Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả
Chương 33: (3): Anh hai, cho em mượn đùi của anh nhé
Đến nhà hàng ngoài trời
Vinh Nhung vốn cho rằng trời nóng như vậy hẳn sẽ không có người nào dùng bữa ở ngoài, không ngờ người cũng không ít.
Phục vụ bưng mâm qua lại, cũng không thiếu nhưng cô gái trẻ ăn mặc sexy
Vinh Nhung nhìn thấy Tôn Khỉ đầu tiên
Tôn Khỉ không còn mặc chiếc áo sơ mi sặc sỡ mà gã đã mặc khi đón họ vào buổi sáng, nhưng theo đánh giá của Vinh Nhung quần áo hiện giờ cũng không đẹp bằng chiếc áo kia
Bây giờ gã mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu và quần lướt sóng màu xanh lá cây bên dưới.
Sự kết hợp giữa màu đỏ và màu xanh lá cây này nhìn rất bắt mắt, trong nhà hàng ngoài trời này không có ai bắt mắt hơn gã, đang nhọt nhìn trúng gã còn đau hơn..
Đơn giản là bị cách phối màu của hắn dọa sợ.
Tôn Khỉ đang nói chuyện với người khác, chẳng qua người nói chuyện với hắn không phải Vinh Tranh mà là cô gái mặc bikini hai mảnh vóc người nóng bỏng.
Cậu nhìn thấy cô gái đang cầm ly cocktail trên tay.
Chắc chắn cô đã nhận được sự đồng ý của Tôn Khỉ. Một lúc sau liền kéo một cô em gái xinh đẹp dễ thương đến bên cạnh ngồi cùng.
Cô gái nóng bỏng gợi cảm ngồi cạnh Tôn Khỉ, còn cô gái có vẻ ngoài thanh tú hơn ngồi cạnh Vinh Tranh.
Tôn Khỉ và cô gái nóng bỏng kia rất nhanh liền vừa nói chuyện vừa cười đùa.
So với sự rôm rả của Tôn Khỉ, Vinh Tranh ở đối diện là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Cô gái nhỏ khẽ cúi đầu, thỉnh thoảng thẹn thùng liếc nhìn Vinh Tranh một cái.
Toàn bộ quá trình Vinh Tranh không phản ứng gì, ngay cả khóe mắt cũng không cho đối phương.
Cô gái xinh đẹp kia hẳn là chú ý đến sự lúng túng ở chỗ Vinh Tranh lúc này, bắt đầu chủ động bắt chuyện với anh.
"Nhị thiếu, Vinh tổng và ông chủ ngồi ở bàn phía trước. Để tôi đưa ngài qua..."
"Không cần. Tôi tự mình đi là được rồi. Anh đi làm việc của mình đi."
Là người mù cũng nhìn ra được cô gái có tướng mạo thanh tú kia có hứng thú với anh cậu, nếu lúc này cậu đi qua hẳn là có phần không hiểu chuyện.
Quản lý bất ngờ nhìn Vinh Nhung một cái nhưng vẫn là nghe lời cậu, "Vâng, nhị thiếu."
Vinh Nhung vốn muốn trước tiên tùy tiện tìm một bàn gọi ly đồ uống.
Cũng không biết là cậu quá đen đủi, hay là Lục đảo quá nhỏ, không tìm được bàn trống lại đụng phải người cậu không muốn gặp nhất.
...
Vinh Nhung nhìn thấy Chu Chỉ ở nhà hàng lộ thiên, phản ứng đầu tiên là hóa ra Tôn Khỉ không lừa cậu.
Chu Chỉ thật sự cũng đến Lục đảo.
Cũng đúng.
Giản Dật là CP chính thức của Chu Chỉ (1)
Nếu Giản Dật ở trên đảo vậy thì Chu Chỉ xuất hiện cũng không có gì lạ.
"Đây không phải là Vinh nhị thiếu sao? Cậu đang tìm chỗ trống sao? Bây giờ đang là mùa cao điểm, khó tìm được bàn này. Sao cậu không tìm, thật xin lỗi, thật xin lỗi." bạn, ngồi chung bàn với chúng tôi à? Nếu không thì oan ức cậu ngồi cùng chúng tôi thì sao?"
Một tên con nhà giàu ngồi cùng Chu Chỉ nhận ra Vinh Nhung, nhiệt tình đứng lên chào hỏi cậu.
Cao Dương trước kia tận mắt nhìn thấy Vinh Nhung làm sao khiến Chu Chỉ khó chịu, liều mạng đá chân bạn dưới bàn.
Nhưng vị bằng hữu này giống như chột mắt vậy, đã không nhìn thấy thì chớ lại còn giúp Vinh Nhung kéo ghế nhiệt tình mời cậu ngồi xuống.
Tỏ rõ đúng là vì xem kịch vui.
Nhị thiếu Vinh gia theo đuổi Chu Chỉ, trong giới nhiều người nghe qua nhưng thấy tận mắt thì lại ít. Hiếm thấy có thể chính mắt nhìn thấy một lần ai mà không muốn tận mắt nhìn thử xem.
Toàn bộ quá trình Chu Chỉ đều uống rượu không lên tiếng.
Không đồng ý cũng không phản đối.
Cao Dương bối rối.
Hắn không rõ.
Rốt cuộc là ghét hay không ghét vị Vinh nhị thiếu này đây?
Nếu là trước đây Chu Chỉ không nói gì, có lẽ Vinh Nhung sẽ ngồi xuống bên cạnh, coi sự im lặng của Chu Chỉ là một loại ngầm cho phép.
Bây giờ suy nghĩ một chút trước kia rốt cuộc là cậu có bao nhiêu ngu xuẩn vậy?
Thật ra muốn biết một người có quan tâm đến bạn hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của những người xung quanh đối với bạn là được.
Nếu Chu Chỉ đủ để ý tới cậu, bạn bè của y sẽ không nói chuyện với cậu bằng giọng điệu tùy tiện như vậy.
Y hẳn sẽ nhắc nhở bạn của mình.
Giống như anh hai, Tôn Khỉ lộ ra chút không tôn trọng cậu cũng sẽ bị Vinh Tranh nghiêm nghị cảnh cáo.
Giống như có cảm ứng, Vinh Tranh nhìn về hướng bên này.
Vinh Nhung suy đoán, anh cậu hẳn là đã hiểu lầm.
Bởi vì sắc mặt của anh lúc này lạnh lắm.
Vinh Nhung cười, cự tuyệt đề nghị của người này "Không cần."
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của đối phương, Vinh Nhung nhếch môi nói: "Đặt bàn ngoài trời ở Lục Đảo đúng là thực sự rất khó. Nhưng khách sạn này là do anh trai tôi và bạn bè anh ấy đầu tư. Tôi cần tìm một chỗ ngồi, không khó lắm."
Trong nháy mắt ngay cả cổ của đối phương cũng đỏ rực.
Cũng không dám đắc tội vị tiểu thiếu gia Vinh gia này, đợi sau khi cậu đi người nọ mới dám chửi nhỏ lên tiếng, "Đệt."
Lần này thật sự xấu hổ.
Anh ta trừng mắt nhìn Chu Chỉ và Cao Dương đang ngồi trên bàn: "Sao hai người không sớm nói cho tôi biết Vinh Tranh cũng đang đầu tư vào khách sạn này?"
Cao Dương cũng tỏ ra không vui: "Tôi không biết! Tôi không phải thư ký của Vinh Tranh làm sao tôi biết Vinh Tranh đầu tư vào khách sạn này? Hơn nữa, tôi đã điên cuồng đá cậu dưới gầm bàn để nhắc cậu. Muốn nói cho cậu biết thiếu gia kia đã khác trước kia để cậu đừng có chọc đến cậu ta, vì cái gì cậu cưỡi ngựa còn không kiềm dây cương một chút?"
"Cậu nhắc nhở tôi khi nào?! Nếu như cậu thật sự nhắc nhở tôi đã không lên tìm phiền toái!"
Chu Chỉ mặt không cảm xúc nói: "Chân cậu đá là chân tôi."
Cao Dương: "..."
"Ai, các cậu không cảm thấy vị tiểu thiếu gia kia cả người bỗng nhiên sống động hơn sao? Nói thế nào nhỉ? Giống như là một loại trái cây xinh đẹp. Ban đầu chính là cảm thấy đẹp mắt nhưng tựa như vừa lấy ra từ hầm băng, lộ ra lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn một chút thèm ăn cũng không có. Bây giờ tan đá rồi, dù là bề ngoài hay màu sắc đều đẹp đến khiến người ta muốn cắn một..."
"Đm! Cao Dương, cậu đá tôi làm gì!"
"Tôi đá cậu lúc nàoi? Cậu có bị bệnh không?"
Chu Chỉ: "Tôi đá."
Trên bàn hai người đồng loạt nhìn sang Chu Chỉ.
"Cậu làm gì vậy, Tôi nói cậu ta ngon miệng thì sao? Không phải cậu không thích cậu ta à? Hay là nói... Cậu thích người ta? Ghen?"
Chu Chỉ cùng tên con nhà giàu này thật ra cũng không quá quen, chỉ gặp mấy lần.
Đối phương là bạn của Cao Dương, lại còn là cháu trai của người sáng lập bất động sản Hằng Phát, cậu cảm thấy làm quen cũng không xấu.
Bây giờ lại cảm thấy, đối phương đã hơn ba tuổi còn chưa vào được tầng quản lý của Hằng Phát, bị đày tới đảo này không phải không có nguyên do.
Xét tư chất chính là đầu thai sinh ở vào con cháu gia tộc không hề hưng vượng.
Nếu là sinh ở Chu gia, đã sớm là phế vật trở thành một kẻ bị vứt đi.
Chu Chỉ đặt ly rượu lên bàn, "Tôi đi vệ sinh."
Vinh Nhung vốn cho rằng trời nóng như vậy hẳn sẽ không có người nào dùng bữa ở ngoài, không ngờ người cũng không ít.
Phục vụ bưng mâm qua lại, cũng không thiếu nhưng cô gái trẻ ăn mặc sexy
Vinh Nhung nhìn thấy Tôn Khỉ đầu tiên
Tôn Khỉ không còn mặc chiếc áo sơ mi sặc sỡ mà gã đã mặc khi đón họ vào buổi sáng, nhưng theo đánh giá của Vinh Nhung quần áo hiện giờ cũng không đẹp bằng chiếc áo kia
Bây giờ gã mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu và quần lướt sóng màu xanh lá cây bên dưới.
Sự kết hợp giữa màu đỏ và màu xanh lá cây này nhìn rất bắt mắt, trong nhà hàng ngoài trời này không có ai bắt mắt hơn gã, đang nhọt nhìn trúng gã còn đau hơn..
Đơn giản là bị cách phối màu của hắn dọa sợ.
Tôn Khỉ đang nói chuyện với người khác, chẳng qua người nói chuyện với hắn không phải Vinh Tranh mà là cô gái mặc bikini hai mảnh vóc người nóng bỏng.
Cậu nhìn thấy cô gái đang cầm ly cocktail trên tay.
Chắc chắn cô đã nhận được sự đồng ý của Tôn Khỉ. Một lúc sau liền kéo một cô em gái xinh đẹp dễ thương đến bên cạnh ngồi cùng.
Cô gái nóng bỏng gợi cảm ngồi cạnh Tôn Khỉ, còn cô gái có vẻ ngoài thanh tú hơn ngồi cạnh Vinh Tranh.
Tôn Khỉ và cô gái nóng bỏng kia rất nhanh liền vừa nói chuyện vừa cười đùa.
So với sự rôm rả của Tôn Khỉ, Vinh Tranh ở đối diện là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Cô gái nhỏ khẽ cúi đầu, thỉnh thoảng thẹn thùng liếc nhìn Vinh Tranh một cái.
Toàn bộ quá trình Vinh Tranh không phản ứng gì, ngay cả khóe mắt cũng không cho đối phương.
Cô gái xinh đẹp kia hẳn là chú ý đến sự lúng túng ở chỗ Vinh Tranh lúc này, bắt đầu chủ động bắt chuyện với anh.
"Nhị thiếu, Vinh tổng và ông chủ ngồi ở bàn phía trước. Để tôi đưa ngài qua..."
"Không cần. Tôi tự mình đi là được rồi. Anh đi làm việc của mình đi."
Là người mù cũng nhìn ra được cô gái có tướng mạo thanh tú kia có hứng thú với anh cậu, nếu lúc này cậu đi qua hẳn là có phần không hiểu chuyện.
Quản lý bất ngờ nhìn Vinh Nhung một cái nhưng vẫn là nghe lời cậu, "Vâng, nhị thiếu."
Vinh Nhung vốn muốn trước tiên tùy tiện tìm một bàn gọi ly đồ uống.
Cũng không biết là cậu quá đen đủi, hay là Lục đảo quá nhỏ, không tìm được bàn trống lại đụng phải người cậu không muốn gặp nhất.
...
Vinh Nhung nhìn thấy Chu Chỉ ở nhà hàng lộ thiên, phản ứng đầu tiên là hóa ra Tôn Khỉ không lừa cậu.
Chu Chỉ thật sự cũng đến Lục đảo.
Cũng đúng.
Giản Dật là CP chính thức của Chu Chỉ (1)
Nếu Giản Dật ở trên đảo vậy thì Chu Chỉ xuất hiện cũng không có gì lạ.
"Đây không phải là Vinh nhị thiếu sao? Cậu đang tìm chỗ trống sao? Bây giờ đang là mùa cao điểm, khó tìm được bàn này. Sao cậu không tìm, thật xin lỗi, thật xin lỗi." bạn, ngồi chung bàn với chúng tôi à? Nếu không thì oan ức cậu ngồi cùng chúng tôi thì sao?"
Một tên con nhà giàu ngồi cùng Chu Chỉ nhận ra Vinh Nhung, nhiệt tình đứng lên chào hỏi cậu.
Cao Dương trước kia tận mắt nhìn thấy Vinh Nhung làm sao khiến Chu Chỉ khó chịu, liều mạng đá chân bạn dưới bàn.
Nhưng vị bằng hữu này giống như chột mắt vậy, đã không nhìn thấy thì chớ lại còn giúp Vinh Nhung kéo ghế nhiệt tình mời cậu ngồi xuống.
Tỏ rõ đúng là vì xem kịch vui.
Nhị thiếu Vinh gia theo đuổi Chu Chỉ, trong giới nhiều người nghe qua nhưng thấy tận mắt thì lại ít. Hiếm thấy có thể chính mắt nhìn thấy một lần ai mà không muốn tận mắt nhìn thử xem.
Toàn bộ quá trình Chu Chỉ đều uống rượu không lên tiếng.
Không đồng ý cũng không phản đối.
Cao Dương bối rối.
Hắn không rõ.
Rốt cuộc là ghét hay không ghét vị Vinh nhị thiếu này đây?
Nếu là trước đây Chu Chỉ không nói gì, có lẽ Vinh Nhung sẽ ngồi xuống bên cạnh, coi sự im lặng của Chu Chỉ là một loại ngầm cho phép.
Bây giờ suy nghĩ một chút trước kia rốt cuộc là cậu có bao nhiêu ngu xuẩn vậy?
Thật ra muốn biết một người có quan tâm đến bạn hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của những người xung quanh đối với bạn là được.
Nếu Chu Chỉ đủ để ý tới cậu, bạn bè của y sẽ không nói chuyện với cậu bằng giọng điệu tùy tiện như vậy.
Y hẳn sẽ nhắc nhở bạn của mình.
Giống như anh hai, Tôn Khỉ lộ ra chút không tôn trọng cậu cũng sẽ bị Vinh Tranh nghiêm nghị cảnh cáo.
Giống như có cảm ứng, Vinh Tranh nhìn về hướng bên này.
Vinh Nhung suy đoán, anh cậu hẳn là đã hiểu lầm.
Bởi vì sắc mặt của anh lúc này lạnh lắm.
Vinh Nhung cười, cự tuyệt đề nghị của người này "Không cần."
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của đối phương, Vinh Nhung nhếch môi nói: "Đặt bàn ngoài trời ở Lục Đảo đúng là thực sự rất khó. Nhưng khách sạn này là do anh trai tôi và bạn bè anh ấy đầu tư. Tôi cần tìm một chỗ ngồi, không khó lắm."
Trong nháy mắt ngay cả cổ của đối phương cũng đỏ rực.
Cũng không dám đắc tội vị tiểu thiếu gia Vinh gia này, đợi sau khi cậu đi người nọ mới dám chửi nhỏ lên tiếng, "Đệt."
Lần này thật sự xấu hổ.
Anh ta trừng mắt nhìn Chu Chỉ và Cao Dương đang ngồi trên bàn: "Sao hai người không sớm nói cho tôi biết Vinh Tranh cũng đang đầu tư vào khách sạn này?"
Cao Dương cũng tỏ ra không vui: "Tôi không biết! Tôi không phải thư ký của Vinh Tranh làm sao tôi biết Vinh Tranh đầu tư vào khách sạn này? Hơn nữa, tôi đã điên cuồng đá cậu dưới gầm bàn để nhắc cậu. Muốn nói cho cậu biết thiếu gia kia đã khác trước kia để cậu đừng có chọc đến cậu ta, vì cái gì cậu cưỡi ngựa còn không kiềm dây cương một chút?"
"Cậu nhắc nhở tôi khi nào?! Nếu như cậu thật sự nhắc nhở tôi đã không lên tìm phiền toái!"
Chu Chỉ mặt không cảm xúc nói: "Chân cậu đá là chân tôi."
Cao Dương: "..."
"Ai, các cậu không cảm thấy vị tiểu thiếu gia kia cả người bỗng nhiên sống động hơn sao? Nói thế nào nhỉ? Giống như là một loại trái cây xinh đẹp. Ban đầu chính là cảm thấy đẹp mắt nhưng tựa như vừa lấy ra từ hầm băng, lộ ra lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn một chút thèm ăn cũng không có. Bây giờ tan đá rồi, dù là bề ngoài hay màu sắc đều đẹp đến khiến người ta muốn cắn một..."
"Đm! Cao Dương, cậu đá tôi làm gì!"
"Tôi đá cậu lúc nàoi? Cậu có bị bệnh không?"
Chu Chỉ: "Tôi đá."
Trên bàn hai người đồng loạt nhìn sang Chu Chỉ.
"Cậu làm gì vậy, Tôi nói cậu ta ngon miệng thì sao? Không phải cậu không thích cậu ta à? Hay là nói... Cậu thích người ta? Ghen?"
Chu Chỉ cùng tên con nhà giàu này thật ra cũng không quá quen, chỉ gặp mấy lần.
Đối phương là bạn của Cao Dương, lại còn là cháu trai của người sáng lập bất động sản Hằng Phát, cậu cảm thấy làm quen cũng không xấu.
Bây giờ lại cảm thấy, đối phương đã hơn ba tuổi còn chưa vào được tầng quản lý của Hằng Phát, bị đày tới đảo này không phải không có nguyên do.
Xét tư chất chính là đầu thai sinh ở vào con cháu gia tộc không hề hưng vượng.
Nếu là sinh ở Chu gia, đã sớm là phế vật trở thành một kẻ bị vứt đi.
Chu Chỉ đặt ly rượu lên bàn, "Tôi đi vệ sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất