Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 9
Sau khi ăn bữa nhẹ xong, cô quyết định đi dạo quan sát môi trường xung quanh.
Nhà họ Lâm là một ngôi nhà gạch xanh ba tầng tách biệt.
Phòng của cô ở tầng hai, phòng khách nhỏ nơi cô nói chuyện với Hứa Diệc Lâm lúc trước là phòng khách trên tầng hai, bên cạnh là phòng của em trai kế Lâm Kiều Châu.
Ở tầng một có nhà bếp, phòng khách, nhà kho và một phòng của chị Quần.
Tầng ba hẳn là phòng của ba và mẹ kế.
Hiện tại ba và mẹ kế không có ở đây, giờ là ban ngày, hẳn là đi làm rồi.
Lâm Kiều Châu vẫn đang đi học.
Cả nhà chỉ có cô và chị Quần.
Sau khi tham quan các phòng ở dưới xong, cô đi lên tầng cao nhất.
Ngay khi cô vừa lên đến và hướng ánh mắt nhìn ra ngoài, cô đã bị sốc.
Bởi vì sân sau của ngôi nhà này chính là xưởng nhuộm của nhà họ Lâm, có diện tích ít nhất vài nghìn mét vuông, đứng trên nơi cao có thể nhìn thấy tất cả các loại vải treo trong xưởng nhuộm, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau, giống như một làn sóng màu sắc, vô cùng ngoạn mục, thêm vào đó là hình ảnh các công nhân bận rộn trong xưởng khiến cho cảnh sắc yên tĩnh tăng thêm nhân khí ấm áp vô cùng.
Quay đầu nhìn về phía trước chính là thôn Giang Bối nơi bọn họ tọa lạc, những mái ngói của các căn nhà gạch nung và gạch xanh xây dựa vào núi nhấp nhô nối tiếp nhau, ở xa xăm là cảnh biển vô tận, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bến cảng nơi có một số tàu chở hàng đang đậu.
Nơi này thật đẹp, cô nghĩ.
Cô cảm thấy hẳn là đã đến lúc sống một cuộc sống tốt đẹp!
***
Đúng như Lâm Nhiễm dự đoán, đêm đó, ba và mẹ kế đã nghe từ chị Quần về chuyện Hứa Diệc Lâm đến gặp con gái mình để yêu cầu thoái hôn.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn.
Chị Quần nói: "Tiên sinh, hôm nay nhị thiếu gia Hứa đến, chưa ngồi được bao lâu đã rời đi, đại tiểu thư nói nhị thiếu đến để thoái hôn... Tiên sinh, hay là ngài hỏi chuyện tiểu thư chút đi, chuyện này không phải lấy ra để đùa giỡn!"
Chị Quần thật sự rất lo lắng.
Chủ yếu là tính tình của đại tiểu thư rất nóng nảy!
Ba Lâm sững sờ khi nghe thấy tin này, sau đó cũng có chút lo lắng.
Mặc dù ông ấy nghĩ chuyện này có thể chỉ là mâu thuẫn giữa hai người, nhưng vì việc trước đây của con gái ông ấy và Giang Yến, hiện tại ông ấy thực sự không thể nghe nổi hai từ "thoái hôn" này.
Vợ ông ấy, Phương Bích Trân, giữ lấy ông ấy và nói: "Tổ Vọng, đừng kích động, hỏi rõ ràng trước đã rồi hẵng nói."
Phương Bích Trân là mẹ kế của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm mất mẹ ruột khi mới ba tuổi, từ đó về sau đều do một tay Phương Bích Trân nuôi nấng, hai người có mối quan hệ thân thiết, nếu so ra điểm khác biệt nào với mẹ ruột thân sinh thì chính là, nếu Lâm Nhiễm phạm sai lầm, mẹ ruột vẫn có thể muốn đánh là đánh muốn chửi là chửi, nhưng người mẹ kế này lại mãi mãi tha thứ, dỗ dành cô nhẹ nhàng, không khỏi dung túng Lâm Nhiễm ít nhiều.
Ba Lâm vẻ mặt bình tĩnh “Ừ” một tiếng.
Ông ấy biết con gái mình có chút tùy hứng.
Nhưng trước khi nhà họ Hứa cầu hôn, lúc ấy con gái và Giang Yến vừa thoái hôn, ông ấy cũng không nghĩ đến việc lại cho con gái tiếp tục đính hôn ngay, chính nhà họ Hứa và Hứa Diệc Lâm đã thề thốt đủ kiểu, nói rằng họ sẽ tốt với con gái mình và sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay... Dạo gần đây Hứa Diệc Lâm đối xử lạnh nhạt với con gái mình, cũng không phải ông ấy không thấy.
Nhà họ Lâm là một ngôi nhà gạch xanh ba tầng tách biệt.
Phòng của cô ở tầng hai, phòng khách nhỏ nơi cô nói chuyện với Hứa Diệc Lâm lúc trước là phòng khách trên tầng hai, bên cạnh là phòng của em trai kế Lâm Kiều Châu.
Ở tầng một có nhà bếp, phòng khách, nhà kho và một phòng của chị Quần.
Tầng ba hẳn là phòng của ba và mẹ kế.
Hiện tại ba và mẹ kế không có ở đây, giờ là ban ngày, hẳn là đi làm rồi.
Lâm Kiều Châu vẫn đang đi học.
Cả nhà chỉ có cô và chị Quần.
Sau khi tham quan các phòng ở dưới xong, cô đi lên tầng cao nhất.
Ngay khi cô vừa lên đến và hướng ánh mắt nhìn ra ngoài, cô đã bị sốc.
Bởi vì sân sau của ngôi nhà này chính là xưởng nhuộm của nhà họ Lâm, có diện tích ít nhất vài nghìn mét vuông, đứng trên nơi cao có thể nhìn thấy tất cả các loại vải treo trong xưởng nhuộm, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau, giống như một làn sóng màu sắc, vô cùng ngoạn mục, thêm vào đó là hình ảnh các công nhân bận rộn trong xưởng khiến cho cảnh sắc yên tĩnh tăng thêm nhân khí ấm áp vô cùng.
Quay đầu nhìn về phía trước chính là thôn Giang Bối nơi bọn họ tọa lạc, những mái ngói của các căn nhà gạch nung và gạch xanh xây dựa vào núi nhấp nhô nối tiếp nhau, ở xa xăm là cảnh biển vô tận, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bến cảng nơi có một số tàu chở hàng đang đậu.
Nơi này thật đẹp, cô nghĩ.
Cô cảm thấy hẳn là đã đến lúc sống một cuộc sống tốt đẹp!
***
Đúng như Lâm Nhiễm dự đoán, đêm đó, ba và mẹ kế đã nghe từ chị Quần về chuyện Hứa Diệc Lâm đến gặp con gái mình để yêu cầu thoái hôn.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn.
Chị Quần nói: "Tiên sinh, hôm nay nhị thiếu gia Hứa đến, chưa ngồi được bao lâu đã rời đi, đại tiểu thư nói nhị thiếu đến để thoái hôn... Tiên sinh, hay là ngài hỏi chuyện tiểu thư chút đi, chuyện này không phải lấy ra để đùa giỡn!"
Chị Quần thật sự rất lo lắng.
Chủ yếu là tính tình của đại tiểu thư rất nóng nảy!
Ba Lâm sững sờ khi nghe thấy tin này, sau đó cũng có chút lo lắng.
Mặc dù ông ấy nghĩ chuyện này có thể chỉ là mâu thuẫn giữa hai người, nhưng vì việc trước đây của con gái ông ấy và Giang Yến, hiện tại ông ấy thực sự không thể nghe nổi hai từ "thoái hôn" này.
Vợ ông ấy, Phương Bích Trân, giữ lấy ông ấy và nói: "Tổ Vọng, đừng kích động, hỏi rõ ràng trước đã rồi hẵng nói."
Phương Bích Trân là mẹ kế của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm mất mẹ ruột khi mới ba tuổi, từ đó về sau đều do một tay Phương Bích Trân nuôi nấng, hai người có mối quan hệ thân thiết, nếu so ra điểm khác biệt nào với mẹ ruột thân sinh thì chính là, nếu Lâm Nhiễm phạm sai lầm, mẹ ruột vẫn có thể muốn đánh là đánh muốn chửi là chửi, nhưng người mẹ kế này lại mãi mãi tha thứ, dỗ dành cô nhẹ nhàng, không khỏi dung túng Lâm Nhiễm ít nhiều.
Ba Lâm vẻ mặt bình tĩnh “Ừ” một tiếng.
Ông ấy biết con gái mình có chút tùy hứng.
Nhưng trước khi nhà họ Hứa cầu hôn, lúc ấy con gái và Giang Yến vừa thoái hôn, ông ấy cũng không nghĩ đến việc lại cho con gái tiếp tục đính hôn ngay, chính nhà họ Hứa và Hứa Diệc Lâm đã thề thốt đủ kiểu, nói rằng họ sẽ tốt với con gái mình và sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay... Dạo gần đây Hứa Diệc Lâm đối xử lạnh nhạt với con gái mình, cũng không phải ông ấy không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất