Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 32: Không Có Đạo Lý Đẩy Tiền Ra Ngoài
Xoay người, thế mà lại là Trương Căn?
Trương Căn ngượng ngùng mà gãi đầu, cảm thấy hổ thẹn vì mình nói nàng là nữ lừa đảo.
“Cô nương, đây là công tử nhà ta cảm ơn ngài, hy vọng ngài nhận lấy!”
“…”
Xuân Đào không ngờ còn có một phần tiền công nữa, làm gì có đạo lý tiền đưa tới cửa rồi mà còn không thu.
“Thay ta cảm ơn công tử nhà ngươi”
Xuân Đào cất túi tiền vào trong lòng ngực.
Sau đó lấy ra con tằm bị đốt cháy thành than đen kia.
Tằm đen hấp thu thọ mệnh của người bị cấy tằm để bổ sung cho người mời tằm, do đó thọ nguyên của người nuôi tằm sẽ gia tăng.
Xuân Đào kéo một sợi tơ đen cuối cùng trong miệng tằm, dùng sức kéo một cái!
Làm xong, Xuân Đào khiêng cây gậy trúc tiếp tục đi về phía trước, nếu thu tiền của tiểu tử kia thì phải làm chút gì đó cho hắn.
Sau đó Xương Đan Tình bị nhốt vào từ đường đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó người trở nên vô cùng già nua, giống bà lão sáu bảy chục tuổi.
Trương Truyện Chiêu vốn dĩ đang cầu xin cho Xương Đan Tình cũng không cầu tình nữa.
Ngay cả hai người con trai kia của nàng ta cũng không muốn đi gặp nàng ta.
Có người nói, đây là báo ứng của nàng ta, hại người cuối cùng hại mình.
“Chúc mừng ký chủ đạt được 40 điểm tích lũy, tổng điểm tích lũy là: 41”
Đang lúc Xuân Đào đi về phía trước thì đột nhiên trong đầu truyền đến âm thanh của hệ thống.
Còn nhiều hơn 10 điểm tích lũy so với dự đoán, Xuân Đào vô cùng vui mừng.
Chỉ là, Xuân Đào còn chưa đi đến ngã tư đường Bảo Hưng và đường Trường Khang thì đã có một bóng người chạy đến trước mặt nàng.
“Cô nương, ngươi không sao chứ? Người Trương gia kia đánh ngươi sao? Sao lại có nhiều máu như vậy?
Ta đã nói rồi, ngươi thu ít tiền một chút, ngươi thu tận mười lượng, người ta không tìm ngươi gây phiền toái mới là lạ ấy!”
Xuân Đào ngẩng đầu nhìn về phía đại thúc bán kẹo hồ lô, có chút buồn cười, giải thích nói: “Đây không phải là máu của ta, là máu gà, ta không sao cả!”
“???”
Đại thúc bán kẹo hồ lô có chút không kịp phản ứng, thư đồng kia vội vàng kéo nàng đi không phải là vì muốn tính sổ với nàng sao?
Xuân Đào giải thích nói: “Ta là đi trừ tà”
Đại thúc bán kẹo hồ lô nhíu mày, càng thêm không tin, trên đời này làm sao có thể thật sự có quỷ thần được chứ?
Ông ấy chỉ cảm thấy Xuân Đào không có nói thật với mình.
Xuân Đào thấy ông ấy không tin thì cũng không nói nhiều.
Mà khi nàng ngồi xuống, thoáng nhìn qua một tia sáng màu trắng ở ống quần của đại thúc bán kẹo hồ lô, ánh mắt cứng lại.
Loại ánh sáng này chỉ có quỷ hồn vô cùng thuần khiết mới có, độ cao như vậy thì chắc là đứa bé trạc tuổi với Từ Phúc.
Xuân Đào ngẩng đầu nhìn về phía đại thúc bán kẹo hồ lô, tại sao đại thúc bán kẹo hồ lô lại bị quỷ hồn dính lên người như vậy?
Nhưng mà, may mắn không phải ác quỷ.
Xuân Đào ngồi ở quầy hàng nhàm chán mà chờ đợi, gặm xong một cái bánh bắp, vẫn chưa có mối làm ăn nào.
Nhìn về phía dưới mái hiên đối diện, bất chợt nhìn thấy một bé trai cả người trắng như tuyết, thoạt nhìn có vẻ mới hai tuổi.
Trương Căn ngượng ngùng mà gãi đầu, cảm thấy hổ thẹn vì mình nói nàng là nữ lừa đảo.
“Cô nương, đây là công tử nhà ta cảm ơn ngài, hy vọng ngài nhận lấy!”
“…”
Xuân Đào không ngờ còn có một phần tiền công nữa, làm gì có đạo lý tiền đưa tới cửa rồi mà còn không thu.
“Thay ta cảm ơn công tử nhà ngươi”
Xuân Đào cất túi tiền vào trong lòng ngực.
Sau đó lấy ra con tằm bị đốt cháy thành than đen kia.
Tằm đen hấp thu thọ mệnh của người bị cấy tằm để bổ sung cho người mời tằm, do đó thọ nguyên của người nuôi tằm sẽ gia tăng.
Xuân Đào kéo một sợi tơ đen cuối cùng trong miệng tằm, dùng sức kéo một cái!
Làm xong, Xuân Đào khiêng cây gậy trúc tiếp tục đi về phía trước, nếu thu tiền của tiểu tử kia thì phải làm chút gì đó cho hắn.
Sau đó Xương Đan Tình bị nhốt vào từ đường đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó người trở nên vô cùng già nua, giống bà lão sáu bảy chục tuổi.
Trương Truyện Chiêu vốn dĩ đang cầu xin cho Xương Đan Tình cũng không cầu tình nữa.
Ngay cả hai người con trai kia của nàng ta cũng không muốn đi gặp nàng ta.
Có người nói, đây là báo ứng của nàng ta, hại người cuối cùng hại mình.
“Chúc mừng ký chủ đạt được 40 điểm tích lũy, tổng điểm tích lũy là: 41”
Đang lúc Xuân Đào đi về phía trước thì đột nhiên trong đầu truyền đến âm thanh của hệ thống.
Còn nhiều hơn 10 điểm tích lũy so với dự đoán, Xuân Đào vô cùng vui mừng.
Chỉ là, Xuân Đào còn chưa đi đến ngã tư đường Bảo Hưng và đường Trường Khang thì đã có một bóng người chạy đến trước mặt nàng.
“Cô nương, ngươi không sao chứ? Người Trương gia kia đánh ngươi sao? Sao lại có nhiều máu như vậy?
Ta đã nói rồi, ngươi thu ít tiền một chút, ngươi thu tận mười lượng, người ta không tìm ngươi gây phiền toái mới là lạ ấy!”
Xuân Đào ngẩng đầu nhìn về phía đại thúc bán kẹo hồ lô, có chút buồn cười, giải thích nói: “Đây không phải là máu của ta, là máu gà, ta không sao cả!”
“???”
Đại thúc bán kẹo hồ lô có chút không kịp phản ứng, thư đồng kia vội vàng kéo nàng đi không phải là vì muốn tính sổ với nàng sao?
Xuân Đào giải thích nói: “Ta là đi trừ tà”
Đại thúc bán kẹo hồ lô nhíu mày, càng thêm không tin, trên đời này làm sao có thể thật sự có quỷ thần được chứ?
Ông ấy chỉ cảm thấy Xuân Đào không có nói thật với mình.
Xuân Đào thấy ông ấy không tin thì cũng không nói nhiều.
Mà khi nàng ngồi xuống, thoáng nhìn qua một tia sáng màu trắng ở ống quần của đại thúc bán kẹo hồ lô, ánh mắt cứng lại.
Loại ánh sáng này chỉ có quỷ hồn vô cùng thuần khiết mới có, độ cao như vậy thì chắc là đứa bé trạc tuổi với Từ Phúc.
Xuân Đào ngẩng đầu nhìn về phía đại thúc bán kẹo hồ lô, tại sao đại thúc bán kẹo hồ lô lại bị quỷ hồn dính lên người như vậy?
Nhưng mà, may mắn không phải ác quỷ.
Xuân Đào ngồi ở quầy hàng nhàm chán mà chờ đợi, gặm xong một cái bánh bắp, vẫn chưa có mối làm ăn nào.
Nhìn về phía dưới mái hiên đối diện, bất chợt nhìn thấy một bé trai cả người trắng như tuyết, thoạt nhìn có vẻ mới hai tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất