Chương 26
Trải qua hàng trăm ngày ném bom, Moscow đã biến thành địa ngục rực lửa, quân Đức và quân Liên Xô phòng thủ hai con sông riêng biệt, thế trận ngang sức ngang tài cuối cùng đã bị phá vỡ sau khi quân tiếp viện Siberia đến, Hồng quân Liên Xô tổ chức cuộc tấn công điên cuồng chống lại Wehrmacht, các tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng 101 và 103 bị tan thành từng mảnh, lúc này đã không còn ai quan tâm đến mệnh lệnh “Không bao giờ lùi bước” của quốc trưởng, tập đoàn quân thiết giáp số 3 và Sư đoàn Đầu lâu SS đang rút lui với số lượng lớn, Dönitz chỉ huy phần lớn tập đoàn quân thiết giáp số 3 rút lui về ngoại ô Moscow, Hồng quân Liên Xô đã nghỉ ngơi chỉnh đốn sau khi chiếm lại Moscow, lúc này Wehrmacht mới có chút không gian để hít thở.
*Wehrmacht: lực lượng quốc phòng, quân đội chính quy - SS: Vệ quốc quân
Sau cuộc họp, Heinz và Hermann cùng sánh vai bước ra khỏi sở chỉ huy tạm thời, bên đường có vài người lính bị đông cứng thành khối băng, bị quân du kích địa phương chỉnh thành những tư thế đáng xấu hổ và bị cắm sâu trên nền tuyết.
Bọn họ im lặng hút thuốc, không ai muốn nói chuyện.
Phần xương chân mày của Hermann bị trầy xước do mảnh đạn bay trúng, buộc anh phải dán băng gạc, trông anh giống hệt một thương binh chạy nạn, mặc dù, bọn họ vốn dĩ là như thế.
“Viola có thai rồi.”
Quay lại nông trại trưng dụng, Hermann xuýt xoa tay bên bếp lò, trên mặt anh không có chút gì gọi là vui mừng và hạnh phúc.
“Đây là chuyện tốt.” Heinz nói.
Hermann cởi bỏ quân mũ, để lộ mái tóc bị cháy sém bởi lửa đạn, anh cười bất lực, “Thực sự không biết khi nào mới có thể rời khỏi đây.”
Heinz không nói gì, cúi đầu hút tiếp mẩu thuốc lá của mình.
Bầu không khí thật nặng nề và áp lực, không lâu sau Hans gõ cửa bước vào nói: “Bộ chỉ huy sư đoàn yêu cầu tiếp tục rút lui, căn nhà này…… Tất cả mọi thứ đều phải thiêu hủy, kể cả một mảnh gỗ, một hạt lương thực cũng không được để lại cho người Nga.”
Hermann lại đội quân mũ lên, nói với Heinz: “Đi thôi, chúng ta phải tuân theo lệnh.”
Ngôi nhà nông trại bằng gỗ nhanh chóng bị ngọn lửa nhấn chìm, chủ nhân của ngôi nhà —— một đôi vợ chồng già, cùng đỡ lấy nhau đứng bên kia đám cháy, trơ mắt nhìn bao năm tháng làm lụng vất vả bị thiêu rụi trong biển lửa. Bên cạnh còn có vài tên lính Đức xách thùng xăng đang nói chuyện một cách thật vô liêm sỉ và tục tĩu, cười đùa không ngớt.
“Thật chết tiệt.”
“Thật chết tiệt ——” Heinz đứng trên xe tăng, lặp lại câu nói.
Bọn họ tựa như những kẻ điên, tựa như quân ăn cướp, liên tục thiêu hủy nhà dân và tàn sát bất cứ người nào bị nghi ngờ là quân du kích hoặc kẻ nổi loạn, bất kỳ ai cũng có thể bị xử bắn mà không cần xét xử.
Heinz ngày càng trầm lặng, sự kiệm lời và bản lĩnh của anh trên chiến trường khiến các tân binh vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ sệt anh, có rất nhiều người tìm đến hỏi han các cựu chiến binh về lai lịch của thiếu tá Mackensen, chỉ có Hans là giữ kín như bưng, anh rất lo lắng về sự im lặng của Heinz, anh chỉ sợ Heinz sẽ bị mất trí trước khi trận chiến kết thúc.
“Chi bằng chúng ta hãy cùng hát một bài đi.” Tối ngày 13 tháng 3 năm 1942, Hans đột nhiên nói với ngài thiếu tá đang ngồi bên giếng chơi đùa với những chú cừu con.
Heinz hoàn toàn không để tâm đến Hans, anh vuốt đầu chú cừu con, liếc nhìn Hans, “Anh chắc là anh không bị điên chứ?”
“Tôi chắc chắn, rất chắc chắn.” Hans gật gù, trên cằm anh còn có một vết thương, trông anh như một kẻ ngốc đang vui mừng, “Ca hát sẽ làm tâm tình vui vẻ, cũng có thể làm tăng thêm sự thân thiện cho chỉ huy đấy.”
Heinz quay đầu đi, phớt lờ anh.
Hans hắng giọng, cất tiếng hát,
“Trước doanh trại
Trước cánh cổng lớn
Có một ngọn đèn
Đến nay vẫn sáng
Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó
Chỉ cần đứng ngay dưới ngọn đèn kia
Giống như trước đây, Lili Marleen
Giống như trước đây, Lili Marleen”
Ôi, tên ngốc Hans này hát nghe thật chói tai! Hoặc là bịt tai mình lại, hoặc là bịt mồm anh ta, nếu không kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh thực sự không muốn dùng uy lực để ra lệnh cho Hans hát《 Lili Marleen 》và chạy vòng quanh với khẩu súng máy trên vai.
Chết tiệt, thằng nhóc này lại còn đang mỉm cười, thậm chí còn bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu của mình, nhân cơ hội nháy mắt đẩy đưa với các cô gái nhà nông, còn nhân cơ hội tán tỉnh một cô nàng có gương mặt tròn xoe, lạy Chúa, thế nhưng trên đời thực sự có người đánh giá cao giọng hát của tên ngốc này.
Sau đó, ký ức của Heinz bất chợt hỗn loạn cả lên. Vẻ mặt vui vẻ của Hans bỗng trở nên méo mó, Hans lao đến chắn trên người anh, tiếng nổ xuyên thủng màng nhĩ, gần như làm vỡ tung não anh. Trước mắt anh chỉ còn lại bụi đất và máu me bắn ra tung tóe, tiếng hát khó nghe của Hans dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lính gác đã bắt đầu kêu gào
Những cái tên quá cố cũng được tiết lộ
Nếu đến muộn sẽ bị nhốt ba ngày
Tôi phải quay lại ngay
Đành phải nói lời từ biệt ở đây thôi
Nhưng trong lòng vẫn hy vọng được đồng hành cùng em
Cùng em, Lili Marleen
Cùng em, Lili Marleen
Có rất nhiều gương mặt khác nhau xuất hiện trước mắt anh, nhưng anh không thể suy nghĩ được nữa, anh lảo đảo đứng lên, loạng choạng bước về phía gốc cây đại thụ, trong miệng lẩm bẩm, “Hans, chân của anh…… Hans, tôi sẽ nhặt lên giúp anh……”
“Heinz! Heinz!” Hermann trợn to mắt nhìn anh, tại sao? Tại sao phải kinh ngạc? Tại sao phải khẩn trương? Anh chỉ muốn nhặt tay chân bị nổ tung của Hans lên thôi mà.
Chỉ trong giây lát, mọi âm thanh đều đã trở lại trong đầu anh, anh ngã rầm xuống như một thân cây đại thụ bị chặt ngang, Hermann điều động cả đội đưa anh lên xe tải.
Nhưng tiếng hát của Hans thì vẫn không dừng lại ——
Dù trong căn phòng yên tĩnh này
Hay bất cứ vùng đất nào trên địa cầu
Tôi đều khao khát mơ về
Đôi môi quyến rũ đó của em
Em xoay tròn nhảy múa giữa màn sương đêm
Tôi lẳng lặng đứng dưới ngọn đèn kia
Giống như trước đây, Lili Marleen
Giống như trước đây, Lili Marleen
“Mẹ…… Mẹ ơi……” Anh gọi thầm trong mơ.
Vụ nổ mạnh làm tai trái của anh bị mất đi thính giác, cơn chấn động cũng khiến đầu óc anh hỗn loạn, anh nằm trên chiếc giường đã han gỉ, nhưng anh đã rất khéo léo hướng tai trái ra ngoài, bằng cách này tiếng gào khóc triền miên suốt ngày ở bệnh viện dã chiến có thể cách xa anh một chút.
Vì thế dù Hermann có lẩm bẩm lầm bầm một đống câu, anh cũng không thể nghe rõ một từ nào.
“Anh ngồi sang bên phải tôi đi.”
“Tại sao?”
“Vì tai trái của tôi không thể nghe được đồ ngu ngốc!”
Hermann rõ ràng đã bị nghẹn họng, nhưng lần này anh chỉ nhẫn nhịn mà không phản bác lại.
“Là do quân du kích địa phương làm, trên người cô gái đó có gắn bom, mục tiêu chính là anh.” Hermann di chuyển chiếc ghế đẩu nhỏ, hay nói đúng hơn là tóm lấy nó, để mình có thể ngồi xuống bên phải Heinz. Anh đưa xấp bài của Hans cho Heinz, “Tôi đã tự tay chôn cất anh ta.”
Heinz nắm chặt xấp bài, không thể nói thêm gì nữa. Hermann nhân cơ hội trêu chọc anh, “Nhìn gương mặt này mà xem, bị những mảnh vụn làm cho rối loạn cả lên, các cô nàng ở Berlin sẽ buồn lắm đây.”
Một cô y tá nhỏ nhắn tên Abby mỉm cười bước đến chỗ bọn họ và nói, “Ngài thiếu tá, đến giờ uống thuốc rồi.”
Hermann vội nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đốc thúc anh ta.”
Heinz trở mình, không khỏi oán giận, “Chết tiệt thật, tôi phải ở lại cái nơi quái quỷ này bao lâu nữa đây.”
Hermann lại buông lời vui đùa: “Được một cô gái Đức xinh đẹp thế này chăm nom, nơi này quả thực là thiên đường mà, chỉ có kẻ ngốc như anh mới phàn nàn, đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Heinz ngửa đầu uống thuốc, mất kiên nhẫn rì rầm, “Xong chưa? Còn cần làm gì nữa không?”
Abby kiên nhẫn hơn Donitz rất nhiều, cô luôn duy trì nụ cười, đối xử với Heinz như một học sinh tiểu học, “Máy trợ thính sẽ sớm được giao đến, nó được sản xuất tại Đức, hoàn toàn hữu ích.”
“Tôi không cần máy trợ thính gì cả.”
Abby nhẹ nhàng ân cần ghé vào tai phải anh nói khẽ, cô đối xử với anh rất đặc biệt, điều này khiến cô bắt đầu nảy sinh một chút hy vọng vào tương lai giữa cuộc chiến tranh tàn khốc và vô tình, “Mặc dù ngài là chỉ huy trưởng tiểu đoàn thiết giáp 101, nhưng ngài vẫn phải nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ.”
Heinz định nói vặn lại, Hermann vội vàng lên tiếng giảng hòa, “Mặc xác anh ta, anh ta cáu bẩn có tiếng, ngay cả sư đoàn trưởng anh ta còn cãi cùn được cơ mà.”
Abby cười dịu dàng, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Heinz nhắc nhở cô, “Cô không cần phải chăm sóc những bệnh nhân khác à?”
“Đúng vậy, tôi đi ngay đây.” Abby vẫy tay với Hermann, “Tôi đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Đợi khi Abby quay lưng lại, Hermann lập tức chọc vào cánh tay Heinz, “Này, anh lợi hại thật đấy, vừa đến đây được vài ngày mà đã có thể thu phục cô nàng y tá rồi.”
“Tôi chưa làm gì cả.” Heinz nhìn lên trần nhà vỡ nứt từng mảng, “Tôi chỉ tặng cô ta một hộp chocolate, nhân tiện tôi đã dọa tên khốn quấy rầy cô ta sợ đến mức không dám nói nửa lời.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Anh thì biết cái gì?” Heinz trừng mắt nhìn anh, “Làm điếu thuốc đi, anh có chắc anh chỉ đến đây để trò chuyện cùng tôi không?”
“Được thôi, một hồi bị cô nàng y tá đến giáo huấn, anh nhất định phải chống lưng cho tôi đấy.” Hermann rút điếu thuốc châm cho anh, cả hai cùng im lặng một lúc, âm thầm lắng nghe những tiếng gào thét và tiếng khóc lóc hết đợt này đến đợt khác từ bệnh viện dã chiến.
“Có thể sẽ phải sơ tán đến Minsk hoặc Kyiv.” Hermann giấu mặt sau đám khói xanh xám, nói rõ tình hình tồi tệ.
“Cũng gần một năm rồi.”
“Đúng thế, có lẽ con tôi cũng đã chào đời.” Hermann rít thuốc đầy hung tợn, nơi góc nhỏ này ngập tràn những làn sương khói, như thể có ai đó vô tình phóng hỏa, sắp sửa thiêu rụi cả bệnh viện.
Heinz nói: “Ngày mai tôi sẽ về.”
“Thôi nào, tôi nghe nói anh có thể quay về Berlin với chấn thương này đấy.”
“Tôi sẽ không bao giờ về lại nơi đó.”
“Ngẫm lại anh sẽ hiểu.” Hermann bất chợt cười rộ lên, lợi dụng lúc anh đang suy yếu, đánh bụp vào trán anh, “Ha ha ha, anh là đồ ngốc, đại ngốc……”
Bọn họ suýt xảy ra xô xát trong bệnh viện dã chiến, cũng may Abby đã xuất hiện kịp thời ngăn chặn cuộc ẩu đả ác liệt này lại.
Tối đến, Heinz ra khỏi bệnh viện, ngồi một mình dưới gốc cây táo hút thuốc.
Abby sau khi bận rộn xong cũng ngồi xuống bên phải anh, Heinz hỏi, “Hút thuốc không?”
Abby gật đầu, Heinz chia cho cô hai điếu thuốc.
Abby lén nhìn anh, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm hỏi: “Anh đến từ đâu? Berlin? Hay Cologne?”
“Munich.”
“Tôi sinh ra ở Munich, nhưng sau đó lại chuyển đến Berlin.” Cô có chút hồi hộp, vô thức nghịch nghịch mái tóc dài màu vàng của mình, “Anh có vẻ không thích trò chuyện cho lắm.”
“Chẳng lẽ tôi phải giống một mụ già hay cằn nhằn sao?”
Abby đỏ mặt, “Không……Ý tôi không phải vậy……”
“Quay về sớm đi, về Berlin.”
“Cái gì?”
“Chiến tranh cũng không mang ý nghĩa gì, cô gái ngoan, nghe lời tôi, về nhà đi.” Anh đứng dậy, dập tắt tàn thuốc, dáng người thon dài của anh trải dài trước mắt cô, sau lưng anh có ánh sáng, ánh trăng lấp ló sau khuôn mặt điển trai ấy, mắt anh ẩn giấu cả biển sâu bao la, khiến cô chìm đắm.
“Có lẽ…… Có lẽ chúng ta có thể quay về cùng nhau……”
“Điều này là không thể.” Anh tựa hồ đang cười, nhưng tựa hồ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cô không thể thấy rõ cũng không thể nhớ rõ, “Cô gái ngoan, tôi không phải người tốt.”
“Anh là một anh hùng, một anh hùng chiến đấu của Đức, một chiến binh vĩ đại!”
“Tôi không phải anh hùng, tôi chẳng là gì cả!” Anh hung hãn phỉ nhổ chính mình.
*Wehrmacht: lực lượng quốc phòng, quân đội chính quy - SS: Vệ quốc quân
Sau cuộc họp, Heinz và Hermann cùng sánh vai bước ra khỏi sở chỉ huy tạm thời, bên đường có vài người lính bị đông cứng thành khối băng, bị quân du kích địa phương chỉnh thành những tư thế đáng xấu hổ và bị cắm sâu trên nền tuyết.
Bọn họ im lặng hút thuốc, không ai muốn nói chuyện.
Phần xương chân mày của Hermann bị trầy xước do mảnh đạn bay trúng, buộc anh phải dán băng gạc, trông anh giống hệt một thương binh chạy nạn, mặc dù, bọn họ vốn dĩ là như thế.
“Viola có thai rồi.”
Quay lại nông trại trưng dụng, Hermann xuýt xoa tay bên bếp lò, trên mặt anh không có chút gì gọi là vui mừng và hạnh phúc.
“Đây là chuyện tốt.” Heinz nói.
Hermann cởi bỏ quân mũ, để lộ mái tóc bị cháy sém bởi lửa đạn, anh cười bất lực, “Thực sự không biết khi nào mới có thể rời khỏi đây.”
Heinz không nói gì, cúi đầu hút tiếp mẩu thuốc lá của mình.
Bầu không khí thật nặng nề và áp lực, không lâu sau Hans gõ cửa bước vào nói: “Bộ chỉ huy sư đoàn yêu cầu tiếp tục rút lui, căn nhà này…… Tất cả mọi thứ đều phải thiêu hủy, kể cả một mảnh gỗ, một hạt lương thực cũng không được để lại cho người Nga.”
Hermann lại đội quân mũ lên, nói với Heinz: “Đi thôi, chúng ta phải tuân theo lệnh.”
Ngôi nhà nông trại bằng gỗ nhanh chóng bị ngọn lửa nhấn chìm, chủ nhân của ngôi nhà —— một đôi vợ chồng già, cùng đỡ lấy nhau đứng bên kia đám cháy, trơ mắt nhìn bao năm tháng làm lụng vất vả bị thiêu rụi trong biển lửa. Bên cạnh còn có vài tên lính Đức xách thùng xăng đang nói chuyện một cách thật vô liêm sỉ và tục tĩu, cười đùa không ngớt.
“Thật chết tiệt.”
“Thật chết tiệt ——” Heinz đứng trên xe tăng, lặp lại câu nói.
Bọn họ tựa như những kẻ điên, tựa như quân ăn cướp, liên tục thiêu hủy nhà dân và tàn sát bất cứ người nào bị nghi ngờ là quân du kích hoặc kẻ nổi loạn, bất kỳ ai cũng có thể bị xử bắn mà không cần xét xử.
Heinz ngày càng trầm lặng, sự kiệm lời và bản lĩnh của anh trên chiến trường khiến các tân binh vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ sệt anh, có rất nhiều người tìm đến hỏi han các cựu chiến binh về lai lịch của thiếu tá Mackensen, chỉ có Hans là giữ kín như bưng, anh rất lo lắng về sự im lặng của Heinz, anh chỉ sợ Heinz sẽ bị mất trí trước khi trận chiến kết thúc.
“Chi bằng chúng ta hãy cùng hát một bài đi.” Tối ngày 13 tháng 3 năm 1942, Hans đột nhiên nói với ngài thiếu tá đang ngồi bên giếng chơi đùa với những chú cừu con.
Heinz hoàn toàn không để tâm đến Hans, anh vuốt đầu chú cừu con, liếc nhìn Hans, “Anh chắc là anh không bị điên chứ?”
“Tôi chắc chắn, rất chắc chắn.” Hans gật gù, trên cằm anh còn có một vết thương, trông anh như một kẻ ngốc đang vui mừng, “Ca hát sẽ làm tâm tình vui vẻ, cũng có thể làm tăng thêm sự thân thiện cho chỉ huy đấy.”
Heinz quay đầu đi, phớt lờ anh.
Hans hắng giọng, cất tiếng hát,
“Trước doanh trại
Trước cánh cổng lớn
Có một ngọn đèn
Đến nay vẫn sáng
Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó
Chỉ cần đứng ngay dưới ngọn đèn kia
Giống như trước đây, Lili Marleen
Giống như trước đây, Lili Marleen”
Ôi, tên ngốc Hans này hát nghe thật chói tai! Hoặc là bịt tai mình lại, hoặc là bịt mồm anh ta, nếu không kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh thực sự không muốn dùng uy lực để ra lệnh cho Hans hát《 Lili Marleen 》và chạy vòng quanh với khẩu súng máy trên vai.
Chết tiệt, thằng nhóc này lại còn đang mỉm cười, thậm chí còn bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu của mình, nhân cơ hội nháy mắt đẩy đưa với các cô gái nhà nông, còn nhân cơ hội tán tỉnh một cô nàng có gương mặt tròn xoe, lạy Chúa, thế nhưng trên đời thực sự có người đánh giá cao giọng hát của tên ngốc này.
Sau đó, ký ức của Heinz bất chợt hỗn loạn cả lên. Vẻ mặt vui vẻ của Hans bỗng trở nên méo mó, Hans lao đến chắn trên người anh, tiếng nổ xuyên thủng màng nhĩ, gần như làm vỡ tung não anh. Trước mắt anh chỉ còn lại bụi đất và máu me bắn ra tung tóe, tiếng hát khó nghe của Hans dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lính gác đã bắt đầu kêu gào
Những cái tên quá cố cũng được tiết lộ
Nếu đến muộn sẽ bị nhốt ba ngày
Tôi phải quay lại ngay
Đành phải nói lời từ biệt ở đây thôi
Nhưng trong lòng vẫn hy vọng được đồng hành cùng em
Cùng em, Lili Marleen
Cùng em, Lili Marleen
Có rất nhiều gương mặt khác nhau xuất hiện trước mắt anh, nhưng anh không thể suy nghĩ được nữa, anh lảo đảo đứng lên, loạng choạng bước về phía gốc cây đại thụ, trong miệng lẩm bẩm, “Hans, chân của anh…… Hans, tôi sẽ nhặt lên giúp anh……”
“Heinz! Heinz!” Hermann trợn to mắt nhìn anh, tại sao? Tại sao phải kinh ngạc? Tại sao phải khẩn trương? Anh chỉ muốn nhặt tay chân bị nổ tung của Hans lên thôi mà.
Chỉ trong giây lát, mọi âm thanh đều đã trở lại trong đầu anh, anh ngã rầm xuống như một thân cây đại thụ bị chặt ngang, Hermann điều động cả đội đưa anh lên xe tải.
Nhưng tiếng hát của Hans thì vẫn không dừng lại ——
Dù trong căn phòng yên tĩnh này
Hay bất cứ vùng đất nào trên địa cầu
Tôi đều khao khát mơ về
Đôi môi quyến rũ đó của em
Em xoay tròn nhảy múa giữa màn sương đêm
Tôi lẳng lặng đứng dưới ngọn đèn kia
Giống như trước đây, Lili Marleen
Giống như trước đây, Lili Marleen
“Mẹ…… Mẹ ơi……” Anh gọi thầm trong mơ.
Vụ nổ mạnh làm tai trái của anh bị mất đi thính giác, cơn chấn động cũng khiến đầu óc anh hỗn loạn, anh nằm trên chiếc giường đã han gỉ, nhưng anh đã rất khéo léo hướng tai trái ra ngoài, bằng cách này tiếng gào khóc triền miên suốt ngày ở bệnh viện dã chiến có thể cách xa anh một chút.
Vì thế dù Hermann có lẩm bẩm lầm bầm một đống câu, anh cũng không thể nghe rõ một từ nào.
“Anh ngồi sang bên phải tôi đi.”
“Tại sao?”
“Vì tai trái của tôi không thể nghe được đồ ngu ngốc!”
Hermann rõ ràng đã bị nghẹn họng, nhưng lần này anh chỉ nhẫn nhịn mà không phản bác lại.
“Là do quân du kích địa phương làm, trên người cô gái đó có gắn bom, mục tiêu chính là anh.” Hermann di chuyển chiếc ghế đẩu nhỏ, hay nói đúng hơn là tóm lấy nó, để mình có thể ngồi xuống bên phải Heinz. Anh đưa xấp bài của Hans cho Heinz, “Tôi đã tự tay chôn cất anh ta.”
Heinz nắm chặt xấp bài, không thể nói thêm gì nữa. Hermann nhân cơ hội trêu chọc anh, “Nhìn gương mặt này mà xem, bị những mảnh vụn làm cho rối loạn cả lên, các cô nàng ở Berlin sẽ buồn lắm đây.”
Một cô y tá nhỏ nhắn tên Abby mỉm cười bước đến chỗ bọn họ và nói, “Ngài thiếu tá, đến giờ uống thuốc rồi.”
Hermann vội nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đốc thúc anh ta.”
Heinz trở mình, không khỏi oán giận, “Chết tiệt thật, tôi phải ở lại cái nơi quái quỷ này bao lâu nữa đây.”
Hermann lại buông lời vui đùa: “Được một cô gái Đức xinh đẹp thế này chăm nom, nơi này quả thực là thiên đường mà, chỉ có kẻ ngốc như anh mới phàn nàn, đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Heinz ngửa đầu uống thuốc, mất kiên nhẫn rì rầm, “Xong chưa? Còn cần làm gì nữa không?”
Abby kiên nhẫn hơn Donitz rất nhiều, cô luôn duy trì nụ cười, đối xử với Heinz như một học sinh tiểu học, “Máy trợ thính sẽ sớm được giao đến, nó được sản xuất tại Đức, hoàn toàn hữu ích.”
“Tôi không cần máy trợ thính gì cả.”
Abby nhẹ nhàng ân cần ghé vào tai phải anh nói khẽ, cô đối xử với anh rất đặc biệt, điều này khiến cô bắt đầu nảy sinh một chút hy vọng vào tương lai giữa cuộc chiến tranh tàn khốc và vô tình, “Mặc dù ngài là chỉ huy trưởng tiểu đoàn thiết giáp 101, nhưng ngài vẫn phải nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ.”
Heinz định nói vặn lại, Hermann vội vàng lên tiếng giảng hòa, “Mặc xác anh ta, anh ta cáu bẩn có tiếng, ngay cả sư đoàn trưởng anh ta còn cãi cùn được cơ mà.”
Abby cười dịu dàng, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Heinz nhắc nhở cô, “Cô không cần phải chăm sóc những bệnh nhân khác à?”
“Đúng vậy, tôi đi ngay đây.” Abby vẫy tay với Hermann, “Tôi đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Đợi khi Abby quay lưng lại, Hermann lập tức chọc vào cánh tay Heinz, “Này, anh lợi hại thật đấy, vừa đến đây được vài ngày mà đã có thể thu phục cô nàng y tá rồi.”
“Tôi chưa làm gì cả.” Heinz nhìn lên trần nhà vỡ nứt từng mảng, “Tôi chỉ tặng cô ta một hộp chocolate, nhân tiện tôi đã dọa tên khốn quấy rầy cô ta sợ đến mức không dám nói nửa lời.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Anh thì biết cái gì?” Heinz trừng mắt nhìn anh, “Làm điếu thuốc đi, anh có chắc anh chỉ đến đây để trò chuyện cùng tôi không?”
“Được thôi, một hồi bị cô nàng y tá đến giáo huấn, anh nhất định phải chống lưng cho tôi đấy.” Hermann rút điếu thuốc châm cho anh, cả hai cùng im lặng một lúc, âm thầm lắng nghe những tiếng gào thét và tiếng khóc lóc hết đợt này đến đợt khác từ bệnh viện dã chiến.
“Có thể sẽ phải sơ tán đến Minsk hoặc Kyiv.” Hermann giấu mặt sau đám khói xanh xám, nói rõ tình hình tồi tệ.
“Cũng gần một năm rồi.”
“Đúng thế, có lẽ con tôi cũng đã chào đời.” Hermann rít thuốc đầy hung tợn, nơi góc nhỏ này ngập tràn những làn sương khói, như thể có ai đó vô tình phóng hỏa, sắp sửa thiêu rụi cả bệnh viện.
Heinz nói: “Ngày mai tôi sẽ về.”
“Thôi nào, tôi nghe nói anh có thể quay về Berlin với chấn thương này đấy.”
“Tôi sẽ không bao giờ về lại nơi đó.”
“Ngẫm lại anh sẽ hiểu.” Hermann bất chợt cười rộ lên, lợi dụng lúc anh đang suy yếu, đánh bụp vào trán anh, “Ha ha ha, anh là đồ ngốc, đại ngốc……”
Bọn họ suýt xảy ra xô xát trong bệnh viện dã chiến, cũng may Abby đã xuất hiện kịp thời ngăn chặn cuộc ẩu đả ác liệt này lại.
Tối đến, Heinz ra khỏi bệnh viện, ngồi một mình dưới gốc cây táo hút thuốc.
Abby sau khi bận rộn xong cũng ngồi xuống bên phải anh, Heinz hỏi, “Hút thuốc không?”
Abby gật đầu, Heinz chia cho cô hai điếu thuốc.
Abby lén nhìn anh, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm hỏi: “Anh đến từ đâu? Berlin? Hay Cologne?”
“Munich.”
“Tôi sinh ra ở Munich, nhưng sau đó lại chuyển đến Berlin.” Cô có chút hồi hộp, vô thức nghịch nghịch mái tóc dài màu vàng của mình, “Anh có vẻ không thích trò chuyện cho lắm.”
“Chẳng lẽ tôi phải giống một mụ già hay cằn nhằn sao?”
Abby đỏ mặt, “Không……Ý tôi không phải vậy……”
“Quay về sớm đi, về Berlin.”
“Cái gì?”
“Chiến tranh cũng không mang ý nghĩa gì, cô gái ngoan, nghe lời tôi, về nhà đi.” Anh đứng dậy, dập tắt tàn thuốc, dáng người thon dài của anh trải dài trước mắt cô, sau lưng anh có ánh sáng, ánh trăng lấp ló sau khuôn mặt điển trai ấy, mắt anh ẩn giấu cả biển sâu bao la, khiến cô chìm đắm.
“Có lẽ…… Có lẽ chúng ta có thể quay về cùng nhau……”
“Điều này là không thể.” Anh tựa hồ đang cười, nhưng tựa hồ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cô không thể thấy rõ cũng không thể nhớ rõ, “Cô gái ngoan, tôi không phải người tốt.”
“Anh là một anh hùng, một anh hùng chiến đấu của Đức, một chiến binh vĩ đại!”
“Tôi không phải anh hùng, tôi chẳng là gì cả!” Anh hung hãn phỉ nhổ chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất