Chương 99: Kẻ thần bí trộm rương (3)
Đến lúc đi đến cửa phủ Tần Hoan liền nhắn nhủ người gác cổng vài câu theo căn dặn của Nhạc Ngưng ban nãy. Mặc dù mấy người gác cổng không dám bất kính với Tần Hoan thế nhưng bọn họ cũng sẽ không coi lời của nàng như Thánh chỉ, bọn họ chỉ cung kính đáp lời ngoài mặt thôi rồi chắc chắn sẽ lại lười biếng. Tần Hoan biết trước kết quả như vậy nên cũng chẳng đặt hi vọng gì nhiều ở mấy người gác cổng này, nàng vào phủ rồi đi thẳng đến fdlu.
Vừa về đến viện Tần Hoan đã xông vào bên trong buồng, mở nắp cốc sứ lên nàng đã thấy màu sắc của cục màu đen sì kia đã nhạt đi một chút.
Thấy Phục Linh cũng ngó đầu qua nhìn thì Tần Hoan hỏi thẳng luôn, “Em thấy cái này giống cái gì?”
Phục Linh chớp chớp mắt, “Giống như sợi bông bị vo tròn lại... Giống miếng khăn lau phải mấy thứ dơ bẩn chưa kịp giặt... Còn giống bị mốc... Chà, nô tỳ cũng không nói ra được rõ ràng...”
Tần Hoan lắc đầu, “Chắc chắn Tống Nhu sẽ không ăn sợi bông hay giẻ lau.” Nói xong nàng lại đậy nắp lại, “Lại ngâm thêm một đêm đi, ngày mai chắc chắn màu sắc sẽ nhạt hơn hôm nay, cũng sẽ tan ra một chút nữa, hiện tại quá khó đánh giá rồi.”
Để chuyện này sang một bên, Tần Hoan phải đi làm thuốc mới cho Yến Trì, mấy hôm nay làm thuốc cho hắn đã trở thành một thói quen của nàng. Mặc dù nàng biết thuốc cũ nàng mang qua chắc chắn hắn vẫn chưa dùng hết, thế nhưng ngày mai nàng phải đến Hầu phủ rồi, nhân tiện làm nhiều một chút cũng tốt. Hôm đó Yến Trì nói hắn chỉ ở lại Cẩm Châu 7 ngày nữa thôi, hôm nay đã là ngày thứ 4 hay thứ 5 rồi nhỉ?
Nàng nhất định phải trở lại kinh thành, biết đâu lần này lại là lần cuối cùng nàng chạm mặt với hắn, sau này đương nhiên Yến Trì sẽ đến trấn thủ Sóc Tây quân. Nàng và hắn vốn là 2 người chẳng có liên quan gì, cho nên gặp hay không gặp cũng chẳng có gì phải thổn thức cả. Nghĩ đến đây đột nhiên nàng lại ngước mắt lên nhìn sang đèn hoa lan đang treo trong phòng.
Mặt nạ Giải Trãi của nàng đâu rồi nhỉ?
Dùng xong bữa tối, Tần Hoan ngồi đọc sách một lúc rồi mới đi ngủ, trước khi ngủ thì Phục Linh cũng ra ngoài kiểm tra vòng quanh viện một lúc sau đó mới quay lại, “Tiểu thư, bên chủ viện bắt đầu làm pháp sự rồi...”
Tần Hoan đã nằm xuống nhưng mới nghe đến thế lại nhíu mày, “Hôm nay là ngày thứ mấy làm pháp sự rồi?”
“Ngày thứ 3.” Phục Linh đáp, sau đó thổi tắt đèn trong góc phòng, “Lão phu nhân thích làm mấy thứ này, rõ ràng ngày xưa tiểu thư thoát khỏi đại nạn là chuyện tốt, vậy mà bà ta bắt chúng ta cấm túc tận 7 ngày để làm pháp sự.”
Tần Hoan không nói chuyện, trong lòng nàng cũng hiểu được, bệnh mà vị Tam thúc này mắc phải chắc chắn không hề nhẹ, không chỉ có thế mà còn là loại bệnh không sạch sẽ nữa.
Có điều bệnh của gia chủ Tần phủ chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Tần Hoan cả, mấy đêm nay nàng ngủ cực kỳ yên ổn không hề mơ thấy ác mộng, khiến cho tinh thần cũng sảng khoái lên rất nhiều. Sáng nay nàng đón ánh bình minh sớm rồi lại đi lòng vòng trong viện, chờ đến khi trên người ướt đẫm mồ hôi rồi mới quay vào nhà ngủ lại. Thân thể Cửu tiểu thư quá yếu, nàng phải nghĩ cách khắc phục mới được.
Ăn sáng xong, Tần Hoan đang chuẩn bị sắp xếp lại thuốc cho Yến Trì thì người gác cổng đã đến bẩm báo rằng Hầu phủ đã cho người đến đón rồi.
Tần Hoan vẫn như mọi khi, dắt Phục Linh cùng theo ra khỏi nhà, trước khi đi nàng lại nhìn thoáng qua cốc sứ trắng. Đúng như nàng dự liệu, màu sắc của cục bông hay mảnh khăn lau gì đó nằm bên trong cốc nước càng ngày càng nhạt. Tần Hoan đã yên tâm hơn rồi, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phủ.
Bên ngoài cửa quả nhiên là Bạch Phong, Tần Hoan cũng thấy yên lòng hẳn nên bước nhanh ra ngoài. Bạch Phong hành lễ, cung kính mời Tần Hoan lên xe ngựa, sau đó lòng nàng mới hoàn toàn trấn định lại. Nàng do dự một lúc rồi mới quyết định vén màn xe lên nhìn về góc đường ở phía xa xa, nhìn xong rồi nàng mới thở phào một hơi, hôm nay không có ai lén lút đứng ở chỗ đó nhìn trộm nàng cả.
Bạch Phong cũng không hay biết sự tình bên trong, hắn vung roi rồi cứ thế rời khỏi Tần phủ như mọi lần, suốt dọc đường Tần Hoan cũng chỉ suy nghĩ xem lát nữa quay trở về Tần phủ thì cái cục đen sì kia có hiện ra diện mạo vốn có hay không. Mãi đến khi xe ngựa dừng lại ở trước cổng Hầu phủ rồi thì nàng mới hồi hồn lại, nàng vừa bước xuống xe thì Lục Tụ đã đứng chờ sẵn ở cửa từ sớm, nhìn thấy Tần Hoan xuất hiện nàng liền nhiệt tình tiến lên hành lễ.
Hôm nay Tần Hoan váy xếp ly màu xanh khói thêu hoa lan và áo cánh màu trắng ngọc bích, trên vai là áo khoác lụa cùng màu, tóc búi kiểu bán nguyệt, trên tóc cắm cây trâm bạch ngọc mà Giang thị tặng, nhìn vừa thanh lịch vừa duyên dáng. Làn váy tung bay như những đám mây rơi xuống theo từng bước chân của nàng, trên người Tần Hoan toát ra một tầng tiên khí thanh sạch không giải thích nổi. Lần đầu tiên Lục Tụ nhìn thấy Tần Hoan đã kinh diễm rồi, sau này tiếp xúc nhiều cũng quen mắt, thế nhưng hôm nay thấy nàng như vậy Lục Tụ vẫn ngơ ngẩn không phải ứng kịp.
Tần Hoan mới chỉ có 16 tuổi, chính là một nụ hoa đang thời kỳ chuẩn bị nở rộ, lần trước gặp Tần Hoan ở ven đường còn thấy nàng hơi ốm yếu và hờ hững, còn hiện tại cho dù là biết rõ Tần Hoan có thay đổi nhưng Lục Tụ vẫn không nói được thành lời. Thế nhưng dù có thế nào thì khí chất tỏa ra trên người Tần Hoan cũng tươi đẹp thanh cao hơn hẳn người thường.
“Cửu cô nương mau vào trong, Thái trưởng Công chúa đợi đã lâu rồi.”
Tần Hoan mỉm cười, số lần nàng đến Hầu phủ càng nhiều thì mọi người trong Hầu phủ càng chăm sóc nàng kỹ hơn. Hiện tại nàng đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Tần Hoan bước lên bậc thềm, đang chuẩn bị bước vào trong phủ thì đột nhiên dừng khựng lại.
Cảm giác bị người khác nhìn lén lại đến nữa rồi!
Tần Hoan đột ngột xoay người lại nhìn về phía một tiệm trà ở cách Hầu phủ không xa, thế nhưng khi nàng nhìn đến thì tiệm trà đó cho dù là lầu 1 hay lầu 2 thì đều đang đóng chặt cửa sổ, cùng với lúc nàng xoay người lại thì cảm giác khó chịu khi bị nhìn trộm cũng tiêu biến đi mất.
Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, nàng rơi vào trầm tư.
“Cửu cô nương, làm sao thế?”
Lục Tụ cũng giật mình ngạc nhiên, Tần Hoan quay lại lắc lắc đầu, “Không có gì.”
Nói xong nàng lại cười cười rồi đi tiếp vào trong. Lục Tụ cũng quay sang hướng tiệm trà kia nhìn những cũng không nhìn ra cái gì bất ổn cả nên đành đi theo Tần Hoan vào phủ.
Tần Hoan đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa như mọi ngày, thế nhưng lúc đi ngang qua tiền viện thì lại thấy Từ Hà đang đeo cái rương lớn!
Từ Hà còn phát hiện ra Tần Hoan đến trước, hắn tiến lên hành lễ vấn an với nàng.
“Bái kiến Cửu cô nương! Từ Hà thỉnh an Cửu cô nương...”
Tần Hoan bật cười, “Sao ngươi lại ở đây? Tri phủ Đại nhân cũng đến đây à?”
Từ Hà vội gật đầu, “Phải, hôm qua Tri phủ Đại nhân cho người dán bức họa của Ngụy gia Đại công tử ở khắp nơi trong thành, nhưng tạm thời vẫn chưa có thu hoạch gì. Vì thế hôm nay Đại nhân mới qua đây để bảo Ngụy công tử vẽ lại một bức khác, nhân tiện thẩm vấn tùy tùng của Tống thị thêm lần nữa. Hiện tại nha môn đều hỏi đến những chuyện liên quan đến Ngụy gia Đại công tử, tiểu nhân chỉ đến để hỗ trợ thôi.”
Mặc dù Từ Hà là ngỗ tác, thế nhưng hắn cũng ít khi được rèn luyện, đa phần chỉ làm mấy công việc vặt vãnh ở trong nha môn. Nếu có chỗ nào thiếu người thì hắn sẽ bị kéo đến đó để hỗ trợ, mà so với nha sai bình thường thì hắn lại biết chữ nghĩa, thế nên ngoài làm chân chạy vặt ra thì còn có thể hỗ sắp xếp và sao chép công văn. Cho dù lần này nghiệm thi đều dựa hoàn toàn vào tay nghề của Tần Hoan thế nhưng Hoắc Hoài Tín vẫn không đuổi Từ Hà ra ngoài.
Tần Hoan gật đầu rồi nhìn sang rương đồ của Từ Hà, “Đã làm rương mới nhanh như vậy à?”
Vẻ mặt Từ Hà vốn đang bình thường, vừa nghe thấy câu này của Tần Hoan thì trong mắt ánh lên vẻ kích động, “Cửu cô nương có điều không biết! Rương này không phải là tại hạ mới làm lại, mà chính là tên tặc nhân kia lương tâm cắn rứt nên mới trả lại!”
Tần Hoan ngạc nhiên, “Trả lại?”
Từ Hà gật đầu, để chứng minh đây vẫn là cái rương cũ, hắn mở toang nắp rương ra.
“Người xem này, tất cả đồ đạc trong này người cũng đã từng nhìn thấy, vẫn là cái rương ngày xưa. Tất cả đồ bên trong đều còn nguyên, ngay cả... ngay cả những đồ cá nhân của tiểu nhân thì tên tiểu tặc kia cũng trả lại luôn...”
Từ Hà nói xong liền móc móc vào trong tay áo mình, “Đồ cá nhân của tiểu nhân được trả lại rồi, tiểu nhân đã lấy lại được tiền. Bạc mà Cửu cô nương đưa, hiện tại tiểu nhân có thể trả lại Cửu cô nương rồi.”
Vừa nói thì Từ Hà vừa dâng mấy lượng bạc lên, “Đa tạ tấm lòng hào hiệp của Cửu cô nương.”
Tần Hoan quan sát hắn một lát, nàng nhận thấy việc này hắn không giống với đang giả vờ nên mới gật đầu với Phục Linh. Phục Linh tiến lên nhận lấy số bạc thì Từ Hà mới thở dài nhẹ nhõm mà đứng thẳng người dậy, “Chỉ sợ Cửu cô nương không nhận lại, tiểu nhân phải đa tạ Cửu cô nương rồi.”
Con người của Từ Hà mặc dù có chút ngay thẳng của kẻ ngốc, nhưng rốt cuộc thì vẫn là nam tử lại biết chữ nghĩa. Phàm là nam tử mà đã đọc sách rồi thì chắc chắn sẽ đề cao hai từ “khí phách”, cho nên Tần Hoan chưa từng nghĩ đến là sẽ tặng bạc cho Từ Hà, còn nếu nói là cho mượn thì khi hắn mang đến trả đương nhiên nàng phải thu về. Thế nhưng điều khiến cho Tần Hoan nghi hoặc nhất chính là tại sao rương đồ của hắn lại được trả trở về?
“Tên tiểu tặc này đúng là có lòng hiệp nghĩa, chẳng lẽ hắn nhận ra Từ ngỗ tác không phải là người giàu có gì nên mới trả rương trở về?”
Tần Hoan trêu trọc, đáy mắt Từ Hà sáng rực lên, “Tiểu nhân cũng nghĩ là như vậy! Người đó chắc hẳn đã nhìn thấy những đồ vật trong rương nên mới cảm thấy tiểu nhân cũng là người nghèo khổ, cho nên hắn mới không đành lòng rồi trả rương đồ về cho tiểu nhân.”
Tần Hoan gật đầu, nghi ngờ trong lòng còn chưa tiêu hết, “Hắn trả lại khi nào?”
“Ngay buổi sáng sớm hôm nay! Rương đồ này bị quẳng lại ở ngay trước cửa nha môn, mấy huynh đệ đang canh gác buổi sáng nhìn thấy liền nhận ra đây là rương của tiểu nhân. Chờ lúc tiểu nhân đến nha môn thì bọn họ đã đưa lại.”
Vẻ mặt Từ Hà rất phấn khởi, thế nhưng Tần Hoan lại chau mày, “Mang đến nha môn?”
Từ Hà gật đầu, “Đúng vậy, có khi do hắn nhìn thấy mấy bản nghiệm trạng với cả công văn nha môn mà tiểu nhân sao chép ra rồi.”
Lông mày Tần Hoan càng nhíu chặt hơn, tên tặc nhân kia cướp đi rương đồ của Từ Hà ở trên phố xá sầm uất, nhưng lại trả về trước cổng nha môn. Thành Cẩm Châu chẳng lẽ có tồn tại mấy vị đại hiệp chính nghĩa hay sao? Nhưng nếu thủ phạm là mấy vị đại hiệp đó thì chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ không phân biệt được ai giàu ai nghèo? Rương đồ này của Từ Hà nhìn bên ngoài cũng chẳng phải đồ nạm vàng khảm bảo đắt tiền gì, nên chẳng có lý gì mấy tên tiểu tặc lại để ý đến cả. Thế nhưng Từ Hà lại không chỉ bị cướp mất 1 lần, cướp xong người ta lại còn trả lại cho hắn.
“Có thấy bị mất vật gì không?”
Tần Hoan không nhịn được nên lại hỏi thêm một câu. Từ Hà lắc đầu, “Không có, tiểu nhân đã kiểm tra qua, nghiệm trạng, công văn, dụng cụ đều còn nguyên! Có điều tiểu nhân thấy rất kỳ quái, người đó lại dám mang rương đến để ở cửa nha môn, hắn thật sự không sợ bị bắt lại hay sao!”
Tần Hoan khẽ gật đầu, Từ Hà nói không sai. Từ xưa đến nay đã là kẻ trộm thì đều sợ và căm ghét quan lại, hắn đã biết Từ Hà là người trong nha môn thì sao lại có thể mang rương đến tận cửa nha môn để trả lại? Là cố tình khiêu khích hay sao?
Thấy vẻ mặt Tần Hoan trầm tư thì Từ Hà cũng nhìn nàng chăm chú. Chuyện này thật sự hơi kỳ quái, chỉ sợ Tần Hoan lại nghi ngờ mấy tình tiết bên trong nên Từ Hà vội giải thích, “Cửu cô nương! Đồ đạc xác thực là không mất thứ gì cả, có điều cũng có một điều quái lạ. Đồ đạc trong rương của tiểu nhân có rất nhiều, thế nhưng chỉ riêng trên bản nghiệm trạng này lại không biết là dính phải cái gì, mùi vì rất lạ, vừa giống với mùi thuốc lại vừa giống với cái gì đó rất thối...”
Tần Hoan nhướn mày, “Đưa đây ta xem nào...:“
Từ Hà vội vàng mở rương lấy bản nghiệm trạng ra, Lục Tụ và Phục Linh đứng bên cạnh cũng liếc nhìn nhau, mặc dù không hiểu vì sao Tần Hoan lại có hứng thú với chuyện này thế nhưng bọn họ không dám quấy rầy. Chỉ trong nháy mắt Từ Hà đã đưa bản nghiệm trạng đến trong tay Tần Hoan.
Tần Hoan cầm lấy, vừa ngửi một cái thì sắc mặt lại càng trở nên nặng nề...
Từ Hà vội vàng hỏi, “Cửu cô nương biết mùi này là cái gì rồi à?”
Đáy mắt Tần Hoan ánh lên vẻ nguy hiểm, giọng nói cũng chưa bao giờ lạnh lùng như thế.
“Đây là mùi của thuốc kim ngọc nối xương.”
Vừa về đến viện Tần Hoan đã xông vào bên trong buồng, mở nắp cốc sứ lên nàng đã thấy màu sắc của cục màu đen sì kia đã nhạt đi một chút.
Thấy Phục Linh cũng ngó đầu qua nhìn thì Tần Hoan hỏi thẳng luôn, “Em thấy cái này giống cái gì?”
Phục Linh chớp chớp mắt, “Giống như sợi bông bị vo tròn lại... Giống miếng khăn lau phải mấy thứ dơ bẩn chưa kịp giặt... Còn giống bị mốc... Chà, nô tỳ cũng không nói ra được rõ ràng...”
Tần Hoan lắc đầu, “Chắc chắn Tống Nhu sẽ không ăn sợi bông hay giẻ lau.” Nói xong nàng lại đậy nắp lại, “Lại ngâm thêm một đêm đi, ngày mai chắc chắn màu sắc sẽ nhạt hơn hôm nay, cũng sẽ tan ra một chút nữa, hiện tại quá khó đánh giá rồi.”
Để chuyện này sang một bên, Tần Hoan phải đi làm thuốc mới cho Yến Trì, mấy hôm nay làm thuốc cho hắn đã trở thành một thói quen của nàng. Mặc dù nàng biết thuốc cũ nàng mang qua chắc chắn hắn vẫn chưa dùng hết, thế nhưng ngày mai nàng phải đến Hầu phủ rồi, nhân tiện làm nhiều một chút cũng tốt. Hôm đó Yến Trì nói hắn chỉ ở lại Cẩm Châu 7 ngày nữa thôi, hôm nay đã là ngày thứ 4 hay thứ 5 rồi nhỉ?
Nàng nhất định phải trở lại kinh thành, biết đâu lần này lại là lần cuối cùng nàng chạm mặt với hắn, sau này đương nhiên Yến Trì sẽ đến trấn thủ Sóc Tây quân. Nàng và hắn vốn là 2 người chẳng có liên quan gì, cho nên gặp hay không gặp cũng chẳng có gì phải thổn thức cả. Nghĩ đến đây đột nhiên nàng lại ngước mắt lên nhìn sang đèn hoa lan đang treo trong phòng.
Mặt nạ Giải Trãi của nàng đâu rồi nhỉ?
Dùng xong bữa tối, Tần Hoan ngồi đọc sách một lúc rồi mới đi ngủ, trước khi ngủ thì Phục Linh cũng ra ngoài kiểm tra vòng quanh viện một lúc sau đó mới quay lại, “Tiểu thư, bên chủ viện bắt đầu làm pháp sự rồi...”
Tần Hoan đã nằm xuống nhưng mới nghe đến thế lại nhíu mày, “Hôm nay là ngày thứ mấy làm pháp sự rồi?”
“Ngày thứ 3.” Phục Linh đáp, sau đó thổi tắt đèn trong góc phòng, “Lão phu nhân thích làm mấy thứ này, rõ ràng ngày xưa tiểu thư thoát khỏi đại nạn là chuyện tốt, vậy mà bà ta bắt chúng ta cấm túc tận 7 ngày để làm pháp sự.”
Tần Hoan không nói chuyện, trong lòng nàng cũng hiểu được, bệnh mà vị Tam thúc này mắc phải chắc chắn không hề nhẹ, không chỉ có thế mà còn là loại bệnh không sạch sẽ nữa.
Có điều bệnh của gia chủ Tần phủ chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Tần Hoan cả, mấy đêm nay nàng ngủ cực kỳ yên ổn không hề mơ thấy ác mộng, khiến cho tinh thần cũng sảng khoái lên rất nhiều. Sáng nay nàng đón ánh bình minh sớm rồi lại đi lòng vòng trong viện, chờ đến khi trên người ướt đẫm mồ hôi rồi mới quay vào nhà ngủ lại. Thân thể Cửu tiểu thư quá yếu, nàng phải nghĩ cách khắc phục mới được.
Ăn sáng xong, Tần Hoan đang chuẩn bị sắp xếp lại thuốc cho Yến Trì thì người gác cổng đã đến bẩm báo rằng Hầu phủ đã cho người đến đón rồi.
Tần Hoan vẫn như mọi khi, dắt Phục Linh cùng theo ra khỏi nhà, trước khi đi nàng lại nhìn thoáng qua cốc sứ trắng. Đúng như nàng dự liệu, màu sắc của cục bông hay mảnh khăn lau gì đó nằm bên trong cốc nước càng ngày càng nhạt. Tần Hoan đã yên tâm hơn rồi, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phủ.
Bên ngoài cửa quả nhiên là Bạch Phong, Tần Hoan cũng thấy yên lòng hẳn nên bước nhanh ra ngoài. Bạch Phong hành lễ, cung kính mời Tần Hoan lên xe ngựa, sau đó lòng nàng mới hoàn toàn trấn định lại. Nàng do dự một lúc rồi mới quyết định vén màn xe lên nhìn về góc đường ở phía xa xa, nhìn xong rồi nàng mới thở phào một hơi, hôm nay không có ai lén lút đứng ở chỗ đó nhìn trộm nàng cả.
Bạch Phong cũng không hay biết sự tình bên trong, hắn vung roi rồi cứ thế rời khỏi Tần phủ như mọi lần, suốt dọc đường Tần Hoan cũng chỉ suy nghĩ xem lát nữa quay trở về Tần phủ thì cái cục đen sì kia có hiện ra diện mạo vốn có hay không. Mãi đến khi xe ngựa dừng lại ở trước cổng Hầu phủ rồi thì nàng mới hồi hồn lại, nàng vừa bước xuống xe thì Lục Tụ đã đứng chờ sẵn ở cửa từ sớm, nhìn thấy Tần Hoan xuất hiện nàng liền nhiệt tình tiến lên hành lễ.
Hôm nay Tần Hoan váy xếp ly màu xanh khói thêu hoa lan và áo cánh màu trắng ngọc bích, trên vai là áo khoác lụa cùng màu, tóc búi kiểu bán nguyệt, trên tóc cắm cây trâm bạch ngọc mà Giang thị tặng, nhìn vừa thanh lịch vừa duyên dáng. Làn váy tung bay như những đám mây rơi xuống theo từng bước chân của nàng, trên người Tần Hoan toát ra một tầng tiên khí thanh sạch không giải thích nổi. Lần đầu tiên Lục Tụ nhìn thấy Tần Hoan đã kinh diễm rồi, sau này tiếp xúc nhiều cũng quen mắt, thế nhưng hôm nay thấy nàng như vậy Lục Tụ vẫn ngơ ngẩn không phải ứng kịp.
Tần Hoan mới chỉ có 16 tuổi, chính là một nụ hoa đang thời kỳ chuẩn bị nở rộ, lần trước gặp Tần Hoan ở ven đường còn thấy nàng hơi ốm yếu và hờ hững, còn hiện tại cho dù là biết rõ Tần Hoan có thay đổi nhưng Lục Tụ vẫn không nói được thành lời. Thế nhưng dù có thế nào thì khí chất tỏa ra trên người Tần Hoan cũng tươi đẹp thanh cao hơn hẳn người thường.
“Cửu cô nương mau vào trong, Thái trưởng Công chúa đợi đã lâu rồi.”
Tần Hoan mỉm cười, số lần nàng đến Hầu phủ càng nhiều thì mọi người trong Hầu phủ càng chăm sóc nàng kỹ hơn. Hiện tại nàng đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Tần Hoan bước lên bậc thềm, đang chuẩn bị bước vào trong phủ thì đột nhiên dừng khựng lại.
Cảm giác bị người khác nhìn lén lại đến nữa rồi!
Tần Hoan đột ngột xoay người lại nhìn về phía một tiệm trà ở cách Hầu phủ không xa, thế nhưng khi nàng nhìn đến thì tiệm trà đó cho dù là lầu 1 hay lầu 2 thì đều đang đóng chặt cửa sổ, cùng với lúc nàng xoay người lại thì cảm giác khó chịu khi bị nhìn trộm cũng tiêu biến đi mất.
Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, nàng rơi vào trầm tư.
“Cửu cô nương, làm sao thế?”
Lục Tụ cũng giật mình ngạc nhiên, Tần Hoan quay lại lắc lắc đầu, “Không có gì.”
Nói xong nàng lại cười cười rồi đi tiếp vào trong. Lục Tụ cũng quay sang hướng tiệm trà kia nhìn những cũng không nhìn ra cái gì bất ổn cả nên đành đi theo Tần Hoan vào phủ.
Tần Hoan đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa như mọi ngày, thế nhưng lúc đi ngang qua tiền viện thì lại thấy Từ Hà đang đeo cái rương lớn!
Từ Hà còn phát hiện ra Tần Hoan đến trước, hắn tiến lên hành lễ vấn an với nàng.
“Bái kiến Cửu cô nương! Từ Hà thỉnh an Cửu cô nương...”
Tần Hoan bật cười, “Sao ngươi lại ở đây? Tri phủ Đại nhân cũng đến đây à?”
Từ Hà vội gật đầu, “Phải, hôm qua Tri phủ Đại nhân cho người dán bức họa của Ngụy gia Đại công tử ở khắp nơi trong thành, nhưng tạm thời vẫn chưa có thu hoạch gì. Vì thế hôm nay Đại nhân mới qua đây để bảo Ngụy công tử vẽ lại một bức khác, nhân tiện thẩm vấn tùy tùng của Tống thị thêm lần nữa. Hiện tại nha môn đều hỏi đến những chuyện liên quan đến Ngụy gia Đại công tử, tiểu nhân chỉ đến để hỗ trợ thôi.”
Mặc dù Từ Hà là ngỗ tác, thế nhưng hắn cũng ít khi được rèn luyện, đa phần chỉ làm mấy công việc vặt vãnh ở trong nha môn. Nếu có chỗ nào thiếu người thì hắn sẽ bị kéo đến đó để hỗ trợ, mà so với nha sai bình thường thì hắn lại biết chữ nghĩa, thế nên ngoài làm chân chạy vặt ra thì còn có thể hỗ sắp xếp và sao chép công văn. Cho dù lần này nghiệm thi đều dựa hoàn toàn vào tay nghề của Tần Hoan thế nhưng Hoắc Hoài Tín vẫn không đuổi Từ Hà ra ngoài.
Tần Hoan gật đầu rồi nhìn sang rương đồ của Từ Hà, “Đã làm rương mới nhanh như vậy à?”
Vẻ mặt Từ Hà vốn đang bình thường, vừa nghe thấy câu này của Tần Hoan thì trong mắt ánh lên vẻ kích động, “Cửu cô nương có điều không biết! Rương này không phải là tại hạ mới làm lại, mà chính là tên tặc nhân kia lương tâm cắn rứt nên mới trả lại!”
Tần Hoan ngạc nhiên, “Trả lại?”
Từ Hà gật đầu, để chứng minh đây vẫn là cái rương cũ, hắn mở toang nắp rương ra.
“Người xem này, tất cả đồ đạc trong này người cũng đã từng nhìn thấy, vẫn là cái rương ngày xưa. Tất cả đồ bên trong đều còn nguyên, ngay cả... ngay cả những đồ cá nhân của tiểu nhân thì tên tiểu tặc kia cũng trả lại luôn...”
Từ Hà nói xong liền móc móc vào trong tay áo mình, “Đồ cá nhân của tiểu nhân được trả lại rồi, tiểu nhân đã lấy lại được tiền. Bạc mà Cửu cô nương đưa, hiện tại tiểu nhân có thể trả lại Cửu cô nương rồi.”
Vừa nói thì Từ Hà vừa dâng mấy lượng bạc lên, “Đa tạ tấm lòng hào hiệp của Cửu cô nương.”
Tần Hoan quan sát hắn một lát, nàng nhận thấy việc này hắn không giống với đang giả vờ nên mới gật đầu với Phục Linh. Phục Linh tiến lên nhận lấy số bạc thì Từ Hà mới thở dài nhẹ nhõm mà đứng thẳng người dậy, “Chỉ sợ Cửu cô nương không nhận lại, tiểu nhân phải đa tạ Cửu cô nương rồi.”
Con người của Từ Hà mặc dù có chút ngay thẳng của kẻ ngốc, nhưng rốt cuộc thì vẫn là nam tử lại biết chữ nghĩa. Phàm là nam tử mà đã đọc sách rồi thì chắc chắn sẽ đề cao hai từ “khí phách”, cho nên Tần Hoan chưa từng nghĩ đến là sẽ tặng bạc cho Từ Hà, còn nếu nói là cho mượn thì khi hắn mang đến trả đương nhiên nàng phải thu về. Thế nhưng điều khiến cho Tần Hoan nghi hoặc nhất chính là tại sao rương đồ của hắn lại được trả trở về?
“Tên tiểu tặc này đúng là có lòng hiệp nghĩa, chẳng lẽ hắn nhận ra Từ ngỗ tác không phải là người giàu có gì nên mới trả rương trở về?”
Tần Hoan trêu trọc, đáy mắt Từ Hà sáng rực lên, “Tiểu nhân cũng nghĩ là như vậy! Người đó chắc hẳn đã nhìn thấy những đồ vật trong rương nên mới cảm thấy tiểu nhân cũng là người nghèo khổ, cho nên hắn mới không đành lòng rồi trả rương đồ về cho tiểu nhân.”
Tần Hoan gật đầu, nghi ngờ trong lòng còn chưa tiêu hết, “Hắn trả lại khi nào?”
“Ngay buổi sáng sớm hôm nay! Rương đồ này bị quẳng lại ở ngay trước cửa nha môn, mấy huynh đệ đang canh gác buổi sáng nhìn thấy liền nhận ra đây là rương của tiểu nhân. Chờ lúc tiểu nhân đến nha môn thì bọn họ đã đưa lại.”
Vẻ mặt Từ Hà rất phấn khởi, thế nhưng Tần Hoan lại chau mày, “Mang đến nha môn?”
Từ Hà gật đầu, “Đúng vậy, có khi do hắn nhìn thấy mấy bản nghiệm trạng với cả công văn nha môn mà tiểu nhân sao chép ra rồi.”
Lông mày Tần Hoan càng nhíu chặt hơn, tên tặc nhân kia cướp đi rương đồ của Từ Hà ở trên phố xá sầm uất, nhưng lại trả về trước cổng nha môn. Thành Cẩm Châu chẳng lẽ có tồn tại mấy vị đại hiệp chính nghĩa hay sao? Nhưng nếu thủ phạm là mấy vị đại hiệp đó thì chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ không phân biệt được ai giàu ai nghèo? Rương đồ này của Từ Hà nhìn bên ngoài cũng chẳng phải đồ nạm vàng khảm bảo đắt tiền gì, nên chẳng có lý gì mấy tên tiểu tặc lại để ý đến cả. Thế nhưng Từ Hà lại không chỉ bị cướp mất 1 lần, cướp xong người ta lại còn trả lại cho hắn.
“Có thấy bị mất vật gì không?”
Tần Hoan không nhịn được nên lại hỏi thêm một câu. Từ Hà lắc đầu, “Không có, tiểu nhân đã kiểm tra qua, nghiệm trạng, công văn, dụng cụ đều còn nguyên! Có điều tiểu nhân thấy rất kỳ quái, người đó lại dám mang rương đến để ở cửa nha môn, hắn thật sự không sợ bị bắt lại hay sao!”
Tần Hoan khẽ gật đầu, Từ Hà nói không sai. Từ xưa đến nay đã là kẻ trộm thì đều sợ và căm ghét quan lại, hắn đã biết Từ Hà là người trong nha môn thì sao lại có thể mang rương đến tận cửa nha môn để trả lại? Là cố tình khiêu khích hay sao?
Thấy vẻ mặt Tần Hoan trầm tư thì Từ Hà cũng nhìn nàng chăm chú. Chuyện này thật sự hơi kỳ quái, chỉ sợ Tần Hoan lại nghi ngờ mấy tình tiết bên trong nên Từ Hà vội giải thích, “Cửu cô nương! Đồ đạc xác thực là không mất thứ gì cả, có điều cũng có một điều quái lạ. Đồ đạc trong rương của tiểu nhân có rất nhiều, thế nhưng chỉ riêng trên bản nghiệm trạng này lại không biết là dính phải cái gì, mùi vì rất lạ, vừa giống với mùi thuốc lại vừa giống với cái gì đó rất thối...”
Tần Hoan nhướn mày, “Đưa đây ta xem nào...:“
Từ Hà vội vàng mở rương lấy bản nghiệm trạng ra, Lục Tụ và Phục Linh đứng bên cạnh cũng liếc nhìn nhau, mặc dù không hiểu vì sao Tần Hoan lại có hứng thú với chuyện này thế nhưng bọn họ không dám quấy rầy. Chỉ trong nháy mắt Từ Hà đã đưa bản nghiệm trạng đến trong tay Tần Hoan.
Tần Hoan cầm lấy, vừa ngửi một cái thì sắc mặt lại càng trở nên nặng nề...
Từ Hà vội vàng hỏi, “Cửu cô nương biết mùi này là cái gì rồi à?”
Đáy mắt Tần Hoan ánh lên vẻ nguy hiểm, giọng nói cũng chưa bao giờ lạnh lùng như thế.
“Đây là mùi của thuốc kim ngọc nối xương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất