Trăng Máu

Chương 23: chương 23

Trước Sau
Nhìn Nguyệt chết thảm, kẻ sát nhân lại một lần nữa để lộ nụ cười hả hê. Hắn vuốt nhẹ khuôn mặt nạn nhân rồi thản nhiên rời khỏi đó, không một chút ray rức, không một chút thương cảm, hắn là một kẻ máu lạnh. Gạt nước mắt, Linh loạng choạng gượng dậy, tiếp tục đi phía sau kẻ sát nhân, sự căm thù dâng cao tột đỉnh.

Rời khỏi lối đi tăm tối hắn trở lại phòng khách, đèn nhấp nháy nhưng tia sáng của ánh trăng đã soi rọi căn nhà. Hắn đi lên gác, khuôn mặt vốn đang hả hê bỗng trầm tư hẳn, nụ cười tắt lịm, bờ mi cụp xuống rầu rĩ. Khoan, căn phòng hắn đang vào là ... Là phòng của mẹ cô. Cô gái nhỏ hoảng hốt vội hỏi nhanh.

"Ngươi muốn làm gì mẹ ta hả?"

Linh nhanh chân chắn ngang trước mặt hắn, vẻ mặt kiêu xa dù đang hoảng sợ, lo lắng cũng không bị mất đi. Tên sát chậm rãi áp sát mặt vào tai người phụ nữ nằm bất động trên giường thầm thì điều gì đó và tất nhiên Linh không thể nghe thấy. Rồi tên sát thủ xoay người lại, khuôn mặt hắn rõ dần, đôi mắt trắng giã quen thuộc ...

"Tiểu thư."

Tiếng ông quản gia gọi văng vẳng bên tai, Linh ngồi bật dậy, thở gấp. Cô đã trở lại hiện tại và vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt kẻ đã sát hại ông quản gia cùng Nguyệt vào đêm hôm đó. Nhưng đôi mắt đó ...

"Tiểu thư, cô có phát hiện gì không?"

Tiếng ông quản gia lại một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh. Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn ông, môi mím chặt, lắc nhẹ đầu. Ông ấy khẩy cười xua đi nhưng nét ưu tư, buồn rầu thể hiện rõ trên khuôn mặt ấy.

"Thôi, chuyện qua rồi bỏ đi."

"Xin lỗi."

Ông quản gia chỉ cười cười rời khỏi đó. Linh bước xuống giường và đến gần cửa sổ, khuôn mặt trầm lắng nhưng vẫn có cảm xúc. Trời đã tối, lại một ngày trôi qua, sự bình yên này không biết khi nào thì kết thúc.

"Đang nghĩ gì đấy? Nhớ tớ à?"



Giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai, ngọt ngào và trìu mến. Linh cười khẩy khi thấy chàng trai vòng tay quanh eo ôm mình từ phía sau. Đặt tay lên vòng tay anh, cô nói khẽ, vẻ buồn bã vừa nãy đã biến mất.

"Cậu đúng là tự tin thái quá đấy."

"Nếu không phải đang nhớ tớ thì cậu nhớ Khang à?"

"Bớt giỡn giùm cái."

Gỡ vòng tay Huy ra khỏi người mình, cô nắm tay anh bước đi rời khỏi phòng. Chàng trai không nói thêm gì nữa mà lẳng lặng đi theo cô. Để lại sau lưng lối đi hẹp tăm tối, hai người nắm chặt tay nhau chậm rãi bước đi.

Trong căn phòng trên gác bày trí đơn giản, người phụ nữ xinh đẹp nằm bất động trên giường. Buông tay chàng trai, Linh bước đến bên giường, khuỵ gối ngồi xuống nắm bàn tay người phụ nữ đó, giọng khe khẽ vang.

"Mẹ ơi, con đưa Huy đến gặp mẹ đây."

"Chào cô."

Dẫu biết người phụ nữ không nghe thấy nhưng Huy vẫn lễ phép lên tiếng chào. Chàng trai đến bên cạnh, xoa xoa đôi vai nhỏ bé của cô gái an ủi. Anh đã từng gặp người phụ nữ ấy, khi anh vừa tròn trăm tuổi. Giờ anh đã hiểu tại sao trái tim mình lại xao xuyến ngay từ lần đầu tiên gặp Linh, đơn giản vì cô gái rất giống mẹ.

"Nếu đã đến sao còn trốn ở đó, làm mất mặt Hồng gia quá đi."

Cô gái mỉa mai nói, đôi mắt vẫn dồn vào mẹ. Huy dáo dác nhìn xung quanh, cố hiểu thấu lời cô nói. Đôi mắt anh dừng trước người đàn ông cao to, thô ráp rồi xoay nhìn cô gái nhỏ chờ đợi một phản ứng.



"Cháu mạnh hơn rất nhiều."

"Hi, ông đang vui cho tôi hay đang buồn cho bản thân vậy?"

Linh thản nhiên đáp lời một cách mỉa mai, khinh thường, đôi mắt cô lúc này mới hướng về phía kẻ không được chào đón ở đây. Người đàn ông cười nhạt, ngồi xuống thành cửa sổ thở dài, đôi mắt miên man nhìn ánh trăng những ngày sắp rằm. Lặng trầm một lúc, cô gái nói tiếp, giọng đanh lạh lạnh lẽo vô cùng.

"Lần trước tôi cảnh cáo ông rồi. Là ông tự tìm đường chết, đừng trách tôi."

Vừa dứt lời tức thì Linh rút cây đũa phượng hoàng trong người ra, hướng về phía Vol mà lẩm bẩm câu thần chú. Một tia sét từ cây đũa trong tay cô gái nhỏ đánh về phía ông, theo phản xạ thông thường nhất ông né sang một bên. Cô gái tiếp tục ra đòn, người đàn ông tiếp tục né, một lúc thật lâu cô gái đã mệt nhoài nhưng vẫn không ngừng tay.

"Cháu vẫn chưa đủ khả năng làm hại ta đâu."

Người đàn ông nói giọng khàn khàn, Linh khẩy cười thành tiếng, chỉa thẳng cây đũa về phía ông chần chừ. Phép thuật cô sắp dùng có thể giúp cô loại bỏ kẻ thù và cũng có thể sẽ lấy mạng cô. Cuộc sống này, hơi thở này đối với cô nó chẳng là gì nhưng còn người đàn ông này. Cô đã từng yêu mến, kính trọng ông biết bao và giờ dù hận ông đến mấy thì tình yêu mến cô dành cho ông vẫn còn là một sự thật không thể chối cãi.

"Đến lúc kết thúc rồi."

Giọng Linh nhỏ dần, nước mắt tuôn trào, trái tim vặn thắt lại đau đớn. Một tia chớp điện từ cây đũa trong tay Linh phóng về phía ông, không khí trong phòng trùn xuống đợi chờ giây phút quyết định này. Nhưng một luồng khí xanh từ bên ngoài cửa vụt vào va chạm tia chớp điện, ngay tức khắc nó đổi hướng lao về phía Linh.

"Linh."

Huy hốt hoảng thốt gọi, cả thân người nhanh chóng lao vào che chở cho cô gái nhưng ... Linh chết lặng, cả khuôn mặt tối sầm lại. Người đàn ông sững người, đầu óc hoàn toàn rỗng tuếch. Trong không gian yên tĩnh, tiếng cô gái gào thét đau đớn xé toạc cả không gian.

"Không. Khang ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau