Chương 20: Tiếp xúc
Nhớ lại bữa ăn mà cũng không được trọn vẹn cho lắm
Đi trên đường mặc dù không ai nói với ai câu nào nhưng không khí lại hòa hợp đến lạ
Trần Dữ đột nhiên cắt ngang bầu không khí im ắng: [ em chưa cho tôi số ]
Khương Ninh Ngọc: [ phải rồi ha ]
Trần Dữ: [ vậy em có định cho hay không vậy? ] 'bất đắc dĩ'
Khương Ninh Ngọc: [ không cho thì sao? ]
Trần Dữ: [ tôi sẽ nằm ăn vạ ra đây cho em xem ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi không ngại đâu ]
Trần Dữ nghe vậy lập tức nằm xuống, xung quanh rất nhiều ánh nhìn đổ về đây. Nhìn vibe của 2 người đã đẹp đến mê người bây giờ còn làm vậy lôi kéo được rất nhiều sự chú ý
Có người nhanh tay nhanh mắt vội chụp lại còn thêm điệu cười tủm tỉm nữa
Khương Ninh Ngọc bất đắc dĩ đành lên tiếng [ tôi cũng chỉ đùa thôi mà ]
Trần Dữ: [ vậy em có cho không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không ] 'nhếch miệng khinh bỉ '
Trần Dữ: [ sao em lại nỡ đối xử với tôi như vậy ] 'ôm tim đau lòng'
Khương Ninh Ngọc: [ rồi cho đứng lên đi ]
Trần Dữ cười tươi đứng dậy ngay lập tức đưa điện thoại ra cho cô
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong 2 người đi dạo một lúc rồi mới đi về
Về đến trước khách sạn vì sao cô lại cho anh địa chỉ sao à bởi vì tôi cũng không biết
Trần Dữ: [ em ở phòng bao nhiêu ]
Khương Ninh Ngọc: [ không biết ]
Trần Dữ: [ tôi cũng ở đây mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ ồ ] 'không quan tâm'
Trần Dữ: [ nói đi chút nữa tôi mang đồ ăn lên cho ]
Khương Ninh Ngọc: [ 350 ]
Trần Dữ: [ cũng khá gần tôi, tôi là 401 nè ]
Khương Ninh Ngọc: [ là gần dữ chưa ]
Trần Dữ: [ cũng tính là gần mà ] 'bĩu môi'
Khương Ninh Ngọc " những hành động dễ thương đó lên là tôi mới phải "
Khương Ninh Ngọc không nói gì nữa đi lên phía trước Trần Dữ thấy thế cũng vội vàng bước theo
Vừa đi anh vừa lải nhải không ngừng khiến cô rất nhức đầu
Khương Ninh Ngọc không chịu được nữa bèn lên tiếng [ bộ anh mắc nói lắm hả? ]
Trần Dữ: [ gần em lên tôi mới nói nhiều chứ bộ ] 'lẩm bẩm'
Thang máy cũng vừa đến nơi, cô không nói gì nhanh chóng bước ra ngoài
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đến nơi rồi vậy không làm phiền anh nữa ]
Trần Dữ: [ sao nhanh dữ vậy ] 'bĩu môi'
Về đến phòng, Lục Khương Hàn liền nhắn tin ngay cho cô [ có thông tin gì hữu ích không vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ vừa mới một ngày, anh nghĩ tôi siêu lắm hay gì ]
Lục Khương Hàn: [ là do tôi quá hấp tấp ]
Lục Khương Hàn: [ khi nào có thì cô nhắn cho tôi là được ]
Khương Ninh Ngọc nhấn nút like rồi tắt điện thoại đi tắm rửa
Trong lúc tắm cô không để í có một người liên tục gọi vào máy cô không ngừng
Sau 30p cô bước ra mới để í điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, sau khi nhìn thì mới thấy cuộc gọi đó là Cảnh Vi gọi cho cô
Cô không nghĩ nhiều bèn gọi lại, sau 2p bên kia cũng bắt máy
Khương Ninh Ngọc: [ có chuyện gì sao? ]
Cảnh Vi: [ tôi sắp đính hôn rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy chúc mừng cô nha ]
Cảnh Vi: [ nhưng tôi không có tình cảm với người ấy phải làm sao đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ cái gì cơ, sao bây giờ lại cho chuyện ấy xảy ra vậy? ]
Cảnh Vi: [ gia đình tôi muốn tôi lấy người môn đăng hộ đối ]
Khương Ninh Ngọc: [ cưới trước yêu sau cũng được mà ]
Cảnh Vi: [ được không vậy? ] 'lo lắng'
Khương Ninh Ngọc: [ thử là biết có gì đâu ]
Cảnh Vi: [ vậy được tôi sẽ thử dù gì tôi nghe nói người kia cũng rất tốt ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy khi nào đính hôn tôi sẽ đến ]
Cảnh Vi: [ được, hẹn gặp lại cô sau ]
Hai người nói chuyện một hồi nữa rồi mới tắt máy
Bây giờ cũng gần 23h, tiếng gõ cửa vang lên
Trần Dữ: [ là tôi mang đồ ăn khuya đến cho em đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ vừa lúc tôi cũng đang đói ]
Trần Dữ: [ tôi biết, vừa nãy cũng chưa ăn được gì ]
Khương Ninh Ngọc mở cửa ra mời anh vào
Khương Ninh Ngọc: [ để đồ ở trên bàn là được ]
Trần Dữ: [ em không mời tôi ăn chung à ] 'tủi thân '
Khương Ninh Ngọc: [ được được, vậy anh ăn cùng tôi nhé ]
Trần Dữ: [ vì em năn nỉ tôi mới miễn cưỡng ngồi xuống đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ được được ]
Vừa ăn 2 người vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Gần 1h sáng cô cũng ngủ gục trên ghế
Trần Dữ cười cười nói nói đáp lại anh là một không gian lặng ngắt như tờ
Anh không nói gì thêm mà bế cô lên đặt vào giường rồi đắp chăn cẩn thận lại cho cô. Sau một loạt động tác lưu loát như thế anh cẩn thận đóng cửa rồi đi về phòng mình
Một buổi tối êm đềm không sóng gió đã trôi qua
Đi trên đường mặc dù không ai nói với ai câu nào nhưng không khí lại hòa hợp đến lạ
Trần Dữ đột nhiên cắt ngang bầu không khí im ắng: [ em chưa cho tôi số ]
Khương Ninh Ngọc: [ phải rồi ha ]
Trần Dữ: [ vậy em có định cho hay không vậy? ] 'bất đắc dĩ'
Khương Ninh Ngọc: [ không cho thì sao? ]
Trần Dữ: [ tôi sẽ nằm ăn vạ ra đây cho em xem ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi không ngại đâu ]
Trần Dữ nghe vậy lập tức nằm xuống, xung quanh rất nhiều ánh nhìn đổ về đây. Nhìn vibe của 2 người đã đẹp đến mê người bây giờ còn làm vậy lôi kéo được rất nhiều sự chú ý
Có người nhanh tay nhanh mắt vội chụp lại còn thêm điệu cười tủm tỉm nữa
Khương Ninh Ngọc bất đắc dĩ đành lên tiếng [ tôi cũng chỉ đùa thôi mà ]
Trần Dữ: [ vậy em có cho không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ không ] 'nhếch miệng khinh bỉ '
Trần Dữ: [ sao em lại nỡ đối xử với tôi như vậy ] 'ôm tim đau lòng'
Khương Ninh Ngọc: [ rồi cho đứng lên đi ]
Trần Dữ cười tươi đứng dậy ngay lập tức đưa điện thoại ra cho cô
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong 2 người đi dạo một lúc rồi mới đi về
Về đến trước khách sạn vì sao cô lại cho anh địa chỉ sao à bởi vì tôi cũng không biết
Trần Dữ: [ em ở phòng bao nhiêu ]
Khương Ninh Ngọc: [ không biết ]
Trần Dữ: [ tôi cũng ở đây mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ ồ ] 'không quan tâm'
Trần Dữ: [ nói đi chút nữa tôi mang đồ ăn lên cho ]
Khương Ninh Ngọc: [ 350 ]
Trần Dữ: [ cũng khá gần tôi, tôi là 401 nè ]
Khương Ninh Ngọc: [ là gần dữ chưa ]
Trần Dữ: [ cũng tính là gần mà ] 'bĩu môi'
Khương Ninh Ngọc " những hành động dễ thương đó lên là tôi mới phải "
Khương Ninh Ngọc không nói gì nữa đi lên phía trước Trần Dữ thấy thế cũng vội vàng bước theo
Vừa đi anh vừa lải nhải không ngừng khiến cô rất nhức đầu
Khương Ninh Ngọc không chịu được nữa bèn lên tiếng [ bộ anh mắc nói lắm hả? ]
Trần Dữ: [ gần em lên tôi mới nói nhiều chứ bộ ] 'lẩm bẩm'
Thang máy cũng vừa đến nơi, cô không nói gì nhanh chóng bước ra ngoài
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đến nơi rồi vậy không làm phiền anh nữa ]
Trần Dữ: [ sao nhanh dữ vậy ] 'bĩu môi'
Về đến phòng, Lục Khương Hàn liền nhắn tin ngay cho cô [ có thông tin gì hữu ích không vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ vừa mới một ngày, anh nghĩ tôi siêu lắm hay gì ]
Lục Khương Hàn: [ là do tôi quá hấp tấp ]
Lục Khương Hàn: [ khi nào có thì cô nhắn cho tôi là được ]
Khương Ninh Ngọc nhấn nút like rồi tắt điện thoại đi tắm rửa
Trong lúc tắm cô không để í có một người liên tục gọi vào máy cô không ngừng
Sau 30p cô bước ra mới để í điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, sau khi nhìn thì mới thấy cuộc gọi đó là Cảnh Vi gọi cho cô
Cô không nghĩ nhiều bèn gọi lại, sau 2p bên kia cũng bắt máy
Khương Ninh Ngọc: [ có chuyện gì sao? ]
Cảnh Vi: [ tôi sắp đính hôn rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy chúc mừng cô nha ]
Cảnh Vi: [ nhưng tôi không có tình cảm với người ấy phải làm sao đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ cái gì cơ, sao bây giờ lại cho chuyện ấy xảy ra vậy? ]
Cảnh Vi: [ gia đình tôi muốn tôi lấy người môn đăng hộ đối ]
Khương Ninh Ngọc: [ cưới trước yêu sau cũng được mà ]
Cảnh Vi: [ được không vậy? ] 'lo lắng'
Khương Ninh Ngọc: [ thử là biết có gì đâu ]
Cảnh Vi: [ vậy được tôi sẽ thử dù gì tôi nghe nói người kia cũng rất tốt ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy khi nào đính hôn tôi sẽ đến ]
Cảnh Vi: [ được, hẹn gặp lại cô sau ]
Hai người nói chuyện một hồi nữa rồi mới tắt máy
Bây giờ cũng gần 23h, tiếng gõ cửa vang lên
Trần Dữ: [ là tôi mang đồ ăn khuya đến cho em đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ vừa lúc tôi cũng đang đói ]
Trần Dữ: [ tôi biết, vừa nãy cũng chưa ăn được gì ]
Khương Ninh Ngọc mở cửa ra mời anh vào
Khương Ninh Ngọc: [ để đồ ở trên bàn là được ]
Trần Dữ: [ em không mời tôi ăn chung à ] 'tủi thân '
Khương Ninh Ngọc: [ được được, vậy anh ăn cùng tôi nhé ]
Trần Dữ: [ vì em năn nỉ tôi mới miễn cưỡng ngồi xuống đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ được được ]
Vừa ăn 2 người vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Gần 1h sáng cô cũng ngủ gục trên ghế
Trần Dữ cười cười nói nói đáp lại anh là một không gian lặng ngắt như tờ
Anh không nói gì thêm mà bế cô lên đặt vào giường rồi đắp chăn cẩn thận lại cho cô. Sau một loạt động tác lưu loát như thế anh cẩn thận đóng cửa rồi đi về phòng mình
Một buổi tối êm đềm không sóng gió đã trôi qua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất