Chương 346: Hôm nay đại thiếu gia
Một lão già với khuôn mặt tức giận, hùng hùng hổ hổ bước vào. Bên người lão có vài tên vệ sĩ ánh mắt sắc bén theo sau.
Mặc dù mái tóc đã bạc hơn nửa, nhưng lão già trời sinh đã mang theo khí thế khiến người ta e ngại.
Đây chính là gia chủ nhà họ Nam Cung - Nam Cung Ngao.
Hôm nay đại thiếu gia nhà họ Thôi đến đây, Nam Cung Ngao vốn định tự tay tiếp đãi.
Thế nhưng trên đường lão có việc phải ra ngoài một chuyến. Không ngờ, chỉ chưa đầy một giờ, trong nhà đã xảy ra náo loạn.
Nghe đâu kẻ đã gửi cho lão một đống đồ đen tuyền lần trước, hôm nay lại dám đến đây, thậm chí còn gây náo loạn trong nhà lão.
Ngô Huyền Tiễn đang nghĩ gì vậy? Hắn tưởng rằng nhà họ Nam Cung dễ bị người khác ức hiếp vậy sao?
Suốt nhiều năm qua, dù Ngô Huyền Tiễn ở Ngô Châu vênh váo kiêu ngạo, nhà họ Nam Cung cũng đã cố gắng tránh để không xảy ra xung đột với hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa nhà họ Nam Cung thực sự sợ Ngô Huyền Tiên.
Với truyền thống trăm năm, thực lực và các mối quan hệ được nhà họ Nam
Cung tích lũy bấy lâu là điều không ai có thể tưởng tượng nổi.
Nếu cậu thanh niên kia nghĩ nhờ Ngô Huyền Tiễn làm chỗ dựa là có thể tùy ý ức hiếp người nhà lão, thì thật là sai lầm.
Nam Cung Ngao vừa bước vào cửa, đã thấy sảnh chính vô cùng hỗn loạn.
Cháu trai lão, Nam Cung Hải mặt mũi đầy máu đang nằm trên sàn nhà. Còn thanh niên kia thì cứ dửng dưng hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra.
Cơn giận không thể kìm nén bùng lên trong lòng Nam Cung Ngao.
“Mặc kệ cậu có quan hệ gì với Ngô Huyền Tiễn. Hôm nay cậu dám gây sự ở nhà tôi, cho dù Thiên Vương lão tử đích thân đến đây, tôi cũng sẽ không tha cho. cậu đâu.”
Nam Cung Ngao tức giận trừng mắt nhìn Lý Quân, lửa giận trong mắt bùng lên như muốn thiêu rụi anh thành tro bụi.
Lý Quân vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì.
“Cháu trai của ông muốn đánh tôi trước mà, tôi chỉ dạy cho anh ta bài học mà thôi. Không lấy mạng anh ta là tôi đã tốt bụng lắm rồi đấy.”
“Lấy mạng cháu trai tôi à? Cậu cứ thử đi!” Nam Cung Ngao cười nhạo. “Ông tưởng rằng tôi không dám à?”
Trên mặt Lý Quân lộ ra vẻ nghiền ngẫm, nếu mà thực sự thách anh thì anh cũng không ngại.
“Đương nhiên cậu không dám làm vậy. Cho dù là Ngô Huyền Tiễn cũng không dám!” Nam Cung Ngao lạnh lùng nói.
Lúc này, lão trông giống như một con sư tử dữ tợn.
Một núi sao có thể chứa hai con hổ, họ nhà Nam Cung và Ngô Huyền Tiễn cùng tồn tại ở Ngô Châu. Hai bên đối đâu nhau không phải ngày một ngày hai.
Nếu họ nhà Nam Cung dễ đối phó như vậy thì với thủ đoạn của Ngô Huyền Tiễn, đã đuổi bọn họ ra khỏi Ngô Châu rồi, chứ không phải vẫn còn đối đầu gay gắt như bây giờ.
“Ngô Huyền Tiễn có dám hay không tôi không rõ. Nhưng sức mạnh của gia tộc mấy ông đối với tôi chẳng đáng một xu. Diệt toàn bộ nhà họ Nam Cung của ông đối với tôi không khó đâu.
Lý Quân khinh thường nói.
Anh không hề hoài nghi nhà họ Nam Cung vẫn còn cao thủ đang ẩn nấp đâu đó. Nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh e ngại.
Nhà họ Nam Cung này mạnh lắm cũng chỉ có thể ngang ngửa với nhà họ Diệp ở thủ đô mà thôi. Gia chủ nhà họ Diệp là Diệp Hoa đã chết, đến nay nhà họ Diệp cũng không dám hó hé gì với Lý Quân, bị lão đầu sư phụ anh đè bẹp. Huống chỉ là nhà họ Nam Cung, làm gì có cửa mà hơn nhà họ Diệp.
“Diệt toàn bộ nhà họ Nam Cung? Cậu ngông cuồng lắm!”
Trong ánh mắt Nam Cung Ngao hiện lên tia lạnh lẽo.
Trừ phi là cấp bậc Trưởng Lão Chiến Bộ đích thân tới, còn không thì bất cứ ai nói câu này đều là mơ tưởng!
Mọi người trong nhà họ Nam Cung xôn xao.
Thật không ngờ đối mặt với Nam Cung Ngao mà Lý Quân vẫn dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
“Ông nội, ông nhất định phải trả thù cho cháu!”
Nam Cung Hải bò dậy, mặt mũi đây máu, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Để cho bọn chúng làm nhục anh ta như vậy, anh ta không thể chịu đựng được!
Mặc dù mái tóc đã bạc hơn nửa, nhưng lão già trời sinh đã mang theo khí thế khiến người ta e ngại.
Đây chính là gia chủ nhà họ Nam Cung - Nam Cung Ngao.
Hôm nay đại thiếu gia nhà họ Thôi đến đây, Nam Cung Ngao vốn định tự tay tiếp đãi.
Thế nhưng trên đường lão có việc phải ra ngoài một chuyến. Không ngờ, chỉ chưa đầy một giờ, trong nhà đã xảy ra náo loạn.
Nghe đâu kẻ đã gửi cho lão một đống đồ đen tuyền lần trước, hôm nay lại dám đến đây, thậm chí còn gây náo loạn trong nhà lão.
Ngô Huyền Tiễn đang nghĩ gì vậy? Hắn tưởng rằng nhà họ Nam Cung dễ bị người khác ức hiếp vậy sao?
Suốt nhiều năm qua, dù Ngô Huyền Tiễn ở Ngô Châu vênh váo kiêu ngạo, nhà họ Nam Cung cũng đã cố gắng tránh để không xảy ra xung đột với hắn.
Nhưng điều đó không có nghĩa nhà họ Nam Cung thực sự sợ Ngô Huyền Tiên.
Với truyền thống trăm năm, thực lực và các mối quan hệ được nhà họ Nam
Cung tích lũy bấy lâu là điều không ai có thể tưởng tượng nổi.
Nếu cậu thanh niên kia nghĩ nhờ Ngô Huyền Tiễn làm chỗ dựa là có thể tùy ý ức hiếp người nhà lão, thì thật là sai lầm.
Nam Cung Ngao vừa bước vào cửa, đã thấy sảnh chính vô cùng hỗn loạn.
Cháu trai lão, Nam Cung Hải mặt mũi đầy máu đang nằm trên sàn nhà. Còn thanh niên kia thì cứ dửng dưng hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra.
Cơn giận không thể kìm nén bùng lên trong lòng Nam Cung Ngao.
“Mặc kệ cậu có quan hệ gì với Ngô Huyền Tiễn. Hôm nay cậu dám gây sự ở nhà tôi, cho dù Thiên Vương lão tử đích thân đến đây, tôi cũng sẽ không tha cho. cậu đâu.”
Nam Cung Ngao tức giận trừng mắt nhìn Lý Quân, lửa giận trong mắt bùng lên như muốn thiêu rụi anh thành tro bụi.
Lý Quân vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì.
“Cháu trai của ông muốn đánh tôi trước mà, tôi chỉ dạy cho anh ta bài học mà thôi. Không lấy mạng anh ta là tôi đã tốt bụng lắm rồi đấy.”
“Lấy mạng cháu trai tôi à? Cậu cứ thử đi!” Nam Cung Ngao cười nhạo. “Ông tưởng rằng tôi không dám à?”
Trên mặt Lý Quân lộ ra vẻ nghiền ngẫm, nếu mà thực sự thách anh thì anh cũng không ngại.
“Đương nhiên cậu không dám làm vậy. Cho dù là Ngô Huyền Tiễn cũng không dám!” Nam Cung Ngao lạnh lùng nói.
Lúc này, lão trông giống như một con sư tử dữ tợn.
Một núi sao có thể chứa hai con hổ, họ nhà Nam Cung và Ngô Huyền Tiễn cùng tồn tại ở Ngô Châu. Hai bên đối đâu nhau không phải ngày một ngày hai.
Nếu họ nhà Nam Cung dễ đối phó như vậy thì với thủ đoạn của Ngô Huyền Tiễn, đã đuổi bọn họ ra khỏi Ngô Châu rồi, chứ không phải vẫn còn đối đầu gay gắt như bây giờ.
“Ngô Huyền Tiễn có dám hay không tôi không rõ. Nhưng sức mạnh của gia tộc mấy ông đối với tôi chẳng đáng một xu. Diệt toàn bộ nhà họ Nam Cung của ông đối với tôi không khó đâu.
Lý Quân khinh thường nói.
Anh không hề hoài nghi nhà họ Nam Cung vẫn còn cao thủ đang ẩn nấp đâu đó. Nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh e ngại.
Nhà họ Nam Cung này mạnh lắm cũng chỉ có thể ngang ngửa với nhà họ Diệp ở thủ đô mà thôi. Gia chủ nhà họ Diệp là Diệp Hoa đã chết, đến nay nhà họ Diệp cũng không dám hó hé gì với Lý Quân, bị lão đầu sư phụ anh đè bẹp. Huống chỉ là nhà họ Nam Cung, làm gì có cửa mà hơn nhà họ Diệp.
“Diệt toàn bộ nhà họ Nam Cung? Cậu ngông cuồng lắm!”
Trong ánh mắt Nam Cung Ngao hiện lên tia lạnh lẽo.
Trừ phi là cấp bậc Trưởng Lão Chiến Bộ đích thân tới, còn không thì bất cứ ai nói câu này đều là mơ tưởng!
Mọi người trong nhà họ Nam Cung xôn xao.
Thật không ngờ đối mặt với Nam Cung Ngao mà Lý Quân vẫn dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
“Ông nội, ông nhất định phải trả thù cho cháu!”
Nam Cung Hải bò dậy, mặt mũi đây máu, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Để cho bọn chúng làm nhục anh ta như vậy, anh ta không thể chịu đựng được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất