Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 102: Truy bắt hung thủ (3)

Trước Sau
Nhạc Thanh ho nhẹ 2 tiếng, “Gần đây thân thể tổ mẫu không tốt, trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện nữa, chờ giải quyết xong hết rồi đương nhiên tôn nhi sẽ đến quân doanh như mọi ngày. Còn mấy bản tranh vẽ này tôn nhi đọc cũng cảm giác rất thú vị, nếu tổ mẫu tò mò thì tôn nhi lấy ra cho tổ mẫu xem một chút?”

Thái trưởng Công chúa bị hắn chọc cho cười rộ lên, “Tên tiểu tử hồ đồ này, ngươi nói chuyện với tổ mẫu là đủ rồi... Ta đã già lắm rồi, mấy tranh vẽ này xem xong rối hết cả não, ngươi có kể lại thì ta cũng không nghe, ngươi cứ đọc mấy chuyện du lịch ký sự để tổ mẫu nghe là được rồi, có như vậy ta cũng không cần phải đi thăm thú khắp giang sơn Đại Chu nữa... Còn nữa, thân thể tổ mẫu đã tốt rồi, ngươi nên đến quân doanh đi, đừng có chậm trễ nữa.”

Nhạc Thanh vội vàng gật đầu, “Vâng vâng vâng, ngày mai tôn nhi lập tức đến quân doanh.”

Thái trưởng Công chúa lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó lại nhìn về phía Yến Trì, “Tiểu Thất, vết thương của ngươi thế nào rồi? Ở phía bắc trời đã vào thu rồi, không khí càng ngày càng lạnh hơn, hay là ngươi cứ ở lại Cẩm Châu dưỡng lành vết thương rồi hẵng quay về, đỡ phải vất vả đau đớn dọc đường.”

Sắc mặt Yến Trì ấm áp, “Vết thương của con cũng đã bắt đầu khép lại, cô nãi nãi không cần phải lo lắng nữa, đương nhiên Yến Trì sẽ dưỡng thương cẩn thận trước khi quay lại kinh thành. Từ lâu Yến Trì đã ngưỡng mộ uy danh của Nhạc gia quân, lần này còn chưa đến quân doanh được mấy buổi, mấy hôm nữa Yến Trì cũng phải đến đó xem lại lần nữa thì mới thỏa nguyện.”

Con ngươi Tần Hoan lập tức trừng lớn, trước đây chẳng phải Yến Trì nói chỉ ở đây 7 ngày nữa rồi phải đi sao? Hiện giờ tính ra cũng đã được 6 ngày rồi, thế nhưng đột nhiên hắn lại nói không đi nữa? Là vì Thái trưởng Công chúa hay chính hắn vốn đã...

Tần Hoan vừa kinh ngạc vừa phiền não, thế nhưng nàng có trừng mắt nhìn Yến Trì thì hắn cũng không nhìn sang phía nàng. Một suy nghĩ vừa lóe lên, nàng không thể tin nổi mà nhìn Yến Trì, hắn cố ý, chắc chắn là hắn đang cố ý lừa gạt nàng!

Tần Hoan nhăn mày nhìn chằm chằm sang Yến Trì thấy hắn vẫn ung dung nhàn nhã khiến đáy lòng nàng lại mờ mịt mê man, việc gì hắn phải làm như vậy?

Nếu như hắn không nói 7 ngày sau phải đi thì đương nhiên nàng sẽ không toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho hắn. Chưa kể thời gian chỉ có 7 ngày, hại nàng phải dùng liều thuốc rất mạnh, thậm chí bao nhiêu ngày nay lúc hồi phủ thì trong đầu nàng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm chuyện điều chế thuốc cho hắn. Đây quả thực là...

Tần Hoan hơi tức giận, nghĩ đến thuốc nàng làm cho Yến Trì vẫn để ở trong tay áo nên nàng quyết tâm không đưa cho hắn nữa. Đại phu thì cũng có lúc nóng nảy, bao ngày nay nàng đã phải lao tâm lao lực, sớm đã vượt qua trình độ khám chữa bệnh bình thường rồi, nhưng người này lại còn trêu chọc nàng. Không chỉ có trêu chọc, lại còn không tín nhiệm nàng, ban nãy nàng mới chỉ lỡ miệng hỏi hắm 1 câu thôi...

“Mấy năm nay Nhạc gia quân đã không ra trận rồi, ngươi cũng biết mà, nếu không có áp lực chiến tranh mà chỉ trông chờ vào thao luyện bình thường, suy cho cùng thì tinh thần binh sĩ sẽ bị giảm sút. Ngươi lại từ Sóc Tây quân chạy qua đây, đương nhiên Nhạc gia quân không so sánh được với Sóc Tây quân rồi.”

Thái trưởng Công chúa ca ngợi Yến Trì một cách lộ liễu trước mặt mọi người, hắn đã nhập ngũ rất nhiều năm, rốt cuộc Nhạc gia quân như thế nào thì chỉ cần hắn bước vào trong doanh trại một lần thôi cũng đủ biết rồi. Cho dù hiện tại cho dù bà có tâng bốc Nhạc gia quân đến tận trời thì đến khi Yến Trì vào doanh trại hắn cũng sẽ hiểu.

Yến Trì lại lắc đầu, “Yến Trì đã đến quân doanh rồi, mặc dù ở lại không lâu nhưng cũng đủ để nhìn ra hạt giống tinh nhuệ vẫn còn trong Nhạc gia quân. Sóc Tây quân mặc dù dũng mãnh, thế nhưng cách tổ chức và bố trí vẫn còn không thể vẹn toàn được như Nhạc gia quân. Mấy ngày nay toàn bộ thân tướng bên người Yến Trì đều đang ở lại bên trong Nhạc gia quân, để cho bọn họ học tác phong điều binh và kỷ luật quân đội.”

Thái trưởng Công chúa bật cười, “Các tướng sĩ vất vả thao luyện là để giết địch, cách tổ chức gì gì đó thì ta thấy Sóc Tây quân các ngươi thưởng phạt phân minh mới là đúng đắn nhất. Các ngươi ở ngay sát với giặc Nhung, cho dù là binh tốt hay là tướng quân thì đều không thể nào buông lỏng phòng bị được.”

Yến Trì nghe thấy lời này thì ánh mắt hơi tối, nhưng vẫn ra vẻ vui đùa, “Sóc Tây quân đã đóng ở phía tây hơn 10 năm rồi, suy cho cùng thì cũng cần phải có quy củ, tránh cho hôm nào đó bị triệu hồi lại kinh thành thì không bị chê là thô tục...”

Thái trưởng Công chúa nhướn mày, “Thu binh về kinh thành?!”

Yến Trì lắc đầu, “Yến Trì chỉ nói đùa thôi, cô nãi nãi đừng tin là thật. Nói ra thì hiện tại ở phía nam rất yên bình, thành ra Nhạc gia quân lại không có đất dụng võ, cũng không biết Thánh thượng có định điều Nhạc gia quân đến đóng ở nơi khác nữa không...”

Yến Trì đổi chủ đề hướng đến Nhạc gia quân, Thái trưởng Công chúa cũng trò chuyện tiếp với hắn. Tần Hoan không hiểu chuyện tình trong quân đội nhưng trong giọng điệu vừa rồi của Yến Trì cũng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, nàng hoài nghi có lẽ Sóc Tây quân sẽ có thay đổi gì đó? Từ xưa đến nay bình quyền luôn là chuyện mà Hoàng gia kiêng kỵ nhất, nếu như trong quân có biến thì nhất định triều đình cũng sẽ gặp sóng gió, lại nghĩ đến vết thương của Yến Trì, trong lòng nàng cũng cảm thấy căng thẳng thay hắn...



Mặc dù nghĩ đến thôi nhưng dù sao cũng là binh quyền của triều đình, ở cách Tần Hoan quá mức xa xôi rồi, rất nhanh nàng đã thu lại suy nghĩ của mình rồi tự nhiên cảm thấy hơi bất lực. Đừng nói là binh quyền triều đình, mà ngay cả kinh thành thôi cũng đã cách nàng quá xa rồi, mà nếu như không trở lại kinh thành thì chuyện mà nàng mưu cầu sẽ không có cách nào thực hiện được nữa.

Nói chuyện một lúc thì sắc mặt Thái trưởng Công chúa cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, Tần Hoan và Nhạc Ngưng đỡ Thái trưởng Công chúa đi vào phòng trong. Tần Hoan bắt mạch lại một lần nữa xác định thân thể Thái trưởng Công chúa không còn gì đáng ngại thì mới cùng Nhạc Ngưng ra ngoài.

Ra khỏi viện của Thái trưởng Công chúa, Nhạc Ngưng nhớ rất rõ ước định ngày hôm qua của nàng và Tần Hoan nên vội hỏi, “Thứ ngươi ngâm kia đã phai màu ra chưa?”

Tần Hoan gật đầu, “Sáng nay lúc ta rời đi đã thấy nhạt màu đi nhiều rồi.”

Đáy mắt Nhạc Ngưng sáng lên, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi Tần phủ! Ta phải đi xem xem rốt cuộc đấy là cái gì!”

Nhạc Thanh đi theo Tần Hoan ra ngoài, nghe thấy thế vội hỏi, “Muội muội muốn đi xem cái gì thế?”

Tần Hoan đang định trả lời thì Nhạc Ngưng lại kéo nàng lại, “Nhị ca đừng quan tâm, đây là chuyện của các cô nương.” Nói xong lại nhìn sang Yến Trì, “Lại mượn thị vệ của Thế tử Điện hạ dùng một chút, làm phiền đưa bọn ta đến Tần phủ.”

Yến Trì nhíu mày, còn chưa kịp trả lời thì Tần Hoan đã lấy một bình thuốc từ trong tay áo ra, nàng đưa cho Phục Linh rồi nhìn qua Yến Trì nói, “Đây là thuốc trị thương của Điện hạ, thuốc này có thể dùng trong vòng nửa tháng, thương thế của Điện hạ đương nhiên không đáng ngại nữa.”

Tần Hoan cố tình nhấn mạnh vào từ 'dùng' kia khiến cho trên mặt Yến Trì thoáng hiện ý cười, hắn cầm lấy bình thuốc mà Phục Linh đưa lên rồi dặn dò Bạch Phong ở phía sau, “Đưa Quận chúa và Cửu cô nương đến Tần phủ cẩn thận.”

“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

Bạch Phong cung kính đáp lời, Nhạc Ngưng vội vàng kéo Tần Hoan ra khỏi phủ, lên xe ngựa rồi mới nói, “Hôm qua lúc ta quay về đã suy nghĩ một chút, thứ kia nhìn giống như lụa mỏng dùng sợi bông gai dệt thành, có thể mỏng như cánh ve. Thế nhưng thứ đó chủ yếu chỉ để trang trí trên y phục hoặc làm hoa lụa gắn trên áo khoác, sao lại chui được vào bụng Tống Nhu?”

Tần Hoan hơi trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy suy đoán của Nhạc Ngưng giống thật hơn là Phục Linh, nàng lắc đầu, “Chắc chắn sẽ có lý do, càng kỳ lạ thì càng có vấn đề, lát nữa về rồi tiếp tục quan sát.”

Nhạc Ngưng gật đầu, “Theo như suy đoán của ngươi, Ngụy gia Đại công tử kia có lẽ sẽ rơi vào bẫy của Hoắc Tri phủ. Một khi đã tóm được người rồi thì chỉ cần tra hỏi xem hắn giấu đầu của Tống tiểu thư ở đâu thì vụ án này có thể kết thúc rồi.”

Tần Hoan cười nói, “Hiện tại ta cứ nghiên cứu xem đây là thứ gì đã, cũng không phải vì giúp Tri phủ Đại nhân phá án đâu.”

Nhạc Ngưng bĩu môi, “Biết rồi biết rồi, ngươi là đang tìm hiểu đến tận cùng!”

Ban đầu Nhạc Ngưng rất ít nói, thế nhưng hiện tại nàng lại hoạt bát như những nữ nhi cùng trang lứa của nhà bình thường, hai người nói nói cười cười suốt dọc đường đi. Mãi cho đến tận cửa Tần phủ rồi 2 người vẫn không cảm giác được thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Cả hai cùng vào phủ, Nhạc Ngưng còn suốt ruột hơn cả Tần Hoan, nàng chạy một mạch vào Đinh Lan uyển.

“Nhanh lên, cất ở đâu rồi...”

Tần Hoan thấy hiếm khi mà Nhạc Ngưng vội vàng như thế liền bật cười, “Quận chúa gấp làm gì, để ở bên trong phòng.”



Nhạc Ngưng nghĩ lại cũng thấy bản thân mình thật kỳ quái, “Rõ ràng đây chỉ là chuyện nhỏ vậy mà ta cứ có cảm giác giống như Bao công phá án vậy, cứ như chúng ta đang đi tìm tòi chứng cứ mấu chốt nhất.”

Ý cười Tần Hoan càng sâu, “Ta thấy hay là Quận chúa lấy mấy bản vẽ của Nhị công tử mang về phòng mình đi, xem xem Bao công kỳ án đích thực là như thế nào...”

Nhạc Ngưng nghiêng người liếc mắt nhìn Tần Hoan, “Nhị ca ta là chuẩn bị cho ai đó đấy chứ!”

Tần Hoan chỉ cười mà không nói tiếp, nàng vào trong lấy cốc sứ ra bên ngoài. Nàng vừa mới đặt xuống thì Nhạc Ngưng đã nhanh tay nhấc nắp ra, vừa nhìn đã reo lên, “A, ta đoán đúng rồi này!”

Tần Hoan cũng thò người sang, vừa nhìn đã thấy cục đen sì kia nay đã biến thành màu xám, nếu như lại ngâm lâu thêm chút nữa thì có khi màu lại càng nhạt đi nữa. Mà xung quanh vật đó cũng có màu đen đang phai dần ra, ngoài cùng còn có một chút đồ vật bong ra khỏi tổng thể, nhưng cũng đủ để thấy được vật này cực kỳ mỏng manh, trông rất giống vải lụa.

Tần Hoan không trả lời ngay mà đi sang bên cạnh tìm một khay trúc khô, sau đó lại lấy một đôi đũa bạc nhỏ đến. Nàng cẩn thận gắp lấy mảnh 'vải lụa' tản ra trong nước, sau đó trải phẳng lên khay, cứ lặp đi lặp lại, một lúc sau toàn bộ 'vải lụa' đã được nàng gắp hết ra ngoài phơi trên khay trúc. Tần Hoan buông đũa xuống rồi lấy tay nhặt một mảnh lên vân vê rồi kéo giãn ra, đột nhiên nàng nhíu mày, “Không đúng, đây không giống vải lụa...”

Nhạc Ngưng nghi hoặc nói, “Thế thì là cái gì? Ta lờ mờ có thể nhìn thấy đường vân của sợi vải thô...”

Tần Hoan tiếp tục lắc đầu, “Vải lụa khi dệt ra ít nhiều cũng sẽ thêm sợi tơ vào, trong này lại không có. Cái này... thật ra trông giống giấy hơn!”

Nhạc Ngưng nghi hoặc, tự tay mình nhặt một mảnh lên vê vê rồi nói, “Nhưng ta cảm thấy cái này có vẻ bền chắc hơn giấy một chút, nếu như ngâm giấy trong nước lâu như vậy thì đã nát ra rồi, chứ đừng nói là còn ở trong bụng người ta...”

Mặc dù Nhạc Ngưng không hiểu y thuật thế nhưng cũng biết giấy khi đã nuốt vào bụng thì sẽ bị 'tiêu hóa' đi.

Tần Hoan lắc đầu, “Đúng là đã ở trong bụng lâu, thế nhưng Quận chúa có biết, có một số loại giấy kết cấu cực kỳ bền chắc, có thể so sánh được với vải lụa, có điều nó đắt tiền hơn so với giấy thô làm từ tre trúc thôi. Chỉ là...có rất nhiều loại giấy đắt tiền như vậy.

Nói xong đáy mắt Tần Hoan sáng lên, “Thế nhưng nếu là giấy cũng có chỗ hợp lý, đương nhiên Tống Nhu sẽ không tự nhiên mà lấy giấy ra ăn, chắc chắn bên trên giấy viết cái gì không muốn cho người khác thấy. Nàng ta không muốn để người khác phát hiện ra cho nên mới nuốt vào bụng.”

Nhạc Ngưng cảm thấy có lý liền gật đầu, “Chẳng lẽ là Ngụy gia Đại công tử viết thư gì đó cho nàng ta? Chẳng phải nàng ta bị giết trong rừng bạch dương à? Có phải Ngụy gia Đại công tử đã viết thư, lấy cớ gì đó để dụ nàng ta ra ngoài, hoặc là muốn cùng nàng ta đào hôn? Rồi sau đó Tống Nhu không thuận theo, hai bên xảy ra tranh chấp rồi hắn mới động thủ giết Tống Nhu?”

Tần Hoan khẽ gật đầu, “Có khả năng này, Ngụy gia Đại công tử đuổi theo đến đây từ xa xôi nghìn dặm thì nhất định phải có mục đích gì đó. Có lẽ hắn và Tống Nhu thật sự là thâm tình nên mới muốn đưa nàng đi trốn, nhưng Tống Nhu cảm thấy không thể trái lại ý muốn của gia tộc cho nên mới cự tuyệt...”

Đáy mắt Nhạc Ngưng lấp lánh, suy đoán của mình được Tần Hoan khẳng định khiến cho nàng có một cảm giác thành tựu rất lớn!

Tần Hoan nói xong lại nhìn cục đen xì còn lại bên trong cốc sứ trắng, “Đã nằm trong bụng Tống Nhu nhiều ngày, di thể nàng ta đã bắt đầu thối rữa rồi nên cho dù vật đó không biến thành như vậy thì cũng không thể nào nhìn ra được chữ bên trên nữa. Tiếc thật...”

Nhạc Ngưng lau lau tay, “Có cái gì mà tiếc, chúng ta chỉ cần biết đây là cái gì là đủ rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng cái này để làm thay đổi tình tiết vụ án sao?”

Tần Hoan cười khổ, gật đầu rồi cũng đi lau tay. Nhưng ngay lúc nàng quay đầu lại thì khóe mắt nàng đột nhiên lóe lên, Tần Hoan sửng sốt sau đó lại nhìn những vụn giấy xếp ở trên khay, “Quận chúa, người xem, đây là cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau