Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 30
Hứa Diệc Phưởng hít một hơi dài, trước sự ngạc nhiên của mọi người, anh ta tiến lên vài bước, đột nhiên quỳ xuống về phía Lâm Tổ Vọng, rồi dùng cả hai tay giơ thứ gì đó lên .
Mọi người nhìn qua, đó là một đống dây thừng mỏng màu đen bạc... dây thừng hả?!
Trong bầu không khí trang trọng và im lặng của căn phòng, khóe miệng Lâm Nhiễm co giật.
Một hình ảnh không phù hợp hiện lên trong đầu cô, cô nghĩ, anh ta vẫn là có sở thích này...
"Chú Lâm…"
Tất nhiên Hứa Diệc Phưởng không biết những cảnh tượng lộn xộn trong đầu Lâm Nhiễm. Vẻ mặt của anh ta ngưng trọng, nhìn Lâm Tổ Vọng: "Chú Lâm, khi nhà họ Hứa của chúng cháu hỏi cưới nhà họ Lâm xin cưới em A Nhiễm, chú đã rất lo lắng vì tình trạng của em ấy lúc đó, không muốn vội vàng sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho A Nhiễm. Là nhà chúng cháu, dựa vào tình nghĩa mấy chục năm giữa hai nhà, đã nhiều lần chắc chắn rằng nhà họ Hứa sẽ coi A Nhiễm như con trong nhà, yêu thương em ấy, chăm sóc em ấy, tuyệt đối sẽ không để em ấy phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào... Chúng cháu luôn cho rằng A Lâm là người có tính cách ấm áp, nó đã thích A Nhiễm từ khi còn nhỏ, nhất định có thể đáp ứng được những điều đã hứa, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại đi đến bước đường này. Nhìn lại mọi chuyện đã qua, lời hứa mà nhà họ Hứa chúng cháu đưa ra không phải là một trò đùa mà hoàn toàn là một lời nói dối."
"Từ khi còn nhỏ cháu đã được ông nội dạy rằng gốc rễ của một người là chữ tín. Nếu mất chữ tín thì chính là mất đi cái nguyên sơ nhất để làm người. Nếu không thể làm tròn lời hứa, thì, với sự thân thiết và tình nghĩa bao đời của nhà chúng ta, sao cháu có thể ngẩng đầu làm người nữa? Hôm nay, Diệc Phưởng cầu hôn em A Nhiễm, ngoài tấm lòng chân thật của mình, cháu còn muốn thực hiện lời hứa mà nhà họ Hứa của chúng cháu đã hứa với nhà họ Lâm lúc trước. Nếu Diệc Phưởng may mắn cưới được A Nhiễm làm vợ, kiếp này Diệc Phưởng nhất định sẽ yêu em ấy, bảo vệ em ấy và cả đời này sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em ấy. Nếu cháu vi phạm lời thề thì gia nghiệp của nhà họ Hứa sẽ đi tong hết, Diệc Phưởng sẽ không sống được như ý, thậm chí gia đình cũng sẽ bị diệt vong."
Đây là lời thề mà Lâm Nhiễm đã yêu cầu nhưng Hứa Diệc Lâm không dám thề.
"A Phưởng!" Lưu Ngải Liên hét lên từ phía sau, bị Hứa Đông Phúc giữ lại, nhưng chính vẻ mặt của Hứa Đông Phúc cũng tối sầm như màu đất.
Ấy thế mà cho dù mọi người có phản ứng thế nào đi chăng nữa thì điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Hứa Diệc Phưởng.
Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng cháu cũng biết tấm lòng này của cháu không đủ để bù đắp những lời hứa suông và tổn thương mà em A Nhiễm đã chịu. Trên đời này không phải cứ muốn bù đắp điều gì là có thể được như ý muốn, mà cái có thể bù đắp được chưa chắc người khác đã muốn. Cho nên sai thì là sai, không phải chỉ một câu xin lỗi là xong. Cháu đưa cây roi này cho chú Lâm vì cháu muốn nói với chú rằng Diệc Phưởng sẵn sàng chịu một trăm roi, xem như hình phạt cho việc nhà họ Hứa của chúng cháu không làm tròn lời hứa của mình."
"A Phưởng!"
"Anh cả!"
Mọi người trong phòng khách đều đổi sắc mặt. Bọn họ biết Hứa Diệc Phưởng không phải là người mồm mép, anh ta chưa bao giờ là loại người như vậy.
"Anh cả!"
Mặt Hứa Diệc Lâm đỏ bừng, nói: “Chuyện em đã làm sai, không cần anh thay em chịu trừng phạt!”
Mọi người nhìn qua, đó là một đống dây thừng mỏng màu đen bạc... dây thừng hả?!
Trong bầu không khí trang trọng và im lặng của căn phòng, khóe miệng Lâm Nhiễm co giật.
Một hình ảnh không phù hợp hiện lên trong đầu cô, cô nghĩ, anh ta vẫn là có sở thích này...
"Chú Lâm…"
Tất nhiên Hứa Diệc Phưởng không biết những cảnh tượng lộn xộn trong đầu Lâm Nhiễm. Vẻ mặt của anh ta ngưng trọng, nhìn Lâm Tổ Vọng: "Chú Lâm, khi nhà họ Hứa của chúng cháu hỏi cưới nhà họ Lâm xin cưới em A Nhiễm, chú đã rất lo lắng vì tình trạng của em ấy lúc đó, không muốn vội vàng sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho A Nhiễm. Là nhà chúng cháu, dựa vào tình nghĩa mấy chục năm giữa hai nhà, đã nhiều lần chắc chắn rằng nhà họ Hứa sẽ coi A Nhiễm như con trong nhà, yêu thương em ấy, chăm sóc em ấy, tuyệt đối sẽ không để em ấy phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào... Chúng cháu luôn cho rằng A Lâm là người có tính cách ấm áp, nó đã thích A Nhiễm từ khi còn nhỏ, nhất định có thể đáp ứng được những điều đã hứa, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại đi đến bước đường này. Nhìn lại mọi chuyện đã qua, lời hứa mà nhà họ Hứa chúng cháu đưa ra không phải là một trò đùa mà hoàn toàn là một lời nói dối."
"Từ khi còn nhỏ cháu đã được ông nội dạy rằng gốc rễ của một người là chữ tín. Nếu mất chữ tín thì chính là mất đi cái nguyên sơ nhất để làm người. Nếu không thể làm tròn lời hứa, thì, với sự thân thiết và tình nghĩa bao đời của nhà chúng ta, sao cháu có thể ngẩng đầu làm người nữa? Hôm nay, Diệc Phưởng cầu hôn em A Nhiễm, ngoài tấm lòng chân thật của mình, cháu còn muốn thực hiện lời hứa mà nhà họ Hứa của chúng cháu đã hứa với nhà họ Lâm lúc trước. Nếu Diệc Phưởng may mắn cưới được A Nhiễm làm vợ, kiếp này Diệc Phưởng nhất định sẽ yêu em ấy, bảo vệ em ấy và cả đời này sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em ấy. Nếu cháu vi phạm lời thề thì gia nghiệp của nhà họ Hứa sẽ đi tong hết, Diệc Phưởng sẽ không sống được như ý, thậm chí gia đình cũng sẽ bị diệt vong."
Đây là lời thề mà Lâm Nhiễm đã yêu cầu nhưng Hứa Diệc Lâm không dám thề.
"A Phưởng!" Lưu Ngải Liên hét lên từ phía sau, bị Hứa Đông Phúc giữ lại, nhưng chính vẻ mặt của Hứa Đông Phúc cũng tối sầm như màu đất.
Ấy thế mà cho dù mọi người có phản ứng thế nào đi chăng nữa thì điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Hứa Diệc Phưởng.
Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng cháu cũng biết tấm lòng này của cháu không đủ để bù đắp những lời hứa suông và tổn thương mà em A Nhiễm đã chịu. Trên đời này không phải cứ muốn bù đắp điều gì là có thể được như ý muốn, mà cái có thể bù đắp được chưa chắc người khác đã muốn. Cho nên sai thì là sai, không phải chỉ một câu xin lỗi là xong. Cháu đưa cây roi này cho chú Lâm vì cháu muốn nói với chú rằng Diệc Phưởng sẵn sàng chịu một trăm roi, xem như hình phạt cho việc nhà họ Hứa của chúng cháu không làm tròn lời hứa của mình."
"A Phưởng!"
"Anh cả!"
Mọi người trong phòng khách đều đổi sắc mặt. Bọn họ biết Hứa Diệc Phưởng không phải là người mồm mép, anh ta chưa bao giờ là loại người như vậy.
"Anh cả!"
Mặt Hứa Diệc Lâm đỏ bừng, nói: “Chuyện em đã làm sai, không cần anh thay em chịu trừng phạt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất