Chương 59: Tra Nam
Editor: Kingofbattle.
Cao Phi muốn cười, mà không dám cười ra tiếng.
"Khai, khai ra tao cho mày thống khoái." Phùng Đại Hải lại đi tới trước mặt Lý Đằng.
"Con ngoan, mau quỳ xuống kêu ba ba, bố sẽ nói cho con biết." Lý Đằng uể oải nói cho Phùng Đại Hải.
"Con mẹ mày......" Phùng Đại Hải đấm một phát vào bụng Lý Đằng, sau đó điên cuồng đấm loạn lên người Lý Đằng.
Hắn thật sự không ngờ tới, một tên người mới bình thường, một gã quần chúng chỉ mới diễn xuất qua 2 màn, vậy mà tra tấn thế nào cũng không khuất phục, chuyện này quá phản khoa học...!
"Hải ca tỉnh táo! Hắn cố ý chọc giận anh đó! Hắn hẳn là không phải điệp viên ngầm, anh đánh chết hắn là cho hắn toại nguyện, chúng ta sẽ gặp phiền toái." Đỗ Khánh nhìn thấy không xong, vội vàng chạy tới kéo người Phùng Đại Hải.
"Vậy cũng chỉ có thể đánh cược là cô ả ?" Phùng Đại Hải trừng mắt nhìn Anna.
"Tôi cũng đoán là cô ta, khả năng rất lớn!" Đỗ Khánh nhẹ gật đầu.
"Giết tôi đi, tôi rất thống khổ." Anna uể oải ngẩng đầu nói một câu với Phùng Đại Hải, vừa rồi Phùng Đại Hải quất điên cuồng hơn 10 roi, đánh vào một cô gái yếu đuối đủ để trí mạng.
"Cô cho rằng tôi không dám giết người?" Phùng Đại Hải lại lấy que sắt từ chậu than.
"Lão đại, đã nói đừng đánh em, nghe em phân tích đi, có thể các người đều bị lừa gạt, đánh em nữa, em không thể nói được." Hoàng Tấn mơ mơ hồ hồ mở miệng. Vừa rồi Phùng Đại Hải nhét que sắt vào miệng hắn, cái que sắt kia không tính quá nóng, bằng không thì hiện tại hắn chẳng thể mở miệng được.
"Đúng là phục sát đất tên giang tinh này, chết cũng không câm miệng...! " Cao Phi không khỏi thông cảm cho Hoàng Tấn.
"Nghe hắn nói một chút, hắn hiểu rõ đám người này hơn chúng ta." Đỗ Khánh khuyên Phùng Đại Hải vài câu, một màn vừa rồi Phùng Đại Hải hành hung Hoàng Tấn khiến cho Đỗ Khánh sợ ngây người, Hoàng Tấn là cùng phe, cho dù tát mồm, cũng không nên tra tấn hắn ác như vậy?
"Cậu nói đi. " Phùng Đại Hải bỏ que sắt xuống nhìn Hoàng Tấn, được Đỗ Khánh khuyên nhủ, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn chút.
"Các người phân tích Anna là điệp viên ngầm, trên thực tế nếu dựa vào manh mối của Cao Phi, em cảm thấy tỷ lệ rất lớn Cao Phi mới là kẻ nói dối, hắn và con hàng Đường Nạp chính là hai tên giỏi diễn xuất, bọn hắn cùng nhau diễn một màn, chính là muốn cho mọi người nghĩ lầm Anna là điệp viên ngầm." Hoàng Tấn cố nhịn cơn đau từ miệng lưỡi mà phân tích giúp Phùng Đại Hải.
"Không phải cậu nói Đường Nạp và Anna là quan hệ tình nhân sao? Đường Nạp dẫn dắt chúng ta đoán Anna là điệp viên ngầm, hắn không sợ tôi giết Anna? " Phùng Đại Hải hỏi vặn Hoàng Tấn.
Lúc trước trên xe buýt, Hoàng Tấn cố ý nói quan hệ tình nhân giữa Đường Nạp cùng Anna cho Phùng Đại Hải, để cho Phùng Đại Hải lợi dụng điểm này mà thẩm vấn, hiện tại Hoàng Tấn lại phủ định điều này.
"Em biết tên khốn Đường Nạp rất cặn bã, nhưng không nghĩ tới hắn khốn kiếp như vậy, quả thực chính là rác rưởi trong đám tra nam! Vì mình bảo vệ tánh mạng, thậm chí không tiếc hại chết người tình Anna! Cho nên em cảm thấy, khả năng tới 90% tên khốn Đường Nạp này chính là điệp viên ngầm, các ngươi dựa trên manh mối của Cao Phi mà suy đoán, Cao Phi là kẻ nói dối, hắn không có lỳ đòn như tên tra nam kia, không chừng sẽ khai rất nhanh. Chỉ cần hắn nói thật, muốn đoán ra ai là điệp viên ngầm chẳng phải quá dễ dàng." Hoàng Tấn nói ra phân tích của mình cho hai người Phùng Đại Hải.
"Tôi không phải kẻ nói dối." Cao Phi vội vàng phủ nhận.
"Có phải hay không, tra tấn qua mới biết được." Hoàng Tấn tiếp tục châm ngòi thổi gió.
"Thật xấu hổ, nói thật! Tránh cho nỗi khổ da thịt!" Phùng Đại Hải chuyển hướng về phía Cao Phi.
"Lời của tôi nói đều là thật, manh mối của tôi chính là: Đường Nạp biết rõ ai là điệp viên ngầm, tôi thật sự không phải kẻ nói dối." Cao Phi hoảng sợ mà giải thích.
"Đánh! Đánh chết hắn! khẳng định hắn sẽ khai!" Hoàng Tấn thấy Phùng Đại Hải còn chưa động thủ, không khỏi gấp gáp.
"Cậu đang nói dối! Còn không mau khai ra!" Phùng Đại Hải rống lớn một tiếng, cầm lấy que sắt tra tấn Cao Phi.
Không ai có thể thoát được chuyện này, tất cả đều bị thụ hình.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Cao Phi, rốt cuộc trong lòng Hoàng Tấn đã cảm thấy dễ chịu.
"Có khai hay không? "
"Tôi thề! Tôi thật sự không có nói dối...! "
Phùng Đại Hải tiếp tục hành hạ.
"Có khai hay không?"
"Van xin ngài, tôi nói đều là thật, nghe lời vu oan sẽ khiến mọi người bị sai lầm...!"
Phùng Đại Hải lại đổi que sắt khác.
"Có khai hay không?"
"Không phải là tôi không khai, ai là điệp viên ngầm, đúng là chỉ có Đường Nạp biết rõ...! " Cao Phi nước mắt giàn giụa.
Phùng Đại Hải thở hổn hển.
"Lão đại, tiểu tử này không có gan lỳ, bị tra tấn như vậy làm sao không khai, có thể hắn không dám nói dối." Hoàng Tấn xả giận xong, nhìn thấy Cao Phi quá thảm, trong lòng đột nhiên có chút băn khoăn. Ngày bình thường hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng còn chưa tới tình trạng ngươi chết ta sống.
"Vậy con mẹ nó cậu nói xem ai mới là điệp viên ngầm đáng chết kia....! " Phùng Đại Hải cầm lấy que sắt vọt tới trước mặt Hoàng Tấn.
"Lão đại! Đừng! Đừng! Cái khác em không dám nói, nhưng anh giết cái tên tra nam kia sẽ không sai! 90% là hắn! Hơn nữa anh giết hắn cũng không bị thiệt, nếu như tra hỏi không được, giết hắn thì anh cũng ít bị tổn thất! Anh phải giết hắn...!" Hoàng Tấn lớn tiếng hô Phùng Đại Hải, quên cả cái mồm đang sưng.
Phùng Đại Hải mặt âm trầm không lên tiếng, tựa hồ là đang tự hỏi.
"Cái tên tra nam này không phải âm hiểm bình thường đâu, hơn nữa là loại tâm ngoan thủ lạt, mất hết tính người! Không phải em khen hắn chứ, lưu hắn một mạng, tương lai sẽ là tai hoạ ngầm cực lớn đối với anh, đối với toàn bộ công hội Ngân Lang!" Hoàng Tấn lại nói thêm.
"Hắn nói cũng có đạo lý, công hội có treo giải thưởng, nếu như không thể suy đoán ai là điệp viên ngầm, giết hắn thì anh cũng đỡ bị thiệt hại nhất." Đỗ Khánh nghĩ nghĩ một chút, cũng đồng ý cách nói của Hoàng Tấn.
Đỗ Khánh biết rõ Lý Đằng giết Quách Chí Bằng, sau đó lại giết Quách mẫu, thoạt nhìn nếu như cái tên Lý Đằng này không phải là thủ đoạn cao minh thì số rất may.
Đỗ Khánh biết bản thân đã đắc tội với Lý Đằng, khả năng đã tiến vào danh sách đen của Lý Đằng, nếu như lần này đoán không ra ai là điệp viên ngầm, mượn cơ hội diệt trừ Lý Đằng cũng xem như diệt trừ mối hoạ.
"Các người đều cho rằng nên giết hắn?" Phùng Đại Hải hỏi lại Hoàng Tấn, Đỗ Khánh.
"Đúng vậy! Lão đại! Hắn chính là tai hoạ ngàn năm...! Không thể giữ lại!" Hoàng Tấn nói liên thanh.
"Ừ, dù sao giết hắn sẽ không sai." Đỗ Khánh cũng nhẹ gật đầu.
"Vậy được, tôi trực tiếp tra tấn hắn đến chết là được." Phùng Đại Hải bước tới thùng dụng cụ lấy vài món dụng cụ tra tấn, sau đó đi tới trước mặt Lý Đằng.
Thời gian 2 giờ quay phim, hiện tại chỉ mới qua một nửa.
Nếu như quyết định giết chết Lý Đằng, thì Phùng Đại Hải còn có một giờ tra tấn Lý Đằng, bức Lý Đằng khai ra.
"Đừng có đánh anh ta, anh ta không phải." Anna vẫn luôn im lặng, đột nhiên uể oải lên tiếng.
"Hắn không phải thì là ai?" Phùng Đại Hải nhìn về phía Anna.
"Tôi khai......" Anna đã mở miệng, sau khi thụ hình nàng càng suy yếu, nói chuyện có chút khó khăn, sau khi nói tôi cung khai, câu nói kế tiếp đứt quãng nghe không rõ lắm.
"Cô nói cái gì?" Phùng Đại Hải bước nhanh tới để nghe cho rõ.
"Lão đại cẩn thận...! " Hoàng Tấn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hô to nhắc nhở Phùng Đại Hải.
Nhưng mà, tất cả đã chậm.
Cao Phi muốn cười, mà không dám cười ra tiếng.
"Khai, khai ra tao cho mày thống khoái." Phùng Đại Hải lại đi tới trước mặt Lý Đằng.
"Con ngoan, mau quỳ xuống kêu ba ba, bố sẽ nói cho con biết." Lý Đằng uể oải nói cho Phùng Đại Hải.
"Con mẹ mày......" Phùng Đại Hải đấm một phát vào bụng Lý Đằng, sau đó điên cuồng đấm loạn lên người Lý Đằng.
Hắn thật sự không ngờ tới, một tên người mới bình thường, một gã quần chúng chỉ mới diễn xuất qua 2 màn, vậy mà tra tấn thế nào cũng không khuất phục, chuyện này quá phản khoa học...!
"Hải ca tỉnh táo! Hắn cố ý chọc giận anh đó! Hắn hẳn là không phải điệp viên ngầm, anh đánh chết hắn là cho hắn toại nguyện, chúng ta sẽ gặp phiền toái." Đỗ Khánh nhìn thấy không xong, vội vàng chạy tới kéo người Phùng Đại Hải.
"Vậy cũng chỉ có thể đánh cược là cô ả ?" Phùng Đại Hải trừng mắt nhìn Anna.
"Tôi cũng đoán là cô ta, khả năng rất lớn!" Đỗ Khánh nhẹ gật đầu.
"Giết tôi đi, tôi rất thống khổ." Anna uể oải ngẩng đầu nói một câu với Phùng Đại Hải, vừa rồi Phùng Đại Hải quất điên cuồng hơn 10 roi, đánh vào một cô gái yếu đuối đủ để trí mạng.
"Cô cho rằng tôi không dám giết người?" Phùng Đại Hải lại lấy que sắt từ chậu than.
"Lão đại, đã nói đừng đánh em, nghe em phân tích đi, có thể các người đều bị lừa gạt, đánh em nữa, em không thể nói được." Hoàng Tấn mơ mơ hồ hồ mở miệng. Vừa rồi Phùng Đại Hải nhét que sắt vào miệng hắn, cái que sắt kia không tính quá nóng, bằng không thì hiện tại hắn chẳng thể mở miệng được.
"Đúng là phục sát đất tên giang tinh này, chết cũng không câm miệng...! " Cao Phi không khỏi thông cảm cho Hoàng Tấn.
"Nghe hắn nói một chút, hắn hiểu rõ đám người này hơn chúng ta." Đỗ Khánh khuyên Phùng Đại Hải vài câu, một màn vừa rồi Phùng Đại Hải hành hung Hoàng Tấn khiến cho Đỗ Khánh sợ ngây người, Hoàng Tấn là cùng phe, cho dù tát mồm, cũng không nên tra tấn hắn ác như vậy?
"Cậu nói đi. " Phùng Đại Hải bỏ que sắt xuống nhìn Hoàng Tấn, được Đỗ Khánh khuyên nhủ, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn chút.
"Các người phân tích Anna là điệp viên ngầm, trên thực tế nếu dựa vào manh mối của Cao Phi, em cảm thấy tỷ lệ rất lớn Cao Phi mới là kẻ nói dối, hắn và con hàng Đường Nạp chính là hai tên giỏi diễn xuất, bọn hắn cùng nhau diễn một màn, chính là muốn cho mọi người nghĩ lầm Anna là điệp viên ngầm." Hoàng Tấn cố nhịn cơn đau từ miệng lưỡi mà phân tích giúp Phùng Đại Hải.
"Không phải cậu nói Đường Nạp và Anna là quan hệ tình nhân sao? Đường Nạp dẫn dắt chúng ta đoán Anna là điệp viên ngầm, hắn không sợ tôi giết Anna? " Phùng Đại Hải hỏi vặn Hoàng Tấn.
Lúc trước trên xe buýt, Hoàng Tấn cố ý nói quan hệ tình nhân giữa Đường Nạp cùng Anna cho Phùng Đại Hải, để cho Phùng Đại Hải lợi dụng điểm này mà thẩm vấn, hiện tại Hoàng Tấn lại phủ định điều này.
"Em biết tên khốn Đường Nạp rất cặn bã, nhưng không nghĩ tới hắn khốn kiếp như vậy, quả thực chính là rác rưởi trong đám tra nam! Vì mình bảo vệ tánh mạng, thậm chí không tiếc hại chết người tình Anna! Cho nên em cảm thấy, khả năng tới 90% tên khốn Đường Nạp này chính là điệp viên ngầm, các ngươi dựa trên manh mối của Cao Phi mà suy đoán, Cao Phi là kẻ nói dối, hắn không có lỳ đòn như tên tra nam kia, không chừng sẽ khai rất nhanh. Chỉ cần hắn nói thật, muốn đoán ra ai là điệp viên ngầm chẳng phải quá dễ dàng." Hoàng Tấn nói ra phân tích của mình cho hai người Phùng Đại Hải.
"Tôi không phải kẻ nói dối." Cao Phi vội vàng phủ nhận.
"Có phải hay không, tra tấn qua mới biết được." Hoàng Tấn tiếp tục châm ngòi thổi gió.
"Thật xấu hổ, nói thật! Tránh cho nỗi khổ da thịt!" Phùng Đại Hải chuyển hướng về phía Cao Phi.
"Lời của tôi nói đều là thật, manh mối của tôi chính là: Đường Nạp biết rõ ai là điệp viên ngầm, tôi thật sự không phải kẻ nói dối." Cao Phi hoảng sợ mà giải thích.
"Đánh! Đánh chết hắn! khẳng định hắn sẽ khai!" Hoàng Tấn thấy Phùng Đại Hải còn chưa động thủ, không khỏi gấp gáp.
"Cậu đang nói dối! Còn không mau khai ra!" Phùng Đại Hải rống lớn một tiếng, cầm lấy que sắt tra tấn Cao Phi.
Không ai có thể thoát được chuyện này, tất cả đều bị thụ hình.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Cao Phi, rốt cuộc trong lòng Hoàng Tấn đã cảm thấy dễ chịu.
"Có khai hay không? "
"Tôi thề! Tôi thật sự không có nói dối...! "
Phùng Đại Hải tiếp tục hành hạ.
"Có khai hay không?"
"Van xin ngài, tôi nói đều là thật, nghe lời vu oan sẽ khiến mọi người bị sai lầm...!"
Phùng Đại Hải lại đổi que sắt khác.
"Có khai hay không?"
"Không phải là tôi không khai, ai là điệp viên ngầm, đúng là chỉ có Đường Nạp biết rõ...! " Cao Phi nước mắt giàn giụa.
Phùng Đại Hải thở hổn hển.
"Lão đại, tiểu tử này không có gan lỳ, bị tra tấn như vậy làm sao không khai, có thể hắn không dám nói dối." Hoàng Tấn xả giận xong, nhìn thấy Cao Phi quá thảm, trong lòng đột nhiên có chút băn khoăn. Ngày bình thường hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng còn chưa tới tình trạng ngươi chết ta sống.
"Vậy con mẹ nó cậu nói xem ai mới là điệp viên ngầm đáng chết kia....! " Phùng Đại Hải cầm lấy que sắt vọt tới trước mặt Hoàng Tấn.
"Lão đại! Đừng! Đừng! Cái khác em không dám nói, nhưng anh giết cái tên tra nam kia sẽ không sai! 90% là hắn! Hơn nữa anh giết hắn cũng không bị thiệt, nếu như tra hỏi không được, giết hắn thì anh cũng ít bị tổn thất! Anh phải giết hắn...!" Hoàng Tấn lớn tiếng hô Phùng Đại Hải, quên cả cái mồm đang sưng.
Phùng Đại Hải mặt âm trầm không lên tiếng, tựa hồ là đang tự hỏi.
"Cái tên tra nam này không phải âm hiểm bình thường đâu, hơn nữa là loại tâm ngoan thủ lạt, mất hết tính người! Không phải em khen hắn chứ, lưu hắn một mạng, tương lai sẽ là tai hoạ ngầm cực lớn đối với anh, đối với toàn bộ công hội Ngân Lang!" Hoàng Tấn lại nói thêm.
"Hắn nói cũng có đạo lý, công hội có treo giải thưởng, nếu như không thể suy đoán ai là điệp viên ngầm, giết hắn thì anh cũng đỡ bị thiệt hại nhất." Đỗ Khánh nghĩ nghĩ một chút, cũng đồng ý cách nói của Hoàng Tấn.
Đỗ Khánh biết rõ Lý Đằng giết Quách Chí Bằng, sau đó lại giết Quách mẫu, thoạt nhìn nếu như cái tên Lý Đằng này không phải là thủ đoạn cao minh thì số rất may.
Đỗ Khánh biết bản thân đã đắc tội với Lý Đằng, khả năng đã tiến vào danh sách đen của Lý Đằng, nếu như lần này đoán không ra ai là điệp viên ngầm, mượn cơ hội diệt trừ Lý Đằng cũng xem như diệt trừ mối hoạ.
"Các người đều cho rằng nên giết hắn?" Phùng Đại Hải hỏi lại Hoàng Tấn, Đỗ Khánh.
"Đúng vậy! Lão đại! Hắn chính là tai hoạ ngàn năm...! Không thể giữ lại!" Hoàng Tấn nói liên thanh.
"Ừ, dù sao giết hắn sẽ không sai." Đỗ Khánh cũng nhẹ gật đầu.
"Vậy được, tôi trực tiếp tra tấn hắn đến chết là được." Phùng Đại Hải bước tới thùng dụng cụ lấy vài món dụng cụ tra tấn, sau đó đi tới trước mặt Lý Đằng.
Thời gian 2 giờ quay phim, hiện tại chỉ mới qua một nửa.
Nếu như quyết định giết chết Lý Đằng, thì Phùng Đại Hải còn có một giờ tra tấn Lý Đằng, bức Lý Đằng khai ra.
"Đừng có đánh anh ta, anh ta không phải." Anna vẫn luôn im lặng, đột nhiên uể oải lên tiếng.
"Hắn không phải thì là ai?" Phùng Đại Hải nhìn về phía Anna.
"Tôi khai......" Anna đã mở miệng, sau khi thụ hình nàng càng suy yếu, nói chuyện có chút khó khăn, sau khi nói tôi cung khai, câu nói kế tiếp đứt quãng nghe không rõ lắm.
"Cô nói cái gì?" Phùng Đại Hải bước nhanh tới để nghe cho rõ.
"Lão đại cẩn thận...! " Hoàng Tấn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hô to nhắc nhở Phùng Đại Hải.
Nhưng mà, tất cả đã chậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất