyễn thì hoàn toàn không còn tâm trí mà ăn uống nữa, người bạn tốt chả anh đang bị người con gái mà cậu ta thích tránh mặt phũ phàng.

Hoàng Nhiên tay bóc túi bánh mì ra, miệng còn quan tâm.

“ Vậy còn nhắn tin thì sao? Nhắn cũng không trả lời à?”

Thành Thành đưa đoạn chat ra trước mặt ba người này, cứ cách mấy tiếng là Thành Thành lại nhắn một dòng, em ấy có xem nhưng lại chẳng nói gì.

Đến đoạn tin nhắn sáng nay thì liền không xem, Đinh Thế thò đầu ra nhấn vào dấu gọi video trên cùng, còn mỉm cười.

“ Nếu vậy thì nói chuyện trực tiếp thôi.”

Thành Thành lập tức tắt đi, lo sợ cô sẽ chặn tài khoản của mình mất.

“ Nhỡ đâu em ấy block mình thì sao.”

Hoàng Nhiên ồ lên.

“ Nghiêm trọng thế à.”

Điện thoại của anh lại rung lên, tên Nhu Nhu hiện ở đó, Đinh Thế không chần chừ mà liền nhấn nhận máy, đường dây bên kia lại không phải Nhu Nhu, Thành Thành đang ngại ngùng để nói chuyện với người ta rồi, nhưng mặt Chu Diễn lại chình ình ở đó.

Đinh Thế thấy vậy liền giật máy.

“ Nhu Nhu đâu?”

Chu Diễn bên đó cười tươi đáp.

“ Nhu Nhu á, Nhu Nhu này.”

Rồi chuyển máy quay sang bên cạnh, Nhu Nhu đang nằm ngủ gục trên bàn, nhưng cái không gian này không giống lớp học cho lắm, Thành Thành ngó sang nhìn thấy bên đó Chu Diễn đưa điện thoại quay cận mặt Nhu Nhu, nghe giọng còn cười thành tiếng rất vui vẻ.

Đinh Thế mặt mày nhăn nhó đưa lại điện thoại cho Thành Thành, Hoàng Nhiên nhảy vào khung hình gắt gỏng lên.

“Đang ở chỗ nào vậy?”

Chu Diễn dường như không nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó, đen thui của hội bạn này, còn rất ngây thơ mà nói.

“ Bọn em đang ở thư viện, có hai tiết toán thầy chủ nhiệm hôm nay xin nghỉ nên bọn em lên thư viện học.”



Nghiêm Duyễn lại chen chỗ nhảy vào khung hình, trố mắt nhìn màn hình đang quay Nhu Nhu ngủ.

“Có hai người thôi sao? Sao cậu lại mở được điện thoại của Nhu Nhu?”

Thành Thành liền ý thức được chuyện đi xa hơn rồi, anh liền hỏi lại ý của Nghiêm Duyễn.

“Có hai người thôi à?”

Chu Diễn gật đầu rất nhanh, dường như chẳng suy nghĩ gì cả.

Đinh Thế giật điện thoại Thành Thành lại chen vào nói.

“ Nhu Nhu vừa mới ngủ sao?”

Màn hình vẫn đang quay Nhu Nhu, cô giật mí mắt tỉnh dậy vì giấc ngủ bị quấy, Chu Diễn lập tức úp mặt điện thoại xuống, cả đám bên này ngơ ra luôn.

Nhu Nhu vừa tỉnh dậy nheo mắt, dụi mắt, nhìn tờ đề trên bàn của Chu Diễn vẫn chưa động một câu nào liền khó chịu.

“ Cậu lại không làm đề, có muốn bị phạt không?”

Chu Diễn hối hả cầm bút lên.

“ Mình làm ngay.”

Đinh Thế gõ vào loa điện thoại để gọi Nhu Nhu, cô giật mình nhìn vào điện thoại mình đang úp mặt xuống, Nhu Nhu nhìn Chu Diễn vừa cầm điện thoại lên vừa chất vấn cậu ta.

“Cậu lại xem cái gì nữa hả?”

Cô cầm điện thoại lên, Đinh Thế đang trong khung hình mặt mày nhăn nhó khó ở đang nhìn thẳng màn hình.

Thấy Đinh Thế cô cũng giật mình, lúc này Đinh Thế không nói gì chỉ lẳng lặng đưa điện thoại cho Thành Thành.

Thành Thành nhìn Nhu Nhu trong khung hình chỏm tóc trên đầu còn rối dựng lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn anh.

Thành Thành ngại ngùng đáp.

“ Nhu Nhu, anh, anh muốn nói chuyện với em.”

Không chỉ Thành Thành gượng gạo mà còn có cả Nghiêm Duyễn và Hoàng Nhiên đang đứng bên cạnh không dám lên tiếng, Đinh Thế là người trong sạch nhất của nhóm, thái độ vốn thẳng thắn chính trực nhất.

Đinh Thế lại một lần nữa đón lấy điện thoại từ tay Thành Thành, anh đi thẳng vào vấn đề chính.

“Vì dạo gần đây em cứ luôn tránh mặt Thành Thành cho nên cậu ấy cần một chút thời gian gặp mặt riêng để nói chuyện với em.”

Nhu Nhu lại tỏ ra lạnh lùng, phũ phàng.

“ Sao các anh nhiều chuyện để nói vậy.”

Câu nói này mà đáp Thành Thành thì kiểu gì cậu ấy cũng á khẩu, nhìn màn hình hoang mang, còn Đinh Thế thì không như thế, anh nghiêng đầu bình tĩnh đáp.

“ Vì nhân vật chính là em cho nên rất nhiều chuyện để nói, tiết sau Thành Thành xuống thư viện gặp em được không?”

Nhu Nhu thở dài đáp.

“ Được, em cũng có chuyện nói với mọi người.”

Nói xong cô còn quay qua bên cạnh lườm nguýt Chu Diễn, Đinh Thế thấy thế cũng hỏi thêm.

“ Sao cậu ta lại cầm điện thoại của em vậy?”

Nhu Nhu lướt mắt sang nhìn Chu Diễn ghét bỏ nói.

“ Em cho cậu ta mượn điện thoại để làm đề vật lý, cậu ta lại nghịch điện thoại của em.”

Đinh Thế đưa điện thoại lại cho Thành Thành, Thành Thành nhìn vào màn hình mỉm cười vẫy tay với cô.

“ Vậy tạm biệt, tiết sau anh sẽ xuống gặp em.”

Nhu Nhu liền nhấn tắt, tiếng click nhỏ vang lên, Thành Thành nhìn vào màn hình điện thoại mỉm cười ngây ngô.

Đinh Thế thật sự không hiểu mấy người này đang bị làm sao, chỉ một cuộc gọi thôi cũng thoả mãn rồi.



Đúng giờ ra chơi, tiếng chuông vừa reo Nhu Nhu và Chu Diễn đã nghe thấy tiếng chạy rầm rầm đi vào, hai người ngồi một góc trong sát hai kệ sách, Nhu Nhu cầm điện thoại lên muốn nhắn cho Thành Thành chỗ mình đang ngồi.

Chu Diễn ngồi nghịch điện thoại, rõ là cậu ta vừa cầm điện thoại lên thì đã bị sốc, cậu ta vươn tay vỗ vai cô.

“ V~, trên page của học sinh trường có một topic mới này.”

Cậu ta đọc nguyên văn bài viết đó lên, mặt còn rất đa cảm.

“Hot: có một bạn nữ trong trường chúng bị lộ một clip nóng bỏng dài mười giây, đặc biệt hơn đây là clip giữa hai bạn nữ.”

Chu Diễn đọc lên cô liền chột dạ bật dậy, mặt tái mét, Chu Diễn nhìn cô xanh mặt cũng sợ hãi theo.

Chu Diễn khẽ lay người cô, dè dặt hỏi.

“ Cậu sao vậy?”

Nhu Nhu cầm điện thoại thật chặt, lúc này Thành Thành chạy sượt qua chỗ cô và Chu Diễn.

Chu Diễn vừa quay qua đã thấy Thành Thành quay lại, Nhu Nhu và anh đối mắt nhau.

Cô giật lấy điện thoại của Chu Diễn, nhìn vào màn hình điện thoại còn sáng và bài viết vẫn còn ở đó.

Cô chất vấn Thành Thành.

“Anh biết chuyện này có đúng không? Vậy nên anh mới muốn nói chuyện với em, bài viết này là gì đây?”

Thành Thành nhìn bài viết trên màn hình điện thoại đọc không sót một chữ nào, Nhu Nhu trả lại điện thoại cho Chu Diễn, cậu ta nhấn vào xem người ta bàn luận gì nhưng bài viết đã không tồn tại.

Thành Thành không biết nói gì, anh chỉ muốn đến để giải quyết hiểu lầm với cô thôi, chuyện bài viết đó anh hoàn toàn không biết gì hết.

Chu Diễn vội vã đứng lên giải thích, còn đưa điện thoại cho Nhu Nhu xem.

“ Nhu Nhu, cậu nhìn này bài viết bị xoá rồi.”

Mặc dù Chu Diễn không hiểu sao giữa hai người lại đột nhiên căng thẳng chỉ vì bài viết ấu trĩ trên page này, nhưng cậu ta lại không muốn xem hai người đứng ở đây cãi nhau.

Nhu Nhu gạt tay Chu Diễn đi, Thành Thành không giải thích được gì, anh chỉ lắc đầu rồi nói đi nói lại rằng mình không biết.

“Anh thật sự không biết sao lại có bài viết đó, anh không biết gì cả, anh chỉ muốn xuống đây nói chuyện với em thôi.”

Nhu Nhu không muốn nghe mấy lời không có nghĩa này, cô nhìn xung quanh dè dặt, sợ hãi, mọi người sẽ bàn tán về mình về clip nhạy cảm giả đó, cô quay người cầm lấy sách vở rồi nhanh chóng bỏ đi.

Chu Diễn còn hoang mang nhìn theo, Thành Thành quay người ra cô đã chạy ra khỏi cửa, đi ra gặp ba người bạn của Thành Thành, hình như họ đã biết chuyện rồi, họ vừa hoang mang vừa áy náy nhìn cô, Nhu Nhu đưa ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ rồi chạy đi.

Cô chạy về lớp, dọn đống sách vở trên bàn của mình, đáng lẽ ra còn một tiết toán nữa mới tan học, nhưng tiết toán đó của thầy chủ nhiệm đã bị bỏ trống rồi, cô đeo cặp sách mau chóng chạy ra ngoài.

Chạy ra khỏi lớp cô va phải một người con trai, cậu ta cao ráo, học lớp C, cậu trai này đầu năm bị Thành Thành đánh vì thích cô, đó giờ gặp cô đều tránh né, nhưng không hiểu sao bây giờ lại chủ động tiến tới nói chuyện với cô.

Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, còn cười cợt.

“ Bảo sao, Thành Thành lớp D lại tán mãi không đổ, là vì thích con gái sao.”

Sau câu cợt nhả đấy mấy người bạn ở phía sau cậu ta đều cùng cười lên một tràng, Nhu Nhu đớ người ra nhìn cậu ta, cậu ta đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.

“ Cậu cũng xinh thật đấy, nhưng mà lại không thích con trai.”

Phía sao lại rộ lên một tràng cười nữa, Nhu Nhu lấy hết sức bình sinh đẩy cậu ta đi, cậu ta lùi về sau mấy bước, Nhu Nhu nhìn cậu ta như muốn vồ thêm một cái nữa vào người cậu ta, nhưng rồi ở phía sau Chu Diễn đang chạy tới còn gào tên cô.

Cô nhanh chóng chạy xuống tầng một, lúc này va phải Dương Lý, Dương Lý đỡ cô thấy cô đeo cặp thì liền hỏi han.

“ Sao cậu về sớm vậy, chưa hết tiết mà.”

Nhu Nhu sắc mặt trắng bệch ra, thở hổn hển nhìn Dương Lý một cái rồi lại tiếp tục bỏ chạy về phía cổng.

Thành Thành vừa chạy xuống liền hỏi Dương Lý.

“ Nhu Nhu đâu?”

Dương Lý chỉ về phía cổng.

“ Cậu ấy về rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau