Không Thể Dấu Hiệu

Chương 38

Trước Sau
Editor: Khoai Lang

"Ngọa tào! Ngươi đều chảy nhiều máu như này, còn có tâm tư cùng ta trêu chọc?! Thuốc đâu? Ngươi cầm sao? Còn có băng vải?"

Tống Minh cũng không biết nói như thế nào là đúng, bất quá hắn cũng không biết nói cái gì khác.

"Phải làm như thế nào, nên làm cái gì...?"

"Uy! Uy! Uy! Ngươi có khỏe không?"

Nhìn trên tay cùng gối đầu đầy máu, Tống Minh khẩn trương tâm thẳng thắn nhảy loạn, hơn nữa nam nhân từ khi nói xong "Ngươi quan tâm ta, ta thật cao hứng" liền vẫn luôn ôm hắn không có động tĩnh.

Tâm Tống Minh thực hoảng, nhưng không được đáp lại. Giờ phút này thân thể đặt ở trên người hắn ôm hắn tựa hồ trở nên trầm trọng, trước mắt có thể nhìn thấy người y hồng hồng, làm Tống Minh cả người đều luống cuống.

Nam nhân sẽ không chết đi?! Chết ở trong lòng ngực hắn, kia để hắn cảm thấy nhiều tội lỗi, hơn nữa hắn phát hiện, vết thương sau lưng Alpha là do đạn bắn trúng...

Lúc mưa đạn, hắn được nam nhân bảo hộ ôm trong ngực nhảy xuống sông, một màn kia hiện lại trong đầu hắn...

Nam nhân hô hấp nóng bỏng phun tại cổ Tống Minh, hắn có thể cảm giác được trên thân thể nam nhân tựa hồ càng ngày càng nóng, không biết đã sốt bao lâu... Cũng không biết nam nhân sau khi bị trúng đạn ở trong nước ngây người bao lâu mới đem hắn đến nơi này, còn không quên đem hắn thu thập thật tốt...

Giờ phút này, Tống Minh phi thường rối rắm, đầu óc đang giao chiến, rốt cuộc là trốn, hay là không trốn?!

Alpha đêm kia đối với hắn như vậy, hắn hẳn là ngoan tâm mặc kệ Alpha chết sống thừa cơ hội này đào tẩu! Nhưng hiện tại hắn không có bị thương, cả người lại khô mát thoải mái ở trong này...

Hình ảnh ở cùng với Alpha coi như "hữu hảo" cũng rất nhanh xẹt qua trong đầu Tống Minh...

Trong phòng cũng không mát mẻ, nhiệt độ cơ thể nam nhân cũng rất cao, mà ở mấy chục giây ngắn ngủn này, thậm chí ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa tới, nội tâm Tống Minh rối rắm, trên trán đều chảy ra mồ hôi. Hắn nhìn chằm chằm máu tươi trên tay, lông mi run rẩy, ánh mắt lúc sáng lúc tối...

Không được, hắn không thể nhìn Alpha cứ như vậy chết được, coi như hắn đền ơn cứu mạng, chỉ cần Alpha chuyển biến tốt đẹp, bọn họ liền không thiếu nợ nhau, hắn sẽ lập tức rời đi!

Tống Minh lần thứ hai thử kêu nam nhân, chính là y vẫn là không có đáp lại. Hắn đành phải run rẩy đôi tay dính đầy máu tươi, trực tiếp đỡ cổ nam nhân, để y dựa vào trên vách tường, hắn thì rất nhanh cầm cái chìa khóa ngồi trở lại trên giường mình, mở khóa cổ tay.

Cũng không biết có phải khẩn trương hay không, tay Tống Minh có chút run, động vài lần, mới đem chìa khóa nhắm vào lỗ mở.



Sau khi mở khóa xong, Tống Minh cũng không chần chờ, lập tức xuống giường, đem ba lô đặt ở chân giường mở ra, hắn nhìn thấy nam nhân để rất nhiều thuốc vào trong.

Ân, thuốc hạ sốt, băng vải, còn có thuốc cầm máu, may mà số dược đó Tống Minh đều biết. Cuối cùng Tống Minh còn thấy được loại thuốc mà nam nhân kia mỗi ngày đều sẽ thoa cho hắn, loại thuốc kia chỉ là một gói nhỏ màu bạc, cũng không có dán tên, nhưng hắn cảm thấy cái này rất có hiệu quả. Bởi vì Tống Minh tận mắt thấy mấy vết roi người hắn rất nhanh biến mất.

Nhưng nhìn đến nam nhân một thân đầy vết thương tích cũ, Tống Minh không rõ nam nhân này có thuốc trừ sẹo lợi hại như vậy, vì cái gì không cho bôi cho chính mình, đểsẹo biến mất...

Bất quá Tống Minh cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cả người Qua Thiên Liệt hiện tại đều nóng đến lợi hại, trên mặt ửng hồng, môi trắng bệch lại hơi khô nứt, tóc đều ướt sũng, không biết là do nước sông hy là do phát sốt cùng miệng vết thương đau nên xuất mồ hôi.

Tống Minh nhìn chiếc quần dính hồ hồ vào đùi Qua Thiên Liệt, lại cắn răng đem quần áo của y cởi sạch sẽ, đi vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt, đem người Qua Thiên Liệt lau lau một lần, lúc này mới kéo Qua Thiên Liệt, để hắn nằm úp sấp ngã vào bên kia sạch sẽ trên giường.

Cơ bắp nam nhân rắn chắc buộc chặt, xương bả vai đầm đìa máu, thậm chí có thể nhìn thấy trong vết thương màu đỏ sậm có ánh sáng kim loại, đó là...viên đạn.

Tống Minh căng da đầu, thật cẩn thận đem vết máu chung quanh lau sạch. Chính là...hắn muốn cầm máu cho nam nhưng viên đạn còn ở trong, hắn căn bản không biết nên làm như thế nào, hoàn toàn không thể xuống tay... Bất quá viên đạn kia không phải quá sâu, một đầu đạn bóng loáng lộ ra bên ngoài.

Nam nhân giống như tỉnh, cũng khả năng do không thoải mái, thấp thấp rên rỉ một tiếng, Tống Minh vứt bỏ đồ vật trong tay, chạy nhanh lại gọi y.

"Uy! Ngươi có thể nghe thấy ta nói không? Sau lưng ngươi có vết thương thực nghiêm trọng, hơn nữa viên đạn còn chưa có lấy ra, ta phải giúp ngươi như thế nào a... Máu căn bản ngừng không chảy ra... Ta cũng sẽ không biết lấy viên đạn, ngươi có thể trụ vững không?.. Ta nên như thế nào, ta....ta mang ngươi đi bệnh viện đi!" Tống Minh nhìn vết thương vẫn đng chảy máu, cảm giác nam nhân mất máu quá nhiều, càng nói càng sốt ruột, sợ nam nhân cứ như vậy "game over".

May mắn chính là Qua Thiên Liệt thanh tỉnh một ít, y nghiêng đầu nằm ở trên gối, giương mắt thở dốc, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Không thể đi bệnh viện, ngươi dùng dao lấy ra."

Tống Minh không dám dùng dao lấy, nhưng Qua Thiên Liệt kiên trì, Tống Minh nhìn mặt nam nhân trắng bệch, khẽ cắn môi, nghe nam nhân chỉ huy, từ trong ba lô lôi ra một con dao giống dao giải phẫu, cẩn thận lấy viên đạn từ trong da thịt ra.

Toàn bộ quá trình cũng chưa tới 2-3 phút đồng hồ, trên trán Tống Minh thấm đẫm mồ hôi, quả thực là mồ hôi như mưa hạ, dây thần kinh luôn khẩn trương đến khi lấy được đạn ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lau máu tràn ra, lập tức bôi một lượng lớn thuốc cầm máu, đem băng vải vòng quanh ngực nam nhân, sau khi xong hết thảy, máu tựa hồ không chảy nữa...

Nhưng thần kinh Tống Minh vẫn là căng chặt, bởi vì thân thể nam nhân càng ngày càng nóng...

Tống Minh tìm ra thuốc hạ sốt cùng nước uống, ngồi xổm một bên muốn đánh thức Alpha, chính là Qua Thiên Liệt từ lúc Tống Minh lấy đạn ra đã bị đau quá liền hôn mê.

Tống Minh vuốt nhẹ trán nam nhân, độ ấm cũng có thể ốp trứng, không nóng đến ngốc đi! Tống Minh sốt ruột, nhưng lại không có biện pháp, đem thuốc nhét vào miệng nam nhân, dùng nước đựng trong nắp bình uy nam nhân uống... Chính là không hữu dụng, nước toàn theo khóe miệng nam nhân chảy ra...

Tống Minh đem khăn lông ướt đặt lên trán nam nhân, nhìn sắc mặt y đỏ một cách không bình thường, nghĩ đến hắn lúc phát sốt, được rồi, kỳ thật hắn đối với toàn bộ quá trình đại khái mơ hồ có một chút ấn tượng... Alpha luôn luôn chiếu cố hắn, hơn nữa hắn khi đó cũng là loại trạng thái này, không uống thuốc được...



Cuối cùng... Hình như là nam nhân dùng miệng uy nước cho hắn... Dùng đầu lưỡi đem thuốc cho hắn nuốt vào...

Tống Minh nhìn bộ dạng nam nhân, rối rắm cắn môi... Cuối cùng tâm động một tiếng, vẫn là uống một ngụm nước. Dù sao trước kia đều đã hôn nhiều lần, cũng không kém lần này, coi như hắn là vì y đã cứu mình!

Nghĩ như vậy, Tống Minh thật cẩn thận chạm vào nam nhân, một chút một chút đem nước đút cho y... Miệng lưỡi cùng sử dụng, rốt cục giúp nam nhân đem thuốc uống vào.

Sau khi uy xong, Tống Minh phát hiện trong tủ treo quần áo có vài cái thảm, lập tức đem hết ra, toàn bộ đắp lên người Alpha, đem y nghiêm nghiêm thực thực bao kín, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hắn nên giúp đều giúp, Alpha có thể sống sót hay không thì phải xem bản thân y... Tống Minh dựa người vào tường thở dốc, vươn tay lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị nghỉ một lát liền rời đi. Nhưng hắn nhìn trên trán Alpha đắp khăn ướt... Vì thế không khống chế được đưa tay sờ lên, quả nhiên nóng đến bỏng tay...

Kế tiếp, Tống Minh vẫn là tiếp tục chiếu cố Alpha, cuối cùng nhìn khuôn mặt hồng hồng của nam nhân, cảm thấy nam nhân thành cái dạng này...hắn cũng có trách nhiệm... Hơn nữa y nhất thời nửa khắc cũng không tốt được...

Vì thế Tống Minh lại bắt đầu một chuyến một chuyến không ngừng thay khăn lông, cả đêm đều tới tới lui lui gây sức ép...

Thẳng đến khi nhiệt độ của Alpha rốt cuộc lui xuống, Tống Minh đều mệt chết đi được, hắn nghĩ ngồi ở bên giường nghỉ ngơi một chút trước khi đi, nhưng không nghĩ tới, hắn dựa vào tường ngủ luôn...

zzzzz...zzzzz

Thanh niên đang tựa vào bên tường ngủ đột nhiên run rẩy động một cái, mở choàng mắt.

Ngọa tào... Như thế nào lại ngủ quên... Tống Minh nhìn hoàn cảnh chung quanh, lòng còn sợ hãi, thở dài ra một hơi. Cmn, trong mộng còn bị đuổi giết...

Tống Minh thở mấy hơi bình phục tâm tình, nhìn thoáng qua cái người nằm trên giường hô hấp vững vàng.

Alpha còn chưa tỉnh... Tống Minh thật cẩn thận vươn tay sờ trán nam nhân —— hắn chính là muốn nhìn xem nam nhân hạ sốt chưa... Nếu hạ sốt hắn liền lập tức chạy lấy người!

Nhấc lên khăn mặt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên.

Hô... Hạ sốt... Hẳn là không có việc gì... Tống Minh nghĩ như vậy, liền rời tay đi.

Nhưng bỗng nhiên, cổ tay của hắn bị nắm chặt.

(_ Suýt mất tích luôn!_)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau