Chương 46: Câu Dẫn Con Riêng Đáng Thương (18)
Trên thế giới này, chỉ có Cố Diệc Linh đáng để anh lưu luyến.
Nhưng trong lòng anh vẫn do dự, nếu anh không trở về, chỉ dựa vào sức của một mình bò lên trên thì không biết tới khi nào mới có đủ khả năng bảo vệ Cố Diệc Linh.
“Khi nào anh đi?” Cố Diệc Linh đã sớm biết thân thế của anh, cho nên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên quá nhiều.
“Sau khi tốt nghiệp.”
“Nhanh vậy sao?” Cố Diệc Linh im lặng, không chú ý thấy đôi mắt u ám của Victor.
Sau khi tan học, Cố Diệc Linh đi tới văn phòng học sinh. Khoảng mười phút sau, cậu nhẹ nhàng bước ra từ bên trong, vẻ vui sướng trên mặt gần như khiến toàn bộ học sinh xung quanh ngây ngẩn.
Từ khi Ethan nghỉ học, có rất nhiều người vì áy náy mà xin lỗi cậu, Caroll và Cố Diệc Trạch cũng có ý muốn làm hòa với cậu, nhưng Cố Diệc Linh cũng không để ý tới Caroll và Cố Diệc Trạch, dù sao cậu cũng sắp phải rời khỏi nơi này rồi.
Hai người đó vừa dỗ Ethan vừa trêu đùa cậu, họ xem cậu là gì? Là thú cưng gọi thì tới đuổi thì đi sao?
Cậu tới lớp Victor mới biết anh đã về từ trước. Tuy Cố Diệc Linh hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu rời khỏi trường, muốn nhanh chóng báo tin tức tốt cho anh.
Ngay khi nhìn thấy căn phòng của Victor, Cố Diệc Linh nở một nụ cười nhẹ.
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, dùng khăn lông bịt kín miệng mũi cậu từ phía sau. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì tay chân đã mất sức, cảnh tượng trước mặt biến thành màu đen, cả người chìm trong bóng tối vô tận.
***
Trong phòng treo đầy những bức màn đỏ sậm nặng nề che khuất ánh sáng bên ngoài, chỉ có đèn chùm trên trần nhà là tỏa ra ánh sáng hơi mỏng, khiến căn phòng có cảm giác tối tăm hơn.
Phù hợp để làm một ít việc… không thể miêu tả.
Trong phòng có một chiếc giường lớn màu trắng, trên giường có một thiếu niên Omega mặc áo ngủ trong suốt nằm đó, toàn thân tỏa ra mùi hương thơm ngọt.
Thiếu niên có một mái tóc màu đen ngắn mềm mại và bờ môi đỏ xinh đẹp, hai mắt bị dải lụa đỏ sậm bịt kín, trông càng yếu ớt và xinh đẹp hơn.
Làn da cậu trắng nõn như mỡ dê thượng hạng, tay chân bị xích sắt khóa chặt trên đầu giường, dây xích lạnh lẽo tương phản với làn da trắng nõn càng kích thích dục vọng bạo ngược của người khác hơn, nhìn vô cùng mê người.
Victor ngồi cạnh mép giường, nhẹ nhàng lay động ly rượu trong tay, anh im lặng thưởng thức bộ dạng say ngủ của người trên giường, trong đôi mắt tối đen là tình yêu sâu đậm tới điên cuồng.
Khoảng mười phút sau, Cố Diệc Linh rên rỉ một tiếng, cánh tay hơi cử động, tiếng dây xích vang lên khiến cậu kinh ngạc đến sợ hãi.
Cậu ngồi dậy, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện hai mắt mình bị một dải lụa hơi trong suốt che kín, chỉ có thể thấy được đây là một căn phòng, còn cậu thì bị trói ở trên giường.
Một bàn tay đột nhiên chui vào áo ngủ, cảm xúc lạnh lẽo khiến Cố Diệc Linh run lên, cậu cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Victor?”
Victor không đáp lời cậu, anh nhìn bộ dạng mê người của đối phương, uống một hớp rượu vang đỏ rồi hôn lên môi cậu, đẩy rượu vào cổ họng của cậu.
Bởi vì hành động hơi thô bạo nên chất lỏng đỏ tươi đã chạy ra khóe môi, Victor đè cậu xuống giường, điên cuồng liếm láp khắp khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi non mềm, nước bọt hòa lẫn vào nhau, Cố Diệc Linh bị anh hôn tới mức không thở nổi.
Victor còn luồng tay vào trong áo ngủ của cậu, sờ soạng khắp nơi, thậm chí ngón tay còn chạm vào hậu huyệt không phòng bị của cậu, khiến cậu siết chặt lại theo bản năng, hung hăng cắn lên môi anh một cái, nhưng chỉ đổi lại là động tác càng thêm thô bạo từ anh.
Nhưng trong lòng anh vẫn do dự, nếu anh không trở về, chỉ dựa vào sức của một mình bò lên trên thì không biết tới khi nào mới có đủ khả năng bảo vệ Cố Diệc Linh.
“Khi nào anh đi?” Cố Diệc Linh đã sớm biết thân thế của anh, cho nên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên quá nhiều.
“Sau khi tốt nghiệp.”
“Nhanh vậy sao?” Cố Diệc Linh im lặng, không chú ý thấy đôi mắt u ám của Victor.
Sau khi tan học, Cố Diệc Linh đi tới văn phòng học sinh. Khoảng mười phút sau, cậu nhẹ nhàng bước ra từ bên trong, vẻ vui sướng trên mặt gần như khiến toàn bộ học sinh xung quanh ngây ngẩn.
Từ khi Ethan nghỉ học, có rất nhiều người vì áy náy mà xin lỗi cậu, Caroll và Cố Diệc Trạch cũng có ý muốn làm hòa với cậu, nhưng Cố Diệc Linh cũng không để ý tới Caroll và Cố Diệc Trạch, dù sao cậu cũng sắp phải rời khỏi nơi này rồi.
Hai người đó vừa dỗ Ethan vừa trêu đùa cậu, họ xem cậu là gì? Là thú cưng gọi thì tới đuổi thì đi sao?
Cậu tới lớp Victor mới biết anh đã về từ trước. Tuy Cố Diệc Linh hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu rời khỏi trường, muốn nhanh chóng báo tin tức tốt cho anh.
Ngay khi nhìn thấy căn phòng của Victor, Cố Diệc Linh nở một nụ cười nhẹ.
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, dùng khăn lông bịt kín miệng mũi cậu từ phía sau. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì tay chân đã mất sức, cảnh tượng trước mặt biến thành màu đen, cả người chìm trong bóng tối vô tận.
***
Trong phòng treo đầy những bức màn đỏ sậm nặng nề che khuất ánh sáng bên ngoài, chỉ có đèn chùm trên trần nhà là tỏa ra ánh sáng hơi mỏng, khiến căn phòng có cảm giác tối tăm hơn.
Phù hợp để làm một ít việc… không thể miêu tả.
Trong phòng có một chiếc giường lớn màu trắng, trên giường có một thiếu niên Omega mặc áo ngủ trong suốt nằm đó, toàn thân tỏa ra mùi hương thơm ngọt.
Thiếu niên có một mái tóc màu đen ngắn mềm mại và bờ môi đỏ xinh đẹp, hai mắt bị dải lụa đỏ sậm bịt kín, trông càng yếu ớt và xinh đẹp hơn.
Làn da cậu trắng nõn như mỡ dê thượng hạng, tay chân bị xích sắt khóa chặt trên đầu giường, dây xích lạnh lẽo tương phản với làn da trắng nõn càng kích thích dục vọng bạo ngược của người khác hơn, nhìn vô cùng mê người.
Victor ngồi cạnh mép giường, nhẹ nhàng lay động ly rượu trong tay, anh im lặng thưởng thức bộ dạng say ngủ của người trên giường, trong đôi mắt tối đen là tình yêu sâu đậm tới điên cuồng.
Khoảng mười phút sau, Cố Diệc Linh rên rỉ một tiếng, cánh tay hơi cử động, tiếng dây xích vang lên khiến cậu kinh ngạc đến sợ hãi.
Cậu ngồi dậy, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện hai mắt mình bị một dải lụa hơi trong suốt che kín, chỉ có thể thấy được đây là một căn phòng, còn cậu thì bị trói ở trên giường.
Một bàn tay đột nhiên chui vào áo ngủ, cảm xúc lạnh lẽo khiến Cố Diệc Linh run lên, cậu cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Victor?”
Victor không đáp lời cậu, anh nhìn bộ dạng mê người của đối phương, uống một hớp rượu vang đỏ rồi hôn lên môi cậu, đẩy rượu vào cổ họng của cậu.
Bởi vì hành động hơi thô bạo nên chất lỏng đỏ tươi đã chạy ra khóe môi, Victor đè cậu xuống giường, điên cuồng liếm láp khắp khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi non mềm, nước bọt hòa lẫn vào nhau, Cố Diệc Linh bị anh hôn tới mức không thở nổi.
Victor còn luồng tay vào trong áo ngủ của cậu, sờ soạng khắp nơi, thậm chí ngón tay còn chạm vào hậu huyệt không phòng bị của cậu, khiến cậu siết chặt lại theo bản năng, hung hăng cắn lên môi anh một cái, nhưng chỉ đổi lại là động tác càng thêm thô bạo từ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất