Ngàn Năm Say

Chương 8: Máu nhỏ gót sen trần

Trước Sau
Nhuộm non sông muôn phần máu đỏ

Bỗng trời cao sáng tỏ giữa đêm

Thần quân hạ xuống bên thềm

Tự xưng Thiên Trác, làm yên lòng người.

_____________________________________________

Sáng sớm, Bạch Vân vẫn còn đang say giấc thì đã nghe thấy âm thanh vội vàng trong sàn gỗ, sau đó không lâu, cửa phòng nàng đột nhiên bị đẩy mở. Vài ba con yêu thú chạy xộc vào bên trong, dường như đang kiếm tìm gì đó, sau khi nhìn thấy Bạch Vân, chúng lại thì thầm với nhau.

"Không thấy Thiên nữ, chỉ thấy một người tàn tật."

Bạch Vân "..."

"Các người tìm ai?" Nàng hỏi.

"Tìm Thiên nữ." Bọn chúng đáp lại, sau đó còn ngây thơ lấy ra một mớ trái cây dại, có vài quả còn bị dập nát. "Chúng tôi mang lễ vật đến cảm ơn Thiên nữ."

"Trịnh Khinh Ái sao?" Bạch Vân hỏi, rồi sau đó nhanh chóng bổ sung. "Nàng không ở đây."

"Đây rõ ràng là phòng nàng." Đám yêu thú nhao nhao cãi lại. Một con thỏ trong đó bỗng hô lớn:

"Cô cướp phòng của nàng."

Phút chốc, bọn chúng trở nên im bặt. Rồi lập tức quay lại hội ý với nhau.

"Phòng này là của Thiên nữ mà."

"Cô ta tàn phế nhưng lại cướp được phòng của Thiên nữ..."

"Chắc chắn cô ta rất mạnh!"

"Bình thường Thiên nữ lúc nào cũng làm ngơ chúng ta, cuối cùng nàng ta cũng bị trừng trị rồi!"

Ngay lập tức, bọn yêu thú quay lại, quỳ dưới giường của Bạch Vân, sau đó lại giương những đôi mắt to tròn long lanh nhìn nàng.

"Đại ca."

Bạch Vân "..."

"Tại sao các ngươi đến đây?" Giọng nói của Trịnh Khinh Ái thoáng làm bọn tiểu yêu kia giật mình, Bạch Vân không cử động được, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Trịnh Khinh Ái từ từ tiến vào bên trong. Lúc này, Bạch Vân mới thấy nàng ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, bên ngoài khoác hờ áo lụa trắng.

Bạch Vân nhìn vùng cổ trắng nõn của nàng ta, chẳng hiểu vì sao tự thấy xấu hổ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bọn yêu thú nhìn nhau, rồi lại vội vàng chìa trái cây ra trước mặt Trịnh Khinh Ái. Nàng ta lùi lại một bước, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến vết chu sa giữa trán mình, xoa nhẹ.

"Ta không cần lễ vật."

Bọn yêu thú quay sang nhìn nhau. Cuối cùng một con gấu trong số đó lấy từ trong lớp lông dày của mình ra một cành cây với những lá nhỏ màu xanh lam. Trịnh Khinh Ái hơi nhướn mày lên, cuối cùng cúi người, cầm lấy cành cây nọ.

"Yêu vương đại nhân bảo rằng ngài có khách quý đang bị thương nặng, nên lệnh cho chúng tôi mang đến cho ngài."

Thiên nữ khẽ cười.

"Quà quý này của yêu vương đại nhân, ta xin phép nhận."

Bọn yêu thú thấy nàng nhận lễ vật rồi, lập tức vui mừng hò reo, thế nhưng Trịnh Khinh Ái không muốn bọn chúng ở lại quá lâu, lập tức gọi Thất Tinh đuổi đi.



Bạch Vân vẫn chưa được gặp mặt Thất Tinh sau lần cưỡi ngựa nọ, bỗng nhiên có chút bối rối. Nàng trông qua thấy căn nhà này cũng không quá lớn, có khi nào Trịnh Khinh Ái nhường phòng cho nàng, còn nàng ta thì đi cướp phòng của con ngựa kia không?

"Bị chúng làm phiền sao?" Nghe tiếng Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân mở mắt ra, người kia đang ngồi ở mép giường của nàng, áo lụa tuột xuống khuỷu tay, để lộ bờ vai trắng nõn. Bạch Vân loáng thoáng nhìn thấy sau chiếc váy ngủ mỏng kia là đôi gò bồng căng đầy, đẹp đến mức khiến nàng là một má đào còn phải trầm trồ.

"Sao đấy?" Thiên nữ cười hỏi.

"Không..." Bạch Vân chột dạ, nhanh chóng đổi chủ đề. "Phòng này... là phòng của cô sao?"

"Đây là nhà ta, phòng nào mà chẳng là phòng của ta."

Bạch Vân vẫn còn muốn hỏi gì đó, thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại không cho nàng có cơ hội nói tiếp, nàng ta cầm theo cành cây nhỏ kia, từ từ rời khỏi phòng.

"Nghỉ ngơi thêm chút, lát nữa ta sẽ quay lại."

Một lát sau, Thất Tinh ghé đến, mang theo chiếc xe lăn bằng gỗ, hắn đứng bên cạnh nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ đỡ nàng ngồi lên xe lăn, đẩy đến phòng thuốc.

"Xin hỏi, tôi đang đi đến đâu vậy?" Bạch Vân cất tiếng.

"Phòng thuốc." Thất Tinh đáp lại. "Chủ nhân của ta muốn dùng cô thử thuốc."

Bạch Vân "..."

"Thất Tinh..." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng gọi. "Cái này hôm qua ta đã đùa rồi."

Thất Tinh "..."

Trịnh Khinh Ái đang chậm rãi giã nát lá thuốc, Thất Tinh bên cạnh giúp nàng ta lấy ra băng vải, sau đó lại giúp nàng ta lấy lá thuốc ở trên cao.

Bạch Vân nhìn hai người thuần thục lấy cái này, cái kia, nàng chợt nhớ ra gì đó, cười hỏi.

"Đây là người giữ vườn thuốc rồi bị cảm mạo mà chết của cô sao?"

Trịnh Khinh Ái, Thất Tinh "..."

Thất Tinh ngẩng đầu nhìn Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ lại vờ như không hay biết gì. Nàng ta lấy thuốc đã giã xong, Thất Tinh hiểu ý bế Bạch Vân lên, đặt nàng nằm vào giường bệnh, sau đó từ từ rời khỏi phòng.

"Đây là quà quý của yêu vương đại nhân, khi nào gặp ngài ấy, cô nên cảm ơn ngài." Trịnh Khinh Ái vừa nói vừa giúp Bạch Vân cởi quần áo.

"Quà quý?" Bạch Vân hơi chau mày khi bị động đến vết thương.

Trịnh Khinh Ái cẩn thận tháo băng vải, một bên lại cầm khăn ướt lau sạch những vết máu khô, từng vết sẹo mờ dần hiện rõ trên người nàng. Nàng ta gỡ băng vải xong lại cứ chần chừ không tiếp tục làm Bạch Vân ngại ngùng lại không biết giấu mặt vào đâu.

"Ừm... má đào?"

Người kia bị nàng gọi thì mới ậm ừ, nàng ta quay đầu đi, tìm kiếm trên kệ thuốc những thanh gỗ nhỏ, Trịnh Khinh Ái dùng thứ lá cây màu xanh lam đã được giã nát kia, cẩn thận thoa khắp người của Bạch Vân, rồi dùng gỗ cố định lại.

Bạch Vân đau đến run người, nhưng Trịnh Khinh Ái cũng không có vẻ gì là sẽ dừng lại chỉ vì nàng than đau. Bởi nếu chỉ nương tay một chút thôi, xương của nàng cũng sẽ có khả năng bị nẹp lệch. Lần đầu nẹp xương thì may mắn là nàng bất tỉnh, lần này nẹp xương trở lại thì chắc chắn phải chịu đau rồi.

"Đây là cỏ lam hoàn, dựa theo độ quý hiếm, có thể xem là thánh thảo." Trịnh Khinh Ái lúc này mới giải thích ý nghĩa của món quà quý này.

"Nó có thể chữa được thương tật, giúp mau lành xương." Nàng ta vừa nói vừa chìa ra một ít thuốc đã giã nát, rõ ràng là cỏ xanh, giờ đây lại có màu tím sẫm. "Ăn một chút đi."

Bạch Vân ngoan ngoãn hé miệng, ngậm lấy mớ thuốc kia, vị thơm ngọt thoáng chốc đã tràn ngập, gắt đến tận bên trong cổ họng.

"Có đắng cũng không được phun ra." Trịnh Khinh Ái nói, sau đó lại tiếp tục nẹp xương cho nàng.

"Ngọt muốn chết." Bạch Vân phân bua.

"Ngọt sao?" Người kia mỉm cười. "Có vẻ uống đúng thuốc rồi."

Sau khi nẹp xong xương, Trịnh Khinh Ái để Bạch Vân nằm trong phòng thuốc, còn mình thì đi ra bên ngoài một lúc lâu. Mãi đến khi Bạch Vân suýt ngủ trong phòng thuốc này, nàng ta mới chậm chạp trở về.



Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái đã xắn hai bên tay áo lên, tóc cũng được nàng ta cột gọn phía sau. Riêng dải băng che kín đôi mắt vẫn một mực không đổi. Thoáng chốc, nàng tự hỏi rằng khi vừa trở nên mù lòa, Trịnh Khinh Ái đã phải sinh hoạt thế nào.

Trịnh Khinh Ái không gấp gáp mà ngồi xuống mép giường. Bạch Vân vô tình trông thấy một giọt mồ hôi trượt xuống cổ nàng ta, rồi mất hút sau lớp áo lụa dày.

"Ừm... Khi má đào vừa mất đi thị lực... cô sinh hoạt thế nào vậy?"

Trịnh Khinh Ái nghe nàng hỏi, mỉm cười quay sang.

"Sợ mình tàn tật như ta nên muốn hỏi lấy tinh thần trước sao?"

"Không phải vậy... Tôi chỉ..." Bạch Vân lỡ lời, muốn rút không được, muốn nói tiếp cũng không xong. Nếu bảo vì tò mò, chẳng phải sẽ thành kẻ thiếu tinh tế hay sao?

Trịnh Khinh Ái giống như nhìn được vẻ bối rối của nàng, từ tốn nói.

"Có thể nói, ta bị mù trong binh chiến."

"Ta vì cả tin mà mù lòa."

"Còn khi vừa mất đi thị lực thì dĩ nhiên là ta..."

Trịnh Khinh Ái nhìn vẻ trông chờ của Bạch Vân, mỉm cười.

"Khóc."

Bạch Vân "..."

"Ngạc nhiên sao?" Người kia khẽ hỏi.

Bạch Vân im lặng đôi chút, cuối cùng không nói tiếp. Có lẽ là từ khi mới tiếp xúc đến nay, Trịnh Khinh Ái luôn cho nàng cảm giác thoát tục và u buồn, nàng ta hiện lên trong những ấn tượng đầu tiên bằng những mảng trời nhạt màu đến mờ ảo.

Nàng ta muốn Bạch Vân ở lại với tư cách một người đồng hành, để thôi cảm thấy cô đơn.

Liệu những bậc thần quân lẩn khuất sau chốn chân mây kia sẽ cảm thấy cô đơn sao?

Đáng lẽ Bạch Vân nên nhận ra sớm hơn, Trịnh Khinh Ái cũng chỉ là một con người được đắp nặn lên từ máu thịt như nàng. Nàng ta chỉ mới 23 tuổi, thậm chí còn chẳng lớn hơn nàng.

"Xin lỗi."

Trịnh Khinh Ái ngạc nhiên quay đầu sang.

"Và cảm ơn cô, Khinh Ái."

Thiên nữ nghe nàng nói, trong phút chốc ngẩn người không phản ứng. Mất một lúc lâu sau, nàng ta mới đứng dậy, Bạch Vân lúc này nhìn thấy vành tai người kia đỏ bừng lên.

Nhưng không mất bao lâu Trịnh Khinh Ái lại lấy ra khăn tay cùng một viên thuốc nhỏ, không để Bạch Vân kịp phản ứng, nàng ta nhét thuốc vào miệng nàng, sau đó nhét thêm khăn vào.

Cơn đau bắt nguồn ở đan điền, tràn ra tứ chi. Bạch Vân cắn chặt khăn tay, nàng ngẩng đầu nhìn Trịnh Khinh Ái. Chỉ thấy người kia vẫn bình tĩnh đứng ngồi bên mép giường nhìn nàng.

Ngón tay của Bạch Vân đang không ngừng run lên, giống như bị ai đó đạp nát, lồng ngực của nàng không ngừng phập phồng, hơi thở nặng nề. Bạch Vân cố gắng hít thở nhưng người càng lúc càng nặng, hệt như bị đá đè lên. Cổ chân lại có cảm giác như bị ai đó bẻ gãy.

Trịnh Khinh Ái đứng ngay bên cạnh, cuối cùng mới từ từ nhấc tay, đặt lên trán nàng.

Mồ hôi của Bạch Vân chảy dọc xuống gáy. Da thịt trên cơ thể bắt đầu đỏ bừng như rỉ máu. Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng nàng giờ đây chỉ còn là những âm thanh méo mó không rõ ràng.

Âm thanh xương cốt dường như đang vang lên răng rắc bên tai. Tiếng đứt gãy, tiếng va đập cồn cào trong ruột. Bạch Vân nghiến chặt khăn tay trong miệng, máu bắt đầu tràn ra từ những vết thương ngỡ đã liền, nhỏ giọt xuống sàn đang, rồi tràn xuống sàn, chạm lên gót sen trần của Trịnh Khinh Ái.

Rồi trước khi cơn đau nhấn chìm sự tỉnh táo của Bạch Vân, thứ cuối cùng nàng nghe được là lời thì thầm hệt như tiếng chuông ngân của Trịnh Khinh Ái.

"Đến khi tỉnh dậy, hãy hóa thành phượng hoàng nhé, Bạch Vân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau