Chương 4
Tình thế lâm vào cục diện bế tắc, Carlius đút một tay vào túi chờ xem kịch hay, Otto càng thêm cảm thấy hứng thú với Viona gợi cảm đanh đá. Heinz cau mày hút thuốc, tay trái cầm quân mũ, mái tóc vàng mềm mại bị dán chặt vào da đầu, có hơi dài rồi, anh nên cắt tóc đi thôi, ở góc phố St. Bernard có một tiệm cắt tóc người Italy đang không ngừng phát triển, chắc chắn sẽ khiến anh trở thành anh chàng đẹp trai nhất Sư đoàn thiết giáp số 6.
"Sergey?"
"Vâng...... thưa chỉ huy!"
"Bỏ súng xuống và đi theo tôi."
"Vâng, vâng, ngay đây ạ." Chàng trai Vệ quốc quân đáng thương bối rối tháo súng xuống, đối diện với ngài Thiếu tá cao lớn ngạo mạn này, anh cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Heinz thuận tiện bảo Tố Tố đi theo, "Quý cô......quý cô đến từ Châu Á này đây, tôi nghĩ cô sẽ không ngại lên lầu cùng tôi để tìm hiểu thêm về vụ việc chứ. Đừng hoảng sợ --" Anh khẽ nghiêng mặt, nhìn Viona đang lo lắng, nói bằng tiếng Pháp lưu loát, "Là một quý ông, tôi sẽ không bao giờ để một quý cô xinh đẹp phải chịu uất ức, lấy họ của tôi ra để đảm bảo, Mackensen, Heinz Von Mackensen."
Nói xong anh lùi về phía sau bên trái nửa bước, chân trái song song với chân phải, để đôi ủng quân đội màu đen bóng loáng phát ra âm thanh trên sàn đá cẩm thạch, sau đó anh cúi người, tay cầm mũ dẫn dắt về phía trước, làm ra một cử chỉ lịch sự, "Xin mời, quý cô phương Đông."
Không để cho Tố Tố có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào.
Càng không có ai dám làm như vậy, vẻ bề ngoài khiêm tốn và lịch sự chỉ đang thể hiện sự kiêu ngạo tự đại từ trong xương cốt, ngay cả Viona cũng chọn cách rút lui và giữ im lặng.
Tố Tố đi theo anh, bên phải là Sergey Vệ quốc quân đã gây xung đột với cô, bước chân của cả ba người vô cùng nặng nề, bước lên gác mái dưới sự dò xét của nhiều ánh mắt khác nhau.
Vừa bước vào cửa, Sergey lập tức lên tiếng làm chứng, "Ngay trong căn phòng này, thưa chỉ huy. Tên Do Thái và con điếm da vàng này đã cởi quần áo và cùng nhau lăn lộn ở đây."
Khẩu âm tiếng Đức cùng với chất giọng Đông Âu của Sergey nghe thật hỗn loạn, có một số âm Tố Tố không hiểu, vì vậy mà cũng tránh được những lời lẽ chói tai nhục nhã đó.
Thái độ của Heinz từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi gì, quả thực như một tảng băng nổi, giống hệt với chỉ huy Doniz của anh. Anh giơ tay chỉ về hướng mặt trời đang lặn, ra hiệu cho Sergey, "Qua đó, quỳ xuống."
"Chỉ......Chỉ huy......" Đôi lông mày cùng với đồng tử màu vàng nhạt của Sergey trong mắt Heinz gần như trong suốt đi, anh ta vô cùng sợ hãi, chậm chạp không muốn quỳ.
Sự do dự này đã bị đối xử thô bạo hơn, đôi ủng quân đội của Heinz không thương tiếc đá vào đầu gối của Sergey, khiến anh ta quỳ xuống, quỳ rạp xuống trước mặt Tố Tố.
Anh ngậm điếu thuốc trên miệng, vuốt vuốt mái tóc vàng ngắn, đội quân mũ lên, tiện thể kéo kéo vạt áo, khiến cho bản thân có tinh thần một chút.
"Tên khốn Slav này đã làm gì cô vậy? Quý cô phương Đông." Anh hỏi bằng tiếng Đức.
Tố Tố dùng tay phải đỡ cánh tay trái lên, cố chấp không chịu trả lời, "Xin lỗi quý ngài, tôi không hiểu, xin anh hãy nói chuyện với tôi bằng tiếng Pháp như anh vừa nói."
"Tốt lắm." Câu này vẫn là tiếng Đức, nhưng hiển nhiên là anh có hơi tức giận, nhưng đối với quý cô hay là gì đó, anh cố nén cơn giận trong lòng mình xuống.
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngay sau đó phà ra một làn khói Thổ Nhĩ Kỳ nồng nặc, kèm theo sắc xanh của vùng Địa Trung Hải, lòng sùng đạo của tín đồ Hồi giáo, còn có chất nicotine khiến con người ta mụ mị. Hai hàng lông mày thon dài trên trán Thiếu tá dần giãn ra, nhưng nụ cười lại lộ ra vẻ khinh miệt từ sâu bên trong, nói cách khác, ở Paris và ở nước Pháp nói chung, anh không cần phải che giấu bất kỳ cảm xúc nào.
Anh lấy ra khẩu súng lục bán tự động PPK Walter từ thắt lưng vũ trang, trên tay cầm có biểu tượng đại bàng của Nazi, đây là vinh dự mà chỉ một vị tướng mới xứng đáng nhận được. Lòng súng đã được nạp đầy sáu viên đạn Browning SR, sẵn sàng xuyên thủng lồng ngực kẻ địch bất cứ lúc nào.
Sergey tội nghiệp đã bắt đầu cầu nguyện một cách đau đớn nhằm được thương xót, đọc thuộc lòng những lời của Thánh Seraphim chính thống - Thánh ca Swarovski: Lạy Chúa, xin hãy rửa sạch tội lỗi của con, xin hãy thương xót con. Lạy Chúa, Người đã tạo dựng nên con, xin Người thương xót cho con. Con tội nghiệt tội ác chất chồng không đếm xuể, xin Người thương xót con. Lạy Chúa, chúng con tôn thờ Thánh Giá của Chúa, chúng con ca ngợi sự Phục sinh thánh thiện của Chúa. Lạy Chúa, nếu hôm nay con đã phạm tội chống lại Người bằng lời nói hoặc việc làm nào đấy, xin Người nhân từ thương xót cho một kẻ tội đồ như con.
Đến cuối cùng ai mới là thiên thần, ai là ác quỷ, ai là Chúa Jesus đau khổ?
Heinz chậm rãi bước ra phía sau Tố Tố buộc cô phải cầm lấy khẩu súng lục Walter, sau đó nắm lấy bàn tay phải lạnh căm khẳng khiu của cô, nâng súng lên chỉa vào Sergey đang lẩm bẩm những thứ gì đó trong miệng.
Dáng người hiên ngang của anh đang ở ngay phía sau cô, bộ quân phục của quân đội chính quy cọ xát lên chiếc áo khoác len màu xám, tay áo với phù hiệu màu bạc đang ghì sát chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương, lòng bàn tay rộng lớn của anh đang bọc lấy tay cô, giúp cô giữ vững khẩu súng lục bán tự động quý giá ấy.
Chốt an toàn đã được mở ra, cô không ngừng run lẩy bẩy, súng còn cầm không xong thì nói gì đến việc bóp cò chứ.
"Quê nhà của tôi có một câu ngạn ngữ, WiederGruss, soderDank, nghĩa là có qua có lại mới toại lòng nhau. Đây là quà gặp mặt tôi tặng cho cô, nghe theo tôi, bóp cò giết anh ta đi." Anh nhếch miệng cười, nâng tay cô lên, chĩa họng súng vào trán Sergey, nơi có một lớp tóc vàng nhạt.
Mọi sự tuyệt vọng đều tích tụ trong ánh mắt đục ngầu của Sergey, giọng điệu cầu nguyện với Chúa cũng ngày một to hơn, từ mặc niệm cho đến gầm rú, theo sát ngón tay trỏ đang chuẩn bị bóp cò của Heinz, "Vua Thiên Đàng, Đấng An Ủi, Thần Chân Lý, hiện hữu khắp nơi, lấp đầy mọi thứ, kho tàng của sự thánh thiện, Đấng Ban Sự Sống: Xin Người hãy xuống đây và ngự trị bên trong chúng con, thanh tẩy chúng con khỏi mọi ô uế, hỡi Đấng Thánh, hãy cứu rỗi linh hồn chúng con!"
"Không......Xin đừng làm như vậy......"
"Làm sao?"
"Thưa ngài, xin ngài chỉ huy hãy bỏ súng xuống, đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết phải xử bắn một chàng trai trẻ chỉ vì chuyện như thế."
"Cô chắc chứ?"
"Vâng, tôi chắc chắn." Cô gật đầu thừa nhận, nước mắt rơi xuống theo sự chuyển động của cơ thể, xuyên qua làn da trắng noãn thanh tú của cô, khiến cô lộ ra vẻ xanh xao ốm yếu.
"Được thôi, nếu cô sẵn lòng tha thứ cho tên khốn Slav đã cố ý xúc phạm một quý cô." Anh thu súng lại, cúi đầu nghịch nghịch trên tay một lúc, nhìn ngắm đại bàng đế quốc trên tay cầm, sau đó mất hứng đút súng vào bao da.
Anh lại ngẩng đầu nhìn Tố Tố đang tự ôm lấy chính mình, nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Đúng là một sinh vật yếu mềm lương thiện, thật ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình. Heinz một lần nữa cảm thấy vô cùng thất vọng, là anh đã thay đổi, hay là cô? Hay đó chỉ đơn giản là một giấc mộng, một ảo ảnh hão huyền?
Chỉ trong nháy mắt, cơn giận đã tựa như thủy triều dâng cao ở vùng biển Địa Trung Hải, đập mạnh vào vách đá Asquete de Rais. Anh cố tìm một nơi để trút giận, vô cùng khẩn trương, vô cùng háo hức. Anh đảo mắt qua Sergey, không chút do dự, anh vứt điếu thuốc đi, túm lấy cổ áo của Sergey rồi ném anh ta vào tường, bắt đầu với những trận đòn như mưa rền gió dữ.
Phương thức kết thúc của ngài Thiếu tá thật sự đặc biệt, anh kéo lê Sergey đang hấp hối, nhét anh ta vào cánh cửa sổ đang mở bên cạnh như thể đang vứt rác, lộp bộp, rác rưởi và rau thối ở dưới lầu đã chào đón quý ngài Vệ quốc quân.
Heinz đứng tại chỗ điều chỉnh hô hấp, chậm rãi khiến bản thân bình tĩnh lại. Sau đó lại châm điếu thuốc khác cho mình, rít vào một hơi thật sâu, tiếc là nicotine vẫn không làm anh bình tĩnh lại được. Anh cáu kỉnh cởi bỏ quân mũ, chải vuốt lại mái tóc hơi dài, rồi lại đội quân mũ lên, chỉnh trang ngay ngắn. Anh rút một đóa hoa tử la lan màu tím bằng nhựa từ trong chiếc bình của người Do Thái và đưa cho quý cô, "Xin cô hãy cố gắng tránh xa những con lợn Do Thái trong lãnh thổ Đệ Tam Đế chế. Tạm biệt, quý cô phương Đông."
Tố Tố đã không nói lời tạm biệt với anh, trong 21 năm cuộc đời của mình, lần đầu tiên cô phải chứng kiến cảnh giết người, bạo lực, Heinz đã trình diễn những cảnh tượng bẩn thỉu đẫm máu này bằng một cách thật nhuần nhuyễn.
Cô hận anh ta, con quỷ Nazi đội lốt người này.
Khi đi xuống cầu thang Heinz hơi khom lưng, nỗi bực tức đã xâm chiếm lấy anh, khiến anh không thể đứng thẳng người.
Những lời Otto nói với anh, anh cũng không nghe lấy một chữ. Finas là liều thuốc cứu mạng anh, thậm chí anh còn muốn đến gặp bác sĩ quân y để xin một ít morphine, khiến anh có thể nằm mơ lần nữa giữa thanh thiên bạch nhật.
Chết tiệt, Lily Marleen của anh đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.
"Ơ, Heinz, anh định đi đâu vậy?" Otto vất vả đuổi theo anh.
"Không đi đâu cả, tôi phải quay lại phố Jacques."
"Quay lại đó nữa à?"
"Đúng vậy, nếu không anh nghĩ tôi còn nơi nào khác để đi nữa? Đến báo cáo với Dönitz chăng?"
"Nhưng còn mấy tên Vệ quốc quân đó thì sao?" Điều Otto hy vọng nhất chính là thiên hạ thái bình, không không không, quân đội thái bình.
Heinz thản nhiên bóp tắt điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác, phà ra làn khói cuối cùng, bình thản trả lời Otto, "Đừng lo, Droschi sẽ chỉ biết ơn tôi vì đã chọn ném tên khốn Slav chết tiệt đó ra ngoài cửa sổ, thay vì áp giải đến trước mặt anh ta, khiến anh ta mất mặt."
Anh vẫy tay với Otto, lập tức biến mất vào đường phố Paris nhộn nhịp thơ mộng.
Anh một mình lái xe về quận 5.
Những cửa hàng san sát nối tiếp nhau, những thánh đường cao sang tráng lệ, từng ngọn đèn đường đã được thắp sáng trước lúc chạng vạng, những chiếc cặp đen của các quý ông và những đôi giày cao gót đỏ rực của các quý cô, tất cả mọi thứ thuộc về Paris đều nhanh chóng lùi về sau theo tiếng động cơ ô tô, trước mắt anh là con phố Jacques quen thuộc đến mức nhàm chán, cùng với ngôi nhà Bonnet thậm chí còn nhàm chán hơn cả.
Có Chúa mới biết anh mới ở đây được vài ngày, giống hệt một lãng tử nhì nhằng không chịu về nhà.
Mở cửa ra, ngọn lửa đang nhảy một điệu valse buồn trong lò sưởi. Xem ra Hans làm việc thật có hiệu quả, hầu gái bán thời gian đã đến nhậm chức.
Cửa sổ đối diện tối om, nàng Lily Marleen nhà bên vẫn chưa về.
Cô ấy đang làm gì? Nhất định là đang ôm chầm lấy tên thợ may Do Thái mà khóc lóc.
Ôi, lũ đàn bà đáng ghét, phóng đãng chính là bản chất của bọn họ. Ngay cả một con lợn Do Thái hèn mọn cũng chấp nhận trao thân, tên đó đã chạm vào chỗ nào của cô rồi? Là cặp ngực ẩn dưới lớp vải xanh đậm, hay là vòng eo thon thả ấy?
Anh dang tay phải ra, thực hiện động tác sải bước trên những phím đàn piano. Vòng eo của Lily Marleen thon đến mức nào? Vừa rồi anh đã lén kiểm tra nó bằng mắt, dường như nó chỉ dài hơn sải tay của anh một chút.
Thật khốn kiếp, phóng đãng......Hai từ kia anh đã dừng lại kịp thời, chết tiệt thật, sự phẫn nộ đã làm anh mất đi phong độ.
Anh khinh thường bản thân và tất cả mọi thứ ở Paris, buồn bực ngã phịch lên giường, duỗi thẳng người, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Không lâu sau anh lại ngồi dậy, nhớ ra một việc quan trọng, di chuyển loạn xạ trong phòng như một con ruồi nhặng không đầu, sau ba vòng, cuối cùng anh cũng nhớ ra phải mở tủ quần áo, mở cửa tủ ra, chiếc nịt bít tất nhuộm đỏ máu vẫn được treo một chỗ như thường lệ, chiếc gương to phía sau cửa tủ đã phản chiếu quý ngài Thiếu tá cô độc tủi hổ -- mái tóc màu vàng nhạt rối bù, có một lọn tóc còn rũ cả xuống trán, chỉ trong một ngày mà trên mặt anh đã râu ria lởm khởm, giống hệt một kẻ vô gia cư đi ăn xin trên đường phố.
Anh không chờ đợi nữa, chộp lấy chiếc nịt bít tất, xung phong tiến công lao xuống lầu chạy đến bên lò sưởi âm tường, sau đó lại ngơ ngác nhìn ngọn lửa đang cháy, như một kẻ đáng thương bị bỏ rơi.
Ánh lửa khiến mặt anh đỏ bừng, anh giơ tay lên như định ném chiếc nịt bít tất vào đống lửa --
Nhưng anh vẫn không làm được.
Anh bực dọc tìm chọn bừa một ngăn kéo rồi nhét chiếc nịt bít tất vào, nhắm mắt làm ngơ.
Anh phải rời khỏi Paris, rời khỏi phố Jacques, càng sớm càng tốt.
"Sergey?"
"Vâng...... thưa chỉ huy!"
"Bỏ súng xuống và đi theo tôi."
"Vâng, vâng, ngay đây ạ." Chàng trai Vệ quốc quân đáng thương bối rối tháo súng xuống, đối diện với ngài Thiếu tá cao lớn ngạo mạn này, anh cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Heinz thuận tiện bảo Tố Tố đi theo, "Quý cô......quý cô đến từ Châu Á này đây, tôi nghĩ cô sẽ không ngại lên lầu cùng tôi để tìm hiểu thêm về vụ việc chứ. Đừng hoảng sợ --" Anh khẽ nghiêng mặt, nhìn Viona đang lo lắng, nói bằng tiếng Pháp lưu loát, "Là một quý ông, tôi sẽ không bao giờ để một quý cô xinh đẹp phải chịu uất ức, lấy họ của tôi ra để đảm bảo, Mackensen, Heinz Von Mackensen."
Nói xong anh lùi về phía sau bên trái nửa bước, chân trái song song với chân phải, để đôi ủng quân đội màu đen bóng loáng phát ra âm thanh trên sàn đá cẩm thạch, sau đó anh cúi người, tay cầm mũ dẫn dắt về phía trước, làm ra một cử chỉ lịch sự, "Xin mời, quý cô phương Đông."
Không để cho Tố Tố có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào.
Càng không có ai dám làm như vậy, vẻ bề ngoài khiêm tốn và lịch sự chỉ đang thể hiện sự kiêu ngạo tự đại từ trong xương cốt, ngay cả Viona cũng chọn cách rút lui và giữ im lặng.
Tố Tố đi theo anh, bên phải là Sergey Vệ quốc quân đã gây xung đột với cô, bước chân của cả ba người vô cùng nặng nề, bước lên gác mái dưới sự dò xét của nhiều ánh mắt khác nhau.
Vừa bước vào cửa, Sergey lập tức lên tiếng làm chứng, "Ngay trong căn phòng này, thưa chỉ huy. Tên Do Thái và con điếm da vàng này đã cởi quần áo và cùng nhau lăn lộn ở đây."
Khẩu âm tiếng Đức cùng với chất giọng Đông Âu của Sergey nghe thật hỗn loạn, có một số âm Tố Tố không hiểu, vì vậy mà cũng tránh được những lời lẽ chói tai nhục nhã đó.
Thái độ của Heinz từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi gì, quả thực như một tảng băng nổi, giống hệt với chỉ huy Doniz của anh. Anh giơ tay chỉ về hướng mặt trời đang lặn, ra hiệu cho Sergey, "Qua đó, quỳ xuống."
"Chỉ......Chỉ huy......" Đôi lông mày cùng với đồng tử màu vàng nhạt của Sergey trong mắt Heinz gần như trong suốt đi, anh ta vô cùng sợ hãi, chậm chạp không muốn quỳ.
Sự do dự này đã bị đối xử thô bạo hơn, đôi ủng quân đội của Heinz không thương tiếc đá vào đầu gối của Sergey, khiến anh ta quỳ xuống, quỳ rạp xuống trước mặt Tố Tố.
Anh ngậm điếu thuốc trên miệng, vuốt vuốt mái tóc vàng ngắn, đội quân mũ lên, tiện thể kéo kéo vạt áo, khiến cho bản thân có tinh thần một chút.
"Tên khốn Slav này đã làm gì cô vậy? Quý cô phương Đông." Anh hỏi bằng tiếng Đức.
Tố Tố dùng tay phải đỡ cánh tay trái lên, cố chấp không chịu trả lời, "Xin lỗi quý ngài, tôi không hiểu, xin anh hãy nói chuyện với tôi bằng tiếng Pháp như anh vừa nói."
"Tốt lắm." Câu này vẫn là tiếng Đức, nhưng hiển nhiên là anh có hơi tức giận, nhưng đối với quý cô hay là gì đó, anh cố nén cơn giận trong lòng mình xuống.
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngay sau đó phà ra một làn khói Thổ Nhĩ Kỳ nồng nặc, kèm theo sắc xanh của vùng Địa Trung Hải, lòng sùng đạo của tín đồ Hồi giáo, còn có chất nicotine khiến con người ta mụ mị. Hai hàng lông mày thon dài trên trán Thiếu tá dần giãn ra, nhưng nụ cười lại lộ ra vẻ khinh miệt từ sâu bên trong, nói cách khác, ở Paris và ở nước Pháp nói chung, anh không cần phải che giấu bất kỳ cảm xúc nào.
Anh lấy ra khẩu súng lục bán tự động PPK Walter từ thắt lưng vũ trang, trên tay cầm có biểu tượng đại bàng của Nazi, đây là vinh dự mà chỉ một vị tướng mới xứng đáng nhận được. Lòng súng đã được nạp đầy sáu viên đạn Browning SR, sẵn sàng xuyên thủng lồng ngực kẻ địch bất cứ lúc nào.
Sergey tội nghiệp đã bắt đầu cầu nguyện một cách đau đớn nhằm được thương xót, đọc thuộc lòng những lời của Thánh Seraphim chính thống - Thánh ca Swarovski: Lạy Chúa, xin hãy rửa sạch tội lỗi của con, xin hãy thương xót con. Lạy Chúa, Người đã tạo dựng nên con, xin Người thương xót cho con. Con tội nghiệt tội ác chất chồng không đếm xuể, xin Người thương xót con. Lạy Chúa, chúng con tôn thờ Thánh Giá của Chúa, chúng con ca ngợi sự Phục sinh thánh thiện của Chúa. Lạy Chúa, nếu hôm nay con đã phạm tội chống lại Người bằng lời nói hoặc việc làm nào đấy, xin Người nhân từ thương xót cho một kẻ tội đồ như con.
Đến cuối cùng ai mới là thiên thần, ai là ác quỷ, ai là Chúa Jesus đau khổ?
Heinz chậm rãi bước ra phía sau Tố Tố buộc cô phải cầm lấy khẩu súng lục Walter, sau đó nắm lấy bàn tay phải lạnh căm khẳng khiu của cô, nâng súng lên chỉa vào Sergey đang lẩm bẩm những thứ gì đó trong miệng.
Dáng người hiên ngang của anh đang ở ngay phía sau cô, bộ quân phục của quân đội chính quy cọ xát lên chiếc áo khoác len màu xám, tay áo với phù hiệu màu bạc đang ghì sát chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương, lòng bàn tay rộng lớn của anh đang bọc lấy tay cô, giúp cô giữ vững khẩu súng lục bán tự động quý giá ấy.
Chốt an toàn đã được mở ra, cô không ngừng run lẩy bẩy, súng còn cầm không xong thì nói gì đến việc bóp cò chứ.
"Quê nhà của tôi có một câu ngạn ngữ, WiederGruss, soderDank, nghĩa là có qua có lại mới toại lòng nhau. Đây là quà gặp mặt tôi tặng cho cô, nghe theo tôi, bóp cò giết anh ta đi." Anh nhếch miệng cười, nâng tay cô lên, chĩa họng súng vào trán Sergey, nơi có một lớp tóc vàng nhạt.
Mọi sự tuyệt vọng đều tích tụ trong ánh mắt đục ngầu của Sergey, giọng điệu cầu nguyện với Chúa cũng ngày một to hơn, từ mặc niệm cho đến gầm rú, theo sát ngón tay trỏ đang chuẩn bị bóp cò của Heinz, "Vua Thiên Đàng, Đấng An Ủi, Thần Chân Lý, hiện hữu khắp nơi, lấp đầy mọi thứ, kho tàng của sự thánh thiện, Đấng Ban Sự Sống: Xin Người hãy xuống đây và ngự trị bên trong chúng con, thanh tẩy chúng con khỏi mọi ô uế, hỡi Đấng Thánh, hãy cứu rỗi linh hồn chúng con!"
"Không......Xin đừng làm như vậy......"
"Làm sao?"
"Thưa ngài, xin ngài chỉ huy hãy bỏ súng xuống, đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết phải xử bắn một chàng trai trẻ chỉ vì chuyện như thế."
"Cô chắc chứ?"
"Vâng, tôi chắc chắn." Cô gật đầu thừa nhận, nước mắt rơi xuống theo sự chuyển động của cơ thể, xuyên qua làn da trắng noãn thanh tú của cô, khiến cô lộ ra vẻ xanh xao ốm yếu.
"Được thôi, nếu cô sẵn lòng tha thứ cho tên khốn Slav đã cố ý xúc phạm một quý cô." Anh thu súng lại, cúi đầu nghịch nghịch trên tay một lúc, nhìn ngắm đại bàng đế quốc trên tay cầm, sau đó mất hứng đút súng vào bao da.
Anh lại ngẩng đầu nhìn Tố Tố đang tự ôm lấy chính mình, nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Đúng là một sinh vật yếu mềm lương thiện, thật ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình. Heinz một lần nữa cảm thấy vô cùng thất vọng, là anh đã thay đổi, hay là cô? Hay đó chỉ đơn giản là một giấc mộng, một ảo ảnh hão huyền?
Chỉ trong nháy mắt, cơn giận đã tựa như thủy triều dâng cao ở vùng biển Địa Trung Hải, đập mạnh vào vách đá Asquete de Rais. Anh cố tìm một nơi để trút giận, vô cùng khẩn trương, vô cùng háo hức. Anh đảo mắt qua Sergey, không chút do dự, anh vứt điếu thuốc đi, túm lấy cổ áo của Sergey rồi ném anh ta vào tường, bắt đầu với những trận đòn như mưa rền gió dữ.
Phương thức kết thúc của ngài Thiếu tá thật sự đặc biệt, anh kéo lê Sergey đang hấp hối, nhét anh ta vào cánh cửa sổ đang mở bên cạnh như thể đang vứt rác, lộp bộp, rác rưởi và rau thối ở dưới lầu đã chào đón quý ngài Vệ quốc quân.
Heinz đứng tại chỗ điều chỉnh hô hấp, chậm rãi khiến bản thân bình tĩnh lại. Sau đó lại châm điếu thuốc khác cho mình, rít vào một hơi thật sâu, tiếc là nicotine vẫn không làm anh bình tĩnh lại được. Anh cáu kỉnh cởi bỏ quân mũ, chải vuốt lại mái tóc hơi dài, rồi lại đội quân mũ lên, chỉnh trang ngay ngắn. Anh rút một đóa hoa tử la lan màu tím bằng nhựa từ trong chiếc bình của người Do Thái và đưa cho quý cô, "Xin cô hãy cố gắng tránh xa những con lợn Do Thái trong lãnh thổ Đệ Tam Đế chế. Tạm biệt, quý cô phương Đông."
Tố Tố đã không nói lời tạm biệt với anh, trong 21 năm cuộc đời của mình, lần đầu tiên cô phải chứng kiến cảnh giết người, bạo lực, Heinz đã trình diễn những cảnh tượng bẩn thỉu đẫm máu này bằng một cách thật nhuần nhuyễn.
Cô hận anh ta, con quỷ Nazi đội lốt người này.
Khi đi xuống cầu thang Heinz hơi khom lưng, nỗi bực tức đã xâm chiếm lấy anh, khiến anh không thể đứng thẳng người.
Những lời Otto nói với anh, anh cũng không nghe lấy một chữ. Finas là liều thuốc cứu mạng anh, thậm chí anh còn muốn đến gặp bác sĩ quân y để xin một ít morphine, khiến anh có thể nằm mơ lần nữa giữa thanh thiên bạch nhật.
Chết tiệt, Lily Marleen của anh đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.
"Ơ, Heinz, anh định đi đâu vậy?" Otto vất vả đuổi theo anh.
"Không đi đâu cả, tôi phải quay lại phố Jacques."
"Quay lại đó nữa à?"
"Đúng vậy, nếu không anh nghĩ tôi còn nơi nào khác để đi nữa? Đến báo cáo với Dönitz chăng?"
"Nhưng còn mấy tên Vệ quốc quân đó thì sao?" Điều Otto hy vọng nhất chính là thiên hạ thái bình, không không không, quân đội thái bình.
Heinz thản nhiên bóp tắt điếu thuốc rồi vứt vào thùng rác, phà ra làn khói cuối cùng, bình thản trả lời Otto, "Đừng lo, Droschi sẽ chỉ biết ơn tôi vì đã chọn ném tên khốn Slav chết tiệt đó ra ngoài cửa sổ, thay vì áp giải đến trước mặt anh ta, khiến anh ta mất mặt."
Anh vẫy tay với Otto, lập tức biến mất vào đường phố Paris nhộn nhịp thơ mộng.
Anh một mình lái xe về quận 5.
Những cửa hàng san sát nối tiếp nhau, những thánh đường cao sang tráng lệ, từng ngọn đèn đường đã được thắp sáng trước lúc chạng vạng, những chiếc cặp đen của các quý ông và những đôi giày cao gót đỏ rực của các quý cô, tất cả mọi thứ thuộc về Paris đều nhanh chóng lùi về sau theo tiếng động cơ ô tô, trước mắt anh là con phố Jacques quen thuộc đến mức nhàm chán, cùng với ngôi nhà Bonnet thậm chí còn nhàm chán hơn cả.
Có Chúa mới biết anh mới ở đây được vài ngày, giống hệt một lãng tử nhì nhằng không chịu về nhà.
Mở cửa ra, ngọn lửa đang nhảy một điệu valse buồn trong lò sưởi. Xem ra Hans làm việc thật có hiệu quả, hầu gái bán thời gian đã đến nhậm chức.
Cửa sổ đối diện tối om, nàng Lily Marleen nhà bên vẫn chưa về.
Cô ấy đang làm gì? Nhất định là đang ôm chầm lấy tên thợ may Do Thái mà khóc lóc.
Ôi, lũ đàn bà đáng ghét, phóng đãng chính là bản chất của bọn họ. Ngay cả một con lợn Do Thái hèn mọn cũng chấp nhận trao thân, tên đó đã chạm vào chỗ nào của cô rồi? Là cặp ngực ẩn dưới lớp vải xanh đậm, hay là vòng eo thon thả ấy?
Anh dang tay phải ra, thực hiện động tác sải bước trên những phím đàn piano. Vòng eo của Lily Marleen thon đến mức nào? Vừa rồi anh đã lén kiểm tra nó bằng mắt, dường như nó chỉ dài hơn sải tay của anh một chút.
Thật khốn kiếp, phóng đãng......Hai từ kia anh đã dừng lại kịp thời, chết tiệt thật, sự phẫn nộ đã làm anh mất đi phong độ.
Anh khinh thường bản thân và tất cả mọi thứ ở Paris, buồn bực ngã phịch lên giường, duỗi thẳng người, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Không lâu sau anh lại ngồi dậy, nhớ ra một việc quan trọng, di chuyển loạn xạ trong phòng như một con ruồi nhặng không đầu, sau ba vòng, cuối cùng anh cũng nhớ ra phải mở tủ quần áo, mở cửa tủ ra, chiếc nịt bít tất nhuộm đỏ máu vẫn được treo một chỗ như thường lệ, chiếc gương to phía sau cửa tủ đã phản chiếu quý ngài Thiếu tá cô độc tủi hổ -- mái tóc màu vàng nhạt rối bù, có một lọn tóc còn rũ cả xuống trán, chỉ trong một ngày mà trên mặt anh đã râu ria lởm khởm, giống hệt một kẻ vô gia cư đi ăn xin trên đường phố.
Anh không chờ đợi nữa, chộp lấy chiếc nịt bít tất, xung phong tiến công lao xuống lầu chạy đến bên lò sưởi âm tường, sau đó lại ngơ ngác nhìn ngọn lửa đang cháy, như một kẻ đáng thương bị bỏ rơi.
Ánh lửa khiến mặt anh đỏ bừng, anh giơ tay lên như định ném chiếc nịt bít tất vào đống lửa --
Nhưng anh vẫn không làm được.
Anh bực dọc tìm chọn bừa một ngăn kéo rồi nhét chiếc nịt bít tất vào, nhắm mắt làm ngơ.
Anh phải rời khỏi Paris, rời khỏi phố Jacques, càng sớm càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất