Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới
Chương 15: Biện minh
Ông trời vốn dĩ không phụ lòng người, khiến cho Khúc Tri Tịch lần đầu trong mười bảy năm hiếm hoi cảm nhận được mùi vị của tình yêu. Ở trong lớp học, nàng sẽ thường xuyên nhớ đến dáng vẻ dịu dàng của Dương Diên Vĩ rồi lén lút cười. Tâm trạng cũng vì thế được cải thiện, đời sống tinh thần cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Có điều, Khúc Tri Tịch trăm tính ngàn tính cũng không tính đến việc bản thân lại trở thành mục tiêu tiếp theo của Kiều Tư Yến. Tên thần kinh đó vốn dĩ không muốn buông tha cho nàng, hay là lại muốn để hội nữ sinh trong trường nhấn chết nàng để nhân cơ hội chiếm lấy vị trí trong lớp danh dự?
Trong suốt nửa tháng nay, buổi sáng Kiều Tư Yến sẽ mua đồ ăn sáng cho nàng, ra chơi sẽ đến đưa nước, kể cả khi ra về cũng bám lấy nàng không buông. Khúc Tri Tịch bị hành động đeo bám này chọc đến mặt mày đỏ bừng, chẳng bao lâu liền lao tâm khổ tứ mà trở nên hốc hác. Thậm chí trong trường bắt đầu có tin đồn, Kiều Tư Yến đang theo đuổi Khúc Tri Tịch, làm cho nàng mỗi ngày đều bị nữ sinh bàn tán. Có người còn công khai nói xấu nàng trước mặt mọi người.
Đương nhiên, đã là giấy thì không thể gói được lửa, chẳng mấy chốc bao nhiêu tin đồn đều truyền đến tai Dương Diên Vĩ, nửa chữ cũng không hề sót.
“Bạn học Khúc, giáo viên Dương gọi cậu đến phòng giáo viên có việc.”
Khúc Tri Tịch vốn còn muốn tìm cách trốn khỏi cái tên phiền phức Kiều Tư Yến, nay lại tìm được lý do rời đi. Lại nghe nói người tìm mình là Dương Diên Vĩ, trong lòng liền không khỏi kích động, vội vã lên phòng tìm cô. Cô Dương thân mến, bạn nhỏ đến tìm cô ngay đây!
Lúc Khúc Tri Tịch rời đi, biểu cảm trên mặt vẫn còn rất vui vẻ, chỉ là khi đặt một chân vào trong phòng giáo viên, bạn nhỏ lúc này hoàn toàn tỉnh mộng.
Cái miệng nhỏ của Khúc Tri Tịch muốn cười cũng không cười nổi, trước dáng vẻ lãnh đạm, âm trầm của Dương Diên Vĩ, nàng không hiểu bản thân đã làm gì để nhận lại nụ cười nguy hiểm đó của đối phương.
“Đóng cửa rồi lại đây.”
Khúc Tri Tịch liếm lấy cánh môi, ngoan ngoãn xoay người khép cửa rồi mới đến gần Dương Diên Vĩ. Hai tay nàng mơ hồ miết chặt vào nhau, mi mắt rũ xuống cảm thấy có hơi lo sợ.
“Cô Dương, em… phạm lỗi gì sao?”
Dương Diên Vĩ không tập trung vào màn hình máy tính nữa, ngẩng đầu nhìn Khúc Tri Tịch đang không hiểu chuyện gì mà bày ra dáng vẻ đáng thương. Có muốn giận cũng không thể giận được, khuôn mặt đáng yêu xuất thần ấy thật là khiến tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
Trong phòng làm việc ngoài Dương Diên Vĩ ra thì không còn ai khác, vậy nên cho dù cô có làm gì cũng không sợ bị người khác phát hiện.
Eo nhỏ của Khúc Tri Tịch bị bàn tay Dương Diên Vĩ choàng qua ôm lấy, sau đó kéo mạnh về phía mình. Nàng thuận theo tự nhiên ngả lên người cô, hai đùi săn chắc của đối phương nghiễm nhiên trở thành chỗ ngồi của nàng.
Khúc Tri Tịch mặt đỏ như vang, hai tay ôm lấy cổ đối phương, thẹn thùng không nói nên lời. Nàng tự mình thầm nghĩ kiểu tư thế này cũng quá thân mật đi, có điều lúc ở trên giường, sao nàng lại không nghĩ đến việc này nhỉ?
Một tay Dương Diên Vĩ siết lấy eo nàng, tay còn lại đặt trên chuột máy tính, tiếp tục công việc đang dang dở.
“Nghe nói dạo này tình cảm của em và Kiều Tư Yến rất tốt, gọi em lên đây chủ yếu là muốn hỏi chuyện này, ngoài ra còn có vấn đề khác…”
Khúc Tri Tịch tim đập chân run, hóa ra những lời đồn ấy đã truyền đến tai cô rồi sao? Nàng biết dẫu sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra, mặc dù luôn bài xích hành động của Kiều Tư Yến, thậm chí còn ra sức tránh né, thẳng thắn nói chuyện nhưng kết quả vẫn vô cùng thảm hại. Kiều Tư Yến rõ ràng đã quyết tâm tán đổ nữ học bá lạnh lùng là nàng, hiện giờ giống như nước đổ đầu vịt, nói bao nhiêu cũng không thấm vào đầu cậu ta được.
Khúc Tri Tịch một bên chỉ có thể ra sức biện minh với Dương Diên Vĩ. Dáng vẻ thanh minh vụng về ấy khiến cho cô vô thức liền mỉm cười. Chỉ có bạn nhỏ của cô mới thú vị, những học sinh khác không có đứa trẻ nào khiến cô cảm thấy đáng yêu như nàng.
Dương Diên Vĩ chống tay lên ghế, vờ như không tin nhìn nàng. “Vậy sao?”
Khúc Tri Tịch ngây ngốc gật đầu, cái miệng nhỏ lại than vãn: “Em không có cách nào khiến cậu ta dừng lại hành động này, thật ra em cũng rất mệt mỏi… Kiều Tư Yến là người không đàng hoàng, sao em có thể thích cậu ta chứ? Cô Dương, cô phải tin em. Em dám chắc cho dù cậu ta có làm vậy hai mươi hay ba mươi năm nữa, em cũng sẽ không mềm lòng.”
Dáng vẻ bị trêu ghẹo của nàng khiến cô vô cùng thích thú. Khóe môi nhếch lên đầy cao ngạo.
“Được thôi, miễn cưỡng tin em vậy…”
Khúc Tri Tịch mím môi, khuôn mặt xinh đẹp mếu máo đến đáng thương. Vội vàng ôm chặt Dương Diên Vĩ, bạn nhỏ liền ngốc nghếch nói lời dụ hoặc.
“Tri Tịch em chỉ là của cô Dương thôi, em không cần người khác, ai cũng không cần. Kiều Tư Yến muốn làm gì thì kệ cậu ta, sau này ra trường rồi cậu ta cũng không thể dính lấy em được nữa.”
Thoáng thấy đáy mắt Dương Diên Vĩ hơi rung rinh. Cô duỗi cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của đối phương, cười thích thú.
“Nghịch ngợm.”
Có điều, Khúc Tri Tịch trăm tính ngàn tính cũng không tính đến việc bản thân lại trở thành mục tiêu tiếp theo của Kiều Tư Yến. Tên thần kinh đó vốn dĩ không muốn buông tha cho nàng, hay là lại muốn để hội nữ sinh trong trường nhấn chết nàng để nhân cơ hội chiếm lấy vị trí trong lớp danh dự?
Trong suốt nửa tháng nay, buổi sáng Kiều Tư Yến sẽ mua đồ ăn sáng cho nàng, ra chơi sẽ đến đưa nước, kể cả khi ra về cũng bám lấy nàng không buông. Khúc Tri Tịch bị hành động đeo bám này chọc đến mặt mày đỏ bừng, chẳng bao lâu liền lao tâm khổ tứ mà trở nên hốc hác. Thậm chí trong trường bắt đầu có tin đồn, Kiều Tư Yến đang theo đuổi Khúc Tri Tịch, làm cho nàng mỗi ngày đều bị nữ sinh bàn tán. Có người còn công khai nói xấu nàng trước mặt mọi người.
Đương nhiên, đã là giấy thì không thể gói được lửa, chẳng mấy chốc bao nhiêu tin đồn đều truyền đến tai Dương Diên Vĩ, nửa chữ cũng không hề sót.
“Bạn học Khúc, giáo viên Dương gọi cậu đến phòng giáo viên có việc.”
Khúc Tri Tịch vốn còn muốn tìm cách trốn khỏi cái tên phiền phức Kiều Tư Yến, nay lại tìm được lý do rời đi. Lại nghe nói người tìm mình là Dương Diên Vĩ, trong lòng liền không khỏi kích động, vội vã lên phòng tìm cô. Cô Dương thân mến, bạn nhỏ đến tìm cô ngay đây!
Lúc Khúc Tri Tịch rời đi, biểu cảm trên mặt vẫn còn rất vui vẻ, chỉ là khi đặt một chân vào trong phòng giáo viên, bạn nhỏ lúc này hoàn toàn tỉnh mộng.
Cái miệng nhỏ của Khúc Tri Tịch muốn cười cũng không cười nổi, trước dáng vẻ lãnh đạm, âm trầm của Dương Diên Vĩ, nàng không hiểu bản thân đã làm gì để nhận lại nụ cười nguy hiểm đó của đối phương.
“Đóng cửa rồi lại đây.”
Khúc Tri Tịch liếm lấy cánh môi, ngoan ngoãn xoay người khép cửa rồi mới đến gần Dương Diên Vĩ. Hai tay nàng mơ hồ miết chặt vào nhau, mi mắt rũ xuống cảm thấy có hơi lo sợ.
“Cô Dương, em… phạm lỗi gì sao?”
Dương Diên Vĩ không tập trung vào màn hình máy tính nữa, ngẩng đầu nhìn Khúc Tri Tịch đang không hiểu chuyện gì mà bày ra dáng vẻ đáng thương. Có muốn giận cũng không thể giận được, khuôn mặt đáng yêu xuất thần ấy thật là khiến tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
Trong phòng làm việc ngoài Dương Diên Vĩ ra thì không còn ai khác, vậy nên cho dù cô có làm gì cũng không sợ bị người khác phát hiện.
Eo nhỏ của Khúc Tri Tịch bị bàn tay Dương Diên Vĩ choàng qua ôm lấy, sau đó kéo mạnh về phía mình. Nàng thuận theo tự nhiên ngả lên người cô, hai đùi săn chắc của đối phương nghiễm nhiên trở thành chỗ ngồi của nàng.
Khúc Tri Tịch mặt đỏ như vang, hai tay ôm lấy cổ đối phương, thẹn thùng không nói nên lời. Nàng tự mình thầm nghĩ kiểu tư thế này cũng quá thân mật đi, có điều lúc ở trên giường, sao nàng lại không nghĩ đến việc này nhỉ?
Một tay Dương Diên Vĩ siết lấy eo nàng, tay còn lại đặt trên chuột máy tính, tiếp tục công việc đang dang dở.
“Nghe nói dạo này tình cảm của em và Kiều Tư Yến rất tốt, gọi em lên đây chủ yếu là muốn hỏi chuyện này, ngoài ra còn có vấn đề khác…”
Khúc Tri Tịch tim đập chân run, hóa ra những lời đồn ấy đã truyền đến tai cô rồi sao? Nàng biết dẫu sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra, mặc dù luôn bài xích hành động của Kiều Tư Yến, thậm chí còn ra sức tránh né, thẳng thắn nói chuyện nhưng kết quả vẫn vô cùng thảm hại. Kiều Tư Yến rõ ràng đã quyết tâm tán đổ nữ học bá lạnh lùng là nàng, hiện giờ giống như nước đổ đầu vịt, nói bao nhiêu cũng không thấm vào đầu cậu ta được.
Khúc Tri Tịch một bên chỉ có thể ra sức biện minh với Dương Diên Vĩ. Dáng vẻ thanh minh vụng về ấy khiến cho cô vô thức liền mỉm cười. Chỉ có bạn nhỏ của cô mới thú vị, những học sinh khác không có đứa trẻ nào khiến cô cảm thấy đáng yêu như nàng.
Dương Diên Vĩ chống tay lên ghế, vờ như không tin nhìn nàng. “Vậy sao?”
Khúc Tri Tịch ngây ngốc gật đầu, cái miệng nhỏ lại than vãn: “Em không có cách nào khiến cậu ta dừng lại hành động này, thật ra em cũng rất mệt mỏi… Kiều Tư Yến là người không đàng hoàng, sao em có thể thích cậu ta chứ? Cô Dương, cô phải tin em. Em dám chắc cho dù cậu ta có làm vậy hai mươi hay ba mươi năm nữa, em cũng sẽ không mềm lòng.”
Dáng vẻ bị trêu ghẹo của nàng khiến cô vô cùng thích thú. Khóe môi nhếch lên đầy cao ngạo.
“Được thôi, miễn cưỡng tin em vậy…”
Khúc Tri Tịch mím môi, khuôn mặt xinh đẹp mếu máo đến đáng thương. Vội vàng ôm chặt Dương Diên Vĩ, bạn nhỏ liền ngốc nghếch nói lời dụ hoặc.
“Tri Tịch em chỉ là của cô Dương thôi, em không cần người khác, ai cũng không cần. Kiều Tư Yến muốn làm gì thì kệ cậu ta, sau này ra trường rồi cậu ta cũng không thể dính lấy em được nữa.”
Thoáng thấy đáy mắt Dương Diên Vĩ hơi rung rinh. Cô duỗi cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của đối phương, cười thích thú.
“Nghịch ngợm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất