Chương 171: Mặt Trời Bóng Ngã Về Tây
Editor: Kingofbattle
"Được rồi, tôi sẽ nói thẳng luôn, tôi sẽ lấy lý do kịch bản lần này gặp sự cố, còn cậu là nạn nhân của sự cố này, làm đơn trình lên thành phố điện ảnh yêu cầu giúp cậu khôi phục tuổi tác. Nếu làm như vậy, tôi sẽ bị trừng phạt nhất định, nhưng mà có khả năng rất cao thành phố điện ảnh sẽ chấp nhận yêu cầu này."
"Khoang truyền tống lưu giữ tất cả số liệu cơ thể của cậu trước khi bước vào, bọn họ sẽ chữa trị tế bào trong cơ thể cậu, sẽ áp dụng toàn bộ số liệu trạng thái trước đó."
"Như vậy chỉ có một kết quả."
"Thân thể của cậu sẽ khôi phục về lúc trước khi truyền tống, trạng thái cơ bắp sẽ mất hết."
"Tế bào trong cơ thể cậu có khả năng bị mất một phần, thậm chí toàn bộ trí nhớ cơ bắp."
(trí nhớ cơ bắp: khi chúng ta luyện tập một kỹ năng nào đó trong một thời gian dài, não bộ sẽ dần dần ghi nhớ tất cả những động tác một cách chi tiết và chân thực. Và theo thời gian, chúng ta sẽ thành thục tất cả những thao tác này, ví dụ đơn giản nhất là bạn có thể gõ phím mà không cần nhìn số.)
"Cũng có thể trí nhớ của cậu bị tổn thương, thậm chí là tổn thương nghiêm trọng."
Lưu Thích Nguyên nói đến đây chợt ngừng lại.
"Vậy chẳng phải tôi sẽ mất sạch?" Lý Đằng thở dài.
"Kế tiếp tôi muốn nói vào trọng điểm, cậu lắng tai nghe cho kỹ." Lưu Thích Nguyên lộ vẻ nghiêm túc.
"Được thôi." Lý Đằng ngồi nghiêm chỉnh, rửa tai lắng nghe.
"Trong quá trình chữa trị, mức độ tổn thương trí nhớ đại não và trí nhớ cơ bắp, sẽ được quyết định bởi trạng thái duy trì đầu óc tỉnh táo trong quá trình được chữa trị."
"Nếu như cậu có thể giữ đầu óc tỉnh táo trong toàn bộ quá trình, thì cậu có thể giảm bớt tỷ lệ tổn thương này xuống mức thấp nhất."
"Nếu như cậu mất khống chế mà chìm vào giấc nhủ, như vậy mức độ tổn thương sẽ là cao nhất."
"Giữ được đầu óc tỉnh táo trong quá trình chữa trị là một chuyện rất khó khăn, chỉ có thể dựa vào ý chí của cậu."
"Mặt khác, giữ trạng thái tỉnh táo trong khoang chữa trị, sẽ có một vài tác dụng phụ rất mạnh, có thể sẽ khiến cho trạng thái thân thể của cậu, tế bào khôi phục về trạng thái tuổi trẻ, nhưng mà loại tế bào này cũng sẽ đẩy nhanh tiến trình lão hoá, khiến cho cậu chỉ sống được vài năm nữa."
"Trực tiếp ngủ mê là cách an toàn nhất, tuyệt đối sẽ không xuất hiện những thứ tác dụng phụ này."
"Là cố gắng khôi phục cơ thể về tuổi trẻ, hay là tận lực giữ lại ký ức cơ bắp, cậu tự mình làm ra quyết định đi."
"Đúng rồi, cuối cùng nói cho cậu một chuyện, sau khi thăng cấp làm ảnh đế, có thể dùng điểm tích lũy đổi sang tuổi thọ. "
Lưu Thích Nguyên đã nói xong.
"Chữa trị tế bào sẽ kéo dài thời gian khoảng bao lâu?" Lý Đằng nói ra vấn đề thắc mắc nhất.
"Đại khái là bốn, năm tiếng? Có thể là lâu hơn, cũng có thể ngắn hơn."
"Trước đây từng xảy ra chuyện này rồi à?" Lý Đằng thử thăm dò Lưu Thích Nguyên một câu, bằng không thì Lưu Thích Nguyên không thể nào hiểu rõ vấn đề này như vậy.
"Cái kịch bản loại hình này, gọi chung là kịch bản đào tạo, trong giai đoạn đầu, có rất nhiều tai nạn xảy ra bởi loại kịch bản gia tốc thời gian này, ví dụ như diễn viên sơ ý rơi vào vòng lặp thời gian, lúc cứu ra thì đã già khú đế, cho nên thành phố điện ảnh đã có sẵn kinh nghiệm nhất định ở lĩnh vực chữa trị này." Lưu Thích Nguyên giải thích sơ sài cho Lý Đằng.
"Được rồi, khi nào thì tôi được chữa trị?" Lý Đằng lại hỏi Lưu Thích Nguyên một tiếng.
"Chờ tôi đi xin phê duyệt, nhanh nhất mà nói, khả năng là ngày mai? Cậu trở về đỉnh chóp đá, nếu như trực thăng tới đóng trong vòng 3 ngày, hẳn là đã được phê duyệt. " Lưu Thích Nguyên trả lời Lý Đằng.
"Tốt."
......
"Có thể biến trẻ lại sao?"
Đi tới sân bay, Liễu Nhân hỏi Lý Đằng một câu.
Những người khác cũng rất tò mò liếc nhìn Lý Đằng.
"Có hy vọng nhất định, không chắc lắm, hơn nữa, có thể những gì học được trong kịch bản sẽ bị mất. " Lý Đằng lộ vẻ sầu lo.
"Có thể biến trẻ lại còn lo lắng mấy chuyện này? Cùng lắm thì bắt đầu lại." Liễu Nhân an ủi Lý Đằng.
"Đúng vậy, nghĩ thoáng một chút. " Elsa cùng Cao Phi cũng an ủi Lý Đằng.
Hoàng Tấn đang muốn đâm chọt vài câu, nghĩ một chút bèn im miệng.
Lỡ như Lý Đằng trẻ lại thì sao?
Lỡ như kịch bản tiếp theo rơi vào tay hắn?
Thế nhưng, nhìn hắn già khú như vậy, trên mặt nhăn nheo, nhìn thế nào cũng rất vui vẻ?
Hoàng Tấn nhịn không được mà cười sặc.
"Bệnh tâm thần!" Cao Phi mắng Hoàng Tấn.
......
Kiểm an, đăng ký.
Tất cả đều quay về chóp đá.
Trải qua hơn 50 năm, lại trở về đỉnh chóp đá.
Lý Đằng xúc động rất lâu.
Hiện tại hắn giống như một lão già gần đất xa trời, yên lặng nhìn bầu trời chiều phía xa, nhớ lại những gì mình trải qua.
Gần như cả đời chỉ làm 1 chuyện.
Đó chính là bắn súng.
Mặc dù giai đoạn trước còn huấn luyện vài thứ, thế nhưng ở trong kịch bản lần này, hắn bỏ rất nhiều thời gian để huấn luyện bắn súng, gần như dành trọn 90% thời gian.
Hắn không tin bản thân chìm đắm mấy chục năm, huấn luyện khứu giác trên chiến trường, độ chính xác nhắm bắn, gần như sử dụng thành thạo đủ loại vũ khí, sau khi chữa trị sẽ bị lãng quên.
Còn có thời gian vài năm cuối cùng học được kỹ thuật đấu vật tự do.
"Không phải là cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo ư?"
Lý Đằng đã có kinh nghiệm ở mặt này.
Dưới trạng thái hấp hối, hắn đã từng giữ vững được thần trí tỉnh táo, cùng lắm thì làm lại thêm lần nữa.
Hắn sẽ cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo trong toàn bộ quá trình, cố gắng giữ lại trí nhớ cơ bắp, còn có trí nhớ đại não.
Thời gian dài như vậy hắn còn kiên trì được, huống chi là thời gian chữa trị mấy canh giờ?
Quan sát trời chiều, Lý Đằng lại có thêm rất nhiều cảm ngộ đối với sinh mạng.
Tâm tính của người già, đương nhiên là khác hoàn toàn so với người trẻ tuổi.
Không biết từ lão già biến thành trẻ tuổi, tâm tình của hắn sẽ thay đổi thế nào?
Con người khi còn sống nói dài cũng dài, nói ngắn cũng rất ngắn.
Mấy mươi năm cuộc đời, thoáng chốc đã qua.
Có ai sở hữu cơ hội bắt đầu lại chứ?
Lý Đằng cảm thấy hiện tại mình rất may mắn.
Cái thế giới hiện thực kia, bây giờ đã cách rất xa rồi.
Hắn cảm thấy sinh mạng của mình, đã thuộc về nơi này, khóa chặt trên đỉnh chóp đá.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quay về thế giới hiện thực kia.
Cho dù hắn có cơ hội trở về, hắn sẽ làm ra lựa chọn giống như trong Nhà Tù Thời Gian.
Tiếp tục ở lại đây.
Mặt trời bóng ngả về tây, bầu trời tối dần.
Giống với mấy lão già khác, Lý Đằng run rẩy nằm co ro dưới mặt đá.
Nằm ở trên đỉnh chóp đá lạnh như băng.
Sau khi nằm xuống, khớp xương toàn thân đều đau nhức.
Hẳn là nguyên nhân huấn luyện quá độ.
Cũng có thể nguyên nhân do cơ thể già yếu.
Tất cả chức năng cơ thể đều bị thoái hóa, suy kiệt.
Trong dòng sông thời gian, sinh mạng con người quá ngắn ngủi.
Đúng rồi, dường như Lưu Thích Nguyên đã từng nói, trở thành ảnh đế thì có thể dùng điểm đổi tuổi thọ.
Hắn đã từng nói qua lời này sao?
Lý Đằng cẩn thận nhớ lại.
Dường như đã từng nói.
Người đã già, trí nhớ cũng không tốt.
Chỉ mong cái yêu cầu kia có thể nhanh chóng được phê duyệt.
Chỉ mong ngày mai sẽ có trực thăng tới đón.
Hắn vẫn thích trạng thái tuổi trẻ hơn.
Tuổi trẻ thật tốt!
Mỗi sáng sớm tỉnh lại đều dựng cờ, sức sống bừng bừng.
Lúc nhìn thấy mấy cô gái như Anna, Diêu Tuyết, sẽ nhịn không được mà muốn sờ nắn.
...
(dịch giả: cầu anh chị em, cô dì chú bác đề cử và bình luận tăng tương tác)
"Được rồi, tôi sẽ nói thẳng luôn, tôi sẽ lấy lý do kịch bản lần này gặp sự cố, còn cậu là nạn nhân của sự cố này, làm đơn trình lên thành phố điện ảnh yêu cầu giúp cậu khôi phục tuổi tác. Nếu làm như vậy, tôi sẽ bị trừng phạt nhất định, nhưng mà có khả năng rất cao thành phố điện ảnh sẽ chấp nhận yêu cầu này."
"Khoang truyền tống lưu giữ tất cả số liệu cơ thể của cậu trước khi bước vào, bọn họ sẽ chữa trị tế bào trong cơ thể cậu, sẽ áp dụng toàn bộ số liệu trạng thái trước đó."
"Như vậy chỉ có một kết quả."
"Thân thể của cậu sẽ khôi phục về lúc trước khi truyền tống, trạng thái cơ bắp sẽ mất hết."
"Tế bào trong cơ thể cậu có khả năng bị mất một phần, thậm chí toàn bộ trí nhớ cơ bắp."
(trí nhớ cơ bắp: khi chúng ta luyện tập một kỹ năng nào đó trong một thời gian dài, não bộ sẽ dần dần ghi nhớ tất cả những động tác một cách chi tiết và chân thực. Và theo thời gian, chúng ta sẽ thành thục tất cả những thao tác này, ví dụ đơn giản nhất là bạn có thể gõ phím mà không cần nhìn số.)
"Cũng có thể trí nhớ của cậu bị tổn thương, thậm chí là tổn thương nghiêm trọng."
Lưu Thích Nguyên nói đến đây chợt ngừng lại.
"Vậy chẳng phải tôi sẽ mất sạch?" Lý Đằng thở dài.
"Kế tiếp tôi muốn nói vào trọng điểm, cậu lắng tai nghe cho kỹ." Lưu Thích Nguyên lộ vẻ nghiêm túc.
"Được thôi." Lý Đằng ngồi nghiêm chỉnh, rửa tai lắng nghe.
"Trong quá trình chữa trị, mức độ tổn thương trí nhớ đại não và trí nhớ cơ bắp, sẽ được quyết định bởi trạng thái duy trì đầu óc tỉnh táo trong quá trình được chữa trị."
"Nếu như cậu có thể giữ đầu óc tỉnh táo trong toàn bộ quá trình, thì cậu có thể giảm bớt tỷ lệ tổn thương này xuống mức thấp nhất."
"Nếu như cậu mất khống chế mà chìm vào giấc nhủ, như vậy mức độ tổn thương sẽ là cao nhất."
"Giữ được đầu óc tỉnh táo trong quá trình chữa trị là một chuyện rất khó khăn, chỉ có thể dựa vào ý chí của cậu."
"Mặt khác, giữ trạng thái tỉnh táo trong khoang chữa trị, sẽ có một vài tác dụng phụ rất mạnh, có thể sẽ khiến cho trạng thái thân thể của cậu, tế bào khôi phục về trạng thái tuổi trẻ, nhưng mà loại tế bào này cũng sẽ đẩy nhanh tiến trình lão hoá, khiến cho cậu chỉ sống được vài năm nữa."
"Trực tiếp ngủ mê là cách an toàn nhất, tuyệt đối sẽ không xuất hiện những thứ tác dụng phụ này."
"Là cố gắng khôi phục cơ thể về tuổi trẻ, hay là tận lực giữ lại ký ức cơ bắp, cậu tự mình làm ra quyết định đi."
"Đúng rồi, cuối cùng nói cho cậu một chuyện, sau khi thăng cấp làm ảnh đế, có thể dùng điểm tích lũy đổi sang tuổi thọ. "
Lưu Thích Nguyên đã nói xong.
"Chữa trị tế bào sẽ kéo dài thời gian khoảng bao lâu?" Lý Đằng nói ra vấn đề thắc mắc nhất.
"Đại khái là bốn, năm tiếng? Có thể là lâu hơn, cũng có thể ngắn hơn."
"Trước đây từng xảy ra chuyện này rồi à?" Lý Đằng thử thăm dò Lưu Thích Nguyên một câu, bằng không thì Lưu Thích Nguyên không thể nào hiểu rõ vấn đề này như vậy.
"Cái kịch bản loại hình này, gọi chung là kịch bản đào tạo, trong giai đoạn đầu, có rất nhiều tai nạn xảy ra bởi loại kịch bản gia tốc thời gian này, ví dụ như diễn viên sơ ý rơi vào vòng lặp thời gian, lúc cứu ra thì đã già khú đế, cho nên thành phố điện ảnh đã có sẵn kinh nghiệm nhất định ở lĩnh vực chữa trị này." Lưu Thích Nguyên giải thích sơ sài cho Lý Đằng.
"Được rồi, khi nào thì tôi được chữa trị?" Lý Đằng lại hỏi Lưu Thích Nguyên một tiếng.
"Chờ tôi đi xin phê duyệt, nhanh nhất mà nói, khả năng là ngày mai? Cậu trở về đỉnh chóp đá, nếu như trực thăng tới đóng trong vòng 3 ngày, hẳn là đã được phê duyệt. " Lưu Thích Nguyên trả lời Lý Đằng.
"Tốt."
......
"Có thể biến trẻ lại sao?"
Đi tới sân bay, Liễu Nhân hỏi Lý Đằng một câu.
Những người khác cũng rất tò mò liếc nhìn Lý Đằng.
"Có hy vọng nhất định, không chắc lắm, hơn nữa, có thể những gì học được trong kịch bản sẽ bị mất. " Lý Đằng lộ vẻ sầu lo.
"Có thể biến trẻ lại còn lo lắng mấy chuyện này? Cùng lắm thì bắt đầu lại." Liễu Nhân an ủi Lý Đằng.
"Đúng vậy, nghĩ thoáng một chút. " Elsa cùng Cao Phi cũng an ủi Lý Đằng.
Hoàng Tấn đang muốn đâm chọt vài câu, nghĩ một chút bèn im miệng.
Lỡ như Lý Đằng trẻ lại thì sao?
Lỡ như kịch bản tiếp theo rơi vào tay hắn?
Thế nhưng, nhìn hắn già khú như vậy, trên mặt nhăn nheo, nhìn thế nào cũng rất vui vẻ?
Hoàng Tấn nhịn không được mà cười sặc.
"Bệnh tâm thần!" Cao Phi mắng Hoàng Tấn.
......
Kiểm an, đăng ký.
Tất cả đều quay về chóp đá.
Trải qua hơn 50 năm, lại trở về đỉnh chóp đá.
Lý Đằng xúc động rất lâu.
Hiện tại hắn giống như một lão già gần đất xa trời, yên lặng nhìn bầu trời chiều phía xa, nhớ lại những gì mình trải qua.
Gần như cả đời chỉ làm 1 chuyện.
Đó chính là bắn súng.
Mặc dù giai đoạn trước còn huấn luyện vài thứ, thế nhưng ở trong kịch bản lần này, hắn bỏ rất nhiều thời gian để huấn luyện bắn súng, gần như dành trọn 90% thời gian.
Hắn không tin bản thân chìm đắm mấy chục năm, huấn luyện khứu giác trên chiến trường, độ chính xác nhắm bắn, gần như sử dụng thành thạo đủ loại vũ khí, sau khi chữa trị sẽ bị lãng quên.
Còn có thời gian vài năm cuối cùng học được kỹ thuật đấu vật tự do.
"Không phải là cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo ư?"
Lý Đằng đã có kinh nghiệm ở mặt này.
Dưới trạng thái hấp hối, hắn đã từng giữ vững được thần trí tỉnh táo, cùng lắm thì làm lại thêm lần nữa.
Hắn sẽ cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo trong toàn bộ quá trình, cố gắng giữ lại trí nhớ cơ bắp, còn có trí nhớ đại não.
Thời gian dài như vậy hắn còn kiên trì được, huống chi là thời gian chữa trị mấy canh giờ?
Quan sát trời chiều, Lý Đằng lại có thêm rất nhiều cảm ngộ đối với sinh mạng.
Tâm tính của người già, đương nhiên là khác hoàn toàn so với người trẻ tuổi.
Không biết từ lão già biến thành trẻ tuổi, tâm tình của hắn sẽ thay đổi thế nào?
Con người khi còn sống nói dài cũng dài, nói ngắn cũng rất ngắn.
Mấy mươi năm cuộc đời, thoáng chốc đã qua.
Có ai sở hữu cơ hội bắt đầu lại chứ?
Lý Đằng cảm thấy hiện tại mình rất may mắn.
Cái thế giới hiện thực kia, bây giờ đã cách rất xa rồi.
Hắn cảm thấy sinh mạng của mình, đã thuộc về nơi này, khóa chặt trên đỉnh chóp đá.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quay về thế giới hiện thực kia.
Cho dù hắn có cơ hội trở về, hắn sẽ làm ra lựa chọn giống như trong Nhà Tù Thời Gian.
Tiếp tục ở lại đây.
Mặt trời bóng ngả về tây, bầu trời tối dần.
Giống với mấy lão già khác, Lý Đằng run rẩy nằm co ro dưới mặt đá.
Nằm ở trên đỉnh chóp đá lạnh như băng.
Sau khi nằm xuống, khớp xương toàn thân đều đau nhức.
Hẳn là nguyên nhân huấn luyện quá độ.
Cũng có thể nguyên nhân do cơ thể già yếu.
Tất cả chức năng cơ thể đều bị thoái hóa, suy kiệt.
Trong dòng sông thời gian, sinh mạng con người quá ngắn ngủi.
Đúng rồi, dường như Lưu Thích Nguyên đã từng nói, trở thành ảnh đế thì có thể dùng điểm đổi tuổi thọ.
Hắn đã từng nói qua lời này sao?
Lý Đằng cẩn thận nhớ lại.
Dường như đã từng nói.
Người đã già, trí nhớ cũng không tốt.
Chỉ mong cái yêu cầu kia có thể nhanh chóng được phê duyệt.
Chỉ mong ngày mai sẽ có trực thăng tới đón.
Hắn vẫn thích trạng thái tuổi trẻ hơn.
Tuổi trẻ thật tốt!
Mỗi sáng sớm tỉnh lại đều dựng cờ, sức sống bừng bừng.
Lúc nhìn thấy mấy cô gái như Anna, Diêu Tuyết, sẽ nhịn không được mà muốn sờ nắn.
...
(dịch giả: cầu anh chị em, cô dì chú bác đề cử và bình luận tăng tương tác)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất