Chương 177: Nhiệt Huyết
Editor: Kingofbattle
Lý Đằng liếc nhìn bác sĩ Chung, cô gái này đúng là không tệ, có lòng thương người, cũng rất can đảm.
Đám đứng ra những lúc thế này, phải rất dũng cảm, là cái loại dũng cảm không sợ chết, nguyện ý hi sinh vì đoàn đội, rất được mọi người yêu thích.
"Để tôi đi, mặc dù vai diễn của tôi ăn nói không tốt lắm, nhưng nếu luyện tập vài lần thì sẽ nói trôi chảy, dù sao tôi cũng không sống được bao lâu." Lý Đằng ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng nói.
"Không, tôi đi. " Bác sĩ Chung rất kiên định.
"Khục! Một đám đàn ông khoẻ mạnh, lúc gặp được chiến tranh, đoàn đội đứng trước nguy cơ diệt đoàn, cần một người đứng ra, rõ ràng lại để cho một cô gái yếu ớt cùng một ông cụ gần đất xa trời xông lên trước, có biết xấu hổ hay không...? Đừng tranh nhau nữa! Chuyện này để tôi đi!" Khâu công trình phất tay áo ngăn cản mọi người.
"Không, để tôi đi!" Sắc mặt Vương truyền tin có chút xấu hổ, vội vàng giơ tay lên.
"Tôi đi!"
"Vẫn nên để tôi đi!"
Những người khác cũng nhao nhao mở miệng tỏ thái độ.
Thấy một màn như vậy, quả thật Lý Đằng có chút cảm động.
Bảy người này đều rất trẻ, tuổi tác nằm khoảng 18 đến 20.
Có thể mới đến thành phố điện ảnh không lâu.
Còn chưa học cách đấu đá nhau trong thành phố điện ảnh, ngươi lừa ta gạt.
Nói khó nghe một chút thì chính là "tự kỷ", kỳ thật chứng tỏ bọn hắn vẫn còn nhiệt huyết tuổi trẻ.
Ngay khi quốc gia dân tộc lâm nguy, những người này sẽ là thành phần đầu tiên đứng ra chống địch.
Giống như trước khi Lý Đằng đến thành phố điện ảnh, toàn bộ quốc gia đều trải qua trận đại nạn kia.
Thời khắc mấu chốt, chính là nhờ mấy người trẻ tuổi này dũng cảm đứng lên, không để ý an nguy bản thân, hành quân tiến về toà thành phố gặp nạn kia, đấu tranh với kẻ địch vô hình trong ba tháng, cứu vớt hơn 10 triệu dân chúng trong thành phố, cứu vớt toàn bộ quốc gia cùng dân tộc.
Rất nhiều người đều nằm xuống tại toà thành phố anh hùng kia.
Tuổi trẻ thật tốt...!
Lý Đằng không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Đáng tiếc hắn không thể làm gì, cho dù có được kỹ thuật vật lộn chuyên nghiệp, không có nước tăng lực uống vào, hiện tại đừng nói một đám binh sĩ khoẻ mạnh, hắn có thể đánh bại một hai người đã là không tệ, cuối cùng có thể đối phương còn chưa đánh ngã, bản thân đã mỏi mệt mà chết.
Sau khi bác sĩ Chung cùng Lý Đằng dẫn đầu, Khâu công trình lại dõng dạc nói mấy câu, lòng tự trọng của tất cả mọi người đều bị kích thích, ai nấy cũng muốn xung phong.
"Dù sao cũng chết, ông đây không thể chết nhục nhã như vậy! Trước khi chết cũng phải kéo vài tên binh sĩ man rợ kia làm đệm lưng!" CMaotuần tra lớn tiếng nói vài câu.
Ngay từ lúc đầu, Lý Đằng không có ấn tượng tốt với kẻ này, cảm thấy người này không có lễ phép, ích kỷ, nhưng hiện tại xem ra, đến thời khắc mấu chốt, vẫn có thể xung phong.
"Đúng rồi! Đậu móa! Nếu như lần này không quản ! Ngay cả phụ nữ cùng ông già cũng không bảo vệ được, còn là đàn ông sao?" Trịnh tuần tra cũng nói.
"Bọn hắn nhiều người, ngày mai lúc đánh nhau, chúng ta đừng tách ra, tập trung ở cùng một chỗ chiến đấu, nhằm vào 1 hay 2 người! Đánh chết từng người một, đánh cho bọn hắn sợ hãi mới thôi." Tạ tuần tra nói ra kinh nghiệm quý báu đánh nhau của bản thân.
"Không có vũ khí, chúng ta lấy vài khúc củi làm vũ khí, tôi xem mấy thanh củi kia rất cứng." Mạnh tuần tra đề nghị.
Kết quả thảo luận cuối cùng, là ngoại trừ bác sĩ Chung cùng Lý Đằng ra, sáu người khác cùng đi.
Cùng nhau tiến thoái, đồng sanh cộng tử.
Phía sau của bọn hắn, là hẻm núi bị lấp kín.
Bọn hắn không có đường lui, chỉ có thể liều chết giết địch.
"Tôi dạy cho các người cách chào quân đội, cách bước đi tiêu chuẩn, tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp ở mặt này, mặc dù là kịch bản thời cổ đại, tôi cảm thấy kiểu chào quân đội của chúng ta vẫn có lực uy hiếp. " Vương truyền tin nói ra một đề nghị.
Trước kia Vương truyền tin từng là sinh viên văn nghệ, bởi vì tập kịch mà từng trải qua huấn luyện quân đội, đặc biệt ăn ở trong quân đội 3 tháng.
Những người khác cảm thấy có lý, vì vậy cùng nhau chịu gió lạnh bước ra ngoài, để cho Vương truyền tin huấn luyện cách chào và bước đi cho bọn hắn.
Lý Đằng cũng đi theo học.
Mỗi người đều rất chân thành, sau một giờ huấn luyện, có vẻ rất giống thật.
"Lúc trẻ tôi từng học qua đấu vật, tôi có thể dạy các người một vài chiêu số cận chiến, một chiêu hạ địch, làm cho đối phương mất sức chiến đấu tại chỗ, nếu như lúc đánh nhau thật, sẽ có chút tác dụng." Lý Đằng nói với mọi người.
Ngay từ đầu những người khác còn không tin.
Thế nhưng sau khi Lý Đằng bắt đầu huấn luyện, sử dụng chiêu số hắn dạy đánh thử, quả thật có hiệu quả cận chiến, cho nên không còn ai hoài nghi hắn.
Thời gian vài ngày, bọn họ không thể nào nắm giữ toàn bộ những kỹ xảo này, không bỏ ra thời gian vài năm, rất khó huấn luyện ra phản xạ có điều kiện cùng trí nhớ cơ bắp.
Kỹ xảo tinh túy của loại vật lộn cận chiến này, cũng không hoàn toàn nằm ở động tác, mà là khả năng phản ứng cùng trí nhớ cơ bắp, chỉ có luyện thành trí nhớ cơ bắp bền vững, thì trong thực chiến mới làm ra phán đoán chính xác khi nào phòng thủ, lúc nào tiến công.
Cơ bắp phải phản xạ trước khi đại não truyền tới quyết định, mới có thể chiếm được tiên cơ trong chém giết sinh tử, đồng thời đây cũng là điểm mấu chốt để chiến thắng địch.
Hiện tại Lý Đằng có trí nhớ cơ bắp, nhưng không có sức mạnh cơ bắp.
Lực bất tòng tâm.
Có thể là tác dụng phụ của nước tăng lực, dưới tình huống không sử dụng nước tăng lực, cơ thể của hắn thậm chí còn yếu hơn lão già không tập thể thao cùng tuổi.
Nước tăng lực có tác dụng phụ, lúc hắn ở tuổi 65 đã có cảm giác rõ ràng.
Mỗi lần uống vào liền đặc biệt phấn khởi, tựa hồ trẻ lại mấy chục tuổi.
Nhưng về sau tác dụng phụ càng lúc càng lớn, khi đến tuổi 75, mỗi lần uống vào nước tăng lực, nếu như không uống liên tục, hắn sẽ lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, thời gian rất dài không thể bò dậy, không hồi phục nổi.
Hiện tại nếu hắn nằm xuống, cả người tự nhiên đau nhức, cũng có thể liên quan tới nước tăng lực kia.
Loại đau đớn này, ngay cả khoang trị liệu cũng bó tay.
Nhớ tới nước tăng lực, Lý Đằng vô thức nhìn lén thoáng qua đồng hồ của mình.
Mấy cái ứng dụng trong [Nhà Tù Thời Gian] vẫn đang ở trạng thái tối màu, không thể sử dụng.
Không biết lúc nào Lưu Thích Nguyên mới có thể mở rộng cốt truyện.
Hắn rất muốn lấy cái thanh đao kia, cái thanh chiến đao theo hắn mấy chục năm, có thể hăng say đại sát một hồi.
......
Trời tối.
Bên ngoài gió to thổi rất mạnh, dần dần có xu thế bình thường trở lại.
Sau khi thương lượng người canh gác, mọi người cùng đi ngủ.
Một đêm này, ngủ cũng không ngon giấc.
Thỉnh thoảng sẽ có người nói mớ, còn có người la hét tỉnh dậy.
Lý Đằng ngủ cũng không sâu.
Lớn tuổi, càng ngày ngủ càng khó, đặc biệt là bên cạnh luôn có tiếng ồn.
Cơ thể còn bị đau nhức, mặc dù hắn có thể chịu được, nhưng mà khiến cho hắn rất khó chìm vào giấc ngủ.
Khi trời vừa mới sáng, Lý Đằng cảm giác bản thân rất mỏi mệt.
Nhìn nhìn đồng hồ, mấy cái ứng dụng vẫn tối màu.
"Nhanh rời giường! Binh sĩ phe địch qua sông!"
Mao tuần tra đang chấp hành nhiệm vụ cảnh giới, đột nhiên xông vào doanh trại đánh thức tất cả mọi người.
Lý Đằng liếc nhìn bác sĩ Chung, cô gái này đúng là không tệ, có lòng thương người, cũng rất can đảm.
Đám đứng ra những lúc thế này, phải rất dũng cảm, là cái loại dũng cảm không sợ chết, nguyện ý hi sinh vì đoàn đội, rất được mọi người yêu thích.
"Để tôi đi, mặc dù vai diễn của tôi ăn nói không tốt lắm, nhưng nếu luyện tập vài lần thì sẽ nói trôi chảy, dù sao tôi cũng không sống được bao lâu." Lý Đằng ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng nói.
"Không, tôi đi. " Bác sĩ Chung rất kiên định.
"Khục! Một đám đàn ông khoẻ mạnh, lúc gặp được chiến tranh, đoàn đội đứng trước nguy cơ diệt đoàn, cần một người đứng ra, rõ ràng lại để cho một cô gái yếu ớt cùng một ông cụ gần đất xa trời xông lên trước, có biết xấu hổ hay không...? Đừng tranh nhau nữa! Chuyện này để tôi đi!" Khâu công trình phất tay áo ngăn cản mọi người.
"Không, để tôi đi!" Sắc mặt Vương truyền tin có chút xấu hổ, vội vàng giơ tay lên.
"Tôi đi!"
"Vẫn nên để tôi đi!"
Những người khác cũng nhao nhao mở miệng tỏ thái độ.
Thấy một màn như vậy, quả thật Lý Đằng có chút cảm động.
Bảy người này đều rất trẻ, tuổi tác nằm khoảng 18 đến 20.
Có thể mới đến thành phố điện ảnh không lâu.
Còn chưa học cách đấu đá nhau trong thành phố điện ảnh, ngươi lừa ta gạt.
Nói khó nghe một chút thì chính là "tự kỷ", kỳ thật chứng tỏ bọn hắn vẫn còn nhiệt huyết tuổi trẻ.
Ngay khi quốc gia dân tộc lâm nguy, những người này sẽ là thành phần đầu tiên đứng ra chống địch.
Giống như trước khi Lý Đằng đến thành phố điện ảnh, toàn bộ quốc gia đều trải qua trận đại nạn kia.
Thời khắc mấu chốt, chính là nhờ mấy người trẻ tuổi này dũng cảm đứng lên, không để ý an nguy bản thân, hành quân tiến về toà thành phố gặp nạn kia, đấu tranh với kẻ địch vô hình trong ba tháng, cứu vớt hơn 10 triệu dân chúng trong thành phố, cứu vớt toàn bộ quốc gia cùng dân tộc.
Rất nhiều người đều nằm xuống tại toà thành phố anh hùng kia.
Tuổi trẻ thật tốt...!
Lý Đằng không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Đáng tiếc hắn không thể làm gì, cho dù có được kỹ thuật vật lộn chuyên nghiệp, không có nước tăng lực uống vào, hiện tại đừng nói một đám binh sĩ khoẻ mạnh, hắn có thể đánh bại một hai người đã là không tệ, cuối cùng có thể đối phương còn chưa đánh ngã, bản thân đã mỏi mệt mà chết.
Sau khi bác sĩ Chung cùng Lý Đằng dẫn đầu, Khâu công trình lại dõng dạc nói mấy câu, lòng tự trọng của tất cả mọi người đều bị kích thích, ai nấy cũng muốn xung phong.
"Dù sao cũng chết, ông đây không thể chết nhục nhã như vậy! Trước khi chết cũng phải kéo vài tên binh sĩ man rợ kia làm đệm lưng!" CMaotuần tra lớn tiếng nói vài câu.
Ngay từ lúc đầu, Lý Đằng không có ấn tượng tốt với kẻ này, cảm thấy người này không có lễ phép, ích kỷ, nhưng hiện tại xem ra, đến thời khắc mấu chốt, vẫn có thể xung phong.
"Đúng rồi! Đậu móa! Nếu như lần này không quản ! Ngay cả phụ nữ cùng ông già cũng không bảo vệ được, còn là đàn ông sao?" Trịnh tuần tra cũng nói.
"Bọn hắn nhiều người, ngày mai lúc đánh nhau, chúng ta đừng tách ra, tập trung ở cùng một chỗ chiến đấu, nhằm vào 1 hay 2 người! Đánh chết từng người một, đánh cho bọn hắn sợ hãi mới thôi." Tạ tuần tra nói ra kinh nghiệm quý báu đánh nhau của bản thân.
"Không có vũ khí, chúng ta lấy vài khúc củi làm vũ khí, tôi xem mấy thanh củi kia rất cứng." Mạnh tuần tra đề nghị.
Kết quả thảo luận cuối cùng, là ngoại trừ bác sĩ Chung cùng Lý Đằng ra, sáu người khác cùng đi.
Cùng nhau tiến thoái, đồng sanh cộng tử.
Phía sau của bọn hắn, là hẻm núi bị lấp kín.
Bọn hắn không có đường lui, chỉ có thể liều chết giết địch.
"Tôi dạy cho các người cách chào quân đội, cách bước đi tiêu chuẩn, tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp ở mặt này, mặc dù là kịch bản thời cổ đại, tôi cảm thấy kiểu chào quân đội của chúng ta vẫn có lực uy hiếp. " Vương truyền tin nói ra một đề nghị.
Trước kia Vương truyền tin từng là sinh viên văn nghệ, bởi vì tập kịch mà từng trải qua huấn luyện quân đội, đặc biệt ăn ở trong quân đội 3 tháng.
Những người khác cảm thấy có lý, vì vậy cùng nhau chịu gió lạnh bước ra ngoài, để cho Vương truyền tin huấn luyện cách chào và bước đi cho bọn hắn.
Lý Đằng cũng đi theo học.
Mỗi người đều rất chân thành, sau một giờ huấn luyện, có vẻ rất giống thật.
"Lúc trẻ tôi từng học qua đấu vật, tôi có thể dạy các người một vài chiêu số cận chiến, một chiêu hạ địch, làm cho đối phương mất sức chiến đấu tại chỗ, nếu như lúc đánh nhau thật, sẽ có chút tác dụng." Lý Đằng nói với mọi người.
Ngay từ đầu những người khác còn không tin.
Thế nhưng sau khi Lý Đằng bắt đầu huấn luyện, sử dụng chiêu số hắn dạy đánh thử, quả thật có hiệu quả cận chiến, cho nên không còn ai hoài nghi hắn.
Thời gian vài ngày, bọn họ không thể nào nắm giữ toàn bộ những kỹ xảo này, không bỏ ra thời gian vài năm, rất khó huấn luyện ra phản xạ có điều kiện cùng trí nhớ cơ bắp.
Kỹ xảo tinh túy của loại vật lộn cận chiến này, cũng không hoàn toàn nằm ở động tác, mà là khả năng phản ứng cùng trí nhớ cơ bắp, chỉ có luyện thành trí nhớ cơ bắp bền vững, thì trong thực chiến mới làm ra phán đoán chính xác khi nào phòng thủ, lúc nào tiến công.
Cơ bắp phải phản xạ trước khi đại não truyền tới quyết định, mới có thể chiếm được tiên cơ trong chém giết sinh tử, đồng thời đây cũng là điểm mấu chốt để chiến thắng địch.
Hiện tại Lý Đằng có trí nhớ cơ bắp, nhưng không có sức mạnh cơ bắp.
Lực bất tòng tâm.
Có thể là tác dụng phụ của nước tăng lực, dưới tình huống không sử dụng nước tăng lực, cơ thể của hắn thậm chí còn yếu hơn lão già không tập thể thao cùng tuổi.
Nước tăng lực có tác dụng phụ, lúc hắn ở tuổi 65 đã có cảm giác rõ ràng.
Mỗi lần uống vào liền đặc biệt phấn khởi, tựa hồ trẻ lại mấy chục tuổi.
Nhưng về sau tác dụng phụ càng lúc càng lớn, khi đến tuổi 75, mỗi lần uống vào nước tăng lực, nếu như không uống liên tục, hắn sẽ lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, thời gian rất dài không thể bò dậy, không hồi phục nổi.
Hiện tại nếu hắn nằm xuống, cả người tự nhiên đau nhức, cũng có thể liên quan tới nước tăng lực kia.
Loại đau đớn này, ngay cả khoang trị liệu cũng bó tay.
Nhớ tới nước tăng lực, Lý Đằng vô thức nhìn lén thoáng qua đồng hồ của mình.
Mấy cái ứng dụng trong [Nhà Tù Thời Gian] vẫn đang ở trạng thái tối màu, không thể sử dụng.
Không biết lúc nào Lưu Thích Nguyên mới có thể mở rộng cốt truyện.
Hắn rất muốn lấy cái thanh đao kia, cái thanh chiến đao theo hắn mấy chục năm, có thể hăng say đại sát một hồi.
......
Trời tối.
Bên ngoài gió to thổi rất mạnh, dần dần có xu thế bình thường trở lại.
Sau khi thương lượng người canh gác, mọi người cùng đi ngủ.
Một đêm này, ngủ cũng không ngon giấc.
Thỉnh thoảng sẽ có người nói mớ, còn có người la hét tỉnh dậy.
Lý Đằng ngủ cũng không sâu.
Lớn tuổi, càng ngày ngủ càng khó, đặc biệt là bên cạnh luôn có tiếng ồn.
Cơ thể còn bị đau nhức, mặc dù hắn có thể chịu được, nhưng mà khiến cho hắn rất khó chìm vào giấc ngủ.
Khi trời vừa mới sáng, Lý Đằng cảm giác bản thân rất mỏi mệt.
Nhìn nhìn đồng hồ, mấy cái ứng dụng vẫn tối màu.
"Nhanh rời giường! Binh sĩ phe địch qua sông!"
Mao tuần tra đang chấp hành nhiệm vụ cảnh giới, đột nhiên xông vào doanh trại đánh thức tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất