Chương 22: Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (22)
Sở Nguyệt Hân được trợ lý đưa vào phòng nghỉ bên cạnh. Năm năm đã qua, khuôn mặt ngây thơ như thiên thần của cô ta lại không hề có sự thay đổi gì.
Trong năm năm đó, cô ta đã thi đậu vào một trường đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng không lo tìm việc làm, chỉ biết dựa vào tiền mà Hứa Tư Niên cho, nhưng cô ta hoàn toàn không lo lắng về tương lai, bởi vì cô ta tin rằng chắc chắn cô ta và Hứa Tư Niên sẽ được ở bên nhau, sống trọn đời trong hào môn.
À, đây chính là sự tự tin tới ngu ngốc của vận mệnh chi tử!
Mới mấy ngày trước, cuối cùng Hứa Tư Niên cũng nhắc tới chuyện hôn sự của hai người.
Trong bữa tối, dưới ánh nến, hoa hồng và rượu vang đỏ, cô ta mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ được thiết kế riêng, Hứa Tư Niên mặc vest, si tình nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô ta, sau đó trao cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương. Cô ta cảm thấy hạnh phúc như đang bay trên mây, trước mặt là con đường lấp lánh dẫn tới giới thượng lưu.
Sau khi ăn xong, họ tới khách sạn trải qua một buổi tối mặn nồng. Lúc này Hứa Tư Niên nói với cô ta rằng hy vọng cô ta có thể tới Cố thị lấy một thứ, sau đó anh ta mới nói toàn bộ kế hoạch của mình ra.
Cố thị? Cố Diệc Linh? Sự sợ hãi và oán hận suốt mấy năm qua của Sở Nguyệt Hân đối với Cố Diệc Linh hoàn toàn bị cuộc nói chuyện này khơi dậy, cô ta vẫn luôn sợ Cố Diệc Linh sẽ phanh phui việc cô ta từng hãm hại cậu lúc học cấp ba, bây giờ nghe thấy có cơ hội hủy diệt cậu, hơn nữa còn có khát vọng méo mó được gả vào hào môn khiến cô ta gần như chưa kịp suy nghĩ đã đồng ý ngay.
Hứa Tư Niên thấy cô ta đồng ý, mỉm cười với cô ta, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Mấy năm qua, anh ta đã sớm tiếp nhận công việc của nhà họ Hứa ở nước J, hơn nữa còn phát triển không tệ, nhưng những thứ này vẫn không lọt được vào mắt gia chủ nhà họ Hứa, cho nên anh ta đã sớm theo dõi miếng thịt thơm là nhà họ Cố.
Cố Diệc Linh sẽ biết những chuyện này vào sáng mai, nhưng không sao, nếu cậu chủ động đưa tới cửa thì anh ta sẽ tương kế tựu kế chơi với cậu một chút, cuối cùng ai là quân cờ ai là người đánh cờ còn chưa nói chắc được đâu! Đây là một trong những lý do vì sao anh ta bảo Sở Nguyệt Hân đi làm.
Lúc này Sở Nguyệt Hân đang ngồi trong phòng nghỉ, nôn nóng đợi Cố Diệc Linh tới, cô ta đã ngồi đợi gần hai tiếng đồng hồ, kiên nhẫn gần như mất sạch mới thấy hình bóng hai người chậm rãi đi vào.
“Thẩm Quân Lăng, tại sao anh lại ở đây?” Sở Nguyệt Hân kinh ngạc nhìn hắn.
Thẩm Quân Lăng còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, ôm Sở Diệc Linh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó hôn lên môi cậu một cái.
Cố Diệc Linh hơi bất ngờ, ngay sau đó đành bất đắc dĩ đáp lại hắn.
Sau khi hôn xong, Cố Diệc Linh mới đưa mắt nhìn Sở Nguyệt Hân đang kinh ngạc tới ngơ ngẩn, giọng nói hơi khàn của cậu vang lên: “Anh ấy là bạn trai của tôi.”
Cậu biết người yêu mình đang tuyên bố chủ quyền, cũng cảnh cáo Sở Nguyệt Hân tránh xa cậu ra, cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào trước hành động của hắn, nhưng cũng phối hợp với hắn để hắn có thể yên tâm.
Mấy năm nay, độ yêu thích của Thẩm Quân Lăng đối với Sở Nguyệt Hân đã giảm xuống tới số âm.
Sở Nguyệt Hân cố gắng giấu đi sự ghét bỏ và khinh thường, cô ta không hề nhận ra sự cảnh cáo của Thẩm Quân Lăng, còn tưởng rằng hắn vì tiền nên mới ở cạnh Cố Diệc Linh.
Cô ta biết Cố Diệc Linh thích Thẩm Quân Lăng, nhưng cô ta không tin Thẩm Quân Lăng sẽ thích Cố Diệc Linh, chắc chắn là sau khi bỏ đi, cuộc sống của hắn trở nên không tốt nên mới quyết định ở cạnh Cố Diệc Linh! Dù sao loại người không bằng cấp không gia cảnh như hắn có thể làm được gì chứ? Cũng không biết Cố Diệc Linh thích hắn ở điểm nào.
Cố Diệc Linh chỉ liếc mắt là hiểu trong lòng Sở Nguyệt Hân đang suy nghĩ gì, cậu thầm cười lạnh, cô ta tưởng rằng ai cũng giống cô ta hay sao?
Cậu lười biếng dựa vào lòng Thẩm Quân Lăng, tùy ý hỏi: “Nói đi, cô tới đây tìm tôi làm gì?”
Sở Nguyệt Hân nắm lấy vạt váy, khó khăn nói: “Tôi mong cậu… cậu có thể giúp đỡ tôi...” Cô ta rất biết cách lợi dụng điểm mạnh của mình, dáng vẻ cẩn thận và khuôn mặt ửng hồng khiến người ta dễ dàng nảy sinh sự thương tiếc.
Cố Diệc Linh im lặng đợi cô ta nói tiếp.
Trong năm năm đó, cô ta đã thi đậu vào một trường đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng không lo tìm việc làm, chỉ biết dựa vào tiền mà Hứa Tư Niên cho, nhưng cô ta hoàn toàn không lo lắng về tương lai, bởi vì cô ta tin rằng chắc chắn cô ta và Hứa Tư Niên sẽ được ở bên nhau, sống trọn đời trong hào môn.
À, đây chính là sự tự tin tới ngu ngốc của vận mệnh chi tử!
Mới mấy ngày trước, cuối cùng Hứa Tư Niên cũng nhắc tới chuyện hôn sự của hai người.
Trong bữa tối, dưới ánh nến, hoa hồng và rượu vang đỏ, cô ta mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ được thiết kế riêng, Hứa Tư Niên mặc vest, si tình nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô ta, sau đó trao cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương. Cô ta cảm thấy hạnh phúc như đang bay trên mây, trước mặt là con đường lấp lánh dẫn tới giới thượng lưu.
Sau khi ăn xong, họ tới khách sạn trải qua một buổi tối mặn nồng. Lúc này Hứa Tư Niên nói với cô ta rằng hy vọng cô ta có thể tới Cố thị lấy một thứ, sau đó anh ta mới nói toàn bộ kế hoạch của mình ra.
Cố thị? Cố Diệc Linh? Sự sợ hãi và oán hận suốt mấy năm qua của Sở Nguyệt Hân đối với Cố Diệc Linh hoàn toàn bị cuộc nói chuyện này khơi dậy, cô ta vẫn luôn sợ Cố Diệc Linh sẽ phanh phui việc cô ta từng hãm hại cậu lúc học cấp ba, bây giờ nghe thấy có cơ hội hủy diệt cậu, hơn nữa còn có khát vọng méo mó được gả vào hào môn khiến cô ta gần như chưa kịp suy nghĩ đã đồng ý ngay.
Hứa Tư Niên thấy cô ta đồng ý, mỉm cười với cô ta, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Mấy năm qua, anh ta đã sớm tiếp nhận công việc của nhà họ Hứa ở nước J, hơn nữa còn phát triển không tệ, nhưng những thứ này vẫn không lọt được vào mắt gia chủ nhà họ Hứa, cho nên anh ta đã sớm theo dõi miếng thịt thơm là nhà họ Cố.
Cố Diệc Linh sẽ biết những chuyện này vào sáng mai, nhưng không sao, nếu cậu chủ động đưa tới cửa thì anh ta sẽ tương kế tựu kế chơi với cậu một chút, cuối cùng ai là quân cờ ai là người đánh cờ còn chưa nói chắc được đâu! Đây là một trong những lý do vì sao anh ta bảo Sở Nguyệt Hân đi làm.
Lúc này Sở Nguyệt Hân đang ngồi trong phòng nghỉ, nôn nóng đợi Cố Diệc Linh tới, cô ta đã ngồi đợi gần hai tiếng đồng hồ, kiên nhẫn gần như mất sạch mới thấy hình bóng hai người chậm rãi đi vào.
“Thẩm Quân Lăng, tại sao anh lại ở đây?” Sở Nguyệt Hân kinh ngạc nhìn hắn.
Thẩm Quân Lăng còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, ôm Sở Diệc Linh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó hôn lên môi cậu một cái.
Cố Diệc Linh hơi bất ngờ, ngay sau đó đành bất đắc dĩ đáp lại hắn.
Sau khi hôn xong, Cố Diệc Linh mới đưa mắt nhìn Sở Nguyệt Hân đang kinh ngạc tới ngơ ngẩn, giọng nói hơi khàn của cậu vang lên: “Anh ấy là bạn trai của tôi.”
Cậu biết người yêu mình đang tuyên bố chủ quyền, cũng cảnh cáo Sở Nguyệt Hân tránh xa cậu ra, cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào trước hành động của hắn, nhưng cũng phối hợp với hắn để hắn có thể yên tâm.
Mấy năm nay, độ yêu thích của Thẩm Quân Lăng đối với Sở Nguyệt Hân đã giảm xuống tới số âm.
Sở Nguyệt Hân cố gắng giấu đi sự ghét bỏ và khinh thường, cô ta không hề nhận ra sự cảnh cáo của Thẩm Quân Lăng, còn tưởng rằng hắn vì tiền nên mới ở cạnh Cố Diệc Linh.
Cô ta biết Cố Diệc Linh thích Thẩm Quân Lăng, nhưng cô ta không tin Thẩm Quân Lăng sẽ thích Cố Diệc Linh, chắc chắn là sau khi bỏ đi, cuộc sống của hắn trở nên không tốt nên mới quyết định ở cạnh Cố Diệc Linh! Dù sao loại người không bằng cấp không gia cảnh như hắn có thể làm được gì chứ? Cũng không biết Cố Diệc Linh thích hắn ở điểm nào.
Cố Diệc Linh chỉ liếc mắt là hiểu trong lòng Sở Nguyệt Hân đang suy nghĩ gì, cậu thầm cười lạnh, cô ta tưởng rằng ai cũng giống cô ta hay sao?
Cậu lười biếng dựa vào lòng Thẩm Quân Lăng, tùy ý hỏi: “Nói đi, cô tới đây tìm tôi làm gì?”
Sở Nguyệt Hân nắm lấy vạt váy, khó khăn nói: “Tôi mong cậu… cậu có thể giúp đỡ tôi...” Cô ta rất biết cách lợi dụng điểm mạnh của mình, dáng vẻ cẩn thận và khuôn mặt ửng hồng khiến người ta dễ dàng nảy sinh sự thương tiếc.
Cố Diệc Linh im lặng đợi cô ta nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất