Chương 36
Nửa học kỳ còn lại, Tiều Thanh trải qua cực kì gian nan.
Cứ hai ba ngày lại phải nhận một trận đánh, mông cậu gần như không có lúc nào không đau. Bình thường muốn trò chuyện cũng là uốn lưỡi ba lần mới dám nói, sợ câu nào không đúng lại phải vô duyên vô cớ chịu thêm vài trận.
Khó khăn chịu đựng đến lúc cô bé làm xong bài kiểm tra cuối kỳ, thời khắc cầm lấy phiếu điểm của em ấy, Tiều Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xếp hạng toàn khóa chỉ tụt ba hạng, bị đánh là tránh không được, nhưng ít ra sẽ không quá tàn nhẫn.
"Phồn Phồn, thứ hạng của em lại tụt dốc rồi, cứ như vậy thì khi nào mới thi đậu đại học A được đây?"
Cô gái bĩu môi hừ hừ hai tiếng, duỗi tay vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại của Tiều Thanh, cao giọng nói: "Em đâu có muốn thi đại học A, em học lấy bằng ngoại ngữ cũng được mà..."
"Chí hướng rộng lớn một chút, có được không?"
"A, anh chưa bao giờ nghe qua câu nói đó à?" Cô gái thần thần bí bí mà tiến đến trước mặt Tiều Thanh, con ngươi sáng long lanh.
"Câu nói gì cơ?"
"Nghe nói nếu bằng cấp của cả cha mẹ đều quá cao, đứa nhỏ sinh ra sẽ không học giỏi."
Tiều Thanh sửng sốt một chút, gương mặt đỏ ửng lên, chọc chọc cái dầu nhỏ nhắn trước mặt, "Bạn học Hứa Yến Phồn này, em biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không?"
Cô gái híp mắt cười, chui đầu vào trong khuỷu tay Tiều Thanh, trong giọng nói lộ ra chút lười biếng buổi đầu chiều, "Anh vẫn chưa giải thích cho em về vị thúc thúc đẹp trai hôm đó ở đại học A đâu."
"Đó là sư phụ của anh." Tiều Thanh duỗi tay phải ôm lấy đôi vai cô gái, yên lặng tự nhớ trong đầu cho mình thêm mười thước.
"Sư phụ?" Cô gái đột nhiên hứng thú, ngẩng đầu hỏi ra mấy câu liên tiếp, "Vậy thúc ấy sẽ có những cuốn võ lâm bí tịch để truyền cho anh à? Mỗi lần muốn gặp, anh đều phải dùng gà nướng dụ thúc ấy ra sao?"
Tiều Thanh cảm giác gương mặt mình đã đen xì, kiên nhẫn giải thích một phen quan hệ giữa mình và sư phụ, miệng khô lưỡi khô, lại nhìn bộ dáng cô gái như đang suy tư gì nhưng nhất định không nghe hiểu, không khỏi lắc lắc đầu, rót hai ngụm nước mới nói: "Nói đơn giản một chút, đó không chỉ là thầy giáo của anh, mà càng giống người cha, là trưởng bối, là người thân."
"À." Cô gái làm như hiểu được, gật đầu lại hỏi, "Vậy anh sẽ làm gà nướng cho thúc ấy chứ?"
Thầy ấy cũng không phải Hồng Thất Công!
Tiều Thanh cố nhịn lại cái cảm giác muốn hát vang một bài từ mười mấy năm trước "Ta không phải Hoàng Dung*", cũng không để ý đến cái vấn đề ngây thơ lại làm người khác đau đầu này nữa.
*Hồng Thất Công, Hoàng Dung đều là các nhân vật trong tiểu thuyết "Thần Điêu Đại Hiệp" của Kim Dung. Trong truyện, Hoàng Dung dùng các món ăn ngon để dẫn dụ, cầu ông dạy "Giáng Long thập bát chưởng" cho Quách Tĩnh, người tình của mình, mà chính cô cũng được truyền cho quyền pháp Tiêu Dao Du.
Lúc cậu chân chính có được kỳ nghỉ cũng chính là khi sang năm mới.
Hai năm nay nội thành cấm pháo trúc, không khí năm mới dẫu sao cũng phai nhạt đi ít nhiều. Khi còn nhỏ, ăn Tết cực kì náo nhiệt, ba bận rộn bên ngoài dán câu đối xuân, treo đèn lồng, mẹ ở trong bếp làm vằn thắn, ngẫu nhiên đưa cho cậu một cục bột nhỏ, để cậu nặn thành hình thỏ hình cún, tự mình chơi.
Đó mới là không khí Tết thật sự a.
Nhớ tới mấy chuyện xa xăm khi ấy, Tiều Thanh không khỏi thở dài. Năm nay cha mẹ lại không quay về, cũng may có sư phụ bên cậu, còn có cả cô gái nhỏ của cậu nữa.
"Cái này đáng yêu không?" Cô gái đong đưa con cún bông nhỏ màu hồng, bừng bừng hứng thú hỏi.
Suy nghĩ của Tiều Thanh quay trở về, cúi đầu nhìn một chút, nhéo cái mũi của con cún, "Đáng yêu, đáng yêu giống như em vậy."
Trên cánh tay lập tức bị đánh cho một cái. Cô gái nhỏ chẳng dùng bao nhiêu sức lực, một cái đánh này đối với kiểu người "chịu đánh chuyên nghiệp" như Tiều Thanh thì còn chẳng đủ cào ngứa, nhưng mà cậu vẫn cực kì nể tình mà kêu một tiếng đau.
Đèn màu rực rỡ thắp lên.
Mấy hàng cây trên đường cũng lấp lánh ánh đèn neon nhấp nháy, cái siêu thị này lại trùng hợp nằm trên cùng một tuyến phố với nhà của Hứa Yến Phồn. Tiều Thanh nhẹ nhàng nắm tay cô gái, chậm rãi đi qua từng viên gạch lát đường, dạo qua từng cửa hàng hai bên đường.
Lúc đi ngang một cửa hàng tiện lợi, cô gái đột nhiên dừng bước chân, nhìn chằm chằm cửa sổ của cửa hiệu, sắc mặt đột ngột trở nên tái nhợt.
Tiều Thanh khó hiểu mà nương theo ánh mắt cô gái nhìn qua, phía sau tấm kính thuỷ tinh là một người đàn ông với gương mặt xanh mét, từng ánh mắt, từng cái nhíu mày, thậm chí từng lỗ chân lông của ông đều toát ra vẻ giận dữ khó kiềm.
"Ba ba..."
Tiều Thanh nghe thấy cô bé bên cạnh dùng giọng nói run rẩy của mình gọi người đàn ông kia.
Ngây người trong chốc lát, người đàn ông đã tiến đến trước mặt, ánh mắt ngập đầy lửa giận dừng lại trên đôi bàn tay đang siết chặt của hai người. Cô bé lúng túng gỡ bàn tay mình ra khỏi năm ngón tay co quắp của Tiều Thanh, nhỏ giọng thì thào, "Ba..."
Đôi tay run rẩy của ông ấy dừng lại trên không trung, lông mi của Tiều Thanh khẽ rung lên, dựa vào kinh nghiệm chịu đánh nhiều năm, cậu vội vàng đẩy cô gái ra phía sau lưng mình, giây tiếp theo, trên mặt đã chịu một cái tát rất mạnh.
"Cậu..."
"Anh..."
Hai cha con đồng thời mở miệng, đồng dạng bất ngờ.
Tiều Thanh hơi khom người, hướng về phía người đàn ông kia, "Thực xin lỗi."
Lúc nâng người lên, cậu đột ngột phát hiện ra đây là lần đầu tiên mình hạ người ăn đánh còn khom lưng xin lỗi với một ai khác ngoài sư phụ, nhưng vậy thì sao? Đoạn quan hệ này gập ghềnh trắc trở, che che giấu giấu nhiều như vậy, nào đến phiên cậu định đoạt chuyện gì?
"Về nhà!" Người đàn ông lạnh lùng buông ra hai chữ, mở cửa xe, lại liếc về phía Tiều Thanh một cái, "Cậu cũng đến."
Tiều Thanh lại cung kính khom người, nghe lời chui vào hàng ghế phía sau.
Không khí trong xe cực kì nặng nề, người đàn ông lái xe không chậm, thường thường liếc cậu một cái từ gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lẽo đến có thể giết người. Cô bé ngồi ở ghế phụ lái, đôi tay siết chặt quai cặp trên lưng, lộ rõ lo lắng trên gương mặt.
Tiều Thanh không khỏi bắt đầu đoán mò, trong chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, ba mẹ của em ấy sẽ nói với mình những gì, lại sẽ nói với em ấy những gì, mình nên trả lời thế nào, mà em ấy, lại nên trả lời thế nào.
Đến rồi.
Một khu dân cư cũ kĩ với bảng tên đã ngả màu, ổ khóa đơn bằng kim loại đã sớm hỏng, một luồng gió thổi qua khiến nó khép mở luân phiên, phát ra tiếng lạch cạch cả ngày không dứt, đèn ở hành lang có cảm biến âm thanh, nhưng cũng không quá nhạy, mỗi khi lên một tầng đều phải cố sức ho vài tiếng hoặc giậm chân thật mạnh mới có thể kích hoạt luồng ánh sáng le lói.
Tầng 4, một căn nhà bên tay trái, người đàn ông lấy ra chìa khóa, cô bé cũng theo ba đi vào, Tiều Thanh đi cuối cùng, thuận tay đóng cửa lại. Một người phụ nữ trung niên tiến ra đón, cầm lấy chiếc cặp trên tay cô bé, ngẩn người, "Đây là..."
Cũng không biết là đang hỏi ai.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nhìn con gái, càng không nhìn Tiều Thanh, "Em với Yến Yến vào phòng trò chuyện, anh và cậu đây có vài thứ cần nói."
Tiều Thanh đi theo ông ấy đến bên sô pha, nhìn nhìn, cuối cùng vẫn quyết định không ngồi.
"Cậu là ai?" Người đàn ông hỏi.
Cậu là ai?
Tiều Thanh suy tư hai giây về câu hỏi của ông ấy, cho ông một đáp án.
"Cháu tên là Tiều Thanh, bây giờ đang học năm nhất thạc sĩ ở đại học A."
"Làm sao quen được?"
"Lúc tốt nghiệp đại học, cháu có đi dạy nửa tháng ở một trung tâm học thêm, Yến Phồn... con gái bác là học sinh của cháu."
Người đàn ông nheo mắt, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền nồi lên gân xanh, cố nén ý muốn đá cho đứa nhóc cướp mất con gái của mình một cái, sau một lúc lâu mới cắn răng hỏi câu tiếp theo, "Là ai chủ động theo đuổi?"
Quả nhiên, người lớn của mọi nhà đều có chung một mạch câu hỏi như nhau.
"Là cháu."
Một đồ vật màu cam vàng đột ngột bị ném về phía Tiều Thanh, cậu không có đủ thời gian để tránh né, cứ thế ngã ra sàn nhà, hai mươi roi vừa chịu trước khi ra cửa đau xót kêu gào thảm thiết. Cậu cắn răng nhịn xuống, nhìn về phía đồ vật vừa tiếp xúc với mình, hoá ra là một quả bưởi lớn, cậu âm thầm lắc đầu, nhặt quả bưởi lên, đặt lại trên mâm đựng trái cây, khom lưng, "Cháu xin lỗi."
Người đàn ông khắc chế cảm xúc muốn ném văng con dao gọt trái cây sang người cậu trai trước mặt, ánh mắt dừng ở gương mặt của Tiều Thanh, "Tôi nhìn cậu cũng đã hơn hai mươi tuổi, chuyện này, tôi nói với cậu, hay là nói với người lớn nhà cậu?"
Trái tim trong lồng ngực Tiều Thanh nhảy nhót lộp độp, gần như không nghĩ mà thốt ra, "Nói với cháu là được."
Một giây sau, thanh âm cũng không còn vội vàng như thế, "Chuyện này không liên quan gì đến người lớn trong nhà cháu cả, tự cháu có thể xử lí được."
"Được." Người đàn ông gật gật đầu, "Cậu với con gái tôi đã làm những gì với nhau?"
"Đã nắm tay, cũng đã ôm, những chuyện khác chưa từng phát sinh." Tiều Thanh trả lời rất nhanh, có quy củ sư phụ ước thúc, cậu còn dám làm cái gì?
Nam nhân cẩn thận nhìn cậu, thấy thần sắc không giống như giả vờ, thoáng yên tâm.
"Vậy bây giờ, lập trường của tôi, mà tôi tin rằng cũng là lập trường của mẹ con bé, chia tay."
Tiều Thanh rũ con ngươi, không nói gì.
"Nói một câu ích kỷ, tình cảm của cậu không liên quan gì đến tôi, nhưng tình cảm của con tôi thì tôi buộc phải can thiệp, đặc biệt là ở cái tuổi này của con bé. Bây giờ việc của con bé nên là nghiêm túc học hành, nghiêm túc thi cử, chọn ngành tìm trường, mà không phải là nắm tay một chàng trai khác nói gió luận trăng. Chắc hẳn còn chưa hiểu rõ được, thích một người là như thế nào."
"Chỉ là, trước mắt, thành tích của em ấy không chịu ảnh hưởng tiêu cực gì. Bây giờ bác buộc bọn cháu chia tay, tình huống lúc đấy mới càng khó nói." Tiều Thanh gần như là cầu xin mà nhìn người đàn ông đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, "Lúc thi đại học, cháu là trạng nguyên khoa tự nhiên toàn tỉnh, cháu có thể giúp em ấy..."
"Tôi không cần." Người đàn ông ngắt lời cậu, "Để nâng cao thành tích không chỉ có một con đường này, mà yêu cầu của tôi chỉ có một, cậu lập tức rời xa con bé. Cảm xúc dao động có thể nhân kỳ nghỉ này khôi phục lại, ít ra, còn có thể khôi phục lại."
"Tại sao bác một hai phải..."
"Cậu chỉ thấy được thành tích của con bé không chịu ảnh hưởng," người đàn ông nghiêng người về phía trước một chút, trong ánh mắt toát ra ngập tràn lửa giận, giọng nói cũng nâng cao lên vài phần, "Nhưng cuộc sống của con bé sớm đã chịu ảnh hưởng!"
Tiều Thanh sửng sốt.
"Mấy tháng nay con bé thường ngây người cười một mình, đôi lúc còn ôm điện thoại thức giấc đến nửa đêm, đôi lúc có người gọi nó cũng không nghe thấy. Hai người bọn tôi vẫn luôn không biết tại sao, hôm nay nhìn thấy cậu, tôi mới hiểu được. Yến Yến nhà chúng tôi quá đơn thuần, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người cậu, nếu cứ càng lúc càng hãm sâu thế này, đến một ngày, con bé sẽ rơi vào vực sâu không đáy, không thể thoát ra!" Người đàn ông càng nói càng kích động, trực tiếp đứng lên nhìn thẳng Tiều Thanh, "Cậu rất ưu tú, tôi không phủ nhận. Nhưng con gái của chúng tôi cũng không thích hợp với cậu, tôi sẽ không đánh cuộc tương lai con bé vào một lần xúc động năm mười lăm tuổi."
Không thích hợp.
Đây là lần đầu tiên Tiều Thanh nghe thấy từ này trong suốt đoạn tình cảm của mình, một lòng cực kì hụt hẫng, lại không gợn sóng. Cậu rốt cuộc cúi đầu nghiêm túc tự ngẫm lại, từ những lời của sư phụ khi lần đầu biết đến chuyện này đến tâm tư của người làm cha trước mặt cậu, thân người cậu từ chỗ lo lắng run rẩy liên hồi đến bình tĩnh yên lặng như thường, không biết qua bao lâu, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu, cười chua chát.
"Cháu đồng ý."
Đôi tay của người đàn ông khẽ thả ra, dường như đã thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Vì tương lai của em ấy, cháu có thể rời đi. Nhưng cháu cũng có điều kiện." Tiều Thanh thong thả mà kiên định nói, "Về sau nếu có nhắc về cháu, xin đừng dùng lời lẽ không hay chửi bới cháu. Em ấy có hận cháu hay không, cháu không lo, nhưng cháu không muốn em ấy cảm thấy sự rung động đầu đời của mình là do mù mắt, mối tình đầu thuở niên thiếu của mình là... cho chó ăn."
Người đàn ông nhìn cậu, gật đầu, "Sẽ không."
Tiều Thanh lùi ra sau hai bước, chuyển bước đến một cánh cửa khép hờ, lịch sự gõ hai tiếng, "Phồn... Hứa Yến Phồn."
Cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra, cô gái nhỏ cúi đầu xuất hiện trước mặt cậu, vành mắt đỏ hồng, hiển nhiên là đã khóc.
Trái tim Tiều Thanh khẽ thắt lại, hơi cong người hỏi, "Khóc à?"
Ngữ khí cũng chẳng khác mấy ngày thường.
"Hứa Yến Phồn, anh phải đi rồi."
Cô bé nức nở một tiếng, khẽ lắc đầu tỏ vẻ kháng cự.
Cậu nhìn kĩ cô gái nhỏ trước mặt, mái tóc buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau, được cố định bằng một sợi dây thun hình con bướm màu hồng, áo lông một màu trắng muốt, chiếc váy kẻ caro đỏ hồng, hồn nhiên, sinh động như vậy, cứ như một cô búp bê phương Tây bước ra từ truyện cổ tích. Tiếc là... Chỉ bại bởi một câu "Không thích hợp". Cậu có thể nói điều kiện với sư phụ, nhưng lại không thể không bận tâm đến ba mẹ của em ấy, nếu thái độ của họ minh xác như thế, cậu không có lí nào để tiếp tục đoạn tình cảm này ở một thời gian nhạy cảm như vậy, càng không thể đẩy một cô bé nhỏ tuổi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Sau này bài nào không biết làm, phải nhanh chóng đến hỏi thầy cô. Dù em chỉ muốn học lấy bằng ngoại ngữ, thành tích này vẫn còn chưa đủ." Tiều Thanh dừng một chút, thanh âm khẽ khàng, "Anh đi rồi, nhưng em phải càng vui vẻ hơn ngày trước."
Lui ra phía sau một bước, nghiêm túc đứng đắn cúi mình khom người chào cô bé một lần.
"Cảm ơn."
Cảm ơn em, đã trở thành tình yêu đầu đẹp nhất của anh.
Tiều Thanh đi trên đường, nhìn bầu trời sao lấp lánh lẫn giữa ánh tà dương, nhìn người đến kẻ đi nói cười vui vẻ, nhìn từng ngọn đèn vàng ấm áp được bật lên trong buổi chiều chập choạng, cậu khẽ cười khổ một tiếng.
Hóa ra cảnh vật thế gian cũng buồn vui chung với con người.
Cứ hai ba ngày lại phải nhận một trận đánh, mông cậu gần như không có lúc nào không đau. Bình thường muốn trò chuyện cũng là uốn lưỡi ba lần mới dám nói, sợ câu nào không đúng lại phải vô duyên vô cớ chịu thêm vài trận.
Khó khăn chịu đựng đến lúc cô bé làm xong bài kiểm tra cuối kỳ, thời khắc cầm lấy phiếu điểm của em ấy, Tiều Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xếp hạng toàn khóa chỉ tụt ba hạng, bị đánh là tránh không được, nhưng ít ra sẽ không quá tàn nhẫn.
"Phồn Phồn, thứ hạng của em lại tụt dốc rồi, cứ như vậy thì khi nào mới thi đậu đại học A được đây?"
Cô gái bĩu môi hừ hừ hai tiếng, duỗi tay vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại của Tiều Thanh, cao giọng nói: "Em đâu có muốn thi đại học A, em học lấy bằng ngoại ngữ cũng được mà..."
"Chí hướng rộng lớn một chút, có được không?"
"A, anh chưa bao giờ nghe qua câu nói đó à?" Cô gái thần thần bí bí mà tiến đến trước mặt Tiều Thanh, con ngươi sáng long lanh.
"Câu nói gì cơ?"
"Nghe nói nếu bằng cấp của cả cha mẹ đều quá cao, đứa nhỏ sinh ra sẽ không học giỏi."
Tiều Thanh sửng sốt một chút, gương mặt đỏ ửng lên, chọc chọc cái dầu nhỏ nhắn trước mặt, "Bạn học Hứa Yến Phồn này, em biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không?"
Cô gái híp mắt cười, chui đầu vào trong khuỷu tay Tiều Thanh, trong giọng nói lộ ra chút lười biếng buổi đầu chiều, "Anh vẫn chưa giải thích cho em về vị thúc thúc đẹp trai hôm đó ở đại học A đâu."
"Đó là sư phụ của anh." Tiều Thanh duỗi tay phải ôm lấy đôi vai cô gái, yên lặng tự nhớ trong đầu cho mình thêm mười thước.
"Sư phụ?" Cô gái đột nhiên hứng thú, ngẩng đầu hỏi ra mấy câu liên tiếp, "Vậy thúc ấy sẽ có những cuốn võ lâm bí tịch để truyền cho anh à? Mỗi lần muốn gặp, anh đều phải dùng gà nướng dụ thúc ấy ra sao?"
Tiều Thanh cảm giác gương mặt mình đã đen xì, kiên nhẫn giải thích một phen quan hệ giữa mình và sư phụ, miệng khô lưỡi khô, lại nhìn bộ dáng cô gái như đang suy tư gì nhưng nhất định không nghe hiểu, không khỏi lắc lắc đầu, rót hai ngụm nước mới nói: "Nói đơn giản một chút, đó không chỉ là thầy giáo của anh, mà càng giống người cha, là trưởng bối, là người thân."
"À." Cô gái làm như hiểu được, gật đầu lại hỏi, "Vậy anh sẽ làm gà nướng cho thúc ấy chứ?"
Thầy ấy cũng không phải Hồng Thất Công!
Tiều Thanh cố nhịn lại cái cảm giác muốn hát vang một bài từ mười mấy năm trước "Ta không phải Hoàng Dung*", cũng không để ý đến cái vấn đề ngây thơ lại làm người khác đau đầu này nữa.
*Hồng Thất Công, Hoàng Dung đều là các nhân vật trong tiểu thuyết "Thần Điêu Đại Hiệp" của Kim Dung. Trong truyện, Hoàng Dung dùng các món ăn ngon để dẫn dụ, cầu ông dạy "Giáng Long thập bát chưởng" cho Quách Tĩnh, người tình của mình, mà chính cô cũng được truyền cho quyền pháp Tiêu Dao Du.
Lúc cậu chân chính có được kỳ nghỉ cũng chính là khi sang năm mới.
Hai năm nay nội thành cấm pháo trúc, không khí năm mới dẫu sao cũng phai nhạt đi ít nhiều. Khi còn nhỏ, ăn Tết cực kì náo nhiệt, ba bận rộn bên ngoài dán câu đối xuân, treo đèn lồng, mẹ ở trong bếp làm vằn thắn, ngẫu nhiên đưa cho cậu một cục bột nhỏ, để cậu nặn thành hình thỏ hình cún, tự mình chơi.
Đó mới là không khí Tết thật sự a.
Nhớ tới mấy chuyện xa xăm khi ấy, Tiều Thanh không khỏi thở dài. Năm nay cha mẹ lại không quay về, cũng may có sư phụ bên cậu, còn có cả cô gái nhỏ của cậu nữa.
"Cái này đáng yêu không?" Cô gái đong đưa con cún bông nhỏ màu hồng, bừng bừng hứng thú hỏi.
Suy nghĩ của Tiều Thanh quay trở về, cúi đầu nhìn một chút, nhéo cái mũi của con cún, "Đáng yêu, đáng yêu giống như em vậy."
Trên cánh tay lập tức bị đánh cho một cái. Cô gái nhỏ chẳng dùng bao nhiêu sức lực, một cái đánh này đối với kiểu người "chịu đánh chuyên nghiệp" như Tiều Thanh thì còn chẳng đủ cào ngứa, nhưng mà cậu vẫn cực kì nể tình mà kêu một tiếng đau.
Đèn màu rực rỡ thắp lên.
Mấy hàng cây trên đường cũng lấp lánh ánh đèn neon nhấp nháy, cái siêu thị này lại trùng hợp nằm trên cùng một tuyến phố với nhà của Hứa Yến Phồn. Tiều Thanh nhẹ nhàng nắm tay cô gái, chậm rãi đi qua từng viên gạch lát đường, dạo qua từng cửa hàng hai bên đường.
Lúc đi ngang một cửa hàng tiện lợi, cô gái đột nhiên dừng bước chân, nhìn chằm chằm cửa sổ của cửa hiệu, sắc mặt đột ngột trở nên tái nhợt.
Tiều Thanh khó hiểu mà nương theo ánh mắt cô gái nhìn qua, phía sau tấm kính thuỷ tinh là một người đàn ông với gương mặt xanh mét, từng ánh mắt, từng cái nhíu mày, thậm chí từng lỗ chân lông của ông đều toát ra vẻ giận dữ khó kiềm.
"Ba ba..."
Tiều Thanh nghe thấy cô bé bên cạnh dùng giọng nói run rẩy của mình gọi người đàn ông kia.
Ngây người trong chốc lát, người đàn ông đã tiến đến trước mặt, ánh mắt ngập đầy lửa giận dừng lại trên đôi bàn tay đang siết chặt của hai người. Cô bé lúng túng gỡ bàn tay mình ra khỏi năm ngón tay co quắp của Tiều Thanh, nhỏ giọng thì thào, "Ba..."
Đôi tay run rẩy của ông ấy dừng lại trên không trung, lông mi của Tiều Thanh khẽ rung lên, dựa vào kinh nghiệm chịu đánh nhiều năm, cậu vội vàng đẩy cô gái ra phía sau lưng mình, giây tiếp theo, trên mặt đã chịu một cái tát rất mạnh.
"Cậu..."
"Anh..."
Hai cha con đồng thời mở miệng, đồng dạng bất ngờ.
Tiều Thanh hơi khom người, hướng về phía người đàn ông kia, "Thực xin lỗi."
Lúc nâng người lên, cậu đột ngột phát hiện ra đây là lần đầu tiên mình hạ người ăn đánh còn khom lưng xin lỗi với một ai khác ngoài sư phụ, nhưng vậy thì sao? Đoạn quan hệ này gập ghềnh trắc trở, che che giấu giấu nhiều như vậy, nào đến phiên cậu định đoạt chuyện gì?
"Về nhà!" Người đàn ông lạnh lùng buông ra hai chữ, mở cửa xe, lại liếc về phía Tiều Thanh một cái, "Cậu cũng đến."
Tiều Thanh lại cung kính khom người, nghe lời chui vào hàng ghế phía sau.
Không khí trong xe cực kì nặng nề, người đàn ông lái xe không chậm, thường thường liếc cậu một cái từ gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lẽo đến có thể giết người. Cô bé ngồi ở ghế phụ lái, đôi tay siết chặt quai cặp trên lưng, lộ rõ lo lắng trên gương mặt.
Tiều Thanh không khỏi bắt đầu đoán mò, trong chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, ba mẹ của em ấy sẽ nói với mình những gì, lại sẽ nói với em ấy những gì, mình nên trả lời thế nào, mà em ấy, lại nên trả lời thế nào.
Đến rồi.
Một khu dân cư cũ kĩ với bảng tên đã ngả màu, ổ khóa đơn bằng kim loại đã sớm hỏng, một luồng gió thổi qua khiến nó khép mở luân phiên, phát ra tiếng lạch cạch cả ngày không dứt, đèn ở hành lang có cảm biến âm thanh, nhưng cũng không quá nhạy, mỗi khi lên một tầng đều phải cố sức ho vài tiếng hoặc giậm chân thật mạnh mới có thể kích hoạt luồng ánh sáng le lói.
Tầng 4, một căn nhà bên tay trái, người đàn ông lấy ra chìa khóa, cô bé cũng theo ba đi vào, Tiều Thanh đi cuối cùng, thuận tay đóng cửa lại. Một người phụ nữ trung niên tiến ra đón, cầm lấy chiếc cặp trên tay cô bé, ngẩn người, "Đây là..."
Cũng không biết là đang hỏi ai.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nhìn con gái, càng không nhìn Tiều Thanh, "Em với Yến Yến vào phòng trò chuyện, anh và cậu đây có vài thứ cần nói."
Tiều Thanh đi theo ông ấy đến bên sô pha, nhìn nhìn, cuối cùng vẫn quyết định không ngồi.
"Cậu là ai?" Người đàn ông hỏi.
Cậu là ai?
Tiều Thanh suy tư hai giây về câu hỏi của ông ấy, cho ông một đáp án.
"Cháu tên là Tiều Thanh, bây giờ đang học năm nhất thạc sĩ ở đại học A."
"Làm sao quen được?"
"Lúc tốt nghiệp đại học, cháu có đi dạy nửa tháng ở một trung tâm học thêm, Yến Phồn... con gái bác là học sinh của cháu."
Người đàn ông nheo mắt, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền nồi lên gân xanh, cố nén ý muốn đá cho đứa nhóc cướp mất con gái của mình một cái, sau một lúc lâu mới cắn răng hỏi câu tiếp theo, "Là ai chủ động theo đuổi?"
Quả nhiên, người lớn của mọi nhà đều có chung một mạch câu hỏi như nhau.
"Là cháu."
Một đồ vật màu cam vàng đột ngột bị ném về phía Tiều Thanh, cậu không có đủ thời gian để tránh né, cứ thế ngã ra sàn nhà, hai mươi roi vừa chịu trước khi ra cửa đau xót kêu gào thảm thiết. Cậu cắn răng nhịn xuống, nhìn về phía đồ vật vừa tiếp xúc với mình, hoá ra là một quả bưởi lớn, cậu âm thầm lắc đầu, nhặt quả bưởi lên, đặt lại trên mâm đựng trái cây, khom lưng, "Cháu xin lỗi."
Người đàn ông khắc chế cảm xúc muốn ném văng con dao gọt trái cây sang người cậu trai trước mặt, ánh mắt dừng ở gương mặt của Tiều Thanh, "Tôi nhìn cậu cũng đã hơn hai mươi tuổi, chuyện này, tôi nói với cậu, hay là nói với người lớn nhà cậu?"
Trái tim trong lồng ngực Tiều Thanh nhảy nhót lộp độp, gần như không nghĩ mà thốt ra, "Nói với cháu là được."
Một giây sau, thanh âm cũng không còn vội vàng như thế, "Chuyện này không liên quan gì đến người lớn trong nhà cháu cả, tự cháu có thể xử lí được."
"Được." Người đàn ông gật gật đầu, "Cậu với con gái tôi đã làm những gì với nhau?"
"Đã nắm tay, cũng đã ôm, những chuyện khác chưa từng phát sinh." Tiều Thanh trả lời rất nhanh, có quy củ sư phụ ước thúc, cậu còn dám làm cái gì?
Nam nhân cẩn thận nhìn cậu, thấy thần sắc không giống như giả vờ, thoáng yên tâm.
"Vậy bây giờ, lập trường của tôi, mà tôi tin rằng cũng là lập trường của mẹ con bé, chia tay."
Tiều Thanh rũ con ngươi, không nói gì.
"Nói một câu ích kỷ, tình cảm của cậu không liên quan gì đến tôi, nhưng tình cảm của con tôi thì tôi buộc phải can thiệp, đặc biệt là ở cái tuổi này của con bé. Bây giờ việc của con bé nên là nghiêm túc học hành, nghiêm túc thi cử, chọn ngành tìm trường, mà không phải là nắm tay một chàng trai khác nói gió luận trăng. Chắc hẳn còn chưa hiểu rõ được, thích một người là như thế nào."
"Chỉ là, trước mắt, thành tích của em ấy không chịu ảnh hưởng tiêu cực gì. Bây giờ bác buộc bọn cháu chia tay, tình huống lúc đấy mới càng khó nói." Tiều Thanh gần như là cầu xin mà nhìn người đàn ông đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, "Lúc thi đại học, cháu là trạng nguyên khoa tự nhiên toàn tỉnh, cháu có thể giúp em ấy..."
"Tôi không cần." Người đàn ông ngắt lời cậu, "Để nâng cao thành tích không chỉ có một con đường này, mà yêu cầu của tôi chỉ có một, cậu lập tức rời xa con bé. Cảm xúc dao động có thể nhân kỳ nghỉ này khôi phục lại, ít ra, còn có thể khôi phục lại."
"Tại sao bác một hai phải..."
"Cậu chỉ thấy được thành tích của con bé không chịu ảnh hưởng," người đàn ông nghiêng người về phía trước một chút, trong ánh mắt toát ra ngập tràn lửa giận, giọng nói cũng nâng cao lên vài phần, "Nhưng cuộc sống của con bé sớm đã chịu ảnh hưởng!"
Tiều Thanh sửng sốt.
"Mấy tháng nay con bé thường ngây người cười một mình, đôi lúc còn ôm điện thoại thức giấc đến nửa đêm, đôi lúc có người gọi nó cũng không nghe thấy. Hai người bọn tôi vẫn luôn không biết tại sao, hôm nay nhìn thấy cậu, tôi mới hiểu được. Yến Yến nhà chúng tôi quá đơn thuần, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người cậu, nếu cứ càng lúc càng hãm sâu thế này, đến một ngày, con bé sẽ rơi vào vực sâu không đáy, không thể thoát ra!" Người đàn ông càng nói càng kích động, trực tiếp đứng lên nhìn thẳng Tiều Thanh, "Cậu rất ưu tú, tôi không phủ nhận. Nhưng con gái của chúng tôi cũng không thích hợp với cậu, tôi sẽ không đánh cuộc tương lai con bé vào một lần xúc động năm mười lăm tuổi."
Không thích hợp.
Đây là lần đầu tiên Tiều Thanh nghe thấy từ này trong suốt đoạn tình cảm của mình, một lòng cực kì hụt hẫng, lại không gợn sóng. Cậu rốt cuộc cúi đầu nghiêm túc tự ngẫm lại, từ những lời của sư phụ khi lần đầu biết đến chuyện này đến tâm tư của người làm cha trước mặt cậu, thân người cậu từ chỗ lo lắng run rẩy liên hồi đến bình tĩnh yên lặng như thường, không biết qua bao lâu, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu, cười chua chát.
"Cháu đồng ý."
Đôi tay của người đàn ông khẽ thả ra, dường như đã thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Vì tương lai của em ấy, cháu có thể rời đi. Nhưng cháu cũng có điều kiện." Tiều Thanh thong thả mà kiên định nói, "Về sau nếu có nhắc về cháu, xin đừng dùng lời lẽ không hay chửi bới cháu. Em ấy có hận cháu hay không, cháu không lo, nhưng cháu không muốn em ấy cảm thấy sự rung động đầu đời của mình là do mù mắt, mối tình đầu thuở niên thiếu của mình là... cho chó ăn."
Người đàn ông nhìn cậu, gật đầu, "Sẽ không."
Tiều Thanh lùi ra sau hai bước, chuyển bước đến một cánh cửa khép hờ, lịch sự gõ hai tiếng, "Phồn... Hứa Yến Phồn."
Cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra, cô gái nhỏ cúi đầu xuất hiện trước mặt cậu, vành mắt đỏ hồng, hiển nhiên là đã khóc.
Trái tim Tiều Thanh khẽ thắt lại, hơi cong người hỏi, "Khóc à?"
Ngữ khí cũng chẳng khác mấy ngày thường.
"Hứa Yến Phồn, anh phải đi rồi."
Cô bé nức nở một tiếng, khẽ lắc đầu tỏ vẻ kháng cự.
Cậu nhìn kĩ cô gái nhỏ trước mặt, mái tóc buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau, được cố định bằng một sợi dây thun hình con bướm màu hồng, áo lông một màu trắng muốt, chiếc váy kẻ caro đỏ hồng, hồn nhiên, sinh động như vậy, cứ như một cô búp bê phương Tây bước ra từ truyện cổ tích. Tiếc là... Chỉ bại bởi một câu "Không thích hợp". Cậu có thể nói điều kiện với sư phụ, nhưng lại không thể không bận tâm đến ba mẹ của em ấy, nếu thái độ của họ minh xác như thế, cậu không có lí nào để tiếp tục đoạn tình cảm này ở một thời gian nhạy cảm như vậy, càng không thể đẩy một cô bé nhỏ tuổi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Sau này bài nào không biết làm, phải nhanh chóng đến hỏi thầy cô. Dù em chỉ muốn học lấy bằng ngoại ngữ, thành tích này vẫn còn chưa đủ." Tiều Thanh dừng một chút, thanh âm khẽ khàng, "Anh đi rồi, nhưng em phải càng vui vẻ hơn ngày trước."
Lui ra phía sau một bước, nghiêm túc đứng đắn cúi mình khom người chào cô bé một lần.
"Cảm ơn."
Cảm ơn em, đã trở thành tình yêu đầu đẹp nhất của anh.
Tiều Thanh đi trên đường, nhìn bầu trời sao lấp lánh lẫn giữa ánh tà dương, nhìn người đến kẻ đi nói cười vui vẻ, nhìn từng ngọn đèn vàng ấm áp được bật lên trong buổi chiều chập choạng, cậu khẽ cười khổ một tiếng.
Hóa ra cảnh vật thế gian cũng buồn vui chung với con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất