Thập Niên 60: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang
Chương 43
A Thành thấy người ngồi ở ngưỡng cửa thì bị dọa hết hồn, lắp bắp gọi tên cô. Lâm Nhiễm gạt đi những ý nghĩ linh tinh của mình, mỉm cười với A Thành, lại nhìn về phía Giang Yến.
Giang Yến cứ như chẳng hề thấy cô, đi thẳng vào nhà.
Lâm Nhiễm: “...”
“Cô tìm anh Yến?”
A Thành hỏi cô.
“Ừ.”
Lâm Nhiễm nhìn anh ta cười, nói: “Anh vào cùng tôi không?” Hiện tại cô có chút thiếu tự tin.
Thế mà một chút thông tin cũng không có.
Vẫn nên để A Thành làm bước đệm một chút.
“Không.”
A Thành cười cười, quay người bỏ chạy: “Nhà tôi còn có chuyện, tôi về trước đây.”
Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng chuồn còn nhanh hơn thỏ của Giang Gia Thành, sờ mũi, quay đầu nhìn căn nhà đằng sau, tối mịt, thế nhưng cửa vẫn chưa đóng. Cô bước vào bên trong.
Người đàn ông đang đứng trước bàn uống nước, thấy cô tiến vào thì đặt cốc xuống, nhìn cô.
Không chút biểu cảm.
Ánh mắt lạnh nhạt, thật sự rất lạnh nhạt, không hề có chút cảm xúc hay gợn sóng nào.
Lâm Nhiễm không biết nên làm gì.
… Cũng không phải không thể, đây không phải là thận trọng vẫn hơn sao!
Mấu chốt là cô không có chút thông tin nào cả.
Về quá khứ của hai người.
Tình cảm của hai người trước kia như thế nào, mối quan hệ như thế nào, rốt cuộc vì sao lại cãi nhau.
Sao cứ đến thời khắc mấu chốt lại đứt dây xích… cô phát hiện ra rồi, cái thứ đồ chơi này lúc mình cần thì nó không đến, lúc chẳng cần nữa thì cứ lẩn quẩn trong đầu.
Cô bình tĩnh lại, nói với bản thân, không sao đâu.
Khi nhìn thẳng vào người đối diện đem lại áp lực quá lớn, cô chuyển tầm mắt, nhìn xuống bàn tay đặt trên bàn của anh.
Đó là một bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, có thể nhìn ra đã từng được chăm sóc rất tốt, chỉ là hiện tại lại có chút thô ráp chai sần. Dù thế vẫn rất đẹp, là loại đẹp đẽ mang theo cảm giác mạnh mẽ. Chỉ là khi ánh mắt cô dời đến cổ tay anh, không hiểu sao lại nhớ đến chiếc vòng tay xương, cứ như lúc này đã ở trên tay anh…
Cô nổi lên một trận gai ốc, nhanh chóng rời mắt đi.
Nhìn đến bức tường đối diện có một chiếc tủ cao, bên trong chứa đầy mô hình thuyền gỗ, còn có một số linh kiện gỗ của tàu thuyền, kết hợp với căn nhà rộng rãi lại u ám, cứ như đang đứng tại một phòng triển lãm văn hóa tàu thuyền cổ xưa.
Lâm Nhiễm nhìn những thứ này, trong đầu hiện lên một ít tình tiết, cô cũng an tâm hơn rất nhiều.
Cô không cần phải sợ anh.
Quan trọng là sợ cũng vô ích, cô phải giải quyết những chuyện này. … Hơn nữa, cô đã biết sợ bao giờ đâu?!
Chậm rãi hít sâu, cô quay lại nhìn, thấy anh không còn đang nhìn cô, áp lực của cô lại ít đi một chút.
“Xin lỗi.”
Cô “chân thành” nói: “Tôi đến để xin lỗi anh.”
Giang Yến trước đó nhìn cô xong lại quay người uống nước, nghe cô nói những lời này thì nhướng mày, hẳn là không nghĩ đến cô đột nhiên sẽ nói như thế. … Đương nhiên rồi, anh cũng không ngờ cô sẽ chạy đến đây. Anh biết xưởng nhuộm nhà họ Lâm gặp sự cố.
Nhưng đây không phải là người vì những vấn đề này mà chạy đến đây xin lỗi. “Ừ.”
Anh nói.
Lâm Nhiễm: “...”
Dù là lời nói, ánh nhìn, hay biểu cảm từ người này, cách nói chuyện phản ứng, cô đều không có được chút thông tin nào cả.
Vốn muốn có chút thông tin để biết mối quan hệ giữa hai người, cách thức chung sống, nguyên do hủy hôn chân chính, thế thì cô biết mình nên nói chuyện với anh thế nào.
Giang Yến cứ như chẳng hề thấy cô, đi thẳng vào nhà.
Lâm Nhiễm: “...”
“Cô tìm anh Yến?”
A Thành hỏi cô.
“Ừ.”
Lâm Nhiễm nhìn anh ta cười, nói: “Anh vào cùng tôi không?” Hiện tại cô có chút thiếu tự tin.
Thế mà một chút thông tin cũng không có.
Vẫn nên để A Thành làm bước đệm một chút.
“Không.”
A Thành cười cười, quay người bỏ chạy: “Nhà tôi còn có chuyện, tôi về trước đây.”
Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng chuồn còn nhanh hơn thỏ của Giang Gia Thành, sờ mũi, quay đầu nhìn căn nhà đằng sau, tối mịt, thế nhưng cửa vẫn chưa đóng. Cô bước vào bên trong.
Người đàn ông đang đứng trước bàn uống nước, thấy cô tiến vào thì đặt cốc xuống, nhìn cô.
Không chút biểu cảm.
Ánh mắt lạnh nhạt, thật sự rất lạnh nhạt, không hề có chút cảm xúc hay gợn sóng nào.
Lâm Nhiễm không biết nên làm gì.
… Cũng không phải không thể, đây không phải là thận trọng vẫn hơn sao!
Mấu chốt là cô không có chút thông tin nào cả.
Về quá khứ của hai người.
Tình cảm của hai người trước kia như thế nào, mối quan hệ như thế nào, rốt cuộc vì sao lại cãi nhau.
Sao cứ đến thời khắc mấu chốt lại đứt dây xích… cô phát hiện ra rồi, cái thứ đồ chơi này lúc mình cần thì nó không đến, lúc chẳng cần nữa thì cứ lẩn quẩn trong đầu.
Cô bình tĩnh lại, nói với bản thân, không sao đâu.
Khi nhìn thẳng vào người đối diện đem lại áp lực quá lớn, cô chuyển tầm mắt, nhìn xuống bàn tay đặt trên bàn của anh.
Đó là một bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, có thể nhìn ra đã từng được chăm sóc rất tốt, chỉ là hiện tại lại có chút thô ráp chai sần. Dù thế vẫn rất đẹp, là loại đẹp đẽ mang theo cảm giác mạnh mẽ. Chỉ là khi ánh mắt cô dời đến cổ tay anh, không hiểu sao lại nhớ đến chiếc vòng tay xương, cứ như lúc này đã ở trên tay anh…
Cô nổi lên một trận gai ốc, nhanh chóng rời mắt đi.
Nhìn đến bức tường đối diện có một chiếc tủ cao, bên trong chứa đầy mô hình thuyền gỗ, còn có một số linh kiện gỗ của tàu thuyền, kết hợp với căn nhà rộng rãi lại u ám, cứ như đang đứng tại một phòng triển lãm văn hóa tàu thuyền cổ xưa.
Lâm Nhiễm nhìn những thứ này, trong đầu hiện lên một ít tình tiết, cô cũng an tâm hơn rất nhiều.
Cô không cần phải sợ anh.
Quan trọng là sợ cũng vô ích, cô phải giải quyết những chuyện này. … Hơn nữa, cô đã biết sợ bao giờ đâu?!
Chậm rãi hít sâu, cô quay lại nhìn, thấy anh không còn đang nhìn cô, áp lực của cô lại ít đi một chút.
“Xin lỗi.”
Cô “chân thành” nói: “Tôi đến để xin lỗi anh.”
Giang Yến trước đó nhìn cô xong lại quay người uống nước, nghe cô nói những lời này thì nhướng mày, hẳn là không nghĩ đến cô đột nhiên sẽ nói như thế. … Đương nhiên rồi, anh cũng không ngờ cô sẽ chạy đến đây. Anh biết xưởng nhuộm nhà họ Lâm gặp sự cố.
Nhưng đây không phải là người vì những vấn đề này mà chạy đến đây xin lỗi. “Ừ.”
Anh nói.
Lâm Nhiễm: “...”
Dù là lời nói, ánh nhìn, hay biểu cảm từ người này, cách nói chuyện phản ứng, cô đều không có được chút thông tin nào cả.
Vốn muốn có chút thông tin để biết mối quan hệ giữa hai người, cách thức chung sống, nguyên do hủy hôn chân chính, thế thì cô biết mình nên nói chuyện với anh thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất