Chương 149: Sống lại
Lý Quân gật đầu: “Tất nhiên rồi, bây giờ có thể trả phí chữa trị cho tôi."
“Được rồi.”
Cố Văn vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ này có ba mươi triệu, còn bảy mươi triệu còn lại. Tiên sinh, anh hãy để lại số tài khoản cho tôi, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho anh.
Nhưng Lý Quân còn chưa kịp cầm lấy tấm thẻ ngân hàng thì Cố Hạo đang đứng bên cạnh đã chộp lấy tấm thẻ.
“Em ơi, em bị ma xui quỷ khiến rồi, đến những chuyện vớ vẩn như vậy cũng tin được.”
“Rõ ràng là tên này muốn cầm thẻ ngân hàng xong bỏ chạy mà. Em thấy ba mình có phản ứng gì không?”
Bác sĩ Giang cũng lạnh lùng nói: “Tên nhóc, thủ đoạn lừa gạt của cậu chẳng thông minh gì cả, cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc à?”
Đứng ở bên cạnh, mẹ của Cố Văn cả người đang run rẩy cũng chỉ vào Lý Quân, mắng chửi:
“Đồ lừa gạt, mọi người, mau ngăn hản ta lại, đừng để hắn ta chạy trốn, mau gọi cảnh sát, mau bắt lấy hắn ta.”
Lý Quân chỉ cười nhạt, cầm giấy viết ở bên cạnh, viết lên số thẻ ngân hàng của mình rồi đưa cho Cố Văn.
“Đây là số tài khoản của tôi, trong vòng hai giờ tôi phải nhận đủ một trăm triệu vào tài khoản, nếu như thiếu một xu, tôi có thể cứu sống ông ấy thì cũng có thể lấy lại mạng sống của ông ấy bất cứ lúc nào.”
Nói xong liền sải bước đi thẳng ra ngoài.
“Mày muốn bỏ đi, không có cửa đâu.”
Cố Hạo lao đến đấm Lý Quân.
Nhưng Lý Quân cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên. Cả người Cố Hạo ngay lập tức bay thẳng như may bay ra ngoài, đập thẳng vào tường.
Những người họ hàng còn lại có mặt ở đây cũng sợ hãi trước sức mạnh của Lý Quân, vô thức tránh đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Quân rời đi.
“Tên khốn này, tên lừa gạt này, bọn tao sẽ không để mày trốn đâu, tao sẽ gọi cảnh sát đến bắt mày.” Cố Hạo tức giận măng chửi.
Một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh gật đầu: “Hạo nhi, chuyện này cứ giao cho tôi, chú tôi có quan hệ với Lục Phiến Môn, tôi sẽ nhờ ông ấy cho hắn ta ở từ mười tám năm, để hắn ta biết Cố gia không phải là dễ trêu vào.”
“Đúng vậy, khi bắt được hắn ta, tôi nhất định sẽ đấm vào mặt hắn hai đấm.”
Cố Hạo hung hăng nói.
Lúc này, đột nhiên bác sĩ Giang như đang nhìn thấy ma, toàn thân chấn động trong giây lát, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cố Văn là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của bác sĩ Giang.
Nhưng ngay sau đó, cô cũng đứng sững sờ ngay tại chỗ. Lúc này mọi người ở trong phòng cũng đều rơi vào kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy ma.
Chỉ thấy đường điện tâm đồ trên màn hình thiết bị đang là một đường thẳng đột nhiên bắt đầu dao động.
Nhịp tim đã quay trở lại.
Lúc đầu nó đập rất chậm, nhưng sau vài hơi thở, nó gần giống như trạng thái của một người bình thường.
Ông Cố đã chết đi lúc này lại sống lại.
Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy hô hấp bị đình trệ và có chút khó tin.
Thật không thể tin được rằng người đã không còn nhịp tim hay hơi thở, thế mà giờ có thể được cứu chết đi
sống lại một cách thần kỳ như vậy.
Rốt cuộc là sao có thể làm được? Anh ta đúng thật là một vị thần y nha.
Mà ông Cố đang nằm trên giường bệnh lúc này lông mi bắt đầu run run, như chuẩn bị mở mắt ra.
“Thật sự là sống lại.” Cố Hạo cũng hét lên.
Giờ phút này bọn họ chỉ cảm thấy như có sấm sét đánh bên tai, đầu óc ong ong.
Mà Cố Văn đã lao đến trước giường bệnh, vui sướng khóc thành tiếng.
Cố Hạo vừa mới gào thét muốn dạy cho Lý Quân một bài học lập tức nhìn ra ngoài phòng.
Trong mắt hắn ta tràn đầy phức tạp.
“Được rồi.”
Cố Văn vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ này có ba mươi triệu, còn bảy mươi triệu còn lại. Tiên sinh, anh hãy để lại số tài khoản cho tôi, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho anh.
Nhưng Lý Quân còn chưa kịp cầm lấy tấm thẻ ngân hàng thì Cố Hạo đang đứng bên cạnh đã chộp lấy tấm thẻ.
“Em ơi, em bị ma xui quỷ khiến rồi, đến những chuyện vớ vẩn như vậy cũng tin được.”
“Rõ ràng là tên này muốn cầm thẻ ngân hàng xong bỏ chạy mà. Em thấy ba mình có phản ứng gì không?”
Bác sĩ Giang cũng lạnh lùng nói: “Tên nhóc, thủ đoạn lừa gạt của cậu chẳng thông minh gì cả, cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc à?”
Đứng ở bên cạnh, mẹ của Cố Văn cả người đang run rẩy cũng chỉ vào Lý Quân, mắng chửi:
“Đồ lừa gạt, mọi người, mau ngăn hản ta lại, đừng để hắn ta chạy trốn, mau gọi cảnh sát, mau bắt lấy hắn ta.”
Lý Quân chỉ cười nhạt, cầm giấy viết ở bên cạnh, viết lên số thẻ ngân hàng của mình rồi đưa cho Cố Văn.
“Đây là số tài khoản của tôi, trong vòng hai giờ tôi phải nhận đủ một trăm triệu vào tài khoản, nếu như thiếu một xu, tôi có thể cứu sống ông ấy thì cũng có thể lấy lại mạng sống của ông ấy bất cứ lúc nào.”
Nói xong liền sải bước đi thẳng ra ngoài.
“Mày muốn bỏ đi, không có cửa đâu.”
Cố Hạo lao đến đấm Lý Quân.
Nhưng Lý Quân cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên. Cả người Cố Hạo ngay lập tức bay thẳng như may bay ra ngoài, đập thẳng vào tường.
Những người họ hàng còn lại có mặt ở đây cũng sợ hãi trước sức mạnh của Lý Quân, vô thức tránh đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Quân rời đi.
“Tên khốn này, tên lừa gạt này, bọn tao sẽ không để mày trốn đâu, tao sẽ gọi cảnh sát đến bắt mày.” Cố Hạo tức giận măng chửi.
Một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh gật đầu: “Hạo nhi, chuyện này cứ giao cho tôi, chú tôi có quan hệ với Lục Phiến Môn, tôi sẽ nhờ ông ấy cho hắn ta ở từ mười tám năm, để hắn ta biết Cố gia không phải là dễ trêu vào.”
“Đúng vậy, khi bắt được hắn ta, tôi nhất định sẽ đấm vào mặt hắn hai đấm.”
Cố Hạo hung hăng nói.
Lúc này, đột nhiên bác sĩ Giang như đang nhìn thấy ma, toàn thân chấn động trong giây lát, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cố Văn là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của bác sĩ Giang.
Nhưng ngay sau đó, cô cũng đứng sững sờ ngay tại chỗ. Lúc này mọi người ở trong phòng cũng đều rơi vào kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy ma.
Chỉ thấy đường điện tâm đồ trên màn hình thiết bị đang là một đường thẳng đột nhiên bắt đầu dao động.
Nhịp tim đã quay trở lại.
Lúc đầu nó đập rất chậm, nhưng sau vài hơi thở, nó gần giống như trạng thái của một người bình thường.
Ông Cố đã chết đi lúc này lại sống lại.
Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy hô hấp bị đình trệ và có chút khó tin.
Thật không thể tin được rằng người đã không còn nhịp tim hay hơi thở, thế mà giờ có thể được cứu chết đi
sống lại một cách thần kỳ như vậy.
Rốt cuộc là sao có thể làm được? Anh ta đúng thật là một vị thần y nha.
Mà ông Cố đang nằm trên giường bệnh lúc này lông mi bắt đầu run run, như chuẩn bị mở mắt ra.
“Thật sự là sống lại.” Cố Hạo cũng hét lên.
Giờ phút này bọn họ chỉ cảm thấy như có sấm sét đánh bên tai, đầu óc ong ong.
Mà Cố Văn đã lao đến trước giường bệnh, vui sướng khóc thành tiếng.
Cố Hạo vừa mới gào thét muốn dạy cho Lý Quân một bài học lập tức nhìn ra ngoài phòng.
Trong mắt hắn ta tràn đầy phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất