Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Chương 416: Bãi Máu Biết Di Chuyển?
Từ Xuân Đào đột nhiên nghĩ đến một cách hiến tế, lại liên tưởng đến nữ tử có bát tự thuần âm có vận thế tốt, chẳng lẽ là mượn vận?
Mất công giết nhiều người như vậy chỉ vì muốn mượn vận, Từ Xuân Đào không khỏi cảm thấy thật vớ vẩn.
Nhưng hiện tại người đã chết nên Từ Xuân Đào cũng không hỏi ra được lý do.
Nhìn bộ khoái chở từng khối thi thể đi, Từ Xuân Đào cũng chuẩn bị rời đi.
Địch Thư Kiệt vội ngăn người lại: “Từ cô nương, lần này vất vả cho ngươi rồi, đây là một chút tâm ý của bản quan”
Nghe Từ Xuân Đào nói hai vợ chồng bọn họ suýt chút nữa đã mất mạng, Địch Thư Kiệt liền chuẩn bị thêm một ít.
Lần này vốn dĩ là mua bán lỗ vốn, tuy rằng sau đó kiếm được hai vạn tích phân từ Trần Khang, nhưng chỉ mới kiếm lời được mấy ngàn tích phân.
Từ Xuân Đào nhét phong thư vào trong lòng ngực, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, nàng nhìn thấy vết máu trên mặt đất giống như di chuyển?!
Ban đầu, Từ Xuân Đào cho rằng mình bị hoa mắt, nhưng khi nhìn lại thì bãi máu vừa rồi thật sự biến mất!
Dương Đại Hà vốn định ôm Từ Xuân Đào lên ngựa, nhưng không ngờ nàng lại không chịu đi.
“???”
Dương Đại Hà nhìn theo ánh mắt nàng nhìn xuống mặt đất, quả nhiên cũng thấy được cảnh tượng quái dị kia.
Đột nhiên, Từ Xuân Đào đi lên trước, đạp chân lên một bãi máu, lập tức, bãi máu đen kia không còn động đậy.
Từ Xuân Đào dán lên tay hai tấm phù, sau đó liền ngồi xổm xuống đào ra một ít đất, sau đó túm một sợi máu đang cố gắng kéo thứ gì đó?
Địch Thư Kiệt ở bên cạnh đang chỉ huy bộ khoái, làm cho bọn họ nhanh chóng đưa thi thể đi, đặc biệt phải chú ý đến nam thi mất đầu kia.
Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Từ Xuân Đào túm cái gì đó ở trên mặt đất, vừa đến gần liền làm ông ấy bị dọa sợ.
Máu còn có thể túm ư?
Không phải máu là chất lỏng sao?
Tại sao ông ấy lại có cảm giác thứ Từ Xuân Đào đang túm chính là một sợi dây máu?
Dương Đại Hà thấy Từ Xuân Đào dùng hết sức lực của mình mà vẫn chưa túm ra liền đi lên hỗ trợ.
Khi Dương Đại Hà nắm lấy tay Từ Xuân Đào cùng nhau túm lấy, sợi dây máu kia đột nhiên bắt đầu đong đưa, đồ vật dưới nền đất giống như đang run rẩy…
Ngay lập tức liền giống như rút củ cải vậy.
Khoảnh khắc đó Địch Thư Kiệt hoảng hốt, giống như nhìn thấy một giọt máu đen, sau đó, lại không nhìn thấy gì cả.
“???”
Địch Thư Kiệt khó hiểu nhìn về phía Từ Xuân Đào: “Từ cô nương, vừa rồi ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Chạy rồi!”
Từ Xuân Đào nhăn mày, vội vàng xoay người đuổi theo, cũng không kịp trả lời câu hỏi của Địch Thư Kiệt.
Lúc này, sau núi có rất nhiều người.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, người ở đây sẽ càng ngày càng nhiều, toàn bộ bộ khoái ở huyện Phụng Thuần đều sẽ lại đây.
Toàn bộ bộ khoái đều đang bận việc đưa thi thể lên xe ngựa.
7749 bộ thi thể, chỉ có thể đặt chồng thi thể lên nhau mới có thể chở đi.
Mọi người rất bận rộn, nhưng khi nhìn thấy Từ Xuân Đào đi ngang qua đều sẽ gọi một tiếng Từ cô nương.
Từ Xuân Đào đột nhiên chậm lại bước chân, đột nhiên vỗ vào một người bộ khoái đang túm lấy dây cương.
Tiều Minh Thu sợ tới mức quay đầu lại, sau đó cười nói: “Từ cô nương!”
Từ Xuân Đào gật đầu nói: “Lúc này mới chứa được mười bộ thi thể mà ngươi đã chuẩn bị đi rồi à?”
Tiều Minh Thu vuốt đầu cười nói: “Từ cô nương, bên kia còn có một chiếc xe ngựa, đợi lát nữa trấn Phúc An sẽ đưa một chiếc xe ngựa lại đây kéo thi thể. Cho nên, lúc này tiểu nhân đi cũng không sao”
Nói xong, Tiều Minh Thu chuẩn bị lên ngựa rời đi.
Không ngờ lại bị Từ Xuân Đào vỗ vào, Tiều Minh Thu khó hiểu nói: “Từ cô nương, ngài còn có chuyện gì sao?”
Nhưng không ngờ, giây tiếp theo chỉ thấy chuỗi ngọc trong tay Từ Xuân Đào đột nhiên biến lớn lên trói bắn lại.
Khi chuỗi ngọc buộc chặt, Tiều Minh Thu không thể động đậy.
Mất công giết nhiều người như vậy chỉ vì muốn mượn vận, Từ Xuân Đào không khỏi cảm thấy thật vớ vẩn.
Nhưng hiện tại người đã chết nên Từ Xuân Đào cũng không hỏi ra được lý do.
Nhìn bộ khoái chở từng khối thi thể đi, Từ Xuân Đào cũng chuẩn bị rời đi.
Địch Thư Kiệt vội ngăn người lại: “Từ cô nương, lần này vất vả cho ngươi rồi, đây là một chút tâm ý của bản quan”
Nghe Từ Xuân Đào nói hai vợ chồng bọn họ suýt chút nữa đã mất mạng, Địch Thư Kiệt liền chuẩn bị thêm một ít.
Lần này vốn dĩ là mua bán lỗ vốn, tuy rằng sau đó kiếm được hai vạn tích phân từ Trần Khang, nhưng chỉ mới kiếm lời được mấy ngàn tích phân.
Từ Xuân Đào nhét phong thư vào trong lòng ngực, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, nàng nhìn thấy vết máu trên mặt đất giống như di chuyển?!
Ban đầu, Từ Xuân Đào cho rằng mình bị hoa mắt, nhưng khi nhìn lại thì bãi máu vừa rồi thật sự biến mất!
Dương Đại Hà vốn định ôm Từ Xuân Đào lên ngựa, nhưng không ngờ nàng lại không chịu đi.
“???”
Dương Đại Hà nhìn theo ánh mắt nàng nhìn xuống mặt đất, quả nhiên cũng thấy được cảnh tượng quái dị kia.
Đột nhiên, Từ Xuân Đào đi lên trước, đạp chân lên một bãi máu, lập tức, bãi máu đen kia không còn động đậy.
Từ Xuân Đào dán lên tay hai tấm phù, sau đó liền ngồi xổm xuống đào ra một ít đất, sau đó túm một sợi máu đang cố gắng kéo thứ gì đó?
Địch Thư Kiệt ở bên cạnh đang chỉ huy bộ khoái, làm cho bọn họ nhanh chóng đưa thi thể đi, đặc biệt phải chú ý đến nam thi mất đầu kia.
Nhưng không ngờ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Từ Xuân Đào túm cái gì đó ở trên mặt đất, vừa đến gần liền làm ông ấy bị dọa sợ.
Máu còn có thể túm ư?
Không phải máu là chất lỏng sao?
Tại sao ông ấy lại có cảm giác thứ Từ Xuân Đào đang túm chính là một sợi dây máu?
Dương Đại Hà thấy Từ Xuân Đào dùng hết sức lực của mình mà vẫn chưa túm ra liền đi lên hỗ trợ.
Khi Dương Đại Hà nắm lấy tay Từ Xuân Đào cùng nhau túm lấy, sợi dây máu kia đột nhiên bắt đầu đong đưa, đồ vật dưới nền đất giống như đang run rẩy…
Ngay lập tức liền giống như rút củ cải vậy.
Khoảnh khắc đó Địch Thư Kiệt hoảng hốt, giống như nhìn thấy một giọt máu đen, sau đó, lại không nhìn thấy gì cả.
“???”
Địch Thư Kiệt khó hiểu nhìn về phía Từ Xuân Đào: “Từ cô nương, vừa rồi ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Chạy rồi!”
Từ Xuân Đào nhăn mày, vội vàng xoay người đuổi theo, cũng không kịp trả lời câu hỏi của Địch Thư Kiệt.
Lúc này, sau núi có rất nhiều người.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, người ở đây sẽ càng ngày càng nhiều, toàn bộ bộ khoái ở huyện Phụng Thuần đều sẽ lại đây.
Toàn bộ bộ khoái đều đang bận việc đưa thi thể lên xe ngựa.
7749 bộ thi thể, chỉ có thể đặt chồng thi thể lên nhau mới có thể chở đi.
Mọi người rất bận rộn, nhưng khi nhìn thấy Từ Xuân Đào đi ngang qua đều sẽ gọi một tiếng Từ cô nương.
Từ Xuân Đào đột nhiên chậm lại bước chân, đột nhiên vỗ vào một người bộ khoái đang túm lấy dây cương.
Tiều Minh Thu sợ tới mức quay đầu lại, sau đó cười nói: “Từ cô nương!”
Từ Xuân Đào gật đầu nói: “Lúc này mới chứa được mười bộ thi thể mà ngươi đã chuẩn bị đi rồi à?”
Tiều Minh Thu vuốt đầu cười nói: “Từ cô nương, bên kia còn có một chiếc xe ngựa, đợi lát nữa trấn Phúc An sẽ đưa một chiếc xe ngựa lại đây kéo thi thể. Cho nên, lúc này tiểu nhân đi cũng không sao”
Nói xong, Tiều Minh Thu chuẩn bị lên ngựa rời đi.
Không ngờ lại bị Từ Xuân Đào vỗ vào, Tiều Minh Thu khó hiểu nói: “Từ cô nương, ngài còn có chuyện gì sao?”
Nhưng không ngờ, giây tiếp theo chỉ thấy chuỗi ngọc trong tay Từ Xuân Đào đột nhiên biến lớn lên trói bắn lại.
Khi chuỗi ngọc buộc chặt, Tiều Minh Thu không thể động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất