Chương 16
chương này dài quá dài luônnnnnn
----
Suốt năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa, nói về việc tổng kết đạo lí nhân sinh của những bậc tổ tông thì có thể cho là cực kì vĩ đại. Ví như "bĩ cực thái lai"*, ví như "vui quá hóa buồn."
*bĩ cực thái lai: Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may.
Vào một buổi sáng thứ hai, khi phụ huynh mang theo đứa con bị đánh bầm dập mặt mũi xuất hiện ở trước văn phòng Quý Thư, anh mới hiểu được đạo lý này.
Mặt mũi bầm tím như thế này là do đâm trúng thứ gì?
"Đây là?"
"Thầy Quý, thầy xem, giữa trưa thứ bảy, bị đánh ở quán mì bên cạnh trường học." Người nói chuyện là phụ huynh của học sinh kia, một thân tây trang giày da, "Việc này không phải tới tìm thầy, chỉ là mong thầy giúp đỡ tra ra, tự dưng ăn một bữa cơm lại rước oán vào người."
Quý Thư đảo mắt nhìn gương mặt sặc sỡ của học sinh kia, "Sao lại thế này?"
"Thầy Quý," nam sinh kia cực lực mà khẽ động khuôn mặt, biểu tình muốn khóc mà nói, "Ngày đó con và nhóm Lưu Mục ăn cơm ở quán đó, ăn được phân nửa tự dưng có một người điên ấn con xuống đất mà đánh, muốn kéo cũng kéo không ra... May là trong nhóm tụi con có người quay được video, khi nãy con đã đăng lên diễn đàn của trường học."
"Ừm," Quý Thư gật gật đầu, "Người nọ trông như thế nào?"
Nam sinh kia ước lượng chiều cao trên không trung, "Cao tầm thế này, thấp hơn thầy mấy cm, mặt hơi dài, mắt to mày rậm, rất gầy, hôm đó mặc một chiếc áo lông cao cổ màu xám nhạt, áo khoác bông màu trắng."
Miêu tả như thế, thầy có thể tìm được một đống ở trên đường cái cho con.
Quý Thư chửi thầm, đột nhiên nhớ tới cái gì, chậm rãi nhăn lại mày.
"Người này, chắc là thầy có thể tìm được," qua vài phút, Quý Thư cực thong thả mà mở miệng, "Xóa video trên mạng đi, chuyện chúng ta có thể giải quyết, đâu cần phải ồn ào huyên náo làm cái gì, con cũng mất mặt."
Cha mẹ của học sinh kia thật ra rất hiểu chuyện, gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra để anh xóa video, "Thầy Quý, thế người này..."
Quý Thư cầm lấy điện thoại, gõ vài cái, áp sát bên tai.
"Cho con hai mươi phút, tới văn phòng thầy."
Sau đó lại gọi điện thoại cho bảo vệ, "Tôi là Quý Thư, hiệu trưởng khối phổ thông, chút nữa sẽ có một người khoảng hai mươi tuổi đến tìm tôi, họ Tiều, anh cứ trực tiếp cho cậu ấy vào là được, tôi không đi đón."
Dàn xếp xong chỗ ngồi cho ba người, Quý Thư cầm ly nước trong tay, như có như không mà uống một ngụm.
Hạ hỏa.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa.
"Tiến vào."
Tiều Thanh đứng trước bàn làm việc của thầy, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy sư phụ chỉ chỉ chính mình, hỏi, "Là cậu ấy à?"
Thanh âm thanh lãnh, chỉ có Tiều Thanh mới có thể cảm nhận được thầy đang nghẹn cơn tức lớn thế nào.
"Chính là cậu ta!"
Tiều Thanh quay đầu nhìn những người khác trong văn phòng, vừa thấy lại vui vẻ.
Quý Thư lại nói, "Con quen không?"
Hướng về phía cậu.
Tiều Thanh thu lại nụ cười, gật đầu, "Dạ quen."
"Con đánh?"
"Dạ đúng."
Quý Thư đứng lên, đẩy ghế lui về phía sau một chút, "Vì sao?"
Tiều Thanh nhìn vào gương mặt sưng phù đến mức không thấy cả mắt kia, thật sự nhịn không được mà trợn mắt, khóe miệng treo lên một nụ cười khinh miệt, "Sao thầy không thử hỏi xem cậu ta đã nói những gì?"
Vừa dứt lời, sáu ánh mắt đều tập trung nhìn về chàng trai bị sưng mặt kia, Quý Thư và cha mẹ của cậu ấy.
Tiều Thanh nhìn phản ứng của cha mẹ cậu ta, hiểu rõ, chắc chắn cả một ngày trời cũng vẫn chưa biết tại sao đứa con bảo bối nhà mình lại bị đánh.
Cậu học sinh kia ấp úng nửa ngày vẫn không nói được nguyên nhân, Tiều Thanh thiếu kiên nhẫn, hướng về Quý Thư, đứng rất thẳng, "Ngày đó con vừa mới quay về, ghé quán mì phía tây trường học ăn một bữa, nhưng lại nghe được vài lời."
Những câu nói kia được Tiều Thanh thuật lại không sai một chữ, hơn nữa người học sinh kia ấp úng nửa ngày cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, tất cả mọi người đều hiểu ra. Người cha kia rất xấu hổ mà nói xin lỗi Quý Thư, một bên trách mắng một bên dìu già dắt trẻ rời khỏi văn phòng.
Toàn bộ gian phòng chỉ còn Quý Thư đang khoanh tay, nhìn không ra được cảm xúc và Tiều Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng đúng lí hợp tình.
Yên tĩnh đến mức xấu hổ.
Tiều Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là hừ một tiếng, khinh thường nói: "Còn có mặt mũi đi buộc tội."
Cả người Quý Thư cứng đờ, không thể nhịn được tức giận tràn ngập trong lòng, quơ tay nói, "Lùi về phía sau."
Tiều Thanh không rõ nguyên nhân mà lui về phía sau hai bước.
"Tiếp tục."
Mãi cho đến Quý Thư kêu dừng, Tiều Thanh đã lùi về đến chính giữa căn phòng.
"Sư phụ..."
"Ngồi xổm." Quý Thư quăng cho cậu hai từ, lấy ra một quyển từ điển từ trong ngăn tủ, đi qua, nhìn Tiều Thanh vẫn còn đứng mà nghiến răng, "Nghe không hiểu?"
Tiều Thanh đứng hình, rốt cuộc cảm nhận được cơn tức giận không rõ ngọn nguồn của Quý Thư, vội vàng đáp lại một tiếng, chân phải lùi về sau một bước, mũi chân chống xuống đất, gót chân nhấc lên, mông đặt trên chân phải, chân trái hoàn toàn chạm đất, hai tay đỡ đầu gối, ngồi xổm một cách vô cùng tiêu chuẩn.
Quý Thư đi quanh cậu một vòng, đá đá, "Ngồi cho thẳng thớm."
Tiều Thanh ưỡn thẳng sống lưng.
Từ điển dày nặng đặt ở trên đầu, Quý Thư vươn hai ngón tay gõ gõ ở bên trên, "An an tĩnh tĩnh mà ngồi xổm 25 phút. Nếu cuốn từ điển này mà rơi..."
Quý Thư trở lại phía sau bàn làm việc, nghiêng thân mình, mở ra một quyển sách vừa mới đọc được mười mấy trang.
Phạt ngồi xổm.
Mặc dù chưa từng gặp chuyện này bao giờ, Tiều Thanh cũng hiểu được sự vất vả khi ngồi xổm. Trọng lượng cả người đều đè trên nửa bàn chân, hai mươi phút đã rất khó khăn, tận hai mươi lăm phút... Tiều Thanh không tự chủ được mà cười khổ, trộm hít hít cái mũi.
"Oan ức à?" Quý Thư thấy được biểu tình của cậu, nhàn nhạt mà nói.
" Dạ không." Tiều Thanh không dám lắc đầu, hít sâu một hơi rồi trả lời.
Ai ngờ Quý Thư liếc mắt nhìn cậu một cái, "Thêm hai phút."
Ngón tay đang đỡ đầu gối dùng sức đè đè, "Dạ."
"Lại thêm một phút," Quý Thư nhích lại gần phía sau, nhìn Tiều Thanh, ngữ khí không thể bình tĩnh hơn, "Nếu có thể ngồi xổm được, con cứ việc nói chuyện."
Tiều Thanh đột nhiên nhớ tới ngoại trừ thời gian và yêu cầu không được động đậy, còn có bốn chữ: an an tĩnh tĩnh.
Câu nói kia cậu không có nhớ!
Tiều Thanh tiết kiệm sức lực, không nói một lời mà ngồi xổm.
Quý Thư khởi động đồng hồ bấm giờ, từng số từng số dần tăng lên, bên tai anh truyền đến một tiếng thở nhẹ, a a ô ô, Quý Thư liếc nhìn qua đồng hồ, mười sáu phút bốn mươi hai giây, im lặng.
Lại thêm 80 giây, Quý Thư liếc Tiều Thanh một cái, môi trên môi dưới chạm vào, phun ra hai chữ: "Dám?"
Tiều Thanh dừng lại.
Toàn bộ phần chân từ đầu gối trở xuống đều không còn cảm giác, cậu thật sự, thật sự muốn di chuyển, chỉ một chút là được, chi bằng hạ luôn đầu gối bên đùi phải xuống đất, quỳ so với ngồi xổm vẫn dễ chịu hơn nhiều. Ai ngờ vừa mới đè ép đầu gối một chút, liền bị Quý Thư vừa vặn bắt gặp.
Quý Thư đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Tiều Thanh, cúi đầu nhìn mồ hôi trên thái dương cậu, từ trên trán lướt qua sườn mặt lại xuống cằm, cuối cùng rơi xuống tí tách trên mặt đất.
"Con thử chạm vào nơi không nên chạm trên sàn nhà xem?"
Tiều Thanh nhớ rõ sư phụ không cho cậu nói chuyện, nhấp nhấp miệng, thành thành thật thật mà ngồi xổm.
"Cảm thấy oan ức?" Quý Thư nhìn cậu vài lần, ngắn gọn mà bổ sung: "Nói chuyện."
Tiều Thanh mở miệng liền không kìm chế được mà kêu một tiếng, cực kì khó nhọc mà nghẹn lại một nửa: "Dạ không, không oan ức."
"Con nghĩ rằng thầy không thấy?"
Tiều Thanh không dám nói nữa.
Quý Thư bước vài bước, dựa vào cửa sổ, lạnh lùng mà gọi một tiếng: "Tiều Thanh."
Tiều Thanh giật mình một cái, chân cẳng vốn là bủn rủn bỗng nhiên mất đà, cả người và từ điển đều rớt xuống mặt đất.
"Sư phụ... Sư phụ, con sai rồi, con không dám." Tiều Thanh hoảng đến mức muốn khóc, tuy chưa từng bị phạt ngồi xổm, nhưng không phải lần đầu tiên là sẽ được bỏ qua, khi trước, mỗi lần làm rơi đều sẽ bị phạt một trận, lần này ngay cả người cũng không thể ổn định, cậu thật sự không thể tưởng tượng được Quý Thư sẽ phạt cậu như thế nào.
Quý Thư nghe cậu kêu gào hai tiếng mới chậm chạp hỏi: "Tại sao lại oan ức?"
"Con không có," Tiều Thanh cả người không ngừng run rẩy, dùng cả tay lẫn chân bò dậy tiếp tục ngồi xổm, từ điển để ngay ngắn ở trên đỉnh đầu, hút một hơi tận lực làm thanh âm thật vững vàng, "Con thật sự không hề oan ức."
Quý Thư nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Ngay lúc này, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng đồng hồ báo thời gian đếm ngược đã hết, Tiều Thanh âm thầm mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám động, sụp mi thuận mắt ngồi xổm như cũ.
Quý Thư nhìn chằm chằm cậu, đi qua bấm dừng chế độ đếm ngược, đưa tay lấy cuốn từ điển, "Đứng lên đi."
Tiều Thanh nghiêng người một cái, ngồi trên mặt đất, duỗi tay chạm vào mắt cá chân đã hoàn toàn mất tri giác, xoa một lúc lâu, rốt cuộc lảo đảo mà đứng lên, đi về phía trước vài bước.
"Sư phụ, thầy đừng tức giận."
Con còn biết thầy tức giận.
Quý Thư không đem lời này nói ra, quay đầu nhìn Tiều Thanh, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, cầm Montblanc* trong tay tùy ý ném lên mặt bàn, "Vẫn sẽ đánh nhau, đúng không?"
*Montblanc: một nhãn hiệu bút khá nổi tiếng.
Tiều Thanh cụp mắt, vấn đề này cậu không trả lời được.
Tiếng chuông điện thoại bàn dồn dập vang lên, thông báo hiện lên một dòng mã ngắn, 2100, văn phòng bộ trưởng.
Quý Thư thở ra một hơi, ấn loa, âm thanh trở lại ôn nhã như ngày thường.
"Giáo sư Ngô."
Âm thanh bên kia thuộc về một nam nhân trung niên thuần hậu, "Thầy Quý, tới đây một chuyến."
Quý Thư sửng sốt, "Bây giờ ạ?"
"Đúng vậy."
Sau một chữ ngắn gọn là âm thanh vội vã ngắt điện thoại, Quý Thư không khỏi nhíu mày, dù cho hiệu trưởng Ngô mới được điều tới một tháng trước, một đường làm hành chính mà lên, là một người am hiểu sâu về quan trường, nhiều lần gặp mặt đều phải giở giọng quan, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe được mệnh lệnh ngắn gọn như vậy từ miệng ông ấy.
Cảm thấy khá kỳ quái nhưng Quý Thư cũng không hề nghĩ nhiều. Đi đến phía trước mở cửa sổ ra, xoay người nhàn nhạt mà phân phó: "Cởi áo khoác đi."
Tiều Thanh cứng người lại, lập tức đưa tay làm theo.
"Tự chọn một góc tường mà con thích, đứng một chút đi." Quý Thư cầm áo khoác lên, mở cửa đi ra ngoài.
Gió lạnh ầm ầm thổi đến, Tiều Thanh không nhịn được mà rụt rụt thân mình, lại nhanh chóng nỗ lực mà đứng thẳng.
Lạnh.
Chân phải nhức mỏi.
Gió lạnh từ bao phương trời không biết từ đâu mà lọt vào phòng, che mất sự ấm áp từ máy sưởi. Phạt đứng, tất nhiên là để cậu tự kiểm điểm, nhưng mà suy xét hai lần tiền căn hậu quả trong đầu, Tiều Thanh thật sự không biết Quý Thư tại sao lại tức giận, lại càng không biết bản thân mình sai cái gì, nghiến răng, đều là do thằng mập đó, còn có mặt mũi đi buộc tội, chắc là đánh chưa đủ tàn nhẫn.
Run run rẩy rẩy mà đứng yên thật lâu, lúc tiếng chuông tan học vang đều hai lần, rốt cuộc cậu cũng nghe được chút động tĩnh.
Cửa văn phòng mở ra, rồi lại đóng. Tiếng bước chân vang lên, rồi lại dừng.
Cửa sổ bị đóng lại, khí lạnh còn lưu lại trong phòng một chút liền hoàn toàn tiêu tán.
Cẳng chân bị đá một cái. "Đứng thẳng."
Tiều Thanh run lên, tự chỉnh chỉnh lại thân mình cho thẳng thớm.
Lại là tiếng bước chân.
Quý Thư đi đến trước bàn, bưng lên ly nước uống hai ngụm, dạ dày ấm lên, cũng có chút sinh khí, "Con lại đây."
Chỉ vài giây sau, Tiều Thanh cúi đầu đứng trước mặt Quý Thư, trên vành tai còn lưu lại một vệt đỏ do gió lạnh.
"Nói đi, con nghĩ được những gì." Quý Thư cố gắng không nhìn thẳng Tiều Thanh, mới có thể khống chế được bản thân mình không bay lên đá cậu một cái bay xa 3, 5 mét.
"Con, không biết ạ." Tiều Thanh ngập ngừng nói, dừng một giây, lại nói câu vô nghĩa: "Thực xin lỗi."
Quý Thư liếc cậu một cái, lại muốn đánh.
Nhắm mắt lại thở đều, lại nhìn một cái, vẫn là muốn đánh.
Quý Thư có chút thất bại mà xoa huyệt Thái Dương, còn chưa tới vạn bất đắc dĩ, không thể đánh người ở văn phòng.
"Tiều Thanh," Quý Thư nói, uể oải, "Nếu con còn nhận người sư phụ này, thầy còn nhận người đồ đệ này, quy củ vẫn là quy củ như trước, giữa thầy với con, không có thực xin lỗi."
Tiều Thanh thấp đầu, đầu lưỡi chống hàm trên, cậu biết rõ lúc này tuyệt không có thể lại đổ thêm dầu vào lửa, bất quá một lát, vẫn là mở miệng: "Con không biết sai, cho nên không thể nhận sai."
Quý Thư nhếch miệng cười cười, xoa đầu ngón tay Tiều Thanh.
Tiều Thanh nuốt nước miếng, tiến lên phía trước hai bước. Một cánh tay cậu đặt ở trên ngực, rầu rĩ đau đớn, trước mắt Tiều Thanh tối sầm, theo bản năng mà khụ một tiếng, lại nghẹn trở về một nửa, trong lòng nhanh chóng ước lượng một chút sư phụ tức giận như thế nào, hít sâu một hơi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, giống chuồn chuồn lướt nước làm gợn sóng nổi lên, trong một cái chớp mắt liền bình tĩnh trở lại.
"Trong phòng học có thước dạy học, phòng thiết bị của sân vận động có vợt bóng, dây nhảy, nếu vẫn không đủ, kho của trường có bàn ghế bị gãy chân, nếu miễn cưỡng đều có thể sử dụng được, thầy đừng nghẹn cơn tức, không tốt đâu ạ."
Hít sâu hai lần, câu nói "tự đưa bản thân vào chỗ chết" này mới thốt ra được.
Nhìn người trước mặt cụp mắt, Quý Thư lại cười một tiếng, nâng lên chân đá một cái tàn nhẫn, vươn tay cởi nút tay áo, xắn lên hai, ba vòng, "Con không phải thích đánh nhau sao, thầy cũng rất lâu không luyện tập, hai chúng ta thi đấu đi?"
Tiều Thanh bị đá đến lảo đảo hai bước, vừa mới đứng vững lại nghe được một câu như vậy, rũ đầu càng thấp, vờ câm.
"Nói chuyện!"
Lại một cú nữa, không sai lệch chút nào mà đá vào cùng vị trí, Tiều Thanh hít hà một hơi, không dám duỗi tay xoa.
"Sư phụ..."
"Hai ta thi đấu, con thắng thầy sẽ không so đo cùng con nữa, thế nào?" Quý Thư nói ra câu thương lượng, đôi mắt quay cuồng lửa giận đến mức cái gì cũng không thể lấn át được.
"Con không dám, mặc cho sư phụ định đoạt." Tiều Thanh cúi đầu, thành thật nhận sai.
Không nói đến chuyện dám hay không, dù là thật sự khoa tay múa chân, cậu nào phải là đối thủ của sư phụ! Dòng họ nhà Quý ở thành phố W là dòng họ nổi tiếng về võ học trên toàn quốc, bao nhiêu thế hệ, giải thưởng mang về suốt hơn trăm năm qua thật sự đếm không xuể, đến nay chỉ có một người văn nhân như Quý Thư, lại cũng là mưa dầm thấm đất, luyện võ đánh quyền từ nhỏ mà lớn lên.
Quỷ mới biết lúc trước cậu tại sao dám đoạt thước trong tay sư phụ.
"Không dám?" Quý Thư phát ra một tiếng hừ lạnh từ xoang mũi, "Con không phải rất có năng lực sao, vì sao lại không dám?"
Tiều Thanh cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn đến đôi giày da bóng loáng của Quý Thư. Đột nhiên chân sườn đau xót, lại trúng một đạp, Tiều Thanh vội vàng hít sâu một hơi đón nhận, nhưng lại nghẹn ra một tầng mồ hôi.
"Con đừng có diễn trò!" Quý Thư giận dữ mắng, "Hiện tại thì ngàn tùy trăm thuận mà nhẫn nhục chịu đựng, lúc đánh người thì lại oai phong vô cùng!"
"Nếu như cậu ta không mắng sư phụ, con rỗi việc quá mới đi đánh người." Tiều Thanh cố ép bản thân ngẩng đầu, chỉ là vừa nhìn thấy sư phụ một giây liền hoảng loạn mà quay đầu đi.
Quý Thư lẳng lặng mà nhìn cậu, tức giận trong ánh mắt bị áp xuống đi một ít, "Ý của con là, thầy hiện tại xem như chó cắn Lã Động Tân?"
"Con không..." Tiều Thanh không khỏi có chút ủy khuất, thanh âm thấp đi: "Sư phụ, con không phải có ý như thế."
Quý Thư dừng một hơi, ánh mắt nhìn về cửa sổ.
"Sư phụ, con biết sai rồi, tuy rằng cụ thể sai ở đâu con vẫn chưa nghĩ ra, nhưng con nhận phạt, thầy đừng tức giận, nếu ảnh hưởng sức khỏe thì thật không đáng." Tiều Thanh thần sắc thành khẩn, thậm chí âm thanh có chút cầu xin mà nói: "Nhưng mà sư phụ, thầy hãy đặt mình vào hoàn cảnh con mà nghĩ một chút, con lúc ấy ở đằng kia, lại có người dùng lời nói khó nghe như vậy chửi bới ân sư của con, thầy nói xem con phải giữ bình tĩnh như thế nào?"
Giọng nói thốt ra, trong văn phòng lại là một trận yên tĩnh, sau một lúc lâu, mới nghe được Quý Thư than nhẹ một hơi, "Con đứng đi, nghĩ lại thật cẩn thận, khi nào suy nghĩ xong rồi chúng ta lại giải quyết."
Hai chữ "giải quyết" này xem như chứng thực suy đoán của cậu, hôm nay bắt buộc phai chịu một trận đánh nặng, Tiều Thanh cắn môi dưới gật đầu, khom lưng trở lại góc tường.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở có quy luật của hai người và tiếng ngòi bút sột soạt trên mặt giấy. Khoảng hai mươi phút trôi qua, Quý Thư sắp xếp sách giáo khoa, đứng lên đi đến sau lưng Tiều Thanh, nhìn từ trên xuống dưới tư thế phạt đứng của cậu, nếu không kể đến đôi chân hơi run rẩy kia thì vẫn hợp quy củ, vừa lòng ừ một tiếng.
"Thầy phải lên lớp, con đứng đây một tiết học, không được nhúc nhích."
Tiều Thanh gật đầu, lại nhíu nhíu mày, "Đại diện môn học của thầy cũng thật là không hiểu phép tắc, còn không chịu đến bưng sách giáo khoa giúp thầy."
Quý Thư gõ gõ đầu Tiều Thanh: "Đại diện môn học hôm nay xin nghỉ bệnh, con đừng đánh giá người khác qua cái nhìn chủ quan như vậy."
Giọng nói nghiêm túc nhưng không hề tức giận.
Tiều Thanh đáp một tiếng "Vâng", tỏ vẻ hiểu được.
Một tiết học 45 phút, nếu cậu nghiêm túc kiểm điểm, chỉ là thời gian một cái chớp mắt, vấn đề là chữ "Nếu" này sẽ không xảy ra.
Lúc Tiều Thanh nhìn chằm chằm vách tường trắng tinh, đếm đến con cừu thứ 462, cửa văn phòng mở ra, cậu nâng đầu lên, giải tán đàn cừu đang quanh quẩn trong đầu, nín thở ngưng thần. Tiếng sột soạt sau lưng giúp cậu đoán được Quý Thư đang làm gì: đóng cửa, đặt sách giáo khoa lên bàn, uống hai ngụm nước.
"Có nhúc nhích hay không?"
Âm thanh bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.
"Dạ không."
Quý Thư cúi đầu, sửa sang đồ đạc trên bàn làm việc đâu vào đấy, xếp gọn toàn bộ giấy tờ, tắt đi máy tính, đem bài kiểm tra chưa chấm đặt trước mặt. Làm xong tất cả mới nhấp môi, "Di chuyển một chút đi."
Di chuyển một chút? Tiều Thanh sửng sốt, cậu theo Quý Thư nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nghe được mệnh lệnh này sau khi bị phạt đứng. Nhưng cậu không ngốc đến mức mở miệng hỏi mấy câu linh tinh như "Tại sao lại cho con di chuyển?", mà đỡ tường chậm rãi khom lưng, nhẹ nhàng từ tốn xoa xoa hai chân. Khoảng năm, sáu phút sau, Tiều Thanh đứng dậy, tiến đến trước bàn Quý Thư.
"Thầy không có tiết ạ?"
"Ừ." Quý Thư lấy một tờ bài kiểm tra, rút ra một cây bút đỏ từ hộp đựng bút, chỉ chỉ tay, "Rót cho thầy một ly nước."
Ly nước màu bạc, bảy phần nước nóng, ba phần nước nguội, là độ ấm mà Quý Thư thích nhất, mấy năm nay vẫn không thay đổi.
Quý Thư uống một ngụm, khóe môi khẽ giương lên, cảm thán một câu: "Con vẫn còn nhớ à..."
Tiều Thanh cũng nương theo thầy cười một tiếng, theo thói quen vòng ra sau lưng bóp vai cho thầy, "Sở thích của sư phụ, không thể quên."
"Sở thích thì không quên, điểm mấu chốt của thầy con lại không để trong lòng." Quý Thư híp híp mắt, giọng điệu như đang lải nhải mấy chuyện vặt trong nhà, "Con biết lúc nãy thầy có bao nhiêu cảm giác muốn đánh con ngay tại văn phòng không?"
"Con..." Tiều Thanh ngừng tay, đi đến trước mặt bàn, xếp xấp bài kiểm tra qua một bên, nằm nửa người lên bàn, mặt vùi vào khuỷu tay, nói tiếp nửa câu lúc nãy nghẹn trong họng, "Con vẫn nhớ kỹ điểm mấu chốt của thầy, thầy đánh con đi."
Im lặng.
Đợi không được lời đáp, Tiều Thanh bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, đứng dậy đi khóa trái cửa, trở lại trước bàn, thở một hơi trong lòng, duỗi tay cởi thắt lưng.
"Được rồi." Quý Thư mở miệng kịp thời, "Thầy có nói muốn đánh con bây giờ à?"
Tiều Thanh thở phào một hơi, tiếp tục quay lại bóp vai cho thầy, cực kì ngượng ngùng mở miệng, "Con không muốn khiến thầy bực bội mà."
Quý Thư hừ một tiếng, "Hôm nay không được ngồi, đứng cho thầy một ngày, không cần úp mặt vào tường, có thể đi lại."
"Dạ."
Đối với Tiều Thanh, không cần úp mặt vào tường nghĩa là không cần đếm cừu, chỉ như bình thường mà giúp Quý Thư rót nước, chấm bài, cũng coi như là nhẹ nhàng.
Không bao lâu, Quý Thư quét mắt qua Tiều Thanh đứng bên cạnh có vẻ cực kì nhàn rỗi, nhiệt độ trong phạm vi bốn, năm mét xung quanh chợt giảm xuống một chút, "Không cần úp mặt vào tường không có nghĩa là không cần kiểm điểm. Nếu đến tối mà con còn nói ra mấy câu gì mà không biết sai không nhận sai, thì tự mang theo thước qua tìm thầy dạy con."
Tim Tiều Thanh căng thẳng đập mạnh, đáp một tiếng "Dạ."
Kim đồng hồ từng chút từng chút tích tắc chạy, mặt trời đỏ chói cao cao tại thượng cũng dần nghiêng về phương Tây, trên bàn, chồng bài kiểm tra đã chấm càng ngày càng cao.
5 giờ chiều.
Suốt mấy tiếng này, Quý Thư cực kì im lặng, ngoại trừ lúc đi ra ngoài mua cơm mới cử động một chút, vì thế nên Tiều Thanh cực kì nghẹn khuất mà đứng yên, không dám xê dịch chút nào.
Chấm xong bài kiểm tra cuối cùng, Quý Thư đậy lại nắp bút, đứng dậy gọi người.
"Đi thôi, có thể về nhà giải quyết chuyện tốt của con rồi."
Tiều Thanh xấu hổ gượng cười hai tiếng, đi phía sau giúp Quý Thư cầm áo khoác.
Nhà Quý Thư cách trường học không xa, lái xe tầm mười bảy, mười tám phút, Tiều Thanh nhìn cổng nhà gần ngay trước mắt, không tự chủ được mà bấm bấm đầu ngón tay tính tính lần gần nhất mình bị đánh là khi nào.
Cũng đã hơn năm tháng.
Quý Thư không có tâm tư nghĩ mấy chuyện này, vào cửa thay quần áo, sau đó đứng dựa vào cái bàn to rộng giữa thư phòng mà chờ.
Không chờ được bao lâu, Tiều Thanh liền đứng ở trước mặt Quý Thư, hai tay nắm lại phía trước, có vẻ cực kì ngoan ngoãn.
Quý Thư đứng bên cạnh bàn làm việc lớn, đôi mi hơi hơi nhíu lại, nhìn người đồ đệ cực kì khiến mình không an tâm.
"Con nói, hay là tiếp tục phạt đứng?" Quý Thư xoay người, từ trên kệ sách lấy ra một quyển bách khoa toàn thư bìa cứng cực kì nặng, không rõ ý vị mà nhìn Tiều Thanh, ý tứ lại hết sức rõ ràng, nếu tiếp tục đứng, phải đội sách.
Tiều Thanh im lặng, chan cậu đã sớm không thể tiếp tục chịu phạt đứng, dù sao trận đánh này cũng không thể trốn được, chi bằng chết sớm siêu sinh sớm.
"Con nhận phạt."
Quý Thư hiếm khi không nhận ra lời này có gì không đúng, gật gật đầu, từ phía hộc tủ sau bàn lấy ra hai thanh thước, ước lượng một chút, cuối cùng chỉ mang ra một cây thước trúc.
"Nhận phạt thì tốt, tay nào đánh nhau?"
Tiều Thanh do dự một chút, làm giống như tráng sĩ bị chặt cổ tay mà vươn ra bàn tay phải.
Quý Thư lại không hài lòng, "Vậy cái tay kia con không động đến?"
"Cũng có... Chủ yếu là tay phải."
"Vươn ra!" Quý Thư dùng sức vung thước, xẹt qua không trung tạo ra một âm thanh làm người sợ hãi.
Tiều Thanh vội vươn cả tay trái ra, đưa cao song song với tay phải.
Thước đầu tiên nghiêm khắc đánh xuống, lông mi Tiều Thanh cũng theo đó mà run run, đến cái thứ hai đã khiến cậu theo bản năng rút tay lại che chắn.
"Đủ để nhớ kĩ chưa?"
Âm thanh thật bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tưởng chừng chuẩn bị buông tha, nhưng Tiều Thanh hiểu rất rõ thầy hỏi như vậy là có ý gì, cũng rất hiểu cậu nên đáp lời như thế nào.
Vươn đôi tay, cụp mắt, "Sư phụ, con sai rồi, con không phải là cố ý trốn."
Lại thêm một tiếng vang chan chát, chân Tiều Thanh đã hơi khuỵu xuống, cũng may hai tay vẫn vươn thẳng dưới thước của thầy.
"Sai gì?"
Lông mi Tiều Thanh nhẹ nhàng run lên, "Con không nên trốn tránh trừng phạt của thầy."
Thước tiếp theo đau đến mức khiến cậu muốn cắn người.
"Thầy hỏi con chuyện gì?"
"Con không biết," Tiều Thanh nghĩ nghĩ, cắn răng, đón lấy ánh mắt của Quý Thư, một bộ dạng thản nhiên chịu chết, "Con không cảm thấy trận đánh đó là con sai."
Quả nhiên, Quý Thư bị chọc giận đến không nói nên lời, bước vài bước qua đá cho cậu một cái, "Vậy con nhận phạt cái gì?"
Tiều Thanh lập tức gục xuống trên bàn, dùng cánh tay chống, cố gắng muốn đứng lên, âm thanh lạnh lùng lại truyền đến từ phía sau, "Cứ nằm sấp như vậy."
"Con nhận phạt, nhưng con không nhận sai." Tiều Thanh nghe lời mà nằm trở lại, dù rằng cậu thấy tư thế này cực kì nguy hiểm, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng, "Con vẫn không cảm thấy đánh cậu ta có gì sai, con không thể nhận sai với thầy, cũng không thể đảm bảo rằng không có lần sau."
"Nếu không cảm thấy sai, tại sao lại nhận phạt?" Quý Thư càng tức giận hơn, cố gắng áp chế ngọn lửa trong người, hỏi một câu lại không dùng đến ngữ điệu nghi vấn chút nào.
"Con nhận phạt," Tiều Thanh nghiêng đầu cười cười, "Đơn giản là để cho thầy hết giận. Là một đệ tử lại khiến thầy giận đến như vậy, nói đi nói lại cũng là do con làm chưa tốt."
Quý Thư nhất thời im lặng, ánh mắt nhìn theo hướng gió ngoài cửa sổ mà bay đi rất xa, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng, "Thầy cũng không phải loại bỏ đi."
"Cũng", một cách dùng từ thật lạ, Tiều Thanh không hiểu. Nhưng sự việc giống năm xưa, Quý Thư cuối cùng cũng hiểu mùa xuân năm xưa, khi anh đứng trong văn phòng của thầy mà nói câu kia, thầy là có cảm giác như thế nào.
"Tại sao lại phạt con ngồi xổm lâu như thế?"
Tiều Thanh suy nghĩ nghiêm túc, thành khẩn nói: "Thỉnh sư phụ minh kỳ."
Cách tìm từ này làm Quý Thư nhăn mi, nhưng cũng không rảnh đi so đo, trực tiếp nói: "Thứ nhất phạt con đánh nhau, thứ hai phạt con vừa mới gây họa lại xem như không có gì mặt dày lì lợm, thứ ba phạt con rõ ràng là có cả nửa ngày để thẳng thắn với thầy nhưng lại tâm tồn may mắn, thứ tư phạt con không biết hối cải."
"Con nhận phạt." Tiều Thanh nói, "Nhưng thầy là sư phụ con, con có trách nhiệm bảo vệ thầy. Cậu ấy dám mắng thầy, con phải đánh cậu ta."
Quý Thư sửng sốt.
"Con đứng lên đi."
Tiều Thanh ngẩn người, cực kì nghiêm túc phân tích hàm nghĩa chân thật trong lời thầy, năm sáu giây sau, xác định không hề có ẩn ý gì mới dám đứng lên.
"Con với thầy, thực sự rất giống."
Một câu nói không đầu không đuôi của Quý Thư khiến Tiều Thanh như phát ngốc, chỉ có thể cúi đầu nghe tiếp.
"Không phải con nói thầy đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút à, thầy đã thử, nếu là thầy của mười năm trước, nhất định sẽ dùng cách làm giống con, thậm chí xuống tay có thể còn tàn nhẫn hơn con vài lần. Dù là bây giờ, thầy cũng rất hiểu hành động của con. Nhưng thầy đã là thầy con, vậy hiểu cho con cũng không có nghĩa là đồng ý cách làm đó, càng tuyệt đối không thể dung túng cho loại sai lầm này của con."
"Vâng." Tiều Thanh cúi đầu lên tiếng.
"Còn nữa, con đoán thử xem hôm nay bộ trưởng Ngô gọi thầy đến nói chuyện gì." Quý Thư cười nhạt, giữa buổi đêm đông thế này có vẻ cực kì sinh động, "Đoán sai, phạt."
Kết hợp với hoàn cảnh, vấn đề này cũng không phải khó đáp, Tiều Thanh khẽ cắn môi, đáp lời: "Có phải là thầy ấy biết học sinh trong trường bị người đánh?"
"Đoán đúng rồi," Quý Thư nói, qua hai giây, tựa như tuyên án: "Vẫn phải phạt."
Nhìn đến Tiều thanh run lên theo bản năng, Quý Thư liếc cậu một cái, ngữ khí trầm trầm kéo dài như kể một câu chuyện xưa: "Không phải nói, thật là trùng hợp, cậu nhóc bị con đánh hôm ấy lại là cháu ngoại của bộ trưởng."
"Bộ trưởng, thầy ấy làm khó thầy ạ?"
"Không có, hỏi han một chút thôi." Nhớ lại dáng vẻ ngầm cảnh cáo ẩn sau nét hiền hòa của hiệu trưởng, Quý Thư lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhấc chân đá đá cẳng chân Tiều Thanh, "Đứng không thẳng được thì đi nằm sấp."
Tiều Thanh lại điều chỉnh tư thế đứng một chút, trương vai ưỡn ngực.
"Con lại khiến thầy phiền toái."
Quý Thư cười một tiếng, nghe không rõ là cảm tình gì, "Nếu sớm biết được thân phận cậu ta, con có đánh không?"
Tiều Thanh trầm mặc một chút, rũ xuống tầm mắt, "Dạ có."
"Vậy con còn nói chuyện phiền toái hay không làm gì," Quý Thư lại cười, "Cũng may, con không có thói quen đập chén dĩa đổ đồ ăn, giúp thầy giảm một ít phiền toái."
Tiếu là phần ấm áp này chỉ kéo dài hai giây, âm thanh lại lạnh đi vài phần, "Người ta quay lại video, việc này nếu truyền đi ra ngoài, con còn học tiếp thạc sĩ được nữa không? Con không biết kỷ luật đại học A nghiêm khắc đến mức nào? Thầy nói cho con, sinh viên ra ngoài đánh nhau, làm công khai kiểm điểm trước mấy trăm người đã là xử phạt nhẹ nhất, con hiểu không?"
Hơi có ý tứ hận sắt không thành thép*.
*Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó nhưng lại không làm được.
"Dạ hiểu." Tiều Thanh gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, "Ý sư phụ là, con nên tìm một góc xó xỉnh không người để đánh cậu ta?"
"..." Quý Thư vô lực đỡ trán, trúc trắc chuyển đề tài, "Vậy con đứng trên lập trường nào mà đánh người ta?"
"Con..." Tiều Thanh đột nhiên hiểu được hậu quả nếu không đáp đúng lời này, vội vã im miệng, cẩn thận ngẫm nghĩ mới lên tiếng: "Cậu ta nói thầy con như vậy, bị đánh chính là cậu ta đáng phải nhận."
Ngừng nửa giây, thanh âm lại thấp hơn một chút.
"Con chọc thầy tức giận, trở về nhà thầy xử lí con như thế nào, đó cũng là con đáng phải nhận."
Quý Thư lại tức giận, thanh thước đen dày nặng trong tay chỉ thẳng vào Tiều Thanh, "Được, đáng phải nhận đúng không? Nằm úp xuống!"
Tiều Thanh thấp thấp cúi đầu, không có nửa phần kinh ngạc, nhàn nhạt khom lưng cúi đầu một cái, bước về trước hai bước nằm lên trên bàn, khuỷu tay chống trên mặt bàn, ngón tay bấu lấy cổ tay áo. Cậu đương nhiên biết nếu dùng bàn tay chống sẽ giữ thể diện hơn một chút, nhưng mới vừa rồi đã ăn mấy bàn tay, gió có thổi qua một chút cũng thấy đau nữa, đừng nói đến dám đè trên mặt bàn gỗ cứng đặc như vậy.
Một cú đá thật nặng đập đến trên mông, không nghiêng không lệch.
"Cởi quần."
Tiều Thanh giật mình, đôi tay đặt tại lưng quần, mang theo chút khẩn cầu: "Sư phụ, con kéo rèm lại trước được không ạ?"
Quý Thư không nói gì, cũng không nhúc nhích.
"Sư phụ..." Thanh âm Tiều Thanh có chút run rẩy, Quý Thư luôn bảo vệ tôn nghiêm của cậu rất tốt, từ năm lớp mười nhận nghĩa thầy trò, Quý Thư chưa bao giờ đánh cậu trước mặt người khác, kể cả sư nương cũng chưa từng. Bây giờ bức rèm cửa này kéo ra rộng thoáng, cậu thực sự sợ, cực kì sợ."
Sột soạt hai tiếng, âm thanh kéo rèm cực kì dứt khoát và lưu loát.
"Cởi." Quý Thư trở lại vị trí ban nãy, buông ra mệnh lệnh hết sức đơn giản rõ ràng.
Tiều Thanh giương tay, kéo xuống một chút, nhưng chỉ nửa tấc, lại cực kì gian nan nói: "Còn cửa nữa ạ..."
"Dây dưa không dứt?" Quý Thư giận mắng, "Trong nhà trừ thầy và con, con tìm thử còn có đôi mắt thứ ba nào?"
Tiều Thanh nhắm mắt, đôi tay nắm lưng quần lại dịch xuống hai tấc, mặt đỏ bừng, căn nhà 176 mét vuông, dường như mỗi một hạt bụi đều lộ ra một con mắt nhìn chằm chằm da thịt của cậu, cảm giác sỉ nhục châm chọc khắp các huyệt đạo làm cậu khó chịu cực kì.
"Cầu thầy, sư phụ..."
Quý Thư nhíu mày nhìn cậu hai giây, lắc đầu, đi vài bước, đóng cửa, khóa trái, bật đèn, quay lại, thước gõ gõ trên nếp quần của cậu, cất giọng mang theo chút trào phúng: "Đại thiếu gia, bây giờ được chưa?"
Chiếc quần trúc trắc hai lần vẫn chưa cởi xuống được cuối cùng cũng rơi xuống đầu gối, cùng với Tiều Thanh chậm rãi nói lời cảm tạ, "Cảm ơn sư phụ."
Quý Thư không để ý cậu nói lời vô nghĩa, tay vừa nhấc, bảy tám thước đập xuống mới mở miệng, "Vừa đi đánh nhau về, lại tỏ vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra, quanh co lắt léo với thầy, đây là năng lực của con?"
"Tiều Thanh, con có phải không biết xấu hổ?"
Tiều Thanh cúi đầu thật sâu, giả vờ câm. Cậu đương nhiên biết không nói chuyện là hạ sách, nhưng câu hỏi này cậu làm sao đáp lời được đây?
Thật hiếm thấy, Quý Thư không có so đo, cũng có thể là hành vi khiêu chiến điểm mấu chốt thầy của Tiều Thanh đã là tinh la vân bố*, thật sự không còn hơi sức đâu bận tâm mấy lỗi lặt vặt như giả câm này nữa.
* tinh la vân bố: dày đặc, chi chít như sao, như mây trên trời.
"Làm thầy hết giận, đáng phải chịu..." Quý Thư hừ lạnh, răn dạy rất nhiều cũng không quên lại đánh mấy thước nữa, "Làm trò đồ đệ 'Nhị thập tứ hiếu'* rất thoải mái đúng không? Cảm thấy bản thân cực kì ngay thẳng chính trực, cảm thấy mình đang làm anh hùng đúng không?"
*"Nhị thập tứ hiếu" là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.
"...Con sai rồi, con sai rồi sư phụ." Tiều Thanh miễn cưỡng ổn định hô hấp.
"Bắt đầu nhận sai?" Quý Thư chọn một vùng da bị đánh không quá nghiêm trọng hạ thước, năm phần lực, lập tức liền nổi lên một vết sưng đỏ ửng.
"Được, vậy chúng ta nói đến, con dựa vào cái gì mà đánh người ta như vậy?"
Vài giây trước còn đang nhận sai, Tiều Thanh lại trầm mặc, cúi đầu, nhưng chỉ chốc lát đã bị thước đánh đến run run lên.
"Nói chuyện!"
"Là..." Tiều Thanh hít vào hai hơi, run giọng mở miệng, "Là cậu ta đáng đánh."
Lại là một câu tìm chết.
"Cậu ta có nên đánh hay không là do con quyết định? Lời này dù là thầy nghe được, cùng lắm chỉ nói lại hai câu, con lại làm gì? Con dựa vào đâu mà khẳng định cậu ta làm sai?"
Quý Thư càng nói càng giận, thước lại càng không kìm sức, lại đánh thêm vài cái, màu đỏ đã trở nên bầm tím.
"Con là có năng lực lớn! Có thể thay thầy quyết định xử lí học sinh sai lầm như thế nào, không bằng con cũng thay thầy đi dạy, thay thầy quản lí khối phổ thông ngàn mấy gần hai ngàn người này, xử lí luôn giúp thầy hoạt động trong tổ ngữ văn, còn cả cái này," Quý Thư đi đến sau bàn làm việc, lấy ra từ trong ngăn kéo một chồng giấy ném lên mặt bàn, "Thứ sáu nộp, con thay thầy viết!"
Mặt Tiều Thanh sớm đã đau đến trắng bệch, cường chống nhìn thoáng qua, là một tập báo cáo tổng kết. Nỗ lực di chuyển một chút, nằm sấp ngay ngắn, "Con sai rồi, con nói sai rồi, xin sư phụ bớt giận..."
Quý Thư gật gật đầu, đi đến bên cạnh Tiều Thanh, thước đè nặng lên một mảng da đỏ hồng sưng tấy, cười lạnh: "Không phải con cho rằng thầy đánh con để hết giận à? Hôm nay thầy thật muốn đánh con cho hết giận."
Nghiêm tử đánh xuống.
"Tự nói, đánh bao nhiêu?"
Tiều Thanh uốn người, đau đến thắt cả đầu lưỡi, suy tư vài giây, thử thử nói: "Hai mươi?"
"Không đủ! Lại thêm!" Quý Thư cất cao giọng nói, nghiêm tử đánh đến phía sau Tiều Thanh, "Chỉ hai mươi thước mà muốn thầy hết giận, con định qua mặt ai?"
"...Ba mươi." Tiều Thanh cắn cắn răng, trước trước sau sau đã ăn gần hai mươi thước, bản thân cũng cảm giác được mông đã sớm sưng lên, cậu thầm nghĩ nãy giờ chịu nhiều như thế, cũng phải tính vào.
"Lại thêm!"
Lại một thước đánh xuống, đau đến mức Tiều Thanh giậm giậm chân.
"Nếu còn không đưa ra được con số chuẩn xác, con có tin thầy trực tiếp cộng lên sau mươi thước không?"
Tiều Thanh tin, cậu đương nhiên tin, cho nên cậu cực kì nghiêm túc ước lượng một chút, sau đó cực kì gian nan nói: "Bốn mươi lăm ạ."
Trung bình của ba mươi và sáu mươi, vừa đủ khiến sư phụ bớt tức giận, lại cũng khiến bản thân không quá chật vật.
Quý Thư gật đầu đồng ý, sau đó chỉ còn tiếng thanh thước gỗ chạm vào da thịt vang vang không ngừng nghỉ cùng vài ba tiếng rên hừ hừ ngẫu nhiên phát ra từ phía Tiều Thanh.
Đương nhiên là do quá đau.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết rốt cuộc có đánh đủ bốn mươi lăm thước hay không, bản tử như mưa đá cuối cùng cũng dừng lại. Tiều Thanh mềm oặt nằm gục, quần áo ở nhà mềm mại bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, sau lưng nhìn ra một mảng ướt lớn.
"Cậu ta nói thầy như vậy, con đi đánh người. Vậy còn con? Con chưa từng nói sao?"
"Không có," Tiều Thanh cắn chặt răng, cố căng thẳng thân mình, nhịn đau đứng dậy, run rẩy nói: "Trước đây con đúng thật là đồ khốn nạn, nhưng con thật sự chưa bao giờ nói thầy như vậy, không nói đến trước mặt hay âm thầm sau lưng, dù chỉ là nghĩ thôi con cũng không dám nghĩ."
"Thầy đang nói, đối với các giáo viên khác."
Tiều Thanh im lặng, đối với các giáo viên khác thì đương nhiên là có, hơn nữa còn đếm không hết, ngay trước khi về nhà còn ngồi ở ký túc xá cùng bạn cùng phòng nói xấu giảng viên.
"Đứa nhỏ này, người khác không biết, thầy chẳng lẽ còn không biết con sao," Quý Thư than một tiếng, sau đó ngữ khí cũng lạnh đi vài phần, "Vậy thầy có phải cũng nên đánh con đến mặt mũi bầm dập mới được?"
Lông mi Tiều Thanh run rẩy, "Con sai rồi."
"Thầy không cho phép con làm, con lại nhất định làm, làm xong lại hiên ngang lẫm liệt nhận sai nhận phạt với thầy, vậy thì nghĩa lí gì?"
Quý Thư tùy tay vứt thước lên bàn, phát ra một tiếng vang giòn, "Đối với người sư phụ này, con vẫn nên tôn kính một chút đi?"
Tiều Thanh mặt trắng đi vài phần, "Con tôn kính thầy. Với con, người như thầy cũng như cha, con với thầy, có kính có yêu,... còn có sợ... Thật. Con đánh cậu ta, không tuân quy củ của thầy, con nhận phạt."
"Nếu con kính thầy, vậy nhớ điểm mấu chốt của thầy ở trong lòng." Quý Thư hừ một tiếng, "Đứng lên đi, trước khi đi ngủ mới được bôi thuốc, đau vài giờ cho nhớ."
Tiều Thanh không nhúc nhích, cậu thật sự không đứng lên được.
"Từ từ mà đi." Quý Thư trả thước về trong ngăn bàn, rời khỏi thư phòng.
Tất cả trở về an tĩnh, tựa như thủy triều đã rút xuống.
Phía sau vẫn đau liên tục như vậy, cậu nằm thật lâu, dòng suy nghĩ hỗn loạn mới quay về vị trí cũ. Hơi hơi hiểu rõ một chút, Tiều Thanh cố gắng mang lại quần, từng bước từng bước một đi ra khỏi thư phòng, mở cửa phòng ngủ chính, Quý Thư đang đứng quay lưng bên cạnh cửa sổ, không biết suy nghĩ chuyện gì.
"Sư phụ."
Quý Thư quay đầu lại, cười cười cực ôn hòa, tựa như vầng thái dương ấm áp.
"Sư phụ, con sai rồi, nếu thầy muốn đánh tiếp con vẫn chịu." Tiều Thanh đỡ tường đứng thẳng, từ đầu đến chân, thậm chí cả mấy sợi tóc cũng tỏ vẻ thuận theo.
Quý Thư thở dài, đi tới đỡ Tiều Thanh, "Trong lòng con vẫn cho là thầy đánh con để xả giận."
"Không có!" Tiều Thanh vội vàng ngẩng đầu muốn giải thích, lại đối mặt với đôi mắt trong veo còn vương ý cười của Quý Thư, lời định nói ra lại nghẹn trong họng.
"Sư phụ, con..."
"Làm sao? Lần sau không dám nữa?" Quý Thư nhướng mày.
"Ít nhất, con sẽ không xúc động như vậy nữa." Động tác nhỏ của Quý Thư làm bao lo lắng bất an trong lòng TIều Thanh tan biến nhẹ bẫng, khi nói chuyện cũng vững vàng hơn nhiều.
Quý Thư hừ cười hai tiếng, "Không tin."
Tiều Thanh cũng cười.
Gió đã nổi lên ngoài khung cửa sổ, máy sưởi trong nhà cũng đã được bật lên, ấm áp như xuân, an ổn yên lặng.
----
Suốt năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa, nói về việc tổng kết đạo lí nhân sinh của những bậc tổ tông thì có thể cho là cực kì vĩ đại. Ví như "bĩ cực thái lai"*, ví như "vui quá hóa buồn."
*bĩ cực thái lai: Khổ hết lại sướng, rủi hết lại đến may.
Vào một buổi sáng thứ hai, khi phụ huynh mang theo đứa con bị đánh bầm dập mặt mũi xuất hiện ở trước văn phòng Quý Thư, anh mới hiểu được đạo lý này.
Mặt mũi bầm tím như thế này là do đâm trúng thứ gì?
"Đây là?"
"Thầy Quý, thầy xem, giữa trưa thứ bảy, bị đánh ở quán mì bên cạnh trường học." Người nói chuyện là phụ huynh của học sinh kia, một thân tây trang giày da, "Việc này không phải tới tìm thầy, chỉ là mong thầy giúp đỡ tra ra, tự dưng ăn một bữa cơm lại rước oán vào người."
Quý Thư đảo mắt nhìn gương mặt sặc sỡ của học sinh kia, "Sao lại thế này?"
"Thầy Quý," nam sinh kia cực lực mà khẽ động khuôn mặt, biểu tình muốn khóc mà nói, "Ngày đó con và nhóm Lưu Mục ăn cơm ở quán đó, ăn được phân nửa tự dưng có một người điên ấn con xuống đất mà đánh, muốn kéo cũng kéo không ra... May là trong nhóm tụi con có người quay được video, khi nãy con đã đăng lên diễn đàn của trường học."
"Ừm," Quý Thư gật gật đầu, "Người nọ trông như thế nào?"
Nam sinh kia ước lượng chiều cao trên không trung, "Cao tầm thế này, thấp hơn thầy mấy cm, mặt hơi dài, mắt to mày rậm, rất gầy, hôm đó mặc một chiếc áo lông cao cổ màu xám nhạt, áo khoác bông màu trắng."
Miêu tả như thế, thầy có thể tìm được một đống ở trên đường cái cho con.
Quý Thư chửi thầm, đột nhiên nhớ tới cái gì, chậm rãi nhăn lại mày.
"Người này, chắc là thầy có thể tìm được," qua vài phút, Quý Thư cực thong thả mà mở miệng, "Xóa video trên mạng đi, chuyện chúng ta có thể giải quyết, đâu cần phải ồn ào huyên náo làm cái gì, con cũng mất mặt."
Cha mẹ của học sinh kia thật ra rất hiểu chuyện, gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra để anh xóa video, "Thầy Quý, thế người này..."
Quý Thư cầm lấy điện thoại, gõ vài cái, áp sát bên tai.
"Cho con hai mươi phút, tới văn phòng thầy."
Sau đó lại gọi điện thoại cho bảo vệ, "Tôi là Quý Thư, hiệu trưởng khối phổ thông, chút nữa sẽ có một người khoảng hai mươi tuổi đến tìm tôi, họ Tiều, anh cứ trực tiếp cho cậu ấy vào là được, tôi không đi đón."
Dàn xếp xong chỗ ngồi cho ba người, Quý Thư cầm ly nước trong tay, như có như không mà uống một ngụm.
Hạ hỏa.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa.
"Tiến vào."
Tiều Thanh đứng trước bàn làm việc của thầy, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy sư phụ chỉ chỉ chính mình, hỏi, "Là cậu ấy à?"
Thanh âm thanh lãnh, chỉ có Tiều Thanh mới có thể cảm nhận được thầy đang nghẹn cơn tức lớn thế nào.
"Chính là cậu ta!"
Tiều Thanh quay đầu nhìn những người khác trong văn phòng, vừa thấy lại vui vẻ.
Quý Thư lại nói, "Con quen không?"
Hướng về phía cậu.
Tiều Thanh thu lại nụ cười, gật đầu, "Dạ quen."
"Con đánh?"
"Dạ đúng."
Quý Thư đứng lên, đẩy ghế lui về phía sau một chút, "Vì sao?"
Tiều Thanh nhìn vào gương mặt sưng phù đến mức không thấy cả mắt kia, thật sự nhịn không được mà trợn mắt, khóe miệng treo lên một nụ cười khinh miệt, "Sao thầy không thử hỏi xem cậu ta đã nói những gì?"
Vừa dứt lời, sáu ánh mắt đều tập trung nhìn về chàng trai bị sưng mặt kia, Quý Thư và cha mẹ của cậu ấy.
Tiều Thanh nhìn phản ứng của cha mẹ cậu ta, hiểu rõ, chắc chắn cả một ngày trời cũng vẫn chưa biết tại sao đứa con bảo bối nhà mình lại bị đánh.
Cậu học sinh kia ấp úng nửa ngày vẫn không nói được nguyên nhân, Tiều Thanh thiếu kiên nhẫn, hướng về Quý Thư, đứng rất thẳng, "Ngày đó con vừa mới quay về, ghé quán mì phía tây trường học ăn một bữa, nhưng lại nghe được vài lời."
Những câu nói kia được Tiều Thanh thuật lại không sai một chữ, hơn nữa người học sinh kia ấp úng nửa ngày cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, tất cả mọi người đều hiểu ra. Người cha kia rất xấu hổ mà nói xin lỗi Quý Thư, một bên trách mắng một bên dìu già dắt trẻ rời khỏi văn phòng.
Toàn bộ gian phòng chỉ còn Quý Thư đang khoanh tay, nhìn không ra được cảm xúc và Tiều Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng đúng lí hợp tình.
Yên tĩnh đến mức xấu hổ.
Tiều Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là hừ một tiếng, khinh thường nói: "Còn có mặt mũi đi buộc tội."
Cả người Quý Thư cứng đờ, không thể nhịn được tức giận tràn ngập trong lòng, quơ tay nói, "Lùi về phía sau."
Tiều Thanh không rõ nguyên nhân mà lui về phía sau hai bước.
"Tiếp tục."
Mãi cho đến Quý Thư kêu dừng, Tiều Thanh đã lùi về đến chính giữa căn phòng.
"Sư phụ..."
"Ngồi xổm." Quý Thư quăng cho cậu hai từ, lấy ra một quyển từ điển từ trong ngăn tủ, đi qua, nhìn Tiều Thanh vẫn còn đứng mà nghiến răng, "Nghe không hiểu?"
Tiều Thanh đứng hình, rốt cuộc cảm nhận được cơn tức giận không rõ ngọn nguồn của Quý Thư, vội vàng đáp lại một tiếng, chân phải lùi về sau một bước, mũi chân chống xuống đất, gót chân nhấc lên, mông đặt trên chân phải, chân trái hoàn toàn chạm đất, hai tay đỡ đầu gối, ngồi xổm một cách vô cùng tiêu chuẩn.
Quý Thư đi quanh cậu một vòng, đá đá, "Ngồi cho thẳng thớm."
Tiều Thanh ưỡn thẳng sống lưng.
Từ điển dày nặng đặt ở trên đầu, Quý Thư vươn hai ngón tay gõ gõ ở bên trên, "An an tĩnh tĩnh mà ngồi xổm 25 phút. Nếu cuốn từ điển này mà rơi..."
Quý Thư trở lại phía sau bàn làm việc, nghiêng thân mình, mở ra một quyển sách vừa mới đọc được mười mấy trang.
Phạt ngồi xổm.
Mặc dù chưa từng gặp chuyện này bao giờ, Tiều Thanh cũng hiểu được sự vất vả khi ngồi xổm. Trọng lượng cả người đều đè trên nửa bàn chân, hai mươi phút đã rất khó khăn, tận hai mươi lăm phút... Tiều Thanh không tự chủ được mà cười khổ, trộm hít hít cái mũi.
"Oan ức à?" Quý Thư thấy được biểu tình của cậu, nhàn nhạt mà nói.
" Dạ không." Tiều Thanh không dám lắc đầu, hít sâu một hơi rồi trả lời.
Ai ngờ Quý Thư liếc mắt nhìn cậu một cái, "Thêm hai phút."
Ngón tay đang đỡ đầu gối dùng sức đè đè, "Dạ."
"Lại thêm một phút," Quý Thư nhích lại gần phía sau, nhìn Tiều Thanh, ngữ khí không thể bình tĩnh hơn, "Nếu có thể ngồi xổm được, con cứ việc nói chuyện."
Tiều Thanh đột nhiên nhớ tới ngoại trừ thời gian và yêu cầu không được động đậy, còn có bốn chữ: an an tĩnh tĩnh.
Câu nói kia cậu không có nhớ!
Tiều Thanh tiết kiệm sức lực, không nói một lời mà ngồi xổm.
Quý Thư khởi động đồng hồ bấm giờ, từng số từng số dần tăng lên, bên tai anh truyền đến một tiếng thở nhẹ, a a ô ô, Quý Thư liếc nhìn qua đồng hồ, mười sáu phút bốn mươi hai giây, im lặng.
Lại thêm 80 giây, Quý Thư liếc Tiều Thanh một cái, môi trên môi dưới chạm vào, phun ra hai chữ: "Dám?"
Tiều Thanh dừng lại.
Toàn bộ phần chân từ đầu gối trở xuống đều không còn cảm giác, cậu thật sự, thật sự muốn di chuyển, chỉ một chút là được, chi bằng hạ luôn đầu gối bên đùi phải xuống đất, quỳ so với ngồi xổm vẫn dễ chịu hơn nhiều. Ai ngờ vừa mới đè ép đầu gối một chút, liền bị Quý Thư vừa vặn bắt gặp.
Quý Thư đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Tiều Thanh, cúi đầu nhìn mồ hôi trên thái dương cậu, từ trên trán lướt qua sườn mặt lại xuống cằm, cuối cùng rơi xuống tí tách trên mặt đất.
"Con thử chạm vào nơi không nên chạm trên sàn nhà xem?"
Tiều Thanh nhớ rõ sư phụ không cho cậu nói chuyện, nhấp nhấp miệng, thành thành thật thật mà ngồi xổm.
"Cảm thấy oan ức?" Quý Thư nhìn cậu vài lần, ngắn gọn mà bổ sung: "Nói chuyện."
Tiều Thanh mở miệng liền không kìm chế được mà kêu một tiếng, cực kì khó nhọc mà nghẹn lại một nửa: "Dạ không, không oan ức."
"Con nghĩ rằng thầy không thấy?"
Tiều Thanh không dám nói nữa.
Quý Thư bước vài bước, dựa vào cửa sổ, lạnh lùng mà gọi một tiếng: "Tiều Thanh."
Tiều Thanh giật mình một cái, chân cẳng vốn là bủn rủn bỗng nhiên mất đà, cả người và từ điển đều rớt xuống mặt đất.
"Sư phụ... Sư phụ, con sai rồi, con không dám." Tiều Thanh hoảng đến mức muốn khóc, tuy chưa từng bị phạt ngồi xổm, nhưng không phải lần đầu tiên là sẽ được bỏ qua, khi trước, mỗi lần làm rơi đều sẽ bị phạt một trận, lần này ngay cả người cũng không thể ổn định, cậu thật sự không thể tưởng tượng được Quý Thư sẽ phạt cậu như thế nào.
Quý Thư nghe cậu kêu gào hai tiếng mới chậm chạp hỏi: "Tại sao lại oan ức?"
"Con không có," Tiều Thanh cả người không ngừng run rẩy, dùng cả tay lẫn chân bò dậy tiếp tục ngồi xổm, từ điển để ngay ngắn ở trên đỉnh đầu, hút một hơi tận lực làm thanh âm thật vững vàng, "Con thật sự không hề oan ức."
Quý Thư nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Ngay lúc này, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng đồng hồ báo thời gian đếm ngược đã hết, Tiều Thanh âm thầm mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám động, sụp mi thuận mắt ngồi xổm như cũ.
Quý Thư nhìn chằm chằm cậu, đi qua bấm dừng chế độ đếm ngược, đưa tay lấy cuốn từ điển, "Đứng lên đi."
Tiều Thanh nghiêng người một cái, ngồi trên mặt đất, duỗi tay chạm vào mắt cá chân đã hoàn toàn mất tri giác, xoa một lúc lâu, rốt cuộc lảo đảo mà đứng lên, đi về phía trước vài bước.
"Sư phụ, thầy đừng tức giận."
Con còn biết thầy tức giận.
Quý Thư không đem lời này nói ra, quay đầu nhìn Tiều Thanh, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, cầm Montblanc* trong tay tùy ý ném lên mặt bàn, "Vẫn sẽ đánh nhau, đúng không?"
*Montblanc: một nhãn hiệu bút khá nổi tiếng.
Tiều Thanh cụp mắt, vấn đề này cậu không trả lời được.
Tiếng chuông điện thoại bàn dồn dập vang lên, thông báo hiện lên một dòng mã ngắn, 2100, văn phòng bộ trưởng.
Quý Thư thở ra một hơi, ấn loa, âm thanh trở lại ôn nhã như ngày thường.
"Giáo sư Ngô."
Âm thanh bên kia thuộc về một nam nhân trung niên thuần hậu, "Thầy Quý, tới đây một chuyến."
Quý Thư sửng sốt, "Bây giờ ạ?"
"Đúng vậy."
Sau một chữ ngắn gọn là âm thanh vội vã ngắt điện thoại, Quý Thư không khỏi nhíu mày, dù cho hiệu trưởng Ngô mới được điều tới một tháng trước, một đường làm hành chính mà lên, là một người am hiểu sâu về quan trường, nhiều lần gặp mặt đều phải giở giọng quan, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe được mệnh lệnh ngắn gọn như vậy từ miệng ông ấy.
Cảm thấy khá kỳ quái nhưng Quý Thư cũng không hề nghĩ nhiều. Đi đến phía trước mở cửa sổ ra, xoay người nhàn nhạt mà phân phó: "Cởi áo khoác đi."
Tiều Thanh cứng người lại, lập tức đưa tay làm theo.
"Tự chọn một góc tường mà con thích, đứng một chút đi." Quý Thư cầm áo khoác lên, mở cửa đi ra ngoài.
Gió lạnh ầm ầm thổi đến, Tiều Thanh không nhịn được mà rụt rụt thân mình, lại nhanh chóng nỗ lực mà đứng thẳng.
Lạnh.
Chân phải nhức mỏi.
Gió lạnh từ bao phương trời không biết từ đâu mà lọt vào phòng, che mất sự ấm áp từ máy sưởi. Phạt đứng, tất nhiên là để cậu tự kiểm điểm, nhưng mà suy xét hai lần tiền căn hậu quả trong đầu, Tiều Thanh thật sự không biết Quý Thư tại sao lại tức giận, lại càng không biết bản thân mình sai cái gì, nghiến răng, đều là do thằng mập đó, còn có mặt mũi đi buộc tội, chắc là đánh chưa đủ tàn nhẫn.
Run run rẩy rẩy mà đứng yên thật lâu, lúc tiếng chuông tan học vang đều hai lần, rốt cuộc cậu cũng nghe được chút động tĩnh.
Cửa văn phòng mở ra, rồi lại đóng. Tiếng bước chân vang lên, rồi lại dừng.
Cửa sổ bị đóng lại, khí lạnh còn lưu lại trong phòng một chút liền hoàn toàn tiêu tán.
Cẳng chân bị đá một cái. "Đứng thẳng."
Tiều Thanh run lên, tự chỉnh chỉnh lại thân mình cho thẳng thớm.
Lại là tiếng bước chân.
Quý Thư đi đến trước bàn, bưng lên ly nước uống hai ngụm, dạ dày ấm lên, cũng có chút sinh khí, "Con lại đây."
Chỉ vài giây sau, Tiều Thanh cúi đầu đứng trước mặt Quý Thư, trên vành tai còn lưu lại một vệt đỏ do gió lạnh.
"Nói đi, con nghĩ được những gì." Quý Thư cố gắng không nhìn thẳng Tiều Thanh, mới có thể khống chế được bản thân mình không bay lên đá cậu một cái bay xa 3, 5 mét.
"Con, không biết ạ." Tiều Thanh ngập ngừng nói, dừng một giây, lại nói câu vô nghĩa: "Thực xin lỗi."
Quý Thư liếc cậu một cái, lại muốn đánh.
Nhắm mắt lại thở đều, lại nhìn một cái, vẫn là muốn đánh.
Quý Thư có chút thất bại mà xoa huyệt Thái Dương, còn chưa tới vạn bất đắc dĩ, không thể đánh người ở văn phòng.
"Tiều Thanh," Quý Thư nói, uể oải, "Nếu con còn nhận người sư phụ này, thầy còn nhận người đồ đệ này, quy củ vẫn là quy củ như trước, giữa thầy với con, không có thực xin lỗi."
Tiều Thanh thấp đầu, đầu lưỡi chống hàm trên, cậu biết rõ lúc này tuyệt không có thể lại đổ thêm dầu vào lửa, bất quá một lát, vẫn là mở miệng: "Con không biết sai, cho nên không thể nhận sai."
Quý Thư nhếch miệng cười cười, xoa đầu ngón tay Tiều Thanh.
Tiều Thanh nuốt nước miếng, tiến lên phía trước hai bước. Một cánh tay cậu đặt ở trên ngực, rầu rĩ đau đớn, trước mắt Tiều Thanh tối sầm, theo bản năng mà khụ một tiếng, lại nghẹn trở về một nửa, trong lòng nhanh chóng ước lượng một chút sư phụ tức giận như thế nào, hít sâu một hơi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, giống chuồn chuồn lướt nước làm gợn sóng nổi lên, trong một cái chớp mắt liền bình tĩnh trở lại.
"Trong phòng học có thước dạy học, phòng thiết bị của sân vận động có vợt bóng, dây nhảy, nếu vẫn không đủ, kho của trường có bàn ghế bị gãy chân, nếu miễn cưỡng đều có thể sử dụng được, thầy đừng nghẹn cơn tức, không tốt đâu ạ."
Hít sâu hai lần, câu nói "tự đưa bản thân vào chỗ chết" này mới thốt ra được.
Nhìn người trước mặt cụp mắt, Quý Thư lại cười một tiếng, nâng lên chân đá một cái tàn nhẫn, vươn tay cởi nút tay áo, xắn lên hai, ba vòng, "Con không phải thích đánh nhau sao, thầy cũng rất lâu không luyện tập, hai chúng ta thi đấu đi?"
Tiều Thanh bị đá đến lảo đảo hai bước, vừa mới đứng vững lại nghe được một câu như vậy, rũ đầu càng thấp, vờ câm.
"Nói chuyện!"
Lại một cú nữa, không sai lệch chút nào mà đá vào cùng vị trí, Tiều Thanh hít hà một hơi, không dám duỗi tay xoa.
"Sư phụ..."
"Hai ta thi đấu, con thắng thầy sẽ không so đo cùng con nữa, thế nào?" Quý Thư nói ra câu thương lượng, đôi mắt quay cuồng lửa giận đến mức cái gì cũng không thể lấn át được.
"Con không dám, mặc cho sư phụ định đoạt." Tiều Thanh cúi đầu, thành thật nhận sai.
Không nói đến chuyện dám hay không, dù là thật sự khoa tay múa chân, cậu nào phải là đối thủ của sư phụ! Dòng họ nhà Quý ở thành phố W là dòng họ nổi tiếng về võ học trên toàn quốc, bao nhiêu thế hệ, giải thưởng mang về suốt hơn trăm năm qua thật sự đếm không xuể, đến nay chỉ có một người văn nhân như Quý Thư, lại cũng là mưa dầm thấm đất, luyện võ đánh quyền từ nhỏ mà lớn lên.
Quỷ mới biết lúc trước cậu tại sao dám đoạt thước trong tay sư phụ.
"Không dám?" Quý Thư phát ra một tiếng hừ lạnh từ xoang mũi, "Con không phải rất có năng lực sao, vì sao lại không dám?"
Tiều Thanh cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn đến đôi giày da bóng loáng của Quý Thư. Đột nhiên chân sườn đau xót, lại trúng một đạp, Tiều Thanh vội vàng hít sâu một hơi đón nhận, nhưng lại nghẹn ra một tầng mồ hôi.
"Con đừng có diễn trò!" Quý Thư giận dữ mắng, "Hiện tại thì ngàn tùy trăm thuận mà nhẫn nhục chịu đựng, lúc đánh người thì lại oai phong vô cùng!"
"Nếu như cậu ta không mắng sư phụ, con rỗi việc quá mới đi đánh người." Tiều Thanh cố ép bản thân ngẩng đầu, chỉ là vừa nhìn thấy sư phụ một giây liền hoảng loạn mà quay đầu đi.
Quý Thư lẳng lặng mà nhìn cậu, tức giận trong ánh mắt bị áp xuống đi một ít, "Ý của con là, thầy hiện tại xem như chó cắn Lã Động Tân?"
"Con không..." Tiều Thanh không khỏi có chút ủy khuất, thanh âm thấp đi: "Sư phụ, con không phải có ý như thế."
Quý Thư dừng một hơi, ánh mắt nhìn về cửa sổ.
"Sư phụ, con biết sai rồi, tuy rằng cụ thể sai ở đâu con vẫn chưa nghĩ ra, nhưng con nhận phạt, thầy đừng tức giận, nếu ảnh hưởng sức khỏe thì thật không đáng." Tiều Thanh thần sắc thành khẩn, thậm chí âm thanh có chút cầu xin mà nói: "Nhưng mà sư phụ, thầy hãy đặt mình vào hoàn cảnh con mà nghĩ một chút, con lúc ấy ở đằng kia, lại có người dùng lời nói khó nghe như vậy chửi bới ân sư của con, thầy nói xem con phải giữ bình tĩnh như thế nào?"
Giọng nói thốt ra, trong văn phòng lại là một trận yên tĩnh, sau một lúc lâu, mới nghe được Quý Thư than nhẹ một hơi, "Con đứng đi, nghĩ lại thật cẩn thận, khi nào suy nghĩ xong rồi chúng ta lại giải quyết."
Hai chữ "giải quyết" này xem như chứng thực suy đoán của cậu, hôm nay bắt buộc phai chịu một trận đánh nặng, Tiều Thanh cắn môi dưới gật đầu, khom lưng trở lại góc tường.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở có quy luật của hai người và tiếng ngòi bút sột soạt trên mặt giấy. Khoảng hai mươi phút trôi qua, Quý Thư sắp xếp sách giáo khoa, đứng lên đi đến sau lưng Tiều Thanh, nhìn từ trên xuống dưới tư thế phạt đứng của cậu, nếu không kể đến đôi chân hơi run rẩy kia thì vẫn hợp quy củ, vừa lòng ừ một tiếng.
"Thầy phải lên lớp, con đứng đây một tiết học, không được nhúc nhích."
Tiều Thanh gật đầu, lại nhíu nhíu mày, "Đại diện môn học của thầy cũng thật là không hiểu phép tắc, còn không chịu đến bưng sách giáo khoa giúp thầy."
Quý Thư gõ gõ đầu Tiều Thanh: "Đại diện môn học hôm nay xin nghỉ bệnh, con đừng đánh giá người khác qua cái nhìn chủ quan như vậy."
Giọng nói nghiêm túc nhưng không hề tức giận.
Tiều Thanh đáp một tiếng "Vâng", tỏ vẻ hiểu được.
Một tiết học 45 phút, nếu cậu nghiêm túc kiểm điểm, chỉ là thời gian một cái chớp mắt, vấn đề là chữ "Nếu" này sẽ không xảy ra.
Lúc Tiều Thanh nhìn chằm chằm vách tường trắng tinh, đếm đến con cừu thứ 462, cửa văn phòng mở ra, cậu nâng đầu lên, giải tán đàn cừu đang quanh quẩn trong đầu, nín thở ngưng thần. Tiếng sột soạt sau lưng giúp cậu đoán được Quý Thư đang làm gì: đóng cửa, đặt sách giáo khoa lên bàn, uống hai ngụm nước.
"Có nhúc nhích hay không?"
Âm thanh bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.
"Dạ không."
Quý Thư cúi đầu, sửa sang đồ đạc trên bàn làm việc đâu vào đấy, xếp gọn toàn bộ giấy tờ, tắt đi máy tính, đem bài kiểm tra chưa chấm đặt trước mặt. Làm xong tất cả mới nhấp môi, "Di chuyển một chút đi."
Di chuyển một chút? Tiều Thanh sửng sốt, cậu theo Quý Thư nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nghe được mệnh lệnh này sau khi bị phạt đứng. Nhưng cậu không ngốc đến mức mở miệng hỏi mấy câu linh tinh như "Tại sao lại cho con di chuyển?", mà đỡ tường chậm rãi khom lưng, nhẹ nhàng từ tốn xoa xoa hai chân. Khoảng năm, sáu phút sau, Tiều Thanh đứng dậy, tiến đến trước bàn Quý Thư.
"Thầy không có tiết ạ?"
"Ừ." Quý Thư lấy một tờ bài kiểm tra, rút ra một cây bút đỏ từ hộp đựng bút, chỉ chỉ tay, "Rót cho thầy một ly nước."
Ly nước màu bạc, bảy phần nước nóng, ba phần nước nguội, là độ ấm mà Quý Thư thích nhất, mấy năm nay vẫn không thay đổi.
Quý Thư uống một ngụm, khóe môi khẽ giương lên, cảm thán một câu: "Con vẫn còn nhớ à..."
Tiều Thanh cũng nương theo thầy cười một tiếng, theo thói quen vòng ra sau lưng bóp vai cho thầy, "Sở thích của sư phụ, không thể quên."
"Sở thích thì không quên, điểm mấu chốt của thầy con lại không để trong lòng." Quý Thư híp híp mắt, giọng điệu như đang lải nhải mấy chuyện vặt trong nhà, "Con biết lúc nãy thầy có bao nhiêu cảm giác muốn đánh con ngay tại văn phòng không?"
"Con..." Tiều Thanh ngừng tay, đi đến trước mặt bàn, xếp xấp bài kiểm tra qua một bên, nằm nửa người lên bàn, mặt vùi vào khuỷu tay, nói tiếp nửa câu lúc nãy nghẹn trong họng, "Con vẫn nhớ kỹ điểm mấu chốt của thầy, thầy đánh con đi."
Im lặng.
Đợi không được lời đáp, Tiều Thanh bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, đứng dậy đi khóa trái cửa, trở lại trước bàn, thở một hơi trong lòng, duỗi tay cởi thắt lưng.
"Được rồi." Quý Thư mở miệng kịp thời, "Thầy có nói muốn đánh con bây giờ à?"
Tiều Thanh thở phào một hơi, tiếp tục quay lại bóp vai cho thầy, cực kì ngượng ngùng mở miệng, "Con không muốn khiến thầy bực bội mà."
Quý Thư hừ một tiếng, "Hôm nay không được ngồi, đứng cho thầy một ngày, không cần úp mặt vào tường, có thể đi lại."
"Dạ."
Đối với Tiều Thanh, không cần úp mặt vào tường nghĩa là không cần đếm cừu, chỉ như bình thường mà giúp Quý Thư rót nước, chấm bài, cũng coi như là nhẹ nhàng.
Không bao lâu, Quý Thư quét mắt qua Tiều Thanh đứng bên cạnh có vẻ cực kì nhàn rỗi, nhiệt độ trong phạm vi bốn, năm mét xung quanh chợt giảm xuống một chút, "Không cần úp mặt vào tường không có nghĩa là không cần kiểm điểm. Nếu đến tối mà con còn nói ra mấy câu gì mà không biết sai không nhận sai, thì tự mang theo thước qua tìm thầy dạy con."
Tim Tiều Thanh căng thẳng đập mạnh, đáp một tiếng "Dạ."
Kim đồng hồ từng chút từng chút tích tắc chạy, mặt trời đỏ chói cao cao tại thượng cũng dần nghiêng về phương Tây, trên bàn, chồng bài kiểm tra đã chấm càng ngày càng cao.
5 giờ chiều.
Suốt mấy tiếng này, Quý Thư cực kì im lặng, ngoại trừ lúc đi ra ngoài mua cơm mới cử động một chút, vì thế nên Tiều Thanh cực kì nghẹn khuất mà đứng yên, không dám xê dịch chút nào.
Chấm xong bài kiểm tra cuối cùng, Quý Thư đậy lại nắp bút, đứng dậy gọi người.
"Đi thôi, có thể về nhà giải quyết chuyện tốt của con rồi."
Tiều Thanh xấu hổ gượng cười hai tiếng, đi phía sau giúp Quý Thư cầm áo khoác.
Nhà Quý Thư cách trường học không xa, lái xe tầm mười bảy, mười tám phút, Tiều Thanh nhìn cổng nhà gần ngay trước mắt, không tự chủ được mà bấm bấm đầu ngón tay tính tính lần gần nhất mình bị đánh là khi nào.
Cũng đã hơn năm tháng.
Quý Thư không có tâm tư nghĩ mấy chuyện này, vào cửa thay quần áo, sau đó đứng dựa vào cái bàn to rộng giữa thư phòng mà chờ.
Không chờ được bao lâu, Tiều Thanh liền đứng ở trước mặt Quý Thư, hai tay nắm lại phía trước, có vẻ cực kì ngoan ngoãn.
Quý Thư đứng bên cạnh bàn làm việc lớn, đôi mi hơi hơi nhíu lại, nhìn người đồ đệ cực kì khiến mình không an tâm.
"Con nói, hay là tiếp tục phạt đứng?" Quý Thư xoay người, từ trên kệ sách lấy ra một quyển bách khoa toàn thư bìa cứng cực kì nặng, không rõ ý vị mà nhìn Tiều Thanh, ý tứ lại hết sức rõ ràng, nếu tiếp tục đứng, phải đội sách.
Tiều Thanh im lặng, chan cậu đã sớm không thể tiếp tục chịu phạt đứng, dù sao trận đánh này cũng không thể trốn được, chi bằng chết sớm siêu sinh sớm.
"Con nhận phạt."
Quý Thư hiếm khi không nhận ra lời này có gì không đúng, gật gật đầu, từ phía hộc tủ sau bàn lấy ra hai thanh thước, ước lượng một chút, cuối cùng chỉ mang ra một cây thước trúc.
"Nhận phạt thì tốt, tay nào đánh nhau?"
Tiều Thanh do dự một chút, làm giống như tráng sĩ bị chặt cổ tay mà vươn ra bàn tay phải.
Quý Thư lại không hài lòng, "Vậy cái tay kia con không động đến?"
"Cũng có... Chủ yếu là tay phải."
"Vươn ra!" Quý Thư dùng sức vung thước, xẹt qua không trung tạo ra một âm thanh làm người sợ hãi.
Tiều Thanh vội vươn cả tay trái ra, đưa cao song song với tay phải.
Thước đầu tiên nghiêm khắc đánh xuống, lông mi Tiều Thanh cũng theo đó mà run run, đến cái thứ hai đã khiến cậu theo bản năng rút tay lại che chắn.
"Đủ để nhớ kĩ chưa?"
Âm thanh thật bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tưởng chừng chuẩn bị buông tha, nhưng Tiều Thanh hiểu rất rõ thầy hỏi như vậy là có ý gì, cũng rất hiểu cậu nên đáp lời như thế nào.
Vươn đôi tay, cụp mắt, "Sư phụ, con sai rồi, con không phải là cố ý trốn."
Lại thêm một tiếng vang chan chát, chân Tiều Thanh đã hơi khuỵu xuống, cũng may hai tay vẫn vươn thẳng dưới thước của thầy.
"Sai gì?"
Lông mi Tiều Thanh nhẹ nhàng run lên, "Con không nên trốn tránh trừng phạt của thầy."
Thước tiếp theo đau đến mức khiến cậu muốn cắn người.
"Thầy hỏi con chuyện gì?"
"Con không biết," Tiều Thanh nghĩ nghĩ, cắn răng, đón lấy ánh mắt của Quý Thư, một bộ dạng thản nhiên chịu chết, "Con không cảm thấy trận đánh đó là con sai."
Quả nhiên, Quý Thư bị chọc giận đến không nói nên lời, bước vài bước qua đá cho cậu một cái, "Vậy con nhận phạt cái gì?"
Tiều Thanh lập tức gục xuống trên bàn, dùng cánh tay chống, cố gắng muốn đứng lên, âm thanh lạnh lùng lại truyền đến từ phía sau, "Cứ nằm sấp như vậy."
"Con nhận phạt, nhưng con không nhận sai." Tiều Thanh nghe lời mà nằm trở lại, dù rằng cậu thấy tư thế này cực kì nguy hiểm, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng, "Con vẫn không cảm thấy đánh cậu ta có gì sai, con không thể nhận sai với thầy, cũng không thể đảm bảo rằng không có lần sau."
"Nếu không cảm thấy sai, tại sao lại nhận phạt?" Quý Thư càng tức giận hơn, cố gắng áp chế ngọn lửa trong người, hỏi một câu lại không dùng đến ngữ điệu nghi vấn chút nào.
"Con nhận phạt," Tiều Thanh nghiêng đầu cười cười, "Đơn giản là để cho thầy hết giận. Là một đệ tử lại khiến thầy giận đến như vậy, nói đi nói lại cũng là do con làm chưa tốt."
Quý Thư nhất thời im lặng, ánh mắt nhìn theo hướng gió ngoài cửa sổ mà bay đi rất xa, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng, "Thầy cũng không phải loại bỏ đi."
"Cũng", một cách dùng từ thật lạ, Tiều Thanh không hiểu. Nhưng sự việc giống năm xưa, Quý Thư cuối cùng cũng hiểu mùa xuân năm xưa, khi anh đứng trong văn phòng của thầy mà nói câu kia, thầy là có cảm giác như thế nào.
"Tại sao lại phạt con ngồi xổm lâu như thế?"
Tiều Thanh suy nghĩ nghiêm túc, thành khẩn nói: "Thỉnh sư phụ minh kỳ."
Cách tìm từ này làm Quý Thư nhăn mi, nhưng cũng không rảnh đi so đo, trực tiếp nói: "Thứ nhất phạt con đánh nhau, thứ hai phạt con vừa mới gây họa lại xem như không có gì mặt dày lì lợm, thứ ba phạt con rõ ràng là có cả nửa ngày để thẳng thắn với thầy nhưng lại tâm tồn may mắn, thứ tư phạt con không biết hối cải."
"Con nhận phạt." Tiều Thanh nói, "Nhưng thầy là sư phụ con, con có trách nhiệm bảo vệ thầy. Cậu ấy dám mắng thầy, con phải đánh cậu ta."
Quý Thư sửng sốt.
"Con đứng lên đi."
Tiều Thanh ngẩn người, cực kì nghiêm túc phân tích hàm nghĩa chân thật trong lời thầy, năm sáu giây sau, xác định không hề có ẩn ý gì mới dám đứng lên.
"Con với thầy, thực sự rất giống."
Một câu nói không đầu không đuôi của Quý Thư khiến Tiều Thanh như phát ngốc, chỉ có thể cúi đầu nghe tiếp.
"Không phải con nói thầy đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút à, thầy đã thử, nếu là thầy của mười năm trước, nhất định sẽ dùng cách làm giống con, thậm chí xuống tay có thể còn tàn nhẫn hơn con vài lần. Dù là bây giờ, thầy cũng rất hiểu hành động của con. Nhưng thầy đã là thầy con, vậy hiểu cho con cũng không có nghĩa là đồng ý cách làm đó, càng tuyệt đối không thể dung túng cho loại sai lầm này của con."
"Vâng." Tiều Thanh cúi đầu lên tiếng.
"Còn nữa, con đoán thử xem hôm nay bộ trưởng Ngô gọi thầy đến nói chuyện gì." Quý Thư cười nhạt, giữa buổi đêm đông thế này có vẻ cực kì sinh động, "Đoán sai, phạt."
Kết hợp với hoàn cảnh, vấn đề này cũng không phải khó đáp, Tiều Thanh khẽ cắn môi, đáp lời: "Có phải là thầy ấy biết học sinh trong trường bị người đánh?"
"Đoán đúng rồi," Quý Thư nói, qua hai giây, tựa như tuyên án: "Vẫn phải phạt."
Nhìn đến Tiều thanh run lên theo bản năng, Quý Thư liếc cậu một cái, ngữ khí trầm trầm kéo dài như kể một câu chuyện xưa: "Không phải nói, thật là trùng hợp, cậu nhóc bị con đánh hôm ấy lại là cháu ngoại của bộ trưởng."
"Bộ trưởng, thầy ấy làm khó thầy ạ?"
"Không có, hỏi han một chút thôi." Nhớ lại dáng vẻ ngầm cảnh cáo ẩn sau nét hiền hòa của hiệu trưởng, Quý Thư lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhấc chân đá đá cẳng chân Tiều Thanh, "Đứng không thẳng được thì đi nằm sấp."
Tiều Thanh lại điều chỉnh tư thế đứng một chút, trương vai ưỡn ngực.
"Con lại khiến thầy phiền toái."
Quý Thư cười một tiếng, nghe không rõ là cảm tình gì, "Nếu sớm biết được thân phận cậu ta, con có đánh không?"
Tiều Thanh trầm mặc một chút, rũ xuống tầm mắt, "Dạ có."
"Vậy con còn nói chuyện phiền toái hay không làm gì," Quý Thư lại cười, "Cũng may, con không có thói quen đập chén dĩa đổ đồ ăn, giúp thầy giảm một ít phiền toái."
Tiếu là phần ấm áp này chỉ kéo dài hai giây, âm thanh lại lạnh đi vài phần, "Người ta quay lại video, việc này nếu truyền đi ra ngoài, con còn học tiếp thạc sĩ được nữa không? Con không biết kỷ luật đại học A nghiêm khắc đến mức nào? Thầy nói cho con, sinh viên ra ngoài đánh nhau, làm công khai kiểm điểm trước mấy trăm người đã là xử phạt nhẹ nhất, con hiểu không?"
Hơi có ý tứ hận sắt không thành thép*.
*Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó nhưng lại không làm được.
"Dạ hiểu." Tiều Thanh gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, "Ý sư phụ là, con nên tìm một góc xó xỉnh không người để đánh cậu ta?"
"..." Quý Thư vô lực đỡ trán, trúc trắc chuyển đề tài, "Vậy con đứng trên lập trường nào mà đánh người ta?"
"Con..." Tiều Thanh đột nhiên hiểu được hậu quả nếu không đáp đúng lời này, vội vã im miệng, cẩn thận ngẫm nghĩ mới lên tiếng: "Cậu ta nói thầy con như vậy, bị đánh chính là cậu ta đáng phải nhận."
Ngừng nửa giây, thanh âm lại thấp hơn một chút.
"Con chọc thầy tức giận, trở về nhà thầy xử lí con như thế nào, đó cũng là con đáng phải nhận."
Quý Thư lại tức giận, thanh thước đen dày nặng trong tay chỉ thẳng vào Tiều Thanh, "Được, đáng phải nhận đúng không? Nằm úp xuống!"
Tiều Thanh thấp thấp cúi đầu, không có nửa phần kinh ngạc, nhàn nhạt khom lưng cúi đầu một cái, bước về trước hai bước nằm lên trên bàn, khuỷu tay chống trên mặt bàn, ngón tay bấu lấy cổ tay áo. Cậu đương nhiên biết nếu dùng bàn tay chống sẽ giữ thể diện hơn một chút, nhưng mới vừa rồi đã ăn mấy bàn tay, gió có thổi qua một chút cũng thấy đau nữa, đừng nói đến dám đè trên mặt bàn gỗ cứng đặc như vậy.
Một cú đá thật nặng đập đến trên mông, không nghiêng không lệch.
"Cởi quần."
Tiều Thanh giật mình, đôi tay đặt tại lưng quần, mang theo chút khẩn cầu: "Sư phụ, con kéo rèm lại trước được không ạ?"
Quý Thư không nói gì, cũng không nhúc nhích.
"Sư phụ..." Thanh âm Tiều Thanh có chút run rẩy, Quý Thư luôn bảo vệ tôn nghiêm của cậu rất tốt, từ năm lớp mười nhận nghĩa thầy trò, Quý Thư chưa bao giờ đánh cậu trước mặt người khác, kể cả sư nương cũng chưa từng. Bây giờ bức rèm cửa này kéo ra rộng thoáng, cậu thực sự sợ, cực kì sợ."
Sột soạt hai tiếng, âm thanh kéo rèm cực kì dứt khoát và lưu loát.
"Cởi." Quý Thư trở lại vị trí ban nãy, buông ra mệnh lệnh hết sức đơn giản rõ ràng.
Tiều Thanh giương tay, kéo xuống một chút, nhưng chỉ nửa tấc, lại cực kì gian nan nói: "Còn cửa nữa ạ..."
"Dây dưa không dứt?" Quý Thư giận mắng, "Trong nhà trừ thầy và con, con tìm thử còn có đôi mắt thứ ba nào?"
Tiều Thanh nhắm mắt, đôi tay nắm lưng quần lại dịch xuống hai tấc, mặt đỏ bừng, căn nhà 176 mét vuông, dường như mỗi một hạt bụi đều lộ ra một con mắt nhìn chằm chằm da thịt của cậu, cảm giác sỉ nhục châm chọc khắp các huyệt đạo làm cậu khó chịu cực kì.
"Cầu thầy, sư phụ..."
Quý Thư nhíu mày nhìn cậu hai giây, lắc đầu, đi vài bước, đóng cửa, khóa trái, bật đèn, quay lại, thước gõ gõ trên nếp quần của cậu, cất giọng mang theo chút trào phúng: "Đại thiếu gia, bây giờ được chưa?"
Chiếc quần trúc trắc hai lần vẫn chưa cởi xuống được cuối cùng cũng rơi xuống đầu gối, cùng với Tiều Thanh chậm rãi nói lời cảm tạ, "Cảm ơn sư phụ."
Quý Thư không để ý cậu nói lời vô nghĩa, tay vừa nhấc, bảy tám thước đập xuống mới mở miệng, "Vừa đi đánh nhau về, lại tỏ vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra, quanh co lắt léo với thầy, đây là năng lực của con?"
"Tiều Thanh, con có phải không biết xấu hổ?"
Tiều Thanh cúi đầu thật sâu, giả vờ câm. Cậu đương nhiên biết không nói chuyện là hạ sách, nhưng câu hỏi này cậu làm sao đáp lời được đây?
Thật hiếm thấy, Quý Thư không có so đo, cũng có thể là hành vi khiêu chiến điểm mấu chốt thầy của Tiều Thanh đã là tinh la vân bố*, thật sự không còn hơi sức đâu bận tâm mấy lỗi lặt vặt như giả câm này nữa.
* tinh la vân bố: dày đặc, chi chít như sao, như mây trên trời.
"Làm thầy hết giận, đáng phải chịu..." Quý Thư hừ lạnh, răn dạy rất nhiều cũng không quên lại đánh mấy thước nữa, "Làm trò đồ đệ 'Nhị thập tứ hiếu'* rất thoải mái đúng không? Cảm thấy bản thân cực kì ngay thẳng chính trực, cảm thấy mình đang làm anh hùng đúng không?"
*"Nhị thập tứ hiếu" là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.
"...Con sai rồi, con sai rồi sư phụ." Tiều Thanh miễn cưỡng ổn định hô hấp.
"Bắt đầu nhận sai?" Quý Thư chọn một vùng da bị đánh không quá nghiêm trọng hạ thước, năm phần lực, lập tức liền nổi lên một vết sưng đỏ ửng.
"Được, vậy chúng ta nói đến, con dựa vào cái gì mà đánh người ta như vậy?"
Vài giây trước còn đang nhận sai, Tiều Thanh lại trầm mặc, cúi đầu, nhưng chỉ chốc lát đã bị thước đánh đến run run lên.
"Nói chuyện!"
"Là..." Tiều Thanh hít vào hai hơi, run giọng mở miệng, "Là cậu ta đáng đánh."
Lại là một câu tìm chết.
"Cậu ta có nên đánh hay không là do con quyết định? Lời này dù là thầy nghe được, cùng lắm chỉ nói lại hai câu, con lại làm gì? Con dựa vào đâu mà khẳng định cậu ta làm sai?"
Quý Thư càng nói càng giận, thước lại càng không kìm sức, lại đánh thêm vài cái, màu đỏ đã trở nên bầm tím.
"Con là có năng lực lớn! Có thể thay thầy quyết định xử lí học sinh sai lầm như thế nào, không bằng con cũng thay thầy đi dạy, thay thầy quản lí khối phổ thông ngàn mấy gần hai ngàn người này, xử lí luôn giúp thầy hoạt động trong tổ ngữ văn, còn cả cái này," Quý Thư đi đến sau bàn làm việc, lấy ra từ trong ngăn kéo một chồng giấy ném lên mặt bàn, "Thứ sáu nộp, con thay thầy viết!"
Mặt Tiều Thanh sớm đã đau đến trắng bệch, cường chống nhìn thoáng qua, là một tập báo cáo tổng kết. Nỗ lực di chuyển một chút, nằm sấp ngay ngắn, "Con sai rồi, con nói sai rồi, xin sư phụ bớt giận..."
Quý Thư gật gật đầu, đi đến bên cạnh Tiều Thanh, thước đè nặng lên một mảng da đỏ hồng sưng tấy, cười lạnh: "Không phải con cho rằng thầy đánh con để hết giận à? Hôm nay thầy thật muốn đánh con cho hết giận."
Nghiêm tử đánh xuống.
"Tự nói, đánh bao nhiêu?"
Tiều Thanh uốn người, đau đến thắt cả đầu lưỡi, suy tư vài giây, thử thử nói: "Hai mươi?"
"Không đủ! Lại thêm!" Quý Thư cất cao giọng nói, nghiêm tử đánh đến phía sau Tiều Thanh, "Chỉ hai mươi thước mà muốn thầy hết giận, con định qua mặt ai?"
"...Ba mươi." Tiều Thanh cắn cắn răng, trước trước sau sau đã ăn gần hai mươi thước, bản thân cũng cảm giác được mông đã sớm sưng lên, cậu thầm nghĩ nãy giờ chịu nhiều như thế, cũng phải tính vào.
"Lại thêm!"
Lại một thước đánh xuống, đau đến mức Tiều Thanh giậm giậm chân.
"Nếu còn không đưa ra được con số chuẩn xác, con có tin thầy trực tiếp cộng lên sau mươi thước không?"
Tiều Thanh tin, cậu đương nhiên tin, cho nên cậu cực kì nghiêm túc ước lượng một chút, sau đó cực kì gian nan nói: "Bốn mươi lăm ạ."
Trung bình của ba mươi và sáu mươi, vừa đủ khiến sư phụ bớt tức giận, lại cũng khiến bản thân không quá chật vật.
Quý Thư gật đầu đồng ý, sau đó chỉ còn tiếng thanh thước gỗ chạm vào da thịt vang vang không ngừng nghỉ cùng vài ba tiếng rên hừ hừ ngẫu nhiên phát ra từ phía Tiều Thanh.
Đương nhiên là do quá đau.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết rốt cuộc có đánh đủ bốn mươi lăm thước hay không, bản tử như mưa đá cuối cùng cũng dừng lại. Tiều Thanh mềm oặt nằm gục, quần áo ở nhà mềm mại bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, sau lưng nhìn ra một mảng ướt lớn.
"Cậu ta nói thầy như vậy, con đi đánh người. Vậy còn con? Con chưa từng nói sao?"
"Không có," Tiều Thanh cắn chặt răng, cố căng thẳng thân mình, nhịn đau đứng dậy, run rẩy nói: "Trước đây con đúng thật là đồ khốn nạn, nhưng con thật sự chưa bao giờ nói thầy như vậy, không nói đến trước mặt hay âm thầm sau lưng, dù chỉ là nghĩ thôi con cũng không dám nghĩ."
"Thầy đang nói, đối với các giáo viên khác."
Tiều Thanh im lặng, đối với các giáo viên khác thì đương nhiên là có, hơn nữa còn đếm không hết, ngay trước khi về nhà còn ngồi ở ký túc xá cùng bạn cùng phòng nói xấu giảng viên.
"Đứa nhỏ này, người khác không biết, thầy chẳng lẽ còn không biết con sao," Quý Thư than một tiếng, sau đó ngữ khí cũng lạnh đi vài phần, "Vậy thầy có phải cũng nên đánh con đến mặt mũi bầm dập mới được?"
Lông mi Tiều Thanh run rẩy, "Con sai rồi."
"Thầy không cho phép con làm, con lại nhất định làm, làm xong lại hiên ngang lẫm liệt nhận sai nhận phạt với thầy, vậy thì nghĩa lí gì?"
Quý Thư tùy tay vứt thước lên bàn, phát ra một tiếng vang giòn, "Đối với người sư phụ này, con vẫn nên tôn kính một chút đi?"
Tiều Thanh mặt trắng đi vài phần, "Con tôn kính thầy. Với con, người như thầy cũng như cha, con với thầy, có kính có yêu,... còn có sợ... Thật. Con đánh cậu ta, không tuân quy củ của thầy, con nhận phạt."
"Nếu con kính thầy, vậy nhớ điểm mấu chốt của thầy ở trong lòng." Quý Thư hừ một tiếng, "Đứng lên đi, trước khi đi ngủ mới được bôi thuốc, đau vài giờ cho nhớ."
Tiều Thanh không nhúc nhích, cậu thật sự không đứng lên được.
"Từ từ mà đi." Quý Thư trả thước về trong ngăn bàn, rời khỏi thư phòng.
Tất cả trở về an tĩnh, tựa như thủy triều đã rút xuống.
Phía sau vẫn đau liên tục như vậy, cậu nằm thật lâu, dòng suy nghĩ hỗn loạn mới quay về vị trí cũ. Hơi hơi hiểu rõ một chút, Tiều Thanh cố gắng mang lại quần, từng bước từng bước một đi ra khỏi thư phòng, mở cửa phòng ngủ chính, Quý Thư đang đứng quay lưng bên cạnh cửa sổ, không biết suy nghĩ chuyện gì.
"Sư phụ."
Quý Thư quay đầu lại, cười cười cực ôn hòa, tựa như vầng thái dương ấm áp.
"Sư phụ, con sai rồi, nếu thầy muốn đánh tiếp con vẫn chịu." Tiều Thanh đỡ tường đứng thẳng, từ đầu đến chân, thậm chí cả mấy sợi tóc cũng tỏ vẻ thuận theo.
Quý Thư thở dài, đi tới đỡ Tiều Thanh, "Trong lòng con vẫn cho là thầy đánh con để xả giận."
"Không có!" Tiều Thanh vội vàng ngẩng đầu muốn giải thích, lại đối mặt với đôi mắt trong veo còn vương ý cười của Quý Thư, lời định nói ra lại nghẹn trong họng.
"Sư phụ, con..."
"Làm sao? Lần sau không dám nữa?" Quý Thư nhướng mày.
"Ít nhất, con sẽ không xúc động như vậy nữa." Động tác nhỏ của Quý Thư làm bao lo lắng bất an trong lòng TIều Thanh tan biến nhẹ bẫng, khi nói chuyện cũng vững vàng hơn nhiều.
Quý Thư hừ cười hai tiếng, "Không tin."
Tiều Thanh cũng cười.
Gió đã nổi lên ngoài khung cửa sổ, máy sưởi trong nhà cũng đã được bật lên, ấm áp như xuân, an ổn yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất