Chương 24: chương 24
Cả thân người chàng trai trẻ bị tia chớp điện xé toạc thành từng mảnh li ti, máu vương vãi khắp sàn nhà. Cái chết đến thật vội vàng, chàng trai không kịp hét lên đau đớn cũng chẳng để lại bất cứ lời tạm biệt nào đã ra đi mãi mãi. Linh gục xuống rơi vào cơn mơ man. Chàng trai tay đỡ lấy cô tay lại tung phép tấn công Vol, nỗi đau xót khi mất đi người bạn thân nhất làm nát tâm cang anh.
Người đàn ông không kịp tránh đã bị luồng phép của Huy đánh bật ra cửa sổ, rơi tự do xuống đất. Mọi người trong Hồng tộc từ bên ngoài chạy vào sững lại làm thin. Vũ và Vân lo lắng chạy đến bên cô gái, nhìn chàng trai bối rối. Điều họ lo sợ nhất đã đến, tai kiếp đã bắt đầu và mở màng bằng cái chết của Khang. Ánh trăng bên ngoài nhuộm màu máu, vẻ điều hiu, cô tịch làm không khí vốn đã nặng nề nay còn nặng nề hơn.
o0o
Linh đã tỉnh sau một ngày mê man, tự nhốt mình trong phòng dằn vặt tự trách. Biết rõ tỉ lệ thành công là rất thấp cớ sao cô phải đánh liều? Người ra phép là cô nhưng tại sao người chết không phải là cô mà là Khang chứ? Cô đã nợ anh rất nhiều, tại sao số phận lại tiếp tục làm cô nợ anh thêm một mạng sống nữa cơ chứ? Bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ tuôn như suối trong đầu cô. Linh khóc rồi thiếp đi và khi thức dậy cô lại tiếp tục khóc. Cả ngày hôm đó cô bỏ ăn, chỉ nhốt mình trong phòng và khóc. Nhịn một hai ngày thì sao chứ? Cô là một phù thuỷ nên dù nhịn ăn một hai tháng cũng chẳng chết được.
Huy tựa người vào cánh cửa phòng Linh, đã mấy lần toan bước vào nhưng anh lại không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Trên thế gian này, Khang không những là thuộc hạ tốt, người bạn tốt mà còn là anh em tốt của anh. Vậy mà chỉ có một người con gái anh cũng không thể nhường, đến khi gặp chuyện chỉ có mỗi cậu hi sinh vì bảo vệ Linh. Anh có thật sự xứng với sự hj sinh đó không? Cái chết của Khang có phải lỗi là của anh không?
Sau lúc lâu đứng ở đó anh quay bước đi từng bước nặng nề, đầu óc bắt đầu trống rỗng. Cô gái nhìn bóng chàng trai dần đi xa cánh cửa, ôm mặt bật khóc thành tiếng. Vũ từ bên ngoài mở cửa bước vào chua xót cho đứa em gái tội nghiệp. Anh đi đến gần, ngồi xuống cạnh giường và ôm cô vào lòng. Tiếng cô gái thều thào lại làm tim anh thắt lại đau đớn thêm.
"Cậu ấy đi rồi, Khang cũng đi rồi ..."
o0o
Một tuần trôi qua sau cái chết của Khang, hai cô gái trở lại trường theo yêu cầu của Hồng phu nhân. Linh lơ đễnh bước đi, khuôn mặt trầm tư, nỗi buồn chẳng vơi đi chút nào. Và ... Hai cô gái sững lại dừng bước, chàng trai đi ngược chiều với họ, cũng đang khựng lại nhìn họ, khuôn mặt buồn rầu. Rồi anh đi lướt qua cô, khuôn mặt khắc khổ không cách nào che giấu được. Cô gái lại tiếp tục bước đi, những bước chân thật nặng nề và hai người lại dừng bước xoay người lịa khi nghe tiếng gọi với của Sang.
"Ê, hai bà kia đợi tui ... Làm gì mà nghĩ đến giờ mới đi học hả?"
"Tụi này về thăm nhà."
Vân khẽ trả lời, đưa mắt nhìn sang Linh, thầm hi vọng câu trả lời đó không khơi dậy kí ức buồn trong cô bạn thân. Cô gái nhỏ nhìn họ rồi lặng im bước đi, từng bước chân vô định, khuôn mặt nhợt nhạt thẫn thờ. Nhận thấy vẻ khác lạ của cô bạn cùng lớp, Sang không nó thêm gì nữa, chân bước nhanh hơn để bắt kịp tốc độ của hai người bạn.
Hôm nay trời trong xanh cao vời vợi, Linh ngồi cạnh cửa sổ mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài. Chàng trai lén đưa mắt nhìn cô, nỗi đau xót làm tim anh thắt lại. Bên trên bục tiếng giảng bài văng vẳng nhưng có ai trong đám học sinh thật sự lắng nghe đâu. Bất chợt chàng trai đứng lên, cả lớp dồn ánh nhìn vào anh, Huy nhìn sang Linh rồi lẳng lặng rời khỏi lớp mặc kệ ông thầy đứng tuổi gọi với theo.
"Đi theo cậu ấy đi."
"Đừng đùa nữa."
"Bà tưởng Khang chết chỉ mỗi mình bà đau khổ hả? Huy còn thê thảm hơn bà đó."
Quá khó chịu với cái cảnh hai người yêu nhau mà chạy trốn nhau mãi, nói thầm không nghe, Vân đứng dậy lớn tiếng quát. Cả lớp lại một lần nữa chú ý về một phía, tò mò lắng nghe, tiếng xì xào bắt đầu vang. Linh đứng lên, nước mắt ươn ướt ở khoé mi, giọng run run cất thành lời.
"Cậu bảo tớ làm sao có thể bên cạnh cậu ấy? Làm sao có thể quên cái chết của Khang?"
"Cậu là nhỏ ngốc. Cậu sống được nhiêu ngày nữa. Cậu muốn thấy Huy sống mà dằn vặt cả đời sao? Đi tìm cậu ta, ở bên cậu ta và xoa dịu nỗi đau mất đi người thân đi."
Vân lớn tiếng hơn nhưng rồi giọng lại trùn xuống như vang nài, như khẩn xin. Linh thần người ngồi xuống ghế, nụ cười chua chát khi nhớ đến số phận đã được định trước của mình. Tiếng xì xào tắt hẳn, cả lớp nhìn chầm Linh chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Sang rời khỏi chỗ ngồi đi đến cạnh cô gái nhỏ, đặt tay lên đôi bả vai ấy nhỏ tiếng.
"Một người khổ quá đủ rồi. Dù không biết là có chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng mình chỉ mong hai người hãy trân trọng những gì mình đang có."
"Nói thật là ... tui thích Ngọc, muộn rồi, hi vọng hai người không giống bọn tui."
Lúc này Thành cũng bước đến gần thú nhận, không khí trong lớp càng thêm nặng nề. Người thầy giáo đứng tuổi lẳng lặng ngồi xuống ghế của mình, nhìn đám học sinh mà xót xa. Linh ngước nhìn những người bạn lặng trầm thật lâu rồi trên môi chợt hé một nụ cười, lao nhanh ra ngoài và không quên để lại một câu.
"Cảm ơn. Hẹn gặp ở nhà nha Vân."
Người đàn ông không kịp tránh đã bị luồng phép của Huy đánh bật ra cửa sổ, rơi tự do xuống đất. Mọi người trong Hồng tộc từ bên ngoài chạy vào sững lại làm thin. Vũ và Vân lo lắng chạy đến bên cô gái, nhìn chàng trai bối rối. Điều họ lo sợ nhất đã đến, tai kiếp đã bắt đầu và mở màng bằng cái chết của Khang. Ánh trăng bên ngoài nhuộm màu máu, vẻ điều hiu, cô tịch làm không khí vốn đã nặng nề nay còn nặng nề hơn.
o0o
Linh đã tỉnh sau một ngày mê man, tự nhốt mình trong phòng dằn vặt tự trách. Biết rõ tỉ lệ thành công là rất thấp cớ sao cô phải đánh liều? Người ra phép là cô nhưng tại sao người chết không phải là cô mà là Khang chứ? Cô đã nợ anh rất nhiều, tại sao số phận lại tiếp tục làm cô nợ anh thêm một mạng sống nữa cơ chứ? Bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ tuôn như suối trong đầu cô. Linh khóc rồi thiếp đi và khi thức dậy cô lại tiếp tục khóc. Cả ngày hôm đó cô bỏ ăn, chỉ nhốt mình trong phòng và khóc. Nhịn một hai ngày thì sao chứ? Cô là một phù thuỷ nên dù nhịn ăn một hai tháng cũng chẳng chết được.
Huy tựa người vào cánh cửa phòng Linh, đã mấy lần toan bước vào nhưng anh lại không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Trên thế gian này, Khang không những là thuộc hạ tốt, người bạn tốt mà còn là anh em tốt của anh. Vậy mà chỉ có một người con gái anh cũng không thể nhường, đến khi gặp chuyện chỉ có mỗi cậu hi sinh vì bảo vệ Linh. Anh có thật sự xứng với sự hj sinh đó không? Cái chết của Khang có phải lỗi là của anh không?
Sau lúc lâu đứng ở đó anh quay bước đi từng bước nặng nề, đầu óc bắt đầu trống rỗng. Cô gái nhìn bóng chàng trai dần đi xa cánh cửa, ôm mặt bật khóc thành tiếng. Vũ từ bên ngoài mở cửa bước vào chua xót cho đứa em gái tội nghiệp. Anh đi đến gần, ngồi xuống cạnh giường và ôm cô vào lòng. Tiếng cô gái thều thào lại làm tim anh thắt lại đau đớn thêm.
"Cậu ấy đi rồi, Khang cũng đi rồi ..."
o0o
Một tuần trôi qua sau cái chết của Khang, hai cô gái trở lại trường theo yêu cầu của Hồng phu nhân. Linh lơ đễnh bước đi, khuôn mặt trầm tư, nỗi buồn chẳng vơi đi chút nào. Và ... Hai cô gái sững lại dừng bước, chàng trai đi ngược chiều với họ, cũng đang khựng lại nhìn họ, khuôn mặt buồn rầu. Rồi anh đi lướt qua cô, khuôn mặt khắc khổ không cách nào che giấu được. Cô gái lại tiếp tục bước đi, những bước chân thật nặng nề và hai người lại dừng bước xoay người lịa khi nghe tiếng gọi với của Sang.
"Ê, hai bà kia đợi tui ... Làm gì mà nghĩ đến giờ mới đi học hả?"
"Tụi này về thăm nhà."
Vân khẽ trả lời, đưa mắt nhìn sang Linh, thầm hi vọng câu trả lời đó không khơi dậy kí ức buồn trong cô bạn thân. Cô gái nhỏ nhìn họ rồi lặng im bước đi, từng bước chân vô định, khuôn mặt nhợt nhạt thẫn thờ. Nhận thấy vẻ khác lạ của cô bạn cùng lớp, Sang không nó thêm gì nữa, chân bước nhanh hơn để bắt kịp tốc độ của hai người bạn.
Hôm nay trời trong xanh cao vời vợi, Linh ngồi cạnh cửa sổ mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài. Chàng trai lén đưa mắt nhìn cô, nỗi đau xót làm tim anh thắt lại. Bên trên bục tiếng giảng bài văng vẳng nhưng có ai trong đám học sinh thật sự lắng nghe đâu. Bất chợt chàng trai đứng lên, cả lớp dồn ánh nhìn vào anh, Huy nhìn sang Linh rồi lẳng lặng rời khỏi lớp mặc kệ ông thầy đứng tuổi gọi với theo.
"Đi theo cậu ấy đi."
"Đừng đùa nữa."
"Bà tưởng Khang chết chỉ mỗi mình bà đau khổ hả? Huy còn thê thảm hơn bà đó."
Quá khó chịu với cái cảnh hai người yêu nhau mà chạy trốn nhau mãi, nói thầm không nghe, Vân đứng dậy lớn tiếng quát. Cả lớp lại một lần nữa chú ý về một phía, tò mò lắng nghe, tiếng xì xào bắt đầu vang. Linh đứng lên, nước mắt ươn ướt ở khoé mi, giọng run run cất thành lời.
"Cậu bảo tớ làm sao có thể bên cạnh cậu ấy? Làm sao có thể quên cái chết của Khang?"
"Cậu là nhỏ ngốc. Cậu sống được nhiêu ngày nữa. Cậu muốn thấy Huy sống mà dằn vặt cả đời sao? Đi tìm cậu ta, ở bên cậu ta và xoa dịu nỗi đau mất đi người thân đi."
Vân lớn tiếng hơn nhưng rồi giọng lại trùn xuống như vang nài, như khẩn xin. Linh thần người ngồi xuống ghế, nụ cười chua chát khi nhớ đến số phận đã được định trước của mình. Tiếng xì xào tắt hẳn, cả lớp nhìn chầm Linh chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Sang rời khỏi chỗ ngồi đi đến cạnh cô gái nhỏ, đặt tay lên đôi bả vai ấy nhỏ tiếng.
"Một người khổ quá đủ rồi. Dù không biết là có chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng mình chỉ mong hai người hãy trân trọng những gì mình đang có."
"Nói thật là ... tui thích Ngọc, muộn rồi, hi vọng hai người không giống bọn tui."
Lúc này Thành cũng bước đến gần thú nhận, không khí trong lớp càng thêm nặng nề. Người thầy giáo đứng tuổi lẳng lặng ngồi xuống ghế của mình, nhìn đám học sinh mà xót xa. Linh ngước nhìn những người bạn lặng trầm thật lâu rồi trên môi chợt hé một nụ cười, lao nhanh ra ngoài và không quên để lại một câu.
"Cảm ơn. Hẹn gặp ở nhà nha Vân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất